Chương 9
"C..ca..cái đó không phải là bỏ nhà a"
"Hửm"
"Nó...nó gọi là sống...sống tự lập"
"Hửm"
Mỗi một từ hửm thì An Minh kề cái mặt như tu la của mình đến gần An Thành hơn, làm cậu sợ muốn nhảy dựng lên, chết người đó đại ca hic hic, đừng có kề cái mặt đáng sợ của ông vào gần mặt tui như vậy, gần đến mấy cũng không đẹp bằng mặt chủ tịch tui đâu, ông ngon ông kề cái mặt này vô mặt chị dâu đi không bị táng tui chớt liền, chỉ giỏi bắt nạt tui thôi huhu đáng sợ quá đi, có ai cứu tui dới
"Anh...anh...à né...né cái mặt ra xíu rồi nói chuyện được hơm?"
"Sao? Chê gương mặt đẹp trai của anh mày à?"
"Nào dám"
Ừa tui chê đó được chưa, mặt chủ tịch tui đẹp hơn ông ngàn lần, những lời này An Thành chỉ dám nói trong đầu, cậu chưa muốn đi chầu ông bà sớm đâu
An Minh cuối cùng cũng buông tha cho An Thành liền đứng nhích ra một bên, nhân cơ hội cậu định chạy đi ngay lập tức liền bị túm cổ áo xách lên trở về chỗ cũ, ai oán nhìn ông anh mình tại sao chỉ cách nhau có mấy tuổi mà sao anh cậu khỏe như thế còn cậu thì....
"Bởi vì anh mày ăn ở tốt"
"...."
Ổng có năng lực đọc suy nghĩ hả trời??? Vẻ mặt cực kỳ hoang mang nhìn anh liền bị anh cốc cho mấy phát vào đầu khiến cậu la oái lên, trừng đôi mắt oán giận của mình lên liền bị anh lườm lại
"Nói sao lại ở đây?"
"Thì em làm việc ở đây nên tất nhiên phải ở đây, anh hỏi gì kỳ cục vậy, anh đâu có phải thiểu năng tới mức nhìn không ra đâu"
"......"
"Vậy tại sao bỏ nhà đi?"
"Em nói rồi cái đó không phải bỏ nhà đi, đó là sống tự lập, sống tự lập đó anh hiểu hông?"
'Cốc'
Hiểu gì mà hiểu, một đứa chỉ biết ru rú ở nhà suốt 23 năm trời như em trai hắn, nay tự dưng nói chuyển ra ở riêng hắn không sốc mới lạ, con nít con nôi bày đặt ra ở riêng
An Thành tức giận vừa xoa đầu vừa giương đôi mắt mở to hết cỡ trừng anh mình, từ nhỏ đến giờ chỉ có anh là dám bắt nạt cậu hiên ngang như vậy, khi nhỏ cậu từng thề rằng khi lớn lên sẽ bắt nạt ngược lại ổng mà thế quái nào vẫn nhỏ con hơn nên hành trình bị bắt nạt của cậu còn diễn ra dài dài, huhu cậu đau ở trong tim này
"Hiện giờ sống ở đâu?"
Hứ, ngu mới nói cho ông biết, An Thành ngoảnh mặt làm ngơ câu trả lời của anh lập tức liền bị ăn thêm cái cốc vào đầu, lần này là cậu chịu hết nổi rồi nha, cốc gì mà cốc hoài, quá tam ba bận mà nãy giờ ổng cốc hơn chục cái, đầu cậu đâu phải đầu gỗ, cũng biết đau chứ ba
"Nè nè nói chuyện bớt dùng bạo lực được hông? Cốc cái nữa là em ngốc thật đấy"
"Vậy hả? Anh tưởng mày ngốc sẵn rồi mà"
Giọng điệu bình thản nói như đúng rồi của An Minh làm An Thành sôi máu, khóe môi giật giật ông mà không phải anh tui với lại cái tướng to cao hơn tui là tui bụp ông nãy giờ rồi nha, cứ thích ghẹo gan nhau không
An Minh cũng có việc nên cũng không chọc cậu nữa, chỉ nói cậu mấy câu dặn dò rằng làm việc cho đàng hoàng nếu không anh sẽ lôi cậu về công ty, nói xong lập tức rời đi, đi được một đoạn thì quay đầu nói cậu với giọng điệu trời đánh
"À anh quên nhắc em một điều, lo kiếm người yêu đi chứ đừng để ế tới mông rồi mới đi kiếm lúc đó không có ai thèm lấy thì độc thân ráng chịu, hãy như anh đây, sắp có con luôn rồi nè bái bai em trai"
"...."
Nói rồi vẫy tay tươi cười chào cậu với gương mặt mặt rất chi thiếu đánh khiến cậu tức sôi máu, ông tưởng có vợ là ngon lắm hả đừng tưởng tui không biết ông mấy lần bị chị dâu cho ra sô pha với bị đuổi ra khỏi nhà ngủ, có gì đáng tự hào chứ hứ, nghĩ rồi An Thành ôm sấp tài liệu quay trở về phòng làm việc, tất cả sự việc vừa rồi đều có một ánh mắt từ xa quan sát
Mở cửa bước vào mới được một chân An Thành liền khựng người lại, ngó lên trên rõ ràng là không bật điều hòa mà nhiệt độ trong phòng giống như giảm xuống thấy ghê vậy, sau một hồi quan sát và xác định được hàn khí tỏ ra từ con người ngồi một đống trên chiếc ghế chủ tịch kia đang quay lưng lại với cậu, cậu nghĩ nếu để ly nước vào chắc nó cũng đóng băng luôn, lắp bắp gọi tiếng chủ tịch với âm lượng nhỏ, nào ngờ khi hắn quay lại cậu khiến cậu sợ nhảy dựng cả lên, trời má ơi mặt ông anh cậu đã ghê rồi sao giờ mặt ông này còn kinh khủng hơn tu la kia chứ, con tim cậu rất mỏng manh đó làm ơn đừng có chơi hù nhau như vậy được không sẽ có án mạng nha
Mà sao mặt ông chủ của cậu kinh khủng như vừa phát hiện vợ ngoại tình vậy, với lại còn nhìn cậu với ánh mắt lạnh băng kia, cậu đâu có làm gì vợ hắn đâu, vì hoảnh sợ nên cậu quên mất một điều là 'Lý Doãn độc thân', mãi suy nghĩ nên An Thành không biết rằng Lý Doãn đang tiến về phía cậu đến khi nhận ra thì đã bị ép sát vào trong tường, mặt hắn đặt sát mặt cậu chỉ cách vài cm
Bây giờ cậu thật sự hoảng sợ tột cùng rồi, ôi má ơi có ai cứu cậu với
"Nãy giờ cậu đi đâu?"
Giọng lạnh băng như tu la địa ngục làm cậu sợ phát khiếp, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà cậu toàn bị cảm giác đứng tim này hoài vậy trời, vì bị ép sát bởi gương mặt kia nên cậu không khỏi đỏ mặt lắp bắp trả lời
"T...t..tôi gặp...gặp người quen"
"Triệu An Minh là người quen của cậu?"
Ơ??? An Thành ngơ ngác, sao hắn biết được cậu đi gặp An Minh?
Chuyện này phải nói đến sau khi An Thành rời phòng, hắn đi ra ngoài để pha một ly cà phê, nào ngờ đến góc hành lang thì thấy cậu bị ép sát tường bởi một người đàn ông, điều làm hắn tức hơn đó là người đang ép sát cậu là người vừa ký hợp đồng với mình đã vậy hắn lại thấy cậu không hề phản kháng lại còn nói chuyện rất thân mật, hắn ở khá xa và hai người họ nói chuyện hơi nhỏ nên hắn chỉ thấy tư thế ám muội của hai người thôi, siết chặt tay Lý Doãn lập tức quay người trở về phòng đợi cậu
"Nói! Quan hệ của hai người là gì?"
Vừa nói hắn vừa cúi đầu thả từng hơi thở vào cổ An Thành, những hơi thở nóng rực ấy làm An Thành thấy ngứa ngáy khó chịu, cơ thể cũng dần nóng lên cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ chịu không chịu nỗi mất, bức quá cậu nhắm tịt mắt lớn tiếng
"Đó là anh trai tôi"
Nhận ra mình vừa nói gì An Thành lập tức dùng tay che miệng lại, mắt mở to nhìn Lý Doãn
"Ha anh trai sao....hả??"
Nghe được câu trả lời của cậu Lý Doãn không khỏi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn cậu, ngẫm lại hai cái tên trong đầu Triệu An Minh, Triệu An Thành quả thật rất liên quan với nhau, tưởng gì thì ra là anh vợ, hắn cảm thấy hơi có lỗi khi đã dọa cậu như vậy lập tức thu liễm lại bộ dạng đáng sợ vừa rồi, trưng ra bộ mặt thường ngày xoa đầu An Thành bảo cậu về chỗ làm việc của mình rồi vui vẻ bước chân ra ngoài lấy cà phê để lại An Thành đầu đầy dấu chấm hỏi 'Ổng lại lên cơn hả????'
"Hửm"
"Nó...nó gọi là sống...sống tự lập"
"Hửm"
Mỗi một từ hửm thì An Minh kề cái mặt như tu la của mình đến gần An Thành hơn, làm cậu sợ muốn nhảy dựng lên, chết người đó đại ca hic hic, đừng có kề cái mặt đáng sợ của ông vào gần mặt tui như vậy, gần đến mấy cũng không đẹp bằng mặt chủ tịch tui đâu, ông ngon ông kề cái mặt này vô mặt chị dâu đi không bị táng tui chớt liền, chỉ giỏi bắt nạt tui thôi huhu đáng sợ quá đi, có ai cứu tui dới
"Anh...anh...à né...né cái mặt ra xíu rồi nói chuyện được hơm?"
"Sao? Chê gương mặt đẹp trai của anh mày à?"
"Nào dám"
Ừa tui chê đó được chưa, mặt chủ tịch tui đẹp hơn ông ngàn lần, những lời này An Thành chỉ dám nói trong đầu, cậu chưa muốn đi chầu ông bà sớm đâu
An Minh cuối cùng cũng buông tha cho An Thành liền đứng nhích ra một bên, nhân cơ hội cậu định chạy đi ngay lập tức liền bị túm cổ áo xách lên trở về chỗ cũ, ai oán nhìn ông anh mình tại sao chỉ cách nhau có mấy tuổi mà sao anh cậu khỏe như thế còn cậu thì....
"Bởi vì anh mày ăn ở tốt"
"...."
Ổng có năng lực đọc suy nghĩ hả trời??? Vẻ mặt cực kỳ hoang mang nhìn anh liền bị anh cốc cho mấy phát vào đầu khiến cậu la oái lên, trừng đôi mắt oán giận của mình lên liền bị anh lườm lại
"Nói sao lại ở đây?"
"Thì em làm việc ở đây nên tất nhiên phải ở đây, anh hỏi gì kỳ cục vậy, anh đâu có phải thiểu năng tới mức nhìn không ra đâu"
"......"
"Vậy tại sao bỏ nhà đi?"
"Em nói rồi cái đó không phải bỏ nhà đi, đó là sống tự lập, sống tự lập đó anh hiểu hông?"
'Cốc'
Hiểu gì mà hiểu, một đứa chỉ biết ru rú ở nhà suốt 23 năm trời như em trai hắn, nay tự dưng nói chuyển ra ở riêng hắn không sốc mới lạ, con nít con nôi bày đặt ra ở riêng
An Thành tức giận vừa xoa đầu vừa giương đôi mắt mở to hết cỡ trừng anh mình, từ nhỏ đến giờ chỉ có anh là dám bắt nạt cậu hiên ngang như vậy, khi nhỏ cậu từng thề rằng khi lớn lên sẽ bắt nạt ngược lại ổng mà thế quái nào vẫn nhỏ con hơn nên hành trình bị bắt nạt của cậu còn diễn ra dài dài, huhu cậu đau ở trong tim này
"Hiện giờ sống ở đâu?"
Hứ, ngu mới nói cho ông biết, An Thành ngoảnh mặt làm ngơ câu trả lời của anh lập tức liền bị ăn thêm cái cốc vào đầu, lần này là cậu chịu hết nổi rồi nha, cốc gì mà cốc hoài, quá tam ba bận mà nãy giờ ổng cốc hơn chục cái, đầu cậu đâu phải đầu gỗ, cũng biết đau chứ ba
"Nè nè nói chuyện bớt dùng bạo lực được hông? Cốc cái nữa là em ngốc thật đấy"
"Vậy hả? Anh tưởng mày ngốc sẵn rồi mà"
Giọng điệu bình thản nói như đúng rồi của An Minh làm An Thành sôi máu, khóe môi giật giật ông mà không phải anh tui với lại cái tướng to cao hơn tui là tui bụp ông nãy giờ rồi nha, cứ thích ghẹo gan nhau không
An Minh cũng có việc nên cũng không chọc cậu nữa, chỉ nói cậu mấy câu dặn dò rằng làm việc cho đàng hoàng nếu không anh sẽ lôi cậu về công ty, nói xong lập tức rời đi, đi được một đoạn thì quay đầu nói cậu với giọng điệu trời đánh
"À anh quên nhắc em một điều, lo kiếm người yêu đi chứ đừng để ế tới mông rồi mới đi kiếm lúc đó không có ai thèm lấy thì độc thân ráng chịu, hãy như anh đây, sắp có con luôn rồi nè bái bai em trai"
"...."
Nói rồi vẫy tay tươi cười chào cậu với gương mặt mặt rất chi thiếu đánh khiến cậu tức sôi máu, ông tưởng có vợ là ngon lắm hả đừng tưởng tui không biết ông mấy lần bị chị dâu cho ra sô pha với bị đuổi ra khỏi nhà ngủ, có gì đáng tự hào chứ hứ, nghĩ rồi An Thành ôm sấp tài liệu quay trở về phòng làm việc, tất cả sự việc vừa rồi đều có một ánh mắt từ xa quan sát
Mở cửa bước vào mới được một chân An Thành liền khựng người lại, ngó lên trên rõ ràng là không bật điều hòa mà nhiệt độ trong phòng giống như giảm xuống thấy ghê vậy, sau một hồi quan sát và xác định được hàn khí tỏ ra từ con người ngồi một đống trên chiếc ghế chủ tịch kia đang quay lưng lại với cậu, cậu nghĩ nếu để ly nước vào chắc nó cũng đóng băng luôn, lắp bắp gọi tiếng chủ tịch với âm lượng nhỏ, nào ngờ khi hắn quay lại cậu khiến cậu sợ nhảy dựng cả lên, trời má ơi mặt ông anh cậu đã ghê rồi sao giờ mặt ông này còn kinh khủng hơn tu la kia chứ, con tim cậu rất mỏng manh đó làm ơn đừng có chơi hù nhau như vậy được không sẽ có án mạng nha
Mà sao mặt ông chủ của cậu kinh khủng như vừa phát hiện vợ ngoại tình vậy, với lại còn nhìn cậu với ánh mắt lạnh băng kia, cậu đâu có làm gì vợ hắn đâu, vì hoảnh sợ nên cậu quên mất một điều là 'Lý Doãn độc thân', mãi suy nghĩ nên An Thành không biết rằng Lý Doãn đang tiến về phía cậu đến khi nhận ra thì đã bị ép sát vào trong tường, mặt hắn đặt sát mặt cậu chỉ cách vài cm
Bây giờ cậu thật sự hoảng sợ tột cùng rồi, ôi má ơi có ai cứu cậu với
"Nãy giờ cậu đi đâu?"
Giọng lạnh băng như tu la địa ngục làm cậu sợ phát khiếp, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà cậu toàn bị cảm giác đứng tim này hoài vậy trời, vì bị ép sát bởi gương mặt kia nên cậu không khỏi đỏ mặt lắp bắp trả lời
"T...t..tôi gặp...gặp người quen"
"Triệu An Minh là người quen của cậu?"
Ơ??? An Thành ngơ ngác, sao hắn biết được cậu đi gặp An Minh?
Chuyện này phải nói đến sau khi An Thành rời phòng, hắn đi ra ngoài để pha một ly cà phê, nào ngờ đến góc hành lang thì thấy cậu bị ép sát tường bởi một người đàn ông, điều làm hắn tức hơn đó là người đang ép sát cậu là người vừa ký hợp đồng với mình đã vậy hắn lại thấy cậu không hề phản kháng lại còn nói chuyện rất thân mật, hắn ở khá xa và hai người họ nói chuyện hơi nhỏ nên hắn chỉ thấy tư thế ám muội của hai người thôi, siết chặt tay Lý Doãn lập tức quay người trở về phòng đợi cậu
"Nói! Quan hệ của hai người là gì?"
Vừa nói hắn vừa cúi đầu thả từng hơi thở vào cổ An Thành, những hơi thở nóng rực ấy làm An Thành thấy ngứa ngáy khó chịu, cơ thể cũng dần nóng lên cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ chịu không chịu nỗi mất, bức quá cậu nhắm tịt mắt lớn tiếng
"Đó là anh trai tôi"
Nhận ra mình vừa nói gì An Thành lập tức dùng tay che miệng lại, mắt mở to nhìn Lý Doãn
"Ha anh trai sao....hả??"
Nghe được câu trả lời của cậu Lý Doãn không khỏi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn cậu, ngẫm lại hai cái tên trong đầu Triệu An Minh, Triệu An Thành quả thật rất liên quan với nhau, tưởng gì thì ra là anh vợ, hắn cảm thấy hơi có lỗi khi đã dọa cậu như vậy lập tức thu liễm lại bộ dạng đáng sợ vừa rồi, trưng ra bộ mặt thường ngày xoa đầu An Thành bảo cậu về chỗ làm việc của mình rồi vui vẻ bước chân ra ngoài lấy cà phê để lại An Thành đầu đầy dấu chấm hỏi 'Ổng lại lên cơn hả????'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất