Chương 18: Pipiru
Trì Lập Đông phải quay về Bắc Kinh thật sự có việc, hôm nay dù có thế nào thì cũng phải về, đặt vé máy bay lúc hơn mười giờ, bay từ sân bay Hồng Cao.
Hạ Nhạc cũng vội vàng tới công ty, công tác lâu như vậy, theo lý thuyết thì hôm qua vừa xuống đã phải tới rồi. Cậu làm việc ở một công ty ở Lục Gia Chủy, ngồi tuyến số 2 qua sông rồi lại đi bộ mấy bước là tới, rất thuận tiện.
Hai người cùng nhau xuống dưới tầng.
Thời gian cao điểm đi làm, trong thang máy có rất nhiều người, bọn họ bị chen, vai kề vai ở tận đằng sau.
Hạ Nhạc kéo ngón tay Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông nhìn cậu.
Trên mặt cậu tràn đầy vẻ không muốn.
Trì Lập Đông bị cậu cảm hóa cầm lấy đầu ngón tay kia của cậu, cảm giác rất dịu dàng.
Hạ Nhạc lại rút ngón tay từ hổ khẩu của hắn ra một ít rồi lại cắm vào, nhanh chóng lặp lại mấy lần.
Nội tâm Trì Lập Đông sụp đổ.
Vẻ mặt Hạ Nhạc đắc ý.
Vừa ra ngoài ánh mặt trời chiếu khắp nơi. Xe riêng mà Trì Lập Đông đặt đã đang đợi hắn. Không khí trò đùa trong thang máy đã hóa thành hư không, không muốn xa cách thật sự tới rồi.
Trì Lập Đông luôn vụng về khi nói tạm biệt, do dự mà giơ tay vỗ vào vai Hạ Nhạc nói: “Anh đi trước đây.”
Hạ Nhạc nói: “Đợi em nửa tháng, em bàn giao xong công việc ở đây sẽ trở về tìm anh.”
Trì Lập Đông nói: “Được.”
Hạ Nhạc một tay cầm cặp công sự, tay trống còn lại ôm hắn. Hắn cũng quay lại ôm lấy Hạ Nhạc. Cái ôm rất ngắn ngủi, người khác nhìn thì giống như cuộc chia tay của người bạn bè cũ.
Biểu tình của Hạ Nhạc có vẻ tốt nhưng đôi mắt lưu luyến nói: “Đi đi, đừng làm lỡ chuyến bay.”
Trì Lập Đông lên xe, ấn cửa sổ xuống vẫy tay với cậu. Cậu đứng sững bất động chỉ cười.
Hạ cánh xuống Bắc Kinh, Trì Lập Đông tới công ty trước, tập trung giải quyết từng li từng tí chuyện tối qua, tới tận khi màn đêm buông xuống mới về nhà.
Hắn thường xuyên phải đi nơi khác, lần này không về nhà liên tiếp hai đêm, bà Trì còn tưởng rằng hắn có việc nên ra ngoài rồi, tùy ý hỏi: “Lần này đi đâu thế? Mua cái gì rồi?”
Trì Lập Đông không muốn giấu diếm bà mà nói thật: “Tới Thượng Hải, Hạ Nhạc, cậu ấy ở Thượng Hải.”
Bà Trì trong chốc lát không nhớ ra Hạ Nhạc là ai hỏi: “Ai?”
Trì Lập Đông nói: “Tiểu Hạ đã từng tới nhà chúng ta đấy.”
Mặt bà Trì lộ ra vẻ kinh ngạc lập tức đã nghĩ ra muốn hỏi cái gì, lại không biết hỏi như nào mới thích hợp, đi tới ấn con trai ngồi xuống, đôi mắt mong đợi hắn tự mình nói.
Trì Lập Đông có hơi ngại nói: “Nhà bọn họ di dân ra ngoài rồi, mấy năm nay cũng không có tin tức, lúc trước cậu ấy tới Bắc Kinh công tác mới gặp lại, cậu ấy cũng còn độc thân nên hai bọn con tái hợp.”
Vẻ mặt bà Trì phức tạp, lẽ ra phải vui mừng khi con trai mình thoát khỏi kiếp độc thân, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn không được tự nhiên, hỏi vài câu bây giờ Hạ Nhạc làm việc gì rồi nghẹn lại.
Trì Lập Đông chủ động nói rõ: “Một thời gian nữa cậu ấy sẽ về Bắc Kinh phát triển, đến lúc đó con sẽ dẫn cậu ấy về nhà, cậu ấy so với lúc nhỏ khá tốt, mẹ khẳng định sẽ thích cậu ấy thôi.”
Bà Trì gật đầu nói: “Lúc nhỏ cậu ấy rất tốt, bố con cũng thích cậu ấy. Ôi chao.”
Bà nhớ tới lúc ông Trì còn trên thế giới lại buồn bã. Trì Lập Đông an ủi bà một tiếng.
Chờ khi cảm xúc của bà hơi ổn định thì lại nói: “Mẹ Vương Tề hôm qua hỏi mẹ là bao giờ con có thời gian, muốn để con nói chuyện với bà ấy về việc gặp mặt cô gái kia. Mẹ nói con đi công tác rồi, gần đây khá bận, bà ấy cũng là người nhiệt tình, mẹ thật sự không tìm được lý do hợp lý để từ chối. Bây giờ con đã muốn đưa tiểu Hạ về nhà thì không bằng mẹ nói rõ, không để bà ấy lo lắng cho chuyện của con nữa.”
Trì Lập Đông sờ sau vai toàn mồ hôi lạnh nói: “Thôi ạ, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.”
Bà Trì nói: “Con yên tâm, dì con không phải là loại người đi đâu cũng kể lể đâu.”
Đầu lưỡi Trì Lập Đông suýt nữa thắt chặt lại: “Nhưng mà… con…”
Bà Trì bỗng nhiên hiểu ra: “Chẳng lẽ Vương Tề không biết à? Hai người các con thân thiết như thế mà chưa từng nói cho hắn à?”
Trì Lập Đông trầm mặc không thôi.
Bà Trì nghĩ một lát rồi nói: “Việc này cũng không phải có quan hệ tốt là có thể nói ra được, nhưng mà tình cảm anh em của hai người các con đã nhiều năm như thế, hắn cũng không phải không hiểu biết, có thể hiểu cho con, tới lúc con với tiểu Hạ ở bên nhau, sớm muộn gì cũng phải để Vương Tề biết thôi.”
Trì Lập Đông nói: “Vâng.”
Vậy thì muộn một chút.
Cùng bà Trì xem TV một lát, bà nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của hắn nên thúc giục hắn lên tầng nghỉ ngơi, hắn mới một mình lên phòng ngủ.
Hắn tới ban công hút điếu thuốc rồi quay lại mở két sắt ở đầu giường, tầng trên là tiền mặt, sổ đỏ và giấy tờ xe, hắn cầm chiếc hộp sắt tây ở tầng dưới.
Bên trong hòm có một chiếc móc khóa cũ hình Mashimaro, một cái nắp chai trà xanh có chữ “thêm một chai nữa”, một lọn tóc trong túi nhựa, khăn ướt đã khô một nửa, vài tờ giấy nhỏ được truyền trong lớp cấp 2.
Hắn mở tờ giấy ra nhìn.
Chữ Vương Tề viết rất đẹp, thường được các giáo viên khen ngợi, giống con người hắn rất đẹp trai, rất ngay thẳng.
Khi đó vào học bọn họ truyền nhau tờ giấy nói chuyện, vài người đều tự có biệt hiệu. Hắn là Pipiru, Vương Tề là Mashimaro*. Cái móc khóa kia là hắn đưa cho Vương Tề, sau đó Vương Tề dùng cũ nên vứt đi, hắn lại nhặt về.
* Pipiru, Mashimaro: là hai nhân vật hoạt hình.
Hai người bọn họ cùng nhau mua trà xanh, vận may của Vương Tề rất tốt, mở một chai trúng một chai, mua hai chai mà mang về bảy chai, lúc đó hắn vừa mới thi đấu thua, Vương Tề không đổi chai cuối cùng mà đưa chai đó cho Trì Lập Đông nói là muốn chia vận may của mình cho hắn.
Vương Tề thích đọc Teddy Boy*, yêu tha thiết Trần Hạo Nam, hồi lớp 10 để tóc dài nửa đầu, một chút không giống Trịnh Y Kiện, giống Kimura Takuya. Bởi vì là học sinh thể dục nên giáo viên cũng lười quan tâm. Lớp 11 không chơi thể thao nữa, tỏ vẻ muốn chăm chỉ học tập, để bày tỏ sự quyết tâm nên làm bắt đầu từ đầu tóc, chạy đi cạo đầu trọc, cạo xong khóc tới mức kêu trời kêu đất, chia tóc đã cắt cho các anh em nói là muốn bọn họ giữ lại làm kỷ niệm. Người khác cười ha ha quay đầu mà ném đi. Chỉ có Trì Lập Đông giữ tới tận bây giờ.
* Teddy Boy: một bộ truyện tranh của Hồng Kông, Trần Hạo Nam là nhân vật chính.
Trong hộp còn có một tấm ảnh là lúc tóc Vương Tề dài ra được không lâu và lúc Trì Lập Đông giành được huy chương đồng cuộc thi thế giới, hai người ôm đầu nhau khóc nức nở, huấn luyện viên bên cạnh cũng không chen vào được.
Đằng sau ảnh chụp là một câu mà Trì Lập Đông thật thà viết năm 19 tuổi.
Pipiru và Mashimaro mãi mãi ở bên nhau.
Hạ Nhạc cũng vội vàng tới công ty, công tác lâu như vậy, theo lý thuyết thì hôm qua vừa xuống đã phải tới rồi. Cậu làm việc ở một công ty ở Lục Gia Chủy, ngồi tuyến số 2 qua sông rồi lại đi bộ mấy bước là tới, rất thuận tiện.
Hai người cùng nhau xuống dưới tầng.
Thời gian cao điểm đi làm, trong thang máy có rất nhiều người, bọn họ bị chen, vai kề vai ở tận đằng sau.
Hạ Nhạc kéo ngón tay Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông nhìn cậu.
Trên mặt cậu tràn đầy vẻ không muốn.
Trì Lập Đông bị cậu cảm hóa cầm lấy đầu ngón tay kia của cậu, cảm giác rất dịu dàng.
Hạ Nhạc lại rút ngón tay từ hổ khẩu của hắn ra một ít rồi lại cắm vào, nhanh chóng lặp lại mấy lần.
Nội tâm Trì Lập Đông sụp đổ.
Vẻ mặt Hạ Nhạc đắc ý.
Vừa ra ngoài ánh mặt trời chiếu khắp nơi. Xe riêng mà Trì Lập Đông đặt đã đang đợi hắn. Không khí trò đùa trong thang máy đã hóa thành hư không, không muốn xa cách thật sự tới rồi.
Trì Lập Đông luôn vụng về khi nói tạm biệt, do dự mà giơ tay vỗ vào vai Hạ Nhạc nói: “Anh đi trước đây.”
Hạ Nhạc nói: “Đợi em nửa tháng, em bàn giao xong công việc ở đây sẽ trở về tìm anh.”
Trì Lập Đông nói: “Được.”
Hạ Nhạc một tay cầm cặp công sự, tay trống còn lại ôm hắn. Hắn cũng quay lại ôm lấy Hạ Nhạc. Cái ôm rất ngắn ngủi, người khác nhìn thì giống như cuộc chia tay của người bạn bè cũ.
Biểu tình của Hạ Nhạc có vẻ tốt nhưng đôi mắt lưu luyến nói: “Đi đi, đừng làm lỡ chuyến bay.”
Trì Lập Đông lên xe, ấn cửa sổ xuống vẫy tay với cậu. Cậu đứng sững bất động chỉ cười.
Hạ cánh xuống Bắc Kinh, Trì Lập Đông tới công ty trước, tập trung giải quyết từng li từng tí chuyện tối qua, tới tận khi màn đêm buông xuống mới về nhà.
Hắn thường xuyên phải đi nơi khác, lần này không về nhà liên tiếp hai đêm, bà Trì còn tưởng rằng hắn có việc nên ra ngoài rồi, tùy ý hỏi: “Lần này đi đâu thế? Mua cái gì rồi?”
Trì Lập Đông không muốn giấu diếm bà mà nói thật: “Tới Thượng Hải, Hạ Nhạc, cậu ấy ở Thượng Hải.”
Bà Trì trong chốc lát không nhớ ra Hạ Nhạc là ai hỏi: “Ai?”
Trì Lập Đông nói: “Tiểu Hạ đã từng tới nhà chúng ta đấy.”
Mặt bà Trì lộ ra vẻ kinh ngạc lập tức đã nghĩ ra muốn hỏi cái gì, lại không biết hỏi như nào mới thích hợp, đi tới ấn con trai ngồi xuống, đôi mắt mong đợi hắn tự mình nói.
Trì Lập Đông có hơi ngại nói: “Nhà bọn họ di dân ra ngoài rồi, mấy năm nay cũng không có tin tức, lúc trước cậu ấy tới Bắc Kinh công tác mới gặp lại, cậu ấy cũng còn độc thân nên hai bọn con tái hợp.”
Vẻ mặt bà Trì phức tạp, lẽ ra phải vui mừng khi con trai mình thoát khỏi kiếp độc thân, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn không được tự nhiên, hỏi vài câu bây giờ Hạ Nhạc làm việc gì rồi nghẹn lại.
Trì Lập Đông chủ động nói rõ: “Một thời gian nữa cậu ấy sẽ về Bắc Kinh phát triển, đến lúc đó con sẽ dẫn cậu ấy về nhà, cậu ấy so với lúc nhỏ khá tốt, mẹ khẳng định sẽ thích cậu ấy thôi.”
Bà Trì gật đầu nói: “Lúc nhỏ cậu ấy rất tốt, bố con cũng thích cậu ấy. Ôi chao.”
Bà nhớ tới lúc ông Trì còn trên thế giới lại buồn bã. Trì Lập Đông an ủi bà một tiếng.
Chờ khi cảm xúc của bà hơi ổn định thì lại nói: “Mẹ Vương Tề hôm qua hỏi mẹ là bao giờ con có thời gian, muốn để con nói chuyện với bà ấy về việc gặp mặt cô gái kia. Mẹ nói con đi công tác rồi, gần đây khá bận, bà ấy cũng là người nhiệt tình, mẹ thật sự không tìm được lý do hợp lý để từ chối. Bây giờ con đã muốn đưa tiểu Hạ về nhà thì không bằng mẹ nói rõ, không để bà ấy lo lắng cho chuyện của con nữa.”
Trì Lập Đông sờ sau vai toàn mồ hôi lạnh nói: “Thôi ạ, cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.”
Bà Trì nói: “Con yên tâm, dì con không phải là loại người đi đâu cũng kể lể đâu.”
Đầu lưỡi Trì Lập Đông suýt nữa thắt chặt lại: “Nhưng mà… con…”
Bà Trì bỗng nhiên hiểu ra: “Chẳng lẽ Vương Tề không biết à? Hai người các con thân thiết như thế mà chưa từng nói cho hắn à?”
Trì Lập Đông trầm mặc không thôi.
Bà Trì nghĩ một lát rồi nói: “Việc này cũng không phải có quan hệ tốt là có thể nói ra được, nhưng mà tình cảm anh em của hai người các con đã nhiều năm như thế, hắn cũng không phải không hiểu biết, có thể hiểu cho con, tới lúc con với tiểu Hạ ở bên nhau, sớm muộn gì cũng phải để Vương Tề biết thôi.”
Trì Lập Đông nói: “Vâng.”
Vậy thì muộn một chút.
Cùng bà Trì xem TV một lát, bà nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của hắn nên thúc giục hắn lên tầng nghỉ ngơi, hắn mới một mình lên phòng ngủ.
Hắn tới ban công hút điếu thuốc rồi quay lại mở két sắt ở đầu giường, tầng trên là tiền mặt, sổ đỏ và giấy tờ xe, hắn cầm chiếc hộp sắt tây ở tầng dưới.
Bên trong hòm có một chiếc móc khóa cũ hình Mashimaro, một cái nắp chai trà xanh có chữ “thêm một chai nữa”, một lọn tóc trong túi nhựa, khăn ướt đã khô một nửa, vài tờ giấy nhỏ được truyền trong lớp cấp 2.
Hắn mở tờ giấy ra nhìn.
Chữ Vương Tề viết rất đẹp, thường được các giáo viên khen ngợi, giống con người hắn rất đẹp trai, rất ngay thẳng.
Khi đó vào học bọn họ truyền nhau tờ giấy nói chuyện, vài người đều tự có biệt hiệu. Hắn là Pipiru, Vương Tề là Mashimaro*. Cái móc khóa kia là hắn đưa cho Vương Tề, sau đó Vương Tề dùng cũ nên vứt đi, hắn lại nhặt về.
* Pipiru, Mashimaro: là hai nhân vật hoạt hình.
Hai người bọn họ cùng nhau mua trà xanh, vận may của Vương Tề rất tốt, mở một chai trúng một chai, mua hai chai mà mang về bảy chai, lúc đó hắn vừa mới thi đấu thua, Vương Tề không đổi chai cuối cùng mà đưa chai đó cho Trì Lập Đông nói là muốn chia vận may của mình cho hắn.
Vương Tề thích đọc Teddy Boy*, yêu tha thiết Trần Hạo Nam, hồi lớp 10 để tóc dài nửa đầu, một chút không giống Trịnh Y Kiện, giống Kimura Takuya. Bởi vì là học sinh thể dục nên giáo viên cũng lười quan tâm. Lớp 11 không chơi thể thao nữa, tỏ vẻ muốn chăm chỉ học tập, để bày tỏ sự quyết tâm nên làm bắt đầu từ đầu tóc, chạy đi cạo đầu trọc, cạo xong khóc tới mức kêu trời kêu đất, chia tóc đã cắt cho các anh em nói là muốn bọn họ giữ lại làm kỷ niệm. Người khác cười ha ha quay đầu mà ném đi. Chỉ có Trì Lập Đông giữ tới tận bây giờ.
* Teddy Boy: một bộ truyện tranh của Hồng Kông, Trần Hạo Nam là nhân vật chính.
Trong hộp còn có một tấm ảnh là lúc tóc Vương Tề dài ra được không lâu và lúc Trì Lập Đông giành được huy chương đồng cuộc thi thế giới, hai người ôm đầu nhau khóc nức nở, huấn luyện viên bên cạnh cũng không chen vào được.
Đằng sau ảnh chụp là một câu mà Trì Lập Đông thật thà viết năm 19 tuổi.
Pipiru và Mashimaro mãi mãi ở bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất