Chương 69: Lựa chọn
Từ chức qua bên kia? Vậy không phải là bọn họ yêu xa? Sao có thể như thế được?
Trì Lập Đông vội nói: “Không được!”
Hạ Nhạc nói: “Nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức thằng bé.”
Trì Lập Đông đè thấp giọng lại nói: “Anh nói không được, em đi rồi thì anh phải làm sao bây giờ?”
Hạ Nhạc nói: “Em chỉ trở về hai ba năm đợi thằng bé lên tiểu học thì em quay về. Hay là hai ba năm anh cũng không đợi được?”
Giọng nói của cậu cũng không quyết liệt. Trì Lập Đông lại nghe ra một chút chấn vấn, có hơi tủi thân nhưng lại không thể nói rõ được, chỉ có thể nói: “Đương nhiên anh có thể chờ được.”
Hạ Nhạc giơ tay lên cách Niên Niên vuốt ve mặt hắn nói: “Trước tuổi đi học hai ba năm, trẻ con quan trọng nhất là giai đoạn lớn lên, em không muốn bỏ qua. Em thật sự rất thương thằng bé anh hiểu không?”
Trì Lập Đông nói: “Anh hiểu, nhưng mà tiểu học hay trung học thì không quan trọng sao? Anh sợ em ở với thằng bé hai ba năm rồi lại hai ba năm nữa…. Ầy.”
Hạ Nhạc nói: “Em sẽ không.”
Trì Lập Đông lại nói: “Hay là em khuyên bố mẹ em thử xem, để bọn họ chuyển về nước ở, vừa hay phòng cũng sửa sang gần xong rồi, đúng lúc để bọn họ ở được, chúng ta về sau ở căn khác. Đưa Niên Niên đi nhà trẻ quốc tế, sau này học trường tiểu học quốc tế, dạy học chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi thằng bé đâu, sau này đưa thằng bé về nước cũng thế thôi. Đây dù sao cũng là quê hương, bạn bè họ hàng sao không nhiều bằng ở nước ngoài được, hôm đó bố em còn nói ở nước ngoài không tìm được bạn đánh cờ tướng cùng, về nhà thì nhiều bao nhiêu, đi bừa một công viên cũng có thể gặp được bảy tám mươi người, còn tình cảm của mẹ em và dì tốt như thế, nếu như có thể thường xuyên gặp nhau nhất định cũng sẽ càng vui vẻ.”
Hạ Nhạc nói: “Bọn họ… không muốn trở về.”
“Tại sao chứ?” Trì Lập Đông hỏi xong mới cảm thấy câu hỏi này có hơi ngốc, nhưng hắn không muốn cùng Hạ Nhạc yêu xa, cố gắng muốn giữ lại Hạ Nhạc ở lại nước mới là điều tất yếu nói: “Sự nghiệp của em đang trên đà phát triển, ngành nghề này của em, nhân tài và nhân lực đổi mới càng nhanh, không cần anh nói thì em cũng hiểu rõ hơn anh, hai ba năm đủ để phá bỏ gần như căn bản mấy năm trước của em rồi, tới lúc em trở về lại phải bắt đầu lại từ đầu.”
Hạ Nhạc nói: “Cuộc sống luôn phải có những lựa chọn.”
Trì Lập Đông: “…”
Hắn như hiểu ra gì đó mới cẩn thận hỏi: “Bé cưng, có phải em đã sớm nghĩ tới điều này rồi đúng không?”
Hạ Nhạc trầm mặc.
Trong lòng Trì Lập Đông chua xót nói: “Cho nên em nghĩ xong xuôi rồi mới nói với anh.”
Hạ Nhạc nói: “Em đang thương lượng với anh.”
Trì Lập Đông: “Em không thương lượng với anh, em đã sớm quyết định rồi.”
Hạ Nhạc: “…” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trì Lập Đông: “…Anh không phải tức giận.”
Hạ Nhạc hình như khẽ thở dài lại giống như không có nói: “Ngủ trước đã, sau này lại nói, để em suy nghĩ lại.”
Sau này cũng không lập tức nói nữa.
Hôm sau là hai mươi chín tháng chạp, chính là giao thừa, năm nay không có ba mươi.
Hạ Nhạc muốn đưa Niên Niên tới nhà dì, đón giao thừa với bố mẹ và vợ chồng dì.
Mà Trì Lập Đông phải về nhà đón giao thừa cùng mẹ. Hắn muốn đưa vợ con tới đó. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Bọn em tự đi được rồi, anh tới thì bị giữ lại ăn cơm trưa đấy.” Hạ Nhạc nói đùa rồi lại nói: “Anh cũng đừng chậm trễ, về sớm một chút, giúp dì dán câu đối, gói sủi cảo.”
Trì Lập Đông cũng không kiên trì, bế Niên Niên tiễn bọn họ tới dưới tầng, nhìn thấy xe đi rồi bản thân mới lên trên tầng, dán câu đối lên cửa, khóa cửa kỹ càng rồi mới về nhà.
Cửa hàng bên đường cũng đều chuẩn bị đóng cửa trở về đón tết, không ít nhà đều đã dán xong câu đối, treo đèn lồng. Rất có không khí Tết, nhưng lại không giấu được sự vắng vẻ cả khu phố. Mỗi khi cuối năm, thành phố này cũng ít ồn ào hơn bình thường một nửa.
Trên đường không bị tắc, Trì Lập Đông lái xe thật chậm.
Trên đường xa xa nhìn thấy trụ sở đài truyền hình trung ương, đột nhiên hắn nhớ tới mấy tháng trước, lúc hắn và Hạ Nhạc vừa mới làm hòa, tới Thượng Hải thăm Hạ Nhạc, bên ngoài cửa sổ nơi Hạ Nhạc ở là tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, Hạ Nhạc không nỡ bỏ căn nhà kia, hắn còn nhanh trí vênh váo nói với Hạ Nhạc là đợi tới khi nào trở về sẽ ở một căn nhà có thể nhìn thấy trụ sở đài truyền hình trung ương, Hạ Nhạc vẫn không tin. Lúc đó Hạ Nhạc vội vàng về nước, thủ tục rời khỏi vị trí làm việc không thuận lợi mấy, còn bằng cách nhanh nhất làm xong thủ tục, trở về rồi, rời khỏi công ty tốt hơn mọi mặt công ty này. Hạ Nhạc nói không muốn cùng hắn yêu xa, muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Đời người luôn phải đối mặt với những sự lựa chọn. Sự lựa chọn lần này cuối cùng lại không giống lần trước được.
Về đến nhà vừa mới lại xe vào trong sân, còn chưa đỗ xe hẳn hoi thì khách khứa ở nhà hắn đã ra đón chào rồi.
Hai chị em Giang Ly và Giang Kỳ tới đây. Bởi vì ngài Giang qua đời, như người xưa thì năm nay người nhà họ Giang không thể tới nhà bạn bè chúc tết, cũng không thể tiếp đãi khách tới chúc tết. Cho nên Giang Kỳ mới vội tới giao thừa đặc biệt đưa em gái từ Thiên Tân tới, tặng cho bà Trì một món quà năm mới siêu lớn, để cảm ơn Trì Lập Đông đã từng giúp đỡ cô ấy, cũng để cảm ơn bà Trì đã chăm sóc em gái. Vốn là đặt được món quà xuống, nói chuyện một lúc thì phải đi rồi, là bà Trì áy náy nên giữ hai chị em lại ăn cơm trưa. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Giang Kỳ mới vào thương trường, chịu khổ cũng chịu học tập, lần này gặp so với khi trước dịu dàng khuê các hơn rồi, giỏi giang hơn rất nhiều người phụ nữ khác.
Dường như ngoài cái ngày ngoài ý muốn kia thì chưa gặp Giang Ly nữa, cô bé đã cắt đi mái tóc thẳng dài như nữ thần vườn trường, tóc ngắn chưa qua tai giống như tomboy, mặc thành phong cách con trai, gương mặt không chút son phấn, so với trước đây giống như hai người khác nhau.
Cô bé thoải mái chào hỏi Trì Lập Đông: “Bây giờ em làm thực tập sinh ở đài truyền hình rồi, mặc như thế này thoải mái hơn.”
Trì Lập Đông nói: “Vậy thì tốt, tốt nghiệp ở lại đài truyền hình à? Đài thành phố hay là CCTV?
Giang Ly nói: “Đều không phải, em trở về Thiên Tân rồi.”
Trì Lập Đông kinh ngạc nói: “Không phải thường xuyên đi hỗ trợ cho tổ chuyên mục của CCTV à? Sao không vào thực tập nữa?”
Giang Ly nhún vai, không muốn nói lắm.
Giang Kỳ có lẽ đã sớm bất bình thay em gái nói: “Vốn dĩ người hướng dẫn sẽ giới thiệu con bé trong số người đề cử, gần tới lúc công bố thì lại đổi thành người khác, nữ sinh kia bình thường biểu hiện không bằng Giang Ly, cũng chỉ nhìn vào nhà cô ta…”
“Chị.” Giang Ly nói: “Đừng nói nữa, vẫn là em chưa đủ xuất sắc, nếu không thì em cũng sẽ không bị thay thế, nhà cô ta có liên quan gì cũng không ảnh hưởng gì tới em.”
Giang Kỳ cũng không nói nữa, đợi Giang Ly tới phòng bếp phụ bếp thì mới lặng lẽ nói với mẹ con nhà họ Trì: “Đừng thấy con bé không sao, chính là da mặt con bé mỏng, không muốn để hai người nhận ra thôi ạ, lúc đó vừa mới nhận được danh sách, con bé về nhà nghỉ đông khóc mấy ngày liền mới cắt tóc đi đấy ạ.”
Bà Trì nói: “Không thực tập ở CCTV cũng không quan trọng, đợi tốt nghiệp CCTV tuyển dụng thì thi vào cũng được mà.”
Giang Kỳ nói: “Nói thì nói như vậy, báo cáo thực tập ở trong hồ sơ có từng thực tập ở CCTV hay không vẫn có điểm khác nhau mà ạ.”
Đợi hai chị em nhà họ Giang đi rồi, bà Trì hỏi Trì Lập Đông: “Chúng ta có thể giúp đỡ Giang Ly không? Không phải một năm cũng kiếm được không ít tiền quảng cáo à?”
Trì Lập Đông nói: “Phí quảng cáo công ty con không đủ bố CCTV xem, thời đại hoàng kim đều không kham nổi.”
Bà Trì nói: “Vậy Vương Tề không phải ở Trung Ảnh* à? Có thể nói lên CCTV không?”
*Trung Ảnh (中影) tên đầy đủ là 中影股份有限公司 (Central Pictures Corporation) là một công ty điện ảnh ở TQ.
Trì Lập Đông nhức đầu nói: “Con cũng không rõ lắm.”
Trì Lập Đông vội nói: “Không được!”
Hạ Nhạc nói: “Nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức thằng bé.”
Trì Lập Đông đè thấp giọng lại nói: “Anh nói không được, em đi rồi thì anh phải làm sao bây giờ?”
Hạ Nhạc nói: “Em chỉ trở về hai ba năm đợi thằng bé lên tiểu học thì em quay về. Hay là hai ba năm anh cũng không đợi được?”
Giọng nói của cậu cũng không quyết liệt. Trì Lập Đông lại nghe ra một chút chấn vấn, có hơi tủi thân nhưng lại không thể nói rõ được, chỉ có thể nói: “Đương nhiên anh có thể chờ được.”
Hạ Nhạc giơ tay lên cách Niên Niên vuốt ve mặt hắn nói: “Trước tuổi đi học hai ba năm, trẻ con quan trọng nhất là giai đoạn lớn lên, em không muốn bỏ qua. Em thật sự rất thương thằng bé anh hiểu không?”
Trì Lập Đông nói: “Anh hiểu, nhưng mà tiểu học hay trung học thì không quan trọng sao? Anh sợ em ở với thằng bé hai ba năm rồi lại hai ba năm nữa…. Ầy.”
Hạ Nhạc nói: “Em sẽ không.”
Trì Lập Đông lại nói: “Hay là em khuyên bố mẹ em thử xem, để bọn họ chuyển về nước ở, vừa hay phòng cũng sửa sang gần xong rồi, đúng lúc để bọn họ ở được, chúng ta về sau ở căn khác. Đưa Niên Niên đi nhà trẻ quốc tế, sau này học trường tiểu học quốc tế, dạy học chắc chắn cũng sẽ không bạc đãi thằng bé đâu, sau này đưa thằng bé về nước cũng thế thôi. Đây dù sao cũng là quê hương, bạn bè họ hàng sao không nhiều bằng ở nước ngoài được, hôm đó bố em còn nói ở nước ngoài không tìm được bạn đánh cờ tướng cùng, về nhà thì nhiều bao nhiêu, đi bừa một công viên cũng có thể gặp được bảy tám mươi người, còn tình cảm của mẹ em và dì tốt như thế, nếu như có thể thường xuyên gặp nhau nhất định cũng sẽ càng vui vẻ.”
Hạ Nhạc nói: “Bọn họ… không muốn trở về.”
“Tại sao chứ?” Trì Lập Đông hỏi xong mới cảm thấy câu hỏi này có hơi ngốc, nhưng hắn không muốn cùng Hạ Nhạc yêu xa, cố gắng muốn giữ lại Hạ Nhạc ở lại nước mới là điều tất yếu nói: “Sự nghiệp của em đang trên đà phát triển, ngành nghề này của em, nhân tài và nhân lực đổi mới càng nhanh, không cần anh nói thì em cũng hiểu rõ hơn anh, hai ba năm đủ để phá bỏ gần như căn bản mấy năm trước của em rồi, tới lúc em trở về lại phải bắt đầu lại từ đầu.”
Hạ Nhạc nói: “Cuộc sống luôn phải có những lựa chọn.”
Trì Lập Đông: “…”
Hắn như hiểu ra gì đó mới cẩn thận hỏi: “Bé cưng, có phải em đã sớm nghĩ tới điều này rồi đúng không?”
Hạ Nhạc trầm mặc.
Trong lòng Trì Lập Đông chua xót nói: “Cho nên em nghĩ xong xuôi rồi mới nói với anh.”
Hạ Nhạc nói: “Em đang thương lượng với anh.”
Trì Lập Đông: “Em không thương lượng với anh, em đã sớm quyết định rồi.”
Hạ Nhạc: “…” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trì Lập Đông: “…Anh không phải tức giận.”
Hạ Nhạc hình như khẽ thở dài lại giống như không có nói: “Ngủ trước đã, sau này lại nói, để em suy nghĩ lại.”
Sau này cũng không lập tức nói nữa.
Hôm sau là hai mươi chín tháng chạp, chính là giao thừa, năm nay không có ba mươi.
Hạ Nhạc muốn đưa Niên Niên tới nhà dì, đón giao thừa với bố mẹ và vợ chồng dì.
Mà Trì Lập Đông phải về nhà đón giao thừa cùng mẹ. Hắn muốn đưa vợ con tới đó. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
“Bọn em tự đi được rồi, anh tới thì bị giữ lại ăn cơm trưa đấy.” Hạ Nhạc nói đùa rồi lại nói: “Anh cũng đừng chậm trễ, về sớm một chút, giúp dì dán câu đối, gói sủi cảo.”
Trì Lập Đông cũng không kiên trì, bế Niên Niên tiễn bọn họ tới dưới tầng, nhìn thấy xe đi rồi bản thân mới lên trên tầng, dán câu đối lên cửa, khóa cửa kỹ càng rồi mới về nhà.
Cửa hàng bên đường cũng đều chuẩn bị đóng cửa trở về đón tết, không ít nhà đều đã dán xong câu đối, treo đèn lồng. Rất có không khí Tết, nhưng lại không giấu được sự vắng vẻ cả khu phố. Mỗi khi cuối năm, thành phố này cũng ít ồn ào hơn bình thường một nửa.
Trên đường không bị tắc, Trì Lập Đông lái xe thật chậm.
Trên đường xa xa nhìn thấy trụ sở đài truyền hình trung ương, đột nhiên hắn nhớ tới mấy tháng trước, lúc hắn và Hạ Nhạc vừa mới làm hòa, tới Thượng Hải thăm Hạ Nhạc, bên ngoài cửa sổ nơi Hạ Nhạc ở là tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, Hạ Nhạc không nỡ bỏ căn nhà kia, hắn còn nhanh trí vênh váo nói với Hạ Nhạc là đợi tới khi nào trở về sẽ ở một căn nhà có thể nhìn thấy trụ sở đài truyền hình trung ương, Hạ Nhạc vẫn không tin. Lúc đó Hạ Nhạc vội vàng về nước, thủ tục rời khỏi vị trí làm việc không thuận lợi mấy, còn bằng cách nhanh nhất làm xong thủ tục, trở về rồi, rời khỏi công ty tốt hơn mọi mặt công ty này. Hạ Nhạc nói không muốn cùng hắn yêu xa, muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Đời người luôn phải đối mặt với những sự lựa chọn. Sự lựa chọn lần này cuối cùng lại không giống lần trước được.
Về đến nhà vừa mới lại xe vào trong sân, còn chưa đỗ xe hẳn hoi thì khách khứa ở nhà hắn đã ra đón chào rồi.
Hai chị em Giang Ly và Giang Kỳ tới đây. Bởi vì ngài Giang qua đời, như người xưa thì năm nay người nhà họ Giang không thể tới nhà bạn bè chúc tết, cũng không thể tiếp đãi khách tới chúc tết. Cho nên Giang Kỳ mới vội tới giao thừa đặc biệt đưa em gái từ Thiên Tân tới, tặng cho bà Trì một món quà năm mới siêu lớn, để cảm ơn Trì Lập Đông đã từng giúp đỡ cô ấy, cũng để cảm ơn bà Trì đã chăm sóc em gái. Vốn là đặt được món quà xuống, nói chuyện một lúc thì phải đi rồi, là bà Trì áy náy nên giữ hai chị em lại ăn cơm trưa. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Giang Kỳ mới vào thương trường, chịu khổ cũng chịu học tập, lần này gặp so với khi trước dịu dàng khuê các hơn rồi, giỏi giang hơn rất nhiều người phụ nữ khác.
Dường như ngoài cái ngày ngoài ý muốn kia thì chưa gặp Giang Ly nữa, cô bé đã cắt đi mái tóc thẳng dài như nữ thần vườn trường, tóc ngắn chưa qua tai giống như tomboy, mặc thành phong cách con trai, gương mặt không chút son phấn, so với trước đây giống như hai người khác nhau.
Cô bé thoải mái chào hỏi Trì Lập Đông: “Bây giờ em làm thực tập sinh ở đài truyền hình rồi, mặc như thế này thoải mái hơn.”
Trì Lập Đông nói: “Vậy thì tốt, tốt nghiệp ở lại đài truyền hình à? Đài thành phố hay là CCTV?
Giang Ly nói: “Đều không phải, em trở về Thiên Tân rồi.”
Trì Lập Đông kinh ngạc nói: “Không phải thường xuyên đi hỗ trợ cho tổ chuyên mục của CCTV à? Sao không vào thực tập nữa?”
Giang Ly nhún vai, không muốn nói lắm.
Giang Kỳ có lẽ đã sớm bất bình thay em gái nói: “Vốn dĩ người hướng dẫn sẽ giới thiệu con bé trong số người đề cử, gần tới lúc công bố thì lại đổi thành người khác, nữ sinh kia bình thường biểu hiện không bằng Giang Ly, cũng chỉ nhìn vào nhà cô ta…”
“Chị.” Giang Ly nói: “Đừng nói nữa, vẫn là em chưa đủ xuất sắc, nếu không thì em cũng sẽ không bị thay thế, nhà cô ta có liên quan gì cũng không ảnh hưởng gì tới em.”
Giang Kỳ cũng không nói nữa, đợi Giang Ly tới phòng bếp phụ bếp thì mới lặng lẽ nói với mẹ con nhà họ Trì: “Đừng thấy con bé không sao, chính là da mặt con bé mỏng, không muốn để hai người nhận ra thôi ạ, lúc đó vừa mới nhận được danh sách, con bé về nhà nghỉ đông khóc mấy ngày liền mới cắt tóc đi đấy ạ.”
Bà Trì nói: “Không thực tập ở CCTV cũng không quan trọng, đợi tốt nghiệp CCTV tuyển dụng thì thi vào cũng được mà.”
Giang Kỳ nói: “Nói thì nói như vậy, báo cáo thực tập ở trong hồ sơ có từng thực tập ở CCTV hay không vẫn có điểm khác nhau mà ạ.”
Đợi hai chị em nhà họ Giang đi rồi, bà Trì hỏi Trì Lập Đông: “Chúng ta có thể giúp đỡ Giang Ly không? Không phải một năm cũng kiếm được không ít tiền quảng cáo à?”
Trì Lập Đông nói: “Phí quảng cáo công ty con không đủ bố CCTV xem, thời đại hoàng kim đều không kham nổi.”
Bà Trì nói: “Vậy Vương Tề không phải ở Trung Ảnh* à? Có thể nói lên CCTV không?”
*Trung Ảnh (中影) tên đầy đủ là 中影股份有限公司 (Central Pictures Corporation) là một công ty điện ảnh ở TQ.
Trì Lập Đông nhức đầu nói: “Con cũng không rõ lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất