Tìm Chồng Cho Baba

Chương 21

Trước Sau
Nhắm mắt cảm nhận đôi môi mềm mại kia, môi cậu như thuốc phiện vậy làm hắn không thể nào dứt ra được

Lý Doãn đưa lưỡi liếm nhẹ vành môi An Thành rồi dùng sức cậy hàm răng ngọc đang đóng chặt kia, càn quét xung quanh khoang miệng cậu, hương vị của rượu còn vương lại làm hắn đê mê cứ thế điên cuồng làm loạn

"Um....."

Sau một lúc dây dưa Lý Doãn tiếc nuối rời khỏi đôi môi mềm mại kia

An Thành bị hôn đến điên đảo, khuôn mặt đỏ bừng, mở hai mắt đã phủ một tầng sương mỏng cố gắng nhìn rõ người ở trên, đôi môi bị hôn đến đỏ au cố gắng hít thở lấy từng ngụm khí, cổ ảo mở rộng hiện ra chiếc cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh dụ hoặc

Nhìn cậu như vậy Lý Doãn hắn thật sự muốn đem ra mà yêu thương, quá câu dẫn người khác rồi, không quan tâm đến việc cậu sẽ nghĩ thế nào khi tĩnh lại một lần nữa hôn xuống

Lần này An Thành cũng rất phối hợp mà hôn hắn, căn phòng vốn yên tĩnh giờ chỉ còn tiếng chóp chép, họ bây giờ chỉ quan tâm đến đối phương

Sau 5 phút thấy cậu không còn khí nữa, hai người tách nhau ra đồng thời kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh, An Thành cố gắng hít từng ngụm khí nhìn thẳng vào hắn

"Chủ...tịch à...."

Bị cậu gọi Lý Doãn cả kinh, lo lắng trong lòng không biết cậu sẽ nói gì, sẽ mắng hay chửi hắn đây, hay là sẽ cho hắn một cú đấm? Dù gì ai có thể chấp nhận bị một người đàn ông hôn như vậy chứ

"Ngài đẹp trai thật nha"

"...."

Lý Doãn trố mắt nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường kia, khen hắn đẹp trai là có ý gì chứ? Hắn vốn biết điều đó mà, khụ đôi khi cũng nên tự tin vào nhan sắc của mình chút

Lắc đầu ngao ngán rồi nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho An Thành, kéo chăn lên phủ người cậu rồi cúi xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn

"Ngủ ngon"

Nhìn thiên thần đang ngủ say kia lại một lần nữa rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, bước xuống lầu để ra về hy vọng sau này cậu sẽ không tránh mặt hắn



"Lý tổng về sao?"

"Vâng chào Triệu phu nhân"

"Chào cậu, cám ơn đã đưa An Thành về phòng"

Lời cám ơn này Lý Doãn không dám nhận a, nếu như bà biết hắn đã làm gì con trai bà chắc sẽ không tươi cười mà chào hắn như vậy đâu nhỉ

"Không sao"

Cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh rồi nhanh chóng rời khỏi, gặp mẹ vợ kiểu này hắn thật sự rất căng thẳng a, kiểu như vừa làm việc xấu mà bị bắt gặp vậy

Nhìn hắn nhanh chóng rời khỏi như vậy khiến mẹ An Thành rất khó hiểu, bận đến vậy sao? Còn Tiểu Hoa bên cạnh chép miệng, sao nhanh quá vậy hay không được?

Tại một căn phòng tối, Chiêu Minh ngồi trên giường hai tay ôm chân gục đầu xuống, gương mặt hoang mang suy nghĩ nhưng không biết phải làm gì, lời nói của anh làm cậu để tâm rất nhiều, nhưng phải làm sao đây

Vài tiếng trước, sau khi bị Minh Thiên vác lên xe, Chiêu Minh minh cố gắng mở cửa nhưng nhận ra rằng anh đã khóa lại liền bực bội nhìn anh

"Cái tên kia, mở cửa xe ra ngay, tôi không có rãnh mà tâm sự với anh đâu, tôi còn ăn chưa no đấy, biết điều thì thả tôi ra ngay nếu không tôi sẽ đốt.....um"

Lời nói của cậu đều bị nụ hôn kia chặn lại, Chiêu Minh mở to mắt, người cứng đơ lại, lúc trước cậu cũng bị anh hôn như vậy nhưng lúc đó là anh đã say còn bây giờ......

Chiêu Minh bị hôn đến mơ hồ nhưng nhanh chóng tỉnh trí lại khi nhận ra tay của Minh Thiên đang luồn vào áo mình, lại là cảm giác này, cậu ghét nó, cảm giác như mình là một món đồ chơi vậy

Mặc dù Minh Thiên nói yêu cậu nhưng sao cậu có thể tin lời nói từ anh chứ, một người như anh tại sao lại đi thích một đứa con trai như cậu, không thể nào, cậu không tin điều đó

Nghĩ anh chỉ chơi đùa với cậu nhưng không hiểu sao tim cậu lại rất đau khi nghĩ về điều đó, phải chăng cậu đã có tình cảm với anh rồi?

Điều đó làm cậu hoảng sợ, cậu không thể có thứ tình cảm đó, cậu không muốn như vậy, cậu sợ, cậu sợ một khi đã lún sâu vào tình cảm với anh cậu sẽ không dứt ra được, và khi nhận ra đó là chỉ một trò đùa thì cậu sẽ tuyệt vọng

Chiêu Minh dừng sức đẩy mạnh Minh Thiên ra rồi vung tay tát vào mặt anh



'Chát'

Minh Thiên mặt mở to nhìn Chiêu Minh không phải tức giận vì cậu đánh mình mà là bất ngờ khi thấy từng giọt nước mắt trên gương mặt cậu, từng giọt như từng mũi dao đâm vào tim anh vậy, nó đau cực kỳ

"Đừng có....trêu đùa với tôi"

Chiêu Minh cố gắng nặn từng chữ ra trong tiếng nấc, nếu không yêu cậu thì làm ơn đừng đối xử với cậu như vậy, nó đau lắm

"Xin lỗi là do anh quá hấp tấp"

Minh Thiên ôm chặt lấy Chiêu Minh, thì ra cậu tránh mặt anh là sợ anh yêu cậu là vì vui thôi sao, Minh Thiên cười khổ, cậu không tin vào tình yêu của anh thật sao? Điều đó làm anh đau lòng

Nhưng mà cũng đúng, ai có thể tin lời yêu từ một người đàn ông trăng hoa như anh chứ, với lại cũng chỉ quen biết vài tháng, nói chuyện tình yêu không phải nực cười sao, cái này đúng là nghiệt mà

Nhưng anh yêu cậu là thật lòng, anh cũng không thể tin là mình có thể yêu một cậu nhóc đanh đá như vậy, vốn đó đâu phải kiểu người anh thích, anh thích người dịu dành và biết nghe lời, nhưng cậu nào biết cái gì gọi là dịu dàng với nghe lời đâu

Có lúc anh nghĩ cảm giác đối với cậu có phải cũng giống như những người khác không, nhưng bây giờ anh có thể chắc chắn rằng cảm giác của anh đối với cậu là đặc biệt, là cảm giác luôn muốn người này bên cạnh mình không xa rời, muốn yêu thương và chăm sóc cho người này suốt đời

Nhẹ đẩy người trong lòng ra, ôn nhu lau từng giọt nước mắt trên khóe mắt đỏ ửng của người mà anh thương yêu

"Tiểu Minh Minh, em nghe này, tình yêu anh dành cho em là thật lòng, anh cam đoan đó không phải là lời nói dối, anh không hề coi em như những người khác mà em là một người rất đặc biệt trong cuộc đời anh, có thể em sẽ không tin những lời anh nói, nhưng có thể cho anh cơ hội để chứng minh được không?"

Minh Thiên nói như một lời cầu khẩn, đúng vậy anh rất mong muốn cậu sẽ cho mình một cơ hội để theo đuổi cậu, anh không muốn đánh mất cậu chút nào cả

Chiêu Minh bị những lời nói kia làm cho cảm động, mở to mắt nhìn thẳng vào Minh Thiên, nhưng trong lòng cậu nỗi sợ ấy vẫn không mất đi, những lời nói đó có phải là thật không?

Nhìn Chiêu Minh vẫn giương mắt nhìn mình mà không có một lời nói nào Minh Thiên thở dài, xem ra cậu vẫn chưa tin anh

"Vậy em cứ suy nghĩ rồi cho anh câu trả lời được không?"

Do dự một lúc Chiêu Minh từ từ gật đầu, thấy vậy Minh Thiên cảm thấy vui vẻ, xem ra anh vẫn còn hy vọng, nhanh chóng cài dây an toàn cho cậu rồi trở cậu về nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau