Chương 48
An Thành mở to mắt nhìn hắn, cậu chắc không nghe lầm đâu ha
"Lý tổng à đừng đùa nha, tự nhiên em ở nhà anh làm gì?"
"Thì công việc của trợ lý chẳng phải là giúp đỡ chủ tịch sao, em ở nhà anh để tiện giúp đỡ anh"
"....."
Không nỡ xa tui thì nói đại đi ông ơi, bày đặt làm giá, viện lý do các kiểu con đà điểu chi cho mệt vậy, vậy ông đây làm giá luôn
"Em là trợ lý chứ đâu phải osin mà cần phải thường trực trong nhà anh đâu, nếu cần giúp đỡ chỉ cần gọi điện thoại được rồi đâu cần em phải qua đó ở đâu"
"Đó là lệnh, nếu không trừ lương"
"......"
Được rồi, được rồi sếp là cha là mẹ của nhân viên, một lời không hợp liền trừ lương, ông nên cám ơn vì ông là sếp của tui đi nếu không cái mặt đẹp trai của ông không được nguyên vẹn vậy đâu
"Được thôi em qua ở, nhưng em lỡ đóng tiền thuê nhà tháng này rồi, không ở thì phí lắm, hay anh để em ở hết tháng này đi rồi chuyển"
"Chuyển lập tức"
"Ê ê ông ngang ngược vừa vừa nha, tiền của tui chứ không phải nước nha"
"Anh trả tiền cho em"
"....."
An Thành câm nín, bộ tưởng nhiều tiền là ngon à, mà ngon thiệc
"Trả gấp đôi"
"Anh nghĩ em là...."
"Gấp năm"
"Chuyển liền"
Lý Doãn mỉm cười, phải vậy chứ
"Mà phải chở em về lấy đồ chứ"
"Tất cả đồ dùng cho em đều có ở nhà anh hết rồi nên không cần lo"
"Anh tính hết rồi đúng không?"
An Thành nghi hoặc nhìn hắn, cậu chắc chắn là tên này đã có chuẩn bị hết rồi
Lý Doãn giả bộ làm ngơ không để tâm đến câu hỏi của cậu, mắt vẫn hướng thẳng con đường phía trước, An Thành hậm hực quay mặt đi, lơ tui thì tui lơ lại ông luôn
Tới nơi, An Thành tháo dây an toàn và mở của xe đi xuống, vừa bước xuống đã bị Tiểu Vệ từ xa chạy lại ôm chầm lấy chân
"Hí hí ba nhỏ sẽ ở đây với con đúng không?"
An Thành cúi xuống xoa đầu cậu nhóc
"Vì baba con năn nỉ cầu xin nhiều quá nên ba nhỏ sẽ ở đây"
"Baba giỏi ghê"
An Thành mỉm cười bế cậu nhóc lên
"Vào nhà thôi"
Ba người bước vào nhà, thấy dì Trần đang đứng trước cửa mỉm cười nhìn ba người An Thành lễ phép cúi đầu chào
"Cháu chào dì"
"Chào cháu"
Dì Trần hiền hậu nhìn An Thành, ánh nhìn đó làm cậu cảm thấy ấm áp giống như một người mẹ đang nhìn con mình vậy
"Mọi người mau rửa mặt thay đồ rồi xuống ăn cơm này"
"Vâng ạ"
An Thành mỉm cười nhìn dì Trần rồi quay qua hỏi hắn
"Em ở phòng nào?"
"Lên lầu rẽ trái, phòng bên phải cuối hành lang"
"À....em lên trước nhé"
Lý Doãn nhìn cậu gật đầu, An Thành quay qua nhẹ gật đầu chào dì Trần rồi bế Tiểu Vệ đi lên lầu
"Là người đó đúng không?"
Lý Doãn ngạc nhiên quay qua nhìn bà, dì Trần vẫn gương mặt hiền hậu mỉm cười nhìn hắn
"Sao dì biết?"
"Nhìn ánh mắt của con nhìn cậu ấy là ta hiểu rồi, yên tâm đi ta ủng hộ con, cậu ấy trông cũng rất tốt, là một đứa trẻ ngoan a"
Lý Doãn nhìn bà rồi nhìn bóng lưng của cậu mỉm cười
"Vâng"
"Được rồi đừng nhìn nữa mau lên thay đồ đi, chứ đứng đây một hồi là nhớ đó"
"Con biết rồi, đi liền đây"
Lý Doãn vui vẻ đi lên lầu, dì Trần nhìn bóng lưng của hắn mà mỉm cười, cậu chủ cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của mình rồi, hi vọng nó sẽ kéo dài mãi mãi
Tiểu Vệ khi nãy đã nhảy xuống chạy vào phòng mình rồi nên bây giờ chỉ có mình An Thành bước trên hành lang tiến về căn phòng hắn nói, để coi cuối hành lang bên phải, a đây rồi, An Thành đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa cậu cảm thấy có chút quen, a đây không phải là căn phòng hôm qua cậu được hắn bế vào hay sao, thảo nào
Trong đầu chợt thoáng lên các hình ảnh tối qua, cậu lắc đầu nhanh chóng xua tan các hình ảnh không được trong sáng lắm rồi mở cửa đi vào
Bây giờ An Thành mới được nhìn kỹ căn phòng, căn phòng lớn với tông màu chủ yếu là xám nhìn trông có vẻ âm u, An Thành chậc lưỡi, nhìn màu sắc căn phòng y chang cái bản mặt của hắn lúc họp vậy, làm bao nhân viên sợ chết khiếp
Cậu tiến đến mở rèm cửa ra, ánh sáng đỏ của hoàng hôn bên ngoài chiếu vào khiến căn phòng trở nên huyền ảo hơn hẳn, bước ra ban công ngắm nhìn mặt trời đỏ rực ở phương xa đang dần dần lặn xuống khuất sau các tòa nhà
Rồi một hương thơm bay đến mũi, An Thành nhẹ quay đầu sang trái đôi mắt có chút bất ngờ, không ngờ hắn vẫn giữ chậu hoa cậu tặng đã thế còn rất tươi tốt, xem ra hắn chăm sóc rất tốt
"Anh chăm sóc rất tốt đúng không?"
Một vòng tay ôm lấy eo cậu, tay cậu cầm lấy tay hắn, lưng tựa vào lồng ngực ấm áp An Thành nhắm mắt cảm nhận từng làn gió mát phả vào mặt
"Phải, rất tốt"
"Vậy phải có phần thưởng cho anh chứ"
Lý Doãn để cằm lên vai cậu, An Thành cười cười quay qua nhìn hắn
"Này, em tặng anh thì anh phải chăm sóc nó đúng rồi chứ còn đòi phần thưởng gì nữa"
Lý Doãn mặt lập tức ỉu xìu, An Thành dở khóc dở cười, đã lớn già đầu như thế này còn bày đặt dỗi nữa hả
"Thật là...thôi được rồi...đưa mặt anh qua đây"
Lý Doãn lập tức đưa mặt qua, An Thành thở dài bất lực rồi hôn một cái thật kêu lên má hắn
'Chụt'
"Vậy được chưa"
"Chưa đủ"
Lý Doãn gian tà nói rồi dán môi mình lên môi An Thành, chiếc lưỡi hư hỏng tiến vào khoang miệng ẩm ướt điên cuồng khuấy đảo bên trong khiến An Thành choáng váng
Sau năm phút môi lưỡi triền miên, Lý Doãn tách môi ra còn không quên liếm môi cậu một lần, An Thành mặt đỏ bừng thở hồng hộc
"Hộc..anh..hộc..hộc"
"Hửm?"
"Lưu manh"
An Thành nhỏ giọng chửi rồi đẩy hắn ra, cậu bước vào trong để hắn đứng ngoài mặt vui cười trông hơi ngáo
"Quần áo của em đâu?"
Lý Doãn tiến đến mở chiếc tủ lớn ra, cậu tròn mắt nhìn đống quần áo trong tủ, cái đống này cả năm sợ rằng cậu mặc không hết ấy chứ
"Lý tổng à, anh định mở shop bán quần áo à?"
"Đâu, tất cả là mua cho em mặc"
An Thành mặt bất lực nhìn hắn, ông nghĩ tôi mặc hết cái đống này không
"Nhiều vậy sao em mặc hết"
"Không sao, mỗi ngày một bộ"
"....."
Thôi dẹp, nói chuyện với ổng thà nói với cái đầu gối còn hơn
An Thành quyết định im lặng tiến đến lựa đại một bộ đồ thoải mái rồi đi vào nhà tắm đóng cửa lại
Tại một nhà hàng lớn, An Mễ xinh đẹp với chiếc váy xanh nhạt bước vào khiến mọi người phải ngoái nhìn, cô tiến đến quầy lễ tân, một cô gái trẻ nhìn cô mỉm cười
"Xin chào quý khách! tôi có thể giúp gì cho cô?"
"À cho tôi hỏi bàn số 7 ở đây vậy?"
"À là bàn đó thưa quý khách"
Cô gái đưa tay hướng về bàn đặt sát cửa sổ của nhà hàng, ở đó có một người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía này, An Mễ cảm thấy cái bóng lưng này rất quen, mà thôi mặc kệ, cô cúi đầu cám ơn cô gái rồi tiến về bàn có vị khách đang ngồi kia
"Xin lỗi tôi đến trễ"
An Mễ cúi đầu lịch sự
"Không sao, tôi cũng mới tới"
Giọng nói quen thuộc khiến An Mễ kinh ngạc ngước lên nhìn
"Sao lại là anh?"
"Lý tổng à đừng đùa nha, tự nhiên em ở nhà anh làm gì?"
"Thì công việc của trợ lý chẳng phải là giúp đỡ chủ tịch sao, em ở nhà anh để tiện giúp đỡ anh"
"....."
Không nỡ xa tui thì nói đại đi ông ơi, bày đặt làm giá, viện lý do các kiểu con đà điểu chi cho mệt vậy, vậy ông đây làm giá luôn
"Em là trợ lý chứ đâu phải osin mà cần phải thường trực trong nhà anh đâu, nếu cần giúp đỡ chỉ cần gọi điện thoại được rồi đâu cần em phải qua đó ở đâu"
"Đó là lệnh, nếu không trừ lương"
"......"
Được rồi, được rồi sếp là cha là mẹ của nhân viên, một lời không hợp liền trừ lương, ông nên cám ơn vì ông là sếp của tui đi nếu không cái mặt đẹp trai của ông không được nguyên vẹn vậy đâu
"Được thôi em qua ở, nhưng em lỡ đóng tiền thuê nhà tháng này rồi, không ở thì phí lắm, hay anh để em ở hết tháng này đi rồi chuyển"
"Chuyển lập tức"
"Ê ê ông ngang ngược vừa vừa nha, tiền của tui chứ không phải nước nha"
"Anh trả tiền cho em"
"....."
An Thành câm nín, bộ tưởng nhiều tiền là ngon à, mà ngon thiệc
"Trả gấp đôi"
"Anh nghĩ em là...."
"Gấp năm"
"Chuyển liền"
Lý Doãn mỉm cười, phải vậy chứ
"Mà phải chở em về lấy đồ chứ"
"Tất cả đồ dùng cho em đều có ở nhà anh hết rồi nên không cần lo"
"Anh tính hết rồi đúng không?"
An Thành nghi hoặc nhìn hắn, cậu chắc chắn là tên này đã có chuẩn bị hết rồi
Lý Doãn giả bộ làm ngơ không để tâm đến câu hỏi của cậu, mắt vẫn hướng thẳng con đường phía trước, An Thành hậm hực quay mặt đi, lơ tui thì tui lơ lại ông luôn
Tới nơi, An Thành tháo dây an toàn và mở của xe đi xuống, vừa bước xuống đã bị Tiểu Vệ từ xa chạy lại ôm chầm lấy chân
"Hí hí ba nhỏ sẽ ở đây với con đúng không?"
An Thành cúi xuống xoa đầu cậu nhóc
"Vì baba con năn nỉ cầu xin nhiều quá nên ba nhỏ sẽ ở đây"
"Baba giỏi ghê"
An Thành mỉm cười bế cậu nhóc lên
"Vào nhà thôi"
Ba người bước vào nhà, thấy dì Trần đang đứng trước cửa mỉm cười nhìn ba người An Thành lễ phép cúi đầu chào
"Cháu chào dì"
"Chào cháu"
Dì Trần hiền hậu nhìn An Thành, ánh nhìn đó làm cậu cảm thấy ấm áp giống như một người mẹ đang nhìn con mình vậy
"Mọi người mau rửa mặt thay đồ rồi xuống ăn cơm này"
"Vâng ạ"
An Thành mỉm cười nhìn dì Trần rồi quay qua hỏi hắn
"Em ở phòng nào?"
"Lên lầu rẽ trái, phòng bên phải cuối hành lang"
"À....em lên trước nhé"
Lý Doãn nhìn cậu gật đầu, An Thành quay qua nhẹ gật đầu chào dì Trần rồi bế Tiểu Vệ đi lên lầu
"Là người đó đúng không?"
Lý Doãn ngạc nhiên quay qua nhìn bà, dì Trần vẫn gương mặt hiền hậu mỉm cười nhìn hắn
"Sao dì biết?"
"Nhìn ánh mắt của con nhìn cậu ấy là ta hiểu rồi, yên tâm đi ta ủng hộ con, cậu ấy trông cũng rất tốt, là một đứa trẻ ngoan a"
Lý Doãn nhìn bà rồi nhìn bóng lưng của cậu mỉm cười
"Vâng"
"Được rồi đừng nhìn nữa mau lên thay đồ đi, chứ đứng đây một hồi là nhớ đó"
"Con biết rồi, đi liền đây"
Lý Doãn vui vẻ đi lên lầu, dì Trần nhìn bóng lưng của hắn mà mỉm cười, cậu chủ cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của mình rồi, hi vọng nó sẽ kéo dài mãi mãi
Tiểu Vệ khi nãy đã nhảy xuống chạy vào phòng mình rồi nên bây giờ chỉ có mình An Thành bước trên hành lang tiến về căn phòng hắn nói, để coi cuối hành lang bên phải, a đây rồi, An Thành đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa cậu cảm thấy có chút quen, a đây không phải là căn phòng hôm qua cậu được hắn bế vào hay sao, thảo nào
Trong đầu chợt thoáng lên các hình ảnh tối qua, cậu lắc đầu nhanh chóng xua tan các hình ảnh không được trong sáng lắm rồi mở cửa đi vào
Bây giờ An Thành mới được nhìn kỹ căn phòng, căn phòng lớn với tông màu chủ yếu là xám nhìn trông có vẻ âm u, An Thành chậc lưỡi, nhìn màu sắc căn phòng y chang cái bản mặt của hắn lúc họp vậy, làm bao nhân viên sợ chết khiếp
Cậu tiến đến mở rèm cửa ra, ánh sáng đỏ của hoàng hôn bên ngoài chiếu vào khiến căn phòng trở nên huyền ảo hơn hẳn, bước ra ban công ngắm nhìn mặt trời đỏ rực ở phương xa đang dần dần lặn xuống khuất sau các tòa nhà
Rồi một hương thơm bay đến mũi, An Thành nhẹ quay đầu sang trái đôi mắt có chút bất ngờ, không ngờ hắn vẫn giữ chậu hoa cậu tặng đã thế còn rất tươi tốt, xem ra hắn chăm sóc rất tốt
"Anh chăm sóc rất tốt đúng không?"
Một vòng tay ôm lấy eo cậu, tay cậu cầm lấy tay hắn, lưng tựa vào lồng ngực ấm áp An Thành nhắm mắt cảm nhận từng làn gió mát phả vào mặt
"Phải, rất tốt"
"Vậy phải có phần thưởng cho anh chứ"
Lý Doãn để cằm lên vai cậu, An Thành cười cười quay qua nhìn hắn
"Này, em tặng anh thì anh phải chăm sóc nó đúng rồi chứ còn đòi phần thưởng gì nữa"
Lý Doãn mặt lập tức ỉu xìu, An Thành dở khóc dở cười, đã lớn già đầu như thế này còn bày đặt dỗi nữa hả
"Thật là...thôi được rồi...đưa mặt anh qua đây"
Lý Doãn lập tức đưa mặt qua, An Thành thở dài bất lực rồi hôn một cái thật kêu lên má hắn
'Chụt'
"Vậy được chưa"
"Chưa đủ"
Lý Doãn gian tà nói rồi dán môi mình lên môi An Thành, chiếc lưỡi hư hỏng tiến vào khoang miệng ẩm ướt điên cuồng khuấy đảo bên trong khiến An Thành choáng váng
Sau năm phút môi lưỡi triền miên, Lý Doãn tách môi ra còn không quên liếm môi cậu một lần, An Thành mặt đỏ bừng thở hồng hộc
"Hộc..anh..hộc..hộc"
"Hửm?"
"Lưu manh"
An Thành nhỏ giọng chửi rồi đẩy hắn ra, cậu bước vào trong để hắn đứng ngoài mặt vui cười trông hơi ngáo
"Quần áo của em đâu?"
Lý Doãn tiến đến mở chiếc tủ lớn ra, cậu tròn mắt nhìn đống quần áo trong tủ, cái đống này cả năm sợ rằng cậu mặc không hết ấy chứ
"Lý tổng à, anh định mở shop bán quần áo à?"
"Đâu, tất cả là mua cho em mặc"
An Thành mặt bất lực nhìn hắn, ông nghĩ tôi mặc hết cái đống này không
"Nhiều vậy sao em mặc hết"
"Không sao, mỗi ngày một bộ"
"....."
Thôi dẹp, nói chuyện với ổng thà nói với cái đầu gối còn hơn
An Thành quyết định im lặng tiến đến lựa đại một bộ đồ thoải mái rồi đi vào nhà tắm đóng cửa lại
Tại một nhà hàng lớn, An Mễ xinh đẹp với chiếc váy xanh nhạt bước vào khiến mọi người phải ngoái nhìn, cô tiến đến quầy lễ tân, một cô gái trẻ nhìn cô mỉm cười
"Xin chào quý khách! tôi có thể giúp gì cho cô?"
"À cho tôi hỏi bàn số 7 ở đây vậy?"
"À là bàn đó thưa quý khách"
Cô gái đưa tay hướng về bàn đặt sát cửa sổ của nhà hàng, ở đó có một người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía này, An Mễ cảm thấy cái bóng lưng này rất quen, mà thôi mặc kệ, cô cúi đầu cám ơn cô gái rồi tiến về bàn có vị khách đang ngồi kia
"Xin lỗi tôi đến trễ"
An Mễ cúi đầu lịch sự
"Không sao, tôi cũng mới tới"
Giọng nói quen thuộc khiến An Mễ kinh ngạc ngước lên nhìn
"Sao lại là anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất