Chương 20: Khu cửa Đông
Vốn lái xe hơn một tiếng đồng hồ liền tới nơi, đoàn người phải len lỏi con đường chật ních xe hơi chặn đường, đi vòng vèo nên phí thời gian rất dài.
Vương Dương nhìn sắc trời đã âm u này càng tối đen, buồn bực nói thầm.
“Xem ra chờ khi nào chúng ta đến cửa Đông thì trời đã tối rồi. Không chừng cương thi sẽ đi ra kiếm ăn, mà chúng ta chính là món ăn thơm ngon…”
“A!! Không, không thể nào? Chỗ này sẽ có thêm càng nhiều cương thi xuất hiện?” Lý Du nghe Vương Dương khẳng định, sợ quá vội vàng dựa sát vào Phương Chí Hoành, tay nắm chặt vạt áo đồ tây của gã, để an tâm và tìm bảo hộ, nhỏ giọng hỏi.
”Nói nhảm, ban ngày tụi cương thi còn sợ ánh sáng, hiện tại tối thui sao chúng không ồ ạt đi ra kiếm thực vật chứ? Hơn nữa bên này tìm khắp nơi không có một người sống, chắc tụi nó đói bụng lắm rồi, nhìn đến chúng ta một đám mục tiêu sinh động, như thế nào sẽ không tìm tới?”
Vương Dương vừa nói vừa duỗi thân thể mấy ngày nay mệt nhọc đánh cương thi. Đường cong bờ vai duỗi dài ra, góc áo cũng vì thế hơi nhếch lên lộ ra thắt lưng săn chắc. Làn da ngăm khỏe mạnh kia giống như vô ý thức khiêu khích đứng một bên Tiếu Dịch yên lặng nhìn chằm chằm.
Tiếu Dịch liếm liếm môi khô khốc, cảm thấy tự chủ của mình ngày càng kém. Bây giờ phải dùng hết toàn lực khắc chế suy nghĩ trong lòng, không thể thực hiện hành động.
Tuy rằng hiện tại hắn trong đầu thầm nghĩ đem người trước mặt này trực tiếp đặt trên xe, xé rách quần áo vướng víu, dùng dây thừng trói chặt thân thể hấp dẫn, hung hăng làm, làm đến đôi môi luôn lưu manh cười kia có thể khóc gọi tên hắn, làm đến trong mắt ướt nước chỉ có thể in bóng một mình hắn…
Vương Dương đang nói chuyện bỗng rùng mình, trực giác có người đang dùng ánh mắt cực kỳ đáng sợ chăm chú nhìn mình. Cậu vội quay đầu lại dòm trước ngó sau, đằng sau Tiếu Dịch cúi đầu đi đường, không có ai nhìn cậu cả. Những người khác cũng không có phản ứng kỳ quái gì. Cậu nghi hoặc xoay người lại, chỉ có thể nghĩ vừa mới nóng cháy tầm mắt kia, là tại vì chính mình đánh cương thi nhiều quá mệt mỏi sinh ra ảo giác bị hại?
Cậu không biết một giây trước khi cậu quay đầu, Tiếu Dịch liền cúi thấp đầu, tối đen tròng mắt che dấu không được dục vọng và chiếm đoạt.
“Làm sao vậy? Có, có cương thi?” Gặp Vương Dương mẫn cảm hết nhìn đông tới tây, Lý Du tưởng phát hiện cương thi, như chim sợ cành cong run lẩy bẩy, hoảng sợ hỏi.
“Đừng sợ, Du, có anh ở đây.” Thấy Lý Du tinh thần căng thẳng bộ dáng kinh hoảng, Phương Chí Hoành đau lòng ôm y vào ngực an ủi.
“A, không có nhìn thấy cương thi.” Vương Dương vò đầu, nói với đi ở bên trái Dương Nhất Hàng. “Tạm thời bây giờ không có việc gì, nhưng tới gần cửa Đông khu phồn hoa kia chắc sẽ tiềm tàng không ít nguy hiểm. Với tốc độ này thì cũng sắp tới nơi, đợi lát nữa chúng ta đi tới đó tị nạn? Hiện tại chắc không nên qua sông? Từ đó ra bờ sông phải đi thêm một đoạn đường không ngắn.”
Dương Nhất Hàng nhìn đằng trước sắp tới khu phồn hoa, đánh giá thời gian, hồi đáp.
“Mặc dù mau đến cửa Đông, nhưng cách chỗ phòng ngự còn có một khoảng ngắn. Trời tối nếu lỗ mãn xông qua, quả thật đối với mọi người mà nói rất nguy hiểm. Hiện tại chúng ta không có vũ khí tốt, thật dễ dàng bị cương thi tập kích. Vì cam đoan an toàn sinh mệnh cho mọi người, đợi tới khu vực dân cư cửa Đông, chúng trước tìm phòng dân ở hoặc phòng trống, trốn vào đó chờ ngày mai buổi sáng lại đi ra.”
“Này! Không thể hôm nay ra khỏi thành qua sông ư?” Nghiêm Hoa nguyên bản chờ đợi hôm nay có thể ra thành trở lại địa phương an toàn. Không ngờ bởi vì tình hình giao thông mà kéo dài thời gian lâu như vậy. Nghe được buổi còn muốn ở lại một đêm chỗ tràn đầy cương thi này, Nghiêm Hoa sắc mặt trở nên khó coi.
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu hôm nay có thể đi ra thì tốt rồi, tôi cứ tưởng sẽ được tắm nước ấm.” Viên Tư Điềm ngửi quần áo trên người, muốn mau đến chỗ an toàn có điện có nước ấm, để tắm giặt trang điểm.
Làm cho Tiếu Dịch một lần nữa đối với thân hình của cô mắt sáng ngời, không chừng sẽ vì vậy mà yêu mình. Cô ra kết luận là, Tiếu Dịch không có đặc biệt chú ý cô, nguyên nhân rất lớn là bởi vì hiện giờ cả người cô đầy tro bụi, ngày hôm qua khi chạy trốn toàn thân dơ bẩn, mới sẽ không hấp dẫn được Tiếu Dịch. Nếu chờ cô sửa sang lại đàng hoàng, cô không tin Tiếu Dịch không thích mình.
“Cô Viên, xinh đẹp tất nhiên quan trọng, nhưng hiện tại tính mạng càng thêm quý giá ~ ban đêm nguy hiểm như vậy, ở bên ngoài tràn đầy cương thi hoạt động địa phương, sợ là chúng ta còn chưa tới lối ra cửa Đông đã trước hết nhét no bụng cương thi. Không bằng chờ ngày mai lại đi?” Kiều Phi Vũ đối với Viên Tư Điềm nhíu mày, hoa đào mắt nghịch ngợm chớp chớp. Cố ý phóng điện, giọng điệu dịu dàng mà kiên định khuyên bảo cô.
“A….cũng đúng, buổi tối dường như nguy hiểm thật, ngày mai xuất phát cũng được.” Tuy rằng mê Tiếu Dịch, Viên Tư Điềm không khả năng xem nhẹ anh chàng đẹp trai lịch sự. Bị anh đẹp trai hoa đào mắt phóng điện, còn dịu dàng khuyên, cô lập tức quên vừa mới mình còn rất sốt ruột.
Còn lại mấy người ngẫm nghĩ thấy đúng, bây giờ có gấp cũng không được. Vì an toàn vẫn là buổi tối tìm chỗ cất giấu, ban ngày lại dọc theo cửa Đông lối ra thì tốt hơn.
Nghiêm Hoa mặc dù muốn đi, thấy mọi người đều lựa chọn ngày mai xuất phát, đi một mình thì không an toàn, đành bất đắc dĩ phục tùng đa số, miễn cưỡng đồng ý tới cửa Đông tìm chỗ nghỉ ngơi chờ ngày mai.
Thấy mọi người bàn luận ra kết quả ngày mai xuất phát, Dương Nhất Hàng cảm kích hướng vừa mới hỗ trợ thuyết phục Kiều Phi Vũ gật đầu.
Mọi người tiếp tục cẩn thận vòng qua mấy xe hơi có khả năng lao ra cương thi, sắc trời trở nên càng thêm âm u. Không trung ban đêm xẹt qua vài con dơi, cái này là bọn Vương Dương mấy ngày qua lần đầu thấy được sinh vật còn sống.
Phía trước khu phồn hoa dân cư cửa Đông, tại mọi người kiên trì không ngừng nỗ lực đi bộ, đã dần tiếp cận. Trong tối đen nhà cao tầng, không biết còn cất dấu bao nhiêu nguy hiểm chờ đợi bọn họ…..
Vương Dương nhìn sắc trời đã âm u này càng tối đen, buồn bực nói thầm.
“Xem ra chờ khi nào chúng ta đến cửa Đông thì trời đã tối rồi. Không chừng cương thi sẽ đi ra kiếm ăn, mà chúng ta chính là món ăn thơm ngon…”
“A!! Không, không thể nào? Chỗ này sẽ có thêm càng nhiều cương thi xuất hiện?” Lý Du nghe Vương Dương khẳng định, sợ quá vội vàng dựa sát vào Phương Chí Hoành, tay nắm chặt vạt áo đồ tây của gã, để an tâm và tìm bảo hộ, nhỏ giọng hỏi.
”Nói nhảm, ban ngày tụi cương thi còn sợ ánh sáng, hiện tại tối thui sao chúng không ồ ạt đi ra kiếm thực vật chứ? Hơn nữa bên này tìm khắp nơi không có một người sống, chắc tụi nó đói bụng lắm rồi, nhìn đến chúng ta một đám mục tiêu sinh động, như thế nào sẽ không tìm tới?”
Vương Dương vừa nói vừa duỗi thân thể mấy ngày nay mệt nhọc đánh cương thi. Đường cong bờ vai duỗi dài ra, góc áo cũng vì thế hơi nhếch lên lộ ra thắt lưng săn chắc. Làn da ngăm khỏe mạnh kia giống như vô ý thức khiêu khích đứng một bên Tiếu Dịch yên lặng nhìn chằm chằm.
Tiếu Dịch liếm liếm môi khô khốc, cảm thấy tự chủ của mình ngày càng kém. Bây giờ phải dùng hết toàn lực khắc chế suy nghĩ trong lòng, không thể thực hiện hành động.
Tuy rằng hiện tại hắn trong đầu thầm nghĩ đem người trước mặt này trực tiếp đặt trên xe, xé rách quần áo vướng víu, dùng dây thừng trói chặt thân thể hấp dẫn, hung hăng làm, làm đến đôi môi luôn lưu manh cười kia có thể khóc gọi tên hắn, làm đến trong mắt ướt nước chỉ có thể in bóng một mình hắn…
Vương Dương đang nói chuyện bỗng rùng mình, trực giác có người đang dùng ánh mắt cực kỳ đáng sợ chăm chú nhìn mình. Cậu vội quay đầu lại dòm trước ngó sau, đằng sau Tiếu Dịch cúi đầu đi đường, không có ai nhìn cậu cả. Những người khác cũng không có phản ứng kỳ quái gì. Cậu nghi hoặc xoay người lại, chỉ có thể nghĩ vừa mới nóng cháy tầm mắt kia, là tại vì chính mình đánh cương thi nhiều quá mệt mỏi sinh ra ảo giác bị hại?
Cậu không biết một giây trước khi cậu quay đầu, Tiếu Dịch liền cúi thấp đầu, tối đen tròng mắt che dấu không được dục vọng và chiếm đoạt.
“Làm sao vậy? Có, có cương thi?” Gặp Vương Dương mẫn cảm hết nhìn đông tới tây, Lý Du tưởng phát hiện cương thi, như chim sợ cành cong run lẩy bẩy, hoảng sợ hỏi.
“Đừng sợ, Du, có anh ở đây.” Thấy Lý Du tinh thần căng thẳng bộ dáng kinh hoảng, Phương Chí Hoành đau lòng ôm y vào ngực an ủi.
“A, không có nhìn thấy cương thi.” Vương Dương vò đầu, nói với đi ở bên trái Dương Nhất Hàng. “Tạm thời bây giờ không có việc gì, nhưng tới gần cửa Đông khu phồn hoa kia chắc sẽ tiềm tàng không ít nguy hiểm. Với tốc độ này thì cũng sắp tới nơi, đợi lát nữa chúng ta đi tới đó tị nạn? Hiện tại chắc không nên qua sông? Từ đó ra bờ sông phải đi thêm một đoạn đường không ngắn.”
Dương Nhất Hàng nhìn đằng trước sắp tới khu phồn hoa, đánh giá thời gian, hồi đáp.
“Mặc dù mau đến cửa Đông, nhưng cách chỗ phòng ngự còn có một khoảng ngắn. Trời tối nếu lỗ mãn xông qua, quả thật đối với mọi người mà nói rất nguy hiểm. Hiện tại chúng ta không có vũ khí tốt, thật dễ dàng bị cương thi tập kích. Vì cam đoan an toàn sinh mệnh cho mọi người, đợi tới khu vực dân cư cửa Đông, chúng trước tìm phòng dân ở hoặc phòng trống, trốn vào đó chờ ngày mai buổi sáng lại đi ra.”
“Này! Không thể hôm nay ra khỏi thành qua sông ư?” Nghiêm Hoa nguyên bản chờ đợi hôm nay có thể ra thành trở lại địa phương an toàn. Không ngờ bởi vì tình hình giao thông mà kéo dài thời gian lâu như vậy. Nghe được buổi còn muốn ở lại một đêm chỗ tràn đầy cương thi này, Nghiêm Hoa sắc mặt trở nên khó coi.
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu hôm nay có thể đi ra thì tốt rồi, tôi cứ tưởng sẽ được tắm nước ấm.” Viên Tư Điềm ngửi quần áo trên người, muốn mau đến chỗ an toàn có điện có nước ấm, để tắm giặt trang điểm.
Làm cho Tiếu Dịch một lần nữa đối với thân hình của cô mắt sáng ngời, không chừng sẽ vì vậy mà yêu mình. Cô ra kết luận là, Tiếu Dịch không có đặc biệt chú ý cô, nguyên nhân rất lớn là bởi vì hiện giờ cả người cô đầy tro bụi, ngày hôm qua khi chạy trốn toàn thân dơ bẩn, mới sẽ không hấp dẫn được Tiếu Dịch. Nếu chờ cô sửa sang lại đàng hoàng, cô không tin Tiếu Dịch không thích mình.
“Cô Viên, xinh đẹp tất nhiên quan trọng, nhưng hiện tại tính mạng càng thêm quý giá ~ ban đêm nguy hiểm như vậy, ở bên ngoài tràn đầy cương thi hoạt động địa phương, sợ là chúng ta còn chưa tới lối ra cửa Đông đã trước hết nhét no bụng cương thi. Không bằng chờ ngày mai lại đi?” Kiều Phi Vũ đối với Viên Tư Điềm nhíu mày, hoa đào mắt nghịch ngợm chớp chớp. Cố ý phóng điện, giọng điệu dịu dàng mà kiên định khuyên bảo cô.
“A….cũng đúng, buổi tối dường như nguy hiểm thật, ngày mai xuất phát cũng được.” Tuy rằng mê Tiếu Dịch, Viên Tư Điềm không khả năng xem nhẹ anh chàng đẹp trai lịch sự. Bị anh đẹp trai hoa đào mắt phóng điện, còn dịu dàng khuyên, cô lập tức quên vừa mới mình còn rất sốt ruột.
Còn lại mấy người ngẫm nghĩ thấy đúng, bây giờ có gấp cũng không được. Vì an toàn vẫn là buổi tối tìm chỗ cất giấu, ban ngày lại dọc theo cửa Đông lối ra thì tốt hơn.
Nghiêm Hoa mặc dù muốn đi, thấy mọi người đều lựa chọn ngày mai xuất phát, đi một mình thì không an toàn, đành bất đắc dĩ phục tùng đa số, miễn cưỡng đồng ý tới cửa Đông tìm chỗ nghỉ ngơi chờ ngày mai.
Thấy mọi người bàn luận ra kết quả ngày mai xuất phát, Dương Nhất Hàng cảm kích hướng vừa mới hỗ trợ thuyết phục Kiều Phi Vũ gật đầu.
Mọi người tiếp tục cẩn thận vòng qua mấy xe hơi có khả năng lao ra cương thi, sắc trời trở nên càng thêm âm u. Không trung ban đêm xẹt qua vài con dơi, cái này là bọn Vương Dương mấy ngày qua lần đầu thấy được sinh vật còn sống.
Phía trước khu phồn hoa dân cư cửa Đông, tại mọi người kiên trì không ngừng nỗ lực đi bộ, đã dần tiếp cận. Trong tối đen nhà cao tầng, không biết còn cất dấu bao nhiêu nguy hiểm chờ đợi bọn họ…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất