Chương 19: Buồn vui
Ngày hôm sau tới công ty, Trì Lập Đông nhận được một món đồ chuyển phát nhanh từ Thượng Hải tới.
Mở ra là khung ảnh hắn và Hạ Nhạc chụp cùng nhau ở Cẩm Lý của Thành Đô.
Hắn nghĩ một lúc rồi đặt khung ảnh trên bàn làm việc.
Phòng làm việc của hắn hướng mặt trời, hai gương mặt tươi cười trong tấm ảnh được ánh nắng chiếu vào càng trở nên sáng lạn hơn.
Ở bên Thượng Hải.
Nghe nói Hạ Nhạc tới Bắc Kinh phát triển, một công ty đầu tư trước đây đã từng hợp tác đưa ra lời mời* với cậu, là một công ty mới, tư chất kém hơn một chút công ty ở Thượng Hải kia nhưng tương lai rất có triển vọng.
*gốc là 橄榄枝: nghĩa là “cành ô liu”, ý của nó là khi một người muốn bạn làm một việc gì đó thì sẽ đưa ra một vài lợi ích hậu hĩnh.
Hạ Nhạc nhận lời mời của đối phương.
Chỉ còn việc cuối cùng là bàn giao công việc, chờ giải quyết xong là cậu có thể về Bắc Kinh.
Công ty mới nằm ở trung tâm Quốc Mậu.
Trì Lập Đông xem một căn nhà có hai phòng ngủ lớn ở Kiến Ngoại SOHO*, hắn chụp ảnh gửi cho Hạ Nhạc xem.
* Kiến Ngoại SOHO: một khu nhà nằm trên đại lộ Trường An, Bắc Kinh, Trung Quốc.
Hạ Nhạc trả lời: “Được đấy.”
Trì Lập Đông thuê xong, chuyển một ít đồ của mình tới rồi lại chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho hai người.
Sô pha đã thay mới, mua giường lớn, trải đệm cao su lên giường. Đêm đó ở Thượng Hải, Hạ Nhạc giải quyết xong công việc, vừa lên tầng vừa dùng tay đấm lưng.
Thời gian Trì Lập Đông về đã qua nửa tháng.
Hạ Nhạc không thể thuận lợi như mong muốn trở về Bắc Kinh.
Trong điện thoại Hạ Nhạc tỏ ra sự phiền toái rất lớn, phụ trách bàn giao công việc với cậu rất khó chịu, cố ý gây chuyện với cậu. Công ty này là lấy cậu từ Hồng Kông sang, bây giờ cậu đột nhiên muốn đi, đối phương ngược lại như vậy cũng không thể không hiểu.
Trì Lập Đông không giúp được gì chỉ có thể hết sức động viên cậu nói: “Nếu thật sự làm chưa chắc thì cũng từ từ thôi, bây giờ cũng không cần gấp gáp đâu.”
Hạ Nhạc nói: “Ngày mai em sẽ về Bắc Kinh luôn, ai thích nhận thì nhận, em mặc kệ!”
Trì Lập Đông nói: “Sao lại giống như trẻ con thế, lại còn nói giận dỗi như thế.”
Âm thanh của Hạ Nhạc bùng nổ: “Em giận dỗi gì đâu chứ? Anh có biết em nhớ anh thế nào không chứ?”
Trì Lập Đông: “…Vậy ngày mai anh tới Thượng Hải thăm em nhé.”
Hạ Nhạc nói: “Đừng tới! Không đếm xỉa tới anh đâu!”
Trì Lập Đông không đợi tới ngày mai, ngay đêm đó đặt vé máy bay tới Thượng Hải.
Tới chỗ Hạ Nhạc đã sắp mười một giờ, gõ cửa lại không ai trả lời. Hắn tự mình mở cửa đi vào, khóa mật mã quả nhiên là ngày sinh nhật của hắn.
Trong nhà tối đen như mực, hắn mở đèn không có ai cả.
Hôm nay hắn lại mua vé khoang phổ thông, ngồi bên cạnh là một người mẹ bế theo một đứa trẻ nên cả người hắn đầy mùi sữa. Hắn đặt vali xuống rồi đi lên tắm rửa, tiếng nước rào rào át đi tiếng chuông điện thoại, đợi tới khi hắn tắm xong mới thấy bảy tám cuộc gọi nhỡ đều là của Hạ Nhạc.
Hắn gọi lại.
Hạ Nhạc ở đầu dây bên kia nói: “Sao lại không trả lời điện thoại của em?”
Trì Lập Đông nhịn cười nói: “Anh vừa mới tắm xong, không nghe thấy.”
Hạ Nhạc nói: “Mặc quần áo ra ngoài đi.”
Trì Lập Đông: “?”
Hạ Nhạc nói: “Em ở sân bay thủ đô, tới đón em đi.”
Trì Lập Đông: “…Anh ở Thượng Hải.”
Trì Lập Đông bay tới Thượng Hải, Hạ Nhạc bay tới Bắc Kinh, thời gian máy bay cất cánh muộn hơn Trì Lập Đông nửa tiếng.
Chuyến bay mà hai người ngồi, ở trên tầng mây bay qua nhau.
Cũng may là mấy ngày sau, cuối cùng công việc của Hạ Nhạc cũng bàn giao xong xuôi.
Hai người xác định lịch trình chuyến bay, Hạ Nhạc ngồi chuyến bay chiều chủ nhật tới sân bay thủ đô, đến lúc đó thì Trì Lập Đông tới đón.
Còn hai ngày nữa.
Trì Lập Đông vừa xem thông báo trong nhóm nổi tiếng kia, cuối tuần tổ chức đi Cổ Bắc Thủy Trấn ngâm suối nước nóng, chủ nhóm hỏi Trì Lập Đông có thời gian tới hay không.
Nhóm này rất thú vị là một nhóm LGBT, tên nhóm là “Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim đỗ quyên”, không cần nghĩ cũng không biết sắc vị trong đó. Lúc Trì Lập Đông bị danh viện kéo vào nhóm còn tưởng rằng là nhóm giao lưu những người thích thơ cổ. Bạn bè nhóm cũng đều rất thân thiện đáng yêu, Trì Lập Đông thỉnh thoảng vào xem bọn họ nói cái gì, xem nhóm người đồng loại với mình vua đùa mắng giận đủ kiểu đủ loại, cũng khá là thú vị.
Nếu không như vậy thì ngay từ buổi đầu gặp mặt Trì Lập Đông đã rời nhóm rồi.
Hắn cũng sẽ không đi tụ họp nữa, sau khi từ chối chủ nhóm thì đổi tên trong nhóm của mình từ “Trì (195/88/19/35/1)” thành “Trì (có người yêu rồi)”.
Không bao lâu sau, trong nhóm bùng nổ: Anh Đại Trì có người yêu rồi sao? Sao có thể có người yêu được? Người yêu là ai thế? Khi nào chia tay vậy?
Trì Lập Đông cũng không muốn xa cách Hạ Nhạc nữa. Như lời Hạ Nhạc nói, hắn không thể tìm được người tốt hơn Hạ Nhạc.
Cũng không phải Hạ Nhạc thật sự là thiên hạ vô song mà là bản thân hắn hiểu rất rõ…..
Trên thế giới chán chường đã định này, người hắn thích nhất là Hạ Nhạc.
Mở ra là khung ảnh hắn và Hạ Nhạc chụp cùng nhau ở Cẩm Lý của Thành Đô.
Hắn nghĩ một lúc rồi đặt khung ảnh trên bàn làm việc.
Phòng làm việc của hắn hướng mặt trời, hai gương mặt tươi cười trong tấm ảnh được ánh nắng chiếu vào càng trở nên sáng lạn hơn.
Ở bên Thượng Hải.
Nghe nói Hạ Nhạc tới Bắc Kinh phát triển, một công ty đầu tư trước đây đã từng hợp tác đưa ra lời mời* với cậu, là một công ty mới, tư chất kém hơn một chút công ty ở Thượng Hải kia nhưng tương lai rất có triển vọng.
*gốc là 橄榄枝: nghĩa là “cành ô liu”, ý của nó là khi một người muốn bạn làm một việc gì đó thì sẽ đưa ra một vài lợi ích hậu hĩnh.
Hạ Nhạc nhận lời mời của đối phương.
Chỉ còn việc cuối cùng là bàn giao công việc, chờ giải quyết xong là cậu có thể về Bắc Kinh.
Công ty mới nằm ở trung tâm Quốc Mậu.
Trì Lập Đông xem một căn nhà có hai phòng ngủ lớn ở Kiến Ngoại SOHO*, hắn chụp ảnh gửi cho Hạ Nhạc xem.
* Kiến Ngoại SOHO: một khu nhà nằm trên đại lộ Trường An, Bắc Kinh, Trung Quốc.
Hạ Nhạc trả lời: “Được đấy.”
Trì Lập Đông thuê xong, chuyển một ít đồ của mình tới rồi lại chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho hai người.
Sô pha đã thay mới, mua giường lớn, trải đệm cao su lên giường. Đêm đó ở Thượng Hải, Hạ Nhạc giải quyết xong công việc, vừa lên tầng vừa dùng tay đấm lưng.
Thời gian Trì Lập Đông về đã qua nửa tháng.
Hạ Nhạc không thể thuận lợi như mong muốn trở về Bắc Kinh.
Trong điện thoại Hạ Nhạc tỏ ra sự phiền toái rất lớn, phụ trách bàn giao công việc với cậu rất khó chịu, cố ý gây chuyện với cậu. Công ty này là lấy cậu từ Hồng Kông sang, bây giờ cậu đột nhiên muốn đi, đối phương ngược lại như vậy cũng không thể không hiểu.
Trì Lập Đông không giúp được gì chỉ có thể hết sức động viên cậu nói: “Nếu thật sự làm chưa chắc thì cũng từ từ thôi, bây giờ cũng không cần gấp gáp đâu.”
Hạ Nhạc nói: “Ngày mai em sẽ về Bắc Kinh luôn, ai thích nhận thì nhận, em mặc kệ!”
Trì Lập Đông nói: “Sao lại giống như trẻ con thế, lại còn nói giận dỗi như thế.”
Âm thanh của Hạ Nhạc bùng nổ: “Em giận dỗi gì đâu chứ? Anh có biết em nhớ anh thế nào không chứ?”
Trì Lập Đông: “…Vậy ngày mai anh tới Thượng Hải thăm em nhé.”
Hạ Nhạc nói: “Đừng tới! Không đếm xỉa tới anh đâu!”
Trì Lập Đông không đợi tới ngày mai, ngay đêm đó đặt vé máy bay tới Thượng Hải.
Tới chỗ Hạ Nhạc đã sắp mười một giờ, gõ cửa lại không ai trả lời. Hắn tự mình mở cửa đi vào, khóa mật mã quả nhiên là ngày sinh nhật của hắn.
Trong nhà tối đen như mực, hắn mở đèn không có ai cả.
Hôm nay hắn lại mua vé khoang phổ thông, ngồi bên cạnh là một người mẹ bế theo một đứa trẻ nên cả người hắn đầy mùi sữa. Hắn đặt vali xuống rồi đi lên tắm rửa, tiếng nước rào rào át đi tiếng chuông điện thoại, đợi tới khi hắn tắm xong mới thấy bảy tám cuộc gọi nhỡ đều là của Hạ Nhạc.
Hắn gọi lại.
Hạ Nhạc ở đầu dây bên kia nói: “Sao lại không trả lời điện thoại của em?”
Trì Lập Đông nhịn cười nói: “Anh vừa mới tắm xong, không nghe thấy.”
Hạ Nhạc nói: “Mặc quần áo ra ngoài đi.”
Trì Lập Đông: “?”
Hạ Nhạc nói: “Em ở sân bay thủ đô, tới đón em đi.”
Trì Lập Đông: “…Anh ở Thượng Hải.”
Trì Lập Đông bay tới Thượng Hải, Hạ Nhạc bay tới Bắc Kinh, thời gian máy bay cất cánh muộn hơn Trì Lập Đông nửa tiếng.
Chuyến bay mà hai người ngồi, ở trên tầng mây bay qua nhau.
Cũng may là mấy ngày sau, cuối cùng công việc của Hạ Nhạc cũng bàn giao xong xuôi.
Hai người xác định lịch trình chuyến bay, Hạ Nhạc ngồi chuyến bay chiều chủ nhật tới sân bay thủ đô, đến lúc đó thì Trì Lập Đông tới đón.
Còn hai ngày nữa.
Trì Lập Đông vừa xem thông báo trong nhóm nổi tiếng kia, cuối tuần tổ chức đi Cổ Bắc Thủy Trấn ngâm suối nước nóng, chủ nhóm hỏi Trì Lập Đông có thời gian tới hay không.
Nhóm này rất thú vị là một nhóm LGBT, tên nhóm là “Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim đỗ quyên”, không cần nghĩ cũng không biết sắc vị trong đó. Lúc Trì Lập Đông bị danh viện kéo vào nhóm còn tưởng rằng là nhóm giao lưu những người thích thơ cổ. Bạn bè nhóm cũng đều rất thân thiện đáng yêu, Trì Lập Đông thỉnh thoảng vào xem bọn họ nói cái gì, xem nhóm người đồng loại với mình vua đùa mắng giận đủ kiểu đủ loại, cũng khá là thú vị.
Nếu không như vậy thì ngay từ buổi đầu gặp mặt Trì Lập Đông đã rời nhóm rồi.
Hắn cũng sẽ không đi tụ họp nữa, sau khi từ chối chủ nhóm thì đổi tên trong nhóm của mình từ “Trì (195/88/19/35/1)” thành “Trì (có người yêu rồi)”.
Không bao lâu sau, trong nhóm bùng nổ: Anh Đại Trì có người yêu rồi sao? Sao có thể có người yêu được? Người yêu là ai thế? Khi nào chia tay vậy?
Trì Lập Đông cũng không muốn xa cách Hạ Nhạc nữa. Như lời Hạ Nhạc nói, hắn không thể tìm được người tốt hơn Hạ Nhạc.
Cũng không phải Hạ Nhạc thật sự là thiên hạ vô song mà là bản thân hắn hiểu rất rõ…..
Trên thế giới chán chường đã định này, người hắn thích nhất là Hạ Nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất