Chương 132: Chi Phối. (H+)
\*\*Xin nhắc lại, chương này H\+, H\+!
Bàn tay đối phương vừa đốt lửa lại vừa hạ nhiệt trên thân thể của mình, làm Kỉ Tình không khỏi tê dại. Song, lại khiến y khao khát nhiều hơn.
Lục Dạ vòng tay ra sau ôm lấy eo y, dễ dàng nhấc lên cao. Hắn cúi đầu, môi lưỡi cũng ở trên khuôn ngực cùng vùng bụng săn chắc của y ôn tồn liếm cắn.
"A..." Lý trí bị dược vật làm lưu mờ, Kỉ Tình chỉ có thể ưỡn người, để động tác của đối phương được dễ dàng hơn, thấp giọng nỉ non. Thân thể xinh đẹp tạo thành một đường cong liêu nhân.
Ôm người dưới thân vào lòng, Lục Dạ liền đưa tay giúp y vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi sang một bên. Âm thanh trầm khàn hỏi :"Sư tôn, ngài còn nhận ra ta là ai không?"
"Ngươi là..." Chỉ còn lại chút lý tính cuối cùng, Kỉ Tình liền cố hết sức mở to mắt nhìn xem nam nhân đang ghé vào trên người mình là ai. Rốt cuộc, khi gương mặt tuấn lãng xen lẫn vài tia non nớt kia dần dần hiện ra trong đáy mắt, y mới không xác định thều thào.
"Lục...Dạ?"
"Vâng, sư tôn, là ta..." Không kìm được lòng khi nghe Kỉ Tình gọi tên mình trong lúc động tình, Lục Dạ liền nóng vội một lần nữa lấp kín miệng y. Đem tất cả mật ngọt thuộc về y đều chiếm đoạt hết.
Nửa người dưới lạnh lẽo, mảnh vải bảo hộ cuối cùng trên người Kỉ Tình rốt cuộc cũng bị cởi xuống. Bàn tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn đùi cùng hông của y, lại xoa nắn cánh mông tròn trịa.
Vật nam tính của y lúc này cũng đã sớm đứng thẳng dậy. Phần đầu còn không ngừng rỉ ra ái dịch màu trắng. Sau khi bị bàn tay Lục Dạ giữ lấy, vuốt ve hai ba lượt, liền đã run rẩy lợi hại.
Dần dần, ngón tay hắn cũng chậm rãi hạ xuống, tìm tòi mật động ở phía sau. Ngón tay hắn trước hết miêu tả ở xung quanh nếp gấp, cảm nhận được cơ thể của y run lên, mới từ từ cho một ngón tay vào trong.
Vừa tiến vào, ngón tay của hắn liền đã bị thịt mềm bên trong mút chặt. Nơi đó cũng không hề khô khốc như hắn tưởng tượng, trái lại lại vô cùng ướt át. Tựa như một cái miệng ham ăn muốn đem ngón tay của hắn cắn đứt.
Không chút chần chừ, Lục Dạ lại tiếp tục cho thêm một nhón tay vào trong. Bắt đầu trừu sáp ra vào.
"A...ưm..." Kỉ Tình nắm chặt lấy tà áo của chính mình, vẫn theo bản năng cắn chặt môi, không cho tiếng rên rỉ tràn ra, dù thân thể đã sớm bị xuân dược làm cho hư không trống rỗng.
Hạ thể truyền tới vô tận khoái cảm, Kỉ Tình liền theo bản năng muốn khép chân lại. Nhưng đùi lại bị hắn dùng sức cố định, đặt lên trên vai. Ngay khi y sắp sửa đạt được thỏa mãn, thì hai ngón tay đang trừu tống kia lại đột ngột dừng lại, sau đó còn chậm rãi rút ra.
Tựa như mất đi cọng cỏ cứu mạng, Kỉ Tình liền theo bản năng mở miệng ngăn cản. Trong giọng nói cũng vô duyên vô cớ hiện ra cảm xúc dục cầu bất mãn :"Đừng..."
"Sư tôn thích ngón tay của đệ tử như vậy sao?" Lục Dạ khàn giọng nói, bị bộ dạng mơ hồ, tràn đầy mê tình của y làm si mê. Trực tiếp đem chất lỏng dính trên ngón tay bôi lên mặt y.
Đã không còn phản ứng trước hành động khinh nhục này của hắn. Trên mặt bị bôi lên chất lỏng không rõ, Kỉ Tình chỉ há miệng nói ra lời nói mà về sau mỗi khi nghĩ tới, y đều muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
"Cho ta..."
Không ngờ tới Kỉ Tình sẽ chủ động mở miệng cầu hoan, Lục Dạ cũng không khỏi ngốc trệ. Nhưng rất nhanh liền đã ác ý hỏi lại :"Cho ngài? Ngài muốn ta cho ngài thứ gì?"
"Ta...ta không biết..." Kỉ Tình lắc đầu, đầu óc đã sớm không còn phân rõ được đông tây nam bắc. Chỉ có thể nức nở nói :"Bên dưới rất ngứa..."
"Sư tôn...ngài có biết, bây giờ ngài trông có bao nhiêu dâm đãng không?" Vốn đã quen thuộc với bộ dạng băng thanh ngọc khiết, không nhiễm tục khí của Kỉ Tình. Lúc này lại đối diện với một Kỉ Tình bị dục vọng chi phối, tựa như yêu tinh mị hoặc chúng sinh. Lục Dạ chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, ánh mắt cũng dần dần toát ra nguy hiểm.
"Mau...mau...cho ta...mau tiến vào..."
Toàn thân đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi như vừa từ trong lồng hấp lấy ra. Kỉ Tình chỉ có thể bất lực vặn vẹo eo. Có cảm giác nếu hạ thể không được lấp đầy, thì y nhất định sẽ chết mất.
Lúc này, sợi dây lý trí chậm rãi bị mài mòn. Lục Dạ cảm thấy, nếu bản thân còn không tự mình ra trận, thì thật sự là không đáng mặt nam nhân nữa.
Vì vậy, rất nhanh, Kỉ Tình liền đã cảm nhận được có một thứ nóng bỏng đang để ở trước hậu huyệt của mình, chậm rãi đẩy vào trong.
Vật cứng rắn chen chúc qua tầng tầng mị thịt, tiến vào đến tận cùng, đem bụng của Kỉ Tình đều làm cho trướng lên.
Lục Dạ cứ thế bắt lấy bắp chân y, giơ cao qua đầu. Tay còn lại lại đem chân trái của y gác ở bên hông mình. Bắt đầu di động hạ thân ra vào nơi mà bản thân mong ước đã lâu kia.
Phân thân nam tính bị nơi mềm mại siết chặt, không ngừng mấp máy co rút, Lục Dạ liền hưng phấn đến không nói thành lời. Chỉ có thể càng thêm dũng mãnh cắm rút.
"A...ha...chậm...chậm đã...a..." Kỉ Tình ngửa đầu ra sau, đã không khống chế nổi tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng. Tóc đen tán loạn khắp nơi, bả vai cọ sát ở trên đất lạnh, mang theo cảm giác tương phản nhưng lại kích thích đến kỳ lạ.
Lục Dạ đem Kỉ Tình ôm dậy, thân thể dán chặt vào nhau, khiến hạ thân của hắn càng thêm tiến sâu vào trong nội thể của y. Lúc sâu lúc cạn, lúc chậm lúc nhanh, mang theo từng trận kích tình.
Mười ngón tay y cào cấu lên lưng hắn. Hai viên đậu đỏ trước ngực lại bị hắn mút lấy, dùng tay đùa bỡn.
Mỗi khi vật kia thâm nhập vào tận cùng, y liền ngay cả một chút sức lực cũng không còn. Chỉ có thể tùy ý đón hùa động tác của hắn, cùng hắn đi sa vào dục vọng.
Uổng Tử Thành chìm trong tĩnh mịch, bốn phía đều là bầu khung cảnh yên tĩnh chết chóc. Cũng chỉ có gian đại trạch này, là truyền tới âm thanh ái muội làm người mặt đỏ tim đập.
Thời gian không xác định được, cũng không biết là bao lâu sau. Âm thanh ở trong trạch viện rốt cuộc cũng chịu ngừng lại.
Có điều, nối tiếp đó chính là tiếng hét đau đớn của một nam nhân, cùng với âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
"Cút!" Một tiếng hừ lạnh theo gió bay xa, ngữ điệu băng lãnh, cũng một phần nào phản ánh thái độ của chủ nhân giọng nói lúc này.
\*\*Sư tôn đang bắt đầu nối gót, bước theo hàng ngũ tra nam, kéo quần lên liền không nhận người trong truyện của ta rồi a.
Bàn tay đối phương vừa đốt lửa lại vừa hạ nhiệt trên thân thể của mình, làm Kỉ Tình không khỏi tê dại. Song, lại khiến y khao khát nhiều hơn.
Lục Dạ vòng tay ra sau ôm lấy eo y, dễ dàng nhấc lên cao. Hắn cúi đầu, môi lưỡi cũng ở trên khuôn ngực cùng vùng bụng săn chắc của y ôn tồn liếm cắn.
"A..." Lý trí bị dược vật làm lưu mờ, Kỉ Tình chỉ có thể ưỡn người, để động tác của đối phương được dễ dàng hơn, thấp giọng nỉ non. Thân thể xinh đẹp tạo thành một đường cong liêu nhân.
Ôm người dưới thân vào lòng, Lục Dạ liền đưa tay giúp y vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi sang một bên. Âm thanh trầm khàn hỏi :"Sư tôn, ngài còn nhận ra ta là ai không?"
"Ngươi là..." Chỉ còn lại chút lý tính cuối cùng, Kỉ Tình liền cố hết sức mở to mắt nhìn xem nam nhân đang ghé vào trên người mình là ai. Rốt cuộc, khi gương mặt tuấn lãng xen lẫn vài tia non nớt kia dần dần hiện ra trong đáy mắt, y mới không xác định thều thào.
"Lục...Dạ?"
"Vâng, sư tôn, là ta..." Không kìm được lòng khi nghe Kỉ Tình gọi tên mình trong lúc động tình, Lục Dạ liền nóng vội một lần nữa lấp kín miệng y. Đem tất cả mật ngọt thuộc về y đều chiếm đoạt hết.
Nửa người dưới lạnh lẽo, mảnh vải bảo hộ cuối cùng trên người Kỉ Tình rốt cuộc cũng bị cởi xuống. Bàn tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn đùi cùng hông của y, lại xoa nắn cánh mông tròn trịa.
Vật nam tính của y lúc này cũng đã sớm đứng thẳng dậy. Phần đầu còn không ngừng rỉ ra ái dịch màu trắng. Sau khi bị bàn tay Lục Dạ giữ lấy, vuốt ve hai ba lượt, liền đã run rẩy lợi hại.
Dần dần, ngón tay hắn cũng chậm rãi hạ xuống, tìm tòi mật động ở phía sau. Ngón tay hắn trước hết miêu tả ở xung quanh nếp gấp, cảm nhận được cơ thể của y run lên, mới từ từ cho một ngón tay vào trong.
Vừa tiến vào, ngón tay của hắn liền đã bị thịt mềm bên trong mút chặt. Nơi đó cũng không hề khô khốc như hắn tưởng tượng, trái lại lại vô cùng ướt át. Tựa như một cái miệng ham ăn muốn đem ngón tay của hắn cắn đứt.
Không chút chần chừ, Lục Dạ lại tiếp tục cho thêm một nhón tay vào trong. Bắt đầu trừu sáp ra vào.
"A...ưm..." Kỉ Tình nắm chặt lấy tà áo của chính mình, vẫn theo bản năng cắn chặt môi, không cho tiếng rên rỉ tràn ra, dù thân thể đã sớm bị xuân dược làm cho hư không trống rỗng.
Hạ thể truyền tới vô tận khoái cảm, Kỉ Tình liền theo bản năng muốn khép chân lại. Nhưng đùi lại bị hắn dùng sức cố định, đặt lên trên vai. Ngay khi y sắp sửa đạt được thỏa mãn, thì hai ngón tay đang trừu tống kia lại đột ngột dừng lại, sau đó còn chậm rãi rút ra.
Tựa như mất đi cọng cỏ cứu mạng, Kỉ Tình liền theo bản năng mở miệng ngăn cản. Trong giọng nói cũng vô duyên vô cớ hiện ra cảm xúc dục cầu bất mãn :"Đừng..."
"Sư tôn thích ngón tay của đệ tử như vậy sao?" Lục Dạ khàn giọng nói, bị bộ dạng mơ hồ, tràn đầy mê tình của y làm si mê. Trực tiếp đem chất lỏng dính trên ngón tay bôi lên mặt y.
Đã không còn phản ứng trước hành động khinh nhục này của hắn. Trên mặt bị bôi lên chất lỏng không rõ, Kỉ Tình chỉ há miệng nói ra lời nói mà về sau mỗi khi nghĩ tới, y đều muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
"Cho ta..."
Không ngờ tới Kỉ Tình sẽ chủ động mở miệng cầu hoan, Lục Dạ cũng không khỏi ngốc trệ. Nhưng rất nhanh liền đã ác ý hỏi lại :"Cho ngài? Ngài muốn ta cho ngài thứ gì?"
"Ta...ta không biết..." Kỉ Tình lắc đầu, đầu óc đã sớm không còn phân rõ được đông tây nam bắc. Chỉ có thể nức nở nói :"Bên dưới rất ngứa..."
"Sư tôn...ngài có biết, bây giờ ngài trông có bao nhiêu dâm đãng không?" Vốn đã quen thuộc với bộ dạng băng thanh ngọc khiết, không nhiễm tục khí của Kỉ Tình. Lúc này lại đối diện với một Kỉ Tình bị dục vọng chi phối, tựa như yêu tinh mị hoặc chúng sinh. Lục Dạ chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, ánh mắt cũng dần dần toát ra nguy hiểm.
"Mau...mau...cho ta...mau tiến vào..."
Toàn thân đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi như vừa từ trong lồng hấp lấy ra. Kỉ Tình chỉ có thể bất lực vặn vẹo eo. Có cảm giác nếu hạ thể không được lấp đầy, thì y nhất định sẽ chết mất.
Lúc này, sợi dây lý trí chậm rãi bị mài mòn. Lục Dạ cảm thấy, nếu bản thân còn không tự mình ra trận, thì thật sự là không đáng mặt nam nhân nữa.
Vì vậy, rất nhanh, Kỉ Tình liền đã cảm nhận được có một thứ nóng bỏng đang để ở trước hậu huyệt của mình, chậm rãi đẩy vào trong.
Vật cứng rắn chen chúc qua tầng tầng mị thịt, tiến vào đến tận cùng, đem bụng của Kỉ Tình đều làm cho trướng lên.
Lục Dạ cứ thế bắt lấy bắp chân y, giơ cao qua đầu. Tay còn lại lại đem chân trái của y gác ở bên hông mình. Bắt đầu di động hạ thân ra vào nơi mà bản thân mong ước đã lâu kia.
Phân thân nam tính bị nơi mềm mại siết chặt, không ngừng mấp máy co rút, Lục Dạ liền hưng phấn đến không nói thành lời. Chỉ có thể càng thêm dũng mãnh cắm rút.
"A...ha...chậm...chậm đã...a..." Kỉ Tình ngửa đầu ra sau, đã không khống chế nổi tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng. Tóc đen tán loạn khắp nơi, bả vai cọ sát ở trên đất lạnh, mang theo cảm giác tương phản nhưng lại kích thích đến kỳ lạ.
Lục Dạ đem Kỉ Tình ôm dậy, thân thể dán chặt vào nhau, khiến hạ thân của hắn càng thêm tiến sâu vào trong nội thể của y. Lúc sâu lúc cạn, lúc chậm lúc nhanh, mang theo từng trận kích tình.
Mười ngón tay y cào cấu lên lưng hắn. Hai viên đậu đỏ trước ngực lại bị hắn mút lấy, dùng tay đùa bỡn.
Mỗi khi vật kia thâm nhập vào tận cùng, y liền ngay cả một chút sức lực cũng không còn. Chỉ có thể tùy ý đón hùa động tác của hắn, cùng hắn đi sa vào dục vọng.
Uổng Tử Thành chìm trong tĩnh mịch, bốn phía đều là bầu khung cảnh yên tĩnh chết chóc. Cũng chỉ có gian đại trạch này, là truyền tới âm thanh ái muội làm người mặt đỏ tim đập.
Thời gian không xác định được, cũng không biết là bao lâu sau. Âm thanh ở trong trạch viện rốt cuộc cũng chịu ngừng lại.
Có điều, nối tiếp đó chính là tiếng hét đau đớn của một nam nhân, cùng với âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
"Cút!" Một tiếng hừ lạnh theo gió bay xa, ngữ điệu băng lãnh, cũng một phần nào phản ánh thái độ của chủ nhân giọng nói lúc này.
\*\*Sư tôn đang bắt đầu nối gót, bước theo hàng ngũ tra nam, kéo quần lên liền không nhận người trong truyện của ta rồi a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất