Giả Ngoan – Nãi Hoàng Ba La Bao

Chương 21: Múa rìu qua mắt Cận gia

Trước Sau
Nghiêm Diệc Sơ vững tin rằng Cận Sầm với tư cách là một thằng đàn ông, một đại thần sẽ không tùy tiện làm những điều hèn hạ để cố tình trêu chọc cậu.

Nhưng sau khi bắt đầu vào game, Nghiêm Diệc Sơ phát hiện ra mình đã sai.

Bạn đã bao giờ thấy Lộ Na muốn đánh quái thú ở nơi hoang dã nhưng kết quả lúc đánh bọn quái thú lại như lon ton về nhà chưa? Có lẽ bạn đã gặp qua, cũng có lẽ Lộ Na như vậy cũng rất nhiều, nhưng...

Nghiêm Diệc Sơ vẫn còn tức giận khi nhìn thấy ID 'Núi nửa cân' đang chậm rãi quét quái trong khu hoang dã.

"Cậu làm gì đấy?" Nghiêm Diệc Sơ tức giận chậc một tiếng: "Cận Sầm, cậu lại không đánh quái xanh cho tôi."

Vẻ mặt Cận Sầm trở nên cay nghiệt, lời nói càng lạnh lùng hơn: "Anh dựa vào gì mà cướp đánh quái xanh chứ?"

Nghiêm Diệc Sơ không khỏi nghiến răng: "Đệt, nếu cậu không đánh ngược lại sẽ bị tấn công đấy! Còn đánh lợn rừng nữa! Cậu không biết, cậu có ngoan ngoãn đánh không hả, đừng có lướt tới lướt lui nữa!"

......

Cận Sầm dường như đang chứng thực những gì Nghiêm Diệc Sơ nói, cậu vừa dứt lời đã thả một con quái xanh ra.

Đồng đội cũng cạn lời.

Nghê yêu tôi không: Lộ Na đánh đàng hoàng đi em.

Nghiêm Diệc Sơ nhìn thấy thao tác xấu xa của Lộ Na, hỏi: "Không phải chứ, cậu không biết sao?"

Cận Sầm bình thản nói: "Không biết mà."

......

Nghiêm Diệc Sơ có hơi suy sụp.

Tại sao Cận Sầm lại khác với những gì cậu nghĩ vậy?

Chẳng lẽ một người nói năng thận trọng, đóa hoa cao lãnh, lạnh lùng như băng... dưới một hình tượng đại ca năm tám trăm vạn lại không phải là kỹ xảo cao siêu, nhân phẩm xuất sắc sao?

Sao mà.... Sao mà khốn nạn thế!

Nghiêm Diệc Sơ không biết lúc còn nhỏ Cận Sầm đã làm gì với Kỳ Dương và Trần Nghị, nếu cậu biết thì có lẽ ấn tượng của cậu về Cận Sầm sẽ thay đổi.

Nếu để Kỳ Dương với Trần Nghị nhớ lại, chắc đó sẽ là một trang sử đẫm máu và nước mắt.

Cận Sầm thoạt nhìn là một bạn nhỏ thanh khiết đáng yêu, đoan trang, thế mà lại cầm cuốn đề Toán Olympic cùng socola đặt trước mặt họ.

Làm đúng đề toán Olympic thì sẽ được ăn một miếng socola.

Làm sai đề toán Olympic thì sẽ ăn đập.

Còn nếu làm không đúng mà vẫn muốn ăn socola thì sẽ bị đập một trận tơi tả.

Nhóc Cận Sầm chỉ cần đứng đó nhíu mày thì Kỳ Dương, Trần Nghị sẽ vô thức che mông lại.

Bọn họ sẽ không bao giờ quên được việc lập uy sớm đã ăn sâu này.

Bây giờ nghĩ lại, Cận Sầm dạy bạn mình học hành chăm chỉ chỗ nào chứ, rõ ràng là huấn luyện chó thì có!

Hơn nữa socola là bọn họ tự bỏ tiền túi ra mua đấy!

Có một số người nhìn ngoài mặt thì nghiêm túc, đóa hoa cao lãnh nhưng thực ra bên trong lại xấu tính, không lúc nào là không trào ra nước đen. Cận Sầm chính là người như vậy.

Không giống như Nghiêm Diệc Sơ giả làm học sinh ba tốt, Cận Sầm mới đúng là "giả ngoan" thành công nhất.

Giáo viên cho rằng học vấn hạnh kiểm của cậu ta đều tốt, nhiệt tình học tập, Cận Chấn Quốc thì cho rằng cậu ta rất chính trực, căn chính hồng miêu, ngay cả đám Tống Úc cũng nghĩ rằng Cận Sầm lạnh lùng mạnh mẽ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Chỉ có Trần Nghị và Kỳ Dương đều biết rằng mấy thứ này đều là giả, giả hết.

Cận Sầm thực sự...

Luôn đáng sợ hơn những gì bạn nghĩ.

Như giờ đây, Nghiêm Diệc Sơ cảm nhận được sự ác ý của Cận Sầm.

"Sầm ca... năn nỉ đó, đừng chết mà..."

Có cảm giác nào tuyệt vọng hơn mình khi một cân bốn nhưng đồng đội lại chết hết không?

Lộ Na này giống như chiếc lá trên sông, trôi, trôi—xong hẻo.

Cận Sầm lạnh lùng giải thích: "Chơi gà thôi."

......

Gà cái đéo!

Giọng Nghiêm Diệc Sơ run run.

Đồng đội giờ đây chửi rủa loạn xạ trong khung chat.



Nghê yêu tôi không: Cc mẹ mài.

Nghê yêu tôi không: Gia Cát Lượng có thể trông chừng bạn gái mày được không.

Nghê yêu tôi không: Chơi Lộ Na đéo gì vậy.

......

Từ từ? Gì mà "Gia Cát Lượng có thể trông chừng bạn gái mày được không" ?

Cho hỏi, Gia Cát Lượng là cậu?

Còn đứa bị chửi là Cận Sầm?

Cận Sầm với cậu gì mà bạn trai bạn gái chứ!

Nghiêm Diệc Sơ giật mình khi nghe Cận Sầm nghiêm túc giải thích.

"Thằng đó nghĩ chúng ta xài tên cặp đấy."

Một cái cây, nửa cân núi, đúng là hơi giống tên cặp thật.

Nhưng mà trên đời này dùng lượng từ + danh từ làm ID nhiều không kể xiết, không lẽ cả thế giới này đều là tên cặp hết sao? Nghiêm Diệc Sơ tức đến mức muốn quay qua gϊếŧ chết đồng đội mình.

Vì không muốn thấy tên đồng đội này tiếp tục nói những điều kích động hơn nên Nghiêm Diệc Sơ hỏi Cận Sầm.

"Cậu biết chơi Gia Cát Lượng đúng không?"

Lúc nói cậu không khỏi nghiến răng, hận không thể lộ ra sự tức giận của mình trên từng câu từng chữ.

Sắc mặt Cận Sầm vẫn luôn bình tĩnh, gật đầu nói: "Biết chơi."

"Vậy đổi đi, chứ không sẽ thua mất."

Cận Sầm đưa điện thoại qua, hai người đổi nhân vật cho nhau.

Cậu ta thoáng nhìn Nghiêm Diệc Sơ đang cúi đầu nghiêm túc chơi game, mặc dù đã trở về dáng vẻ kính gọng đen cùng mái tóc chỉnh tề, vẫn là kiểu quần thụng nhưng đã không còn giấu được sự kiêu kỳ cùng nhuệ khí trên người cậu.

Cận Sầm mặc dù chết rất nhiều lần nhưng những trang bị nên có cũng chưa có.

Nghiêm Diệc Sơ không nói lời nào, cứ thế cầm acc điều khiển nhân vật đại khai sát giới.

Đối thủ cho rằng bên đây không còn sức đánh trả nên cực kỳ hổ báo, trước cửa thủy toàn là những đám lính gần hết máu, nhưng sau khi Lộ Na hồi sinh, bỗng nhiên sức chiến đấu tăng lên, kỹ thuật vô cùng nổi bật.

Gϊếŧ một.

Gϊếŧ hai...

Hệ thống không ngừng phát ra thông báo.

"Gϊếŧ năm!"

......

Đối thủ bị dọa đến sợ, gửi dấu "?" vào khung chat.

Nghiêm Diệc Sơ thấy đồng đội mình gửi tin nhắn.

Nghê yêu tôi không: Thằng ngu Gia Cát này.

Nghê yêu tôi không: Giờ là lúc lấy điện thoại bạn gái mày chơi đó à.

Nghê yêu tôi không: Làm ông đây đánh mà bực bội dễ sợ.

Nghiêm Diệc Sơ: ...

Vậy thì chửi "bạn gái" tao đó, chứ mắc gì chửi tao?

Bốn mươi phút của trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về Nghiêm Diệc Sơ và Cận Sầm.

Nghiêm Diệc Sơ trầy trật suốt bốn mươi phút nhớ lại suy nghĩ của mình lúc bắt đầu chơi, như một cái tát vào mặt cậu.

Cho cậu nợ.

Này thì chơi game với cậu ta.

Giọng của Sầm Cốc Vũ bên dưới vọng lên.

"Xong rồi, xuống lầu ăn cơm thôi nào!"

......

Cận Sầm hiển nhiên đứng dậy.

"Đi ăn cơm thôi, thầy tiểu Nghiêm."



Trên mặt Cận Sầm không có chút nào hổ thẹn, trông không giống như người đã lừa đồng đội mình khiến bị người khác mắng.

Nghiêm Diệc Sơ đứng đó nhìn Cận Sầm một lúc, cảm thấy trong sự xa cách của nam sinh trước mặt mình có chút lạnh nhạt, trong lạnh lùng có chút kiêu ngạo, trong kiêu ngạo lại có chút chính khí, quả là không chê vào đâu được.

Cận Sầm quay lại nhíu mày nhìn cậu, thắc mắc tại sao cậu lại không đi, khí chất đại ca tỏa ra mạnh mẽ làm người khác cảm thấy sợ hãi.

Nghiêm Diệc Sơ biết tại sao mình lại có thể bị Cận Sầm nhìn như vậy.

Kỹ năng diễn mà Nghiêm Diệc Sơ tự hào chẳng là gì so với Cận Sầm.

Đúng là múa rìu qua mắt Cận gia!

Cận Sầm với Nghiêm Diệc Sơ đang ngồi cạnh Sầm Cốc Vũ, mỗi người bưng một chén canh gà.

Sầm Cốc Vũ hài lòng nhìn hai người thiếu niên, giống như nhìn bầy heo con đang được vỗ béo để bán được giá trong dịp Tết này.

Bà gắp một ít đồ ăn cho cả hai rồi nói với Nghiêm Diệc Sơ.

"Tiểu Sơ, trong trường Cận Sầm có giúp đỡ cho con không? Nếu thằng bé này bắt nạt con thì cứ nói với dì, dì sẽ dạy lại nó!"

Nghiêm Diệc Sơ híp mắt cười rất ngoan: "Không đâu ạ, Cận Sầm giúp đỡ con nhiều lắm."

Sầm Cốc Vũ dạy dỗ Cận Sầm: "Con đừng có giở thủ đoạn đấy, biết không?"

Cận Sầm rất tự nhiên "Ừm" một tiếng, hoàn toàn không giống người vừa chơi Nghiêm Diệc Sơ một vố vừa rồi.

Sầm Cốc Vũ cứ một người lại một câu nên bữa ăn cơm tại gia này kéo dài đến một tiếng mới xong.

Hai người ăn đến no long lóc, cuối cùng mới bước ra sân Cận gia.

Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ một trước một sau đi trên con đường nhỏ trong rừng.

Nắng chiều nghiêng trên lối đi, bóng cây khẳng khiu chiếu lên áo sơ mi của Nghiêm Diệc Sơ phát ra một tầng ánh sáng.

Chiều nay vẫn còn dài. Lúc trong lúc đầu Nghiêm Diệc Sơ đang suy nghĩ đi chỗ nào chơi, có nên đi kiếm Từ Dịch Bình hay về nhà ngủ thì Cận Sầm lên tiếng.

Giọng của nam sinh giờ đây trở nên trầm thấp hệt như Nghiêm Diệc Sơ từng nghe trước kia.

"Nghiêm Diệc Sơ, đi net không?"

......

Nghiêm Diệc Sơ quay đầu lại, khuôn mặt của Cận Sầm hòa với vệt nắng sát rìa lông, lông mi của cậu ta dường như phát sáng lên.

Dáng người cao thẳng, khuôn mặt lạnh lùng.

Hmm rất đẹp trai.

Rất ngon.

Cận Sầm nhìn Nghiêm Diệc Sơ, đầu tiên là cau mày, sau đó lại dùng giọng nói như đàn cello êm ả làm cho Nghiêm Diệc Sơ không chịu được.

"Đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn gà*."

*Ăn gà: chơi PUBG.

......

Nghiêm Diệc Sơ nắm chặt tay thành quyền.

Cậu nhìn mặt Cận Sầm mà trong lòng không khỏi lay động.

Cận Sầm nhìn thấy Nghiêm Diệc Sơ đang do dự bèn đi đến cạnh cậu.

Sau khi ăn no, giọng Cận Sầm có chút lười biếng nên nhạt nhẽo giải thích: "Lộ Na vừa nãy là chọc anh thôi chứ tôi mạnh lắm nhé."

Cậu ta lấy từ trong tay Nghiêm Diệc Sơ đống điểm tâm ngọt ngũ cốc rồi vỗ nhẹ vào lưng Nghiêm Diệc Sơ.

"Đi thôi."

Cận Sầm cầm đồ ngọt đi về phía trước. Dáng lưng thiếu niên ấy thẳng tắp, đường khuỷu tay cầm đồ ngọt trông tràn đầy mạnh mẽ, tạo cảm giác cho người khác một sức mạnh tín phục.

Hình bóng mê người này Nghiêm Diệc Sơ từng thấy trước kia.

Nó thực sự... rất hợp khẩu vị cậu.

Nghiêm Diệc Sơ thề với lòng.

Lần cuối cùng, là lần cuối cùng mình tin cậu ta!

Cậu hít sâu một hơi rồi đi theo sau.

Tác giả có điều muốn nói:

Trong quyển vở nhỏ của Sầm ca: Hôm nay đã chọc vợ chưa? Chọc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau