Tôi Thoát Ế Thành Công Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 10: Trường học ma (10)

Trước Sau
Cậu quay đầu lại, lau nước mưa trên mặt: “Đừng ác vậy mà. Anh biết thủ phạm không phải tôi rồi. Dù tôi có chết thì Ngải Nhạc cũng không ra đâu.”

Ứng Thịnh không nói gì, ấn gậy kim loại vào lưng cậu.

“Được rồi, đừng có đẩy! Tôi tự đi.” Bất đắc dĩ, Đỗ Nhất Tân chỉ đành phải làm theo ý hắn.

Một chân trèo qua trước, rồi đến chân kia. Thế là chỉ còn một bước nữa là cậu sẽ ngã xuống. Mưa lạnh buốt đập vào người khiến cậu phát rét. Cậu không dám nhìn xuống, đành nhìn thẳng về phía trước.

Phía trước không có gì. Có lẽ phía bên ngoài ngôi trường này không được tạo ra, mọi thứ bên ngoài đều bị chôn vùi trong bóng tối. Giống như một tấm màn sân khấu màu đen, che khuất mọi thứ.

Ứng Thịnh đập gậy kim loại vào rào chắn, phát ra tiếng “rầm rầm”. Đỗ Nhất Tân cảm thấy mỗi cú gõ đều khiến trái tim mình co thắt, không biết khi nào mình đi đời nhà ma.

“Rầm.”

“Rầm.”

“Rầm.”

Cuối cùng, Đỗ Nhất Tân không nhịn được nữa, nói: “Anh đừng gõ nữa được không, tôi căng thẳng…”

“Im mồm.” Ứng Thịnh bực mình. Hắn đã làm đến mức này rồi mà tên kia vẫn chưa chịu ra. Như con chuột cống vậy, hèn nhát.

“Aaa, mẹ kiếp, khỏi đợi nữa.”

Nghe vậy, Đỗ Nhất Tân vội vàng nắm lấy rào chắn phía sau, tưởng là sắp bị giận cá chém thớt. Kết quả lại chỉ nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cửa bị đóng sầm lại. Nhìn lại phía sau, Ứng Thịnh đã rời đi.

Đây là… Bỏ cuộc à.

Đỗ Nhất Tân hơi khó hiểu. Cậu vốn nghĩ rằng với tính khí của Ứng Thịnh, thấy không dụ được Ngải Nhạc ra thì sẽ đạp mình một phát xuống dưới. Ai ngờ lại đi thẳng luôn?

Mặc dù không đoán được người kia đang nghĩ gì, nhưng nhìn kết quả thì đúng là cảm ơn trời đất. Đỗ Nhất Tân cẩn thận leo vào lại rồi đi vào nhà. Nhìn qua hai bên thì không thấy ai. Nước chảy đầy sàn, nhìn hướng thì có lẽ Ứng Thịnh đã xuống tầng.

Bây giờ tình hình đã trở nên phức tạp hơn một chút, không chỉ đơn thuần là một trò chơi trốn thoát nữa. Ngay cả khi ra khỏi cổng thì cũng chưa chắc đã thoát ra được. Mà cũng không được phép tin ai khác ngoài chính mình.

Cậu chạm vào chìa khóa trong túi, mím môi, xuống tầng dưới.

Đúng lúc này, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên trong tòa nhà dạy học.

[Đinh——]

[Mời các học sinh chú ý, đã đến giờ tan học. Các bạn học sinh vui lòng không ở lại trường và ra về ngay. “Giáo viên tuần tra” chuẩn bị đi tuần. Nhắc lại lần nữa——]

Lại tiếp nữa. Đỗ Nhất Tân bước nhanh hơn. Cái này giống như một vòng lặp khép kín vậy. Chương trình phát thanh cứ lặp lại mãi, đêm sẽ không bao giờ kết thúc, ngày sẽ không bao giờ đến.

Cậu quay trở lại tầng một, đứng trước cửa cuốn lần thứ ba, không khỏi hơi rầu rĩ.

Lần đầu tiên, cậu ở cùng Ngải Nhạc. Lần đầu gặp Diệp Văn và Tô Hân.

Lần thứ hai, Diệp Văn chết, ba người còn lại vội vàng chạy trốn. Mà lần cuối cùng này, chỉ còn lại một mình cậu lẻ loi.

Cậu cúi người xuống, cắm chìa khóa vào lỗ khóa rồi xoay.

“Cạch”, khóa mở ra.

Tay chạm vào cửa cuốn lạnh buốt, chỉ cần kéo lên là có thể đi ra ngoài.

Sau đó, cuối cùng cũng có thể kết thúc cơn ác mộng này.

“Đàn anh.”

Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc, Đỗ Nhất Tân cứng người. Cậu từ từ quay lại, thấy Ngải Nhạc không biết đã đến cạnh mình từ khi nào.

Vẻ ngoài của đối phương vẫn như cũ, không có lấy nửa vết máu. Ngoại trừ ít bụi bặm thì quần áo không hư hại gì cả. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, trông ngây thơ và trong sáng như thường ngày, nhưng bây giờ nhìn từ góc độ này, không hiểu sao lại có vẻ u ám đáng sợ.

“Tốt quá, anh vẫn không sao!” Ngải Nhạc thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống tò mò hỏi: “Anh tìm được chìa khóa rồi à?”



Đỗ Nhất Tân lập tức nhảy ra xa như bị điện giật.

“Đàn anh, anh sao vậy?” Ngải Nhạc thắc mắc.

“… Không phải cậu bị giáo viên bắt sao?”

“Em cũng không rõ lắm.” Ngải Nhạc nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẫn còn hơi sợ hãi, “Em cứ nghĩ là em chết chắc rồi nên ngất xỉu. Nhưng khi tỉnh dậy lại thấy mình đã quay lại tòa nhà dạy học bên này, vừa đi ra đã thấy đàn anh.”

“…”

Kỳ quặc quá. Nếu không có gì kỳ quặc thì giáo viên tuần tra đã không để nó sống rồi, chứ đừng nói là đưa nó ra ngoài. Mà sau khi đột ngột xuất hiện lại, nó lại còn đến chỗ cậu một cách rất tự nhiên, không hề hoảng hốt tí nào.

Thấy đàn anh vẫn còn nghi ngờ đầy mặt, Ngải Nhạc tủi thân: “Anh không tin em à?”

“Nói cho thật.” Giọng điệu của Đỗ Nhất Tân chùng xuống, “Có phải cậu giở trò không?

“Sao cơ?”

“Nơi này có phải do cậu tạo ra không?”

Nghe vậy, Ngải Nhạc sững sờ: “Sao lại thế được, anh đang nói cái gì…”

Đỗ Nhất Tân cũng không sẵn lòng tin lời tên sát nhân kia, nhưng những chuyện đang xảy ra quá kỳ quái. Ngải Nhạc biến mất cùng với giáo viên tuần tra, bây giờ xuất hiện trước mặt cậu một cách bình an vô sự, ai mà tin được là không có liên quan?

“Đàn anh, nếu có chuyện gì muốn nói thì đợi đi ra ngoài đã. Nếu giáo viên tuần tra lại tới…”

Mà bây giờ, sao Ngải Nhạc lại muốn thoát ra vội vàng như vậy.

Đỗ Nhất Tân ngắt lời nó: “Cậu biết Ứng Thịnh đang tìm cậu, cậu đang sợ hắn.”

“Cái gì, đó là ai cơ?” Ngải Nhạc nghe không hiểu.

Ngay sau đó, một giọng nam xen vào.

“Là tao đó——”

Giọng tuy còn trẻ nhưng lại hơi khàn. Lúc này hắn kéo dài giọng, nghe có vẻ hơi bất cần đời.

Thanh niên kê gậy trên vai, đi tới, như thể hắn đã núp trong bóng tối nãy giờ. Hắn lười biếng vặn vẹo cổ, phát ra tiếng răng rắc: “Làm tao chờ lâu quá. Nếu tao không đi thì mày không chịu ra đúng không.”

Đỗ Nhất Tân không ngờ rằng người này vốn chưa hề đi xa mà lại ẩn nấp. Cậu hiểu ra, tên này giả vờ bỏ đi, cố tình để cậu ở một mình để dụ Ngải Nhạc ra ngoài.

Sắc mặt Ngải Nhạc thay đổi, đưa tay kéo cửa cuốn.

“Nằm mơ đi!”

Ứng Thịnh lao tới nhanh như chớp, mà gậy kim loại còn nhanh hơn hắn! Cửa còn chưa mở được một nửa, gậy đã vọt đến trước mặt nó. Ngải Nhạc vội vàng né tránh, thả cửa ra. Cửa cuốn lại đóng lại, phát ra tiếng “rầm” giòn tan.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm. Gậy sượt qua trán nó, vạch ra vết máu. Nó sợ hãi hét lên, che mặt, tay quẹt trúng một vệt ấm.

Bên kia, Ứng Thịnh đã đuổi kịp, bắt lấy cây gậy chưa chạm đất bằng một tay, vung thẳng qua. Ngải Nhạc không né kịp, vô thức nhắm chặt mắt lại, hai tay che trước mắt.

Tuy nhiên, mãi vẫn không có cảm giác đau đớn.

Vừa mở mắt ra đã thấy thanh niên bị đàn anh ghì cổ. Tay đàn anh nổi gân, giọng nói gần như bị bóp nghẹt trong cổ họng: “Chạy đi!”

Ngải Nhạc phản ứng kịp, co cẳng bỏ chạy.

Đỗ Nhất Tân không dám ham chiến, thấy Ứng Thịnh định tóm lấy mình thì vội vàng hất ra, còn tiện quẹt tay qua mắt tên thanh niên.

Theo kinh nghiệm lần trước, đối phương dường như có thể dùng nhẫn để gây nổ. Bây giờ tên này có một chiếc nhẫn trên tay, cậu không được để bị bắt, nếu không nửa cánh tay cậu sẽ lại bị nổ bay như lần trước.

Mặc dù không biết sao lại làm được vậy, nhưng cái thứ năng lực phi phàm này quá biến thái.

“Đệt mợ! Cái quái gì thế!” Ứng Thịnh chỉ cảm thấy mắt bị quẹt trúng xong thì dính đặc không mở ra được, chóp mũi ngửi thấy mùi sắt tanh quen thuộc.



Là máu.

Sau khi nhận ra đó là thứ quái quỷ gì, mặt Ứng Thịnh tái xanh.

“Chờ đó cho tao, tao phải giết bọn mày!” Tiếng rống vang đến tận chân trời.

Tuy nhiên, những chuyện này không ảnh hưởng gì đến Đỗ Nhất Tân đã bỏ chạy. Cậu đã bị nổ một lần trước đó, lưng chảy máu. Mặc dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng không băng bó thì cũng không chóng lành, lúc này lại hữu ích.

Tóm lại, đánh nhau với Ứng Thịnh chắc chắc không thắng nổi, chỉ có thể chơi bẩn.

Cả hai hốt hoảng chạy một mạch lên tầng ba. Trốn trong phòng học, tình cờ là nơi lúc họ mới đến.

Trông vẫn như cũ, như thể không có ai ngoài họ từng bước vào đây. Bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, bên trên chất đống tài liệu ôn tập. Điều duy nhất thay đổi là chữ viết trên bảng đen, có vẽ hai dấu gạch lớn màu đỏ.

Đỗ Nhất Tân vừa vào cửa đã nhìn thấy gạch đỏ, cậu nhìn đi chỗ khác, đi khóa cửa trước và cửa sau. Khi cậu quay đầu lại thì thấy Ngải Nhạc bị thương trên trán đang im lặng nhìn cậu.

“Cậu còn ổn không?” Đỗ Nhất Tân hỏi.

Ngải Nhạc hỏi ngược lại: “… Tại sao anh lại cứu em, không phải đàn anh nghĩ em là thủ phạm à.”

“Anh muốn cậu tự mình nói cho anh mọi chuyện.”

Phòng học im lặng một cách đáng sợ, đèn vàng mờ ảo nhấp nháy. Bên ngoài, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ồn ào chói tai, hẳn là Ứng Thịnh đang phá phách bừa.

Vẻ mặt Ngải Nhạc u ám không rõ, nhìn về phía cửa: “… Chúng ta không thể trốn ở đây lâu. Nếu bị phát hiện thì chúng ta đều sẽ chết.”

“Cậu kết thúc trò chơi là được mà?”

Đối phương sững sờ, không trả lời.

“Nếu không thì anh cũng không nghĩ ra lý do tại sao giáo viên tuần tra lại không giết cậu.”

“…”

Vẫn im lặng. Thấy vậy, đáp án trong lòng Đỗ Nhất Tân lại càng rõ ràng hơn. Nhưng cậu không muốn tin vào một sự thật nực cười như vậy. Cậu nắm chặt lòng bàn tay đến nỗi ngón tay trắng bệch: “Là cậu đúng không?”

Ngải Nhạc cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Đàn anh, hãy tin em. Em chưa bao giờ muốn làm anh bị thương.”

“Chưa bao giờ muốn? Vậy thì tại sao lại đưa anh vào? Còn những người khác nữa, họ đều đã chết.”

“Em, em chỉ…” Ngải Nhạc cắn môi, vội vàng ngẩng đầu lên, lại rũ xuống, “Thật xin lỗi, em chỉ muốn dọa đàn anh một chút thôi. Còn những người khác, em cũng không biết sao họ lại vào.”

Không biết? Chẳng lẽ Ngải Nhạc, với tư cách là người tạo ra thế giới này, thật ra cũng không nắm 100% quyền lực?

Đỗ Nhất Tân lại càng thêm hoài nghi: “Cậu tạo ra thế giới này kiểu gì?”

“Em…” Ngải Nhạc định trả lời. Nó giương mắt lên, ánh mắt chợt thay đổi, “Đàn anh, cẩn thận!”

Đỗ Nhất Tân còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lại, cả hai cùng ngã về phía sau, nặng nề ngã xuống đất.

Cùng lúc đó, tấm kính phía sau lưng vỡ tan, biến thành vô số lưỡi dao văng tung tóe. Chỗ cậu mới đứng toàn thủy tinh vụn. Quay lại nhìn, cậu thấy Ứng Thịnh xuất quỷ nhập thần đang đứng đối diện cửa sổ kính.

Người kia dùng gậy gạt ra những mảnh vỡ còn sót lại trên khung cửa sổ, giẫm lên bệ cửa sổ, nhảy vào.

Nhưng lúc này, Đỗ Nhất Tân không rảnh quan tâm. Vừa rồi, vì cứu cậu mà Ngải Nhạc đổi vị trí cho cậu, kết quả là lưng bị đâm. Mảnh kính bể đâm khắp lưng nó, máu tuôn ra.

Cậu ôm thằng bé, tay chân hơi luống cuống: “Ngải Nhạc, Ngải Nhạc!”

“Đừng hét nữa, đã chết đâu.” Ứng Thịnh nóng nảy, “Giờ tiễn bọn mày lên đường liền đây.”

“Chờ đã! Đã tìm ra thủ phạm rồi thì để nó kết thúc trò chơi là được mà? Tại sao phải giết người!”

“Mày hỏi…” Tên thanh niên đi tới, giơ gậy lên, “Nhiều vãi nồi!”

Hắn nện thẳng xuống, không chút do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau