Chương 74: Thứ Cho Ta Ích Kỉ.
"Nói a...Ngươi rốt cuộc đã làm gì ngài..."
"Độc Cô Vô Song, ngươi đã làm gì sư tôn của ta, ngươi nói a..."
Độc Cô Duy Ngã siết chặt vạt áo của Độc Cô Vô Song, gần như sắp hỏng mất. Mặc dù không biết cụ thể quá trình, nhưng hắn cũng đã tự mình đoán được ít nhiều.
Kẻ này nhất định là đã đối sư tôn của hắn làm ra chuyện ô nhục, còn khiến sư tôn tưởng lầm là hắn làm, cho nên ngài ấy mới có thể tức giận như vậy...
Nghĩ tới việc hình tượng của bản thân ở trong lòng sư tôn có lẽ đã sớm nát bét, bị xem thành dâm tặc dám làm không dám nhận, Độc Cô Duy Ngã liền không tài nào chấp nhận nổi.
"Tại sao vậy? Ta là ca ca của ngươi a! Tại sao ngươi lại phải hãm hại ta! Những năm qua, ta đối xử với ngươi không đủ tốt sao?"
Độc Cô Duy Ngã gầm lên trong vô lực, nhưng chỉ có cách này mới có thể khiến hắn phát tiết hết thảy uất khí.
"Ta phải nói cho sư tôn...Ta phải nói cho ngài biết, là ngươi, tất cả đều là ngươi..." Độc Cô Duy Ngã lẩm bẩm, không chút chần chờ bò dậy, lảo đảo đi về phía Đỉnh Tiêu Dao.
Chỉ là lúc này, câu nói tiếp theo của Độc Cô Vô Song lại khiến hắn không khỏi ngừng chân.
"Ngươi còn dám nói với ta là ngươi đối xử với ta rất tốt?"
"Ha, dùng thứ vốn thuộc về ta đến bố thí cho ta, Độc Cô Duy Ngã, lương tâm của ngươi là bị chó tha rồi sao?"
"Ngươi chuẩn bị muốn nói cái gì? Nói với sư tôn ta giả danh thành Độc Cô Duy Ngã sao? Chưa nói sư tôn có tin hay không..." Âm thanh Độc Cô Vô Song vô cùng đạm bạc, nhưng vẫn mang theo vài tia nhạo báng.
"Ngươi làm Độc Cô Duy Ngã quá lâu, cho nên liền quên mất thân phận chân thực của mình là gì rồi sao...đệ đệ? Hay ta nên gọi ngươi là...Độc Cô Vô Song?"
Một khắc nghe thấy lời này của hắn, Độc Cô Duy Ngã liền giống như là bị nhấn nút tạm dừng, lập tức đờ người ra đó.
Độc Cô Vô Song chậm rãi đi tới trước mặt Độc Cô Duy Ngã, trong tay vẫn cầm lấy dù giấy che trên đỉnh đầu.
Hai thân ảnh giống nhau như đúc. Một trang dung tỉ mỉ, một chật vật bất kham, tựa như là thông qua một tấm gương phản chiếu lấy chính bản thân mình.
"Bị ta giả danh, ngươi có phải cảm thấy rất tức giận, rất ghê tởm, rất uất ức hay không?" Lạnh lùng nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, Độc Cô Vô Song liền nhếch môi tạo thành một nụ cười băng lãnh :"14 năm trước, ta cũng có loại cảm giác này."
"Ta đã từng nghe sư tôn nói qua. Hôm đó ở trại nô lệ, ngài nhìn trúng ngươi, chủ yếu cũng là vì ngươi mang cái tên Độc Cô Duy Ngã này."
"Nếu cái tên này là của ta, sư tôn nhất định đã đối xử với ta bằng một thái độ khác!"
Ánh mắt từ từ dâng lên thù hận điên cuồng, Độc Cô Vô Song liền vứt bỏ dù giấy, bắt lấy cổ áo của hắn :"Là ngươi, ngươi mới là tên giả mạo, mới là bạch nhãn lang đáng ghê tởm."
"Thân phận, địa vị, phụ mẫu, tên gọi, tình cảm, mọi thứ của ngươi đều là cướp đoạt từ chỗ của ta!"
"Những nỗi khổ mà ta chịu đựng trong 10 năm ở Ma giáo, đều là ngươi một tay gieo cho. Nếu không có ta, kẻ vốn phải chịu những thứ này chính là ngươi!"
"Ngươi vốn phải làm con chó chui rúc trong xó xỉnh, bị người người thóa mạ. Mà không phải là Thần tử cao cao tại thượng, sống trong cẩm y ngọc thực. Một bên hưởng thụ mọi thứ của ta, rồi lại dùng những thứ đó đến thương hại ta!"
"Ta ghét ngươi, hận ngươi, mỗi ngày nhìn chính mình trong gương, thấy bản thân mọc ra một gương mặt giống ngươi như đúc, ta đều cảm thấy buồn nôn không chịu nổi. Tại sao ngươi không đi chết đi! Tại sao đã có ta rồi, mà thiên địa còn phải sinh ra ngươi!"
Từng lời nguyền rủa cay độc của Độc Cô Vô Song, tựa như dao cùn cắt thịt, khiến Độc Cô Duy Ngã trong ngoài đều máu me đầm đìa.
Nếu không phải chuyện này xảy ra, hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, Độc Cô Vô Song thế mà lại hận hắn đến nhường này.
Nhìn thần sắc chán ghét, căm hận trong mắt hắn, con ngươi Độc Cô Duy Ngã trừng thật lớn, tựa hồ đã mất đi ngôn ngữ.
Nhớ lại bộ dạng của hắn lúc nói ra hai chữ xin lỗi khi nãy, Độc Cô Duy Ngã phảng phất lại nhìn thấy một chút hình ảnh của 14 năm về trước đang từ từ phục hồi. Tựa như một tấm gương phủ đầy bụi, chậm rãi hiện ra quang mang.
Ngày hôm đó, hắn tựa hồ cũng hướng Độc Cô Vô Song nói ra hai chữ 'xin lỗi' này.
Vụn về mà tái nhợt.
Thì ra lúc đó, tâm trạng của hắn cũng là như vậy.
Bất lực, tuyệt vọng, thống khổ, uất ức. Muốn bật khóc, muốn gào thét, nhưng lại không thể đạt được ích lợi gì.
"Ngươi đừng lo. Mặc dù trả thù ngươi là tâm nguyện mà ta canh cánh trong lòng. Nhưng ta rốt cuộc cũng không phải là loại vong ân phụ nghĩa như ngươi."
"Loại chuyện gạt bỏ hết thảy tội lỗi, ta vẫn là không làm được."
Buông bỏ cổ áo của hắn, ánh mắt Độc Cô Vô Song vẫn bình tĩnh như chết, ngao ngán lắc đầu :"Ta và ngươi, muốn phân rõ ai nợ ai, xác thực là rất khó."
"Cánh tay này, xem như ta đền cho ngươi."
Tay trái nâng lên, dưới ánh mắt kinh hãi của Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Vô Song liền không chút do dự vận linh lực, phế bỏ kinh mạch tay phải của mình.
Từ nay về sau, tay phải của hắn đã triệt để phế đi, không thể cầm kiếm được nữa.
Đối với một kiếm tu truy cầu kiếm đạo như hắn, đó cũng chẳng khác gì tự phế bỏ nửa cái mạng của mình.
Cảm giác kinh mạch vỡ nát cũng không hề tốt đẹp gì, nhưng sắc mặt Độc Cô Vô Song cũng chưa từng biến đổi qua.
"Dừng tay đi...ta không cần ngươi trả thứ gì cho ta cả!"
"Thiếu nợ phải trả, thiên kinh địa nghĩa." Rũ mắt đạo, Độc Cô Vô Song lại dùng tay trái rút Thính Xuân Vũ ra. Thân kiếm phản chiếu ra dung mạo lãnh ngạnh của hắn, nhưng lại để lại hai vết sẹo thật dài trên sườn mặt tuấn mỹ này.
Hắn dùng kiếm, tự tay rạch lên trên mặt của mình!
"Từ nay về sau, sẽ không còn nhầm lẫn nữa." Trên sườn mặt nhiều ra hai vết thương thật dài, chảy đầy máu tươi, dung mạo của Độc Cô Vô Song cũng trở nên phá lệ dữ tợn.
Rũ mắt nhìn bộ dạng của chính mình phản chiếu trên thân kiếm lúc này. Độc Cô Vô Song lại bất chợt cười khổ, nhắm mắt cam chịu.
"Thứ cho ta ích kỉ."
"Sư tôn ưa thích cái đẹp, nên ta chỉ có thể tự hủy dung đến nước này. Nếu không, ngài nhất định sẽ càng chán ghét ta."
Tình cảm, đôi khi chính là hèn mọn như vậy.
"Độc Cô Vô Song, ngươi đã làm gì sư tôn của ta, ngươi nói a..."
Độc Cô Duy Ngã siết chặt vạt áo của Độc Cô Vô Song, gần như sắp hỏng mất. Mặc dù không biết cụ thể quá trình, nhưng hắn cũng đã tự mình đoán được ít nhiều.
Kẻ này nhất định là đã đối sư tôn của hắn làm ra chuyện ô nhục, còn khiến sư tôn tưởng lầm là hắn làm, cho nên ngài ấy mới có thể tức giận như vậy...
Nghĩ tới việc hình tượng của bản thân ở trong lòng sư tôn có lẽ đã sớm nát bét, bị xem thành dâm tặc dám làm không dám nhận, Độc Cô Duy Ngã liền không tài nào chấp nhận nổi.
"Tại sao vậy? Ta là ca ca của ngươi a! Tại sao ngươi lại phải hãm hại ta! Những năm qua, ta đối xử với ngươi không đủ tốt sao?"
Độc Cô Duy Ngã gầm lên trong vô lực, nhưng chỉ có cách này mới có thể khiến hắn phát tiết hết thảy uất khí.
"Ta phải nói cho sư tôn...Ta phải nói cho ngài biết, là ngươi, tất cả đều là ngươi..." Độc Cô Duy Ngã lẩm bẩm, không chút chần chờ bò dậy, lảo đảo đi về phía Đỉnh Tiêu Dao.
Chỉ là lúc này, câu nói tiếp theo của Độc Cô Vô Song lại khiến hắn không khỏi ngừng chân.
"Ngươi còn dám nói với ta là ngươi đối xử với ta rất tốt?"
"Ha, dùng thứ vốn thuộc về ta đến bố thí cho ta, Độc Cô Duy Ngã, lương tâm của ngươi là bị chó tha rồi sao?"
"Ngươi chuẩn bị muốn nói cái gì? Nói với sư tôn ta giả danh thành Độc Cô Duy Ngã sao? Chưa nói sư tôn có tin hay không..." Âm thanh Độc Cô Vô Song vô cùng đạm bạc, nhưng vẫn mang theo vài tia nhạo báng.
"Ngươi làm Độc Cô Duy Ngã quá lâu, cho nên liền quên mất thân phận chân thực của mình là gì rồi sao...đệ đệ? Hay ta nên gọi ngươi là...Độc Cô Vô Song?"
Một khắc nghe thấy lời này của hắn, Độc Cô Duy Ngã liền giống như là bị nhấn nút tạm dừng, lập tức đờ người ra đó.
Độc Cô Vô Song chậm rãi đi tới trước mặt Độc Cô Duy Ngã, trong tay vẫn cầm lấy dù giấy che trên đỉnh đầu.
Hai thân ảnh giống nhau như đúc. Một trang dung tỉ mỉ, một chật vật bất kham, tựa như là thông qua một tấm gương phản chiếu lấy chính bản thân mình.
"Bị ta giả danh, ngươi có phải cảm thấy rất tức giận, rất ghê tởm, rất uất ức hay không?" Lạnh lùng nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, Độc Cô Vô Song liền nhếch môi tạo thành một nụ cười băng lãnh :"14 năm trước, ta cũng có loại cảm giác này."
"Ta đã từng nghe sư tôn nói qua. Hôm đó ở trại nô lệ, ngài nhìn trúng ngươi, chủ yếu cũng là vì ngươi mang cái tên Độc Cô Duy Ngã này."
"Nếu cái tên này là của ta, sư tôn nhất định đã đối xử với ta bằng một thái độ khác!"
Ánh mắt từ từ dâng lên thù hận điên cuồng, Độc Cô Vô Song liền vứt bỏ dù giấy, bắt lấy cổ áo của hắn :"Là ngươi, ngươi mới là tên giả mạo, mới là bạch nhãn lang đáng ghê tởm."
"Thân phận, địa vị, phụ mẫu, tên gọi, tình cảm, mọi thứ của ngươi đều là cướp đoạt từ chỗ của ta!"
"Những nỗi khổ mà ta chịu đựng trong 10 năm ở Ma giáo, đều là ngươi một tay gieo cho. Nếu không có ta, kẻ vốn phải chịu những thứ này chính là ngươi!"
"Ngươi vốn phải làm con chó chui rúc trong xó xỉnh, bị người người thóa mạ. Mà không phải là Thần tử cao cao tại thượng, sống trong cẩm y ngọc thực. Một bên hưởng thụ mọi thứ của ta, rồi lại dùng những thứ đó đến thương hại ta!"
"Ta ghét ngươi, hận ngươi, mỗi ngày nhìn chính mình trong gương, thấy bản thân mọc ra một gương mặt giống ngươi như đúc, ta đều cảm thấy buồn nôn không chịu nổi. Tại sao ngươi không đi chết đi! Tại sao đã có ta rồi, mà thiên địa còn phải sinh ra ngươi!"
Từng lời nguyền rủa cay độc của Độc Cô Vô Song, tựa như dao cùn cắt thịt, khiến Độc Cô Duy Ngã trong ngoài đều máu me đầm đìa.
Nếu không phải chuyện này xảy ra, hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, Độc Cô Vô Song thế mà lại hận hắn đến nhường này.
Nhìn thần sắc chán ghét, căm hận trong mắt hắn, con ngươi Độc Cô Duy Ngã trừng thật lớn, tựa hồ đã mất đi ngôn ngữ.
Nhớ lại bộ dạng của hắn lúc nói ra hai chữ xin lỗi khi nãy, Độc Cô Duy Ngã phảng phất lại nhìn thấy một chút hình ảnh của 14 năm về trước đang từ từ phục hồi. Tựa như một tấm gương phủ đầy bụi, chậm rãi hiện ra quang mang.
Ngày hôm đó, hắn tựa hồ cũng hướng Độc Cô Vô Song nói ra hai chữ 'xin lỗi' này.
Vụn về mà tái nhợt.
Thì ra lúc đó, tâm trạng của hắn cũng là như vậy.
Bất lực, tuyệt vọng, thống khổ, uất ức. Muốn bật khóc, muốn gào thét, nhưng lại không thể đạt được ích lợi gì.
"Ngươi đừng lo. Mặc dù trả thù ngươi là tâm nguyện mà ta canh cánh trong lòng. Nhưng ta rốt cuộc cũng không phải là loại vong ân phụ nghĩa như ngươi."
"Loại chuyện gạt bỏ hết thảy tội lỗi, ta vẫn là không làm được."
Buông bỏ cổ áo của hắn, ánh mắt Độc Cô Vô Song vẫn bình tĩnh như chết, ngao ngán lắc đầu :"Ta và ngươi, muốn phân rõ ai nợ ai, xác thực là rất khó."
"Cánh tay này, xem như ta đền cho ngươi."
Tay trái nâng lên, dưới ánh mắt kinh hãi của Độc Cô Duy Ngã, Độc Cô Vô Song liền không chút do dự vận linh lực, phế bỏ kinh mạch tay phải của mình.
Từ nay về sau, tay phải của hắn đã triệt để phế đi, không thể cầm kiếm được nữa.
Đối với một kiếm tu truy cầu kiếm đạo như hắn, đó cũng chẳng khác gì tự phế bỏ nửa cái mạng của mình.
Cảm giác kinh mạch vỡ nát cũng không hề tốt đẹp gì, nhưng sắc mặt Độc Cô Vô Song cũng chưa từng biến đổi qua.
"Dừng tay đi...ta không cần ngươi trả thứ gì cho ta cả!"
"Thiếu nợ phải trả, thiên kinh địa nghĩa." Rũ mắt đạo, Độc Cô Vô Song lại dùng tay trái rút Thính Xuân Vũ ra. Thân kiếm phản chiếu ra dung mạo lãnh ngạnh của hắn, nhưng lại để lại hai vết sẹo thật dài trên sườn mặt tuấn mỹ này.
Hắn dùng kiếm, tự tay rạch lên trên mặt của mình!
"Từ nay về sau, sẽ không còn nhầm lẫn nữa." Trên sườn mặt nhiều ra hai vết thương thật dài, chảy đầy máu tươi, dung mạo của Độc Cô Vô Song cũng trở nên phá lệ dữ tợn.
Rũ mắt nhìn bộ dạng của chính mình phản chiếu trên thân kiếm lúc này. Độc Cô Vô Song lại bất chợt cười khổ, nhắm mắt cam chịu.
"Thứ cho ta ích kỉ."
"Sư tôn ưa thích cái đẹp, nên ta chỉ có thể tự hủy dung đến nước này. Nếu không, ngài nhất định sẽ càng chán ghét ta."
Tình cảm, đôi khi chính là hèn mọn như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất