Chương 37: "Hữu, yêu em, anh thực sự yêu em."
"Biết rồi. Con cáo hâm."
___________________________
"Nhất bạn rồi nhá, chỗ ăn chỗ ở còn được trai bao."
"Tao gạ nó cho tao thuê đó. Bao thằng cha mày."
Nay tôi nhờ thằng Phan Anh đến phụ tôi chuyển trọ, may đồ đạc của tôi cũng không nhiều lắm nên đi hai chuyến là xong.
Chó Phan Anh chưa chi đã nhảy ra mở tủ lạnh đầu tiên.
"Uầy có cả cherry cơ à, sang mồm thế. Xin miếng nha." - Con chó này còn chưa xin xong đã cho vào mồm mấy quả luôn rồi.
"Thằng Thanh đỡ hơn chưa." - Tôi cũng tới lấy ra chai bia để hai thằng uống cho mát.
"Mặt tiền lại đẹp rồi, mà nó không kể tao cũng đoán chắc chúng mày không phải anh em." - Nó ôm hộp cherry ra bàn. - "Chúng mày giống nhau nét nào tao chết liền."
"Ăn ít thôi, thằng Nguyên mua để đó chứ không phải tao đâu."
"Thế thì tao phải ăn hết để nó chiều mày mà mua nhiều hơn!"
Chó Phan Anh này nhờn vô đối thế mà vẫn ở cùng nhãi Thanh không vấn đề gì mới lạ thật đấy. Trong trí nhớ của tôi cứ mỗi lần đi chơi với thằng Phan Anh thì nhãi Thanh sẽ bám theo y như cái đuôi và hầu như hôm nào có nó là hôm đó bớt vui liền.
"Nhưng sau cái hôm mày đến trông nó cũng có sức sống hơn rồi." - Thằng Phan Anh bật nắp chai bia rồi rót cho tôi một cốc đầy. - "Chứ trước lúc nào cũng sầu, tao cứ nhắc đến mày là xù lông lên."
Vì hôm nay cả hai thằng đều rảnh nên ngồi tám chuyện một lúc lâu, cho đến khi điện thoại thằng Phan Anh "ting" lên một tiếng, tôi thấy nó nhìn rồi cười cười.
"Ê, anh bạn có mối mới rồi à?" - Tôi thấy cái điệu hí hửng của nó nên cũng vô thức cười theo.
"Thằng Thanh nhắn bảo có về ăn trưa không thôi."
"Nhất bạn."
"Mình nhì thôi, bạn là nhất."
Lúc tiễn thằng Phan Anh xuống hầm để xe, tôi rất chân thành khuyên bảo nó.
"Đang mê gái thì cứ mê gái, đừng vì thằng em mất nết của tao mà xa rời chính đạo nha."
Thằng Phan nhe răng cười mà vỗ vỗ vai tôi, chắc nịch.
"Yên tâm đi, bây giờ tao tu đạo vô tình mà."
"Vô tình đít nở hoa thì đừng khóc với tao. Đi đi."
Nhìn đồng hồ thấy cũng gần trưa nên tôi tranh thủ mua đồ về nấu ăn, lại chẳng biết trưa thằng Nguyên có về ăn hay không nên cũng gọi điện hỏi nó một câu.
"Anh có."
"Ờ."
"Từ giờ bữa nào anh cũng về ăn nên em cứ nấu nha."
"Éo."
Lúc tôi nấu xong xuôi thì thằng Nguyên cũng về, đáng lẽ nay nó phải phụ tôi chuyển đồ mà lỡ có hẹn với người quen nên thôi. Mà sáng nay lúc tôi ngủ dậy thì thằng Nguyên đã đi rồi nên không biết nó mặc suit, giờ nó về mới thấy, công nhận trông chững chạc hẳn.
Thằng Nguyên treo áo blazer lên giá rồi day day tháo caravat ra, cúc áo sơ mi cũng cởi bớt cho bớt nóng.
"Đi xem mắt à?" - Tôi nằm dài trên sofa, hỏi.
"Không, anh sắp về Hà Lan học tiếp nên bố mẹ mời người quen trên này đến mở tiệc chia tay, nghe mấy bác dặn dò này nọ."
"Ờm."
"Ô sin nhỏ ở nhà nhớ ông chủ rồi à?" - Con cáo phe phẩy cái đuôi nhào tới ôm lấy tôi.
Biết càng cựa quậy nó càng ôm chặt nên tôi cứ để nó ôm thôi.
"Đặt vé máy bay chưa?"
"Đặt rồi, cuối tuần tới bay."
"Ừm."
Thằng Nguyên hôn hôn cổ tôi rồi bế tôi lên, ẵm ra bàn ăn.
"Hong buồn nè, Hà Lan nhiều kỳ nghỉ mà, chẳng mấy anh lại về với em."
Tôi ngồi xuống ghế, chẳng hề hấn gì bắt đầu xới cơm, dù sao thì nó đi, một mình tôi ở đây lại chẳng rộng rãi thoáng mát quá.
"Mà khi nào Hữu muốn sang Hà Lan chơi thì để anh sắp xếp cho em, tiện sang Đức cũng vui."
Sau đó tôi nghe thằng Nguyên kể một số chuyện nó được trải nghiệm khi du học bên đó, trong cả bọn, có lẽ nó là đứa thay đổi nhiều nhất, có lẽ là do được tiếp xúc trực tiếp với văn hóa trời Tây. Không có gì để nghi ngờ về tương lai sáng chói của nó cả.
Lúc ngủ trưa tôi bảo thằng Nguyên nói cho tôi nghe mấy câu nước ngoài cho vui tai thì nó cho tôi chọn tiếng Hà Lan hoặc tiếng Đức, tiếng Pháp nó cũng biết một chút.
"Ê thế thử đọc cái gì lãng mạn bằng tiếng Đức đi."
"Đức toàn chính trị, tình cảm thấy đếch đâu."
"Thế tiếng Pháp coi."
"Bỏ đi, tiếng Việt mình vẫn trữ tình hơn." - Thằng Nguyên quay sang ôm dúi tôi vào lòng nó rồi ghé môi thì thầm vào tai tôi. - "Hữu là thiên thần nhỏ trong lòng anh, ôm em trong lòng mà tim anh hạnh phúc muốn vỡ ra. Chỉ mong em đừng đi đâu xa, mãi l--"
"Câm mẹ mồm đi, ghê vãi."
Sau đó nó đè tôi ra cù nách một hồi làm tôi cười mệt rồi cả hai lăn ra ngủ đến gần nửa chiều, tôi tỉnh dậy trước nhưng chưa ra khỏi giường vội.
Tay thằng Nguyên vẫn còn vắt ngang eo tôi, cái mặt tiền của nó vẫn đang thư thái say ngủ, từng đường nét khuôn mặt vẫn chuẩn chỉ nét nào ra nét đó chỉ có cánh môi mỏng lúc không cười trông cứ buồn tênh. Giống như có lực hút, tôi sáp tới hôn nhẹ lên môi nó rồi khẽ khàng mò tay vào trong quần nó.
Tôi chạm lên thứ đã hành hạ mình nguyên một đêm với lũ thú kia, lúc này nó âm ấm, mềm mại vô hại gì đâu. Ngón tay tôi mâm mê sờ nắn cho đến khi nó cứng dần lên nóng rực thì bỏ ngang, tôi trở mình tính ngồi dậy.
"Này..." - Thằng Nguyên cầm cái tay hư hỏng của tôi giữ lại. - "Làm cái trò gì thế hả?"
"Kiểm tra giúp mày xem hỏng chưa đó."
"Ai lại kiểm tra hời hợt như thế."
Nói rồi nó vơ lấy chai nước đầu giường mà uống một ngụm, kéo tôi nằm lại rồi hung hăng hôn ngấu nghiến. Chẳng chốc mấy mà áo quần hai đứa lại rơi tá lả dưới giường, những ngón tay tôi bấu chặt lên bả vai của thằng Nguyên như bám lấy nơi vững chắc, an toàn nhất, miệng tôi theo nhịp ra vào khẽ buột miệng những tiếng nỉ non.
"Hữu, anh yêu em."
Rất lâu rồi cả hai mới làʍ ŧìиɦ riêng như vậy, mọi thứ diễn ra không cần phải vội vã, giục giã bởi tranh giành nữa, mà cả hai tỉ mẩn quan tâm đến cảm nhận của nhau. Những tiếng yêu, tiếng thủ thỉ cứ rót bên tai tôi khiến tim tôi đập loạn lên, phía sau theo thế đáp trả thêm ôm khít thứ thô nóng đang làm loạn đó.
"Ah..." - Thằng Nguyên thở d*c rồi híp mắt rên khẽ một tiếng.
Biết con cáo đó đang sướng đến điên nên lòng tôi cũng thấy vui vui, đang định há miệng ngậm lấy đầu ngực của thằng Nguyên thì nó giữ chặt lấy tôi hòng đâm thứ kia vào sâu hơn.
"Hữu, yêu em, anh thực sự yêu em."
Những giọt mồ hôi ứa ra vì va chạm kịch liệt làm tóc mái của nó hơi ướt một chút, khi đó gần đến cao trào, tôi đưa tay gạt chúng sang một bên rồi rướn người tới hôn lên trán thằng Nguyên một cái.
"Biết rồi. Con cáo hâm."
Tôi nghiêng mặt sang một bên với hai tai, hai má hồng ửng nói vậy rồi ngay sau đó như thể ập đến một trận vũ bão vậy đó, giống như đang nghe ballad nhẹ nhàng sâu lắng mà tự nhiên partner của bạn đổi mẹ sang rock cháy banh nóc.
Tuy nhiên, nhạc nào Hữu này cũng nhảy được.
Tối đó bọn thằng Toàn với Vinh lại kéo nhau đến như có điểm danh không bằng.
"Gì đó, tao đã tha cho rồi mà giờ vẫn còn đi hai hàng à?" - Thằng Vinh tung hứng quả táo trên tay vừa ngứa mồm châm chọc tôi. - "Tối nay liệu mà khóc lóc, van xin cẩn thận thì có khi tao còn s--"
"Thay vì ở đấy ảo tưởng thì nghĩ cách dập c̠ôи ŧɦịŧ mạnh hơn đi. Gì đâu tưởng kim chích." - Tôi nhếch môi đáp trả.
"HẢ?!???" - Quả táo trong tay nó tới số hay cũng là điềm báo cho...
Lúc thằng Toàn với Nguyên từ phòng bếp nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của tôi tràn ra thì cũng kịp kéo thằng Vinh đi dạy dỗ lại.
"MÀY MÀ CÓ BẦU ĐƯỢC LÀ TAO ŧɦασ MÀY CÓ BẦU VƯỢT MẶT THÌ THÔI ĐÓ!!"
Tôi bật cười cảm khái.
Khϊếp, con báo này dirty talk đỉnh thật.
______________________________________
Sơ: Khs hqua Sơ ngủ mơ thấy mình viết Hữu có con vs Toàn Nguyên Vinh, 3 đứa = ))) má thấy mik ác wa
___________________________
"Nhất bạn rồi nhá, chỗ ăn chỗ ở còn được trai bao."
"Tao gạ nó cho tao thuê đó. Bao thằng cha mày."
Nay tôi nhờ thằng Phan Anh đến phụ tôi chuyển trọ, may đồ đạc của tôi cũng không nhiều lắm nên đi hai chuyến là xong.
Chó Phan Anh chưa chi đã nhảy ra mở tủ lạnh đầu tiên.
"Uầy có cả cherry cơ à, sang mồm thế. Xin miếng nha." - Con chó này còn chưa xin xong đã cho vào mồm mấy quả luôn rồi.
"Thằng Thanh đỡ hơn chưa." - Tôi cũng tới lấy ra chai bia để hai thằng uống cho mát.
"Mặt tiền lại đẹp rồi, mà nó không kể tao cũng đoán chắc chúng mày không phải anh em." - Nó ôm hộp cherry ra bàn. - "Chúng mày giống nhau nét nào tao chết liền."
"Ăn ít thôi, thằng Nguyên mua để đó chứ không phải tao đâu."
"Thế thì tao phải ăn hết để nó chiều mày mà mua nhiều hơn!"
Chó Phan Anh này nhờn vô đối thế mà vẫn ở cùng nhãi Thanh không vấn đề gì mới lạ thật đấy. Trong trí nhớ của tôi cứ mỗi lần đi chơi với thằng Phan Anh thì nhãi Thanh sẽ bám theo y như cái đuôi và hầu như hôm nào có nó là hôm đó bớt vui liền.
"Nhưng sau cái hôm mày đến trông nó cũng có sức sống hơn rồi." - Thằng Phan Anh bật nắp chai bia rồi rót cho tôi một cốc đầy. - "Chứ trước lúc nào cũng sầu, tao cứ nhắc đến mày là xù lông lên."
Vì hôm nay cả hai thằng đều rảnh nên ngồi tám chuyện một lúc lâu, cho đến khi điện thoại thằng Phan Anh "ting" lên một tiếng, tôi thấy nó nhìn rồi cười cười.
"Ê, anh bạn có mối mới rồi à?" - Tôi thấy cái điệu hí hửng của nó nên cũng vô thức cười theo.
"Thằng Thanh nhắn bảo có về ăn trưa không thôi."
"Nhất bạn."
"Mình nhì thôi, bạn là nhất."
Lúc tiễn thằng Phan Anh xuống hầm để xe, tôi rất chân thành khuyên bảo nó.
"Đang mê gái thì cứ mê gái, đừng vì thằng em mất nết của tao mà xa rời chính đạo nha."
Thằng Phan nhe răng cười mà vỗ vỗ vai tôi, chắc nịch.
"Yên tâm đi, bây giờ tao tu đạo vô tình mà."
"Vô tình đít nở hoa thì đừng khóc với tao. Đi đi."
Nhìn đồng hồ thấy cũng gần trưa nên tôi tranh thủ mua đồ về nấu ăn, lại chẳng biết trưa thằng Nguyên có về ăn hay không nên cũng gọi điện hỏi nó một câu.
"Anh có."
"Ờ."
"Từ giờ bữa nào anh cũng về ăn nên em cứ nấu nha."
"Éo."
Lúc tôi nấu xong xuôi thì thằng Nguyên cũng về, đáng lẽ nay nó phải phụ tôi chuyển đồ mà lỡ có hẹn với người quen nên thôi. Mà sáng nay lúc tôi ngủ dậy thì thằng Nguyên đã đi rồi nên không biết nó mặc suit, giờ nó về mới thấy, công nhận trông chững chạc hẳn.
Thằng Nguyên treo áo blazer lên giá rồi day day tháo caravat ra, cúc áo sơ mi cũng cởi bớt cho bớt nóng.
"Đi xem mắt à?" - Tôi nằm dài trên sofa, hỏi.
"Không, anh sắp về Hà Lan học tiếp nên bố mẹ mời người quen trên này đến mở tiệc chia tay, nghe mấy bác dặn dò này nọ."
"Ờm."
"Ô sin nhỏ ở nhà nhớ ông chủ rồi à?" - Con cáo phe phẩy cái đuôi nhào tới ôm lấy tôi.
Biết càng cựa quậy nó càng ôm chặt nên tôi cứ để nó ôm thôi.
"Đặt vé máy bay chưa?"
"Đặt rồi, cuối tuần tới bay."
"Ừm."
Thằng Nguyên hôn hôn cổ tôi rồi bế tôi lên, ẵm ra bàn ăn.
"Hong buồn nè, Hà Lan nhiều kỳ nghỉ mà, chẳng mấy anh lại về với em."
Tôi ngồi xuống ghế, chẳng hề hấn gì bắt đầu xới cơm, dù sao thì nó đi, một mình tôi ở đây lại chẳng rộng rãi thoáng mát quá.
"Mà khi nào Hữu muốn sang Hà Lan chơi thì để anh sắp xếp cho em, tiện sang Đức cũng vui."
Sau đó tôi nghe thằng Nguyên kể một số chuyện nó được trải nghiệm khi du học bên đó, trong cả bọn, có lẽ nó là đứa thay đổi nhiều nhất, có lẽ là do được tiếp xúc trực tiếp với văn hóa trời Tây. Không có gì để nghi ngờ về tương lai sáng chói của nó cả.
Lúc ngủ trưa tôi bảo thằng Nguyên nói cho tôi nghe mấy câu nước ngoài cho vui tai thì nó cho tôi chọn tiếng Hà Lan hoặc tiếng Đức, tiếng Pháp nó cũng biết một chút.
"Ê thế thử đọc cái gì lãng mạn bằng tiếng Đức đi."
"Đức toàn chính trị, tình cảm thấy đếch đâu."
"Thế tiếng Pháp coi."
"Bỏ đi, tiếng Việt mình vẫn trữ tình hơn." - Thằng Nguyên quay sang ôm dúi tôi vào lòng nó rồi ghé môi thì thầm vào tai tôi. - "Hữu là thiên thần nhỏ trong lòng anh, ôm em trong lòng mà tim anh hạnh phúc muốn vỡ ra. Chỉ mong em đừng đi đâu xa, mãi l--"
"Câm mẹ mồm đi, ghê vãi."
Sau đó nó đè tôi ra cù nách một hồi làm tôi cười mệt rồi cả hai lăn ra ngủ đến gần nửa chiều, tôi tỉnh dậy trước nhưng chưa ra khỏi giường vội.
Tay thằng Nguyên vẫn còn vắt ngang eo tôi, cái mặt tiền của nó vẫn đang thư thái say ngủ, từng đường nét khuôn mặt vẫn chuẩn chỉ nét nào ra nét đó chỉ có cánh môi mỏng lúc không cười trông cứ buồn tênh. Giống như có lực hút, tôi sáp tới hôn nhẹ lên môi nó rồi khẽ khàng mò tay vào trong quần nó.
Tôi chạm lên thứ đã hành hạ mình nguyên một đêm với lũ thú kia, lúc này nó âm ấm, mềm mại vô hại gì đâu. Ngón tay tôi mâm mê sờ nắn cho đến khi nó cứng dần lên nóng rực thì bỏ ngang, tôi trở mình tính ngồi dậy.
"Này..." - Thằng Nguyên cầm cái tay hư hỏng của tôi giữ lại. - "Làm cái trò gì thế hả?"
"Kiểm tra giúp mày xem hỏng chưa đó."
"Ai lại kiểm tra hời hợt như thế."
Nói rồi nó vơ lấy chai nước đầu giường mà uống một ngụm, kéo tôi nằm lại rồi hung hăng hôn ngấu nghiến. Chẳng chốc mấy mà áo quần hai đứa lại rơi tá lả dưới giường, những ngón tay tôi bấu chặt lên bả vai của thằng Nguyên như bám lấy nơi vững chắc, an toàn nhất, miệng tôi theo nhịp ra vào khẽ buột miệng những tiếng nỉ non.
"Hữu, anh yêu em."
Rất lâu rồi cả hai mới làʍ ŧìиɦ riêng như vậy, mọi thứ diễn ra không cần phải vội vã, giục giã bởi tranh giành nữa, mà cả hai tỉ mẩn quan tâm đến cảm nhận của nhau. Những tiếng yêu, tiếng thủ thỉ cứ rót bên tai tôi khiến tim tôi đập loạn lên, phía sau theo thế đáp trả thêm ôm khít thứ thô nóng đang làm loạn đó.
"Ah..." - Thằng Nguyên thở d*c rồi híp mắt rên khẽ một tiếng.
Biết con cáo đó đang sướng đến điên nên lòng tôi cũng thấy vui vui, đang định há miệng ngậm lấy đầu ngực của thằng Nguyên thì nó giữ chặt lấy tôi hòng đâm thứ kia vào sâu hơn.
"Hữu, yêu em, anh thực sự yêu em."
Những giọt mồ hôi ứa ra vì va chạm kịch liệt làm tóc mái của nó hơi ướt một chút, khi đó gần đến cao trào, tôi đưa tay gạt chúng sang một bên rồi rướn người tới hôn lên trán thằng Nguyên một cái.
"Biết rồi. Con cáo hâm."
Tôi nghiêng mặt sang một bên với hai tai, hai má hồng ửng nói vậy rồi ngay sau đó như thể ập đến một trận vũ bão vậy đó, giống như đang nghe ballad nhẹ nhàng sâu lắng mà tự nhiên partner của bạn đổi mẹ sang rock cháy banh nóc.
Tuy nhiên, nhạc nào Hữu này cũng nhảy được.
Tối đó bọn thằng Toàn với Vinh lại kéo nhau đến như có điểm danh không bằng.
"Gì đó, tao đã tha cho rồi mà giờ vẫn còn đi hai hàng à?" - Thằng Vinh tung hứng quả táo trên tay vừa ngứa mồm châm chọc tôi. - "Tối nay liệu mà khóc lóc, van xin cẩn thận thì có khi tao còn s--"
"Thay vì ở đấy ảo tưởng thì nghĩ cách dập c̠ôи ŧɦịŧ mạnh hơn đi. Gì đâu tưởng kim chích." - Tôi nhếch môi đáp trả.
"HẢ?!???" - Quả táo trong tay nó tới số hay cũng là điềm báo cho...
Lúc thằng Toàn với Nguyên từ phòng bếp nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của tôi tràn ra thì cũng kịp kéo thằng Vinh đi dạy dỗ lại.
"MÀY MÀ CÓ BẦU ĐƯỢC LÀ TAO ŧɦασ MÀY CÓ BẦU VƯỢT MẶT THÌ THÔI ĐÓ!!"
Tôi bật cười cảm khái.
Khϊếp, con báo này dirty talk đỉnh thật.
______________________________________
Sơ: Khs hqua Sơ ngủ mơ thấy mình viết Hữu có con vs Toàn Nguyên Vinh, 3 đứa = ))) má thấy mik ác wa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất