Tang Thế Sinh Tồn

Chương 39: Oán hận

Trước Sau
*Ca!*

Một thanh đao sắc bén sát qua mặt Lâm Kiệt, gọn lẹ chém đứt cổ cương thi chó săn đầu lăn xuống mặt đất. Tiếu Dịch lạnh nhạt liếc Lâm Kiệt đổ mồ hôi đầm đìa đơ người ra. Hắn xoay người đi giải quyết cương thi chó săn khác.

Đứng ở tại chỗ Lâm Kiệt còn đang chìm trong mừng rỡ thoát khỏi cái chết. Gã nhớ tới Tiếu Dịch vừa mới vung một đao, là cỡ nào nhanh mạnh, vừa ngoan vừa chuẩn, thật sự quá lợi hại! Chẳng lẽ đây là ZG trong truyền thuyết, cao thủ ngọa hổ tàng long? Lâm Kiệt si mê võ thuật Trung Quốc, ánh mắt nhìn về phía Tiếu Dịch tràn ngập sùng bái.

Mà Viên Tư Điềm đang cầm tảng đá thì vẻ mặt vui mừng quăng bỏ nó, chạy theo sau Tiếu Dịch. Rốt cuộc, cô lấy hết dũng khí muốn hỏi hắn.

Bởi vì bị lây nhiễm, khiến Viên Tư Điềm vô cùng lo âu và khó chịu. Nếu Tiếu Dịch đã xuất hiện và lại cứu cô, phải chăng chứng tỏ rằng hai người còn có hy vọng? Kỳ thật hắn có thích cô? Viên Tư Điềm tự động cho rằng lúc nãy Tiếu Dịch giết cương thi chó săn là vì đặc biệt muốn cứu cô. Viên Tư Điềm vừa ngẫm mình mà xót cho thân, trong lòng vừa tràn ngập chờ đợi và vui sướng.

Cô muốn hỏi thử Tiếu Dịch, nếu biết cô đã bị lây nhiễm, hắn có còn hay không yêu cô?

“Cái kia, Tiếu Dịch! Chờ chút!”

Viên Tư Điềm chạy chậm miễn cưỡng theo sau Tiếu Dịch, nhiều lần kêu tên hắn. Tiếu Dịch rốt cuộc không kiên nhẫn chịu đựng tra tấn, rút ra thanh đao cắm trong cổ họng cương thi chó săn, chân mày dính vào nhau, xoay người đối mặt Viên Tư Điềm, hỏi.

“Chuyện gì?”

Viên Tư Điềm khẩn trương, bởi vì hiếm khi có dịp đối mặt với Tiếu Dịch tản ra khí chất lạnh lùng mê người. Cô chớp đôi mắt to tròn trong suốt, ra tiếng.

“Tiếu Dịch, tôi, tôi muốn hỏi…”

Viên Tư Điềm cúi đầu bất an xoắn tay vào nhau, ấp a ấp úng.



Trong tình hình nguy hiểm hiện nay, Tiếu Dịch không có thời gian cùng cô gái này giằng co. Hắn nhăn mặt, mất kiên nhẫn muốn nhấc chân đi cùng mấy người kia hợp sức giải quyết hết bầy cương thi chó săn.

“A! Đừng đi!” Thấy Tiếu Dịch mất kiên nhẫn muốn rời đi, Viên Tư Điềm sốt ruột, vội vươn tay kéo vạt áo Tiếu Dịch, kêu lên. “Tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh!”

Không muốn cùng người khác đụng chạm, Tiếu Dịch sắc mặt càng thêm lạnh băng, mím môi, phản xạ có điều kiện hất ra bàn tay Viên Tư Điềm nắm áo mình.

“A?!” Bị Tiếu Dịch lạnh lùng đẩy tay ra, Viên Tư Điềm kinh ngạc rụt tay lại đặt trước ngực, dùng tay kia bao lấy bàn tay mới bị Tiếu Dịch đẩy. Trong lòng cô rất bi thương, dùng đôi mắt dịu dàng ngoa ngoãn ướt đẫm nước nhìn Tiếu Dịch.

“Hai người chúng ta có khả năng cùng một chỗ không? Nếu, tôi nói là nếu tôi bị lây nhiễm, anh sẽ làm như thế nào?”

Tiếu Dịch thật sự không rõ cô gái này trong óc nghĩ cái gì, hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu. Tiếu Dịch cảm giác còn đứng nghe cô nói nhảm thì chỉ lãng phí thời gian, hắn ngước mắt bản năng tìm kiếm hình bóng tỏa ánh sáng rực rỡ của riêng hắn. Rốt cuộc ở gần cánh cửa nhìn thấy Vương Dương đang chém giết, dùng thanh đao hắn cho mau lẹ chặt chém đám cương thi chó săn hung dữ công kích. Tiếu Dịch nguyên bản lạnh lẽo hai tròng mắt cũng vì thế dần dần hiện ra ấm áp ánh sáng.

Thấy Tiếu Dịch lơ đãng không nhìn mình mà xem hướng khác, Viên Tư Điềm tò mò theo tầm mắt hắn nhìn sang, thì thấy người đàn ông lưu manh kia, Vương Dương???

Vì cái gì? Vì cái gì trong thời khắc quan trọng cô bộc lộ tình cảm, hắn lại nhìn người đàn ông khác? Trong ánh mắt còn để lộ loại biểu tình ấm áp này, hoàn toàn khác với khi xem cô???

Đang nhìn đến Phương Chí Hoành bảo hộ Lý Du nép trong lòng mình phát run, cùng cương thi chó săn giằng co. Viên Tư Điềm đột nhiên hiểu được, ngoái đầu nhìn Tiếu Dịch, lại nhìn Vương Dương. Cô xem kỹ hai người, rốt cuộc không tự chủ được thác loạn tinh thần. Cô cất cao âm thanh bén nhọn hỏi Tiếu Dịch.

“Không thể nào! Anh không thể nào thích Vương Dương, đúng không?”

Từ trong miệng người khác nghe tên Vương Dương, Tiếu Dịch con ngươi hơi híp lại, màu đen tròng mắt nguy hiểm co rút, sát khí bộc phát quanh thân, lạnh như băng cảnh cáo Viên Tư Điềm.

“Chuyện đó không liên quan cô.”



“Không! Ánh mắt anh nhìn hắn rất kỳ quái! Anh thích hắn đúng không? Thích hắn? Vì cái gì? Vì cái gì phải thích người như hắn? Hắn còn là đàn ông đó? Tôi không tốt ư? Vì cái gì người anh yêu không phải là tôi? Tôi là con gái! Là một cô gái xinh đẹp! So với đàn ông tốt hơn nhiều!” Viên Tư Điềm kích động ngữ điệu dần cất cao.

Hắn không muốn tiếp tục cùng cô dây dưa, hơn nữa thanh âm của cô càng lúc càng lớn. Tiếu Dịch rũ xuống mi mắt, đem quan điểm và suy nghĩ biểu đạt rõ ràng, không muốn cho cô một chút hy vọng.

“Tôi thích ai cùng cô không có quan hệ. Nhưng tôi nói cô biết, tôi không có hứng thú với cô, mặc kệ cô có bị lây nhiễm hay không. Tôi, không có hứng thú, hiểu không?” Tiếu Dịch nhanh chóng xoay người rời đi Viên Tư Điềm, hắn khép hờ mắt thu lại sát khí trên người, khôi phục sắc mặt lạnh nhạt bình thường, đi hướng Vương Dương.

Còn lại Viên Tư Điềm ngơ ngác đứng tại chỗ, ngạc nhiên lại hoang mang lẩm bẩm.

“Điều này không đúng, anh ấy phải thích tôi mới đúng? Vì cái gì sẽ thích người đàn ông kia? Đàn ông có cái gì tốt chứ? Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ!”

Đột nhiên Viên Tư Điềm kịch liệt ho khan, giống như muốn đem phổi từ trong lồng ngực ho ra ngoài. Cô bịt kín miệng, khó khăn lắm mới ngừng ho, cảm giác trong lòng bàn tay có thứ chất lỏng nóng ấm. Viên Tư Điềm ngẩn người run run buông tay ra chuyển đến trước mắt, trông thấy trong lòng bàn tay, từ thân thể của mình ho ra, là chất dịch nâu vàng mà cô vô cùng quen thuộc, ở trong tay cô bốc mùi tanh tưởi hư thối…

Tay buông thõng, sắc mặt đờ đẫn đem chất lỏng ghê tởm chùi sạch trong quần áo, Viên Tư Điềm biểu tình không còn sợ hãi hay khẩn trương, mà là nghiêng đầu hướng chỗ Tiếu Dịch và Vương Dương, kỳ quái khanh khách cười.

Nâng lên cánh tay lau sạch vết bẩn còn sót lại khóe miệng, Viên Tư Điềm nghĩ, bây giờ đã không có cái gì làm cô sợ. Cô sắp biến thành cương thi, người cô thích thì không thích mình, ngược lại yêu đàn ông? Hắn thoạt nhìn một chút cũng không giống thích đàn ông, cô không hiểu nổi, vì sao cô xinh đẹp tuổi trẻ như vậy, luôn không chiếm được thứ mình thích. Cô phải một người thê lương, lây nhiễm thành đáng sợ cương thi.

Điều này không đúng, dựa vào cái gì chỉ có một mình cô biến thành cương thi?

Ngẩng đầu, Viên Tư Điềm con mắt đỏ ngầu tràn ngập oán hận, trừng thẳng phía trước Vương Dương đang kiêu ngạo một cước đá văng đầu cương thi chó săn, đắc ý cười to. Viên Tư Điềm lòng càng trở nên âm u, nêu cô cũng làm cậu nhiễm bệnh, có phải Tiếu Dịch sẽ không dám yêu cậu nữa? Hoặc là tiếp tục yêu, rồi cùng nhau bị cắn thành cương thi?

Mặc kệ giả thuyết nào trở thành sự thật, đều cho Viên Tư Điềm vui sướng. Cứ như thế, cô sẽ không cô đơn, không chỉ một mình cô, còn có người khác chôn cùng.

Khặc khặc khặc khặc ~~~~ Viên Tư Điềm sắc mặt bắt đầu trở nên trắng xanh, nghiêng đầu suy nghĩ, một người đứng đó quái dị cười không ngừng, thân mình bởi vì lồng ngực phát ra tiếng cười mà rung động, khặc khặc khặc khặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau