Chương 27
Ở bên kia Tiểu Hoa chạy ra phòng khách tìm mẹ mình để báo tin, cô cũng thấy thật kỳ lạ, dù sao anh ta cũng là ông chủ, có thể cho anh mình nghĩ phép mà, tại sao lại bắt buộc làm việc chả lẽ là việc quan trọng à
Mãi suy nghĩ không nhìn đường thế là Tiểu Hoa vấp phải cái ghế té nhào xuống đất, may là có trải thảm nên không sao
Bà Triệu đang ngồi ghế xem ti vi giật mình nhìn xuống, thấy cảnh tượng huy hoàng của con gái mình không khỏi bật cười
"Con đang tập bắt ếch đấy à"
Tiểu Hoa nhăn nhó chống tay ngồi dậy oán giận nhìn cái ghế vừa làm mình té, rồi chạy lại ngồi kế mẹ
"Con vừa gọi cho anh ba rồi, Lý tổng bảo anh ấy bận nên không đi được"
"Ồ....mà khoan, con gọi Tiểu Thành sao lại là Lý tổng nghe?"
"Con không biết, nói là anh ba đang bận"
"À"
Bà Triệu gật đầu đã hiểu, lấy điện thoại gọi cho ai đó
"Chị Lý à, chúng ta dời ngày hẹn của hai đứa nó được không, ngày mai con tôi bận không đến được thật là xin lỗi chị"
"Vậy sao, cám ơn chị nhiều, chào chị"
Nói rồi bà cúp máy sau đó tay chống cằm bày ra bộ dạng ảo não
"Không biết chừng nào anh ba con mới lấy vợ đây, chừng nào mẹ mới có con dâu thứ hai chứ?"
Tiểu Hoa ngồi bên cạnh nghe mẹ mình than thở thì nói lí nhí trong miệng
"Con thấy mẹ sắp có con rễ thì hơn"
"Hả? Con nói gì?"
"Đâu có đâu, thôi con đi đây"
Nói rồi cô rời đi để lại bà Triệu ngồi đó ngơ ngác, con bé vừa nói gì vậy nhỉ?
Bên ngoài trời mưa vẫn còn, An Thành hiện giờ đang ngồi ở tủ đồ lục lọi, cậu rõ ràng hôm trước có mua nó mà ta sao nây giờ lại không thấy chứ, lục một hồi cuối cùng cũng thấy cậu thở phào, tưởng vứt đâu rồi chứ
'Cạch'
Lý Doãn từ trong nhà tắm bước ra, ngang hông chỉ quấn một cái khăn, phía trên hoàn toàn trống trơn lộ ra cơ thể săn chắc
An Thành quay qua đưa bộ đồ mình vừa lấy cho hắn, đây là bộ đồ cậu mua trên mạng nhưng nó lại to quá không mặc vừa nên là quăng trong tủ đồ cả tuần, vừa hay có hắn nên lục ra
"Đồ đây, ngài mặc thử xem nó có vừa không"
Càng nói giọng của An Thành nhỏ dần, mặt của cậu đỏ lựng lên, ôi mẹ ơi quá kích thích rồi, cái cơ thể thần tiên gì đây
Thấy cậu không phản ứng gì, Lý Doãn tiến sát lại gần, mặt kề mặt nham hiểm nói
"Sao lại ngơ ra rồi? Nhìn đến mê mẩn luôn à?"
Càng nói người càng tiến gần hơn, hắn tiến một bước cậu lùi một bước đến khi ép sát An Thành vào tường
Cảm giác lạnh lẽo nơi bức tường truyền đến lưng làm cậu rùng mình, thấy hắn đang ép sát mình bỗng nhiên hoảng hốt vội đẩy bộ đồ vào người hắn rồi chạy vọt vào phòng tắm khóa cửa lại
"Đáng yêu"
Lý Doãn nhìn vào cửa phòng tắm, nhẹ mỉm cười rồi nhanh chóng lấy đồ cậu đưa mặc vào
Cách một cách cửa, An Thành hoang mang dựa sát vào tường thở dốc, đây là cảm giác gì? Đặt tay lên ngực mình, cậu dường như cảm giác được tim của mình đang đập rất nhanh
Sau khi cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim, An Thành tiến đến đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương bỗng giật mình, gương mặt của cậu bây giờ rất đỏ, nhanh chóng cuối xuống mở vòi nước rồi dùng tay hất nước vào mặt, sau khi ngước lên thấy nó bớt hơn mới thở phào
Dùng tay vỗ mặt hai cái rồi cởi đồ bước vào bồn tắm, dòng nước lạnh giúp tâm trạng của An Thành dịu hơn rất nhiều
Sau khi tắm xong cậu mới phát hiện rằng vì chạy nhanh quá nên cậu quên lấy đồ rồi
'Aaaaaa sao lại như vậy chứ?'
Sau khi than trách đủ kiểu, An Thành lập tức lâm vào trạng thái do dự giữa có nên nhờ hắn lấy đồ hay không, nhưng nếu không nhờ chả lẽ trần như nhộng đi ra đó à, nhưng vậy ngại lắm hay ở trong đây đến tối sau khi hắn ngủ thì đi ra nhưng mà chừng nào hắn mới ngủ chứ, huhu khổ quá mà
Sau khi đấu tranh tư tưởng cậu quyết định vẫn là nhờ hắn lấy đồ giúp mình, thế là mở hé cửa lò đầu ra, nhìn xung quanh không thấy ai cả, kỳ lạ người đâu rồi?
Nếu không có ai chắc cậu đi ra ngoài cũng không sao đâu nhỉ? Nghĩ rồi chuẩn bị thò chân ra thì cửa phòng đột nhiên mở làm cậu hết hồn đóng sầm cửa lại, sao lại vào lúc này chứ
"Sao vậy??"
Lý Doãn tiến đến đứng trước cửa phòng tắm lo lắng hỏi
An Thành lúng túng nói vọng ra từ bên trong
"Chủ tịch à, ngài lấy dùm tôi bộ đồ để trên giường được không?"
"À được"
Lý Doãn tiến đến bên giường cầm bộ đồ lên, nhìn nó một hồi rồi nở nụ cười nham hiểm, tiến thẳng đến phòng tắm mở cửa bước vào
"Đồ của cậu nè"
"À cám.....đi ra ngay"
Vừa quay đầu thì thấy cái mặt của hắn ló vào An Thành đỏ mặt hoảng hốt quơ đại chai dầu gội chọi thẳng vào mặt hắn
'Bốp'
"Oái"
Vì quá bất ngờ nên hắn ăn trọn chai dầu gội vào mặt rồi ngã xuống
Nhận ra cái mình vừa chọi trúng hắn An Thành lo lắng mở cửa ló đầu ra nhìn
"Xin lỗi....ngài...ngài không sao chứ?"
"Không sao, cũng tại tôi làm cậu giật mình"
Lý Doãn đứng dậy lấy tay xoa cái trán vừa bị ném trúng, tay còn lại đưa đồ cho cậu
"Đồ cậu đây"
"À....cám ơn ngài"
An Thành nhận lấy bộ đồ trên tay hắn rồi đóng cửa lại
'Cạch'
Sau khi thay đồ xong xuôi cậu chầm chậm mở của bước ra, cậu mặc một chiếc áo thun màu trắng rộng và một chiếc quần ngắn, tay cầm khăn lau tóc, thấy hắn đang ngồi quay lưng với cậu ở sát ổ điện loay hoay cái gì đó làm cậu giật mình xém rớt khăn trên tay
Không phải chứ, chỉ bị chọi một chai dầu gội đầu vào trán thôi mà, chắc không tới nỗi giết người đâu ha
An Thành nuốt nước bọt từ từ tiến tới
"Chủ...chủ tịch à...ngài đang làm gì vậy"
Lý Doãn không nói gì kéo tay An Thành đi rồi ấn cậu ngồi xuống giường làm cậu sợ chết khiếp, không phải chứ
An Thành hoảng sợ nắm tịt mắt lại, đột nhiên cảm nhận được một luồng gió bay vào tóc mình, An Thành giật mình mở mắt, thấy hắn đang chăm chú sấy tóc cho mình làm cậu mở to mắt ngạc nhiên không biết nói gì
Chăm chú ngước nhìn người ở trên, An Thành ngồi im ngoan ngoãn cho hắn thỏa sức làm loạn trên đầu mình
Sau khi tắt máy, Lý Doãn dùng tay chỉnh lại tóc cho An Thành, hắn làm rất chú tâm đôi khi còn lợi dụng xoa đầu cậu vài cái, từng ngón tay của hắn luồn qua tóc chạm vào da đầu khiến cậu tê dại, không ngờ lại dễ chịu như vậy
Sau khi kết thúc, Lý Doãn vui vẻ nhìn thành quả của mình, cực đáng yêu a muốn bắt vê nuôi ghê
"Được rồi"
"Cám...cám ơn"
An Thành ngại ngùng trả lời, cậu thế mà lại để im cho hắn muốn làm gì thì làm, nếu lỡ mai này có bị bắt cóc mà như vậy chắc cậu cũng không biết tại sao bị bắt luôn
Chợt để ý thấy vết sưng đỏ trên trán của hắn An Thành cảm thấy áy náy, không ngờ lại ra tay nặng vậy. An Thành nhanh chóng đi đến tủ thuốc lấy hủ thuốc và bông y tế ra, phải nhanh chóng xử lí nếu không để lại vết bầm thì uổng cả gương mặt đẹp trai
Thấm thuốc ra bông gòn, cậu nhẹ nhàng chấm lên chỗ sưng, động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một như sợ hắn bị đau vậy
Hắn đột nhiên kêu nhẹ, An Thành lập tức dừng lại lo lắng hỏi
"Nó đau sao?"
"Không, chỉ hơi xót thôi"
"Um"
An Thành tiếp tục chấm thuốc vào, động tác lần này còn nhẹ hơn cả lần trước mấy lần, tay cậu di chuyển như những con kiến vậy làm hắn ngứa đến buồn cười, có cần phải tỉ mỉ như vậy không
Xong xuôi An Thành theo thói quen sức thuốc cho em gái nhiệt tình thổi vào chỗ vừa bôi thuốc cho mau khô, sau khi nhận ra việc mình làm thì lập tức đơ người lại
'Ôi mẹ ơi mình vừa làm gì vậy?'
Hai người cứ thế nhìn nhau một hồi cuối cùng vẫn là không chịu nỗi cái không khí ngượng ngùng này, An Thành quay mặt ho nhẹ
"Khụ....xong rồi"
"À...cám ơn"
"Không có gì dù sao cũng là do tôi làm ngài bị thương"
Nói rồi cậu cầm hộp thuốc đặt vào vị trí cũ
Bây giờ là phần quan trọng nhất, ngủ làm sao bây giờ, nhà cậu chỉ có một chiếc giường, không lẽ ngủ chung à? Vừa nghĩ đến đó An Thành lập tức lắc đầu phản biện cho suy nghĩ vừa rồi của mình
Mãi suy nghĩ không nhìn đường thế là Tiểu Hoa vấp phải cái ghế té nhào xuống đất, may là có trải thảm nên không sao
Bà Triệu đang ngồi ghế xem ti vi giật mình nhìn xuống, thấy cảnh tượng huy hoàng của con gái mình không khỏi bật cười
"Con đang tập bắt ếch đấy à"
Tiểu Hoa nhăn nhó chống tay ngồi dậy oán giận nhìn cái ghế vừa làm mình té, rồi chạy lại ngồi kế mẹ
"Con vừa gọi cho anh ba rồi, Lý tổng bảo anh ấy bận nên không đi được"
"Ồ....mà khoan, con gọi Tiểu Thành sao lại là Lý tổng nghe?"
"Con không biết, nói là anh ba đang bận"
"À"
Bà Triệu gật đầu đã hiểu, lấy điện thoại gọi cho ai đó
"Chị Lý à, chúng ta dời ngày hẹn của hai đứa nó được không, ngày mai con tôi bận không đến được thật là xin lỗi chị"
"Vậy sao, cám ơn chị nhiều, chào chị"
Nói rồi bà cúp máy sau đó tay chống cằm bày ra bộ dạng ảo não
"Không biết chừng nào anh ba con mới lấy vợ đây, chừng nào mẹ mới có con dâu thứ hai chứ?"
Tiểu Hoa ngồi bên cạnh nghe mẹ mình than thở thì nói lí nhí trong miệng
"Con thấy mẹ sắp có con rễ thì hơn"
"Hả? Con nói gì?"
"Đâu có đâu, thôi con đi đây"
Nói rồi cô rời đi để lại bà Triệu ngồi đó ngơ ngác, con bé vừa nói gì vậy nhỉ?
Bên ngoài trời mưa vẫn còn, An Thành hiện giờ đang ngồi ở tủ đồ lục lọi, cậu rõ ràng hôm trước có mua nó mà ta sao nây giờ lại không thấy chứ, lục một hồi cuối cùng cũng thấy cậu thở phào, tưởng vứt đâu rồi chứ
'Cạch'
Lý Doãn từ trong nhà tắm bước ra, ngang hông chỉ quấn một cái khăn, phía trên hoàn toàn trống trơn lộ ra cơ thể săn chắc
An Thành quay qua đưa bộ đồ mình vừa lấy cho hắn, đây là bộ đồ cậu mua trên mạng nhưng nó lại to quá không mặc vừa nên là quăng trong tủ đồ cả tuần, vừa hay có hắn nên lục ra
"Đồ đây, ngài mặc thử xem nó có vừa không"
Càng nói giọng của An Thành nhỏ dần, mặt của cậu đỏ lựng lên, ôi mẹ ơi quá kích thích rồi, cái cơ thể thần tiên gì đây
Thấy cậu không phản ứng gì, Lý Doãn tiến sát lại gần, mặt kề mặt nham hiểm nói
"Sao lại ngơ ra rồi? Nhìn đến mê mẩn luôn à?"
Càng nói người càng tiến gần hơn, hắn tiến một bước cậu lùi một bước đến khi ép sát An Thành vào tường
Cảm giác lạnh lẽo nơi bức tường truyền đến lưng làm cậu rùng mình, thấy hắn đang ép sát mình bỗng nhiên hoảng hốt vội đẩy bộ đồ vào người hắn rồi chạy vọt vào phòng tắm khóa cửa lại
"Đáng yêu"
Lý Doãn nhìn vào cửa phòng tắm, nhẹ mỉm cười rồi nhanh chóng lấy đồ cậu đưa mặc vào
Cách một cách cửa, An Thành hoang mang dựa sát vào tường thở dốc, đây là cảm giác gì? Đặt tay lên ngực mình, cậu dường như cảm giác được tim của mình đang đập rất nhanh
Sau khi cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim, An Thành tiến đến đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương bỗng giật mình, gương mặt của cậu bây giờ rất đỏ, nhanh chóng cuối xuống mở vòi nước rồi dùng tay hất nước vào mặt, sau khi ngước lên thấy nó bớt hơn mới thở phào
Dùng tay vỗ mặt hai cái rồi cởi đồ bước vào bồn tắm, dòng nước lạnh giúp tâm trạng của An Thành dịu hơn rất nhiều
Sau khi tắm xong cậu mới phát hiện rằng vì chạy nhanh quá nên cậu quên lấy đồ rồi
'Aaaaaa sao lại như vậy chứ?'
Sau khi than trách đủ kiểu, An Thành lập tức lâm vào trạng thái do dự giữa có nên nhờ hắn lấy đồ hay không, nhưng nếu không nhờ chả lẽ trần như nhộng đi ra đó à, nhưng vậy ngại lắm hay ở trong đây đến tối sau khi hắn ngủ thì đi ra nhưng mà chừng nào hắn mới ngủ chứ, huhu khổ quá mà
Sau khi đấu tranh tư tưởng cậu quyết định vẫn là nhờ hắn lấy đồ giúp mình, thế là mở hé cửa lò đầu ra, nhìn xung quanh không thấy ai cả, kỳ lạ người đâu rồi?
Nếu không có ai chắc cậu đi ra ngoài cũng không sao đâu nhỉ? Nghĩ rồi chuẩn bị thò chân ra thì cửa phòng đột nhiên mở làm cậu hết hồn đóng sầm cửa lại, sao lại vào lúc này chứ
"Sao vậy??"
Lý Doãn tiến đến đứng trước cửa phòng tắm lo lắng hỏi
An Thành lúng túng nói vọng ra từ bên trong
"Chủ tịch à, ngài lấy dùm tôi bộ đồ để trên giường được không?"
"À được"
Lý Doãn tiến đến bên giường cầm bộ đồ lên, nhìn nó một hồi rồi nở nụ cười nham hiểm, tiến thẳng đến phòng tắm mở cửa bước vào
"Đồ của cậu nè"
"À cám.....đi ra ngay"
Vừa quay đầu thì thấy cái mặt của hắn ló vào An Thành đỏ mặt hoảng hốt quơ đại chai dầu gội chọi thẳng vào mặt hắn
'Bốp'
"Oái"
Vì quá bất ngờ nên hắn ăn trọn chai dầu gội vào mặt rồi ngã xuống
Nhận ra cái mình vừa chọi trúng hắn An Thành lo lắng mở cửa ló đầu ra nhìn
"Xin lỗi....ngài...ngài không sao chứ?"
"Không sao, cũng tại tôi làm cậu giật mình"
Lý Doãn đứng dậy lấy tay xoa cái trán vừa bị ném trúng, tay còn lại đưa đồ cho cậu
"Đồ cậu đây"
"À....cám ơn ngài"
An Thành nhận lấy bộ đồ trên tay hắn rồi đóng cửa lại
'Cạch'
Sau khi thay đồ xong xuôi cậu chầm chậm mở của bước ra, cậu mặc một chiếc áo thun màu trắng rộng và một chiếc quần ngắn, tay cầm khăn lau tóc, thấy hắn đang ngồi quay lưng với cậu ở sát ổ điện loay hoay cái gì đó làm cậu giật mình xém rớt khăn trên tay
Không phải chứ, chỉ bị chọi một chai dầu gội đầu vào trán thôi mà, chắc không tới nỗi giết người đâu ha
An Thành nuốt nước bọt từ từ tiến tới
"Chủ...chủ tịch à...ngài đang làm gì vậy"
Lý Doãn không nói gì kéo tay An Thành đi rồi ấn cậu ngồi xuống giường làm cậu sợ chết khiếp, không phải chứ
An Thành hoảng sợ nắm tịt mắt lại, đột nhiên cảm nhận được một luồng gió bay vào tóc mình, An Thành giật mình mở mắt, thấy hắn đang chăm chú sấy tóc cho mình làm cậu mở to mắt ngạc nhiên không biết nói gì
Chăm chú ngước nhìn người ở trên, An Thành ngồi im ngoan ngoãn cho hắn thỏa sức làm loạn trên đầu mình
Sau khi tắt máy, Lý Doãn dùng tay chỉnh lại tóc cho An Thành, hắn làm rất chú tâm đôi khi còn lợi dụng xoa đầu cậu vài cái, từng ngón tay của hắn luồn qua tóc chạm vào da đầu khiến cậu tê dại, không ngờ lại dễ chịu như vậy
Sau khi kết thúc, Lý Doãn vui vẻ nhìn thành quả của mình, cực đáng yêu a muốn bắt vê nuôi ghê
"Được rồi"
"Cám...cám ơn"
An Thành ngại ngùng trả lời, cậu thế mà lại để im cho hắn muốn làm gì thì làm, nếu lỡ mai này có bị bắt cóc mà như vậy chắc cậu cũng không biết tại sao bị bắt luôn
Chợt để ý thấy vết sưng đỏ trên trán của hắn An Thành cảm thấy áy náy, không ngờ lại ra tay nặng vậy. An Thành nhanh chóng đi đến tủ thuốc lấy hủ thuốc và bông y tế ra, phải nhanh chóng xử lí nếu không để lại vết bầm thì uổng cả gương mặt đẹp trai
Thấm thuốc ra bông gòn, cậu nhẹ nhàng chấm lên chỗ sưng, động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một như sợ hắn bị đau vậy
Hắn đột nhiên kêu nhẹ, An Thành lập tức dừng lại lo lắng hỏi
"Nó đau sao?"
"Không, chỉ hơi xót thôi"
"Um"
An Thành tiếp tục chấm thuốc vào, động tác lần này còn nhẹ hơn cả lần trước mấy lần, tay cậu di chuyển như những con kiến vậy làm hắn ngứa đến buồn cười, có cần phải tỉ mỉ như vậy không
Xong xuôi An Thành theo thói quen sức thuốc cho em gái nhiệt tình thổi vào chỗ vừa bôi thuốc cho mau khô, sau khi nhận ra việc mình làm thì lập tức đơ người lại
'Ôi mẹ ơi mình vừa làm gì vậy?'
Hai người cứ thế nhìn nhau một hồi cuối cùng vẫn là không chịu nỗi cái không khí ngượng ngùng này, An Thành quay mặt ho nhẹ
"Khụ....xong rồi"
"À...cám ơn"
"Không có gì dù sao cũng là do tôi làm ngài bị thương"
Nói rồi cậu cầm hộp thuốc đặt vào vị trí cũ
Bây giờ là phần quan trọng nhất, ngủ làm sao bây giờ, nhà cậu chỉ có một chiếc giường, không lẽ ngủ chung à? Vừa nghĩ đến đó An Thành lập tức lắc đầu phản biện cho suy nghĩ vừa rồi của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất