Chương 69: Tôi làm đại sư huynh
Bóng đêm dày đặc, mưa phùn kéo dài, rầm rầm đập vào song cửa sổ. Cả tòa Thiên Ma Điện phủ thêm một lăng kính u ám, tiếng rên rỉ khẽ truyền ra từ phòng tối, lộ ra đau khổ mãnh liệt lẫn cả nỗi khao khát và nhớ nhung.
“Sư huynh, ôm đệ……”
Trên mặt hắc thạch lạnh lẽo, hai mắt Ninh Khuyết nhắm nghiền ngồi xếp bằng ngay ngắn, tầng mồ hôi tinh mịn che kín mặt mày, theo hơi thở hỗn loạn nhỏ xuống, ướt đẫm nửa thân trên lỏa hồ bên ngoài.
Bờ môi của y hóa thành màu đen, sát khí nơi giữa mày làm cho người ta sợ hãi, cứ như là đang phải trải qua thống khổ cùng cực.
Một đoàn hắc khí xuất hiện phía trước hắc thạch, ngưng tụ lại thành một hắc y nam tử mặt mày lộ rõ vẻ lo lắng. Nắm tay gã xiết chặt, khắc chế ý nghĩ muốn ôm ngưởi trước mắt này vào lòng ngực.
Trong không khí ướt át dần dần nồng đậm, bên tai là từng tiếng thở dốc hết sức kích thích thần kinh, tinh thần hắc y nam tử tâm thoáng rối loạn. Nhưng cũng với một thoáng đó, lý trí của gã bị xé toạc, không thể kìm được tới gần thân hình kia rồi bị một cổ sát khí ép lui, cách bức họa trên vách tường hai tấc thì dừng lại.
Ninh Khuyết duỗi tay, y phục dày rộng bay tới che khuất thân thể ướt đẫm của y. Y phất ống tay áo, gò má hắc y nam tử sưng lên bất, máu từ trong miệng men theo cằm nhỏ xuống.
“Ai cho ngươi vào đây?”
Cảm giác áp bách quét đến, hắc y nam tử tức ngực, gã quỳ trên mặt đất, khớp hàm thấm đầy máu, “Ta ở bên ngài suốt 400 năm! Vì sao hắn có thể, ta không thể?”
Ninh Khuyết cong môi, cứ như nghe thấy được một trò đùa lớn, “Ngươi có cái gì tư cách gì để so sánh với huynh ấy?”
Cổ họng hắc y nam tử tanh ngọt, “Hắn đã sớm chết rồi!”
Không khí trong phòng tối thoáng chốc ngưng đọng, ma khí khủng bố lan tràn, hắc y nam tử hết lên thảm thiết một tiếng, run rẩy phủ phục trên mặt đất.
Ninh Khuyết đứng dậy, hắc y nam tử bị bắt ngẩng đầu, sát ý kích động lạnh băng hiện bên trong khóe mắt y.
“Ngươi cho rằng vì sao ta còn giữ ngươi ở bên người?” Ninh Khuyết vươn năm ngón tay, ném hắc y nam tử ra khỏi phòng tối. Y nhìn người trong tranh lẩm bẩm tự nói, "Đại sư huynh, những thứ gì của huynh đệ đều giữ lại…”
Liên tiếp mấy ngày, Vệ Giản mang theo Lục Thận Hành đi dạo ở mấy cái hoa viên khác nhau. Trước kia cậu ta không thường tới, lần này đã có chiến hữu, có xảy ra chuyện gì cũng không đến mức quá hoang mang lo sợ, tuy rằng người chiến hữu mới tới này chỉ là một con ma thú.
“Người mặc bạch y kia chính là tiên nhân.” Vệ Giản nâng nâng cằm với nơi đình đối diện.
Hách Liên một mình ngồi ở trong đình đọc sách đã sớm phát hiện, dường như hắn rất có hứng thú với Lục Thận Hành, nhìn chằm chằm quan sát Lục Thận Hành.
“Tiên nhân đang nhìn mày kìa.” Vẻ mặt Vệ Giản mới lạ, nhịn không được đề nghị: “Chúng ta qua đó đi.”
Lục Thận Hành quay đầu đi luôn, cái đuôi đã bị giữ chặt.
“Tại hạ Vệ Giản, ở hoa viên số mười sáu.” Vệ Giản chắp tay thi lễ với Hách Liên, “Đây là bạn cùng phòng của tại hạ, Đại Bưu Thú.”
Tiên nhân không dính khói lửa phàm tục, có lẽ cũng không thèm để ý đến mấy lễ nghi phiền phức này đó. Cậu ta vốn không ôm hy vọng gì, lại nghe bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa, “Hách Liên.”
Một người, một tiên, một thú, chủng tộc bất đồng, không khí có chút xấu hổ, không có gì để nói.
Hách Liên bưng lên trên bàn một mâm điểm tâm, “Đói bụng không?”
Vệ Giản được sủng mà sợ, cậu ta vội vàng xua tay, “Khách khí rồi, tại hạ không đói bụng.”
Ngay sau đó khóe miệng cậu ta run rẩy, nhìn thấy mâm điểm tâm dời tới trước mặt đại bưu thú kế bên mình, vậy mà đối phương còn hờ hững.
Trong tay Hách Liên xuất hiện một dĩa thịt.
Đại bưu thú là động vật ăn thịt, máu trong cơ thể lập tức sôi trào. Sắc mặt Lục Thận Hành âm u, nhưng bị lớp lông thú xàm dày che mất, phỏng chừng cũng không ai nhìn ra.
Kế tiếp Vệ Giản trừng mắt chữ O nhìn tiên nhân không biết mệt dụ ăn, bạn cùng phòng của cậu ta cả một quá trình đều khó ở không vui.
“Ta có thể sờ ngươi không?” Hách Liên duỗi tay vuốt lông trên đầu Lục Thận Hành một chút, không chút nào cảm thấy câu hỏi kia của mình thừa thãi.
Lục Thận Hành bị vuốt lông, cơn thèm ăn cũng không còn nữa, hắn nhảy đến một đầu khác, chớp mắt đã biến mất.
Thu hồi tầm mắt, trong mắt Hách Liên trào ra thâm ý, có thể thu được chú ý của người nọ, quả thật là rất đặc biệt.
“Tại hạ cáo từ trước.” Vệ Giản cũng theo sau rời đi.
Không qua mấy ngày, Vệ Giản bị mang đi, cậu ta đứng trước khung cửa quay đầu nhìn Lục Thận Hành, mắt rưng rưng, không khác gì đang trong giây phút sinh ly tử biệt.
“Đại Bưu, tao đi đây.”
Đi thong thả không tiễn, Lục Thận Hành xoay người.
Vệ Giản: “…”
Dọc theo đường đi ở trong lòng Vệ Giản run sợ, lúc bước chân dừng lại cậu ta đã nghĩ tới năm sáu loại cách chết, đủ loại hung tàn.
“Đại nhân.”
Vệ Giản đoán không ra ma đầu này nghĩ cái gì, cũng không dám đoán. Cậu nói không ra hơi một tiếng, thật cẩn thận quỳ xuống.
Ninh Khuyết nhấp ngụm rượu, “Bản tôn đáng sợ à?”
Vệ Giản lắc đầu như trống bỏi.
Ninh Khuyết: “Lại đây.”
Phần lưng có bàn tay mò tới, du tẩu dọc theo sống lưng, da đầu Vệ Giản tê dại, cả người căng như dây đàn.
Ninh Khuyết không chút để ý vuốt ve sờ mó chỗ xương dưới bụng kia, “Nó thế nào rồi?”
Vệ Giản một thân mồ hôi lạnh ánh mắt bỗng nhiên hốt hoảng, vui cười nói: “Người nói Đại Bưu Thú sao, ở với nó rất vui, còn giống người hơn cả bạn cùng phòng có thể hóa hình trước đó của ta. Có nhiều khi tính tình nghịch ngợm như đứa nhỏ, ngủ còn ngáy, thích ăn cái loại bánh gì đó, ta ăn thử một miếng, ngọt đến đau răng, nhưng mà ngày ấy tiên nhân bưng cho nó ăn, nó nhìn cũng chả thèm nhìn…”
Ninh Khuyết khép mắt, “Đi đi.”
Xương cốt không bị bẻ gãy, da vẫn còn, Vệ Giản thở dốc từng ngụm, mồ hôi lạnh trên người mồ bị gió thổi qua lạnh căm căm. Cậu ta run rẩy, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không có một chút ký ức nào thế.
“Đi mau.”
Ma tộc bên cạnh lên tiếng thúc giục, nhưng ngữ khí cũng không lộ ra nét mất kiên nhẫn. Mấy cái thứ trong hoa viên đó không chừng có ngày thành phu nhân thật.
Vệ Giản đi một hồi đã nhìn thấy thân ảnh to lớn đứng ở cửa hoa viên, cậu ta chạy chậm qua, “Không sao, tao không sao, Ma Tôn chỉ sờ soạng lưng tao, không làm gì tao hết.”
Sờ lưng? Mà con sờ soạng lâu như vậy? Lục Thận Hành không vui gầm gừ thở hổn hển.
“Mày tức giận hở?” Vệ Giản chớp chớp mắt, cậu ta nhỏ giọng nói: “Thì ra mày quan tâm tao như vậy nha. Hầy, là tao tiểu nhân rồi, tao giấu mày nhiều chuyện lắm, còn thử mày rất nhiều lần, Đại Bưu, xin lỗi, về sau chúng ta thành bạn bè đi.”
Vệ Giản lại mở khóa tuyệt chiêu bà tám, đến quần áo bị ướt cũng không quan tâm. Lục Thận Hành không hiểu sao mà tâm trí không yên, cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó, kết quả chạng vạng đổ xuống, lại đến lượt hắn.
“Ma Tôn bảo mày làm cái gì thì phải làm cái đó, nhớ cho kỹ ngàn vạn lần đừng có phản kháng!”
Lục Thận Hành mang theo lời Vệ Giản dặn dò đi gặp Ninh Khuyết, không phải bị đưa tới chính điện, mà là vào phòng tối, ma tộc nhìn hắn tới đây Ma tộc không khỏi liếc nhiều thêm vài lần.
Ninh Khuyết lật sách, không hề ngẩng đầu, “Đôi mắt còn đau không?”
Đỉnh đầu Lục Thận Hành có bóng đen đổ xuống, bàn tay hơi ấn trên hai con mắt hắn, âm thanh từ đỉnh đầu lạnh lùng, “Đau không?”
Lực đạo còn tăng thêm, tròng mắt Lục Thận Hành chịu không nổi mà chuyển động, hắn hửi thấy được mùi máu tươi. Trong tình thế kiểu này, Ninh Khuyết là muốn tươi sống moi hai mắt hắn xuống.
“Có biết thân thể từng tấc chia năm xẻ bảy, tan vỡ, lại hợp về, cứ như vậy từng lần lặp lại không đổi đau đớn thế nào không? ” Ninh Khuyết than nhẹ một tiếng, “Mày xem mày chỉ là sắp mất đi hai mắt đã không cách nào chịu nổi rồi.”
Hô hấp Lục Thận Hành cứng lại, da lông trên người giờ phút này che đậy đi cảm cảm xúc của hắn.
“Rất đau phải không.” Ninh Khuyết cầm khăn tay chà lau đôi mắt Lục Thận Hành, nghiêm túc lau sạch máu trên đó, động tác y dịu nhẹ, cứ như ý muốn giết chết một khắc trước chỉ là ảo giác.
Tầm nhìn khôi phục một chút, Lục Thận Hành nhìn thấy bức họa trên tường.
“Đã nhìn ra rồi có phải không?” Ninh Khuyết hơi gật đầu, "Tất cả chỗ này đều là đại sư huynh của ta.”
Nội tâm Lục Thận Hành nổi lên sóng to gió lớn, trong giây lát ăn mòn dây thần kinh trong đầu hắn. Bốn trăn năm đủ dài, dài đến mức biến Ninh Khuyết thành dáng vẻ hiện tại.
“Ta nghĩ tới có một ngày có thể cùng đại sư huynh chơi thuyền du ngoạn, chỉ có hai người chúng ta.” Ninh Khuyết đi đến trước một bức họa, trong tranh có một mảnh hồ nước xanh biếc, thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt hồ, hai nam tử thân mật ôm lấy nhau. Mấy con chim nước đứng lặng người, yên tĩnh tốt đẹp, đây là hình ảnh trong mộng y đã trải qua vô số lần.
“Đây là huynh ấy luyện kiếm.” Ninh Khuyết nhìn về phía một bức họa khác gần đó, “Ngày ấy ta tránh sau cây cột xem huynh ấy cầm kiếm sai cách, đã thế còn không mảy may hay biết. Lúc đó ta biết huynh không phải đại sư huynh ta vốn từng biết, mà là một linh hồn khác.”
Lục Thận Hành nghe Ninh Khuyết dùng âm điệu không nhanh không chậm nói qua vài bức họa, huyệt thái dương hắn trướng đau.
Ninh Khuyết đưa lưng về phía Lục Thận Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cành cây đa có hai con chim sẻ dùng miệng mổ lông trên người nhau. Thật lâu sau, hốc mắt y ướt át phiếm hồng, trên mặt ướt đẫm.
“Ta hận hắn.”
Hận ý ngập trời bên trong Ninh Khuyết theo ba chữ kia tràn ra ngoài, thẩm thấu từng góc ngách trong phòng tối. Lục Thận Hành cau mày, suy nghĩ trong đầu chớp mắt lóe lên, hắn nâng móng vuốt đặt lên đùi Ninh Khuyết, thu hồi vuốt sắc bén nhọn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Sư huynh, chỉ cần huynh trở về, đệ sẽ không hận huynh nữa…”
Ninh Khuyết rũ mắt, một đạo u quang như có như không hiện lên.
Hôm sau, trong điện Thiên Ma tràn ngập không khí không tầm thường. Ma Tôn đại nhân ôm một đứa nhỏ ngắm hoa ở hoa viên, mặt mang nét cười, tâm tình rất tốt, làm ma tộc chung quanh không dám tin vào hai mắt mình.
Không biết từ chỗ nào truyền ra tin tức nói đứa nhỏ là người kia chuyển thế, Ma Tôn đại nhân sủng tận trời. Người trong hoa viên đều sôi nổi lộ vẻ mặt đã được giải thoát, chỉ có số ít là thất vọng.
Lục Thận Hành cũng nghe được, đầu tiên hắn nghĩ đến là Bạch Phong Khởi chuyển thế, sau ngẫm lại thấy không đúng. Bạch Phong Khởi chuyển thế Ninh Khuyết hẳn là đã sớm tìm được rồi, biết không phải cùng một người.
“Có thể về nhà rồi.” Vệ Giản kích động đi qua đi lại trong phòng.
Lục Thận Hành quỳ rạp trên mặt đất bất động, tản ra hơi thở âm trầm.
Đêm đó mọi người tụ lại, Lục Thận Hành nhìn thấy đứa nhỏ kia ngồi trên đùi Ninh Khuyết, đôi tay ôm chặt cổ Ninh Khuyết, nhút nhát lại sợ sệt, một đôi mắt to đen nhánh biểu lộ vẻ tò mò.
Ninh Khuyết cúi đầu hôn lên sợi tóc của đứa nhỏ, dịu dàng trấn an.
Một cổ lửa giận không tên dâng trào đốt hắn đầy người thương tích, Lục Thận Hành hồng hộc thở dốc.
Ninh Khuyết đột nhiên kéo cổ áo đứa nhỏ kia ra, một tay nhéo eo người nọ, không coi ai ra gì vùi đầu mà hôn môi.
Mọi người há to miệng, ngây ra như phỗng.
Một tiếng rầm vang lên, cái bàn trước người Lục Thận Hành đã vỡ thành hai nửa, trái cây và thức ăn đổ bể, ánh mắt của hắn trở nên đáng sợ.
Vệ Giản bị dọa nhảy dựng, trắng mặt nhìn ma thú không bình thường bên người. Đây là có chuyện gì, trước đó cậu ta đã nói riêng đêm nay đã là đêm cuối cùng ở ma giới rồi, giả vờ câm điếc sẽ trót lọt hết cơ mà.
Mọi người hít hà một hơi, con ma thú này đang tìm chết. Bọn họ không khỏi có chút sợ hãi cảnh tượng máu me sẽ xảy ra kế đó.
Tiếng kêu ái muội của đứa nhỏ vang lên, quần áo trên người đã trút ra hơn nửa, y phục lỏng lẻo che đi thân thể non nớt, không có ai rảnh rang mà đi thưởng thức.
Bên tai lại có động tĩnh lớn. Bọn họ hãi hùng khiếp vía, ma thú kia điên rồi.
Vệ Giản ngây ngốc, cũng quên mất phải đi can ngăn, trơ mắt nhìn sự tình phát triển theo hướng tệ nhất. Cậu ta vô ý thức nhắm mắt lại khóc lên, không muốn nhìn thấy cảnh vất vả lắm mới có một người bạn ở chung đàng hoàng mà người kia lại phải đi chết.
Lục Thận Hành bị kích thích đến tư duy rối loạn, chờ hắn kịp phản ứng lại, đã tự bán mình mất rồi.
Nếu Ninh Khuyết tin đứa bé kia, kết cục của hắn chỉ có một.
Hách Liên ngồi ở trong một góc thưởng xong ngụm rượu cuối cùng. Hắn nâng mắt, trông thấy nam tử phía trên chẳng những không tức giận mà còn bật cười.
Xem ra là y đoán đúng rồi.
Ninh Khuyết phất tay, đứa nhỏ trong lòng ngực biến mất không thấy đâu, một cọng lông vũ trôi lững lờ rơi xuống dưới.
Tiếng cười làm người ta sởn tóc gáy vang lên. Ninh Khuyết cong khóe miệng, y đứng lên, bước một bước đến chỗ Lục Thận Hành.
Huyệt thái dương Lục Thận Hành nhảy lên, trước mắt tối sầm.
“Sư huynh, ôm đệ……”
Trên mặt hắc thạch lạnh lẽo, hai mắt Ninh Khuyết nhắm nghiền ngồi xếp bằng ngay ngắn, tầng mồ hôi tinh mịn che kín mặt mày, theo hơi thở hỗn loạn nhỏ xuống, ướt đẫm nửa thân trên lỏa hồ bên ngoài.
Bờ môi của y hóa thành màu đen, sát khí nơi giữa mày làm cho người ta sợ hãi, cứ như là đang phải trải qua thống khổ cùng cực.
Một đoàn hắc khí xuất hiện phía trước hắc thạch, ngưng tụ lại thành một hắc y nam tử mặt mày lộ rõ vẻ lo lắng. Nắm tay gã xiết chặt, khắc chế ý nghĩ muốn ôm ngưởi trước mắt này vào lòng ngực.
Trong không khí ướt át dần dần nồng đậm, bên tai là từng tiếng thở dốc hết sức kích thích thần kinh, tinh thần hắc y nam tử tâm thoáng rối loạn. Nhưng cũng với một thoáng đó, lý trí của gã bị xé toạc, không thể kìm được tới gần thân hình kia rồi bị một cổ sát khí ép lui, cách bức họa trên vách tường hai tấc thì dừng lại.
Ninh Khuyết duỗi tay, y phục dày rộng bay tới che khuất thân thể ướt đẫm của y. Y phất ống tay áo, gò má hắc y nam tử sưng lên bất, máu từ trong miệng men theo cằm nhỏ xuống.
“Ai cho ngươi vào đây?”
Cảm giác áp bách quét đến, hắc y nam tử tức ngực, gã quỳ trên mặt đất, khớp hàm thấm đầy máu, “Ta ở bên ngài suốt 400 năm! Vì sao hắn có thể, ta không thể?”
Ninh Khuyết cong môi, cứ như nghe thấy được một trò đùa lớn, “Ngươi có cái gì tư cách gì để so sánh với huynh ấy?”
Cổ họng hắc y nam tử tanh ngọt, “Hắn đã sớm chết rồi!”
Không khí trong phòng tối thoáng chốc ngưng đọng, ma khí khủng bố lan tràn, hắc y nam tử hết lên thảm thiết một tiếng, run rẩy phủ phục trên mặt đất.
Ninh Khuyết đứng dậy, hắc y nam tử bị bắt ngẩng đầu, sát ý kích động lạnh băng hiện bên trong khóe mắt y.
“Ngươi cho rằng vì sao ta còn giữ ngươi ở bên người?” Ninh Khuyết vươn năm ngón tay, ném hắc y nam tử ra khỏi phòng tối. Y nhìn người trong tranh lẩm bẩm tự nói, "Đại sư huynh, những thứ gì của huynh đệ đều giữ lại…”
Liên tiếp mấy ngày, Vệ Giản mang theo Lục Thận Hành đi dạo ở mấy cái hoa viên khác nhau. Trước kia cậu ta không thường tới, lần này đã có chiến hữu, có xảy ra chuyện gì cũng không đến mức quá hoang mang lo sợ, tuy rằng người chiến hữu mới tới này chỉ là một con ma thú.
“Người mặc bạch y kia chính là tiên nhân.” Vệ Giản nâng nâng cằm với nơi đình đối diện.
Hách Liên một mình ngồi ở trong đình đọc sách đã sớm phát hiện, dường như hắn rất có hứng thú với Lục Thận Hành, nhìn chằm chằm quan sát Lục Thận Hành.
“Tiên nhân đang nhìn mày kìa.” Vẻ mặt Vệ Giản mới lạ, nhịn không được đề nghị: “Chúng ta qua đó đi.”
Lục Thận Hành quay đầu đi luôn, cái đuôi đã bị giữ chặt.
“Tại hạ Vệ Giản, ở hoa viên số mười sáu.” Vệ Giản chắp tay thi lễ với Hách Liên, “Đây là bạn cùng phòng của tại hạ, Đại Bưu Thú.”
Tiên nhân không dính khói lửa phàm tục, có lẽ cũng không thèm để ý đến mấy lễ nghi phiền phức này đó. Cậu ta vốn không ôm hy vọng gì, lại nghe bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa, “Hách Liên.”
Một người, một tiên, một thú, chủng tộc bất đồng, không khí có chút xấu hổ, không có gì để nói.
Hách Liên bưng lên trên bàn một mâm điểm tâm, “Đói bụng không?”
Vệ Giản được sủng mà sợ, cậu ta vội vàng xua tay, “Khách khí rồi, tại hạ không đói bụng.”
Ngay sau đó khóe miệng cậu ta run rẩy, nhìn thấy mâm điểm tâm dời tới trước mặt đại bưu thú kế bên mình, vậy mà đối phương còn hờ hững.
Trong tay Hách Liên xuất hiện một dĩa thịt.
Đại bưu thú là động vật ăn thịt, máu trong cơ thể lập tức sôi trào. Sắc mặt Lục Thận Hành âm u, nhưng bị lớp lông thú xàm dày che mất, phỏng chừng cũng không ai nhìn ra.
Kế tiếp Vệ Giản trừng mắt chữ O nhìn tiên nhân không biết mệt dụ ăn, bạn cùng phòng của cậu ta cả một quá trình đều khó ở không vui.
“Ta có thể sờ ngươi không?” Hách Liên duỗi tay vuốt lông trên đầu Lục Thận Hành một chút, không chút nào cảm thấy câu hỏi kia của mình thừa thãi.
Lục Thận Hành bị vuốt lông, cơn thèm ăn cũng không còn nữa, hắn nhảy đến một đầu khác, chớp mắt đã biến mất.
Thu hồi tầm mắt, trong mắt Hách Liên trào ra thâm ý, có thể thu được chú ý của người nọ, quả thật là rất đặc biệt.
“Tại hạ cáo từ trước.” Vệ Giản cũng theo sau rời đi.
Không qua mấy ngày, Vệ Giản bị mang đi, cậu ta đứng trước khung cửa quay đầu nhìn Lục Thận Hành, mắt rưng rưng, không khác gì đang trong giây phút sinh ly tử biệt.
“Đại Bưu, tao đi đây.”
Đi thong thả không tiễn, Lục Thận Hành xoay người.
Vệ Giản: “…”
Dọc theo đường đi ở trong lòng Vệ Giản run sợ, lúc bước chân dừng lại cậu ta đã nghĩ tới năm sáu loại cách chết, đủ loại hung tàn.
“Đại nhân.”
Vệ Giản đoán không ra ma đầu này nghĩ cái gì, cũng không dám đoán. Cậu nói không ra hơi một tiếng, thật cẩn thận quỳ xuống.
Ninh Khuyết nhấp ngụm rượu, “Bản tôn đáng sợ à?”
Vệ Giản lắc đầu như trống bỏi.
Ninh Khuyết: “Lại đây.”
Phần lưng có bàn tay mò tới, du tẩu dọc theo sống lưng, da đầu Vệ Giản tê dại, cả người căng như dây đàn.
Ninh Khuyết không chút để ý vuốt ve sờ mó chỗ xương dưới bụng kia, “Nó thế nào rồi?”
Vệ Giản một thân mồ hôi lạnh ánh mắt bỗng nhiên hốt hoảng, vui cười nói: “Người nói Đại Bưu Thú sao, ở với nó rất vui, còn giống người hơn cả bạn cùng phòng có thể hóa hình trước đó của ta. Có nhiều khi tính tình nghịch ngợm như đứa nhỏ, ngủ còn ngáy, thích ăn cái loại bánh gì đó, ta ăn thử một miếng, ngọt đến đau răng, nhưng mà ngày ấy tiên nhân bưng cho nó ăn, nó nhìn cũng chả thèm nhìn…”
Ninh Khuyết khép mắt, “Đi đi.”
Xương cốt không bị bẻ gãy, da vẫn còn, Vệ Giản thở dốc từng ngụm, mồ hôi lạnh trên người mồ bị gió thổi qua lạnh căm căm. Cậu ta run rẩy, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tại sao lại không có một chút ký ức nào thế.
“Đi mau.”
Ma tộc bên cạnh lên tiếng thúc giục, nhưng ngữ khí cũng không lộ ra nét mất kiên nhẫn. Mấy cái thứ trong hoa viên đó không chừng có ngày thành phu nhân thật.
Vệ Giản đi một hồi đã nhìn thấy thân ảnh to lớn đứng ở cửa hoa viên, cậu ta chạy chậm qua, “Không sao, tao không sao, Ma Tôn chỉ sờ soạng lưng tao, không làm gì tao hết.”
Sờ lưng? Mà con sờ soạng lâu như vậy? Lục Thận Hành không vui gầm gừ thở hổn hển.
“Mày tức giận hở?” Vệ Giản chớp chớp mắt, cậu ta nhỏ giọng nói: “Thì ra mày quan tâm tao như vậy nha. Hầy, là tao tiểu nhân rồi, tao giấu mày nhiều chuyện lắm, còn thử mày rất nhiều lần, Đại Bưu, xin lỗi, về sau chúng ta thành bạn bè đi.”
Vệ Giản lại mở khóa tuyệt chiêu bà tám, đến quần áo bị ướt cũng không quan tâm. Lục Thận Hành không hiểu sao mà tâm trí không yên, cảm thấy sẽ phát sinh chuyện gì đó, kết quả chạng vạng đổ xuống, lại đến lượt hắn.
“Ma Tôn bảo mày làm cái gì thì phải làm cái đó, nhớ cho kỹ ngàn vạn lần đừng có phản kháng!”
Lục Thận Hành mang theo lời Vệ Giản dặn dò đi gặp Ninh Khuyết, không phải bị đưa tới chính điện, mà là vào phòng tối, ma tộc nhìn hắn tới đây Ma tộc không khỏi liếc nhiều thêm vài lần.
Ninh Khuyết lật sách, không hề ngẩng đầu, “Đôi mắt còn đau không?”
Đỉnh đầu Lục Thận Hành có bóng đen đổ xuống, bàn tay hơi ấn trên hai con mắt hắn, âm thanh từ đỉnh đầu lạnh lùng, “Đau không?”
Lực đạo còn tăng thêm, tròng mắt Lục Thận Hành chịu không nổi mà chuyển động, hắn hửi thấy được mùi máu tươi. Trong tình thế kiểu này, Ninh Khuyết là muốn tươi sống moi hai mắt hắn xuống.
“Có biết thân thể từng tấc chia năm xẻ bảy, tan vỡ, lại hợp về, cứ như vậy từng lần lặp lại không đổi đau đớn thế nào không? ” Ninh Khuyết than nhẹ một tiếng, “Mày xem mày chỉ là sắp mất đi hai mắt đã không cách nào chịu nổi rồi.”
Hô hấp Lục Thận Hành cứng lại, da lông trên người giờ phút này che đậy đi cảm cảm xúc của hắn.
“Rất đau phải không.” Ninh Khuyết cầm khăn tay chà lau đôi mắt Lục Thận Hành, nghiêm túc lau sạch máu trên đó, động tác y dịu nhẹ, cứ như ý muốn giết chết một khắc trước chỉ là ảo giác.
Tầm nhìn khôi phục một chút, Lục Thận Hành nhìn thấy bức họa trên tường.
“Đã nhìn ra rồi có phải không?” Ninh Khuyết hơi gật đầu, "Tất cả chỗ này đều là đại sư huynh của ta.”
Nội tâm Lục Thận Hành nổi lên sóng to gió lớn, trong giây lát ăn mòn dây thần kinh trong đầu hắn. Bốn trăn năm đủ dài, dài đến mức biến Ninh Khuyết thành dáng vẻ hiện tại.
“Ta nghĩ tới có một ngày có thể cùng đại sư huynh chơi thuyền du ngoạn, chỉ có hai người chúng ta.” Ninh Khuyết đi đến trước một bức họa, trong tranh có một mảnh hồ nước xanh biếc, thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt hồ, hai nam tử thân mật ôm lấy nhau. Mấy con chim nước đứng lặng người, yên tĩnh tốt đẹp, đây là hình ảnh trong mộng y đã trải qua vô số lần.
“Đây là huynh ấy luyện kiếm.” Ninh Khuyết nhìn về phía một bức họa khác gần đó, “Ngày ấy ta tránh sau cây cột xem huynh ấy cầm kiếm sai cách, đã thế còn không mảy may hay biết. Lúc đó ta biết huynh không phải đại sư huynh ta vốn từng biết, mà là một linh hồn khác.”
Lục Thận Hành nghe Ninh Khuyết dùng âm điệu không nhanh không chậm nói qua vài bức họa, huyệt thái dương hắn trướng đau.
Ninh Khuyết đưa lưng về phía Lục Thận Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cành cây đa có hai con chim sẻ dùng miệng mổ lông trên người nhau. Thật lâu sau, hốc mắt y ướt át phiếm hồng, trên mặt ướt đẫm.
“Ta hận hắn.”
Hận ý ngập trời bên trong Ninh Khuyết theo ba chữ kia tràn ra ngoài, thẩm thấu từng góc ngách trong phòng tối. Lục Thận Hành cau mày, suy nghĩ trong đầu chớp mắt lóe lên, hắn nâng móng vuốt đặt lên đùi Ninh Khuyết, thu hồi vuốt sắc bén nhọn nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Sư huynh, chỉ cần huynh trở về, đệ sẽ không hận huynh nữa…”
Ninh Khuyết rũ mắt, một đạo u quang như có như không hiện lên.
Hôm sau, trong điện Thiên Ma tràn ngập không khí không tầm thường. Ma Tôn đại nhân ôm một đứa nhỏ ngắm hoa ở hoa viên, mặt mang nét cười, tâm tình rất tốt, làm ma tộc chung quanh không dám tin vào hai mắt mình.
Không biết từ chỗ nào truyền ra tin tức nói đứa nhỏ là người kia chuyển thế, Ma Tôn đại nhân sủng tận trời. Người trong hoa viên đều sôi nổi lộ vẻ mặt đã được giải thoát, chỉ có số ít là thất vọng.
Lục Thận Hành cũng nghe được, đầu tiên hắn nghĩ đến là Bạch Phong Khởi chuyển thế, sau ngẫm lại thấy không đúng. Bạch Phong Khởi chuyển thế Ninh Khuyết hẳn là đã sớm tìm được rồi, biết không phải cùng một người.
“Có thể về nhà rồi.” Vệ Giản kích động đi qua đi lại trong phòng.
Lục Thận Hành quỳ rạp trên mặt đất bất động, tản ra hơi thở âm trầm.
Đêm đó mọi người tụ lại, Lục Thận Hành nhìn thấy đứa nhỏ kia ngồi trên đùi Ninh Khuyết, đôi tay ôm chặt cổ Ninh Khuyết, nhút nhát lại sợ sệt, một đôi mắt to đen nhánh biểu lộ vẻ tò mò.
Ninh Khuyết cúi đầu hôn lên sợi tóc của đứa nhỏ, dịu dàng trấn an.
Một cổ lửa giận không tên dâng trào đốt hắn đầy người thương tích, Lục Thận Hành hồng hộc thở dốc.
Ninh Khuyết đột nhiên kéo cổ áo đứa nhỏ kia ra, một tay nhéo eo người nọ, không coi ai ra gì vùi đầu mà hôn môi.
Mọi người há to miệng, ngây ra như phỗng.
Một tiếng rầm vang lên, cái bàn trước người Lục Thận Hành đã vỡ thành hai nửa, trái cây và thức ăn đổ bể, ánh mắt của hắn trở nên đáng sợ.
Vệ Giản bị dọa nhảy dựng, trắng mặt nhìn ma thú không bình thường bên người. Đây là có chuyện gì, trước đó cậu ta đã nói riêng đêm nay đã là đêm cuối cùng ở ma giới rồi, giả vờ câm điếc sẽ trót lọt hết cơ mà.
Mọi người hít hà một hơi, con ma thú này đang tìm chết. Bọn họ không khỏi có chút sợ hãi cảnh tượng máu me sẽ xảy ra kế đó.
Tiếng kêu ái muội của đứa nhỏ vang lên, quần áo trên người đã trút ra hơn nửa, y phục lỏng lẻo che đi thân thể non nớt, không có ai rảnh rang mà đi thưởng thức.
Bên tai lại có động tĩnh lớn. Bọn họ hãi hùng khiếp vía, ma thú kia điên rồi.
Vệ Giản ngây ngốc, cũng quên mất phải đi can ngăn, trơ mắt nhìn sự tình phát triển theo hướng tệ nhất. Cậu ta vô ý thức nhắm mắt lại khóc lên, không muốn nhìn thấy cảnh vất vả lắm mới có một người bạn ở chung đàng hoàng mà người kia lại phải đi chết.
Lục Thận Hành bị kích thích đến tư duy rối loạn, chờ hắn kịp phản ứng lại, đã tự bán mình mất rồi.
Nếu Ninh Khuyết tin đứa bé kia, kết cục của hắn chỉ có một.
Hách Liên ngồi ở trong một góc thưởng xong ngụm rượu cuối cùng. Hắn nâng mắt, trông thấy nam tử phía trên chẳng những không tức giận mà còn bật cười.
Xem ra là y đoán đúng rồi.
Ninh Khuyết phất tay, đứa nhỏ trong lòng ngực biến mất không thấy đâu, một cọng lông vũ trôi lững lờ rơi xuống dưới.
Tiếng cười làm người ta sởn tóc gáy vang lên. Ninh Khuyết cong khóe miệng, y đứng lên, bước một bước đến chỗ Lục Thận Hành.
Huyệt thái dương Lục Thận Hành nhảy lên, trước mắt tối sầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất