Chương 40: Không giống nhau
Em đã sớm thích anh rồi.
Nếu không thì tại sao lại như vậy?
Một chuỗi hạt rơi lả tả, bắt đầu xâu lại từng viên từng viên. Giống như bồ câu trắng bay thành đàn trên quảng trường vào sáng sớm, sóng biển lúc thủy triều ngay ngắn cuốn tới bãi cát, ngọn đèn nhỏ không hẹn mà cùng sáng vào trời tối.
Mỗi một thứ nhìn như ngẫu nhiên nhưng đều là đương nhiên. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Dưới ánh đèn ngoài cửa, Hạ Nhạc đáng yêu ôm mũ bảo hiểm, hôn hắn trong gió đêm, khóe môi lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Ban đêm ở Thành Đô, hắn giống như hiến tế mình cho Hạ Nhạc, trong cơn đau đớn vẫn còn liên tục thì thầm nói “Yêu em”.
Cái hoàng hôn lúc chia tay, Hạ Nhạc vừa chơi rắn săn mồi vừa giống như không quan tâm tới, thực hiện lời thề vẫn chưa hoàn thành.
Hạ Nhạc muốn sao quanh trăng sáng, hắn lấy được, có hơi đơn giản đến khó tin.
Vứt bỏ thời gian cũng không có cảm thấy rất đáng tiếc.
Hắn chỉ lo hoảng sợ, nóng lòng từ chối tình yêu vô cùng mãnh liệt, ngu ngốc lại vô tình làm cho lòng kiên định và dũng cảm rơi vỡ ra.
Hạ Nhạc không vui nói: “Ánh mặt của anh là gì vậy? Đồng cảm với em sao? Em không cần.”
Trì Lập Đông nói: “Không phải… Anh đang đồng cảm với bản thân anh.” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Hạ Nhạc nói: “Ồ?”
Trì Lập Đông đau khổ nói: “Lúc hai mươi mấy tuổi anh thật sự là quá ngu ngốc.”
Hạ Nhạc cười nhạo nói: “Bây giờ càng ngốc hơn.”
Trì Lập Đông nói: “Nếu như anh có thể thông minh một chút, có lẽ…”
Hạ Nhạc nói: “Anh sẽ không đến trêu chọc em?”
Tâm trạng của Trì Lập Đông trở nên phức tạp, hơi thất vọng.
Nếu như có thêm một lần nữa, anh sẽ không trêu chọc Hạ Nhạc, anh không muốn lại nhìn Hạ Nhạc một mình vượt qua mười hai năm chờ đợi.
Hạ Nhạc nên sống một cuộc sống tốt hơn, không cần yêu hận ghét, không cần tổn thương xa cách.
Nhưng mà… Anh lại không bỏ được. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Anh đã thử qua mọi sự tốt đẹp của Hạ Nhạc, nhận ra được Hạ Nhạc yêu cuộc sống trở nên tràn đầy phong phú như thế nào.
Sẽ không có người yêu nào tốt hơn Hạ Nhạc.
“Em đây không hy vọng anh sẽ thông minh.” Hạ Nhạc nói.
Trì Lập Đông khẽ giật mình.
Hai con mắt của Hạ Nhạc trở nên nóng bỏng, tình yêu lưu chuyển trong ánh mắt, chớp mắt một cái, nói: “Em chưa từng hối hận, coi như có trở về trước kia, em vẫn là muốn gặp được anh.”
Cậu đến gần chút, đưa tay lôi kéo cổ áo của Trì Lập Đông, ấn xuống thấp đến giữa hai người chỉ còn một khoảng cách thân mật rồi nói khẽ: “Em nghĩ lại nhìn anh vụng về đối xử tốt với em, muốn anh dán cho em một cái mũ bảo hiểm hình Sesshoumaru*. Tuy rằng anh vừa ngu ngốc vừa xấu, nhưng em yêu anh.”
*Sesshoumaru: là một nhân vật mangga và anime
Mũi của Trì Lập Đông chua xót, tim đập như trống, ôm cậu vào trong lòng.
Trong lồng ngực cuồn cuộn một loại tình cảm, nhưng không biết nên gọi như thế nào.
Muốn hái sao cho cậu.
Trên đường về nhà. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trì Lập Đông còn có vấn đề muốn hỏi nhưng khó có thể mở miệng.
Hạ Nhạc lại giống như quên sạch chuyện vừa rồi, mở điện thoại di động xem bản ghi nhớ, nói: “Ngày mai hẹn nhà thiết kế xem sửa sang lại bản thiết kế, em đã xin nghỉ nửa ngày rồi, ngày mai anh có sắp xếp gì không? Muốn đi với em không?
Là muốn sửa sang căn phòng nhỏ của Trì Lập Đông, ở gần Kiến Quốc Môn. Vốn dựa theo dự đoán của Trì Lập Đông thì đã có thể bắt đầu khởi công, nhưng bản thiết kế của công ty sửa chữa, Hạ Nhạc xem xong sau đó vô cùng không thích, cho là nhà thiết kế này không chuyên nghiệp, mới đổi qua nhà hiện tại, làm lại bản thiết kế.
Trì Lập Đông nói: “Ngày mai anh đi Thiên Tân. Chuyện này em cứ quyết định đi, anh cũng không nhìn ra là rất xấu.”
Hạ Nhạc nói: “Được thôi, tối ngày mai có thể trở về không?”
Trì Lập Đông nói: “Còn chưa biết được, thuận lợi thì có thể, nếu như không trở lại, anh sẽ nói trước với em nên cũng không cần chờ anh ăn cơm tối.”
Hạ Nhạc gật gật đầu.
Cậu mở ra một cái app sửa chữa, vuốt xem mấy loại trang trí nội thất.
Trì Lập Đông cẩn thận gọi cậu: “Hạ Nhạc.”
Hạ Nhạc: “Hả?”
Trì Lập Đông nói: “Tại sao em biết cậu ấy tên là Vương Tề.”
Ánh mắt của Hạ Nhạc không di chuyển ra khỏi điện thoại di động, hời hợt nói: “Em đã thấy anh ta.”
Trì Lập Đông hoảng sợ: “Lúc nào?”
Hạ Nhạc để điện thoại di động xuống, nói: “Sau ngày chúng ta chia tay, em đi tới ký túc xá của anh để tìm anh, dưới lầu gặp được anh ta, anh ta ôm cái bao cát mà em tặng cho anh.”
Trì Lập Đông: “… Em đừng hiểu lầm, cậu ấy chỉ giúp anh dọn nhà thôi.”
Hắn và Hạ Nhạc chia tay, ở trong ký túc xá mở to mắt đến trời sáng, Vương Tề đá văng cửa, hắn cũng không kịp phản ứng.
Người này vừa mua xe, nghe nói cậu ấy đã biện luận xong rồi, hào hứng chạy tới giúp anh kéo hành lý về nhà.
Anh đành phải đứng dậy thu dọn đồ đạc, Vương Tề lấy những thứ có thể cầm, đưa từng cái xuống lầu.
Cái bao cát kia… Sau đó đã đi đâu rồi?
Hạ Nhạc nói: “Em nói bao cát này là của em, anh ta không tin, em cho anh ta xem chứng nhận học sinh của em, trên bao cát có chữ ký của em. Anh ta hỏi em là ai. Em nói em là bà xã của anh. Anh ta đưa bao cát cho em.”
Trì Lập Đông ngơ ngác.
Hạ Nhạc không đợi hắn phản ứng kịp, còn nói: “Lừa anh thôi. Em không có nói chuyện với anh ta, chờ anh ta đi lên lầu, em tự kéo bao cát rời đi.”
Trì Lập Đông: “… Vật kia rất nặng.”
Hạ Nhạc nói: “Cũng ổn thôi, anh ta cũng rất đẹp trai, bọn em có chút giống nhau.”
Trì Lập Đông buộc miệng nói ra: “Không giống, hai người hoàn toàn khác nhau.”
Hạ Nhạc cười nói: “Anh biết là tốt rồi.”
Nếu không thì tại sao lại như vậy?
Một chuỗi hạt rơi lả tả, bắt đầu xâu lại từng viên từng viên. Giống như bồ câu trắng bay thành đàn trên quảng trường vào sáng sớm, sóng biển lúc thủy triều ngay ngắn cuốn tới bãi cát, ngọn đèn nhỏ không hẹn mà cùng sáng vào trời tối.
Mỗi một thứ nhìn như ngẫu nhiên nhưng đều là đương nhiên. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Dưới ánh đèn ngoài cửa, Hạ Nhạc đáng yêu ôm mũ bảo hiểm, hôn hắn trong gió đêm, khóe môi lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Ban đêm ở Thành Đô, hắn giống như hiến tế mình cho Hạ Nhạc, trong cơn đau đớn vẫn còn liên tục thì thầm nói “Yêu em”.
Cái hoàng hôn lúc chia tay, Hạ Nhạc vừa chơi rắn săn mồi vừa giống như không quan tâm tới, thực hiện lời thề vẫn chưa hoàn thành.
Hạ Nhạc muốn sao quanh trăng sáng, hắn lấy được, có hơi đơn giản đến khó tin.
Vứt bỏ thời gian cũng không có cảm thấy rất đáng tiếc.
Hắn chỉ lo hoảng sợ, nóng lòng từ chối tình yêu vô cùng mãnh liệt, ngu ngốc lại vô tình làm cho lòng kiên định và dũng cảm rơi vỡ ra.
Hạ Nhạc không vui nói: “Ánh mặt của anh là gì vậy? Đồng cảm với em sao? Em không cần.”
Trì Lập Đông nói: “Không phải… Anh đang đồng cảm với bản thân anh.” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Hạ Nhạc nói: “Ồ?”
Trì Lập Đông đau khổ nói: “Lúc hai mươi mấy tuổi anh thật sự là quá ngu ngốc.”
Hạ Nhạc cười nhạo nói: “Bây giờ càng ngốc hơn.”
Trì Lập Đông nói: “Nếu như anh có thể thông minh một chút, có lẽ…”
Hạ Nhạc nói: “Anh sẽ không đến trêu chọc em?”
Tâm trạng của Trì Lập Đông trở nên phức tạp, hơi thất vọng.
Nếu như có thêm một lần nữa, anh sẽ không trêu chọc Hạ Nhạc, anh không muốn lại nhìn Hạ Nhạc một mình vượt qua mười hai năm chờ đợi.
Hạ Nhạc nên sống một cuộc sống tốt hơn, không cần yêu hận ghét, không cần tổn thương xa cách.
Nhưng mà… Anh lại không bỏ được. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Anh đã thử qua mọi sự tốt đẹp của Hạ Nhạc, nhận ra được Hạ Nhạc yêu cuộc sống trở nên tràn đầy phong phú như thế nào.
Sẽ không có người yêu nào tốt hơn Hạ Nhạc.
“Em đây không hy vọng anh sẽ thông minh.” Hạ Nhạc nói.
Trì Lập Đông khẽ giật mình.
Hai con mắt của Hạ Nhạc trở nên nóng bỏng, tình yêu lưu chuyển trong ánh mắt, chớp mắt một cái, nói: “Em chưa từng hối hận, coi như có trở về trước kia, em vẫn là muốn gặp được anh.”
Cậu đến gần chút, đưa tay lôi kéo cổ áo của Trì Lập Đông, ấn xuống thấp đến giữa hai người chỉ còn một khoảng cách thân mật rồi nói khẽ: “Em nghĩ lại nhìn anh vụng về đối xử tốt với em, muốn anh dán cho em một cái mũ bảo hiểm hình Sesshoumaru*. Tuy rằng anh vừa ngu ngốc vừa xấu, nhưng em yêu anh.”
*Sesshoumaru: là một nhân vật mangga và anime
Mũi của Trì Lập Đông chua xót, tim đập như trống, ôm cậu vào trong lòng.
Trong lồng ngực cuồn cuộn một loại tình cảm, nhưng không biết nên gọi như thế nào.
Muốn hái sao cho cậu.
Trên đường về nhà. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trì Lập Đông còn có vấn đề muốn hỏi nhưng khó có thể mở miệng.
Hạ Nhạc lại giống như quên sạch chuyện vừa rồi, mở điện thoại di động xem bản ghi nhớ, nói: “Ngày mai hẹn nhà thiết kế xem sửa sang lại bản thiết kế, em đã xin nghỉ nửa ngày rồi, ngày mai anh có sắp xếp gì không? Muốn đi với em không?
Là muốn sửa sang căn phòng nhỏ của Trì Lập Đông, ở gần Kiến Quốc Môn. Vốn dựa theo dự đoán của Trì Lập Đông thì đã có thể bắt đầu khởi công, nhưng bản thiết kế của công ty sửa chữa, Hạ Nhạc xem xong sau đó vô cùng không thích, cho là nhà thiết kế này không chuyên nghiệp, mới đổi qua nhà hiện tại, làm lại bản thiết kế.
Trì Lập Đông nói: “Ngày mai anh đi Thiên Tân. Chuyện này em cứ quyết định đi, anh cũng không nhìn ra là rất xấu.”
Hạ Nhạc nói: “Được thôi, tối ngày mai có thể trở về không?”
Trì Lập Đông nói: “Còn chưa biết được, thuận lợi thì có thể, nếu như không trở lại, anh sẽ nói trước với em nên cũng không cần chờ anh ăn cơm tối.”
Hạ Nhạc gật gật đầu.
Cậu mở ra một cái app sửa chữa, vuốt xem mấy loại trang trí nội thất.
Trì Lập Đông cẩn thận gọi cậu: “Hạ Nhạc.”
Hạ Nhạc: “Hả?”
Trì Lập Đông nói: “Tại sao em biết cậu ấy tên là Vương Tề.”
Ánh mắt của Hạ Nhạc không di chuyển ra khỏi điện thoại di động, hời hợt nói: “Em đã thấy anh ta.”
Trì Lập Đông hoảng sợ: “Lúc nào?”
Hạ Nhạc để điện thoại di động xuống, nói: “Sau ngày chúng ta chia tay, em đi tới ký túc xá của anh để tìm anh, dưới lầu gặp được anh ta, anh ta ôm cái bao cát mà em tặng cho anh.”
Trì Lập Đông: “… Em đừng hiểu lầm, cậu ấy chỉ giúp anh dọn nhà thôi.”
Hắn và Hạ Nhạc chia tay, ở trong ký túc xá mở to mắt đến trời sáng, Vương Tề đá văng cửa, hắn cũng không kịp phản ứng.
Người này vừa mua xe, nghe nói cậu ấy đã biện luận xong rồi, hào hứng chạy tới giúp anh kéo hành lý về nhà.
Anh đành phải đứng dậy thu dọn đồ đạc, Vương Tề lấy những thứ có thể cầm, đưa từng cái xuống lầu.
Cái bao cát kia… Sau đó đã đi đâu rồi?
Hạ Nhạc nói: “Em nói bao cát này là của em, anh ta không tin, em cho anh ta xem chứng nhận học sinh của em, trên bao cát có chữ ký của em. Anh ta hỏi em là ai. Em nói em là bà xã của anh. Anh ta đưa bao cát cho em.”
Trì Lập Đông ngơ ngác.
Hạ Nhạc không đợi hắn phản ứng kịp, còn nói: “Lừa anh thôi. Em không có nói chuyện với anh ta, chờ anh ta đi lên lầu, em tự kéo bao cát rời đi.”
Trì Lập Đông: “… Vật kia rất nặng.”
Hạ Nhạc nói: “Cũng ổn thôi, anh ta cũng rất đẹp trai, bọn em có chút giống nhau.”
Trì Lập Đông buộc miệng nói ra: “Không giống, hai người hoàn toàn khác nhau.”
Hạ Nhạc cười nói: “Anh biết là tốt rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất