Chương 70
Sáng nay, 'An Thành' theo hắn lên công ty, khi đi qua phòng thiết kế cậu chợt nghe thấy một cái tên quen thuộc phát ra từ miệng một nữ nhân viên
"Diệp Hữu Sang?"
'An Thành' chợt khựng lại, đây không phải là tên người chú của Vũ Kha cậu sao, cậu tiếp tục lắng nghe họ nói
"Ý cô nói là Diệp tổng á?"
Trong lòng cậu cười lạnh, Diệp tổng? Gọi nghe êm tai ghê nhỉ, chú à hình như chú đã quen với vị trí này mà quên mất rằng nó vốn là của ai rồi sao
"Đúng rồi, nghe nói hôm nay ông ấy sẽ đến đây để bàn chuyện làm ăn với chủ tịch đấy"
"Ồ vậy sao, xem ra là một vụ làm ăn lớn đấy, Diệp thị phát triển như vậy mà, ông ấy cũng thật tài a"
Thật sự cậu không thể nghe nổi nữa, liền hừ lạnh rồi bỏ đi, tất cả công sức đều là của ba mẹ cậu hà cớ gì lại để một tên khốn giết anh chị mình như ông ta hưởng chứ
Cậu sẽ không bao giờ quên cha mẹ của cậu đã chết trước mặt cậu như thế nào, cũng không bao giờ quên cái cảnh cậu dùng chính đôi tay này đào đất chôn ba mẹ mình
Cậu tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta, Vũ Kha nắm chặt tay mình, móng tay ghim vào như sắp đâm thủng da thịt
Lý Doãn phía sau chứng kiến mọi biểu cảm của cậu mặt không đổi sắc, nhếch miệng cười rồi bước đi
An Thành khẽ động đậy, hai mí mắt chậm rãi mở ra, nhưng điều cậu thấy được vẫn là bóng tối
Cậu nhận ra rằng mắt cậu bị bịt chặt bởi một tấm vải, không nhịn được mà chửi
'Cha nó, làm như mình không biết cái đứa bắt mình là ai, bịt làm cái con mịa gì'
'leng keng'
An Thành ngơ ra, ớ đệch, trói tay cậu nữa cơ đấy, à hình như còn có cả....chân
An Thành bây giờ đang nằm trên một chiếc giường lớn, hai tay bị trói lại với nha, còn một chân bị còng bởi một đầu dây xích đầu kia gắn với chân giường
Vì bịt mắt cậu không thể quan sát xung quanh nhưng có thể cảm nhận được nó không phải căn phòng lúc trước, bởi căn phòng trước cậu có thể nghe thấy tiếng gió thổi vào cửa sổ nhưng bây giờ thì không, nó im lặng đến đáng sợ
'Cạch'
Cánh của phòng mở ra, An Thành lập tức cảnh giác hướng người về tiếng động
"Ai?"
Đáp lại cậu chỉ là bước chân của người đó
'keng'
An Thành lắng tai nghe, đây hình như là âm thanh của kim loại chạm đất, tim đập nhanh hơn, người này là định làm gì đây
Từ đâu, một bàn tay nâng cằm cậu lên, đôi tay bắt đầu vuốt ve gương mặt cậu
An Thành cố gắng tránh né nhưng đôi tay kia lại không cho phép
Bỗng một thứ lạnh lẽo chạm lên da mặt làm cậu không tự chủ rùng mình một cái
Cậu cảm nhận được rằng thứ đó đang dần đi xuống, từng chiếc cúc áo đứt ra rơi vãi xuống giường, nó là một con dao nhỏ hay nói đúng hơn nó là một con dao mỗ
Phúc Niên mỉm cười thích thú khi từng chiếc cúc ao rơi ra cho đến chiếc cuối cùng, làn da trắng nõn xuất hiện trước mặt hắn
An Thành thật muốn đấm cái tên đang di chuyển dao kia một trận nhưng hai cái tay không cho phép chỉ có thể âm thầm mà chửi mắng
'Má nó, bỏ cái tay dơ bẩn của mi ra khỏi người ông nhanh'
"A!!!"
Cậu là lên khi thứ sắc nhọn kia rạch một đường trên làn da cậu, máu mắt đầu rỉ ra
"Tôi tưởng cậu câm luôn rồi chứ, vậy thì đâu còn thú vị"
Giọng nói trầm trầm của Phúc Niên vang lên làm cậu hơi hoảng hốt sau đó hừ lạnh, cái tên điên này
Hắn đưa lưỡi liếm lên vết thương khiến An Thành thấy xót nhưng cũng cắn răng mà chịu đựng
"Cút"
"Không đươc, không được tôi phải xem cậu như thế nào mà tên Lý Doãn đó lại say mê như vậy a"
Hắn lại rạch thêm mấy đường lên tay, vai, lưng cậu và sau đó cũng làm hành động tương tự, vì bị bịt mắt nên An Thành không thể nào xác định hướng của hắn mà né, chỉ đành cắn răng chịu đau
Phải nói hắn biến thái đến cỡ nào a, liếm xong còn nói rằng ngon, máu thì có vị gì mà ngon, ngon con mắt hắn á
An Thành cắn môi mình đến mức rỉ máu nhưng vẫn không phát ra tiếng rên nào, cậu cảm thấy hắn thật ghê tởm, ghê tởm cả những chỗ hắn chạm vào, sau khi về nhà cậu phải tắm và chà thật sạch, ngâm thật kỹ
"Cậu đẹp như vậy thì chắc bên trong cũng đẹp không kém đâu nhỉ?"
Phúc Niên cười lạnh nói, An Thành kinh hoàng, hắn ta nói cái gì vậy
"Anh....làm gì?"
"Có làm gì đâu? Chỉ là xem một số thứ bên trong cậu thôi a"
Hắn ta có phải điên rồi không, bên trong thì có gì hay ho để xem chứ, An Thành lần này thật sự sợ rồi
"Nhưng mà làm thế thì hình như hơi tiếc nhỉ, thân thể cậu đẹp như vậy"
Vừa nói Phúc Niên vừa đưa ngón tay di trên sống lưng cậu
"Cút ra"
"Đừng nói vậy chứ, tôi sẽ đau lòng a....à đúng rồi tôi muốn cho cậu xem thứ này"
Phúc Niên vươn tay mở bịt mắt cho cậu, cậu từ từ mở mắt ra thấy xung quanh là một căn phòng tối, chỉ le lói ánh sáng của vài ngọn đèn, còn trước mặt mình là Phúc Niên, khuôn mặt trở nên lạnh băng nhìn hắn
"Cậu thấy quen không?"
Hắn chìa ra một chiếc hộp nhỏ, cậu to mắt ngạc nhiên, cậu tưởng đã đánh rơi nó ngay cái cây hôm qua, định khi nào trốn sẽ quay lại tìm nào ngờ lại ở chỗ tên này
An Thành đưa tay lấy lại nhưng Phúc Niên nhanh chóng rút về, cậu khó chịu lên tiếng
"Đưa cho tôi"
"Sao tôi phải đưa? Tôi thấy nó cũng đẹp ấy chứ, có lẽ tôi đeo cũng rất hợp"
Nhìn thấy Phúc Niên cầm chiếc nhẫn định đeo lên tay mình, An Thành tức giận lao đến cướp lại
"Trả cho tôi, tên khốn anh không xứng để đeo nó, đưa lại cho tôi nha"
"Vậy Lý Doãn xứng sao?"
"Đúng vậy, ngoài anh ấy ra không ai xứng cả, đặc biệt là tên khốn bệnh hoạn như anh"
An Thành vừa giành vừa chửi mắng thành công chọc giận Phúc Niên
'Chát'
Hắn tát An Thành một cái thật mạnh, cậu mất đà mà ngã xuống giường, cú tát đó đồng thời cũng gây choáng khiến cậu nhất thời không ngồi dậy được, chỉ có thể dùng con mắt đầy lửa giận nhìn hắn
Phúc Niên như tỏa ra hàn khí, "tên khốn bệnh hoạn" thật lâu rồi không được nghe, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh một người con gái đang nhìn hắn với gương mặt đầy tức giận và thấm đẫm nước mắt
"Cậu đúng là một tên khốn bệnh hoạn, sao cậu có thể làm như vậy chứ?"
Phúc Niên ôm đầu mình, dường như mất kiểm soát đôi mắt hắn hung dữ hằn lên tơ máu, hắn bỗng lao đến tát An Thành thêm một cái nữa, khiến cậu đang cố gắng ngồi dậy bị quật ngã một lần nữa
"Bệnh hoạn? Tôi bệnh hoạn sao? Tôi bệnh hoạn nhưng không gây tổn thương chị, còn cái kẻ bình thường mà chị luôn bảo vệ chính là cái kẻ hại chết chị, vậy mà chị còn chửi tôi bệnh hoạn sao? Ha vậy thì kẻ bệnh hoạn này sẽ giết hắn, hủy hoại tất cả những người liên quan tới hắn, để xem chị bảo vệ như thế nào"
"A..."
An Thành bị hắn bóp cổ vùng vẫy loạn xạ, hai tay bị còng đưa lên cố gắng gỡ bàn tay kia ra, chị? Người mà hắn ta đang nói đến là ai? Có phải liên quan tới Lý Doãn không?
"Diệp Hữu Sang?"
'An Thành' chợt khựng lại, đây không phải là tên người chú của Vũ Kha cậu sao, cậu tiếp tục lắng nghe họ nói
"Ý cô nói là Diệp tổng á?"
Trong lòng cậu cười lạnh, Diệp tổng? Gọi nghe êm tai ghê nhỉ, chú à hình như chú đã quen với vị trí này mà quên mất rằng nó vốn là của ai rồi sao
"Đúng rồi, nghe nói hôm nay ông ấy sẽ đến đây để bàn chuyện làm ăn với chủ tịch đấy"
"Ồ vậy sao, xem ra là một vụ làm ăn lớn đấy, Diệp thị phát triển như vậy mà, ông ấy cũng thật tài a"
Thật sự cậu không thể nghe nổi nữa, liền hừ lạnh rồi bỏ đi, tất cả công sức đều là của ba mẹ cậu hà cớ gì lại để một tên khốn giết anh chị mình như ông ta hưởng chứ
Cậu sẽ không bao giờ quên cha mẹ của cậu đã chết trước mặt cậu như thế nào, cũng không bao giờ quên cái cảnh cậu dùng chính đôi tay này đào đất chôn ba mẹ mình
Cậu tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta, Vũ Kha nắm chặt tay mình, móng tay ghim vào như sắp đâm thủng da thịt
Lý Doãn phía sau chứng kiến mọi biểu cảm của cậu mặt không đổi sắc, nhếch miệng cười rồi bước đi
An Thành khẽ động đậy, hai mí mắt chậm rãi mở ra, nhưng điều cậu thấy được vẫn là bóng tối
Cậu nhận ra rằng mắt cậu bị bịt chặt bởi một tấm vải, không nhịn được mà chửi
'Cha nó, làm như mình không biết cái đứa bắt mình là ai, bịt làm cái con mịa gì'
'leng keng'
An Thành ngơ ra, ớ đệch, trói tay cậu nữa cơ đấy, à hình như còn có cả....chân
An Thành bây giờ đang nằm trên một chiếc giường lớn, hai tay bị trói lại với nha, còn một chân bị còng bởi một đầu dây xích đầu kia gắn với chân giường
Vì bịt mắt cậu không thể quan sát xung quanh nhưng có thể cảm nhận được nó không phải căn phòng lúc trước, bởi căn phòng trước cậu có thể nghe thấy tiếng gió thổi vào cửa sổ nhưng bây giờ thì không, nó im lặng đến đáng sợ
'Cạch'
Cánh của phòng mở ra, An Thành lập tức cảnh giác hướng người về tiếng động
"Ai?"
Đáp lại cậu chỉ là bước chân của người đó
'keng'
An Thành lắng tai nghe, đây hình như là âm thanh của kim loại chạm đất, tim đập nhanh hơn, người này là định làm gì đây
Từ đâu, một bàn tay nâng cằm cậu lên, đôi tay bắt đầu vuốt ve gương mặt cậu
An Thành cố gắng tránh né nhưng đôi tay kia lại không cho phép
Bỗng một thứ lạnh lẽo chạm lên da mặt làm cậu không tự chủ rùng mình một cái
Cậu cảm nhận được rằng thứ đó đang dần đi xuống, từng chiếc cúc áo đứt ra rơi vãi xuống giường, nó là một con dao nhỏ hay nói đúng hơn nó là một con dao mỗ
Phúc Niên mỉm cười thích thú khi từng chiếc cúc ao rơi ra cho đến chiếc cuối cùng, làn da trắng nõn xuất hiện trước mặt hắn
An Thành thật muốn đấm cái tên đang di chuyển dao kia một trận nhưng hai cái tay không cho phép chỉ có thể âm thầm mà chửi mắng
'Má nó, bỏ cái tay dơ bẩn của mi ra khỏi người ông nhanh'
"A!!!"
Cậu là lên khi thứ sắc nhọn kia rạch một đường trên làn da cậu, máu mắt đầu rỉ ra
"Tôi tưởng cậu câm luôn rồi chứ, vậy thì đâu còn thú vị"
Giọng nói trầm trầm của Phúc Niên vang lên làm cậu hơi hoảng hốt sau đó hừ lạnh, cái tên điên này
Hắn đưa lưỡi liếm lên vết thương khiến An Thành thấy xót nhưng cũng cắn răng mà chịu đựng
"Cút"
"Không đươc, không được tôi phải xem cậu như thế nào mà tên Lý Doãn đó lại say mê như vậy a"
Hắn lại rạch thêm mấy đường lên tay, vai, lưng cậu và sau đó cũng làm hành động tương tự, vì bị bịt mắt nên An Thành không thể nào xác định hướng của hắn mà né, chỉ đành cắn răng chịu đau
Phải nói hắn biến thái đến cỡ nào a, liếm xong còn nói rằng ngon, máu thì có vị gì mà ngon, ngon con mắt hắn á
An Thành cắn môi mình đến mức rỉ máu nhưng vẫn không phát ra tiếng rên nào, cậu cảm thấy hắn thật ghê tởm, ghê tởm cả những chỗ hắn chạm vào, sau khi về nhà cậu phải tắm và chà thật sạch, ngâm thật kỹ
"Cậu đẹp như vậy thì chắc bên trong cũng đẹp không kém đâu nhỉ?"
Phúc Niên cười lạnh nói, An Thành kinh hoàng, hắn ta nói cái gì vậy
"Anh....làm gì?"
"Có làm gì đâu? Chỉ là xem một số thứ bên trong cậu thôi a"
Hắn ta có phải điên rồi không, bên trong thì có gì hay ho để xem chứ, An Thành lần này thật sự sợ rồi
"Nhưng mà làm thế thì hình như hơi tiếc nhỉ, thân thể cậu đẹp như vậy"
Vừa nói Phúc Niên vừa đưa ngón tay di trên sống lưng cậu
"Cút ra"
"Đừng nói vậy chứ, tôi sẽ đau lòng a....à đúng rồi tôi muốn cho cậu xem thứ này"
Phúc Niên vươn tay mở bịt mắt cho cậu, cậu từ từ mở mắt ra thấy xung quanh là một căn phòng tối, chỉ le lói ánh sáng của vài ngọn đèn, còn trước mặt mình là Phúc Niên, khuôn mặt trở nên lạnh băng nhìn hắn
"Cậu thấy quen không?"
Hắn chìa ra một chiếc hộp nhỏ, cậu to mắt ngạc nhiên, cậu tưởng đã đánh rơi nó ngay cái cây hôm qua, định khi nào trốn sẽ quay lại tìm nào ngờ lại ở chỗ tên này
An Thành đưa tay lấy lại nhưng Phúc Niên nhanh chóng rút về, cậu khó chịu lên tiếng
"Đưa cho tôi"
"Sao tôi phải đưa? Tôi thấy nó cũng đẹp ấy chứ, có lẽ tôi đeo cũng rất hợp"
Nhìn thấy Phúc Niên cầm chiếc nhẫn định đeo lên tay mình, An Thành tức giận lao đến cướp lại
"Trả cho tôi, tên khốn anh không xứng để đeo nó, đưa lại cho tôi nha"
"Vậy Lý Doãn xứng sao?"
"Đúng vậy, ngoài anh ấy ra không ai xứng cả, đặc biệt là tên khốn bệnh hoạn như anh"
An Thành vừa giành vừa chửi mắng thành công chọc giận Phúc Niên
'Chát'
Hắn tát An Thành một cái thật mạnh, cậu mất đà mà ngã xuống giường, cú tát đó đồng thời cũng gây choáng khiến cậu nhất thời không ngồi dậy được, chỉ có thể dùng con mắt đầy lửa giận nhìn hắn
Phúc Niên như tỏa ra hàn khí, "tên khốn bệnh hoạn" thật lâu rồi không được nghe, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh một người con gái đang nhìn hắn với gương mặt đầy tức giận và thấm đẫm nước mắt
"Cậu đúng là một tên khốn bệnh hoạn, sao cậu có thể làm như vậy chứ?"
Phúc Niên ôm đầu mình, dường như mất kiểm soát đôi mắt hắn hung dữ hằn lên tơ máu, hắn bỗng lao đến tát An Thành thêm một cái nữa, khiến cậu đang cố gắng ngồi dậy bị quật ngã một lần nữa
"Bệnh hoạn? Tôi bệnh hoạn sao? Tôi bệnh hoạn nhưng không gây tổn thương chị, còn cái kẻ bình thường mà chị luôn bảo vệ chính là cái kẻ hại chết chị, vậy mà chị còn chửi tôi bệnh hoạn sao? Ha vậy thì kẻ bệnh hoạn này sẽ giết hắn, hủy hoại tất cả những người liên quan tới hắn, để xem chị bảo vệ như thế nào"
"A..."
An Thành bị hắn bóp cổ vùng vẫy loạn xạ, hai tay bị còng đưa lên cố gắng gỡ bàn tay kia ra, chị? Người mà hắn ta đang nói đến là ai? Có phải liên quan tới Lý Doãn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất