Chương 66
Về đến nhà đã thấy Tiểu Vệ từ bên trong chạy ào ra ôm lấy chân An Thành
"A ba nhỏ về rồi"
"À...ừ...ta về rồi"
Nghe cậu trả lời của cậu có vẻ hơi gượng gạo làm Tiểu Vệ khó hiểu ngước lên
"Người sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Lý Doãn nghe thế cũng nhanh chóng lại gần
"Em không khỏe sao?"
"À...chỉ hơi mệt một chút...có lẽ do ban nãy cũng uống hơi nhiều"
"Vậy nhanh lên phòng nghỉ ngơi đi"
"Em biết rồi"
Nói rồi cậu xoa đầu Tiểu Vệ rồi đi theo hắn lên lầu, Tiểu Vệ cũng mỉm cười đáp lại, sao khi bóng hai người đã khuất Tiểu Vệ đưa tay lên cằm vẻ mặt hơi suy tư
Có gì đó hơi lạ thì phải, mà thôi gọi điện cho Tiểu Ninh cái đã
Ánh nắng chiếu qua khung cửa làm hàng mi dài khẽ động, An Thành nhíu mắt rồi từ từ mở ra, cậu chống tay uể oải ngồi dậy, khung cảnh xa lạ đập thẳng vào mắt cậu, đây là nơi nào? Sao cậu lại ở đây?
An Thành cố gắng nhớ lại hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì
Cậu nhớ hôm qua sau khi uống lý nước đó thì đầu cậu bỗng choáng váng, mọi thứ trước mắt đều mờ đi, và khi tỉnh lại thì cậu đã ở đây
An Thành đưa tay vò đầu mình
'leng keng'
Âm thanh khiến cho An Thành tỉnh hẳn ra, đừng có nói là....
An Thành thử di chuyển tay một lần nữa, âm thanh đó lại vang lên, cậu như không thể tin nhìn xuống
Tay cậu bị còng bởi một đầu dây xích, đầu kia thì gắn với chân giường, như nhận ra tình hình mặt An Thành bắt đầu đen đi
'Đù, đứa nào chơi mất dạy vậy, đã bắt cóc rồi mà còn còng tay lại, có tâm dữ ha, mà không thấy thằng nào ngu như thằng này, còng gì có một tay'
An Thành huơ huơ cái tay không bị gì trước mặt mà cảm thán
Sau bao nhiều lần thử sức thì cậu mới hiểu vì sao chỉ còng một tay, vì có làm cỡ nào thì cái thứ kia cũng chả rớt ra, cái này thật giống đang trêu đùa cậu mà
Nhìn xuống vẫn thấy mình mặc bộ quần áo như hôm qua, cậu nhanh chóng đưa tay lục túi quần sau đó móc ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra vẫn thấy đồ vật vẫn còn bên trong thì thở phào
"May mà chưa mất"
Cậu ngắm nhìn cặp nhẫn trong chiếc hộp mà mỉm cười, đây chính là quà sinh nhật mà cậu tặng hắn, không phải người ta nói đeo nhẫn cặp là sẽ chứng minh cho tình yêu của hai người và bảo vệ tình yêu đó sao? Cậu cũng muốn như vậy, cậu muốn đeo chiếc nhẫn này vào tay hắn, nhưng bây giờ phải nghĩ cách thoát ra khỏi đây trước đã
An Thành tiếp tục lục túi bên kia rồi ngớ người
"Quên mất, để điện thoại ở nhà rồi"
Sao có thể xui như vậy chứ, lại bị bắt cóc vào ngày này
An Thành cất chiếc hộp vào túi và bắt đầu quan sát xung quanh, căn phòng này không quá nhỏ nhưng cũng không được gọi là lớn, nó đủ để đựng các đồ vật cần thiết, ở đây có một cái cửa sổ lớn bằng kính, cậu thật sự rất muốn đi lại đó để xem nhưng mà sợi dây ngắn lại không cho phép
An Thành mặt đầy oán hận nhìn sợi dây xích đang giữ mình lại
'Tao mà thoát ra được thì sao sẽ biến mày thành từng mảnh'
Ngoài cửa có tiếng động truyền đến khiến cậu chú ý ngoái đầu nhìn
Để xem là ai dám bắt cậu
'Cạch'
Cánh cửa mở ra, Phúc Niên từ ngoài bước vào, trên tay là bộ quần áo vừa kêu người chuẩn bị, thấy cậu đã tỉnh thì bày ra vẻ mặt tươi cười như hằng ngày
"Cậu tỉnh rồi sao?"
"Tr..Trương tổng????"
An Thành mở to mắt ngạc nhiên mà thốt lên, cái quái gì thế này, đừng nói với cậu là tên này bắt cậu đấy nhé, nghĩ đến đậy mặt cậu trầm xuống, giọng bắt đầu lạnh đi
"Tại sao lại bắt tôi?"
"A đâu có bắt, tôi là mời cậu tới và không phải cậu đồng ý sao?"
"Trương tổng thật biết đùa, tôi chỉ nghĩ rằng ngài chỉ mời tôi đến bữa tiệc chứ không ngờ ngài lại mời tôi đến tận nơi này"
Phúc Niên cười nhạt rồi chuyển chủ đề
"Đây là quần áo mới tôi đem cho cậu"
"Làm phiền rồi nhưng không cần đâu, vì tôi sẽ về nhà ngay thôi"
"Về? về đâu cơ? Nhà của tên đó ư? hahaha"
An Thành nhíu mày nhìn Phúc Niên, tên này bị điên à
Phúc Niên đột nhiên tiến tới ép sát cậu vào tường
"Tôi nghĩ cậu nên ở đây thì tốt hơn vì Lý Doãn hắn không cần cậu nữa đâu"
"Ý anh là sao?"
"Chậc, tôi nghĩ giờ hắn làm gì có thời gian quan tâm đến cậu hẳn là đang vui vẻ bên tiểu tình nhân mới rồi"
"....."
Tâm trạng An Thành bỗng chùng xuống, anh ta nói như vậy là có ý gì? Tiểu tình nhân mới? Ai cơ? Là đang nói bậy đúng không? Hắn không phải là người như vậy
"Anh không được nói bậy"
Phúc Niên làm bộ thở dài rồi móc trong túi ra một tấm hình chụp đưa cho cậu
"Không tin thì cậu có thể xem"
An Thành hoài nghi cầm lấy bức ảnh, nhưng cảnh tượng trong ảnh khiến cậu đau lòng, trong ảnh, hắn đang ôm một người con trai, vì chụp góc khuất nên cậu không thể nhìn thấy mặt nhưng biểu cảm của hắn trong hình cũng khiến tim cậu quặn lại
Hắn đối với người khác cũng có thể bày ra bộ mặt này sao
An Thành trầm mặc hồi lâu, sau đó lại ngước lên như chưa có gì vứt tấm ảnh qua một bên rồi lấy đồ trên tay Phúc Niên, mắt không gợn sóng nói
"Ngài có thể mở khóa được không, tay như vậy tôi không thay đồ được"
"Vậy hay để tôi thay giúp cậu"
Phúc Niên áp sát lại, An Thành vẫn bộ mặt lạnh nhạt khinh thường cất giọng
"Không dám"
Thế mà Phúc Niên cũng không hề tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ lấy chìa khóa mở cái còng cho cậu
Được tự do An Thành đi một mạch vào nhà tắm, Phúc Niên nhìn theo bóng cậu miệng nhếch lên tạo đường cong hoàn mỹ
'Khá thú vị'
"A ba nhỏ về rồi"
"À...ừ...ta về rồi"
Nghe cậu trả lời của cậu có vẻ hơi gượng gạo làm Tiểu Vệ khó hiểu ngước lên
"Người sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Lý Doãn nghe thế cũng nhanh chóng lại gần
"Em không khỏe sao?"
"À...chỉ hơi mệt một chút...có lẽ do ban nãy cũng uống hơi nhiều"
"Vậy nhanh lên phòng nghỉ ngơi đi"
"Em biết rồi"
Nói rồi cậu xoa đầu Tiểu Vệ rồi đi theo hắn lên lầu, Tiểu Vệ cũng mỉm cười đáp lại, sao khi bóng hai người đã khuất Tiểu Vệ đưa tay lên cằm vẻ mặt hơi suy tư
Có gì đó hơi lạ thì phải, mà thôi gọi điện cho Tiểu Ninh cái đã
Ánh nắng chiếu qua khung cửa làm hàng mi dài khẽ động, An Thành nhíu mắt rồi từ từ mở ra, cậu chống tay uể oải ngồi dậy, khung cảnh xa lạ đập thẳng vào mắt cậu, đây là nơi nào? Sao cậu lại ở đây?
An Thành cố gắng nhớ lại hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì
Cậu nhớ hôm qua sau khi uống lý nước đó thì đầu cậu bỗng choáng váng, mọi thứ trước mắt đều mờ đi, và khi tỉnh lại thì cậu đã ở đây
An Thành đưa tay vò đầu mình
'leng keng'
Âm thanh khiến cho An Thành tỉnh hẳn ra, đừng có nói là....
An Thành thử di chuyển tay một lần nữa, âm thanh đó lại vang lên, cậu như không thể tin nhìn xuống
Tay cậu bị còng bởi một đầu dây xích, đầu kia thì gắn với chân giường, như nhận ra tình hình mặt An Thành bắt đầu đen đi
'Đù, đứa nào chơi mất dạy vậy, đã bắt cóc rồi mà còn còng tay lại, có tâm dữ ha, mà không thấy thằng nào ngu như thằng này, còng gì có một tay'
An Thành huơ huơ cái tay không bị gì trước mặt mà cảm thán
Sau bao nhiều lần thử sức thì cậu mới hiểu vì sao chỉ còng một tay, vì có làm cỡ nào thì cái thứ kia cũng chả rớt ra, cái này thật giống đang trêu đùa cậu mà
Nhìn xuống vẫn thấy mình mặc bộ quần áo như hôm qua, cậu nhanh chóng đưa tay lục túi quần sau đó móc ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra vẫn thấy đồ vật vẫn còn bên trong thì thở phào
"May mà chưa mất"
Cậu ngắm nhìn cặp nhẫn trong chiếc hộp mà mỉm cười, đây chính là quà sinh nhật mà cậu tặng hắn, không phải người ta nói đeo nhẫn cặp là sẽ chứng minh cho tình yêu của hai người và bảo vệ tình yêu đó sao? Cậu cũng muốn như vậy, cậu muốn đeo chiếc nhẫn này vào tay hắn, nhưng bây giờ phải nghĩ cách thoát ra khỏi đây trước đã
An Thành tiếp tục lục túi bên kia rồi ngớ người
"Quên mất, để điện thoại ở nhà rồi"
Sao có thể xui như vậy chứ, lại bị bắt cóc vào ngày này
An Thành cất chiếc hộp vào túi và bắt đầu quan sát xung quanh, căn phòng này không quá nhỏ nhưng cũng không được gọi là lớn, nó đủ để đựng các đồ vật cần thiết, ở đây có một cái cửa sổ lớn bằng kính, cậu thật sự rất muốn đi lại đó để xem nhưng mà sợi dây ngắn lại không cho phép
An Thành mặt đầy oán hận nhìn sợi dây xích đang giữ mình lại
'Tao mà thoát ra được thì sao sẽ biến mày thành từng mảnh'
Ngoài cửa có tiếng động truyền đến khiến cậu chú ý ngoái đầu nhìn
Để xem là ai dám bắt cậu
'Cạch'
Cánh cửa mở ra, Phúc Niên từ ngoài bước vào, trên tay là bộ quần áo vừa kêu người chuẩn bị, thấy cậu đã tỉnh thì bày ra vẻ mặt tươi cười như hằng ngày
"Cậu tỉnh rồi sao?"
"Tr..Trương tổng????"
An Thành mở to mắt ngạc nhiên mà thốt lên, cái quái gì thế này, đừng nói với cậu là tên này bắt cậu đấy nhé, nghĩ đến đậy mặt cậu trầm xuống, giọng bắt đầu lạnh đi
"Tại sao lại bắt tôi?"
"A đâu có bắt, tôi là mời cậu tới và không phải cậu đồng ý sao?"
"Trương tổng thật biết đùa, tôi chỉ nghĩ rằng ngài chỉ mời tôi đến bữa tiệc chứ không ngờ ngài lại mời tôi đến tận nơi này"
Phúc Niên cười nhạt rồi chuyển chủ đề
"Đây là quần áo mới tôi đem cho cậu"
"Làm phiền rồi nhưng không cần đâu, vì tôi sẽ về nhà ngay thôi"
"Về? về đâu cơ? Nhà của tên đó ư? hahaha"
An Thành nhíu mày nhìn Phúc Niên, tên này bị điên à
Phúc Niên đột nhiên tiến tới ép sát cậu vào tường
"Tôi nghĩ cậu nên ở đây thì tốt hơn vì Lý Doãn hắn không cần cậu nữa đâu"
"Ý anh là sao?"
"Chậc, tôi nghĩ giờ hắn làm gì có thời gian quan tâm đến cậu hẳn là đang vui vẻ bên tiểu tình nhân mới rồi"
"....."
Tâm trạng An Thành bỗng chùng xuống, anh ta nói như vậy là có ý gì? Tiểu tình nhân mới? Ai cơ? Là đang nói bậy đúng không? Hắn không phải là người như vậy
"Anh không được nói bậy"
Phúc Niên làm bộ thở dài rồi móc trong túi ra một tấm hình chụp đưa cho cậu
"Không tin thì cậu có thể xem"
An Thành hoài nghi cầm lấy bức ảnh, nhưng cảnh tượng trong ảnh khiến cậu đau lòng, trong ảnh, hắn đang ôm một người con trai, vì chụp góc khuất nên cậu không thể nhìn thấy mặt nhưng biểu cảm của hắn trong hình cũng khiến tim cậu quặn lại
Hắn đối với người khác cũng có thể bày ra bộ mặt này sao
An Thành trầm mặc hồi lâu, sau đó lại ngước lên như chưa có gì vứt tấm ảnh qua một bên rồi lấy đồ trên tay Phúc Niên, mắt không gợn sóng nói
"Ngài có thể mở khóa được không, tay như vậy tôi không thay đồ được"
"Vậy hay để tôi thay giúp cậu"
Phúc Niên áp sát lại, An Thành vẫn bộ mặt lạnh nhạt khinh thường cất giọng
"Không dám"
Thế mà Phúc Niên cũng không hề tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ lấy chìa khóa mở cái còng cho cậu
Được tự do An Thành đi một mạch vào nhà tắm, Phúc Niên nhìn theo bóng cậu miệng nhếch lên tạo đường cong hoàn mỹ
'Khá thú vị'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất