Chương 65: Về nhà
Ban đêm ăn cơm với dì cả và dượng của Hạ Nhạc, Trì Lập Đông cũng đi theo.
Hạ Nhạc thay bộ quần áo bình thường, trong tiệm cơm rất nóng cho nên cởi áo khoác ra, bên trong mặc một cái áo lông màu đen cổ áo hình chữ V, trên bàn ăn thủy tinh chiếu vào cậu làm cho cậu trở nên vô cùng tinh xảo, cậu hay mặc áo sơ mi, rất ít khi lộ ra cái cổ như vậy, bình thường ưu tú đã rất đẹp rồi nhưng mà bây giờ còn đẹp hơn, khí chất dịu dàng hơn bình thường.
Cậu lớn lên giống mẹ, mẹ lại rất giống dì cả, hai người đều được chăm sóc rất tốt, đưa mắt nhìn liền biết là hai chị em xinh đẹp. Chỉ là tính cách khác nhau, mẹ của Hạ Nhạc dịu dàng như cọng cỏ, dì cả đanh đá như bá vương hoa.
Dượng là ông già béo lùn, trước khi về hưu là một nhân viên công chức, tính tình tốt hơn giáo sư Hạ rất nhiều, vợ quản rất nghiêm.
Ông khách khí với Trì Lập Đông, dì cả không mấy hài lòng với Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu như hắn là bạn thân với trưởng bối của Hạ Nhạc, chắc sẽ không cho là bản thân có chỗ nào xứng đôi với Hạ Nhạc.
“Tiểu Trì mở công ty phải không?” Dì cả nói, “Nghe Hạ Nhạc nói qua hai lần, dì cũng không nhớ kỹ là làm về phương diện nào?”
Trì Lập Đông nói: “Con làm về thuốc Đông y.” Lại nói nhãn hiệu của công ty.
Dì cả lộ ra vẻ ngoài ý muốn, chắc là không nghĩ tới nhãn hiệu thuốc bắc lâu đời như vậy, suy nghĩ một chút lại hỏi hướng bắt bẻ: “Bây giờ thuốc Đông y đã bắt đầu khởi sắc chưa? Bây giờ không phải là Tây y đã thống trị rồi sao?”
Trì Lập Đông không phải là lần đầu nghe được giọng điệu này, cũng không cãi lời của trưởng bối chỉ nói: “Đúng vậy, kém xa trước đây rồi.”
Hắn càng như vậy, dì cả càng cảm thấy áp lực hắn cũng không còn ý nghĩa, sau đó không nói nữa, đi chơi với Niên Niên.
Sau khi hai chị em cùng đi vệ sinh, chỉ còn lại một bàn toàn là đàn ông.
Dượng hơi ngượng ngùng nói: “Tiểu Trì, dì không có ác ý đâu, con đừng để bụng nhé.”
Trì Lập Đông vội vàng nói: “Đương nhiên là không.”
Giáo sư Hạ nói: “Tôi nghe nói, qua năm mới con muốn đưa ra thị trường hả?”
Trì Lập Đông: “Đúng vậy, con muốn lên thị trường rồi.”
Dượng cười nói: “Vậy thì tốt.”
Tự nhiên nói về đề tài khác liên quan đến thị trường và nguồn gốc khác.
Dượng không làm về kinh tế, giáo sư Hạ cũng không phải, hai vị lão tiên sinh nói về phương diện thị trường chứng khoán và tài chính, cũng chính là người không chuyên môn nói về náo nhiệt, lúc giải thích còn sai rất nhiều, Trì Lập Đông chỉ có thể lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu “Đúng đúng đúng”, “Có chuyện như vậy”, “Bây giờ cũng như vậy đó.”
Hạ Nhạc không tham gia, ở bên cạnh cùng Niên Niên xem «Kẻ trộm mặt trăng» trong điện thoại, ngẫu nhiên đưa mắt lên, lộ ra ánh mắt hài hước với Trì Lập Đông.
Hai chị em trở về. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Dì cả vừa vào cửa đã nhìn thấy dượng đang ngẩng đầu uống rượu, trách mắng: “Ông làm gì vậy? Đang đợi cơ hội có đúng không?”
Đoán là dượng bị quản rất nghiêm, bình thường cũng không có cơ hội uống rượu cho nên rất muốn uống, thương lượng: “Em rể và em dâu mấy năm mới về một lần, tôi uống một ít thôi.”
Giáo sư Hạ cũng nói: “Để cho anh rể uống một chút đi, tửu lượng của em và Lập Đông cũng không lớn.”
Dì cả mắt nhìn Trì Lập Đông, đoán chừng là cảm thấy hắn rất nguy hiểm.
Trì Lập Đông: “… Con không uống rượu, con uống trà, bác sĩ không cho con uống rượu.”
Dì cả ngồi xuống, lo lắng nói: “Nhìn con rắn chắc như vậy, tại sao thân thể lại không tốt vậy?”
Trì Lập Đông nói: “Không phải, hồi đó không cẩn thận bị thương nhẹ cho nên phải làm phẫu thuật cắt bỏ lá lách.” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trên mặt của dì cả không che giấu được nữa, lập tức nói: “Tuổi còn trẻ mà làm phẫu thuật lớn như vậy, sau này… Cẩn thận thân thể nha.”
Trì Lập Đông hơi bị đả kích.
Hạ Nhạc nói: “Không phải là phẫu thuật gì, chỉ không thể hút thuốc uống rượu còn lại thì không bị ảnh hưởng gì.”
Dì cả oán trách liếc nhìn cậu một cái, đoán là chán ghét cậu che chở cho Trì Lập Đông.
Hạ Nhạc cười nói: “Vừa hay để cho anh ấy cai thuốc kiêng rượu, con cảm thấy rất tốt.”
Trì Lập Đông phụ họa nói: “Ừ, rất tốt.”
Dì cả nhìn hắn rồi lại nhìn Hạ Nhạc, nhìn đi nhìn lại vài lần, cuối cùng nở nụ cười, hết cách nói: “Được thôi.”
Cơm nước xong xuôi, Trì Lập Đông đưa cha mẹ Hạ Nhạc tới nhà của dì cả.
Trên đường đi, trong xe chỉ người nhà họ Hạ và Trì Lập Đông, Niên Niên đang khoa tay múa chân với mẹ Hạ diễn tả phim hoạt hình bé vừa mới xem xong: “Gru là một người vô cùng khốn nạn, ông ấy có ba đứa con gái, và một đám minions thích banana…” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bé vui vẻ nói, Trì Lập Đông cảm thấy năng lực diễn tả của bé rất tốt, không giống đứa bé bốn tuổi khác, rất nhiều học sinh tiểu học cũng không nhất định sẽ hiểu rõ hơn bé.
Bé nói xong, Hạ Nhạc mở bình nước đưa tới trước mặt bé, bé cắn ống hút uống vài ngụm, chắc là nói đến khát rồi.
Giáo sư Hạ ngồi kế bên tài xế quay đầu hỏi: “Niên Niên, trong câu chuyện này con thích ai nhất?”
Niên Niên nói: “Con thích Gru nhất.”
Giáo sư Hạ: “Tại sao? Anh ta không phải rất khốn nạn sao?” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Niên Niên nói: “Con cảm thấy ông ấy là một người cha tốt, ông ấy yêu các con ông ấy.”
Trì Lập Đông: “…” Đây là cảm giác sau khi xem xong phim của một bạn nhỏ bốn tuổi sao?
Hắn nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy Hạ Nhạc hôn lên mặt của Niên Niên.
Đến nhà dì cả, Trì Lập Đông giúp đỡ đưa hành lý lên lầu.
Hạ Nhạc tạm biệt cha mẹ, dì cả và dượng.
Lúc này Niên Niên mới biết buổi tối Hạ Nhạc sẽ không có ở đây, hơi không vui nhưng cũng không làm loạn, lưu luyến nói tạm biệt với Hạ Nhạc, cũng tạm biệt Trì Lập Đông: “Mu Lan, hẹn gặp lại.”
Đi ra khỏi nhà của dì cả, hai người đi vào thang máy để xuống lầu. Cửa thang máy đóng lại, cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trì Lập Đông lập tức suy nghĩ rất nhiều, nội dung đều rất đơn giản cũng rất trực tiếp.
Hắn không biết Hạ Nhạc đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng bọn họ đều không nói gì, im lặng đứng trong thang máy.
Từ trong lầu đi ra ngoài đến trước xe, Trì Lập Đông mở khóa, Hạ Nhạc ngồi vào ghế phụ, Trì Lập Đông thở mạnh ra rồi mới lên xe.
Vừa đóng cửa xe, Hạ Nhạc nhanh chóng dán tới, hôn một cái lên gương mặt của hắn.
Hắn quay đầu lại.
Hạ Nhạc lại hôn môi của hắn, không có chui vào chỉ dính lên bờ môi mà thôi.
Trì Lập Đông nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng.
Sau một lúc, Hạ Nhạc đưa cánh tay lên, ôm lấy cổ của Trì Lập Đông, sau đó hôn sâu hơn.
Trì Lập Đông từ trong nụ hôn này nhớ tới sự vấn vương trong đoạn thời gian chia tay, tạm thời quên mất những suy nghĩ thô bạo vừa rồi, còn hưởng thụ cảm giác bị động.
Hôn rất lâu, hai người cũng dần dần nóng lên, thở hồng hộc tách nhau ra.
Ánh sáng mờ ám trong xe, nhưng hai mắt của Hạ Nhạc ướt át và tỏa sáng, nhìn Trì Lập Đông cười nói: “Về nhà thôi.”
Về đến nhà, cửa vừa đóng lại thì tâm tình lập tức nóng lên.
Vết thương của Trì Lập Đông hoàn toàn khép lại rồi, cũng không ảnh hưởng gì, triển khai phát huy tác dụng vô cùng tốt. Cũng không quên chất vấn Hạ Nhạc: “Dạy Niên Niên gọi anh là mẹ? Còn nói anh là nữ giả nam? Hả?”
Hạ Nhạc sắp điên rồi, hoàn toàn không rảnh trả lời vấn đề này của hắn.
Hắn liên tục hỏi: “Em là nữ giả nam sao? Hả? Nói chuyện đi, là anh đúng không? Có đúng không?”
Đợi chấm dứt, Hạ Nhạc mới nôn ọe anh: “Anh cũng quá ma quái rồi.”
Trì Lập Đông lại đâm cậu, nói: “Anh là nữ giả nam sao?”
Hạ Nhạc thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ, cầu xin tha thứ: “Không phải không phải… Anh cút đi!”
Trì Lập Đông vui vẻ lăn qua một bên, duỗi cánh tay kéo Hạ Nhạc qua.
Một lúc sau, Hạ Nhạc nói: “Cuối cùng anh dạy nó gọi anh là Mu Lan à?”
Trì Lập Đông buồn bực nói: “Bằng không thì sao đây? Để cho bé gọi anh là mẹ thật sao?”
Hạ Nhạc cười ra tiếng.
Trì Lập Đông muốn nói, không bằng gọi hắn là cha? Lại cảm thấy hơi xấu hổ, sự vô sỉ chiếm hết tiện nghi.
Hạ Nhạc giống như cũng không chấp nhất Niên Niên gọi hắn là gì, nói: “Anh nói với mẹ anh chưa? Nói như thế nào?”
Trì Lập Đông nói: “Đã ăn ngay nói thật rồi. Mẹ nói chờ cha mẹ của em nghỉ ngơi xong, có rảnh tới nhà của mẹ để ăn cơm… Ừ, gia trưởng hai bên gặp mặt.”
Hạ Nhạc vừa cười vừa nói: “Sau đó đưa vào động phòng sao?”
Trì Lập Đông cười nói: “Đây không phải là động phòng rồi sao?” Lại mặt dày nói, “… Cũng đã có con.”
Hạ Nhạc cười nhìn hắn, hỏi: “Anh thích Niên Niên không?”
Trì Lập Đông mê luyến hôn cậu một cái, nói: “Thích chứ, bé rất giống em.”
Đi tắm rửa sau đó trở về ôm nhau ngủ.
Ngày hôm qua cái chăn vừa được phơi nắng cho nên rất ấm áp, còn có mùi vị của ánh mặt trời.
Hạ Nhạc thay bộ quần áo bình thường, trong tiệm cơm rất nóng cho nên cởi áo khoác ra, bên trong mặc một cái áo lông màu đen cổ áo hình chữ V, trên bàn ăn thủy tinh chiếu vào cậu làm cho cậu trở nên vô cùng tinh xảo, cậu hay mặc áo sơ mi, rất ít khi lộ ra cái cổ như vậy, bình thường ưu tú đã rất đẹp rồi nhưng mà bây giờ còn đẹp hơn, khí chất dịu dàng hơn bình thường.
Cậu lớn lên giống mẹ, mẹ lại rất giống dì cả, hai người đều được chăm sóc rất tốt, đưa mắt nhìn liền biết là hai chị em xinh đẹp. Chỉ là tính cách khác nhau, mẹ của Hạ Nhạc dịu dàng như cọng cỏ, dì cả đanh đá như bá vương hoa.
Dượng là ông già béo lùn, trước khi về hưu là một nhân viên công chức, tính tình tốt hơn giáo sư Hạ rất nhiều, vợ quản rất nghiêm.
Ông khách khí với Trì Lập Đông, dì cả không mấy hài lòng với Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu như hắn là bạn thân với trưởng bối của Hạ Nhạc, chắc sẽ không cho là bản thân có chỗ nào xứng đôi với Hạ Nhạc.
“Tiểu Trì mở công ty phải không?” Dì cả nói, “Nghe Hạ Nhạc nói qua hai lần, dì cũng không nhớ kỹ là làm về phương diện nào?”
Trì Lập Đông nói: “Con làm về thuốc Đông y.” Lại nói nhãn hiệu của công ty.
Dì cả lộ ra vẻ ngoài ý muốn, chắc là không nghĩ tới nhãn hiệu thuốc bắc lâu đời như vậy, suy nghĩ một chút lại hỏi hướng bắt bẻ: “Bây giờ thuốc Đông y đã bắt đầu khởi sắc chưa? Bây giờ không phải là Tây y đã thống trị rồi sao?”
Trì Lập Đông không phải là lần đầu nghe được giọng điệu này, cũng không cãi lời của trưởng bối chỉ nói: “Đúng vậy, kém xa trước đây rồi.”
Hắn càng như vậy, dì cả càng cảm thấy áp lực hắn cũng không còn ý nghĩa, sau đó không nói nữa, đi chơi với Niên Niên.
Sau khi hai chị em cùng đi vệ sinh, chỉ còn lại một bàn toàn là đàn ông.
Dượng hơi ngượng ngùng nói: “Tiểu Trì, dì không có ác ý đâu, con đừng để bụng nhé.”
Trì Lập Đông vội vàng nói: “Đương nhiên là không.”
Giáo sư Hạ nói: “Tôi nghe nói, qua năm mới con muốn đưa ra thị trường hả?”
Trì Lập Đông: “Đúng vậy, con muốn lên thị trường rồi.”
Dượng cười nói: “Vậy thì tốt.”
Tự nhiên nói về đề tài khác liên quan đến thị trường và nguồn gốc khác.
Dượng không làm về kinh tế, giáo sư Hạ cũng không phải, hai vị lão tiên sinh nói về phương diện thị trường chứng khoán và tài chính, cũng chính là người không chuyên môn nói về náo nhiệt, lúc giải thích còn sai rất nhiều, Trì Lập Đông chỉ có thể lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu “Đúng đúng đúng”, “Có chuyện như vậy”, “Bây giờ cũng như vậy đó.”
Hạ Nhạc không tham gia, ở bên cạnh cùng Niên Niên xem «Kẻ trộm mặt trăng» trong điện thoại, ngẫu nhiên đưa mắt lên, lộ ra ánh mắt hài hước với Trì Lập Đông.
Hai chị em trở về. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Dì cả vừa vào cửa đã nhìn thấy dượng đang ngẩng đầu uống rượu, trách mắng: “Ông làm gì vậy? Đang đợi cơ hội có đúng không?”
Đoán là dượng bị quản rất nghiêm, bình thường cũng không có cơ hội uống rượu cho nên rất muốn uống, thương lượng: “Em rể và em dâu mấy năm mới về một lần, tôi uống một ít thôi.”
Giáo sư Hạ cũng nói: “Để cho anh rể uống một chút đi, tửu lượng của em và Lập Đông cũng không lớn.”
Dì cả mắt nhìn Trì Lập Đông, đoán chừng là cảm thấy hắn rất nguy hiểm.
Trì Lập Đông: “… Con không uống rượu, con uống trà, bác sĩ không cho con uống rượu.”
Dì cả ngồi xuống, lo lắng nói: “Nhìn con rắn chắc như vậy, tại sao thân thể lại không tốt vậy?”
Trì Lập Đông nói: “Không phải, hồi đó không cẩn thận bị thương nhẹ cho nên phải làm phẫu thuật cắt bỏ lá lách.” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trên mặt của dì cả không che giấu được nữa, lập tức nói: “Tuổi còn trẻ mà làm phẫu thuật lớn như vậy, sau này… Cẩn thận thân thể nha.”
Trì Lập Đông hơi bị đả kích.
Hạ Nhạc nói: “Không phải là phẫu thuật gì, chỉ không thể hút thuốc uống rượu còn lại thì không bị ảnh hưởng gì.”
Dì cả oán trách liếc nhìn cậu một cái, đoán là chán ghét cậu che chở cho Trì Lập Đông.
Hạ Nhạc cười nói: “Vừa hay để cho anh ấy cai thuốc kiêng rượu, con cảm thấy rất tốt.”
Trì Lập Đông phụ họa nói: “Ừ, rất tốt.”
Dì cả nhìn hắn rồi lại nhìn Hạ Nhạc, nhìn đi nhìn lại vài lần, cuối cùng nở nụ cười, hết cách nói: “Được thôi.”
Cơm nước xong xuôi, Trì Lập Đông đưa cha mẹ Hạ Nhạc tới nhà của dì cả.
Trên đường đi, trong xe chỉ người nhà họ Hạ và Trì Lập Đông, Niên Niên đang khoa tay múa chân với mẹ Hạ diễn tả phim hoạt hình bé vừa mới xem xong: “Gru là một người vô cùng khốn nạn, ông ấy có ba đứa con gái, và một đám minions thích banana…” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Bé vui vẻ nói, Trì Lập Đông cảm thấy năng lực diễn tả của bé rất tốt, không giống đứa bé bốn tuổi khác, rất nhiều học sinh tiểu học cũng không nhất định sẽ hiểu rõ hơn bé.
Bé nói xong, Hạ Nhạc mở bình nước đưa tới trước mặt bé, bé cắn ống hút uống vài ngụm, chắc là nói đến khát rồi.
Giáo sư Hạ ngồi kế bên tài xế quay đầu hỏi: “Niên Niên, trong câu chuyện này con thích ai nhất?”
Niên Niên nói: “Con thích Gru nhất.”
Giáo sư Hạ: “Tại sao? Anh ta không phải rất khốn nạn sao?” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Niên Niên nói: “Con cảm thấy ông ấy là một người cha tốt, ông ấy yêu các con ông ấy.”
Trì Lập Đông: “…” Đây là cảm giác sau khi xem xong phim của một bạn nhỏ bốn tuổi sao?
Hắn nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy Hạ Nhạc hôn lên mặt của Niên Niên.
Đến nhà dì cả, Trì Lập Đông giúp đỡ đưa hành lý lên lầu.
Hạ Nhạc tạm biệt cha mẹ, dì cả và dượng.
Lúc này Niên Niên mới biết buổi tối Hạ Nhạc sẽ không có ở đây, hơi không vui nhưng cũng không làm loạn, lưu luyến nói tạm biệt với Hạ Nhạc, cũng tạm biệt Trì Lập Đông: “Mu Lan, hẹn gặp lại.”
Đi ra khỏi nhà của dì cả, hai người đi vào thang máy để xuống lầu. Cửa thang máy đóng lại, cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trì Lập Đông lập tức suy nghĩ rất nhiều, nội dung đều rất đơn giản cũng rất trực tiếp.
Hắn không biết Hạ Nhạc đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng bọn họ đều không nói gì, im lặng đứng trong thang máy.
Từ trong lầu đi ra ngoài đến trước xe, Trì Lập Đông mở khóa, Hạ Nhạc ngồi vào ghế phụ, Trì Lập Đông thở mạnh ra rồi mới lên xe.
Vừa đóng cửa xe, Hạ Nhạc nhanh chóng dán tới, hôn một cái lên gương mặt của hắn.
Hắn quay đầu lại.
Hạ Nhạc lại hôn môi của hắn, không có chui vào chỉ dính lên bờ môi mà thôi.
Trì Lập Đông nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng.
Sau một lúc, Hạ Nhạc đưa cánh tay lên, ôm lấy cổ của Trì Lập Đông, sau đó hôn sâu hơn.
Trì Lập Đông từ trong nụ hôn này nhớ tới sự vấn vương trong đoạn thời gian chia tay, tạm thời quên mất những suy nghĩ thô bạo vừa rồi, còn hưởng thụ cảm giác bị động.
Hôn rất lâu, hai người cũng dần dần nóng lên, thở hồng hộc tách nhau ra.
Ánh sáng mờ ám trong xe, nhưng hai mắt của Hạ Nhạc ướt át và tỏa sáng, nhìn Trì Lập Đông cười nói: “Về nhà thôi.”
Về đến nhà, cửa vừa đóng lại thì tâm tình lập tức nóng lên.
Vết thương của Trì Lập Đông hoàn toàn khép lại rồi, cũng không ảnh hưởng gì, triển khai phát huy tác dụng vô cùng tốt. Cũng không quên chất vấn Hạ Nhạc: “Dạy Niên Niên gọi anh là mẹ? Còn nói anh là nữ giả nam? Hả?”
Hạ Nhạc sắp điên rồi, hoàn toàn không rảnh trả lời vấn đề này của hắn.
Hắn liên tục hỏi: “Em là nữ giả nam sao? Hả? Nói chuyện đi, là anh đúng không? Có đúng không?”
Đợi chấm dứt, Hạ Nhạc mới nôn ọe anh: “Anh cũng quá ma quái rồi.”
Trì Lập Đông lại đâm cậu, nói: “Anh là nữ giả nam sao?”
Hạ Nhạc thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ, cầu xin tha thứ: “Không phải không phải… Anh cút đi!”
Trì Lập Đông vui vẻ lăn qua một bên, duỗi cánh tay kéo Hạ Nhạc qua.
Một lúc sau, Hạ Nhạc nói: “Cuối cùng anh dạy nó gọi anh là Mu Lan à?”
Trì Lập Đông buồn bực nói: “Bằng không thì sao đây? Để cho bé gọi anh là mẹ thật sao?”
Hạ Nhạc cười ra tiếng.
Trì Lập Đông muốn nói, không bằng gọi hắn là cha? Lại cảm thấy hơi xấu hổ, sự vô sỉ chiếm hết tiện nghi.
Hạ Nhạc giống như cũng không chấp nhất Niên Niên gọi hắn là gì, nói: “Anh nói với mẹ anh chưa? Nói như thế nào?”
Trì Lập Đông nói: “Đã ăn ngay nói thật rồi. Mẹ nói chờ cha mẹ của em nghỉ ngơi xong, có rảnh tới nhà của mẹ để ăn cơm… Ừ, gia trưởng hai bên gặp mặt.”
Hạ Nhạc vừa cười vừa nói: “Sau đó đưa vào động phòng sao?”
Trì Lập Đông cười nói: “Đây không phải là động phòng rồi sao?” Lại mặt dày nói, “… Cũng đã có con.”
Hạ Nhạc cười nhìn hắn, hỏi: “Anh thích Niên Niên không?”
Trì Lập Đông mê luyến hôn cậu một cái, nói: “Thích chứ, bé rất giống em.”
Đi tắm rửa sau đó trở về ôm nhau ngủ.
Ngày hôm qua cái chăn vừa được phơi nắng cho nên rất ấm áp, còn có mùi vị của ánh mặt trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất