Phi Nhân Loại Hoành Hành

Chương 10: Tôi rất tục

Trước
Edit: Bae Jim.

***

Chương Trình Quyên và Tạ Viễn trải qua khúc chiết lại được gặp mặt nhau, ôm chặt lấy nhau, hạnh phúc đến bật khóc. Đôi uyên ương số khổ này rốt cuộc cũng có thể vĩnh viễn không chia lìa.

Chu Duẫn nhìn một màn này không khỏi thốt lên: "Thật tốt."

"Ông chủ, không nghĩ tới anh lại cảm tính như vậy đấy," Chu Duẫn nói, "Về sau tôi không bao giờ nói anh máu lạnh vô tình nữa."

"Cảm tính?" Văn Vô Sinh đang dựa vào cột điện bên đường, ngậm điếu thuốc giết thời gian, nghe vậy nghi hoặc không thôi.

"Đúng vậy, Chương Trình Quyên là người bị hại, sau khi hóa quỷ thì trả thù có oán báo oán là rất bình thường, mấy người như Uông Đình, người đại diện đáng chết, nhưng những người khác thật sự không đến mức, ít nhất thì tôi có chút khó tiếp thu, cảm thấy quá mức, giống như mày cắt tao một vết nhỏ, tao muốn mạng mày..."

"Cho nên tôi mới nói anh cảm tính, tôi không ngờ anh giết Tôn Trừng dứt khoát thế" Chu Duẫn đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, hiếm khi nghiêm túc, "Nếu mà là tôi, tôi chắc chắn sẽ do dự, Chương Trình Quyên biến thành như vậy là do những người đó, nhưng cô ấy lại cố tình giết bao nhiêu người, hiện tại muốn tôi coi như cái gì cũng chưa xảy ra để thành toàn cho cô ấy cùng Tạ Viễn... Dù sao trong một chốc tôi khẳng định sẽ không đưa ra lựa chọn này được, đứng ở lập trường con người tôi thậm chí cảm thấy tôi sẽ như Tôn Trừng nổ súng bắn cô ấy, có ai mà không từng nói xấu sau lưng người khác chứ, dù sao tôi cảm thấy tội của tôi không đáng chết, chiếu vào tình cảnh này thì có hơi ớn lạnh." Chu Duẫn khẽ thở dài.

Cảm động là một chuyện, không thoải mái khẳng định cũng có.

Uông Đình có tội, nhưng hiện tại trên tay Chương Trình Quyên cũng không sạch sẽ.

Bắn chết Chương Trình Quyên có thể kết thúc hết thảy, bắn chết Tôn Trừng cứu Chương Trình Quyên cũng có thể kết thúc hết thảy, nếu là cậu, phản ứng đầu tiên chắc chắn là cùng Tôn Trừng làm như vậy, bởi vì Chương Trình Quyên là quỷ.

Văn Vô Sinh có thể dứt khoát lựa chọn người sau, tuyệt đối không thể nói là sai, nhưng để mà nói đúng thì cũng chưa phải.

Chỉ có thể nói tương đối cảm tính, thành toàn cho cặp đôi yêu nhau sâu đậm này.

Văn Vô Sinh nói: "Nếu Chương Trình Quyên hoàn toàn vô tội, mà cô ấy quả thực từ quỷ biến thành người, giết cô ấy có thể kết thúc tất cả, cậu có thể ra tay sao?"

Chu Duẫn mờ mịt trong chớp mắt, thật thà lắc đầu: "Người khác tôi không biết, nhưng chắc chắn tôi không làm được, nếu là tình huống như này, tôi nhất định sẽ chọn giống anh, nhưng tiền đề này..."

"Tiền đề này đã được thành lập." Văn Vô Sinh nói.

Chu Duẫn sửng sốt: "Anh nói được thành lập?"

Chu Duẫn bỗng nhiên nhớ tới, Văn Vô Sinh từng nói, giết người chính là quỷ hồn Uông Đình, không phải quỷ hồn Chương Trình Quyên...

"Vì sao là quỷ hồn Uông Đình?!" Chu Duẫn vội nói. Cậu hiện tại mới hậu tri hậu giác phát hiện cậu cùng Tôn Trừng chỉ là phá giải mấu chốt cốt truyện một, mà Văn Vô Sinh là toàn bộ cốt truyện.

Văn Vô Sinh gõ tàn thuốc: "Thật ra những cái đó đều là đồ thừa, đây mới là trọng điểm."

"... Đù má, anh nói thì nói đi, đừng đả kích tinh thần nữa."

Văn Vô Sinh lười nhác cười: "Tôi hướng dẫn cho cậu, lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy quỷ là ở đâu?"

Chu Duẫn: "Nhà xác."

Văn Vô Sinh: "Vì sao lại ở đó?"

Chu Duẫn: "Bởi vì muốn đi tra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Uông Đình."

Văn Vô Sinh: "Tôi là hỏi, vì sao quỷ lại ở đó."

Chu Duẫn lại sửng sốt. Vì sao quỷ lại ở đó? Quỷ ở đó không phải để giết bọn họ vì tìm người thi hộ sao?

Chu Duẫn kinh ngạc. Đúng vậy, dựa theo giá trị thù hận mà nói, nữ quỷ lúc ấy không đến mức tìm tới bọn họ, bọn họ chẳng qua chỉ là mấy đứa học sinh tìm người thi hộ, mức độ ưu tiên bị giết không nên cao như vậy. Lúc ấy nữ quỷ còn chưa thể phân thân, lại đi từ bỏ mấy kẻ chủ mưu hại mình, chạy tới nhà xác giết bọn họ...

Văn Vô Sinh nói: "Bởi vì cô ta phải bảo vệ thi thể Uông Đình."

Chu Duẫn nói: "Cô ta sợ chúng ta hủy hoại xác chết Uông Đình?!"

Văn Vô Sinh gật đầu.

Chu Duẫn càng nghĩ càng thấy hợp lý, căn cứ vào cái chết của người đại diện, nữ quỷ rõ ràng có năng lực có thể làm cho người bọn họ nháy mắt nổi lửa, nhưng chỉ là đuổi bọn họ ra ngoài...



Cô ta căn bản không muốn giết bọn họ, chỉ là muốn đuổi bọn họ ra khỏi nhà xác.

Chu Duẫn đầy mặt khó hiểu: "Nếu nữ quỷ là Chương Trình Quyên, bảo vệ xác chết Uông Đình thì không nói làm gì, vì sau này muốn thay thế, nhưng sao anh lại nói nữ quỷ là Uông Đình? Cô ta bảo vệ xác chết của mình có ích lợi gì sao? Cô ta cũng không trở về được...". đam mỹ hài

Chu Duẫn dừng một chút, nghĩ thêm: "Hơn nữa con quỷ kia rõ ràng là bị thiêu chết, bị thiêu chết chính là Chương Trình Quyên, Uông Đình là uống thuốc ngủ quá liều mà chết, cho dù biến thành quỷ cũng không phải là dáng vẻ chúng ta nhìn thấy chứ?"

Đây là chỗ cậu không nghĩ ra, chỗ khác đều rất dễ lý giải, chỉ có chỗ này, cậu đã chơi rất nhiều trò chơi trinh thám, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.

Văn Vô Sinh hỏi tiếp: "Nội dung công việc của Chương Trình Quyên là gì?"

Chu Duẫn nghĩ nghĩ, không chắc chắn mấy: "Diễn vai mà Uông Đình không muốn diễn?"

"Cụ thể?"

Văn Vô Sinh hỏi càng ngày càng kỳ quái, Chu Duẫn chỉ có thể miễn cưỡng đáp: "... Thay Uông Đình làm việc vốn của Uông Đình nhưng Uông Đình không muốn làm ——"

Chu Duẫn biểu tình ngưng trệ, giây tiếp theo khiếp sợ nói: "Sinh thời tôi giúp cô làm việc vốn là của cô nhưng cô không muốn làm, sau khi chết cô giúp tôi làm việc vốn là của tôi nhưng tôi không muốn làm?! Sinh thời tôi là thế thân của cô, sau khi chết cô là thế thân của tôi?!"

Văn Vô Sinh tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy vỗ bờ vai cậu.

Đáng lẽ ra là Chương Trình Quyên báo thù giết người, nhưng Chương Trình Quyên tâm địa thiện lương như lời Tạ Viễn nói, cho dù có oán hận cũng không muốn làm.

Mà Uông Đình nghiệp quật, bị ép thành thế thân của Chương Trình Quyên, thay cô ấy hoàn thành công cuộc trả thù.

Chu Duẫn lập tức thông suốt: "Cho nên quỷ hồn Uông Đình là bộ dáng Chương Trình Quyên khi chết! Bởi vì cô ta là thế thân của Chương Trình Quyên! Cô ta chỉ có thể lấy thân phận Chương Trình Quyên xuất hiện!"

"Đúng vậy," Văn Vô Sinh lười nhác nói, "Sinh thời tôi nói thoại của cô, diễn vai diễn của cô, sau khi chết cô nói thoại của tôi, diễn vai diễn của tôi. Sinh thời tôi thay cô đội nồi, sau khi chết cô thay tôi đội nồi, nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó tránh."

"Chẳng trách những người qua đường kia đều mắng Uông Đình, nói là Uông Đình giết những người đó!" Chu Duẫn tê dại da đầu.

Hóa ra đây mới là điểm cốt truyện mấu chốt nhất.

Có biết điểm này hay không cũng không ảnh hưởng tới việc bọn họ qua cửa, trên thực tế chỉ biết cốt truyện mấu chốt một là thay thế phát sinh biến chất, bọn họ đã có thể thuận lợi kết thúc cốt truyện, nhưng như thế không hoàn chỉnh.

Chỉ có cốt truyện mấu chốt hai mới có thể chân chính giải thích toàn bộ mỗi một chi tiết trong cốt truyện.

Quỷ hồn Uông Đình làm lơ hạn chế điên cuồng giết chóc một đêm, bởi vì đó là một khắc trước khi mỹ nhân ngư biến thành bọt biển, là bóng tối cuối cùng trước bình minh, cô ta thay Chương Trình Quyên phục thù xong sẽ hoàn toàn tan biến, cô ta điên cuồng như phù dung sớm nở tối tàn.

Nữ quỷ giữ lại người đại diện không giết, là muốn bọn họ nhầm hướng cho rằng nữ quỷ là Chương Trình Quyên, từ đó đi tìm hiểu quá khứ Chương Trình Quyên, bỏ qua thi thể Uông Đình ở bệnh viện Bình An.

Uông Đình dùng thuốc ngủ quá độ mà chết là bởi vì Chương Trình Quyên cần xác chết hoàn chỉnh của cô ta, những người khác chết trong đám cháy là bởi vì Chương Trình Quyên muốn ăn miếng trả miếng.

Chu Duẫn nói: "Vậy vì sao Chương Trình Quyên vô tội? Cô ấy cũng coi như boss phía sau màn, khống chế Uông Đình báo thù mà?"

Văn Vô Sinh lắc đầu: "Diễn viên chính là diễn viên chính, thế thân là thế thân, suất diễn là tương đối cố định, nhưng người diễn bất đồng, hiệu quả không giống nhau, giống như kỹ thuật diễn lúc sinh thời của Chương Trình Quyên rất tốt, Uông Đình kỹ thuật diễn kém, những gì xuất hiện trên màn ảnh rộng chính là kỹ thuật diễn tốt của Chương Trình Quyên. Sau khi chết sự oán hận trong tiềm thức của Chương Trình Quyên hình thành yêu cầu Uông Đình đi hoàn thành kịch bản, nhưng diễn dù sao cũng là thế thân Uông Đình, thiện ác của riêng thế thân sẽ khuếch đại khiến kịch bản phát triển không gian rất lớn."

"Cho nên sau khi oán niệm của Uông Đình khuếch đại dẫn tới tàn sát đẫm máu?! Chương Trình Quyên có lẽ chỉ hy vọng trả thù nhỏ, nhưng bởi vì Uông Đình quá tà ác, tự chủ trương đem cái kịch bản trả thù nhỏ này diễn thành giết sạch toàn bộ? Bọn họ vốn tội không đáng chết, nhưng thật ra bọn họ là bị Uông Đình mà họ dung túng dưỡng ra giết chết...?"

Chu Duẫn chỉ cảm thấy vô cùng kỳ diệu. Nếu đúng là như vậy, đó chính là tự làm bậy không thể sống.

Văn Vô Sinh gật đầu, thở dài: "Người tốt sau khi chết vẫn là quỷ tốt."

"Chương Trình Quyên thật sự vô tội..." Chu Duẫn lẩm bẩm. Vậy mà là sự thật.

Ngay cả sau khi chết, từ đầu đến cuối cũng là Uông Đình tạo nghiệt mà không phải Chương Trình Quyên.

Cho nên nữ quỷ không gặp Tạ Viễn, bởi vì đó là Uông Đình, tuy rằng cô ta bị bắt diễn vai Chương Trình Quyên, nhưng cô ta vẫn là Uông Đình, không yêu Tạ Viễn.

Văn Vô Sinh nhớ tới một số người, hoàn hồn: "Đã từng có người nói với tôi rằng không có ai vĩnh viễn may mắn, cũng không có ai vĩnh viễn đen đủi, trên tử vi đẩu số* chính là như vậy, Uông Đình không nỗ lực như Chương Trình Quyên, nhưng lại nổi tiếng hơn Chương Trình Quyên, đây là vận, cũng là mệnh, có bất đắc dĩ, có khó chịu, nhưng vận và mệnh đều không phải cố định không đổi, cho nên sẽ có nghiệt lực hồi quỹ sẽ có nghịch thiên sửa mệnh như vừa nói, câu chuyện này rất thú vị, phù hợp với quy luật này, sinh thời Uông Đình vận tốt, sau khi chết Chương Trình Quyên vận tốt, phong thuỷ thay phiên luân chuyển, mọi chuyện đều đảo lộn, cuối cùng đạt tới cân bằng."

"Vận, mệnh? Tử vi đẩu số là gì? Phong thuỷ?" Khóe miệng Chu Duẫn giật giật, "... Ông chủ, anh đừng nói là anh còn món nghề này đó?"

"Đoán xem." Văn Vô Sinh nói.

Chu Duẫn: "......"



Âm thanh trò chơi nhắc nhở: [Toàn bộ phó bản kết thúc hoàn mỹ, người chơi tùy thời có thể rời khỏi phó bản kết toán, lựa chọn rời khỏi đã mở.]

Bên kia Chương Trình Quyên và Tạ Viễn cuối cùng cũng tâm sự xong, đi tới, Văn Vô Sinh vội vàng dùng tay không dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác cạnh cột điện.

Đây là tỉnh A, nơi bố mẹ Chương Trình Quyên sống. Đã 7 giờ sáng, ánh nắng tươi sáng, dòng người tấp nập vội vã đi làm, Tạ Viễn đến gần, trước mắt bao người cúi mình thật sâu vái chào Văn Vô Sinh: "Cảm ơn cậu."

Văn Vô Sinh hoảng sợ: "Anh làm gì vậy?"

Anh vội vàng cúi mình vái chào lại Tạ Viễn.

Chu Duẫn: "..."

Tạ Viễn tức khắc ngượng ngùng, đành phải ngẩng lên.

Chương Trình Quyên nhìn về phía Văn Vô Sinh, nghiêm túc nói: "Thật ra vào thời khắc bị phát hiện, tôi cảm thấy tôi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không ai có thể buông tha cho một con quỷ biến thành người, cho nên tôi thật sự không ngờ. Cảm ơn cậu, đây là cuộc sống mới mà tôi cũng không dám mơ ước, là cậu cho tôi, tôi và Tạ Viễn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ cậu."

"Đừng nghĩ quá nhiều, hãy sống thật tốt." Văn Vô Sinh nói.

Tạ Viễn thật sự không ngờ người này không hề để bụng tới sự cảm kích của bọn họ chút nào, bèn nói: "Hôn lễ của chúng tôi hai người nhất định phải tới..."

Văn Vô Sinh nói: "Chúng tôi phải về nhà rồi."

Chu Duẫn cũng gật đầu.

Tạ Viễn và Chương Trình Quyên liếc nhau, có chút sốt ruột.

Có người qua đường đi tới, thấy rõ khuôn mặt của Chương Trình Quyên, sắc mặt trắng bệch: "Có quỷ!"

"Tôi là Chương Trình Quyên, thế thân của Uông Đình." Chương Trình Quyên giải thích.

Người nọ tức khắc thở phào nhẹ nhõm: "A, tôi biết cô! Ngại quá ngại quá, chủ yếu là Uông Đình chết đột ngột, tôi không phản ứng kịp."

Chu Duẫn bỗng nhiên nhận ra những người biết Chương Trình Quyên đã bị thiêu chết hết sạch, Chương Trình Quyên chỉ cần cùng Tạ Viễn tới một nơi không có người biết họ, hoàn toàn có thể bắt đầu cuộc sống mới.

"Vị này là?" Người qua đường nhìn Tạ Viễn bên cạnh Chương Trình Quyên.

"... Người yêu tôi." Chương Trình Quyên thẹn thùng nói.

Tạ Viễn sửng sốt, khuôn mặt lại đỏ lên mắt thường có thể thấy được, vội nói tiếp: "Đúng vậy, tôi là người yêu của cô ấy."

Văn Vô Sinh thấy mọi chuyện đều ổn, định cùng Chu Duẫn rời đi, lại bị Chương Trình Quyên gọi lại.

Chương Trình Quyên liếc mắt nhìn Tạ Viễn bên cạnh một cái, từ từ chạy đến trước mặt Văn Vô Sinh, xấu hổ chớp chớp mắt với Chu Duẫn.

Chu Duẫn nhanh trí, biết cô là có chuyện muốn nói với Văn Vô Sinh nên qua tìm Tạ Viễn tán gẫu.

Chương Trình Quyên như là ấp ủ gì đó, dùng giọng chỉ có Văn Vô Sinh nghe thấy hỏi: "Cậu thích người con gái thế nào?"

Văn Vô Sinh ngẩn ra: "Sao lại hỏi cái này?"

"Nếu tiện nói thì xin trả lời tôi, làm ơn, tôi muốn làm chút gì đó cho cậu." Chương Trình Quyên nói.

"Thật sự không cần ——"

"Cái dạng gì cũng có thể nói." Chương Trình Quyên kiên trì.

Văn Vô Sinh đoán cô là vai chính trong phó bản trò chơi, hẳn là có liên quan đến trò chơi, có lẽ đáp án của câu hỏi này có liên quan đến thứ gì đó, ho khan một tiếng: "Tôi rất tục..."

Vẻ mặt Chương Trình Quyên cứng đờ, đỏ mặt nói: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tận lực."

*Tử Vi, hay Tử Vi Đẩu Số, là một bộ môn huyền học được dùng với các công năng chính như: luận đoán về tính cách, hoàn cảnh, dự đoán về các " vận hạn" trong cuộc đời của một người đồng thời nghiên cứu tương tác của một người với các sự kiện, nhân sự.... Chung quy với mục đích chính là để biết vận mệnh con người.

Tử vi được xây dựng trên cơ sở chính của thuyết thiên văn: Cái Thiên, Hỗn Thiên, Tuyên Dạ và triết lý với các thuyết,,. Lá số tử vi bao gồm 12 cung chức, 01 cung an Thân và khoảng 108 sao và được lập thành căn cứ vào giờ, ngày, tháng, năm sinh theo và giới tính và lý giải những diễn biến xảy ra trong đời người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước