Chương 56
Trước kia Lương Đa chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình nói một tràng mắc ói như vậy, nói rất chân tình với ánh mắt vô cùng chân thành, sợ cậu không tin mình.
Lương Đa không có kinh nghiệm cũng không nghĩ nhiều. Khi bước vào một mối quan hệ, tuy nhìn anh có vẻ không nghiêm túc nhưng thật ra rất trưởng thành, suy nghĩ cặn kẽ.
Anh biết Tưởng Hàn tốt.
Anh biết, cũng phải để Tưởng Hàn biết.
Không cần đếm những việc nhỏ mà Tưởng Hàn làm khiến anh ấm lòng, từng chi tiết nhỏ trong khoảnh khắc đời thường đều cho thấy Tưởng Hàn là người dịu dàng tốt bụng, người như cậu dù không làm người yêu mà chỉ làm bạn cũng khiến người ta vui vẻ.
Lương Đa nói: “Này nhóc, em nghe không đấy?”
Anh lại nhéo tai Tưởng Hàn: “Khen em đó, phản ứng chút coi!”
Lương Đa vừa nói xong đã bị Tưởng Hàn đè lên.
Ê hơi kích thích nhen, cơ mà sàn nhà play cũng ok ~
“Lương Đa, sao anh tốt vậy?”
“Tưởng Hàn, em bố láo quá ha?” Lương Đa cố ý trêu cậu: “Anh là anh của em đó.”
“Anh, sao anh tốt thế.”
Sến quá, chẳng biết xấu hổ là chi.
Có vẻ đến tiết mục “buổi tối gọi anh” nên Tưởng Hàn rục rịch, ôm Lương Đa ủn ủn.
“Em nghiêm túc xíu đi, chưa nói xong mà.” Lương Đa giữ vai cậu nói: “Nói xong rồi làm.”
Thật ra Tưởng Hàn hơi ngượng, vì trước khi Lương Đa nói cậu hoàn toàn không thấy mình có gì đáng khen.
Mọi thứ đều bình thường, chỉ được cái đẹp mã. Nhưng thế giới đầy trai đẹp, chắc chắn Lương Đa từng gặp không ít.
“Anh ơi.”
“… Thôi, em cứ gọi anh là bác sĩ Lương đi.” Mỗi lần Tưởng Hàn gọi “anh” là xương cốt Lương Đa mềm nhũn, chịu không nổi, sởn hết da gà.
“Hổng chịu!” Tưởng Hàn rất thích làm nũng với Lương Đa, cảm giác thật kỳ diệu.
Thật ra từ khi hiểu chuyện Tưởng Hàn gần như không nũng nịu với ai kể cả bố mẹ, người nhà họ thường tỉnh táo phân tích vấn đề một cách khách quan rồi giải quyết, không có chuyện làm nũng cho qua.
Tưởng Hàn sống cùng ông bà một thời gian, khi ấy bố mẹ cậu du học gần nửa năm, hồi Tưởng Hàn lên tiểu học, ông bà đã dạy: “Tưởng Hàn, con là con trai, phải đội trời đạp đất, không được làm nũng, không được tỏ ra yếu đuối, không được khóc, sẽ bị xem thường.”
Dù sau này bố Tưởng Hàn nói với cậu đàn ông cũng có thể làm nũng, có thể tỏ ra yếu đuối, có thể khóc. Nhưng những lời ông bà nói lúc đó đã khắc sâu, cậu không thể vượt qua nhận thức ấy.
Chẳng ngờ hơn hai mươi tuổi gặp Lương Đa, cậu lại có thể thoải mái làm nũng với anh.
Vì tình yêu? Hay vì tin tưởng?
Tưởng Hàn thích như vậy.
“Anh anh anh anh anh!”
“Em là bồ câu hả?” Lương Đa cười cậu: “Được rồi! Đừng quậy nữa!”
Tưởng Hàn nũng nịu đè trên người khiến Lương Đa khó thở, nhưng anh không nỡ đẩy cậu ra, anh bỗng thấy khó hiểu, mình thích cảm giác bị Tưởng Hàn đè thế nhở… rất an tâm, rất có cảm giác an toàn.
Suy nghĩ này quá nguy hiểm, Lương Đa tự nhủ: Mày đúng là thụ bẩm sinh, nên mới hưởng thụ cảm giác bị đè một cách tự nhiên như dị.
“Anh nghĩ gì thế?” Tưởng Hàn hỏi.
“Đang nghĩ khi nào em chịu xuống khỏi người anh.” Lương Đa chọc vai cậu: “Hơi nặng nhe.”
Tưởng Hàn ngoan ngoãn nằm cạnh Lương Đa, nắm tay anh nói: “Anh tốt thật.”
“Anh biết.”
“Lương Đa, anh đợi em chút.”
Lương Đa quay qua nhìn cậu: “Em muốn đi đâu?”
“Không đi đâu cả, chỉ là… Chờ em về tinh thần nhé.” Tưởng Hàn nói tiếp: “Giờ em chưa có gì, thậm chí chưa học xong, có vài mặt em kém anh nhiều lắm.”
Cậu quay lại nhìn Lương Đa: “Nhưng em sẽ cố gắng, nhất định không để anh hối hận khi chọn em.”
Đúng là thanh niên lời hay, Lương Đa nghe xong cười tít mắt.
Thật ra Lương Đa đã nghe rất nhiều lời hay, đến mức tai sắp đóng kén, nhưng anh chưa từng tin chúng.
Nào là dỗ ngọt, thề thốt nọ kia, nhưng tất cả đều mờ mịt. Có vài người nói chẳng bằng xì hơi, mùi xì hơi còn thối hơn nửa ngày, mà họ dứt câu đã quên ngay.
Trước nay Lương Đa vẫn biết không nên tin những lời này, chỉ bản thân là đáng tin nhất.
Nhưng giờ anh sẵn lòng tin Tưởng Hàn, tin Tưởng Hàn có một trái tim hướng về mình.
“Không tự ti nữa à?” Lương Đa cười: “Không dè dặt sợ anh đá nữa?”
“Thật ra vẫn sợ.” Tưởng Hàn nói: “Nhưng em thấy mình nên tin anh hơn, nếu em cứ mãi lo lắng chuyện này thì khác gì xem anh thành người không chung thủy? Đó là nghĩ anh xấu.”
“Em biết là tốt.” Lương Đa hờn dỗi trừng mắt nhìn cậu: “Xem anh là gì cơ? Anh còn chưa tính sổ với em đấy!”
“Do em chưa nhận ra sai lầm, bồi thường cho anh nhá.” Tay Tưởng Hàn bắt đầu sờ mò khắp người Lương Đa: “Em đền cho anh, đừng giận em mừ.”
Biết điều đấy.
Lương Đa rất hài lòng.
Có điều hai người không mần ăn được, Lương Đa vừa tụt quần thì di động đổ chuông.
Người gọi tới là ông chủ quán bar mà Lương Đa quen. Ông chủ không lo trông tiệm lại tìm người chơi board game.
Nhưng Lương Đa còn chẳng chơi poker chứ nói chi board game. Thỉnh thoảng dì Vương nhà bên đến chỗ anh truyền nước, lúc ngồi tiêm sẽ cầm điện thoại chơi cờ tỷ phú, Lương Đa nhìn cũng không hiểu.
Dị mới nói, thiếu niên thông minh năm nào nay đã là bác sĩ vẫn mù kiến thức vài thứ.
“Tôi không biết!”
Tay Tưởng Hàn sờ mó lung tung làm anh chộn rộn cả người.
Lương Đa nghĩ mai mốt phải bật chế độ yên lặng trước khi mần ăn, khỏi ai làm phiền!
“Không khó đâu, tới đây học xíu biết liền. Cậu thông minh học chút là hiểu.”
Người kia không gạ được ai, muốn chơi quá nên mới dụ Lương Đa.
Tưởng Hàn thì thầm bên tai anh: “Ai thế? Sao vậy anh?”
Lương Đa ngó Tưởng Hàn, bảo bạn rủ anh chơi board game.
Tưởng Hàn nheo mắt: “Bạn nào?”
“Em từng gặp rồi, người mở quán bar í.”
“Dương Khiếu Văn đi không?”
Lương Đa cười: “Nhóc sao thế?”
Người bên kia nghe Lương Đa thầm thì mới hỏi: “Bên cạnh cậu có ai à?”
“Ừ, bạn trai tôi.”
“Vừa hay! Dẫn qua đây luôn, nhiều người chơi mới vui!”
Theo lý thuyết, Tưởng Hàn đang hỏny bị cắt ngang hẳn rất tức giận. Nhưng ‘yêu’ lúc nào cũng được, còn cơm tó không phải lúc nào cũng phát được, nhất là trước mặt bạn Lương Đa.
Tưởng Hàn thích thêm đất diễn cho mình, cậu phải để tất cả bạn của Lương Đa biết đến sự tồn tại của cậu, nhỡ có tình địch còn phải dè chừng!
“Đi, mình đi đi anh.” Tưởng Hàn ghé vào người Lương Đa bắt đầu làm nũng: “Em muốn đi, anh dẫn em đi nhá.”
Lương Đa liếc cậu, đúng là hết cách. Cuối cùng Lương Đa chịu thua trước ánh mắt thiết tha của Tưởng Hàn, chấp nhận lời mời của người kia.
“Thanh niên các em chỉ tổ ham chơi.”
Lương Đa nói sao thì Tưởng Hàn vẫn vui.
Tưởng Hàn chơi xấu thành công, vội ngồi xuống nhặt cái quần vừa bị mình vứt một bên, mặc vào cho Lương Đa đang tỏ vẻ ghét bỏ như hầu hạ Thái Thượng Hoàng.
“Quần xì của anh thấy cưng ghê.”
Quá cưng ấy chứ, quần xì của Lương Đa hôm nay có màu vàng in hình Pikachu trên mông.
Bác sĩ Lương gần ba mươi tuổi nhưng vẫn trẻ con, tất cả quần xì của anh đều theo style hoạt hình.
Có đều dạo này Lương Đa thấy nên tém bớt style này, dù sao cũng là người có bạn trai, thi thoảng phải tình thú một tí. Chiều nay ngồi chán anh bỏ thêm mấy món đồ lót gợi cảm vào giỏ hàng Taobao, cơ mà tạm thời chưa chốt đơn.
“Tưởng Hàn.”
“Dạ! Mời ngài nói!”
“Em thích màu đen hay trắng?”
“Thích tất.”
“Em thích rộng hay bó sát?”
“Rộng nhé.”
“Em thích lụa hay vải lưới?”
“Ủa?” Tưởng Hàn nhận ra có gì đó khác thường: “Trắc nghiệm tâm lý hả anh?”
“Đâu, anh thuận miệng hỏi thôi.” Lương Đa nhớ lại mấy cái quần xì trong giỏ hàng, anh thấy đồ lót tình thú thì bó sát gợi cảm hơn, thôi không nghe Tưởng Hàn đâu.
Tưởng Hàn là đồ ngốc, em ấy chả biết gì!
“Thuận miệng hỏi? Xạo phải hông?” Tưởng Hàn thắt dây nịt cho anh: “Thẳng thắn được khoan hồng, giữa người yêu phải thẳng thắn chứ?”
Còn tùy tình huống nhe!
“Bảo không có gì là không có! Em bớt dông dài giùm!” Lương Đa mạnh miệng, “Nói nữa anh khỏi dẫn đi chơi!”
Thái độ của Tưởng Hàn lập tức quay ngoắt 180 °: “Anh trai yêu dấu, dẫn em đi nghen! Người ta muốn đi chơi lắm ó!”
Lương Đa nổi gai ốc trước điệu làm nũng của cậu, vội túm người ra ngoài.
“Anh chiều em quá mà.” Lương Đa nghĩ mọi ngươi chơi chung nhất định sẽ uống rượu, nên không lái xe mà dẫn Tưởng Hàn ra ngoài chung cư đón xe: “Vừa trễ vừa lạnh mà anh còn ra ngoài với em!”
“Anh là tốt nhất.” Tưởng Hàn thích thấy mịa còn ra vẻ: “Thật ra anh nên tham gia nhiều hoạt động xã giao hơn, gặp bạn nhiều hơn, chứ không mọi người bảo anh trọng sắc khinh bạn á!”
Lương Đa cười hờ hờ, không thèm để ý tới mấy câu nói nhảm của cậu.
Hai người lên taxi, chạy thẳng tới địa chỉ mà ông chủ quán bar vừa gửi.
Tưởng Hàn xoa tay, sẵn sàng show ân ái tới bến.
Nhưng cậu không ngờ mình tính sai, Dương Khiếu Văn có tới, nhưng hình như… anh ta có bạn trai rồi.
“Anh ta sao vậy?” Lúc Tưởng Hàn kéo Lương Đa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Dương Khiếu Văn và Tống Dương tay trong tay bước vào cửa: “Anh ta thích anh mà?”
Lương Đa cũng nhìn ra cửa, cười: “Anh biết ngay, Dương Khiếu Văn chẳng nhanh ý bằng em đâu!”
Tưởng Hàn dòm Lương Đa: “Anh, em tổn thương ghê.”
“Ngoan. Em thông minh nhất, tốt nhất. Lát nữa phát huy cho tốt, tăng thể diện cho anh của em.”
Lương Đa không có kinh nghiệm cũng không nghĩ nhiều. Khi bước vào một mối quan hệ, tuy nhìn anh có vẻ không nghiêm túc nhưng thật ra rất trưởng thành, suy nghĩ cặn kẽ.
Anh biết Tưởng Hàn tốt.
Anh biết, cũng phải để Tưởng Hàn biết.
Không cần đếm những việc nhỏ mà Tưởng Hàn làm khiến anh ấm lòng, từng chi tiết nhỏ trong khoảnh khắc đời thường đều cho thấy Tưởng Hàn là người dịu dàng tốt bụng, người như cậu dù không làm người yêu mà chỉ làm bạn cũng khiến người ta vui vẻ.
Lương Đa nói: “Này nhóc, em nghe không đấy?”
Anh lại nhéo tai Tưởng Hàn: “Khen em đó, phản ứng chút coi!”
Lương Đa vừa nói xong đã bị Tưởng Hàn đè lên.
Ê hơi kích thích nhen, cơ mà sàn nhà play cũng ok ~
“Lương Đa, sao anh tốt vậy?”
“Tưởng Hàn, em bố láo quá ha?” Lương Đa cố ý trêu cậu: “Anh là anh của em đó.”
“Anh, sao anh tốt thế.”
Sến quá, chẳng biết xấu hổ là chi.
Có vẻ đến tiết mục “buổi tối gọi anh” nên Tưởng Hàn rục rịch, ôm Lương Đa ủn ủn.
“Em nghiêm túc xíu đi, chưa nói xong mà.” Lương Đa giữ vai cậu nói: “Nói xong rồi làm.”
Thật ra Tưởng Hàn hơi ngượng, vì trước khi Lương Đa nói cậu hoàn toàn không thấy mình có gì đáng khen.
Mọi thứ đều bình thường, chỉ được cái đẹp mã. Nhưng thế giới đầy trai đẹp, chắc chắn Lương Đa từng gặp không ít.
“Anh ơi.”
“… Thôi, em cứ gọi anh là bác sĩ Lương đi.” Mỗi lần Tưởng Hàn gọi “anh” là xương cốt Lương Đa mềm nhũn, chịu không nổi, sởn hết da gà.
“Hổng chịu!” Tưởng Hàn rất thích làm nũng với Lương Đa, cảm giác thật kỳ diệu.
Thật ra từ khi hiểu chuyện Tưởng Hàn gần như không nũng nịu với ai kể cả bố mẹ, người nhà họ thường tỉnh táo phân tích vấn đề một cách khách quan rồi giải quyết, không có chuyện làm nũng cho qua.
Tưởng Hàn sống cùng ông bà một thời gian, khi ấy bố mẹ cậu du học gần nửa năm, hồi Tưởng Hàn lên tiểu học, ông bà đã dạy: “Tưởng Hàn, con là con trai, phải đội trời đạp đất, không được làm nũng, không được tỏ ra yếu đuối, không được khóc, sẽ bị xem thường.”
Dù sau này bố Tưởng Hàn nói với cậu đàn ông cũng có thể làm nũng, có thể tỏ ra yếu đuối, có thể khóc. Nhưng những lời ông bà nói lúc đó đã khắc sâu, cậu không thể vượt qua nhận thức ấy.
Chẳng ngờ hơn hai mươi tuổi gặp Lương Đa, cậu lại có thể thoải mái làm nũng với anh.
Vì tình yêu? Hay vì tin tưởng?
Tưởng Hàn thích như vậy.
“Anh anh anh anh anh!”
“Em là bồ câu hả?” Lương Đa cười cậu: “Được rồi! Đừng quậy nữa!”
Tưởng Hàn nũng nịu đè trên người khiến Lương Đa khó thở, nhưng anh không nỡ đẩy cậu ra, anh bỗng thấy khó hiểu, mình thích cảm giác bị Tưởng Hàn đè thế nhở… rất an tâm, rất có cảm giác an toàn.
Suy nghĩ này quá nguy hiểm, Lương Đa tự nhủ: Mày đúng là thụ bẩm sinh, nên mới hưởng thụ cảm giác bị đè một cách tự nhiên như dị.
“Anh nghĩ gì thế?” Tưởng Hàn hỏi.
“Đang nghĩ khi nào em chịu xuống khỏi người anh.” Lương Đa chọc vai cậu: “Hơi nặng nhe.”
Tưởng Hàn ngoan ngoãn nằm cạnh Lương Đa, nắm tay anh nói: “Anh tốt thật.”
“Anh biết.”
“Lương Đa, anh đợi em chút.”
Lương Đa quay qua nhìn cậu: “Em muốn đi đâu?”
“Không đi đâu cả, chỉ là… Chờ em về tinh thần nhé.” Tưởng Hàn nói tiếp: “Giờ em chưa có gì, thậm chí chưa học xong, có vài mặt em kém anh nhiều lắm.”
Cậu quay lại nhìn Lương Đa: “Nhưng em sẽ cố gắng, nhất định không để anh hối hận khi chọn em.”
Đúng là thanh niên lời hay, Lương Đa nghe xong cười tít mắt.
Thật ra Lương Đa đã nghe rất nhiều lời hay, đến mức tai sắp đóng kén, nhưng anh chưa từng tin chúng.
Nào là dỗ ngọt, thề thốt nọ kia, nhưng tất cả đều mờ mịt. Có vài người nói chẳng bằng xì hơi, mùi xì hơi còn thối hơn nửa ngày, mà họ dứt câu đã quên ngay.
Trước nay Lương Đa vẫn biết không nên tin những lời này, chỉ bản thân là đáng tin nhất.
Nhưng giờ anh sẵn lòng tin Tưởng Hàn, tin Tưởng Hàn có một trái tim hướng về mình.
“Không tự ti nữa à?” Lương Đa cười: “Không dè dặt sợ anh đá nữa?”
“Thật ra vẫn sợ.” Tưởng Hàn nói: “Nhưng em thấy mình nên tin anh hơn, nếu em cứ mãi lo lắng chuyện này thì khác gì xem anh thành người không chung thủy? Đó là nghĩ anh xấu.”
“Em biết là tốt.” Lương Đa hờn dỗi trừng mắt nhìn cậu: “Xem anh là gì cơ? Anh còn chưa tính sổ với em đấy!”
“Do em chưa nhận ra sai lầm, bồi thường cho anh nhá.” Tay Tưởng Hàn bắt đầu sờ mò khắp người Lương Đa: “Em đền cho anh, đừng giận em mừ.”
Biết điều đấy.
Lương Đa rất hài lòng.
Có điều hai người không mần ăn được, Lương Đa vừa tụt quần thì di động đổ chuông.
Người gọi tới là ông chủ quán bar mà Lương Đa quen. Ông chủ không lo trông tiệm lại tìm người chơi board game.
Nhưng Lương Đa còn chẳng chơi poker chứ nói chi board game. Thỉnh thoảng dì Vương nhà bên đến chỗ anh truyền nước, lúc ngồi tiêm sẽ cầm điện thoại chơi cờ tỷ phú, Lương Đa nhìn cũng không hiểu.
Dị mới nói, thiếu niên thông minh năm nào nay đã là bác sĩ vẫn mù kiến thức vài thứ.
“Tôi không biết!”
Tay Tưởng Hàn sờ mó lung tung làm anh chộn rộn cả người.
Lương Đa nghĩ mai mốt phải bật chế độ yên lặng trước khi mần ăn, khỏi ai làm phiền!
“Không khó đâu, tới đây học xíu biết liền. Cậu thông minh học chút là hiểu.”
Người kia không gạ được ai, muốn chơi quá nên mới dụ Lương Đa.
Tưởng Hàn thì thầm bên tai anh: “Ai thế? Sao vậy anh?”
Lương Đa ngó Tưởng Hàn, bảo bạn rủ anh chơi board game.
Tưởng Hàn nheo mắt: “Bạn nào?”
“Em từng gặp rồi, người mở quán bar í.”
“Dương Khiếu Văn đi không?”
Lương Đa cười: “Nhóc sao thế?”
Người bên kia nghe Lương Đa thầm thì mới hỏi: “Bên cạnh cậu có ai à?”
“Ừ, bạn trai tôi.”
“Vừa hay! Dẫn qua đây luôn, nhiều người chơi mới vui!”
Theo lý thuyết, Tưởng Hàn đang hỏny bị cắt ngang hẳn rất tức giận. Nhưng ‘yêu’ lúc nào cũng được, còn cơm tó không phải lúc nào cũng phát được, nhất là trước mặt bạn Lương Đa.
Tưởng Hàn thích thêm đất diễn cho mình, cậu phải để tất cả bạn của Lương Đa biết đến sự tồn tại của cậu, nhỡ có tình địch còn phải dè chừng!
“Đi, mình đi đi anh.” Tưởng Hàn ghé vào người Lương Đa bắt đầu làm nũng: “Em muốn đi, anh dẫn em đi nhá.”
Lương Đa liếc cậu, đúng là hết cách. Cuối cùng Lương Đa chịu thua trước ánh mắt thiết tha của Tưởng Hàn, chấp nhận lời mời của người kia.
“Thanh niên các em chỉ tổ ham chơi.”
Lương Đa nói sao thì Tưởng Hàn vẫn vui.
Tưởng Hàn chơi xấu thành công, vội ngồi xuống nhặt cái quần vừa bị mình vứt một bên, mặc vào cho Lương Đa đang tỏ vẻ ghét bỏ như hầu hạ Thái Thượng Hoàng.
“Quần xì của anh thấy cưng ghê.”
Quá cưng ấy chứ, quần xì của Lương Đa hôm nay có màu vàng in hình Pikachu trên mông.
Bác sĩ Lương gần ba mươi tuổi nhưng vẫn trẻ con, tất cả quần xì của anh đều theo style hoạt hình.
Có đều dạo này Lương Đa thấy nên tém bớt style này, dù sao cũng là người có bạn trai, thi thoảng phải tình thú một tí. Chiều nay ngồi chán anh bỏ thêm mấy món đồ lót gợi cảm vào giỏ hàng Taobao, cơ mà tạm thời chưa chốt đơn.
“Tưởng Hàn.”
“Dạ! Mời ngài nói!”
“Em thích màu đen hay trắng?”
“Thích tất.”
“Em thích rộng hay bó sát?”
“Rộng nhé.”
“Em thích lụa hay vải lưới?”
“Ủa?” Tưởng Hàn nhận ra có gì đó khác thường: “Trắc nghiệm tâm lý hả anh?”
“Đâu, anh thuận miệng hỏi thôi.” Lương Đa nhớ lại mấy cái quần xì trong giỏ hàng, anh thấy đồ lót tình thú thì bó sát gợi cảm hơn, thôi không nghe Tưởng Hàn đâu.
Tưởng Hàn là đồ ngốc, em ấy chả biết gì!
“Thuận miệng hỏi? Xạo phải hông?” Tưởng Hàn thắt dây nịt cho anh: “Thẳng thắn được khoan hồng, giữa người yêu phải thẳng thắn chứ?”
Còn tùy tình huống nhe!
“Bảo không có gì là không có! Em bớt dông dài giùm!” Lương Đa mạnh miệng, “Nói nữa anh khỏi dẫn đi chơi!”
Thái độ của Tưởng Hàn lập tức quay ngoắt 180 °: “Anh trai yêu dấu, dẫn em đi nghen! Người ta muốn đi chơi lắm ó!”
Lương Đa nổi gai ốc trước điệu làm nũng của cậu, vội túm người ra ngoài.
“Anh chiều em quá mà.” Lương Đa nghĩ mọi ngươi chơi chung nhất định sẽ uống rượu, nên không lái xe mà dẫn Tưởng Hàn ra ngoài chung cư đón xe: “Vừa trễ vừa lạnh mà anh còn ra ngoài với em!”
“Anh là tốt nhất.” Tưởng Hàn thích thấy mịa còn ra vẻ: “Thật ra anh nên tham gia nhiều hoạt động xã giao hơn, gặp bạn nhiều hơn, chứ không mọi người bảo anh trọng sắc khinh bạn á!”
Lương Đa cười hờ hờ, không thèm để ý tới mấy câu nói nhảm của cậu.
Hai người lên taxi, chạy thẳng tới địa chỉ mà ông chủ quán bar vừa gửi.
Tưởng Hàn xoa tay, sẵn sàng show ân ái tới bến.
Nhưng cậu không ngờ mình tính sai, Dương Khiếu Văn có tới, nhưng hình như… anh ta có bạn trai rồi.
“Anh ta sao vậy?” Lúc Tưởng Hàn kéo Lương Đa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Dương Khiếu Văn và Tống Dương tay trong tay bước vào cửa: “Anh ta thích anh mà?”
Lương Đa cũng nhìn ra cửa, cười: “Anh biết ngay, Dương Khiếu Văn chẳng nhanh ý bằng em đâu!”
Tưởng Hàn dòm Lương Đa: “Anh, em tổn thương ghê.”
“Ngoan. Em thông minh nhất, tốt nhất. Lát nữa phát huy cho tốt, tăng thể diện cho anh của em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất