Chương 41
Chuyện này không thể nói cho Du Việt, y làm việc tương đối hấp tấp, không đoán được hắn đã biết bao nhiêu sẽ chỉ làm y càng thêm hoảng loạn.
Vạn Dương Trạch cũng không có khả năng ở thời điểm này rời khỏi Du Việt.
Ai ở bên cạnh Du Việt cũng đều nguy hiểm.
Chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Đoàn xiếc thú phòng bị không nghiêm, tiểu đoàn thể bọn họ luôn đi tuần diễn ở khắp các tỉnh trên cả nước, nghe nói tiết mục biểu diễn rất xuất sắc, những khách nhân vào xem không cho phép mang theo di động, vừa vào cửa liền bị soát người.
Người xem xong đi ra cũng không cho phép tiết lộ cái gì ra ngoài, bằng không sau này bọn họ liền không tới đó biểu diễn nữa.
Bọn họ bảo đảm với người xem mỗi lần tới đều sẽ có tiết mục mới biểu diễn, không bao giờ lặp lại.
Mà người tới xem tựa hồ đều nhận được chỗ tốt, phần lớn đều giữ kín như bưng.
Tin tức bị rò rỉ ra ngoài cơ hồ không có mấy.
Xác định chính mình cùng đối phương đều bình yên vô sự, Du Việt hỏi Vạn Dương Trạch, "Bát cơm ba giờ rưỡi sáng? Ngươi có manh mối này không?"
Vạn Dương Trạch gật đầu, "Ừ, đi xem xem rốt cuộc là cái gì."
Nhưng sắp tới ba giờ rưỡi sáng rồi, tìm đâu ra bát cơm?
(dreamhouse2255)
Có người thích ăn khuya?
Hai người mò vào khách sạn, nương theo sự che đậy của suối phun cùng rừng cây xanh, một đường đi thẳng tới sau núi.
Du Việt nhỏ giọng nói: "Đoàn xiếc thú, ăn cơm lúc ba giờ rưỡi sáng, hẳn không phải là người đi?"
Vạn Dương Trạch: "Có thể là động vật quý hiếm."
Du Việt cũng cảm thấy như vậy.
Hai người trốn ở núi giả trong khuôn viên khách sạn, xa xa có thể nhìn thấy sân khấu ở sau núi, hàng rào sắt bị khóa lại.
Từ nơi này đến sau núi, bên trong có thể là không ít "nhân viên" của đoàn xiếc thú.
Không lâu sau, hai nhân viên công tác cầm đèn pin đẩy hai cái xe đẩy nhỏ tới, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, "Ta cảm thấy cái thứ này còn không bằng lột da đem bán, căn bản nuôi cũng không thân được."
"Càng không dễ thuần người xem mới càng thích, nhanh cho nó ăn đi, dù sao cũng không cần tới nó lên sân khấu biểu diễn, chờ nó sinh ra hài tử, huấn luyện tử nhỏ là được, khẳng định có thể kiếm tiền."
"Cũng phải, kiên trì thêm chút thời gian."
Trong hàng rào bắt đầu truyền tới tiếng gào rống, hai nhân viên công tác đánh ngáp đi tới, "Cái thứ này chỉ biết gào to gào to, nhanh lấp kín cái miệng của nó đi."
(dreamhouse2255)
Sau khi nhân viên công tác cho ăn xong, hai người Du Việt cùng Vạn Dương Trạch thò lại gần, phát hiện ở sau núi là lồng sắt nhốt một con liệp báo thương thế chồng chất, đang gian nan quỳ rạp ăn đồ ăn.
Hoa văn nơi khóe mắt của nó giống như là nước mắt kéo dài.
Du Việt nện một quyền lên tường, "Đám đáng chết này, ta biết hòm thuốc trân quý là gì rồi, chúng ta phải cứu nó!"
Con liệp báo kia chân bị thương, tựa hồ không thể chạy nhanh được, tấm ván gỗ ở dưới chân nó nhiễm hồng, vết máu đã khô cạn rất lâu.
Bụng dưới của nó hơi cong xuống, nơi đó đang dựng dục các sinh mệnh bé nhỏ, sinh mệnh bé nhỏ tương lai đã được quy hoạch tốt, trở thành công cụ xiếc ảo thuật cho nhân loại giải trí.
Vạn Dương Trạch gật đầu, "Trước tiên rời khỏi nơi này đã, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn."
Du Việt không thể xem tiếp tình cảnh này, "Bàn bạc kỹ hơn cái gì? Chúng ta đã nhìn thấy nó, phải mang nó đi, trên người của nó có thể có vết thương, những người kia treo mạng của nó cũng chỉ là vì chờ đợi báo con ra đời."
Vạn Dương Trạch bình tĩnh hơn Du Việt nhiều, "Nhiệm vụ của chúng ta không phải chỉ có một, bị thương, cần được cứu viện không phải chỉ có mình nó, chúng ta cần bằng chứng, đem toàn bộ hành vi trái pháp luật của đoàn xiếc này ra cho thiên hạ, hôm nay chúng ta cứu một mình nó, liền sẽ rút dây động rừng, tin tưởng ta, nó vẫn có thể kiên trì thêm được mấy ngày nữa, những người kia sẽ không hại tính mạng của nó, chúng ta cũng có thể trị liệu tốt cho nó."
Du Việt trầm mặc, "Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nhiệm vụ này không phải chỉ có chúng ta nhận được, không chừng tới hừng đông sẽ có người tới đây tìm kiếm manh mối, rút dây động rừng chỉ là chuyện sớm muộn, vì hủy diệt chứng cứ phạm tội, nó rất có thể sẽ bị hủy thi diệt tích."
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch: "Hiện tại thân thể của ngươi không tốt lắm, cần phải được nghỉ ngơi, ta thủ ở chỗ này, sắp tới bốn giờ sáng rồi, hôm nay hẳn là sẽ không còn ai tới đây nữa, nhiều nhất là ba giờ sáng mai, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không để người khác tới phá hư."
Du Việt cảm thấy không thể hiểu được, "Thân thể của ta làm sao lại không tốt, ban nãy ta chỉ là...... đột nhiên phát sốt, hiện tại đã tốt hơn nhiều."
Vạn Dương Trạch ho khan hai tiếng, "Được rồi, là thân thể của ta không tốt, ngươi biết đấy, ta sắp tới kỳ phát tình, thuốc ức chế của ta không đủ dùng, rời khỏi nơi này trước đã."
Hắn không yên tâm để Du Việt một mình ở lại nơi này.
Du Việt nghĩ, thuốc ức chế không đủ dùng? Vậy đúng là đủ nguy hiểm.
Hai người lần nữa trở về, vừa từ trên tường nhảy xuống liền nhìn thấy hai nam sinh mặc trang phục quân huấn đứng dưới tường, đang một người chuẩn bị dẫm lên một người khác trèo lên.
Du Việt còn chưa kịp ngăn cản hai người kia lại, hai người kia ngược lại lại nhìn thấy trước, đi về phía bọn họ.
Một nam sinh trong đó nói, "Đây khẳng định cũng là Đế Đằng, cướp ba lô của hai người họ là có thể có tiền tìm nơi dừng chân!"
"Đúng vậy."
Hai nam sinh kia duỗi cánh tay ngăn lại đường lui của hai người, "Chậc chậc, hai vị, giao thuốc ức chế cùng tiền ra đây đi, đồ ăn cũng để lại."
Du Việt nheo mắt, "Người Nam Phong?"
(dreamhouse2255)
Hai nam sinh cảm thấy rất thần kỳ, nghi hoặc hỏi, "Ngươi cũng là người Nam Phong?"
Du Việt: "Không phải, ta nghe được từ khẩu âm của các ngươi."
Một người trong đó cả giận, "Hắn cười nhạo chúng ta có giọng quê, cướp!"
Vạn Dương Trạch còn chưa động thủ liền nhìn thấy Du Việt bẻ khớp ngón tay, "Cũng không hỏi thăm một chút xem lão tử là ai liền dám đoạt, muốn thuốc ức chế đúng không?"
Vạn Dương Trạch muốn động, bị Du Việt duỗi tay ngăn lại, "Ngươi chờ là được."
Du Việt ấn hai nam sinh nằm trên đất, chỉ là chuyện của ba phút sau đó.
Đào ba lô của hai nam sinh nửa ngày cũng không tìm được thứ gì hữu dụng liền muốn vươn tay về phía túi quần của một người trong đó.
Người nọ hoảng sợ, "Lão tử là Alpha, ngươi đây là đang quấy rối **** ***!"
Du Việt thiếu chút nữa nhổ ra, "Ngươi chiếu gương soi một chút, ta cần phải quấy rối ngươi sao, tìm được rồi, chậc, trên đường cướp của không ít người đi, lấy đâu ra nhiều thuốc ức chế như thế?"
Nói xong, Du Việt ném một cái bình nhỏ về phía Vạn Dương Trạch.
Vạn Dương Trạch theo bản năng nhận lấy, là thuốc ức chế của Alpha.
Nam sinh bị đoạt phẫn hận nói, "M* nó ngươi có dám để lại tên hay không? Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, đừng để người Nam Phong chúng ta xem thường ngươi!"
(dreamhouse2255)
Du Việt gõ đầu Alpha kia một cái, "Sao lại không dám? Đông Quận Du gia, Đế Đằng Đông giáo, Du Việt, đủ kỹ càng tỉ mỉ chưa, đã nhỡ kỹ chưa, có cần ta đọc cả mã sinh viên cho ngươi không? Đi diễn đàn xoát ảnh chụp của ta xem, không cần trừng lớn mắt như vậy."
Ban đêm, hai người kia không nhìn rõ bộ dáng của Du Việt cùng Vạn Dương Trạch, thị lực của cả hai cũng không được tốt lắm.
Nghe thấy Du Việt xưng tên xong mới biết được chính mình xui xẻo tới nước này.
Nếu biết đây là Du Việt, bọn họ đánh chết cũng không dám đi cướp trắng trợn như vậy.
Hai Alpha không có bản lĩnh gì, hoàn toàn là dựa vào cướp đoạt sinh tồn, nếu có thể gặp được người chưa kịp nộp lên tín vật, vậy liền thuận tiện cướp được điểm của người khác.
Cướp thuốc ức chế của người khác, nếu người ta thật sự xuất hiện vấn đề gì, vậy chỉ có thể tới điểm tập kết báo cáo nhiệm vụ thất bại.
Như vậy xếp hạng của bọn họ lại được tăng lên.
Hành vi ti tiện như thế không ngờ có thể kéo dài tới tận bây giờ, thật sự là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Thấy Vạn Dương Trạch cầm bình nhỏ do dự, Du Việt nói, "Cũng không có đưa hết cho ngươi, dùng là được, trong túi thằng nhãi này chỉ có thứ đó."
Vạn Dương Trạch siết chặt bình thuốc ức chế.
Ngụy Phàm Lĩnh không đủ thuốc ức chế, sớm muộn gì cũng sẽ gặp trắc trở, tất cả mọi người đều như nhau, chẳng qua Alpha ưu tú trước nay thích độc hành, rất ít khi dễ dàng tiến vào kỳ động dục.
Ở trên đường hai người bọn họ tiếp xúc với Du Việt quá nhiều......
Vạn Dương Trạch có thuốc ức chế, lập tức liền dùng.
Du Việt nhịn không được âm thầm khiếp sợ.
Trạng thái của Vạn Dương Trạch hẳn là rất không tốt đi, đã nằm trong trạng thái thiếu thuốc ức chế, thế nhưng có thể nhẫn tới tận bây giờ.
Sinh lý cùng tâm lý của hắn đại khái đã đi tới bờ vực sắp hỏng mất.
Năng lực tự khống chế của Alpha đỉnh cấp...... quả nhiên không phải mạnh bình thường.
Vạn Dương Trạch cũng không có khả năng ở thời điểm này rời khỏi Du Việt.
Ai ở bên cạnh Du Việt cũng đều nguy hiểm.
Chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Đoàn xiếc thú phòng bị không nghiêm, tiểu đoàn thể bọn họ luôn đi tuần diễn ở khắp các tỉnh trên cả nước, nghe nói tiết mục biểu diễn rất xuất sắc, những khách nhân vào xem không cho phép mang theo di động, vừa vào cửa liền bị soát người.
Người xem xong đi ra cũng không cho phép tiết lộ cái gì ra ngoài, bằng không sau này bọn họ liền không tới đó biểu diễn nữa.
Bọn họ bảo đảm với người xem mỗi lần tới đều sẽ có tiết mục mới biểu diễn, không bao giờ lặp lại.
Mà người tới xem tựa hồ đều nhận được chỗ tốt, phần lớn đều giữ kín như bưng.
Tin tức bị rò rỉ ra ngoài cơ hồ không có mấy.
Xác định chính mình cùng đối phương đều bình yên vô sự, Du Việt hỏi Vạn Dương Trạch, "Bát cơm ba giờ rưỡi sáng? Ngươi có manh mối này không?"
Vạn Dương Trạch gật đầu, "Ừ, đi xem xem rốt cuộc là cái gì."
Nhưng sắp tới ba giờ rưỡi sáng rồi, tìm đâu ra bát cơm?
(dreamhouse2255)
Có người thích ăn khuya?
Hai người mò vào khách sạn, nương theo sự che đậy của suối phun cùng rừng cây xanh, một đường đi thẳng tới sau núi.
Du Việt nhỏ giọng nói: "Đoàn xiếc thú, ăn cơm lúc ba giờ rưỡi sáng, hẳn không phải là người đi?"
Vạn Dương Trạch: "Có thể là động vật quý hiếm."
Du Việt cũng cảm thấy như vậy.
Hai người trốn ở núi giả trong khuôn viên khách sạn, xa xa có thể nhìn thấy sân khấu ở sau núi, hàng rào sắt bị khóa lại.
Từ nơi này đến sau núi, bên trong có thể là không ít "nhân viên" của đoàn xiếc thú.
Không lâu sau, hai nhân viên công tác cầm đèn pin đẩy hai cái xe đẩy nhỏ tới, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, "Ta cảm thấy cái thứ này còn không bằng lột da đem bán, căn bản nuôi cũng không thân được."
"Càng không dễ thuần người xem mới càng thích, nhanh cho nó ăn đi, dù sao cũng không cần tới nó lên sân khấu biểu diễn, chờ nó sinh ra hài tử, huấn luyện tử nhỏ là được, khẳng định có thể kiếm tiền."
"Cũng phải, kiên trì thêm chút thời gian."
Trong hàng rào bắt đầu truyền tới tiếng gào rống, hai nhân viên công tác đánh ngáp đi tới, "Cái thứ này chỉ biết gào to gào to, nhanh lấp kín cái miệng của nó đi."
(dreamhouse2255)
Sau khi nhân viên công tác cho ăn xong, hai người Du Việt cùng Vạn Dương Trạch thò lại gần, phát hiện ở sau núi là lồng sắt nhốt một con liệp báo thương thế chồng chất, đang gian nan quỳ rạp ăn đồ ăn.
Hoa văn nơi khóe mắt của nó giống như là nước mắt kéo dài.
Du Việt nện một quyền lên tường, "Đám đáng chết này, ta biết hòm thuốc trân quý là gì rồi, chúng ta phải cứu nó!"
Con liệp báo kia chân bị thương, tựa hồ không thể chạy nhanh được, tấm ván gỗ ở dưới chân nó nhiễm hồng, vết máu đã khô cạn rất lâu.
Bụng dưới của nó hơi cong xuống, nơi đó đang dựng dục các sinh mệnh bé nhỏ, sinh mệnh bé nhỏ tương lai đã được quy hoạch tốt, trở thành công cụ xiếc ảo thuật cho nhân loại giải trí.
Vạn Dương Trạch gật đầu, "Trước tiên rời khỏi nơi này đã, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn."
Du Việt không thể xem tiếp tình cảnh này, "Bàn bạc kỹ hơn cái gì? Chúng ta đã nhìn thấy nó, phải mang nó đi, trên người của nó có thể có vết thương, những người kia treo mạng của nó cũng chỉ là vì chờ đợi báo con ra đời."
Vạn Dương Trạch bình tĩnh hơn Du Việt nhiều, "Nhiệm vụ của chúng ta không phải chỉ có một, bị thương, cần được cứu viện không phải chỉ có mình nó, chúng ta cần bằng chứng, đem toàn bộ hành vi trái pháp luật của đoàn xiếc này ra cho thiên hạ, hôm nay chúng ta cứu một mình nó, liền sẽ rút dây động rừng, tin tưởng ta, nó vẫn có thể kiên trì thêm được mấy ngày nữa, những người kia sẽ không hại tính mạng của nó, chúng ta cũng có thể trị liệu tốt cho nó."
Du Việt trầm mặc, "Nhưng ngươi có nghĩ tới không, nhiệm vụ này không phải chỉ có chúng ta nhận được, không chừng tới hừng đông sẽ có người tới đây tìm kiếm manh mối, rút dây động rừng chỉ là chuyện sớm muộn, vì hủy diệt chứng cứ phạm tội, nó rất có thể sẽ bị hủy thi diệt tích."
(dreamhouse2255)
Vạn Dương Trạch: "Hiện tại thân thể của ngươi không tốt lắm, cần phải được nghỉ ngơi, ta thủ ở chỗ này, sắp tới bốn giờ sáng rồi, hôm nay hẳn là sẽ không còn ai tới đây nữa, nhiều nhất là ba giờ sáng mai, ngươi tin tưởng ta, ta sẽ không để người khác tới phá hư."
Du Việt cảm thấy không thể hiểu được, "Thân thể của ta làm sao lại không tốt, ban nãy ta chỉ là...... đột nhiên phát sốt, hiện tại đã tốt hơn nhiều."
Vạn Dương Trạch ho khan hai tiếng, "Được rồi, là thân thể của ta không tốt, ngươi biết đấy, ta sắp tới kỳ phát tình, thuốc ức chế của ta không đủ dùng, rời khỏi nơi này trước đã."
Hắn không yên tâm để Du Việt một mình ở lại nơi này.
Du Việt nghĩ, thuốc ức chế không đủ dùng? Vậy đúng là đủ nguy hiểm.
Hai người lần nữa trở về, vừa từ trên tường nhảy xuống liền nhìn thấy hai nam sinh mặc trang phục quân huấn đứng dưới tường, đang một người chuẩn bị dẫm lên một người khác trèo lên.
Du Việt còn chưa kịp ngăn cản hai người kia lại, hai người kia ngược lại lại nhìn thấy trước, đi về phía bọn họ.
Một nam sinh trong đó nói, "Đây khẳng định cũng là Đế Đằng, cướp ba lô của hai người họ là có thể có tiền tìm nơi dừng chân!"
"Đúng vậy."
Hai nam sinh kia duỗi cánh tay ngăn lại đường lui của hai người, "Chậc chậc, hai vị, giao thuốc ức chế cùng tiền ra đây đi, đồ ăn cũng để lại."
Du Việt nheo mắt, "Người Nam Phong?"
(dreamhouse2255)
Hai nam sinh cảm thấy rất thần kỳ, nghi hoặc hỏi, "Ngươi cũng là người Nam Phong?"
Du Việt: "Không phải, ta nghe được từ khẩu âm của các ngươi."
Một người trong đó cả giận, "Hắn cười nhạo chúng ta có giọng quê, cướp!"
Vạn Dương Trạch còn chưa động thủ liền nhìn thấy Du Việt bẻ khớp ngón tay, "Cũng không hỏi thăm một chút xem lão tử là ai liền dám đoạt, muốn thuốc ức chế đúng không?"
Vạn Dương Trạch muốn động, bị Du Việt duỗi tay ngăn lại, "Ngươi chờ là được."
Du Việt ấn hai nam sinh nằm trên đất, chỉ là chuyện của ba phút sau đó.
Đào ba lô của hai nam sinh nửa ngày cũng không tìm được thứ gì hữu dụng liền muốn vươn tay về phía túi quần của một người trong đó.
Người nọ hoảng sợ, "Lão tử là Alpha, ngươi đây là đang quấy rối **** ***!"
Du Việt thiếu chút nữa nhổ ra, "Ngươi chiếu gương soi một chút, ta cần phải quấy rối ngươi sao, tìm được rồi, chậc, trên đường cướp của không ít người đi, lấy đâu ra nhiều thuốc ức chế như thế?"
Nói xong, Du Việt ném một cái bình nhỏ về phía Vạn Dương Trạch.
Vạn Dương Trạch theo bản năng nhận lấy, là thuốc ức chế của Alpha.
Nam sinh bị đoạt phẫn hận nói, "M* nó ngươi có dám để lại tên hay không? Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, đừng để người Nam Phong chúng ta xem thường ngươi!"
(dreamhouse2255)
Du Việt gõ đầu Alpha kia một cái, "Sao lại không dám? Đông Quận Du gia, Đế Đằng Đông giáo, Du Việt, đủ kỹ càng tỉ mỉ chưa, đã nhỡ kỹ chưa, có cần ta đọc cả mã sinh viên cho ngươi không? Đi diễn đàn xoát ảnh chụp của ta xem, không cần trừng lớn mắt như vậy."
Ban đêm, hai người kia không nhìn rõ bộ dáng của Du Việt cùng Vạn Dương Trạch, thị lực của cả hai cũng không được tốt lắm.
Nghe thấy Du Việt xưng tên xong mới biết được chính mình xui xẻo tới nước này.
Nếu biết đây là Du Việt, bọn họ đánh chết cũng không dám đi cướp trắng trợn như vậy.
Hai Alpha không có bản lĩnh gì, hoàn toàn là dựa vào cướp đoạt sinh tồn, nếu có thể gặp được người chưa kịp nộp lên tín vật, vậy liền thuận tiện cướp được điểm của người khác.
Cướp thuốc ức chế của người khác, nếu người ta thật sự xuất hiện vấn đề gì, vậy chỉ có thể tới điểm tập kết báo cáo nhiệm vụ thất bại.
Như vậy xếp hạng của bọn họ lại được tăng lên.
Hành vi ti tiện như thế không ngờ có thể kéo dài tới tận bây giờ, thật sự là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Thấy Vạn Dương Trạch cầm bình nhỏ do dự, Du Việt nói, "Cũng không có đưa hết cho ngươi, dùng là được, trong túi thằng nhãi này chỉ có thứ đó."
Vạn Dương Trạch siết chặt bình thuốc ức chế.
Ngụy Phàm Lĩnh không đủ thuốc ức chế, sớm muộn gì cũng sẽ gặp trắc trở, tất cả mọi người đều như nhau, chẳng qua Alpha ưu tú trước nay thích độc hành, rất ít khi dễ dàng tiến vào kỳ động dục.
Ở trên đường hai người bọn họ tiếp xúc với Du Việt quá nhiều......
Vạn Dương Trạch có thuốc ức chế, lập tức liền dùng.
Du Việt nhịn không được âm thầm khiếp sợ.
Trạng thái của Vạn Dương Trạch hẳn là rất không tốt đi, đã nằm trong trạng thái thiếu thuốc ức chế, thế nhưng có thể nhẫn tới tận bây giờ.
Sinh lý cùng tâm lý của hắn đại khái đã đi tới bờ vực sắp hỏng mất.
Năng lực tự khống chế của Alpha đỉnh cấp...... quả nhiên không phải mạnh bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất