Chương 60
An Thành mỉm cười xoa đầu cậu nhóc rồi bế cậu lên tiến về bàn ăn, Lý Doãn cũng lẽo đẽo theo sau
Sau khi đặt Tiểu Vệ xuống ghế cậu ngồi xuống chiếc đối diện, hắn thì ngồi bên cạnh, An Thành cười cười nhìn Tiểu Vệ hỏi chuyện
Tiểu Vệ cũng rất thành thật kể hết chuyện cho cậu nghe, khi nghe đến đoạn hôn của hai đứa nhỏ phản ứng của cậu không khác gì hắn, hóa đá tại chỗ
Lý Doãn đưa tay lắc nhẹ vai cậu, bây giờ An Thành mới hoàn hồn
"À...à..thế tụi con làm lành rồi à?"
"Vâng...hồi nãy cậu ấy mới gọi điện rủ con chiều nay qua nhà cậu ấy chơi...hihi quả nhiên cách baba dạy rất có hiệu quả"
Tiểu Vệ nói mà trên mặt không dấu được nét cười trên mặt, thấy thế An Thành rất phấn khích, tò mò hỏi rốt cuộc hắn đã dạy cậu cái gì
Tiểu Vệ hí hửng nói với An Thành
"Baba nói là tụi con còn nhỏ nên con nên tìm cách nói chuyện dỗ dành bạn còn mai mốt lớn rồi thì..."
"Thì sao?"
"Mọi chuyện sẽ được giải quyết trên giường ạ"
Tiểu Vệ rất hồn nhiên mà trả lời, bên này Lý Doãn vuốt mặt thầm kêu không xong, An Thành sau khi nghe xong câu nói được phát ra từ gương mặt ngây thơ của Tiểu Vệ thì máu nóng bắt đầu dồn lên não, quay đầu nghiến răng từng chữ nói với hắn
"Anh dạy con cái gì thế hả?"
"À...ờ...hì hì"
Hôm nay hắn đưa An Thành và Tiểu Vệ về nhà ba mẹ hắn, ngồi trên xe mà An Thành không ngừng căng thẳng, thấy vẻ mặt lo lắng của cậu Lý Doãn đưa tay xuống nắm lấy tay cậu trấn an
"Không cần lo, ba của anh không có khủng bố vậy đâu"
"À à..em biết rồi"
Nói vậy thôi chứ không lo mới lạ, đang sợ muốn chết đây nè, mẹ hắn thì đã gặp mặt rồi, rất vui vẻ còn ba hắn thì ai biết được, lỡ đâu giống như vậy thì sao
Bây giờ trong đầu cậu đang hình tượng ba chồng như một con quái vật miệng thét ra lửa không ngừng phun ra câu 'Tuyệt đối không đồng ý', hơ hơ chắc không phải vậy đâu ha
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn, Lý Doãn xuống xe mở cửa xe cho hai người, từ xa đã thấy Ngọc Mai hớn hở chạy lại nhấc bồng Tiểu Vệ lên không ngừng thơm vào má
"Ây dô Tiểu Vệ nhà ta vẫn dễ thương như ngày nào"
"Hì hì, cháu chào bà nội"
"Con chào mẹ"
"Cháu chào bác"
Ngọc Mai nhìn qua hai người rồi đặt Tiểu Vệ xuống, phóng tới ôm chầm lấy An Thành
"Aaaa con dâu...ách"
Ngọc Mai lườm hắn vì dám để bà dám ôm không khí mém té
Thấy ánh mắt này của bà hắn cũng làm ngơ, tay đặt trên eo An Thành vẫn giữ nguyên
"Ba đâu rồi ạ"
"À ổng đang ngồi ở trong í, đi vào thôi"
"Vâng"
Ngọc Mai dắt tay Tiểu Vệ vào nhà, hắn và cậu cũng theo sau
Lý Hàn đang ngồi đọc báo thấy bọn hắn đến thì gấp báo lại đặt lên bàn, Tiểu Vệ thấy ông nội thì vui vẻ chạy lại ôm chầm lấy ông
"Cháu chào ông nội"
Lý Hàn vui cười ôm cậu nhóc lên ngồi trên đùi mình thơm má chụt một tiếng
"Haha ông nhớ cháu chết đi được"
"Cháu cũng nhớ ông nội nhiều lắm cơ"
"Haha"
"Hic Tiểu Vệ nhớ ông nội chứ không thèm nhớ bà nội gì cả"
Ngọc Mai giả bộ tủi thân đi đến kế bên ngồi xuống, thấy thế Tiểu Vệ quay qua hôn lên má bà
"Đâu có con cũng nhớ bà nội rất nhiều"
"Hí hí cháu của ta ngoan quá đi"
Ngọc Mai vui vẻ đưa tay nhéo hai cái má phúng phính của Tiểu Vệ
"Thưa ba con mới về"
"Cháu chào bác"
Lý Hàn đẩy gọng kính nhìn hai người rồi gật đầu
"Hai đứa ngồi xuống đi"
"Vâng"
Lý Doãn và An Thành ngồi xuống, Lý Hàn bây giờ mới nhìn kỹ cậu thiếu niên trước mắt, không tồi, trông rất sáng dạ, gương mặt bỗng trở nên nghiêm nghị
An Thành bị nhìn mà hồi hộp vô cùng, ngón tay liền bấu vào quần
"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng, còn nếu tính từ lúc gặp mặt luôn thì gần một năm"
"Ta không hỏi con, ta hỏi cậu ấy"
"......"
"Cậu tại sao lại quen nó?"
"Dạ...tại.."
Bây giờ An Thành rất căng thẳng, Ngọc Mai thấy vậy liền nhíu mày đá chân chồng mình
"Ông làm cái gì mà hỏi chuyện giống như hỏi cung vậy, cái mặt thấy ghê, dọa con dâu tôi sợ rồi kìa"
"Tôi thấy bình thường mà"
Nói xong ông lập tức nhận được những ánh nhìn đầy 'thân thương' từ vợ, con trai và cháu trai
'Không bình thường chút nào đâu'
"Khụ...được rồi cậu nói đi"
"À vâng...nó đơn giản thôi ạ, tại vì cháu yêu anh ấy nên quen anh ấy thôi ạ"
Nghe cậu trả lời mà hắn ấm lòng, mỉm cười quay qua nhìn cậu, An Thành cũng mỉm cười nhìn hắn, không gian bỗng nhiên như trở thành của riêng hai người
Ngọc Mai và Tiểu Vệ thì lắc đầu thở dài
'Cơm chó không cần tác động mà nó đến một cách tự nhiên haizzz'
Lý Hàn xem ra rất hài lòng, nhìn đến hai người đang còn chìm đắm trong thế giới riêng liền hắng giọng
"E hèm...hai đứa ăn xong rồi hẵng nhìn tiếp được không?"
"A.."
An Thành đỏ mặt quay về chỗ cũ, Lý Doãn thì vẻ mặt tiếc nuối không thôi, hắn chưa nhìn đủ mà
"Được rồi mau vào ăn đi, ta đã kêu người nấu hết rồi đấy"
"Vâng"
Mọi người đứng dậy tiến về nhà ăn, khi đi ngang qua An Thành ông nói nhỏ với cậu
"Cảm ơn cháu đã làm nó vui vẻ như vậy, từ sau chuyện đó ta không thấy nó cười một lần nào cả, cảm ơn cháu rất nhiều"
"A...vâng"
An Thành ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của ông, chuyện đó là chuyện gì vậy?
"Sao vậy?"
Thấy cậu đứng ngây người ở đó hắn lo lắng hỏi, An Thành giật mình quay sang nhìn thấy hắn định hỏi chuyện ban nãy nhưng rồi cũng thôi, nếu cần hắn nhất định sẽ nói với cậu nhỉ
"Không có gì, đi thôi"
"Um"
Tại bàn ăn Lý Doãn và Ngọc Mai không ngừng gắp thức ăn vào chén cậu và Tiểu Vệ
"Này Tiểu Vệ ăn nhiều cho chóng lớn, cả con dâu nữa ăn nhiều mới có sức trụ nổi con trai ta"
An Thành và Tiểu Vệ nhìn chén của mình dần được lấp đầy bởi thức ăn mà lòng hoang mang vô cùng
'Bộ chúng ta là heo sao?'
"Haizzz đáng lẽ là ta sẽ nấu vài món cho con ăn rồi nhưng mà ba nó cứ, để lần sau ta nấu cho con dâu ăn nhá"
"Vâng...vâng"
An Thành cười cười nhìn bà, còn hắn và ba hắn thì đầu cứ lắc liên tục
'Đừng đừng, đừng có nấu, sẽ dọa người chạy mất thiệt đấy'
Hồi tưởng lại những món ăn mà mẹ hắn nấu hai người không khỏi rùng mình, không hiểu sao mẹ hắn nấu dở kinh khủng, mặc dù đã học và đọc rất nhiều sách nấu ăn nhưng những món ăn mà mẹ hắn nấu ra không thể nào ăn được
An Thành nằm ngâm mình trong bồn tắm, làn da trắng thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp bọt, cậu nhắm mắt lại hưởng thụ sự thư giãn khi ngâm mình trong nước
Đột nhiên cảnh cửa mở tung ra, An Thành ngồi bật dậy hoảng hốt nhìn người đứng ngay cửa
"Làm...làm gì đấy?"
Nhìn cậu đang lõa thể Lý Doãn liếm môi, gương mặt trở nên gian hơn bao giờ hết, từ từ đóng cửa lại rồi cười cười nói
"Chuyện là nhà ba mẹ anh đang tiết kiệm, vì thế nước cũng tiết kiệm nên là.....tụi mình tắm chung đi"
Nói rồi hắn lột đồ nhảy vào bồn tắm, may là cái bồn này rộng với rất chắc chắn nếu không chắc với cú nhảy của hắn thì đã bể tan tành rồi
An Thành đưa tay che nước bắn lên mặt, chân không ngừng dùng sức đạp hắn ra ngoài
"Đi ra ngoài, tiết kiệm cái con khỉ"
Cái nhà to tổ bố thế này mà tiết kiệm nổi gì, sợ là sài cả đời không hết ấy chứ
Chống cự một hồi cậu vẫn không tài nào đẩy hắn ra được đành bất lực ngồi im quay lưng với hắn, ăn cái gì mà người như cái cột đình đạp thế nào cũng không được là sao
Trụ được ở đây hắn vui muốn chết, trên mặt không giấu nổi nụ cười, nhìn giọt nước nhỏ từ mái tóc trượt dài xuống cổ rồi đến tấm lưng trắng nõn, hắn không kiềm lòng mà nuốt nước bọt, cũng gần một tuần hắn không đụng đến cậu rồi nhỉ
Sau khi đặt Tiểu Vệ xuống ghế cậu ngồi xuống chiếc đối diện, hắn thì ngồi bên cạnh, An Thành cười cười nhìn Tiểu Vệ hỏi chuyện
Tiểu Vệ cũng rất thành thật kể hết chuyện cho cậu nghe, khi nghe đến đoạn hôn của hai đứa nhỏ phản ứng của cậu không khác gì hắn, hóa đá tại chỗ
Lý Doãn đưa tay lắc nhẹ vai cậu, bây giờ An Thành mới hoàn hồn
"À...à..thế tụi con làm lành rồi à?"
"Vâng...hồi nãy cậu ấy mới gọi điện rủ con chiều nay qua nhà cậu ấy chơi...hihi quả nhiên cách baba dạy rất có hiệu quả"
Tiểu Vệ nói mà trên mặt không dấu được nét cười trên mặt, thấy thế An Thành rất phấn khích, tò mò hỏi rốt cuộc hắn đã dạy cậu cái gì
Tiểu Vệ hí hửng nói với An Thành
"Baba nói là tụi con còn nhỏ nên con nên tìm cách nói chuyện dỗ dành bạn còn mai mốt lớn rồi thì..."
"Thì sao?"
"Mọi chuyện sẽ được giải quyết trên giường ạ"
Tiểu Vệ rất hồn nhiên mà trả lời, bên này Lý Doãn vuốt mặt thầm kêu không xong, An Thành sau khi nghe xong câu nói được phát ra từ gương mặt ngây thơ của Tiểu Vệ thì máu nóng bắt đầu dồn lên não, quay đầu nghiến răng từng chữ nói với hắn
"Anh dạy con cái gì thế hả?"
"À...ờ...hì hì"
Hôm nay hắn đưa An Thành và Tiểu Vệ về nhà ba mẹ hắn, ngồi trên xe mà An Thành không ngừng căng thẳng, thấy vẻ mặt lo lắng của cậu Lý Doãn đưa tay xuống nắm lấy tay cậu trấn an
"Không cần lo, ba của anh không có khủng bố vậy đâu"
"À à..em biết rồi"
Nói vậy thôi chứ không lo mới lạ, đang sợ muốn chết đây nè, mẹ hắn thì đã gặp mặt rồi, rất vui vẻ còn ba hắn thì ai biết được, lỡ đâu giống như vậy thì sao
Bây giờ trong đầu cậu đang hình tượng ba chồng như một con quái vật miệng thét ra lửa không ngừng phun ra câu 'Tuyệt đối không đồng ý', hơ hơ chắc không phải vậy đâu ha
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn, Lý Doãn xuống xe mở cửa xe cho hai người, từ xa đã thấy Ngọc Mai hớn hở chạy lại nhấc bồng Tiểu Vệ lên không ngừng thơm vào má
"Ây dô Tiểu Vệ nhà ta vẫn dễ thương như ngày nào"
"Hì hì, cháu chào bà nội"
"Con chào mẹ"
"Cháu chào bác"
Ngọc Mai nhìn qua hai người rồi đặt Tiểu Vệ xuống, phóng tới ôm chầm lấy An Thành
"Aaaa con dâu...ách"
Ngọc Mai lườm hắn vì dám để bà dám ôm không khí mém té
Thấy ánh mắt này của bà hắn cũng làm ngơ, tay đặt trên eo An Thành vẫn giữ nguyên
"Ba đâu rồi ạ"
"À ổng đang ngồi ở trong í, đi vào thôi"
"Vâng"
Ngọc Mai dắt tay Tiểu Vệ vào nhà, hắn và cậu cũng theo sau
Lý Hàn đang ngồi đọc báo thấy bọn hắn đến thì gấp báo lại đặt lên bàn, Tiểu Vệ thấy ông nội thì vui vẻ chạy lại ôm chầm lấy ông
"Cháu chào ông nội"
Lý Hàn vui cười ôm cậu nhóc lên ngồi trên đùi mình thơm má chụt một tiếng
"Haha ông nhớ cháu chết đi được"
"Cháu cũng nhớ ông nội nhiều lắm cơ"
"Haha"
"Hic Tiểu Vệ nhớ ông nội chứ không thèm nhớ bà nội gì cả"
Ngọc Mai giả bộ tủi thân đi đến kế bên ngồi xuống, thấy thế Tiểu Vệ quay qua hôn lên má bà
"Đâu có con cũng nhớ bà nội rất nhiều"
"Hí hí cháu của ta ngoan quá đi"
Ngọc Mai vui vẻ đưa tay nhéo hai cái má phúng phính của Tiểu Vệ
"Thưa ba con mới về"
"Cháu chào bác"
Lý Hàn đẩy gọng kính nhìn hai người rồi gật đầu
"Hai đứa ngồi xuống đi"
"Vâng"
Lý Doãn và An Thành ngồi xuống, Lý Hàn bây giờ mới nhìn kỹ cậu thiếu niên trước mắt, không tồi, trông rất sáng dạ, gương mặt bỗng trở nên nghiêm nghị
An Thành bị nhìn mà hồi hộp vô cùng, ngón tay liền bấu vào quần
"Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng, còn nếu tính từ lúc gặp mặt luôn thì gần một năm"
"Ta không hỏi con, ta hỏi cậu ấy"
"......"
"Cậu tại sao lại quen nó?"
"Dạ...tại.."
Bây giờ An Thành rất căng thẳng, Ngọc Mai thấy vậy liền nhíu mày đá chân chồng mình
"Ông làm cái gì mà hỏi chuyện giống như hỏi cung vậy, cái mặt thấy ghê, dọa con dâu tôi sợ rồi kìa"
"Tôi thấy bình thường mà"
Nói xong ông lập tức nhận được những ánh nhìn đầy 'thân thương' từ vợ, con trai và cháu trai
'Không bình thường chút nào đâu'
"Khụ...được rồi cậu nói đi"
"À vâng...nó đơn giản thôi ạ, tại vì cháu yêu anh ấy nên quen anh ấy thôi ạ"
Nghe cậu trả lời mà hắn ấm lòng, mỉm cười quay qua nhìn cậu, An Thành cũng mỉm cười nhìn hắn, không gian bỗng nhiên như trở thành của riêng hai người
Ngọc Mai và Tiểu Vệ thì lắc đầu thở dài
'Cơm chó không cần tác động mà nó đến một cách tự nhiên haizzz'
Lý Hàn xem ra rất hài lòng, nhìn đến hai người đang còn chìm đắm trong thế giới riêng liền hắng giọng
"E hèm...hai đứa ăn xong rồi hẵng nhìn tiếp được không?"
"A.."
An Thành đỏ mặt quay về chỗ cũ, Lý Doãn thì vẻ mặt tiếc nuối không thôi, hắn chưa nhìn đủ mà
"Được rồi mau vào ăn đi, ta đã kêu người nấu hết rồi đấy"
"Vâng"
Mọi người đứng dậy tiến về nhà ăn, khi đi ngang qua An Thành ông nói nhỏ với cậu
"Cảm ơn cháu đã làm nó vui vẻ như vậy, từ sau chuyện đó ta không thấy nó cười một lần nào cả, cảm ơn cháu rất nhiều"
"A...vâng"
An Thành ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của ông, chuyện đó là chuyện gì vậy?
"Sao vậy?"
Thấy cậu đứng ngây người ở đó hắn lo lắng hỏi, An Thành giật mình quay sang nhìn thấy hắn định hỏi chuyện ban nãy nhưng rồi cũng thôi, nếu cần hắn nhất định sẽ nói với cậu nhỉ
"Không có gì, đi thôi"
"Um"
Tại bàn ăn Lý Doãn và Ngọc Mai không ngừng gắp thức ăn vào chén cậu và Tiểu Vệ
"Này Tiểu Vệ ăn nhiều cho chóng lớn, cả con dâu nữa ăn nhiều mới có sức trụ nổi con trai ta"
An Thành và Tiểu Vệ nhìn chén của mình dần được lấp đầy bởi thức ăn mà lòng hoang mang vô cùng
'Bộ chúng ta là heo sao?'
"Haizzz đáng lẽ là ta sẽ nấu vài món cho con ăn rồi nhưng mà ba nó cứ, để lần sau ta nấu cho con dâu ăn nhá"
"Vâng...vâng"
An Thành cười cười nhìn bà, còn hắn và ba hắn thì đầu cứ lắc liên tục
'Đừng đừng, đừng có nấu, sẽ dọa người chạy mất thiệt đấy'
Hồi tưởng lại những món ăn mà mẹ hắn nấu hai người không khỏi rùng mình, không hiểu sao mẹ hắn nấu dở kinh khủng, mặc dù đã học và đọc rất nhiều sách nấu ăn nhưng những món ăn mà mẹ hắn nấu ra không thể nào ăn được
An Thành nằm ngâm mình trong bồn tắm, làn da trắng thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp bọt, cậu nhắm mắt lại hưởng thụ sự thư giãn khi ngâm mình trong nước
Đột nhiên cảnh cửa mở tung ra, An Thành ngồi bật dậy hoảng hốt nhìn người đứng ngay cửa
"Làm...làm gì đấy?"
Nhìn cậu đang lõa thể Lý Doãn liếm môi, gương mặt trở nên gian hơn bao giờ hết, từ từ đóng cửa lại rồi cười cười nói
"Chuyện là nhà ba mẹ anh đang tiết kiệm, vì thế nước cũng tiết kiệm nên là.....tụi mình tắm chung đi"
Nói rồi hắn lột đồ nhảy vào bồn tắm, may là cái bồn này rộng với rất chắc chắn nếu không chắc với cú nhảy của hắn thì đã bể tan tành rồi
An Thành đưa tay che nước bắn lên mặt, chân không ngừng dùng sức đạp hắn ra ngoài
"Đi ra ngoài, tiết kiệm cái con khỉ"
Cái nhà to tổ bố thế này mà tiết kiệm nổi gì, sợ là sài cả đời không hết ấy chứ
Chống cự một hồi cậu vẫn không tài nào đẩy hắn ra được đành bất lực ngồi im quay lưng với hắn, ăn cái gì mà người như cái cột đình đạp thế nào cũng không được là sao
Trụ được ở đây hắn vui muốn chết, trên mặt không giấu nổi nụ cười, nhìn giọt nước nhỏ từ mái tóc trượt dài xuống cổ rồi đến tấm lưng trắng nõn, hắn không kiềm lòng mà nuốt nước bọt, cũng gần một tuần hắn không đụng đến cậu rồi nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất