Chương 36: Hóa ra mình không có nhiều mị lực đến vậy
Phiến Phiến đứng trong nắng thật là đẹp, dáng người mảnh khảnh, mặt mày diễm lệ, Bạch Nhược Phong từ xa nhìn đều thấy tim đập bịch bịch, cảm thấy Phiến Phiến nhà mình lớn rồi, nẩy nở, dễ dàng thu hút các A khác.
Bạch Nhược Phong cho là Kinh Hưng Thế khắp toàn thân đều đang phun pheromone.
Giống như dòng suối ào ào ào ào ào ào
Anh biết loại ý nghĩ này của mình biến thái, nhưng chính là không khống chế được mà cảm thấy được Từ Phàm bên cạnh mình thật chướng mắt.
Hừ, trừng hai mắt xem ai đó?
Phiến Phiến là của anh!
"Anh Phong?" Từ Phàm chú ý tới tầm mắt của Bạch Nhược Phong tầm, mà không nghĩ tới nơi sâu xa, mà là buồn bực nói, "Anh đi xem vợ mình còn lôi kéo em theo làm chi?"
Từ Phàm nghĩ cũng không hiểu, chuyện anh Phong yêu sớm trong khối 12 đã truyền ra rộng rãi, cũng không chỉ một người nhìn thấy hai người ôm ôm ấp ấp, còn cần gì mà phải trốn?
Sao không xông lên nói chuyện đi, cần tìm thùng rác che chắn làm gì cơ chứ?
Bạch Nhược Phong trầm mặc nghe xong, ôm vai Từ Phàm một cái, nụ cười trên mặt sáng loáng, rất giả dối: "Từ Phàm a, anh vẫn cảm thấy mày và những người khác không giống nhau."
Từ Phàm: "..."
Bạch Nhược Phong: "Mày biết không giống nhau chỗ nào không?"
Từ Phàm: "..."
Bạch Nhược Phong: "Mày là một người khiến người ta dễ dàng tâm sự.."
Từ Phàm: "..."
Bạch Nhược Phong: "Mày biết tao muốn tâm sự cái gì không?"
Từ Phàm: "..."
Bạch Nhược Phong cúi người đến gần, đem chuyện mà mình cùng Kinh Hưng Thế còn chưa cùng nhau tỏ tình nói ra, Từ Phàm lập tức phát ra một tiếng kêu quái dị, nếu không phải tiểu A tay mắt lanh lẹ che miệng che thật sớm, người bạn mới vừa có thể "tâm sự " sẽ bị Bạch Nhược Phong từ bỏ.
"Anh Phong, anh từ đâu mà cảm thấy em là người có thể tâm sự được vậy?" Từ Phàm cũng tự mình biết mình, khổ sở đến muốn khóc, "Anh chỉ là cảm thấy em không dám đemviệc này nói ra, dễ ức hiếp."
Bạch Nhược Phong tiếp tục cười: "Mày nói cái gì đó? Tao thật là thương tâm." Chỉ có điều ngữ khí với "Tao muốn bóp chết mi" không khác là bao, Từ Phàm sững sờ rùng mình.
Bên kia Kinh Hưng Thế khởi động xong, giáo viên bắt đầu mang theo cả lớp chạy vòng. Tiết thể dục của lớp 11 thường là chạy chậm hai vòng, 800 mét, sau đó tự do hoạt động.
Bạch Nhược Phong bên này lẩm bẩm lầm bầm chưa từng dừng lại: "Chú ý, vợ tao sắp chạy tới."
"Trong lớp kia hàng thứ hai, người đang chạy một cách thoải mái chính là vợ tao."
"Aizz,Omega nên chạy một vòng thôi, yếu đuối lắm."
"Ôi, vợ anh chạy cũng thật là đẹp mắt."
Từ Phàm ngồi xổm đằng sau thùng rác, nhìn thấy mắt Bạch Nhược Phong, không nhịn nổi nữa lấy tai nghe ra.
Tình yêu, đều do tình yêu chết tiệt này!
Một phút nào đó Bạch Nhược Phong bỗng nhiên không lên tiếng, Từ Phàm buồn bực quay đầu lại nhìn một cái. Nãy không thèm nhìn, giờ nhìn một cái, tiểu A thiếu chút nữa kêu: "Mịa nó, anh Phong, vợ anh sao bị alpha kéo lại vậy?"
Lúc Kinh Hưng Thế bị Đồng Vũ kéo, vừa định đi bên thao trường ngồi nghỉ ngơi.
Đồng Vũ hỏi cậu chuẩn bị kỹ càng trong trận đấu bóng rổ thượng đưa nước hay chưa.
Kinh Hưng Thế ăn ngay nói thật: "Này cần gì mà chuẩn bị?"
Một bình nước khoáng mà thôi, có chuẩn bị gì đi chăng nữa, cũng chẳng chuẩn bị ra hoa được.
"Lúc đưa nước, còn có thể đưa cái khác." Đồng Vũ "thiện ý" mà nhắc nhở, "Cậu bây giờ cùng học trưởng lớp 12 truyền scandal, giáo nghe thấy sẽ tức giận, chẳng bằng..."
"Chẳng bằng cùng cậu truyền?" Kinh Hưng Thế đem hai tay cắm vào trong túi quần, đầy hứng thú mà đánh giá Alpha trước mặt, "Cậu nhìn tôi trông có giống thằng ngu không?"
Đồng Vũ mím mím môi.
Cậu nhìn xung quanh bốn phía, thấy các bạn học dần dần tản ra, cũng dự định đi: "Không cần cậu bận tâm, dù cho tôi và học trưởng lớp 12 có thật sự yêu sớm đi chăng nữa, cũng không tới lượt cậu quản."
"Học trưởng" trong miệng Kinh Hưng Thế đã hung hăng bước tới dưới bóng cây trên sân thể dục, đang dựa vào cái cây cách Kinh Hưng Thế rất gần, chờ tiểu O đi ngang qua.
Tiểu O quả thực tản bộ lại đây, vừa đi vừa nghỉ, xem ra đang tìm bóng cây thích hợp để nghỉ ngơi. Bạch Nhược Phong nhìn thấy lòng như lửa đốt, thực sự nhịn không được, xông tới ôm Kinh Hưng Thế vào trong lồng ngực.
Kinh Hưng Thế quả thực giật mình, thiếu chút nữa trực tiếp tung ra thuật phòng thân mà ba dạy, còn may mà Bạch Nhược Phong không xịt thuốc khử mùi, mùi bạc hà chui vào mũi cậu.
"Anh à?" Kinh Hưng Thế tùy ý để Bạch Nhược Phong kéo mình đến sâu trong rừng cây nhỏ
Lá cây xào xạc trong gió, Bạch Nhược Phong đem Phiến Phiến kéo vào trong lồng ngực ôm một cái, sau đó tự nhận là rất rộng lượng hỏi: "Em làm gì vậy?"
"Học thể dục a." Kinh Hưng Thế ngửi ngửi hõm cổ tiểu A, "Còn anh làm gì đấy?"
"Học thể dục." Bạch Nhược Phong mở mắt nói mò.
Kinh Hưng Thế nhớ tới thời khóa biểu của Bạch Nhược Phong, trong nháy mắt xệ mặt xuống: "Anh nói dối."
"Anh anh..."
"Anh cúp học."
"Tiết tự học." Bạch Nhược Phong vội vã lôi kéo Phiến Phiến ngồi ở dưới bóng cây, dùng chân vòng qua người cậu, "Anh nhớ em."
Thiếu niên Alpha nháy mắt, vệt nắng loang lổ đổ lên trên khuôn mặt tinh xảo: "Phiến Phiến, em mới vừa cùng Alpha kia nói gì vậy?"
Anh mình thật đẹp trai a...
Kinh Hưng Thế đâm vào Bạch Nhược Phong trong lồng ngực, rầm rì: "Cậu ta muốn lúc trận bóng rổ diễn ra em tới đưa nước cho cậu ta."
Bạch -mỗi lần chơi bóng rổ đều có vô số Omega đưa nước - Nhược Phong sững sờ không cảm thấy có gì sai ở đây, nhưng mà trong đầu có chút mao mao: "Đưa nước cái gì mà đưa nước, không đưa!"
"Hoạt động tập thể của lớp" Kinh Hưng Thế tiếp tục ngửi hõm cổ tiểu A.
"Làm sao vậy?" Bạch Nhược Phong gãi gãi cổ mình. "Mùi vị của anh thay đổi một chút rồi." Cậu nhắm hai mắt lại, âm thanh bắt đầu nhỏ dần, "Dễ ngửi"
Thay đổi sao?
Bạch Nhược Phong tự mình không nhận ra, nhưng mà hắn sắp mười tám tuổi, mùi vị pheromone sẽ lắng đọng lại, hiện tại có chút biến hóa cũng bình thường, ngược lại Kinh Hưng Thế có thể đoán được càng làm cho hắn cao hứng.
Phiến Phiến quan tâm mình. Tiểu A đắc ý mà nghĩ.
Ánh sáng vừa đủ, Kinh Hưng Thế rất nhanh đi vào giấc ngủ trong lồng ngực Bạch Nhược Phong, lông mi khẽ động đậy, hô hấp toàn bộ phả vào trong hõm cổ Alpha, như làn gió mùa xuân ấm áp nhất.
Bạch Nhược Phong đem chân duỗi hơi thẳng, nhìn sân tập đầy nắng bên ngoài rừng cây, chợt nhận ra rằng cả đời này mình có thể được như vậy thì không thể tốt hơn.
Phiến Phiến tốt nhất, tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Ai nha, tuổi thanh xuân đẹp nhất lại không thể đánh dấu Phiến Phiến, cho nên dù có đẹp đẽ đến đâu, vẫn là phải mau mau trưởng thành thôi. Trưởng thành a... Dường như chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Bạch Nhược Phong cảm thấy trước đây không lâu bọn họ chỉ có thể ở trong điện thoại trò chuyện, trong chớp mắt đã cùng nhau học chung trường trung học thực nghiệm được hơn một tháng.
Trước đây các ba thường nói thời gian trôi qua nhanh, Bạch Nhược Phong còn khịt mũi coi thường, hắn ngóng chờ tan học, rồi lại tiếp tục chờ tan học, trông mong kỳ nghỉ, trông mong đến mức mỗi ngày lật quyển lịch năm, sáu lần, cuối cùng cũng không chờ được tới lúc gặp lại Phiến Phiến.
Bây giờ cùng Phiến Phiến ở chung một chỗ, mới mơ hồ hiểu được lời của các ba là có ý gì.
Thời gian trôi nhanh đến đâu không quan trọng, chỉ là những người xung quanh bạn đã thay đổi, thay đổi yếu tố mà ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời.
Có Phiến Phiến cạnh bên, tuổi trẻ của hắn sẽ lập tức phóng nhanh như tên lửa,
Lúc Từ Phàm tìm tới Bạch Nhược Phong, tiểu A đang vụng về đem đồng phục học sinh cởi ra khoác lên người Phiến Phiến.
Kinh Hưng Thế ngủ ngon quá, thậm chí ợ một cái nho nhỏ, Bạch Nhược Phong sắp hạnh phúc muốn chết rồi, cho nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông tan tiết học vang lên.
"Anh Phong!" Từ Phàm đè thấp tiếng nói, "Giờ mà còn không đi nữa thì chuông vào tiết sẽ vang lên đó."
Bạch Nhược Phong trốn học thì không sao cả, chỉ là không thể để Kinh Hưng Thế đồng thời cùng nhau trốn học.
Tiểu A vội vã đánh thức Phiến Phiến: "Đợi về nhà anh lại ôm em ngủ sau nha."
Kinh Hưng Thế dụi dụi con mắt, ngồi trong lồng ngực Bạch Nhược Phong một chút, lắc lư qua lại một chút, lại ngủ mềm nhũn.
Bạch Nhược Phong đau lòng vô cùng, lôi kéo Phiến Phiến chạy về hướng phòng học phương: "Đêm nay đi ngủ sớm một chút."
"Ừm." Kinh Hưng Thế trả lời cũng mềm mại, lúc đi tới dưới tòa dạy học, nháy mắt hai lần "Anh!!."
"Hả?" Bạch Nhược Phong đột nhiên quay đầu lại.
Vầng trán thiếu niên có vài giọt mồ hôi, lỗ tai đỏ lên,trên áo khoác đồng phục màu trắng dính đầy lá cây.
Kinh Hưng Thế ngơ ngác mà nhìn vài giây, lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, anh nhanh trở về lớp đi thôi, sắp học rồi."
"Anh không sợ bị muộn." Bạch Nhược Phong tùy tiện xoa đầu tiểu O, thuận thế đẩy cậu về hướng cầu thang, "Tan học chờ anh."
Kinh Hưng Thế tinh nghịch gật đầu, sau một lát bỗng nhiên kéo vạt áo của Bạch Nhược Phong lại: "Anh ơi, hôm nay chúng ta ở ký túc xá đi."
Đơn xin ở ký túc xá của cậu còn chưa có được duyệt, đi nói chuyện cùng giáo viên chủ nhiệm một chút có lẽ sẽ được duyệt sớm, mà dù được duyệt hay không, cũng có ký túc xá của Bạch Nhược Phong ở đằng kia, hai người còn có thể danh chính ngôn thuận chen chung một cái giường.Dù gì cũng chỉ có một cái chăn mà thôi.
Trở lại phòng học Kinh Hưng Thế nằm nhoài trên bàn sách ngủ tiếp một lát, chờ tiếng chuông vào học vang lên, Đồng Vũ đi ngang qua tới bên cạnh cậu.
"Tiết thể dục sau cậu đã đi đâu vậy?"
Kinh Hưng Thế cầm hộp văn phòng phẩm khẽ mỉm cười: "Cậu đoán xem."
Đồng Vũ há miệng, một chữ "cậu" chữ mới vừa nói xong, giáo viên liền đi vào lớp.
Kinh Hưng Thế mới vừa ở trong lồng ngực Bạch Nhược Phong ngủ một giấc tâm tình còn rất thoải mái, không đem chuyện của Đồng Vũ để ở trong lòng, mà mở sách bài tập ra.
Ngày hôm nay Kinh Hưng Thế không có làm 《Top 6 các bài kiểm tra 》, mà là lấy ra quyển có độ khó tương đối cao 《Lớp thực nghiệm 》
Biết làm hay không không quan trọng lắm, có anh trai biết làm là được.
"Anh trai" của Kinh Hưng Thế còn lâu mới như cậu tưởng nhẹ nhõm như vậy. Bạch Nhược Phong chạy vào lớp một phát liền bị học ủy bắt được.
"Luyện hát tới đâu rồi?"
Nhấc lên hợp xướng, Bạch Nhược Phong đầu đều muốn nổ tung mất: "Cũng...cũng bình thường thôi."
"Cậu hát hai câu cho tôi nghe thử một chút!"
"Nữ thần của niềm vui, thánh thiện và xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ trên trái đất!"
"..."
"Nhược Phong, cậu có biết chơi nhạc cụ nào không?"
"Hả?"
"Đừng hát nữa, lạc nhịp rồi."
"..." Bạch Nhược Phong bị đả kích ngồi trên bục hoài nghi nhân sinh, cảm thấy chính mình cũng chỉ hơi hơi lạc nhịp thôi, không đến nỗi không thể lên sân khấu được.
Nhưng mà thật sự Bạch Nhược Phong còn biết chơi piano.
Ngũ âm không hoàn chỉnh cùng việc học nhạc cụ không liên quan, anh Phong ngâm nga một bản nhạc và anh Phong hát một bài không phải cùng một người. Đương nhiên chơi đàn piano chỉ là chuyện hồi nhỏ, hết lớp 6 tiểu A không còn chơi nữa, bây giờ đàn piano trong nhà là chuyên môn để cho em gái Mâu Nhược Vũ dùng.
Giai điệu của bài ( Khải hoàn ca) khá đơn giản, có thể đàn được đúng không?
Tiết 4 tan học, Bạch Nhược Phong theo thường lệ đi tìm Kinh Hưng Thế ăn cơm, thuận tiện đem lời học ủy nói thuật lại một lần nữa, cuối cùng oan oan ức ức mà túm lấy ống tay áo của tiểu O: "Phiến Phiến, anh.. anh hát thật sự dở như vậy sao?"
Kinh Hưng Thế mím môi cười.
"Phiến Phiến..." Bạch Nhược Phong khó chịu vô cùng, "Tới em cũng cười nhạo anh."
Kinh Hưng Thế lắc đầu, nói: "Anh hát không có dở."
"Mà cũng không dễ nghe a."
"Em cảm thấy khá êm tai."
Bạch Nhược Phong nghe vậy lập tức vui vẻ, chỉ cần Phiến Phiến nói hay, nhất định là hay. Nhưng mà tiểu A cũng không có ý định làm cho học ủy rước thêm phiền phức, dù sao cũng là hoạt động tập thể, để cho hắn một người ngũ âm không hoàn chỉnh kéo chân sau của cả lớp thì không tốt.
"Tan học em đi cùng anh tới phòng âm nhạc." Kinh Hưng Thế nhìn tiểu A đang trầm tư, chủ động đề nghị, "Có được hay không?"
"Được." Bạch Nhược Phong xoa tóc của cậu, "Nhiều năm rồi không đụng vào đàn, không biết có thể chơi lại được hay không." Nói xong ngẩng đầu nhìn thiên, "Đi thôi, sắp mưa rồi."
Như Bạch Nhược Phong nói sắp có mưa, một cơn mưa lớn thật sự đã trút xuống. Lúc lớp tự học kết thúc, trong trường học nổi lên sương mù dày, hạt mưa nặng hạt bùm bùm rơi xuống, đã vậy Kinh Hưng Thế còn không có dù, mưa tạt ướt hơn nửa quần áo thì thấy tiểu A chạy tới trước cửa lớp cậu.
"Anh ơi?" Kinh Hưng Thế vội vã chạy tới.
"Anh sợ em đi tới phòng âm nhạc trước." Bạch Nhược Phong kéo tay hắn, "Trời mưa quá lớn, đâu đâu cũng có phụ huynh tới đón con, hai ta thật sự phải ở trong ký túc xá thật rồi."
"Lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho ba." Kinh Hưng Thế rùng mình khi cơn gió lạnh hòa chung với hơi nước thổi qua, "Hôm nay ở lại trường tạm một đêm đi."
"May mà đã chuẩn bị chăn đệm từ sớm." Bạch Nhược Phong lấy dù ra, đem cậu ôm vào trong ngực, hướng về tòa ký túc xá phóng nhanh tới đó.
Dù có được Bạch Nhược Phong, Kinh Hưng Thế vẫn là ướt hơn phân nửa, đứng dưới sảnh ký túc xá run.cầm cập.Bạch Nhược Phong vội vàng cất dù đi, khom lưng: "Lên đây."
Cậu phiền phiền nhiễu nhiễu bò lên lưng tiểu A, từ dưới lớp quần áo ướt đẫm truyền đến cảm xúc nóng bỏng, Kinh Hưng Thế đột nhiên run lên một cái, cảm thấy được nước dính trên người từ từ ấm lên, sau đó lại cảm thấy không phải —— kia chỉ là nhiệt độ của cậu mà thôi
"Phiến Phiến, em có sao không?" Bạch Nhược Phong chạy như bay, năm tầng trong chớp mắt đã leo lên tới nơi, "Tuyệt đối đừng bị cảm đó."
Kinh Hưng Thế ôm cổ Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bạch Nhược Phong như gặp phải kẻ địch, vọt vào ký túc xá đặt cậu lên trên ghế, lập tức đóng cửa đóng cửa sổ kéo rèm, sau đó xả nước trong phòng tắm.
"Anh ơi, em không có quần áo để tắm rửa." Kinh Hưng Thế trầm mặc xem Bạch Nhược Phong một loạt hành động, "Em mặc đồ của anh có được không?"
Cặp của Bạch Nhược Phong phồng lên, bên trong nhất định có quần áo để thay, bên giường còn có chiếc vali quen thuộc, tiểu A trước khi đi học đã đem đến.
Bạch Nhược Phong mới bắt đầu còn không coi là chuyện to tát gì: "Được, tùy tiện lấy."
Kinh Hưng Thế cũng thật sự đi lấy, tiện thể nhỏ hơi nhỏ giọng hỏi: "Kia... Vậy em mặc quần lót của anh sao?"
Bạch Nhược Phong,còn đang ở trong phòng tắm điều chỉnh nhiệt độ nước ấm, ngay lập tức dưới chân lảo đảo một cái, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phiến Phiến đỏ mặt nắm một mảnh vải màu đen, đúng là quần lót.
"Phiến Phiến... Phiến Phiến Phiến Phiến..." Bạch Nhược Phong lắp bắp trả lời, "Mặc mặc mặc... Không bị cảm... Là được."
Kinh Hưng Thế mặt càng đỏ hơn: "Không cho anh nhìn lén."
"Nhìn, nhìn cái gì?" Bạch Nhược Phong triệt để choáng váng, "Nhìn em đổi quần lót hả?" Tiểu A cười khan hai tiếng, lần thứ hai lại đỏ mặt.
Bạch Nhược Phong quyết tuyệt xoay người, nhìn vòi sen chảy ra dòng nước ấm áp, phía sau hình như có tiếng động rất nhỏ, hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, liều mạng đem lực chú ý tập trung trên đầu ngón tay ướt nhẹp của mình, nào ngờ còn chưa tập trung mấy giây, phía sau lưng lập tức bị tiểu O dán lên..
Kinh Hưng Thế hít hít mũi, hồ đồ hỏi: "Anh,sao anh còn ngồi đó xả nước vậy?"
Anh muốn điên tới nơi rồi rồi a... Bạch Nhược Phong thống khổ cúi đầu, xoa bóp đôi tay đang vòng qua bên hông mình: "Thay xong rồi hả?"
"Ừm." Kinh Hưng Thế nói, "Quá rộng."
Bị kích thích quá nhiều trong một đêm, Bạch Nhược Phong ngược lại lại bình tĩnh không ít. Không phải chỉ là quần lót quá cỡ hay sao? Chuyện nhỏ thôi.
Tiểu A tỉnh táo quay người, phát hiện Kinh Hưng Thế đang mặc áo thun của hắn, vạt áo rũ xuống tới bắp đùi, lộ ra một chút chút viền quần lót màu đen.
Xem đi, cũng không có gì ghê gớm.
Bạch Nhược Phong đưa vòi sen đưa cho Kinh Hưng Thế: " Tắm chút nước nóng đi."
"Anh à." Cậu còn muốn nói thêm gì đó.
"Đừng để bị cảm lạnh." Bạch Nhược Phong lại đánh gãy lời tiểu O, thiện ý mà nhắc nhở, "Nhanh đi tắm đi."
Kinh Hưng Thế không thể làm gì khác hơn là nhìn theo Bạch Nhược Phong rời đi, không cam lòng mà cởi quần áo vừa mới thay ra.
Còn tưởng rằng anh ấy nhìn thấy sẽ không khống chế nổi rồi làm chút việc cầm thú chứ.
Tiểu O mất mát giật nhẹ viền quần lót..
Hóa ra mình không có nhiều mị lực đến vậy...
Lúc vừa đi ra khỏi buồng tắm trên mặt Bạch Nhược Phong còn duy trì nụ cười ôn hòa, vài giây sau, dưới mũi đột nhiên chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
Đậu máaaa.
Phiến Phiến thật là gợi cảm muốn chết đi được!!
Bạch Nhược Phong thất hồn lạc phách bò lên giường, sắp xếp lại quần áo mà mình mang tới trường, tiện thể nâng cằm nhìn kỹ cửa phòng tắm bị đóng chặt.
Phiến Phiến mắc mưa rất dễ bị cảm, trong ký túc xá còn không có thuốc, vạn nhất buổi tối lỡ như bị cảm lạnh khó chịu, phải làm sao bây giờ?
Bạch Nhược Phong sốt ruột đến mức ngoài miệng thiếu chút nữa nổi mụn bỏng rộp cả lên, nghĩ thầm chờ Phiến Phiến tắm xong, chính mình đi ra ngoài một chuyến. Nghĩ như vậy, liền nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy Phiến Phiến mặc áo thun với quần lót của mình, lập tức mũi liền ngứa.
Kiên trì chịu đựng a, Bạch Nhược Phong.
Không được dọa Phiến Phiến!
Tiểu A hít sâu một hơi, nhảy xuống giường, lật qua lật lại đồ trong vali, sau khi tìm được thứ mình muốn mới thở phào nhẹ nhõm.
Kinh Hưng Thế tắm rửa lâu một chút, cậu tự hiểu trạng thái thân thể của mình, không xong kỹ càng không dám ra bằng không bị bệnh lại khiến cho Bạch Nhược Phong lo đến sốt vó.
Thế nhưng đúng lúc Kinh Hưng Thế đẩy cửa phòng tắm ra, bỗng nhiên bị khăn tắm bao quanh, vẫn sợ hết hồn.
Bạch Nhược Phong đem cậu bọc lại thật cẩn thận, kẹp khăn tắm dưới nách cậu: "Phiến Phiến, anh đi ra ngoài một chút."
Kinh Hưng Thế ngẩn người: "Bên ngoài trời còn mưa đó."
"Không có chuyện gì, anh không đi xa, hơn nữa có dù mà." Bạch Nhược Phong mang theo chiếc dù còn đọng nước mở cửa ký túc xá, "Em nhớ gọi điện về nhà nha, đừng để cho hai chú lo lắng."
Kinh Hưng Thế gật gật đầu, trùm khăn tắm bò lên giường, thuận tay lấy điện thoại từ dưới gối ra.
"Alo, ba." Cậu gọi cho Phạm Tiểu Điền.
Phạm Tiểu Điền ở bên đầu bên kia điện thoại đang hô hô thở dốc, nghe là biết đang chạy: "Trà Diệp Phiến Tử, bên ngoài mưa lớn quá! Ba sẽ tới đón con."
"Không cần, ba." Kinh Hưng Thế đem chuyện ở ký túc xá kể ra, "Mưa quá lớn, hai ba buổi tối lái xe không an toàn, trong ký túc xá cái gì cũng có, Nhược Phong cũng ở đây, không có gì đáng lo đâu."
Phạm Tiểu Điền dừng bước: "Thật sự có thể sao?"
"... Ký túc xá có lạnh hay không?"
"Không lạnh, Nhược Phong mở điều hòa cho con rồi." Kinh Hưng Thế núp ở trong chăn, mới vừa tắm xong, coi như không có Bạch Nhược Phong ôm, cậu cũng không thấy quá lạnh, "Ba, con sẽ tự chiếu cố mình được mà."
Phạm Tiểu Điền do do dự dự: "Đợi ba hỏi ba con." Nói xong, cũng không chờ Kinh Hưng Thế mở miệng, đã bắt đầu gào gào thét thét mà gọi Kinh Qua.
"Ở ký túc xá?" Âm thanh của Kinh Qua từ trong điện thoại truyền đến, mơ mơ hồ hồ, lẫn vào tiếng nước, phỏng chừng đang tắm, "Có đồ thay sao?"
Kinh Hưng Thế trả lời: "Có, Nhược Phong nơi đó cũng có quần áo."
"Ôi, " Phạm Tiểu Điền yên lòng, "Ba vẫn còn lo cho con."
"Không có chuyện gì."
"Tuyệt đối đừng cảm lạnh, thời tiết này cảm lạnh lâu hết lắm." Phạm Tiểu Điền không yên tâm nói nhỏ.
Tiếng nước trong điện thoại nhỏ đi, Kinh Hưng Thế cảm thấy ba cậu đã cách xa phòng tắm một chút.
Quả nhiên Phạm Tiểu Điền nói mình ở trong phòng khách ngồi xem sách thiết kế sách: "Trà Diệp Phiến Tử, tụi ba quyết định mấy tháng này đều ở nhà với con, cho nên con có thể thường xuyên về nhà."
Kinh Hưng Thế tâm lý ấm áp: "Vâng, ngày mai con sẽ về."
Phạm Tiểu Điền khà khà cười, cùng cậu trò chuyện thêm vài câu, liền quay đầu nói: "Kinh ca, con trai mình hôm nay trọ ở trường không về,chúng ta đi ngủ sớm một chút nha?" Vừa dứt lời, liền là liên tiếp tiếng cười.
Kinh Hưng Thế biết các ba muốn nói chuyện thân mật, vội vàng chào tạm biệt: " Hai ba cũng ngủ sớm một chút."
"Ừm." Cuối cùng Phạm Tiểu Điền cuối cùng dặn dò vài câu, để điện thoại di động xuống.
Kinh Hưng Thế thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn là rất lo lắng các ba sẽ hỏi câu "Đồ lót làm sao thay ", may mà Phạm Tiểu Điền không nghĩ tới chuyện này. Kinh Hưng Thế che kín chăn, nhìn phía ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như cũ, cũng không biết Bạch Nhược Phong đến cùng đi làm việc gì, có bị xối ướt hay không.
Cậu đang nghĩ như thế, cửa ký túc xá đột nhiên bị người từ bên ngoài xô ra.
Bạch Nhược Phong bị xối ướt thành bát canh chạy vào, lau đi nước trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hưng Thế đang ngồi ở trên giường, nụ cười đặc biệt xán lạn: "Phiến Phiến,em xem này, rễ bản lam* cùng tiểu túi chườm nóng."
Rễ bản lam là tên của một loại thuốc Bắc của Trung Quốc, là rễ phơi khô của cây thuộc họ cải Isatis Indigotica, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm mát huyết, dịu họng. Chỉ định dùng cho sốt, đau nhức họng
Bạch Nhược Phong từ trong túi tiền lấy ra một hộp được hắn bảo hộ cả đường, hài lòng đặt ở trên bàn sách: "Em nhanh chóng uống chút thuốc đi, chờ một lát anh nấu nước túi chườm nóng cho em, buổi tối chắc chắn sẽ không lạnh."
Kinh Hưng Thế ngồi ở trên giường nhìn tiểu A bị mưa lạnh xối ướt nhẹp quần áo trên người, mũi đột nhiên đau xót.
Bạch Nhược Phong, anh thật sự là đồ ngốc.
Thằng ngốc Bạch Nhược Phong không cảm thấy mình là đồ ngốc, chỉ cảm thấy bộ dạng cả người toàn là nước mưa không hề ngầu tí nào, cho nên bỏ xuống đồ vật xong liền chui vào phòng tắm.
Trong phòng tắm còn có Phiến Phiến hương vị ngọt ngào, tiểu A đỏ mặt cởi quần áo, sau đó chột dạ tự lực cánh sinh, chỉ lo tiếng thở dốc quá lớn bị Kinh Hưng Thế nghe thấy, hận không thể ngậm khăn của mình.
Thật vất vả mới giải quyết xong, lập tức rửa tay, lại cầm vòi sen đưa tới rửa sạch vết tích trên đùi.
Tự xử trước một lần là đúng, phòng ngừa lát nữa lúc ngủ hạ thân cương cứng sẽ dọa Phiến Phiến. Bạch Nhược Phong điên cuồng mê hoặc chính mình, còn muốn làm thêm một lần nữa.
Ai nha, Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến...
Bạch Nhược Phong cho là Kinh Hưng Thế khắp toàn thân đều đang phun pheromone.
Giống như dòng suối ào ào ào ào ào ào
Anh biết loại ý nghĩ này của mình biến thái, nhưng chính là không khống chế được mà cảm thấy được Từ Phàm bên cạnh mình thật chướng mắt.
Hừ, trừng hai mắt xem ai đó?
Phiến Phiến là của anh!
"Anh Phong?" Từ Phàm chú ý tới tầm mắt của Bạch Nhược Phong tầm, mà không nghĩ tới nơi sâu xa, mà là buồn bực nói, "Anh đi xem vợ mình còn lôi kéo em theo làm chi?"
Từ Phàm nghĩ cũng không hiểu, chuyện anh Phong yêu sớm trong khối 12 đã truyền ra rộng rãi, cũng không chỉ một người nhìn thấy hai người ôm ôm ấp ấp, còn cần gì mà phải trốn?
Sao không xông lên nói chuyện đi, cần tìm thùng rác che chắn làm gì cơ chứ?
Bạch Nhược Phong trầm mặc nghe xong, ôm vai Từ Phàm một cái, nụ cười trên mặt sáng loáng, rất giả dối: "Từ Phàm a, anh vẫn cảm thấy mày và những người khác không giống nhau."
Từ Phàm: "..."
Bạch Nhược Phong: "Mày biết không giống nhau chỗ nào không?"
Từ Phàm: "..."
Bạch Nhược Phong: "Mày là một người khiến người ta dễ dàng tâm sự.."
Từ Phàm: "..."
Bạch Nhược Phong: "Mày biết tao muốn tâm sự cái gì không?"
Từ Phàm: "..."
Bạch Nhược Phong cúi người đến gần, đem chuyện mà mình cùng Kinh Hưng Thế còn chưa cùng nhau tỏ tình nói ra, Từ Phàm lập tức phát ra một tiếng kêu quái dị, nếu không phải tiểu A tay mắt lanh lẹ che miệng che thật sớm, người bạn mới vừa có thể "tâm sự " sẽ bị Bạch Nhược Phong từ bỏ.
"Anh Phong, anh từ đâu mà cảm thấy em là người có thể tâm sự được vậy?" Từ Phàm cũng tự mình biết mình, khổ sở đến muốn khóc, "Anh chỉ là cảm thấy em không dám đemviệc này nói ra, dễ ức hiếp."
Bạch Nhược Phong tiếp tục cười: "Mày nói cái gì đó? Tao thật là thương tâm." Chỉ có điều ngữ khí với "Tao muốn bóp chết mi" không khác là bao, Từ Phàm sững sờ rùng mình.
Bên kia Kinh Hưng Thế khởi động xong, giáo viên bắt đầu mang theo cả lớp chạy vòng. Tiết thể dục của lớp 11 thường là chạy chậm hai vòng, 800 mét, sau đó tự do hoạt động.
Bạch Nhược Phong bên này lẩm bẩm lầm bầm chưa từng dừng lại: "Chú ý, vợ tao sắp chạy tới."
"Trong lớp kia hàng thứ hai, người đang chạy một cách thoải mái chính là vợ tao."
"Aizz,Omega nên chạy một vòng thôi, yếu đuối lắm."
"Ôi, vợ anh chạy cũng thật là đẹp mắt."
Từ Phàm ngồi xổm đằng sau thùng rác, nhìn thấy mắt Bạch Nhược Phong, không nhịn nổi nữa lấy tai nghe ra.
Tình yêu, đều do tình yêu chết tiệt này!
Một phút nào đó Bạch Nhược Phong bỗng nhiên không lên tiếng, Từ Phàm buồn bực quay đầu lại nhìn một cái. Nãy không thèm nhìn, giờ nhìn một cái, tiểu A thiếu chút nữa kêu: "Mịa nó, anh Phong, vợ anh sao bị alpha kéo lại vậy?"
Lúc Kinh Hưng Thế bị Đồng Vũ kéo, vừa định đi bên thao trường ngồi nghỉ ngơi.
Đồng Vũ hỏi cậu chuẩn bị kỹ càng trong trận đấu bóng rổ thượng đưa nước hay chưa.
Kinh Hưng Thế ăn ngay nói thật: "Này cần gì mà chuẩn bị?"
Một bình nước khoáng mà thôi, có chuẩn bị gì đi chăng nữa, cũng chẳng chuẩn bị ra hoa được.
"Lúc đưa nước, còn có thể đưa cái khác." Đồng Vũ "thiện ý" mà nhắc nhở, "Cậu bây giờ cùng học trưởng lớp 12 truyền scandal, giáo nghe thấy sẽ tức giận, chẳng bằng..."
"Chẳng bằng cùng cậu truyền?" Kinh Hưng Thế đem hai tay cắm vào trong túi quần, đầy hứng thú mà đánh giá Alpha trước mặt, "Cậu nhìn tôi trông có giống thằng ngu không?"
Đồng Vũ mím mím môi.
Cậu nhìn xung quanh bốn phía, thấy các bạn học dần dần tản ra, cũng dự định đi: "Không cần cậu bận tâm, dù cho tôi và học trưởng lớp 12 có thật sự yêu sớm đi chăng nữa, cũng không tới lượt cậu quản."
"Học trưởng" trong miệng Kinh Hưng Thế đã hung hăng bước tới dưới bóng cây trên sân thể dục, đang dựa vào cái cây cách Kinh Hưng Thế rất gần, chờ tiểu O đi ngang qua.
Tiểu O quả thực tản bộ lại đây, vừa đi vừa nghỉ, xem ra đang tìm bóng cây thích hợp để nghỉ ngơi. Bạch Nhược Phong nhìn thấy lòng như lửa đốt, thực sự nhịn không được, xông tới ôm Kinh Hưng Thế vào trong lồng ngực.
Kinh Hưng Thế quả thực giật mình, thiếu chút nữa trực tiếp tung ra thuật phòng thân mà ba dạy, còn may mà Bạch Nhược Phong không xịt thuốc khử mùi, mùi bạc hà chui vào mũi cậu.
"Anh à?" Kinh Hưng Thế tùy ý để Bạch Nhược Phong kéo mình đến sâu trong rừng cây nhỏ
Lá cây xào xạc trong gió, Bạch Nhược Phong đem Phiến Phiến kéo vào trong lồng ngực ôm một cái, sau đó tự nhận là rất rộng lượng hỏi: "Em làm gì vậy?"
"Học thể dục a." Kinh Hưng Thế ngửi ngửi hõm cổ tiểu A, "Còn anh làm gì đấy?"
"Học thể dục." Bạch Nhược Phong mở mắt nói mò.
Kinh Hưng Thế nhớ tới thời khóa biểu của Bạch Nhược Phong, trong nháy mắt xệ mặt xuống: "Anh nói dối."
"Anh anh..."
"Anh cúp học."
"Tiết tự học." Bạch Nhược Phong vội vã lôi kéo Phiến Phiến ngồi ở dưới bóng cây, dùng chân vòng qua người cậu, "Anh nhớ em."
Thiếu niên Alpha nháy mắt, vệt nắng loang lổ đổ lên trên khuôn mặt tinh xảo: "Phiến Phiến, em mới vừa cùng Alpha kia nói gì vậy?"
Anh mình thật đẹp trai a...
Kinh Hưng Thế đâm vào Bạch Nhược Phong trong lồng ngực, rầm rì: "Cậu ta muốn lúc trận bóng rổ diễn ra em tới đưa nước cho cậu ta."
Bạch -mỗi lần chơi bóng rổ đều có vô số Omega đưa nước - Nhược Phong sững sờ không cảm thấy có gì sai ở đây, nhưng mà trong đầu có chút mao mao: "Đưa nước cái gì mà đưa nước, không đưa!"
"Hoạt động tập thể của lớp" Kinh Hưng Thế tiếp tục ngửi hõm cổ tiểu A.
"Làm sao vậy?" Bạch Nhược Phong gãi gãi cổ mình. "Mùi vị của anh thay đổi một chút rồi." Cậu nhắm hai mắt lại, âm thanh bắt đầu nhỏ dần, "Dễ ngửi"
Thay đổi sao?
Bạch Nhược Phong tự mình không nhận ra, nhưng mà hắn sắp mười tám tuổi, mùi vị pheromone sẽ lắng đọng lại, hiện tại có chút biến hóa cũng bình thường, ngược lại Kinh Hưng Thế có thể đoán được càng làm cho hắn cao hứng.
Phiến Phiến quan tâm mình. Tiểu A đắc ý mà nghĩ.
Ánh sáng vừa đủ, Kinh Hưng Thế rất nhanh đi vào giấc ngủ trong lồng ngực Bạch Nhược Phong, lông mi khẽ động đậy, hô hấp toàn bộ phả vào trong hõm cổ Alpha, như làn gió mùa xuân ấm áp nhất.
Bạch Nhược Phong đem chân duỗi hơi thẳng, nhìn sân tập đầy nắng bên ngoài rừng cây, chợt nhận ra rằng cả đời này mình có thể được như vậy thì không thể tốt hơn.
Phiến Phiến tốt nhất, tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Ai nha, tuổi thanh xuân đẹp nhất lại không thể đánh dấu Phiến Phiến, cho nên dù có đẹp đẽ đến đâu, vẫn là phải mau mau trưởng thành thôi. Trưởng thành a... Dường như chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Bạch Nhược Phong cảm thấy trước đây không lâu bọn họ chỉ có thể ở trong điện thoại trò chuyện, trong chớp mắt đã cùng nhau học chung trường trung học thực nghiệm được hơn một tháng.
Trước đây các ba thường nói thời gian trôi qua nhanh, Bạch Nhược Phong còn khịt mũi coi thường, hắn ngóng chờ tan học, rồi lại tiếp tục chờ tan học, trông mong kỳ nghỉ, trông mong đến mức mỗi ngày lật quyển lịch năm, sáu lần, cuối cùng cũng không chờ được tới lúc gặp lại Phiến Phiến.
Bây giờ cùng Phiến Phiến ở chung một chỗ, mới mơ hồ hiểu được lời của các ba là có ý gì.
Thời gian trôi nhanh đến đâu không quan trọng, chỉ là những người xung quanh bạn đã thay đổi, thay đổi yếu tố mà ảnh hưởng đến toàn bộ cuộc đời.
Có Phiến Phiến cạnh bên, tuổi trẻ của hắn sẽ lập tức phóng nhanh như tên lửa,
Lúc Từ Phàm tìm tới Bạch Nhược Phong, tiểu A đang vụng về đem đồng phục học sinh cởi ra khoác lên người Phiến Phiến.
Kinh Hưng Thế ngủ ngon quá, thậm chí ợ một cái nho nhỏ, Bạch Nhược Phong sắp hạnh phúc muốn chết rồi, cho nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông tan tiết học vang lên.
"Anh Phong!" Từ Phàm đè thấp tiếng nói, "Giờ mà còn không đi nữa thì chuông vào tiết sẽ vang lên đó."
Bạch Nhược Phong trốn học thì không sao cả, chỉ là không thể để Kinh Hưng Thế đồng thời cùng nhau trốn học.
Tiểu A vội vã đánh thức Phiến Phiến: "Đợi về nhà anh lại ôm em ngủ sau nha."
Kinh Hưng Thế dụi dụi con mắt, ngồi trong lồng ngực Bạch Nhược Phong một chút, lắc lư qua lại một chút, lại ngủ mềm nhũn.
Bạch Nhược Phong đau lòng vô cùng, lôi kéo Phiến Phiến chạy về hướng phòng học phương: "Đêm nay đi ngủ sớm một chút."
"Ừm." Kinh Hưng Thế trả lời cũng mềm mại, lúc đi tới dưới tòa dạy học, nháy mắt hai lần "Anh!!."
"Hả?" Bạch Nhược Phong đột nhiên quay đầu lại.
Vầng trán thiếu niên có vài giọt mồ hôi, lỗ tai đỏ lên,trên áo khoác đồng phục màu trắng dính đầy lá cây.
Kinh Hưng Thế ngơ ngác mà nhìn vài giây, lắc lắc đầu: "Không có chuyện gì, anh nhanh trở về lớp đi thôi, sắp học rồi."
"Anh không sợ bị muộn." Bạch Nhược Phong tùy tiện xoa đầu tiểu O, thuận thế đẩy cậu về hướng cầu thang, "Tan học chờ anh."
Kinh Hưng Thế tinh nghịch gật đầu, sau một lát bỗng nhiên kéo vạt áo của Bạch Nhược Phong lại: "Anh ơi, hôm nay chúng ta ở ký túc xá đi."
Đơn xin ở ký túc xá của cậu còn chưa có được duyệt, đi nói chuyện cùng giáo viên chủ nhiệm một chút có lẽ sẽ được duyệt sớm, mà dù được duyệt hay không, cũng có ký túc xá của Bạch Nhược Phong ở đằng kia, hai người còn có thể danh chính ngôn thuận chen chung một cái giường.Dù gì cũng chỉ có một cái chăn mà thôi.
Trở lại phòng học Kinh Hưng Thế nằm nhoài trên bàn sách ngủ tiếp một lát, chờ tiếng chuông vào học vang lên, Đồng Vũ đi ngang qua tới bên cạnh cậu.
"Tiết thể dục sau cậu đã đi đâu vậy?"
Kinh Hưng Thế cầm hộp văn phòng phẩm khẽ mỉm cười: "Cậu đoán xem."
Đồng Vũ há miệng, một chữ "cậu" chữ mới vừa nói xong, giáo viên liền đi vào lớp.
Kinh Hưng Thế mới vừa ở trong lồng ngực Bạch Nhược Phong ngủ một giấc tâm tình còn rất thoải mái, không đem chuyện của Đồng Vũ để ở trong lòng, mà mở sách bài tập ra.
Ngày hôm nay Kinh Hưng Thế không có làm 《Top 6 các bài kiểm tra 》, mà là lấy ra quyển có độ khó tương đối cao 《Lớp thực nghiệm 》
Biết làm hay không không quan trọng lắm, có anh trai biết làm là được.
"Anh trai" của Kinh Hưng Thế còn lâu mới như cậu tưởng nhẹ nhõm như vậy. Bạch Nhược Phong chạy vào lớp một phát liền bị học ủy bắt được.
"Luyện hát tới đâu rồi?"
Nhấc lên hợp xướng, Bạch Nhược Phong đầu đều muốn nổ tung mất: "Cũng...cũng bình thường thôi."
"Cậu hát hai câu cho tôi nghe thử một chút!"
"Nữ thần của niềm vui, thánh thiện và xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ trên trái đất!"
"..."
"Nhược Phong, cậu có biết chơi nhạc cụ nào không?"
"Hả?"
"Đừng hát nữa, lạc nhịp rồi."
"..." Bạch Nhược Phong bị đả kích ngồi trên bục hoài nghi nhân sinh, cảm thấy chính mình cũng chỉ hơi hơi lạc nhịp thôi, không đến nỗi không thể lên sân khấu được.
Nhưng mà thật sự Bạch Nhược Phong còn biết chơi piano.
Ngũ âm không hoàn chỉnh cùng việc học nhạc cụ không liên quan, anh Phong ngâm nga một bản nhạc và anh Phong hát một bài không phải cùng một người. Đương nhiên chơi đàn piano chỉ là chuyện hồi nhỏ, hết lớp 6 tiểu A không còn chơi nữa, bây giờ đàn piano trong nhà là chuyên môn để cho em gái Mâu Nhược Vũ dùng.
Giai điệu của bài ( Khải hoàn ca) khá đơn giản, có thể đàn được đúng không?
Tiết 4 tan học, Bạch Nhược Phong theo thường lệ đi tìm Kinh Hưng Thế ăn cơm, thuận tiện đem lời học ủy nói thuật lại một lần nữa, cuối cùng oan oan ức ức mà túm lấy ống tay áo của tiểu O: "Phiến Phiến, anh.. anh hát thật sự dở như vậy sao?"
Kinh Hưng Thế mím môi cười.
"Phiến Phiến..." Bạch Nhược Phong khó chịu vô cùng, "Tới em cũng cười nhạo anh."
Kinh Hưng Thế lắc đầu, nói: "Anh hát không có dở."
"Mà cũng không dễ nghe a."
"Em cảm thấy khá êm tai."
Bạch Nhược Phong nghe vậy lập tức vui vẻ, chỉ cần Phiến Phiến nói hay, nhất định là hay. Nhưng mà tiểu A cũng không có ý định làm cho học ủy rước thêm phiền phức, dù sao cũng là hoạt động tập thể, để cho hắn một người ngũ âm không hoàn chỉnh kéo chân sau của cả lớp thì không tốt.
"Tan học em đi cùng anh tới phòng âm nhạc." Kinh Hưng Thế nhìn tiểu A đang trầm tư, chủ động đề nghị, "Có được hay không?"
"Được." Bạch Nhược Phong xoa tóc của cậu, "Nhiều năm rồi không đụng vào đàn, không biết có thể chơi lại được hay không." Nói xong ngẩng đầu nhìn thiên, "Đi thôi, sắp mưa rồi."
Như Bạch Nhược Phong nói sắp có mưa, một cơn mưa lớn thật sự đã trút xuống. Lúc lớp tự học kết thúc, trong trường học nổi lên sương mù dày, hạt mưa nặng hạt bùm bùm rơi xuống, đã vậy Kinh Hưng Thế còn không có dù, mưa tạt ướt hơn nửa quần áo thì thấy tiểu A chạy tới trước cửa lớp cậu.
"Anh ơi?" Kinh Hưng Thế vội vã chạy tới.
"Anh sợ em đi tới phòng âm nhạc trước." Bạch Nhược Phong kéo tay hắn, "Trời mưa quá lớn, đâu đâu cũng có phụ huynh tới đón con, hai ta thật sự phải ở trong ký túc xá thật rồi."
"Lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho ba." Kinh Hưng Thế rùng mình khi cơn gió lạnh hòa chung với hơi nước thổi qua, "Hôm nay ở lại trường tạm một đêm đi."
"May mà đã chuẩn bị chăn đệm từ sớm." Bạch Nhược Phong lấy dù ra, đem cậu ôm vào trong ngực, hướng về tòa ký túc xá phóng nhanh tới đó.
Dù có được Bạch Nhược Phong, Kinh Hưng Thế vẫn là ướt hơn phân nửa, đứng dưới sảnh ký túc xá run.cầm cập.Bạch Nhược Phong vội vàng cất dù đi, khom lưng: "Lên đây."
Cậu phiền phiền nhiễu nhiễu bò lên lưng tiểu A, từ dưới lớp quần áo ướt đẫm truyền đến cảm xúc nóng bỏng, Kinh Hưng Thế đột nhiên run lên một cái, cảm thấy được nước dính trên người từ từ ấm lên, sau đó lại cảm thấy không phải —— kia chỉ là nhiệt độ của cậu mà thôi
"Phiến Phiến, em có sao không?" Bạch Nhược Phong chạy như bay, năm tầng trong chớp mắt đã leo lên tới nơi, "Tuyệt đối đừng bị cảm đó."
Kinh Hưng Thế ôm cổ Bạch Nhược Phong nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bạch Nhược Phong như gặp phải kẻ địch, vọt vào ký túc xá đặt cậu lên trên ghế, lập tức đóng cửa đóng cửa sổ kéo rèm, sau đó xả nước trong phòng tắm.
"Anh ơi, em không có quần áo để tắm rửa." Kinh Hưng Thế trầm mặc xem Bạch Nhược Phong một loạt hành động, "Em mặc đồ của anh có được không?"
Cặp của Bạch Nhược Phong phồng lên, bên trong nhất định có quần áo để thay, bên giường còn có chiếc vali quen thuộc, tiểu A trước khi đi học đã đem đến.
Bạch Nhược Phong mới bắt đầu còn không coi là chuyện to tát gì: "Được, tùy tiện lấy."
Kinh Hưng Thế cũng thật sự đi lấy, tiện thể nhỏ hơi nhỏ giọng hỏi: "Kia... Vậy em mặc quần lót của anh sao?"
Bạch Nhược Phong,còn đang ở trong phòng tắm điều chỉnh nhiệt độ nước ấm, ngay lập tức dưới chân lảo đảo một cái, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Phiến Phiến đỏ mặt nắm một mảnh vải màu đen, đúng là quần lót.
"Phiến Phiến... Phiến Phiến Phiến Phiến..." Bạch Nhược Phong lắp bắp trả lời, "Mặc mặc mặc... Không bị cảm... Là được."
Kinh Hưng Thế mặt càng đỏ hơn: "Không cho anh nhìn lén."
"Nhìn, nhìn cái gì?" Bạch Nhược Phong triệt để choáng váng, "Nhìn em đổi quần lót hả?" Tiểu A cười khan hai tiếng, lần thứ hai lại đỏ mặt.
Bạch Nhược Phong quyết tuyệt xoay người, nhìn vòi sen chảy ra dòng nước ấm áp, phía sau hình như có tiếng động rất nhỏ, hắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, liều mạng đem lực chú ý tập trung trên đầu ngón tay ướt nhẹp của mình, nào ngờ còn chưa tập trung mấy giây, phía sau lưng lập tức bị tiểu O dán lên..
Kinh Hưng Thế hít hít mũi, hồ đồ hỏi: "Anh,sao anh còn ngồi đó xả nước vậy?"
Anh muốn điên tới nơi rồi rồi a... Bạch Nhược Phong thống khổ cúi đầu, xoa bóp đôi tay đang vòng qua bên hông mình: "Thay xong rồi hả?"
"Ừm." Kinh Hưng Thế nói, "Quá rộng."
Bị kích thích quá nhiều trong một đêm, Bạch Nhược Phong ngược lại lại bình tĩnh không ít. Không phải chỉ là quần lót quá cỡ hay sao? Chuyện nhỏ thôi.
Tiểu A tỉnh táo quay người, phát hiện Kinh Hưng Thế đang mặc áo thun của hắn, vạt áo rũ xuống tới bắp đùi, lộ ra một chút chút viền quần lót màu đen.
Xem đi, cũng không có gì ghê gớm.
Bạch Nhược Phong đưa vòi sen đưa cho Kinh Hưng Thế: " Tắm chút nước nóng đi."
"Anh à." Cậu còn muốn nói thêm gì đó.
"Đừng để bị cảm lạnh." Bạch Nhược Phong lại đánh gãy lời tiểu O, thiện ý mà nhắc nhở, "Nhanh đi tắm đi."
Kinh Hưng Thế không thể làm gì khác hơn là nhìn theo Bạch Nhược Phong rời đi, không cam lòng mà cởi quần áo vừa mới thay ra.
Còn tưởng rằng anh ấy nhìn thấy sẽ không khống chế nổi rồi làm chút việc cầm thú chứ.
Tiểu O mất mát giật nhẹ viền quần lót..
Hóa ra mình không có nhiều mị lực đến vậy...
Lúc vừa đi ra khỏi buồng tắm trên mặt Bạch Nhược Phong còn duy trì nụ cười ôn hòa, vài giây sau, dưới mũi đột nhiên chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
Đậu máaaa.
Phiến Phiến thật là gợi cảm muốn chết đi được!!
Bạch Nhược Phong thất hồn lạc phách bò lên giường, sắp xếp lại quần áo mà mình mang tới trường, tiện thể nâng cằm nhìn kỹ cửa phòng tắm bị đóng chặt.
Phiến Phiến mắc mưa rất dễ bị cảm, trong ký túc xá còn không có thuốc, vạn nhất buổi tối lỡ như bị cảm lạnh khó chịu, phải làm sao bây giờ?
Bạch Nhược Phong sốt ruột đến mức ngoài miệng thiếu chút nữa nổi mụn bỏng rộp cả lên, nghĩ thầm chờ Phiến Phiến tắm xong, chính mình đi ra ngoài một chuyến. Nghĩ như vậy, liền nghĩ đến dáng vẻ vừa nãy Phiến Phiến mặc áo thun với quần lót của mình, lập tức mũi liền ngứa.
Kiên trì chịu đựng a, Bạch Nhược Phong.
Không được dọa Phiến Phiến!
Tiểu A hít sâu một hơi, nhảy xuống giường, lật qua lật lại đồ trong vali, sau khi tìm được thứ mình muốn mới thở phào nhẹ nhõm.
Kinh Hưng Thế tắm rửa lâu một chút, cậu tự hiểu trạng thái thân thể của mình, không xong kỹ càng không dám ra bằng không bị bệnh lại khiến cho Bạch Nhược Phong lo đến sốt vó.
Thế nhưng đúng lúc Kinh Hưng Thế đẩy cửa phòng tắm ra, bỗng nhiên bị khăn tắm bao quanh, vẫn sợ hết hồn.
Bạch Nhược Phong đem cậu bọc lại thật cẩn thận, kẹp khăn tắm dưới nách cậu: "Phiến Phiến, anh đi ra ngoài một chút."
Kinh Hưng Thế ngẩn người: "Bên ngoài trời còn mưa đó."
"Không có chuyện gì, anh không đi xa, hơn nữa có dù mà." Bạch Nhược Phong mang theo chiếc dù còn đọng nước mở cửa ký túc xá, "Em nhớ gọi điện về nhà nha, đừng để cho hai chú lo lắng."
Kinh Hưng Thế gật gật đầu, trùm khăn tắm bò lên giường, thuận tay lấy điện thoại từ dưới gối ra.
"Alo, ba." Cậu gọi cho Phạm Tiểu Điền.
Phạm Tiểu Điền ở bên đầu bên kia điện thoại đang hô hô thở dốc, nghe là biết đang chạy: "Trà Diệp Phiến Tử, bên ngoài mưa lớn quá! Ba sẽ tới đón con."
"Không cần, ba." Kinh Hưng Thế đem chuyện ở ký túc xá kể ra, "Mưa quá lớn, hai ba buổi tối lái xe không an toàn, trong ký túc xá cái gì cũng có, Nhược Phong cũng ở đây, không có gì đáng lo đâu."
Phạm Tiểu Điền dừng bước: "Thật sự có thể sao?"
"... Ký túc xá có lạnh hay không?"
"Không lạnh, Nhược Phong mở điều hòa cho con rồi." Kinh Hưng Thế núp ở trong chăn, mới vừa tắm xong, coi như không có Bạch Nhược Phong ôm, cậu cũng không thấy quá lạnh, "Ba, con sẽ tự chiếu cố mình được mà."
Phạm Tiểu Điền do do dự dự: "Đợi ba hỏi ba con." Nói xong, cũng không chờ Kinh Hưng Thế mở miệng, đã bắt đầu gào gào thét thét mà gọi Kinh Qua.
"Ở ký túc xá?" Âm thanh của Kinh Qua từ trong điện thoại truyền đến, mơ mơ hồ hồ, lẫn vào tiếng nước, phỏng chừng đang tắm, "Có đồ thay sao?"
Kinh Hưng Thế trả lời: "Có, Nhược Phong nơi đó cũng có quần áo."
"Ôi, " Phạm Tiểu Điền yên lòng, "Ba vẫn còn lo cho con."
"Không có chuyện gì."
"Tuyệt đối đừng cảm lạnh, thời tiết này cảm lạnh lâu hết lắm." Phạm Tiểu Điền không yên tâm nói nhỏ.
Tiếng nước trong điện thoại nhỏ đi, Kinh Hưng Thế cảm thấy ba cậu đã cách xa phòng tắm một chút.
Quả nhiên Phạm Tiểu Điền nói mình ở trong phòng khách ngồi xem sách thiết kế sách: "Trà Diệp Phiến Tử, tụi ba quyết định mấy tháng này đều ở nhà với con, cho nên con có thể thường xuyên về nhà."
Kinh Hưng Thế tâm lý ấm áp: "Vâng, ngày mai con sẽ về."
Phạm Tiểu Điền khà khà cười, cùng cậu trò chuyện thêm vài câu, liền quay đầu nói: "Kinh ca, con trai mình hôm nay trọ ở trường không về,chúng ta đi ngủ sớm một chút nha?" Vừa dứt lời, liền là liên tiếp tiếng cười.
Kinh Hưng Thế biết các ba muốn nói chuyện thân mật, vội vàng chào tạm biệt: " Hai ba cũng ngủ sớm một chút."
"Ừm." Cuối cùng Phạm Tiểu Điền cuối cùng dặn dò vài câu, để điện thoại di động xuống.
Kinh Hưng Thế thở phào nhẹ nhõm, cậu vẫn là rất lo lắng các ba sẽ hỏi câu "Đồ lót làm sao thay ", may mà Phạm Tiểu Điền không nghĩ tới chuyện này. Kinh Hưng Thế che kín chăn, nhìn phía ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như cũ, cũng không biết Bạch Nhược Phong đến cùng đi làm việc gì, có bị xối ướt hay không.
Cậu đang nghĩ như thế, cửa ký túc xá đột nhiên bị người từ bên ngoài xô ra.
Bạch Nhược Phong bị xối ướt thành bát canh chạy vào, lau đi nước trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hưng Thế đang ngồi ở trên giường, nụ cười đặc biệt xán lạn: "Phiến Phiến,em xem này, rễ bản lam* cùng tiểu túi chườm nóng."
Rễ bản lam là tên của một loại thuốc Bắc của Trung Quốc, là rễ phơi khô của cây thuộc họ cải Isatis Indigotica, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, làm mát huyết, dịu họng. Chỉ định dùng cho sốt, đau nhức họng
Bạch Nhược Phong từ trong túi tiền lấy ra một hộp được hắn bảo hộ cả đường, hài lòng đặt ở trên bàn sách: "Em nhanh chóng uống chút thuốc đi, chờ một lát anh nấu nước túi chườm nóng cho em, buổi tối chắc chắn sẽ không lạnh."
Kinh Hưng Thế ngồi ở trên giường nhìn tiểu A bị mưa lạnh xối ướt nhẹp quần áo trên người, mũi đột nhiên đau xót.
Bạch Nhược Phong, anh thật sự là đồ ngốc.
Thằng ngốc Bạch Nhược Phong không cảm thấy mình là đồ ngốc, chỉ cảm thấy bộ dạng cả người toàn là nước mưa không hề ngầu tí nào, cho nên bỏ xuống đồ vật xong liền chui vào phòng tắm.
Trong phòng tắm còn có Phiến Phiến hương vị ngọt ngào, tiểu A đỏ mặt cởi quần áo, sau đó chột dạ tự lực cánh sinh, chỉ lo tiếng thở dốc quá lớn bị Kinh Hưng Thế nghe thấy, hận không thể ngậm khăn của mình.
Thật vất vả mới giải quyết xong, lập tức rửa tay, lại cầm vòi sen đưa tới rửa sạch vết tích trên đùi.
Tự xử trước một lần là đúng, phòng ngừa lát nữa lúc ngủ hạ thân cương cứng sẽ dọa Phiến Phiến. Bạch Nhược Phong điên cuồng mê hoặc chính mình, còn muốn làm thêm một lần nữa.
Ai nha, Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến Phiến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất