Anh Đào Truyện

Chương 25

Trước Sau
Một vòng vải lớn băng quanh người Thạch Hổ đã ướt đẫm. Thời điểm rửa vết thương, ngay cả kêu hắn cũng không kêu một tiếng.

Đối với Thạch Hổ mà nói, bị thương là chuyện cực bình thường, chỉ bất quá lần này Mộ Dung Hoàng trúng độc, khiến trong lòng hắn có chút khó chịu.

Anh Đào vòng tay qua thắt lưng Thạch Hổ, mặt cơ hồ dán trên bụng hắn, thở ra nhiệt khí phân tán sự chú ý của hắn. Bàn tay chầm chậm luồn qua cổ áo Anh Đào.

“… … …”

Anh Đào mạnh mẽ đứng dậy, buộc vải trắng qua loa trước ngực Thạch Hổ, khuôn mặt lộ vẻ giận dữ.

“Làm sao vậy?”

“... Ngươi… Ngươi không tới thăm hắn sao?”

“Ai?”

Anh Đào nguýt hắn một cái, đó không phải huynh đệ vào sinh ra tử với ngươi sao, quả nhiên trọng sắc khinh bạn.

“A, hắn… Có hữu hầu ở đó rồi, không có việc gì đâu.”

“Các ngươi đã đi đâu? Sao lại thành ra như vậy?”

“Quân sự cơ mật…”

“… … …” Anh Đào xoay người định đi, lại bị Thạch Hổ một phen giữ chặt, không thể phản kháng, ngã vào lòng hắn.

Không dài dòng, y hạ thấp người, ngồi trên khố Thạch Hổ, cách quần áo nhưng vẫn có thể cảm thấy thứ vừa cứng vừa nóng bên dưới.

“Ngươi!!”

“Ngươi xem, ta đã như vậy rồi …”

“Không được, trên người ngươi có thương tích.”

“Vết thương nhỏ ấy mà, không có gì đáng ngại.”

“… Đúng rồi, ngươi không phải định nói cho ta chuyện gì bất ngờ sao?”

Lúc này chỉ cần có chuyện để nói là được rồi, Anh Đào quả thật không có tâm tình làm chuyện ấy lúc này.

“Bất ngờ à… Ngươi xem đi, chỗ này của ta đã cứng lắm rồi …”

“… … … …”

Đi cũng không được, ở cũng không xong, Anh Đào bất đắc dĩ cúi người. Một bàn tay đặt trên hạ thể Thạch Hổ.

“Ân…”

Giương mắt nhìn lên, Thạch Hổ quả nhiên bày ra biểu tình hưởng thụ. Anh Đào nhẹ nhàng cởi quần hắn, xoay người quỳ giữa hai chân hắn.



Vật kia dưới sự va chạm của bàn tay, dần dần đứng thẳng lên, phát trướng.

Cẩn thận xoa dưới gốc, sau đó đem vật cứng nóng kia đặt trên mặt mình, nhắm mắt lại không làm thêm động tác nào.

“Anh Đào…” Hô một tiếng, y lại không trả lời. Thạch Hổ nhíu mi.

Chỉ thấy nét mặt Anh Đào lộ vẻ thê lương. Không biết là nhớ đến chuyện gì.

Thạch Hổ trong lòng run lên, đành phải ôm lấy y.

“Thạch đại ca… Trong lòng ngươi, đến tột cùng, ta là gì…” Thanh âm nghẹn ngào nơi cổ họng, rốt cuộc không nói thêm được nữa.

Không ngờ y lại hỏi như vậy. Thạch Hổ nhất thời không thể trả lời. Dục vọng tiêu tán.

Đẩy Anh Đào ra, hắn đứng dậy chỉnh lại y phục. Sau đó mặt không đổi sắc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Anh Đào.

Mà cho dù, nếu ngươi không hỏi ta câu này, ta cũng chỉ có thể hồi đáp ngươi như thế. Chỉ là không muốn nói ra, hại người hại mình.

Nhưng thứ Anh Đào muốn, lại không phải là thứ trong suy nghĩ của Thạch Hổ.

Thứ y muốn, bất quá là tư cách làm người, đường đường chính chính làm một nam nhân. Cho dù thế nhân vẫn nhìn y như trước, chỉ cần trong mắt Thạch Hổ không phải như vậy, thì y vẫn còn có một chút tôn nghiêm, hiện giờ Thạch Hổ im lặng không đáp, đơn giản chỉ kéo dài thêm thất vọng. Y đã đánh mất lòng tự trọng, còn cần gì để ý người khác nhìn mình ra sao.

Giữa bọn họ chưa ai tuyệt đối thần phục ai bao giờ, không quan tâm cũng chẳng yêu thương, chỉ là trộn lẫn giữa tình nghĩa và quyến luyến, càng tiếc chút tình sâu nghĩa nặng, lưu luyến không rời.

Một lát, hai người nhìn nhau cười.

Thạch Hổ dắt tay Anh Đào, ôn nhu nói “Đi, theo ta đi gặp một người…”

Anh Đào hiểu ý, cũng không nhiều lời nữa, ngoan ngoãn theo bên cạnh hắn, dường như hết thảy mọi chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.

Ra khỏi tiểu viên, Thạch Hổ định đỡ y lên ngựa, Anh Đào lắc đầu, nhất định phải tự cưỡi ngựa một mình.

Ánh mắt Thạch Hổ nhìn y có chút quái dị, nhưng không chất vấn, sai người dắt tới con ngựa Dạ Thường tương xứng với con Huyền Vô của hắn.

Dạ Thường kiệt ngạo, Huyền Vô ôn thuần, hai con ngựa này lúc trước chọn từ hàng nghìn hàng vạn ngựa chiến của quân Thạch Lặc, ngày viễn chinh, tặng cho hắn.

Anh Đào mặc dù không giỏi cưỡi ngựa, nhưng vì ở trên lưng Dạ Thường, nên không cần lo lắng.

Một đen một trắng, chạy song song nhau, hơn nữa trên con ngựa trắng là một thiếu niên xinh đẹp mặc y phục đỏ tươi vô cùng bắt mắt.

Hai người tới chỗ đại quân cắm trại ngoài đại doanh.

Chiếm giữ thành chỉ là một phần, tất cả lưu lại nơi này là để ngừa có gì vạn nhất, có thể kịp thời tiếp ứng tinh binh.

Cho nên điều kiện nuôi quân so với trong thành chỉ có hơn chứ không kém. Chưa nói đến người bình thường, ngay cả tù binh giam giữ  trong địa lao cũng được thoải mái hơn trong ngục của nha môn.

“Thạch đại ca, ngươi dẫn ta tới nơi này để gặp ai?”

“Một vị cố nhân của ngươi…” Thạch Hổ cười ý vị thâm trường, trong mắt không hề mang chút tình cảm. Anh Đào chỉ cảm thấy trong lòng lạnh ngắt, không biết hắn có ý tứ gì.

Qua vài nhà tù, thấy người ở bên trong tất cả đều tinh thần hoảng hốt, lại không ai dám hét lớn kêu to.



Có vài người đã chết nhưng không được đưa ra ngoài, chung quanh tản ra chút hương vị xác thối, khiến người buồn nôn.

Thạch Hổ giống như tập mãi thành thói quen, cũng không giải thích nhiều. Anh Đào che mũi, đôi mi thanh tú nhăn lại. Chợt nghe tiếng kẽo kẹt, tựa hồ là thanh âm cái gì đó nát gãy.

Quay đầu nhìn, mới phát hiện người trong góc phòng đang nhai cái gì đó, thấy Anh Đào, ngây ngốc nhoẻn miệng cười.

Trong lao ánh sáng hôn ám, một lúc lâu sau, y mới nhìn rõ, trong tay người này, là một đoạn đùi xác chết, các bộ phận trên khuôn mặt dĩ nhiên bị gặm chỉ còn lại một chút thịt nát, các đốt ngón tay đã bị cắn dập nát, nhưng không thấy máu, có thể thấy đây không phải người mới chết.

Anh Đào lui nửa bước, không phải vì sợ hãi, mà chỉ cảm thấy có chút ghê tởm.

Khuỵu chân một chút, cúi đầu mới nhìn thấy, tay người chết kia gắt gao bám lấy cây cột phía ngoài. Thuận thế nhìn lại, trong miệng người nọ có thứ gì động đậy, không cần nhìn kĩ cũng biết là giòi.

Vai bị vỗ một cái, ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình nghiền ngẫm của Thạch Hổ.”Bị giam ở đây, không phải tất cả đều là tù binh, có vài kẻ là phạm nhân đã bị giam giữ lâu ngày, bởi vì quan phủ vội vàng đánh giặc hoặc là đầu hàng, nơi đây không người trông giữ, lao tù nghiêm mật, không chạy ra được, liền chết đói ở chỗ này.”

“Cho nên tù binh mới vào tự nhiên có lương thực…”

Người kia hẳn đã đói phát điên rồi, cái gì cũng ăn. Không ăn, chết đói lại trở thành thức ăn cho kẻ khác người khác. Không ít người trong đó ăn chính những chiến hữu thân thiết của mình. Trong mắt bọn họ, cho dù là còn sống, cũng khổ sở hơn cái chết. Kỳ thật địa ngục cũng không khác gì nơi đây, tội gì mà phải sợ?

Anh Đào lắc lắc đầu, cười rộ lên.”Cũng không biết mùi vị như thế nào.”

“… Tất nhiên là họ không biết, cho nên mới ăn rất thoải mái.”

Thạch Hổ đi tới vách nhà lao, một phạm nhân ngẩn người trừng bọn họ, dùng một chút lực, nắm cằm gã phạm nhân, đem khuôn mặt vặn vẹo kéo sát về phía mình, con mắt gã cơ hồ lòi ra. Thạch Hổ lại lấy dao ngắn, rạch thẳng từ má xuống cằm.

Anh Đào lúc này mới hiểu được, tù binh này sớm bị người cắt đầu lưỡi, cổ họng cũng bị thiêu đốt, cho nên sẽ không kêu ra tiếng. Hơn nữa không biết còn phải chịu sự tra tấn như thế nào, mà nay trở nên si ngốc, tương lai cho dù không giết bọn họ, dù có thả họ ra thì cũng chỉ là một đám người điên …

Quả nhiên, thực sự không biết mùi vị ra sao…

Theo Thạch Hổ đi về phía trước, phạm nhân nọ rốt cục đau đớn không thể chống đỡ, nâng nửa cằm bị tước xuống dưới lên, ra sức đập đầu vào cây cột, tới khi máu tươi giàn giụa, cứ thế, rốt cục tự chấm dứt cuộc đời.

Đến gian địa lao cuối cùng, Anh Đào mới nhìn thấy “cố nhân” trong lời Thạch Hổ…

Tâm tức khắc nứt ra thành vô số mảnh nhỏ, cả người giống bị đóng đinh trên mặt đất. Hồi lâu sau, hai tay Anh Đào đột nhiên hướng về phía trong lao ngục tìm kiếm, với tới người đang nằm ở trên giường, thất thanh khóc rống.

Khinh Dương, người luôn tồn tại trong giấc mộng của y, ruột gan như đứt từng khúc, hắn đang an tĩnh nằm ở nơi đó, ánh mắt vô thần hướng về phía Thạch Hổ cùng Anh Đào, không có bất cứ biểu tình gì.

Dường như hết thảy đều không liên quan gì đến hắn.

Thạch Hổ mở cửa lao, đem Anh Đào kéo vào, nâng cằm Khinh Dương.”Ngươi còn nhận ra hắn không…”

Anh Đào nhất thời hỗn loạn, trái tim bị bóp nghẹn, đau đớn vô cùng, mãnh liệt phun ra một miệng máu tươi. Thạch Hổ ôm y vào lòng, trấn an.

“Đừng sợ, có Thạch đại ca ở đây rồi…” Dứt lời ức chế không được mà cười rộ lên.

Người mà ngày ấy y tự tay kết liễu, hiện giờ rõ ràng nằm trước mắt, như một giấc mộng cũ ùa về. Hết thảy, rốt cuộc lại trở thành ngõ cụt không lối thoát…

Đối diện nhà tù phát ra một tiếng hừ nhẹ, là khinh thường, cũng là bất đắc dĩ. Chỉ chốc lát, trong bóng đêm hiện ra một bóng người.

“Sinh tử vô thường, mặc cho số phận đi, Ngâm nhi, ngươi không hiểu điều đó sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau