Chương 45
"Có chuyện gì vậy?"
"Còn hỏi à, còn không phải là do anh phá buổi xem mắt của tôi sao"
"Cái này...không lẽ em muốn đi xem mắt à"
"Không phải...mà là tôi sắp chết dưới tay mẹ tôi rồi đây này, không biết đâu là do anh hết đấy"
Lý Doãn lập tức quay mặt làm ngơ, anh làm vậy cũng vì hạnh phúc gia đình thôi, một người chồng tốt phải biết giữ vợ khỏi tay những con bánh bèo vô dụng
"Còn dám làm ngơ tôi cơ à"
"À đâu...bớt giận bớt giận"
Lý Doãn vuốt nhẹ lưng cậu, bỗng điện thoại trong tay An Thành rung lên, trên màn hình vẫn là cái tên quen thuộc, An Thành nuốt nước bọt nghe máy
"Còn gì nữa ạ?"
[Làm gì mà cái giọng ghê thế, mẹ có ăn thịt mi đâu]
Nghe vậy còn đáng sợ hơn í
"Rồi có chuyện gì ạ?"
[Này con có con rồi à?]
"Ặc...gì cơ? Ai nói vậy? Ai chơi gì kì"
[Thì cái cô tiểu thư con đi xem mắt nói ý, cô ấy vừa khóc lóc vừa than mình bị con lừa tình, con có con rồi mà còn tán tỉnh cô ấy, trời ơi nghe xong mà mẹ mày nóng máu luôn con ạ, con trai tui hai mươi ba năm trời không có mối tình vắt vai thì con đâu ra trời, mà nếu có thì cũng không sao hihi, nói chung là mẹ muốn làm rõ nên mới hỏi cho chắc]
"......"
Khóe miệng An Thành giật giật, cô tiểu thư này có phải quá tự tin rồi không, cậu lừa tình cô ta bao giờ thế, có tình đâu mà lừa má, ngộ à
"Chuyện này hơi khó nói một tý...mốt con sẽ giải thích sau, vậy nha mẹ, con chào mẹ"
[Ơ...]
An Thành cúp máy ngửa cổ ra sau thở dài, làm sao để nói cho mẹ cậu biết đây
"Sao vậy?"
Lý Doãn xoa hai bàn tay của cậu như trấn an, An Thành liếc mắt xuống nhìn nở nụ cười
"Này, tại sao anh lại thích em vậy?"
"Sao lại hỏi cái này?"
"Muốn biết thôi"
Lý Doãn hôn lên tay An Thành rồi nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành
"Anh không biết nữa, chỉ là lần đầu tiên gặp em, anh thấy em tỏa sáng như thiên thần vậy, và khi đó anh chỉ muốn thiên thần ấy ở bên anh, càng ngày cảm xúc trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn, ngày ngày đi làm chỉ để được nhìn thấy em, được nghe giọng của em, mỗi lần không gặp em thì lại thấy nhớ, trong đầu chỉ luôn xuất hiện hình ảnh của em, lúc đó tôi chắc chắn là tôi rơi vào lưới tình của em rồi, tôi chính là một con cá không có sức vùng vẫy thoát ra, và có lẽ là do tôi không muốn vùng vẫy, nhiều lúc tôi nghĩ sẽ nhốt em lại bên cạnh mình nhưng tôi sợ cái tính ích kỉ của tôi sẽ làm em tránh xa tôi vì vậy tôi đã không làm thế nhưng cho đến khi....em đi xem mắt với con nhỏ kia"
"Ặc...chuyện này..."
Đang tình cảm muốn chớt tự nhiên lái qua lãng xẹt vậy ba
"Nhưng không sao, may là tôi đã giữ em lại kịp, An Thành à..."
"Vâng??"
"Em có đồng ý trở thành thiên thần hộ mệnh của anh không?"
Lý Doãn ánh mắt thâm tình nhìn cậu, aaaa ngại chết mất, tự nhiên nói mấy cái lời sến súa này vậy, An Thành lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình
Lý Doãn nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, An Thành cúi xuống nhìn hắn
"Em tuy không phải là thiên thần thật sự, nhưng em sẽ cố trở thành thiên thần của anh, em sẽ luôn ở bên anh"
"Cảm ơn em"
Lý Doãn cúi xuống hôn lấy tay cậu, cảm ơn em thiên thần của anh
"Ông sao vậy?"
Một nhân viên nam đang khều một nhân viên khác khi thấy anh ta đột nhiên đứng lại
"Ông nhìn kìa, sao chủ tịch lại ngồi chồm hỗm giữa sảnh ăn vậy, đã vậy còn nắm tay trợ lý Triệu, hai người đó làm gì không biết"
"Hể đúng vậy nha"
An Thành nghe hết á nha, cậu lấy tay che mặt mình lại, cười gượng nói với hắn
"Lý tổng à, anh đứng lên dùm em đi, người ta nhìn quá trời kia"
"Gì, ai nhìn?"
Lý Doãn quét mắt qua một lượt, hai nhân viên kia thấy gương mặt hầm hầm của hắn thì giật thót tim nhanh chóng rời đi, hừ chỗ ông đây đang tâm sự với vợ mấy người nhìn gì mà nhìn muốn bị trừ lương không
An Thành lắc đầu ngao ngán nhìn hắn, hình tượng ban đầu của ổng đâu rồi
Lâm Thư tâm trạng cực kỳ không thoải mái lái xe thẳng ra ngoại ô thành phố, dừng lại trước của một căn biệt thự với dây hoa hồng trên bức tường trắng
Cô tức giận bấm chuông cửa, tiếng kêu inh ỏi khiến người đang nằm trong nhà phải bực tức ngồi dậy vừa đi vừa chửi mắng
"Thiệt chứ, được có một ngày nghỉ không phải đi làm mà cũng không được yên là sao, để bà đây ra xem cái con điên nào phá thời gian nghỉ ngơi quý báu của bà"
Minh Nguyệt khí thế hừng hực bước ra khỏi cửa nhà tiến về phía cổng
"Này ai phá chuông nhà tôi đấy hả, muốn lên đồn công an uống trà không?"
"Tôi đây"
"Ách...Lâm Thư????"
Minh Nguyệt tròn mắt nhìn Lâm Thư, chị ta còn dám vác mặt đến đây, cô chưa đủ bẽ mặt à, hay chị ta đến đây để chọc điên cô
Chuyện là khoảng bốn ngày trước, sau bao nhiêu ngày tháng mặt dày bám theo Minh Nguyệt quyết định tỏ tình với Lâm Thư nào ngờ bị người ta từ chối phũ phàng với cái lý do cô là minh tinh làm vậy sẽ bị mọi người dèm pha, biết là Lâm Thư lo cho mình nhưng Minh Nguyệt vẫn cảm thấy bực bội
Bà đây không sợ thì chị sợ cái gì, điên thật mà
Kể từ hôm đó Minh Nguyệt hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Lâm Thư, gặp mặt là né, mặc dù làm vậy rất khổ nhưng cô nhất định phải làm cho chị ta hối hận vì dám từ chối cô
"Chị đến đây làm gì?"
Minh Nguyệt dùng giọng lạnh nhạt nói khiến Lâm Thư cảm thấy hơi đau lòng
"Mở cửa cho chị vào rồi nói"
"Tôi với chị không có gì phải nói hết, chị về đi, tạm biệt"
Nói xong Minh Nguyệt quay lưng đi vô nhà, đúng rồi Minh Nguyệt mày phải làm giá lên, phải khiến cho chị ta phải đến năn nỉ quỳ lạy mày
Thấy cô đi xa cộng với lời nói khi nãy và cái tin lúc sáng làm cho Lâm Thư nóng lên, lớn tiếng nói
"Này Khương Minh Nguyệt, có mở ra không thì bảo?"
Cái người này dám lớn tiếng với cô? Hay lắm vậy chị ở đó luôn đi, Minh Nguyệt quay phắt ra lườm Lâm Thư
"Không!!!!"
Nói rồi cô lè lưỡi làm mặt xấu quay lưng chạy vào nhà. Lâm Thư đứng đó trán nổi gân, cái con nhóc này, để chị đây vào được thì chết với tôi
Sau khi chạy vào nhà Minh Nguyệt chạy thẳng lên phòng mình, cô đi đến cửa sổ ngó xuống xem Lâm Thư đã đi chưa thì một cảnh tượng khiến cô kinh hoàng
Lâm Thư vậy mà dám leo tường vào nhà, Minh Nguyệt mở to mắt nhìn Lâm Thư từng bước trèo lên rồi nhảy xuống sân nhà mình rồi từng bước tiến vào trong nhà, Minh Nguyệt hoảng hốt chạy đến khóa cửa phòng mình lại
Tiếng giày chạm vào sàn gỗ từng tiếng một vang lên khiến tim Minh Nguyệt càng ngày đập nhanh hơn
'Cộc cộc'
"Minh Nguyệt mở cửa ra"
"Tại sao tôi phải mở? Chị đây là đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy, dám trèo tường vào nhà tôi"
"Có mở không?"
"Không!!!!"
'RẦM'
Minh Nguyệt mở to mắt nhìn cánh cửa đập xuống đất rồi ngước lên nhìn Lâm Thư đang thu chân của mình lại
"Chị...chị...."
"Còn hỏi à, còn không phải là do anh phá buổi xem mắt của tôi sao"
"Cái này...không lẽ em muốn đi xem mắt à"
"Không phải...mà là tôi sắp chết dưới tay mẹ tôi rồi đây này, không biết đâu là do anh hết đấy"
Lý Doãn lập tức quay mặt làm ngơ, anh làm vậy cũng vì hạnh phúc gia đình thôi, một người chồng tốt phải biết giữ vợ khỏi tay những con bánh bèo vô dụng
"Còn dám làm ngơ tôi cơ à"
"À đâu...bớt giận bớt giận"
Lý Doãn vuốt nhẹ lưng cậu, bỗng điện thoại trong tay An Thành rung lên, trên màn hình vẫn là cái tên quen thuộc, An Thành nuốt nước bọt nghe máy
"Còn gì nữa ạ?"
[Làm gì mà cái giọng ghê thế, mẹ có ăn thịt mi đâu]
Nghe vậy còn đáng sợ hơn í
"Rồi có chuyện gì ạ?"
[Này con có con rồi à?]
"Ặc...gì cơ? Ai nói vậy? Ai chơi gì kì"
[Thì cái cô tiểu thư con đi xem mắt nói ý, cô ấy vừa khóc lóc vừa than mình bị con lừa tình, con có con rồi mà còn tán tỉnh cô ấy, trời ơi nghe xong mà mẹ mày nóng máu luôn con ạ, con trai tui hai mươi ba năm trời không có mối tình vắt vai thì con đâu ra trời, mà nếu có thì cũng không sao hihi, nói chung là mẹ muốn làm rõ nên mới hỏi cho chắc]
"......"
Khóe miệng An Thành giật giật, cô tiểu thư này có phải quá tự tin rồi không, cậu lừa tình cô ta bao giờ thế, có tình đâu mà lừa má, ngộ à
"Chuyện này hơi khó nói một tý...mốt con sẽ giải thích sau, vậy nha mẹ, con chào mẹ"
[Ơ...]
An Thành cúp máy ngửa cổ ra sau thở dài, làm sao để nói cho mẹ cậu biết đây
"Sao vậy?"
Lý Doãn xoa hai bàn tay của cậu như trấn an, An Thành liếc mắt xuống nhìn nở nụ cười
"Này, tại sao anh lại thích em vậy?"
"Sao lại hỏi cái này?"
"Muốn biết thôi"
Lý Doãn hôn lên tay An Thành rồi nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành
"Anh không biết nữa, chỉ là lần đầu tiên gặp em, anh thấy em tỏa sáng như thiên thần vậy, và khi đó anh chỉ muốn thiên thần ấy ở bên anh, càng ngày cảm xúc trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn, ngày ngày đi làm chỉ để được nhìn thấy em, được nghe giọng của em, mỗi lần không gặp em thì lại thấy nhớ, trong đầu chỉ luôn xuất hiện hình ảnh của em, lúc đó tôi chắc chắn là tôi rơi vào lưới tình của em rồi, tôi chính là một con cá không có sức vùng vẫy thoát ra, và có lẽ là do tôi không muốn vùng vẫy, nhiều lúc tôi nghĩ sẽ nhốt em lại bên cạnh mình nhưng tôi sợ cái tính ích kỉ của tôi sẽ làm em tránh xa tôi vì vậy tôi đã không làm thế nhưng cho đến khi....em đi xem mắt với con nhỏ kia"
"Ặc...chuyện này..."
Đang tình cảm muốn chớt tự nhiên lái qua lãng xẹt vậy ba
"Nhưng không sao, may là tôi đã giữ em lại kịp, An Thành à..."
"Vâng??"
"Em có đồng ý trở thành thiên thần hộ mệnh của anh không?"
Lý Doãn ánh mắt thâm tình nhìn cậu, aaaa ngại chết mất, tự nhiên nói mấy cái lời sến súa này vậy, An Thành lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình
Lý Doãn nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, An Thành cúi xuống nhìn hắn
"Em tuy không phải là thiên thần thật sự, nhưng em sẽ cố trở thành thiên thần của anh, em sẽ luôn ở bên anh"
"Cảm ơn em"
Lý Doãn cúi xuống hôn lấy tay cậu, cảm ơn em thiên thần của anh
"Ông sao vậy?"
Một nhân viên nam đang khều một nhân viên khác khi thấy anh ta đột nhiên đứng lại
"Ông nhìn kìa, sao chủ tịch lại ngồi chồm hỗm giữa sảnh ăn vậy, đã vậy còn nắm tay trợ lý Triệu, hai người đó làm gì không biết"
"Hể đúng vậy nha"
An Thành nghe hết á nha, cậu lấy tay che mặt mình lại, cười gượng nói với hắn
"Lý tổng à, anh đứng lên dùm em đi, người ta nhìn quá trời kia"
"Gì, ai nhìn?"
Lý Doãn quét mắt qua một lượt, hai nhân viên kia thấy gương mặt hầm hầm của hắn thì giật thót tim nhanh chóng rời đi, hừ chỗ ông đây đang tâm sự với vợ mấy người nhìn gì mà nhìn muốn bị trừ lương không
An Thành lắc đầu ngao ngán nhìn hắn, hình tượng ban đầu của ổng đâu rồi
Lâm Thư tâm trạng cực kỳ không thoải mái lái xe thẳng ra ngoại ô thành phố, dừng lại trước của một căn biệt thự với dây hoa hồng trên bức tường trắng
Cô tức giận bấm chuông cửa, tiếng kêu inh ỏi khiến người đang nằm trong nhà phải bực tức ngồi dậy vừa đi vừa chửi mắng
"Thiệt chứ, được có một ngày nghỉ không phải đi làm mà cũng không được yên là sao, để bà đây ra xem cái con điên nào phá thời gian nghỉ ngơi quý báu của bà"
Minh Nguyệt khí thế hừng hực bước ra khỏi cửa nhà tiến về phía cổng
"Này ai phá chuông nhà tôi đấy hả, muốn lên đồn công an uống trà không?"
"Tôi đây"
"Ách...Lâm Thư????"
Minh Nguyệt tròn mắt nhìn Lâm Thư, chị ta còn dám vác mặt đến đây, cô chưa đủ bẽ mặt à, hay chị ta đến đây để chọc điên cô
Chuyện là khoảng bốn ngày trước, sau bao nhiêu ngày tháng mặt dày bám theo Minh Nguyệt quyết định tỏ tình với Lâm Thư nào ngờ bị người ta từ chối phũ phàng với cái lý do cô là minh tinh làm vậy sẽ bị mọi người dèm pha, biết là Lâm Thư lo cho mình nhưng Minh Nguyệt vẫn cảm thấy bực bội
Bà đây không sợ thì chị sợ cái gì, điên thật mà
Kể từ hôm đó Minh Nguyệt hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Lâm Thư, gặp mặt là né, mặc dù làm vậy rất khổ nhưng cô nhất định phải làm cho chị ta hối hận vì dám từ chối cô
"Chị đến đây làm gì?"
Minh Nguyệt dùng giọng lạnh nhạt nói khiến Lâm Thư cảm thấy hơi đau lòng
"Mở cửa cho chị vào rồi nói"
"Tôi với chị không có gì phải nói hết, chị về đi, tạm biệt"
Nói xong Minh Nguyệt quay lưng đi vô nhà, đúng rồi Minh Nguyệt mày phải làm giá lên, phải khiến cho chị ta phải đến năn nỉ quỳ lạy mày
Thấy cô đi xa cộng với lời nói khi nãy và cái tin lúc sáng làm cho Lâm Thư nóng lên, lớn tiếng nói
"Này Khương Minh Nguyệt, có mở ra không thì bảo?"
Cái người này dám lớn tiếng với cô? Hay lắm vậy chị ở đó luôn đi, Minh Nguyệt quay phắt ra lườm Lâm Thư
"Không!!!!"
Nói rồi cô lè lưỡi làm mặt xấu quay lưng chạy vào nhà. Lâm Thư đứng đó trán nổi gân, cái con nhóc này, để chị đây vào được thì chết với tôi
Sau khi chạy vào nhà Minh Nguyệt chạy thẳng lên phòng mình, cô đi đến cửa sổ ngó xuống xem Lâm Thư đã đi chưa thì một cảnh tượng khiến cô kinh hoàng
Lâm Thư vậy mà dám leo tường vào nhà, Minh Nguyệt mở to mắt nhìn Lâm Thư từng bước trèo lên rồi nhảy xuống sân nhà mình rồi từng bước tiến vào trong nhà, Minh Nguyệt hoảng hốt chạy đến khóa cửa phòng mình lại
Tiếng giày chạm vào sàn gỗ từng tiếng một vang lên khiến tim Minh Nguyệt càng ngày đập nhanh hơn
'Cộc cộc'
"Minh Nguyệt mở cửa ra"
"Tại sao tôi phải mở? Chị đây là đang xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy, dám trèo tường vào nhà tôi"
"Có mở không?"
"Không!!!!"
'RẦM'
Minh Nguyệt mở to mắt nhìn cánh cửa đập xuống đất rồi ngước lên nhìn Lâm Thư đang thu chân của mình lại
"Chị...chị...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất