Chương 33
Thân ảnh thấp gầy ngồi trước cửa sổ, lưng quay về phía cánh cửa, ánh mắt ngấn lệ của nam nhân lộ ra một tia thống khổ chưa từng thấy, cho dù ánh nắng mặt trời rọi qua, vẫn không thể làm khô đi giọt nước mắt rơi trên gương mặt của nam nhân.
Bên ngoài cửa phòng, có tiếng giày da nhẹ nhàng đi tới, lặng lẽ đến mức cơ hồ không muốn phá đi sự yên tĩnh của nam nhân.
"Thụy Đường, ngươi còn đau lòng cho hắn?"
Nam nhân ở phía sau đứng đã gần 2 phút, cậu thế nhưng không có phát hiện, nghe thấy tiếng gọi liền đưa tay vội vã lau nước mắt, miệng câu lên một nụ cười khổ.
"Ta chỉ nghĩ, gặp lại hắn, những đau khổ mà ta đã từng trải qua vẫn không thể quên được."
Nam nhân mặc một bộ y phục ở nhà đơn giản, trầm mặc rất lâu, sau đó sải bước quỳ xuống dưới chân cậu, trên mặt tỏ vẻ không được hài lòng.
"Ngươi nếu còn lưu luyến hắn, không phải bao nhiêu nỗ lực của ngươi trong suốt 3 năm nay đều vô dụng sao."
"Ta không lưu luyến hắn, ngươi đừng nghĩ quẩn." Ổn định hô hấp, cậu bình thản nói, che giấu đi thanh âm run rẩy sắp phát ra.
"Hắn yêu ngươi, cho nên ngươi mới vì hắn mà động tâm?"
"Ta không còn yêu hắn."
Lời nói kia rõ ràng nói dối, nam nhân đưa tay nắm chặt thành quyền, lãnh đạm đứng dậy đi về phía cánh cửa.
"Ngươi còn yêu hắn, Thụy Đường. Là ta đã nhìn sai."
Cửa phòng đóng sầm lại, cậu đưa tay ôm mặt, cất lên tiếng khóc thống khổ. Nam nhân trầm mặc đứng ở ngoài cửa phòng, nghe thấy tiếng khóc của cậu, càng đồng dạng đau đớn.
Buổi trưa, Thụy Đường cùng hai vệ sĩ đi tới nhà kho ở phía sau biệt thự, mở ra căn phòng tối om, nhìn thấy Chính Kỳ đang nằm rạp trên mặt đất đột nhiên vội vã ngồi dậy, giương hai mắt nhìn thân ảnh thấp gầy đi vào, trên tay cầm một khay thức ăn, gương mặt không lộ ra một chút biểu cảm.
"Thụy Đường, ngươi rốt cuộc cũng tới gặp ta."
"Ăn đi." Lảnh đạm ném một câu, cậu đem khay thức ăn đặt trên nền đất.
Còn đang muốn rời đi, hắn ở phía sau đột nhiên đứng dậy ôm chầm lấy cậu, thân thể cậu cứng đờ, ánh mắt tràn ngập kinh hoảng.
"Thụy Đường, ngươi đừng đi, ngươi cứ ở đây hành hạ ta, đánh ta, chỉ cần đừng rời bỏ ta, có được không?" Thiết liên vì sức lực cao lớn của nam nhân mà siết chặt lấy cổ chân, hằn lên một vết đỏ hồng, nhưng hắn căn bản vô pháp bận tâm, trong lòng hắn hiện tại chỉ có hình bóng của người hắn yêu.
"Buông ra." Nhưng hắn không biết, thần sắc hiện tại của cậu hoàn toàn u tối.
"Ta chỉ ôm một chút, sẽ không tổn hại đến ngươi."
"Ta nói ngươi buông ra! Đừng chạm vào ta!"
Hắn giật mình nhanh chóng thả tay xuống, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bờ vai gầy không ngừng run lên. Lúc hắn lui về, cậu xoay người vung cho hắn một cái tát, ánh mắt khủng bố như muốn nuốt trọn hắn.
"Ta còn nhớ rất rõ mỗi một lần ngươi chạm vào ta, chưa bao giờ có một sự ôn nhu săn sóc, chỉ có hành hạ ta, đánh ta. Vì cái gì? Ngươi chán ghét ta, ngươi có thể đuổi ta đi, có thể tránh xa ta, vì cái gì lại đối xử với ta như vậy!"
Cú tát vừa rồi hắn không hề đề phòng, bị cậu đánh liền thối lui vào góc tường.
"Thực xin lỗi, là ta đốn mạt, là ta cầm thú, ngươi cứ việc đánh ta."
Hắn càng nói, càng khiến tâm tình cậu trở nên cuồng dã khủng bố, phẫn nộ đi tới cầm lấy ghế gỗ điên cuồng quất xuống. Mỗi một lần cậu hạ tay hắn hoàn toàn không có phản ứng, cơ thể co rúm nằm ở một góc, cắn chặt môi dưới không dám hé răng phát ra nửa tiếng cầu xin.
Vì cái gì, vì cái gì hắn không phản kháng, vì cái gì không sinh khí, vì cái gì lại nhẫn nhịn, trong đầu cậu phẫn nộ nghĩ, phát điên liên tục đánh tới tấp, thẳng đến khi cái ghế vỡ vụn ra thành từng mảng, lưu lại bao nhiêu thương tích trên cơ thể hắn, cậu mới chịu dừng lại, bất lực khụy đầu gối xuống, ôm mặt khóc thất thanh.
"Thụy... Đường." Hắn suy yếu gọi tên cậu, bộ dạng tơi tả bò lăn trên mặt đất, thật kì quái, không phải cậu muốn trả thù hắn sao, vì cái gì lại khóc, vì cái gì so với hắn tâm cậu lại càng đau hơn.
"Đừng... khóc. Đừng khóc." Nâng lên cơ thể thương tích, đem cơ thể gầy gò gắt gao ôm vào trong ngực, giọt lệ đắng chát rơi xuống. Thụy Đường của ta, đều là ta không tốt, bao nhiêu năm nay ngươi đã chịu không ít nhẫn nhục, ta đã cho rằng có thể để ngươi trả thù ta, cho dù tâm ta đau đớn, nhưng có thể nhìn thấy ngươi được hạnh phúc, ta đã thập phần mãn nguyện, vậy mà vì cái gì, ta vẫn không thấy sự vui mừng trong ánh mắt của ngươi.
Ngay lúc này, cậu đột nhiên bừng tỉnh, hung hăng đẩy hắn ra, hung hăng trừng đôi mắt đẫm lệ.
"Tất cả đều do ngươi, ngươi đừng nghĩ có thể an ủi ta, ta sẽ không trả thù ngươi, hôm nay ngươi thành ra như vậy đều là do báo ứng!"
Rầm.
Gian phòng trở về một màu đen xám, giờ phút này, so với thân thể, tâm của hắn càng đau hơn, nhưng là, đây chính là hậu quả mà hắn phải nhận, chỉ cần cậu hài lòng, chỉ cần có thể là công cụ để cậu phát tiết trong suốt 7 năm chịu đựng, như vậy là xứng đáng.
Cạch.
Cửa phòng đột ngột đẩy ra, hắn cố gắng lết người qua, nhìn thấy hai tên vệ sĩ của cậu ôm một nam nhân khác đi vào, hung hăng ném trên mặt đất, rồi xoay người rời khỏi phòng giam.
Nam nhân cơ thể mảnh khảnh đầy thương tích, hoàn toàn rơi vào tình trạng hôn mê, mà nam nhân kia dường như có chút quen mắt. Chờ đến khi tiếng giày da nhỏ dần, hắn vội vã bò về phía trước, đem cơ thể nam nhân xoay về phía mình. Hắn giật mình mở to mắt.
"Vương Dương? Vương Dương, tỉnh lại."
Thụy Đường, không phải người cậu muốn trả thù chỉ mỗi hắn thôi sao, vì cái gì ngay cả Vương Dương cậu cũng không buông tha, hắn rốt cuộc đã làm nên chuyện gì mà bị bắt tới đây.
Chợt bên tai truyền đến tiếng ho khan, tâm tư Chính Kỳ lập tức từ trong suy nghĩ trở về, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt trắng nõn xinh đẹp.
"Ngươi không sao chứ?" Đỡ Vương Dương ngồi dậy, trong đầu hắn bắt đầu nảy sinh ra nghi vấn.
Vương Dương mơ màng nhìn khung cảnh xung quanh, lại phát hiện Chính Kỳ ở bên cạnh cơ thể tàn tạ đầy vết thương chi chít, hoàn toàn khác với hình tượng lãng tử giàu có trước đây mà hắn từng biết, có chút buồn khổ, hắn cất tiếng khóc nức nở.
"Là ta sai rồi... ta không cố ý."
Mà những lời kia đối với Chính Kỳ nghe hoàn toàn không hiểu, không lẽ Vương Dương cũng làm chuyện có lỗi với cậu, cho nên mới bị bắt vào đây.
"Vương Dương, ngươi có biết ở đây là đâu không?"
Hắn gật đầu.
"Ngươi có biết vì cái gì ngươi lại ở đây không?"
Hắn thút thít một lúc, vẫn là chậm rãi gật đầu.
Chính Kỳ nhướn mày, quả nhiên là như vậy. Thụy Đường của hắn, đã thay đổi thật rồi.
"Ngươi đã làm gì hắn?" Thay vì tức giận, thế nhưng Chính Kỳ nửa câu cũng không tuôn lời oán trách hay hờn giận, ban nãy nhìn thấy những giọt nước mắt của Vương Dương, hắn thừa biết người kia cũng đã hối hận, nếu không, với một người kiêu ngạo tính toán như hắn vì cái gì lại dễ dàng rơi lệ.
Vương Dương sửng sốt ngẩng đầu, cắn chặt môi dưới, đem hết mọi chuyện trong quá khứ kể toàn bộ cho hắn nghe, từ việc cố ý cho cậu vào làm việc, đem cậu ra làm trò đùa ác ý cho mọi người, cho đến nguyên nhân vì sao cậu lại mang thai hài tử của hắn.
Chính Kỳ vừa nghe xong, cả kinh đến mức không thể tin vào tai mình, nguyên lai Thụy Đường của hắn mang thai Chính Viễn Khương, tất thảy đều do thuốc lạ mà Vương Dương đã ép cậu uống.
"Thực xin lỗi, ta cho rằng làm như vậy hắn có thể rời xa ngươi. Cho dù như vậy, thời gian diễn kịch trước mặt hắn, ta mới nhận ra ngoài hắn ra, không ai đối ta tốt như thế. Ta chia tay Uy Thần, ngay cả Trịnh Phi cũng không còn để ý đến ta, ngươi có Mộng Hi, nhiều lúc cô đơn, đều là hắn chủ động tới tìm ta, hắn thật ngu ngốc, lúc nào cũng xem ta là ca ca tốt, đổi lại, ta chỉ xem hắn là công cụ chơi đùa." Vương Dương nói trong nước mắt, có thể thấy bao nhiêu thành ý trong đôi mắt hắn, đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn.
Chính Kỳ nghe xong chỉ biết thở dài, ôm hắn an ủi, đều là hai con người ngu ngốc, những gì trong quá khứ không biết hảo hảo quý trọng, đến khi cảm thấy hối hận, muốn tiếc nuối cũng đã không còn cơ hội, hiện tại đều phải nhận lấy báo ứng cho những việc mình đã gây ra.
"Chính Kỳ... ngươi nói, ngươi cũng yêu hắn, hắn trước đây đã từng si tình ngươi, không chừng có thể cho ngươi một cơ hội."
Vương Dương kích động nói, đáp lại chỉ là cái lắc đầu tuyệt vọng của hắn.
"Đó chỉ là trước đây, hiện tại cho dù ta có giải thích, ta có xin lỗi, hắn đều ngó lơ cho qua, ta nghĩ, trái tim của hắn đã không còn dành cho ta. Ha ha, kể cũng nực cười, trước đây là hắn đơn phương ta, bây giờ là ta đơn phương hắn."
Nụ cười bi thương của hắn khiến Vương Dương có chút chua xót.
"Ngươi đừng buồn tâm. Ta tin tình cảm một người không thể nói hết là hết, hắn có thể vẫn còn yêu ngươi."
"Vương Dương, ngươi nói nhiều như vậy, ngươi vẫn còn yêu Uy Thần sao?"
Hắn cười khổ, lại chậm rãi lắc đầu.
"Ta chỉ xem hắn là bạn bè, ta không có tình cảm với hắn. Là ta có lỗi với hắn."
"Dường như các người nói chuyện rất vui vẻ."
Bên ngoài đột ngột có tiếng nói vọng ra, Chính Kỳ bị giật mình liền kích động đứng dậy, kia không sai chính là thanh âm của Thụy Đường.
"Thụy Đường, ngươi đang ở đâu?"
Bên trong căn phòng xa hoa, thân ảnh thấp gầy nhàn nhã ngồi trên sô pha, phía trước là một màn hình ti vi lớn ghi lại toàn bộ khung cảnh trong ngục giam, tất thảy mọi nhất cử nhất động của hắn, cậu đều có thể nhìn thấy rõ.
Hoàn chương 33
Bên ngoài cửa phòng, có tiếng giày da nhẹ nhàng đi tới, lặng lẽ đến mức cơ hồ không muốn phá đi sự yên tĩnh của nam nhân.
"Thụy Đường, ngươi còn đau lòng cho hắn?"
Nam nhân ở phía sau đứng đã gần 2 phút, cậu thế nhưng không có phát hiện, nghe thấy tiếng gọi liền đưa tay vội vã lau nước mắt, miệng câu lên một nụ cười khổ.
"Ta chỉ nghĩ, gặp lại hắn, những đau khổ mà ta đã từng trải qua vẫn không thể quên được."
Nam nhân mặc một bộ y phục ở nhà đơn giản, trầm mặc rất lâu, sau đó sải bước quỳ xuống dưới chân cậu, trên mặt tỏ vẻ không được hài lòng.
"Ngươi nếu còn lưu luyến hắn, không phải bao nhiêu nỗ lực của ngươi trong suốt 3 năm nay đều vô dụng sao."
"Ta không lưu luyến hắn, ngươi đừng nghĩ quẩn." Ổn định hô hấp, cậu bình thản nói, che giấu đi thanh âm run rẩy sắp phát ra.
"Hắn yêu ngươi, cho nên ngươi mới vì hắn mà động tâm?"
"Ta không còn yêu hắn."
Lời nói kia rõ ràng nói dối, nam nhân đưa tay nắm chặt thành quyền, lãnh đạm đứng dậy đi về phía cánh cửa.
"Ngươi còn yêu hắn, Thụy Đường. Là ta đã nhìn sai."
Cửa phòng đóng sầm lại, cậu đưa tay ôm mặt, cất lên tiếng khóc thống khổ. Nam nhân trầm mặc đứng ở ngoài cửa phòng, nghe thấy tiếng khóc của cậu, càng đồng dạng đau đớn.
Buổi trưa, Thụy Đường cùng hai vệ sĩ đi tới nhà kho ở phía sau biệt thự, mở ra căn phòng tối om, nhìn thấy Chính Kỳ đang nằm rạp trên mặt đất đột nhiên vội vã ngồi dậy, giương hai mắt nhìn thân ảnh thấp gầy đi vào, trên tay cầm một khay thức ăn, gương mặt không lộ ra một chút biểu cảm.
"Thụy Đường, ngươi rốt cuộc cũng tới gặp ta."
"Ăn đi." Lảnh đạm ném một câu, cậu đem khay thức ăn đặt trên nền đất.
Còn đang muốn rời đi, hắn ở phía sau đột nhiên đứng dậy ôm chầm lấy cậu, thân thể cậu cứng đờ, ánh mắt tràn ngập kinh hoảng.
"Thụy Đường, ngươi đừng đi, ngươi cứ ở đây hành hạ ta, đánh ta, chỉ cần đừng rời bỏ ta, có được không?" Thiết liên vì sức lực cao lớn của nam nhân mà siết chặt lấy cổ chân, hằn lên một vết đỏ hồng, nhưng hắn căn bản vô pháp bận tâm, trong lòng hắn hiện tại chỉ có hình bóng của người hắn yêu.
"Buông ra." Nhưng hắn không biết, thần sắc hiện tại của cậu hoàn toàn u tối.
"Ta chỉ ôm một chút, sẽ không tổn hại đến ngươi."
"Ta nói ngươi buông ra! Đừng chạm vào ta!"
Hắn giật mình nhanh chóng thả tay xuống, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bờ vai gầy không ngừng run lên. Lúc hắn lui về, cậu xoay người vung cho hắn một cái tát, ánh mắt khủng bố như muốn nuốt trọn hắn.
"Ta còn nhớ rất rõ mỗi một lần ngươi chạm vào ta, chưa bao giờ có một sự ôn nhu săn sóc, chỉ có hành hạ ta, đánh ta. Vì cái gì? Ngươi chán ghét ta, ngươi có thể đuổi ta đi, có thể tránh xa ta, vì cái gì lại đối xử với ta như vậy!"
Cú tát vừa rồi hắn không hề đề phòng, bị cậu đánh liền thối lui vào góc tường.
"Thực xin lỗi, là ta đốn mạt, là ta cầm thú, ngươi cứ việc đánh ta."
Hắn càng nói, càng khiến tâm tình cậu trở nên cuồng dã khủng bố, phẫn nộ đi tới cầm lấy ghế gỗ điên cuồng quất xuống. Mỗi một lần cậu hạ tay hắn hoàn toàn không có phản ứng, cơ thể co rúm nằm ở một góc, cắn chặt môi dưới không dám hé răng phát ra nửa tiếng cầu xin.
Vì cái gì, vì cái gì hắn không phản kháng, vì cái gì không sinh khí, vì cái gì lại nhẫn nhịn, trong đầu cậu phẫn nộ nghĩ, phát điên liên tục đánh tới tấp, thẳng đến khi cái ghế vỡ vụn ra thành từng mảng, lưu lại bao nhiêu thương tích trên cơ thể hắn, cậu mới chịu dừng lại, bất lực khụy đầu gối xuống, ôm mặt khóc thất thanh.
"Thụy... Đường." Hắn suy yếu gọi tên cậu, bộ dạng tơi tả bò lăn trên mặt đất, thật kì quái, không phải cậu muốn trả thù hắn sao, vì cái gì lại khóc, vì cái gì so với hắn tâm cậu lại càng đau hơn.
"Đừng... khóc. Đừng khóc." Nâng lên cơ thể thương tích, đem cơ thể gầy gò gắt gao ôm vào trong ngực, giọt lệ đắng chát rơi xuống. Thụy Đường của ta, đều là ta không tốt, bao nhiêu năm nay ngươi đã chịu không ít nhẫn nhục, ta đã cho rằng có thể để ngươi trả thù ta, cho dù tâm ta đau đớn, nhưng có thể nhìn thấy ngươi được hạnh phúc, ta đã thập phần mãn nguyện, vậy mà vì cái gì, ta vẫn không thấy sự vui mừng trong ánh mắt của ngươi.
Ngay lúc này, cậu đột nhiên bừng tỉnh, hung hăng đẩy hắn ra, hung hăng trừng đôi mắt đẫm lệ.
"Tất cả đều do ngươi, ngươi đừng nghĩ có thể an ủi ta, ta sẽ không trả thù ngươi, hôm nay ngươi thành ra như vậy đều là do báo ứng!"
Rầm.
Gian phòng trở về một màu đen xám, giờ phút này, so với thân thể, tâm của hắn càng đau hơn, nhưng là, đây chính là hậu quả mà hắn phải nhận, chỉ cần cậu hài lòng, chỉ cần có thể là công cụ để cậu phát tiết trong suốt 7 năm chịu đựng, như vậy là xứng đáng.
Cạch.
Cửa phòng đột ngột đẩy ra, hắn cố gắng lết người qua, nhìn thấy hai tên vệ sĩ của cậu ôm một nam nhân khác đi vào, hung hăng ném trên mặt đất, rồi xoay người rời khỏi phòng giam.
Nam nhân cơ thể mảnh khảnh đầy thương tích, hoàn toàn rơi vào tình trạng hôn mê, mà nam nhân kia dường như có chút quen mắt. Chờ đến khi tiếng giày da nhỏ dần, hắn vội vã bò về phía trước, đem cơ thể nam nhân xoay về phía mình. Hắn giật mình mở to mắt.
"Vương Dương? Vương Dương, tỉnh lại."
Thụy Đường, không phải người cậu muốn trả thù chỉ mỗi hắn thôi sao, vì cái gì ngay cả Vương Dương cậu cũng không buông tha, hắn rốt cuộc đã làm nên chuyện gì mà bị bắt tới đây.
Chợt bên tai truyền đến tiếng ho khan, tâm tư Chính Kỳ lập tức từ trong suy nghĩ trở về, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt trắng nõn xinh đẹp.
"Ngươi không sao chứ?" Đỡ Vương Dương ngồi dậy, trong đầu hắn bắt đầu nảy sinh ra nghi vấn.
Vương Dương mơ màng nhìn khung cảnh xung quanh, lại phát hiện Chính Kỳ ở bên cạnh cơ thể tàn tạ đầy vết thương chi chít, hoàn toàn khác với hình tượng lãng tử giàu có trước đây mà hắn từng biết, có chút buồn khổ, hắn cất tiếng khóc nức nở.
"Là ta sai rồi... ta không cố ý."
Mà những lời kia đối với Chính Kỳ nghe hoàn toàn không hiểu, không lẽ Vương Dương cũng làm chuyện có lỗi với cậu, cho nên mới bị bắt vào đây.
"Vương Dương, ngươi có biết ở đây là đâu không?"
Hắn gật đầu.
"Ngươi có biết vì cái gì ngươi lại ở đây không?"
Hắn thút thít một lúc, vẫn là chậm rãi gật đầu.
Chính Kỳ nhướn mày, quả nhiên là như vậy. Thụy Đường của hắn, đã thay đổi thật rồi.
"Ngươi đã làm gì hắn?" Thay vì tức giận, thế nhưng Chính Kỳ nửa câu cũng không tuôn lời oán trách hay hờn giận, ban nãy nhìn thấy những giọt nước mắt của Vương Dương, hắn thừa biết người kia cũng đã hối hận, nếu không, với một người kiêu ngạo tính toán như hắn vì cái gì lại dễ dàng rơi lệ.
Vương Dương sửng sốt ngẩng đầu, cắn chặt môi dưới, đem hết mọi chuyện trong quá khứ kể toàn bộ cho hắn nghe, từ việc cố ý cho cậu vào làm việc, đem cậu ra làm trò đùa ác ý cho mọi người, cho đến nguyên nhân vì sao cậu lại mang thai hài tử của hắn.
Chính Kỳ vừa nghe xong, cả kinh đến mức không thể tin vào tai mình, nguyên lai Thụy Đường của hắn mang thai Chính Viễn Khương, tất thảy đều do thuốc lạ mà Vương Dương đã ép cậu uống.
"Thực xin lỗi, ta cho rằng làm như vậy hắn có thể rời xa ngươi. Cho dù như vậy, thời gian diễn kịch trước mặt hắn, ta mới nhận ra ngoài hắn ra, không ai đối ta tốt như thế. Ta chia tay Uy Thần, ngay cả Trịnh Phi cũng không còn để ý đến ta, ngươi có Mộng Hi, nhiều lúc cô đơn, đều là hắn chủ động tới tìm ta, hắn thật ngu ngốc, lúc nào cũng xem ta là ca ca tốt, đổi lại, ta chỉ xem hắn là công cụ chơi đùa." Vương Dương nói trong nước mắt, có thể thấy bao nhiêu thành ý trong đôi mắt hắn, đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn.
Chính Kỳ nghe xong chỉ biết thở dài, ôm hắn an ủi, đều là hai con người ngu ngốc, những gì trong quá khứ không biết hảo hảo quý trọng, đến khi cảm thấy hối hận, muốn tiếc nuối cũng đã không còn cơ hội, hiện tại đều phải nhận lấy báo ứng cho những việc mình đã gây ra.
"Chính Kỳ... ngươi nói, ngươi cũng yêu hắn, hắn trước đây đã từng si tình ngươi, không chừng có thể cho ngươi một cơ hội."
Vương Dương kích động nói, đáp lại chỉ là cái lắc đầu tuyệt vọng của hắn.
"Đó chỉ là trước đây, hiện tại cho dù ta có giải thích, ta có xin lỗi, hắn đều ngó lơ cho qua, ta nghĩ, trái tim của hắn đã không còn dành cho ta. Ha ha, kể cũng nực cười, trước đây là hắn đơn phương ta, bây giờ là ta đơn phương hắn."
Nụ cười bi thương của hắn khiến Vương Dương có chút chua xót.
"Ngươi đừng buồn tâm. Ta tin tình cảm một người không thể nói hết là hết, hắn có thể vẫn còn yêu ngươi."
"Vương Dương, ngươi nói nhiều như vậy, ngươi vẫn còn yêu Uy Thần sao?"
Hắn cười khổ, lại chậm rãi lắc đầu.
"Ta chỉ xem hắn là bạn bè, ta không có tình cảm với hắn. Là ta có lỗi với hắn."
"Dường như các người nói chuyện rất vui vẻ."
Bên ngoài đột ngột có tiếng nói vọng ra, Chính Kỳ bị giật mình liền kích động đứng dậy, kia không sai chính là thanh âm của Thụy Đường.
"Thụy Đường, ngươi đang ở đâu?"
Bên trong căn phòng xa hoa, thân ảnh thấp gầy nhàn nhã ngồi trên sô pha, phía trước là một màn hình ti vi lớn ghi lại toàn bộ khung cảnh trong ngục giam, tất thảy mọi nhất cử nhất động của hắn, cậu đều có thể nhìn thấy rõ.
Hoàn chương 33
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất