Chương 17
Sáng hôm sau cũng không khác gì lúc trước. Khi Trì Ninh tỉnh dậy, vị trí bên cạnh đã trống không. Cậu ngồi dậy dụi mắt, ngón tay cọ qua mí mắt mang theo cảm giác thô ráp đau đớn.
Trì Ninh cúi đầu nhìn xuống, thấy một miếng băng quấn quanh ngón tay. Đêm qua trước khi đi ngủ Lương Hành Dã đã giúp cậu băng lại. Cậu nhấc chăn xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, thấy Lương Hành Dã đang đứng bên bàn ăn mở hộp cơm ra.
Lương Hành Dã nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn Trì Ninh một cái, ý bảo cậu mau đi rửa mặt, chuẩn bị ăn bữa sáng.
Trì Ninh thành thạo tự mình sửa sang lại, mang theo túi rong biển chuẩn bị ăn bữa sáng cuối cùng với Lương Hành Dã.
Cậu vừa ngồi xuống, Lương Hành Dã đã đẩy cho cậu một chai thủy tinh nhỏ màu đen. Thân chai được bọc bằng giấy gói che lại, cậu không nhìn thấy rõ bên trong là thứ gì, phía trên có cắm một chiếc ống hút.
Trì Ninh tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bổ máu,” Lương Hành Dã nói, “Uống đi.”
Trì Ninh nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt, giống như nước ngọt vậy. Sau khi uống hết một chai, Lương Hành Dã lại đưa cho cậu một chai khác, đồ uống ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, uống xong trong miệng có hậu vị chát chát khiến cậu không thích: “Lương Hành Dã.”
“Chuyện gì?”
“Tôi không phải con người, uống vào có lẽ sẽ không… không bổ máu.”
Lương Hành Dã không nghĩ đến điều này, đưa cơm nắm cho Trì Ninh: “Vậy thì đừng uống nữa, ăn sáng.”
Cơm nắm còn ấm, có mùi thơm ngào ngạt, Trì Ninh vừa nhìn Lương Hành Dã vừa ăn. Lương Hành Dã đang gửi tin nhắn cho người khác, âm thanh thông báo tin nhắn mới không ngừng vang lên. Trong lòng Trì Ninh cảm thấy đang ở đầu dây bên kia ắt hẳn là Từ Nghiên đang cùng thảo luận với Lương Hành Dã về chuyện ném cậu trở lại biển cả. Âm thanh thông báo lại vang lên, cậu buông nắm cơm xuống, muốn nhanh chóng rời đi.
Lương Hành Dã ngăn cậu lại: “Trì Ninh, cởi túi thủy thảo của cậu ra đi, tôi đưa cậu đến một nơi.”
Trì Ninh bảo vệ túi thủy thảo: “Tôi không muốn đi.”
Lương Hành Dã dường như không nghe thấy lời cự tuyệt của cậu, cầm chìa khóa xe trên bàn lên: “Đi theo tôi.”
Trì Ninh lắc đầu lia lịa: “Không đi đâu.”
Lương Hành Dã ôm lấy Trì Ninh, dẫn cậu xuống lầu, nhét vào trong xe, thắt dây an toàn lại cho cậu rồi đóng cửa xe.
Trì Ninh có chút sững sờ. Thấy Lương Hành Dã vòng qua đầu xe rồi lên xe, cậu vội vàng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đợi chút rồi sẽ biết.” Lương Hành Dã nói.
Sự bối rối của Trì Ninh dần biến mất sau khi Lương Hành Dã lái xe rời khỏi tiểu khu. Ở phương diện cảm nhận phương hướng, cậu có vẻ rất được ông trời ưu ái ban cho khả năng này. Lần đầu tiên cậu lên bờ, Lương Hành Dã đưa cậu quay lại biển theo hướng ngược lại.
Chỉ cần Lương Hành Dã không quay lại biển thì anh có dẫn cậu đi đâu chăng nữa, Trì Ninh cũng không ngại. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn bên ngoài qua cửa kính xe.
Da thuộc trong xe của Lương Hành Dã đã được xử lý hầu như không phát ra mùi khó chịu. Trong không gian nhỏ hẹp, Trì Ninh chỉ có thể ngửi thấy hương vị trên người của Lương Hành Dã, rất nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ. Cậu có cảm giác cả cơ thể bị bao bọc lấy. Trì Ninh vừa thả lỏng đầu đã tựa vào ghế dựa, mí mắt dần dần sụp xuống.
Một lúc lâu sau, cậu đột nhiên hoảng hốt nghe thấy tiếng Lương Hành Dã gọi mình: “Trì Ninh, tỉnh dậy.”
Trì Ninh mở mắt ra, trước mắt một mảnh cát trắng bao la, bờ cát mênh mông nối liền với đại dương vô tận.
Biển cả?!
Cơn buồn ngủ lập tức bay lên chín tầng mây, Trì Ninh mở cửa xe, hai chân trần nhảy trên bờ cát, chạy về hướng vệ đường. Cậu không thích mang giày. Trước khi đi ngủ Trì Ninh còn cố ý cởi chúng ra, còn cọ cọ rơi vớ, cuộn tròn ngủ trên ghế phụ. Lúc này dẫm lên bãi cát mịn, Trì Ninh không nhịn nổi co ngón chân lại, rồi lại nhón chân lên cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc.
Cậu mới chạy được vài bước thì bị Lương Hành Dã chặn ngang, ôm vào lòng.
“Cậu chạy cái gì chứ?” Lương Hành Dã nói.
Trì Ninh dính chặt trong vòng tay của Lương Hành Dã, vùng vẫy tránh né một hồi, sốt ruột không thôi: “Lương Hành Dã, buông tôi ra.”
“Tôi không đưa cậu trở về biển.” Lương Hành Dã kéo cậu đến bờ biển, dừng lại ngay chỗ ranh giới giữa biển và bờ cát bị sóng đánh ướt, “Tôi đưa cậu đến đây, vì tôi tìm được nhà của cậu rồi, muốn cho cậu câu trả lời.”
Trì Ninh nhìn mặt biển sóng nước lấp lánh, mê mang khó hiểu: “Nhưng đây không phải là nhà của tôi.”
“Cậu không cần phải nói dối.” Lương Hành Dã nói. Xét theo khu vực phân bố của loại thủy thảo này, ngoại trừ khu vực biển nơi Trì Ninh được gửi về lúc ban đầu, chỉ có nơi này tồn tại giống loài tương tự.
Trì Ninh càng thêm bối rối: “Tôi không có nói dối mà.”
Lời nói của Trì Ninh tản ra trong gió biển mặn mà ẩm ướt, Lương Hành Dã chỉ xem cậu đang mạnh miệng, chỉ vào đường bờ biển mơ hồ phía xa, nhẹ giọng hỏi cậu: “Có muốn về không?”
Trì Ninh lắc đầu: “Không muốn.”
“Thật sự không muốn sao?”
“Không muốn.”
Lương Hành Dã nhìn cậu không nói tiếng nào. Trì Ninh cụp mắt xuống, nhìn thấy một con rùa nhỏ to bằng lòng bàn tay chổng vó nằm trước mặt mình. Tứ chi và đầu của nó đang cố gắng khua khoắng trong không trung, Trì Ninh chạy quá giúp nó lật mình.
Con rùa nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay Trì Nin rồi sau đó chui vào bãi cát mềm mại.
Sóng vẫn tiếp tục cuộn trào, hơi nước ẩm ướt, Trì Ninh lùi về sau vài bước, đụng trúng Lương Hành Dã. Đầu cậu vừa vặn đặt dưới cần cổ của anh không lệch một li. Trì Ninh đang định dời đi, nghe thấy Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, có phải cậu muốn đi theo tôi không?”
Trì Ninh quay người lại, gió biển thổi đến làm cho mái tóc bồng lên, con ngươi màu xám xanh nhạt cũng bị thổi tan ra, cả đôi mắt nhuốm màu xám xanh.
Cậu nhìn Lương Hành Dã với đôi mắt ướt át như yêu tinh.
“Lương Hành Dã,” Trì Ninh nhẹ nhàng nói, “Tôi có rất nhiều trân châu, có thể đổi… rất nhiều tiền, tất cả đều đưa cho anh. Tôi không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng… Nhưng tôi có thể học rất nhanh, tôi còn rất dễ nuôi nữa. ”
Cậu nói, “Tôi ăn cơm nắm cũng được.”
“Mỗi ngày chỉ cần ăn cơm nắm đều được sao?”
Trì Ninh mạnh mẽ gật đầu: “Ưm.”
Cậu nắm lấy quần áo của Lương Hành Dã, chậm rãi cuốn vào lòng bàn tay: “Anh có thể đừng ném… ném tôi về được không, tôi không thích biển cả.”
Từ chuyện Trì Ninh lén lút đút máu cho anh, đến chuyện nói dối rằng vùng biển này không phải là nhà của mình, cả chuyện chỉ ăn cơm nắm là được và cũng không thích biển cả, cuối cùng Lương Hành Dã đã nhận ra điều gì đó.
Tập tính in vết của động vật.[1]
Đối với việc sau khi lên bờ người cậu nhìn thấy đầu tiên là anh, trong lòng Trì Ninh đã nảy sinh ra sự tin tưởng ỷ lại không thể thay đổi hay loại bỏ.
Một lúc lâu sau, Lương Hành Dã mở miệng nói, “Trì Ninh, con người và người cá là hai loài khác nhau.”
Gió biển càng lúc càng mạnh, sóng gầm thét ngoạm lấy bờ cát, bên tai Trì Ninh tràn ngập âm thanh vỗ bờ mãnh liệt của sóng biển, câu nói của Lương Hành Dã đứt quãng không rõ, cậu cũng chẳng hiểu ý anh là gì: “Con người và người cá làm sao thế?”.
Đôi mắt của cậu ẩm ướt đến nỗi Lương Hành Dã cảm thấy cậu như sắp khóc, chờ khi mặt biển dịu nhẹ lại, mới nói: “Không có gì, cậu muốn ở cạnh tôi bao lâu tùy thích, tôi sẽ không đưa cậu quay lại biển, trừ khi đến khi ấy cậu là người muốn rời đi. ”
Trì Ninh vui mừng khôn xiết, đôi mắt cong lên: “Thật không?”
“Thật.” Lương Hành Dã đi đến bên cạnh xe, mở cửa để cậu lên xe, “Nhưng cậu không được đút máu cho tôi uống nữa. Tôi không chết, chân cũng không đau. ”
“Điểm quan trọng nhất, cậu không được để cho ai biết máu của cậu có tác dụng đặc biệt.” Lương Hành Dã nhìn chằm chằm Trì Ninh với vẻ mặt nghiêm túc, “Nhớ kỹ chưa?”
Trì Ninh gật đầu liên tục, vui vẻ lau mặt rồi đóng cửa lại.
Trì Ninh ngồi trên ghế phụ, nhón gót, có chút sợ hãi không dám dẫm chân xuống sàn xe. Lòng bàn chân của cậu đầy cát, chỉ cần cử động một chút hạt cát sẽ sột soạt chảy xuống.
Lương Hành Dã lấy một gói khăn giấy bảo cậu lau chân. Trì Ninh mở cửa xe, duỗi chân ra rồi gập người lại lau lung tung phủi cát.
Lương Hành Dã tùy ý đảo mắt. Trì Ninh duỗi thẳng mu bàn chân, lòng bàn chân bị ma sát đến đỏ bừng. Bàn chân của cậu trắng nõn, nhỏ nhắn, dường như chỉ cần một bàn tay cũng có thể dễ dàng nắm trọn.
Lương Hành Dã quay đầu lại, dùng ngón tay gõ vào vô lăng.
Trì Ninh lau chân, gấp khăn giấy đã dùng đặt trong túi, đóng cửa xe lại, dịch qua cạnh chỗ ngồi, ánh mắt sáng trong, giọng điệu chân thành: “Lương Hành Dã, cảm ơn anh.”
Cuộc sống của cậu vẫn luôn không hề suôn sẻ. Từ khi bắt đầu có ý thức, cậu đã là một người cá mồ côi. Nếu không có sự bảo vệ của anh trai, có lẽ cậu đã bị chôn vùi dưới đáy biển.
Khi lớn lên anh trai lại lên bờ, các tộc khác ở biển không thích cậu vì trong lòng cậu luôn sợ hãi biển cả, cảm thấy cậu đã phụ lòng biển cả ban tặng cho cậu sinh mệnh và chiếc đuôi cá xinh đẹp. Tộc người cá cũng như thế, thật sự có quan hệ thân thiết với cậu cũng chỉ có mấy người A Thanh.
Cuộc sống trên đảo vốn không dễ dàng, dưới biển sâu còn kinh hoàng hơn, cậu đã trải qua vô số nguy hiểm, vô số nỗi sợ hãi hoảng hốt và nỗi cô độc.
Ngay cả quá trình lên bờ cũng đầy thăng trầm, thứ duy nhất được xem như suôn sẻ là cậu đã gặp được Lương Hành Dã, cho cậu một nơi ở, giúp cậu che giấu thân phận người cá, gọi người đến chăm sóc cậu.
Cho dù hiểu biết về xã hội loài người còn hạn chế nhưng Trì Ninh biết rõ chất lượng cuộc sống mà Lương Hành Dã dành cho cậu còn cao hơn nhiều so với những người bình thường.
Cậu nhìn vào mắt Lương Hành Dã, tràn ngập chân thành: “Cảm ơn anh đã không ném tôi xuống biển trở lại, cũng cảm ơn anh…. ngay từ đầu đã giữ tôi lại, nếu sau khi lên bờ anh mặc kệ tôi, tôi sẽ…”
“Sẽ như thế nào?”
Trì Ninh thì thào nói: “Sẽ biến thành một… một kẻ ăn mày lấm lem bên đường.”
Lương Hành Dã cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt lướt trên mái tóc bù xù đến đôi mắt xinh đẹp, nói đầy ẩn ý: “Cậu không cần phải cảm ơn tôi, có thể giữ cậu lại bản thân tôi cũng rất may mắn. Hơn nữa cứ xem như lỡ tôi bỏ mặc cậu, cậu cũng không trở thành ăn mày lấm lem được đâu, rất nhiều người sẵn lòng đưa cậu về nhà. ”
“Nhưng anh đã quan tâm đến tôi.” Trì Ninh cảm kích mà nắm lấy ngón tay Lương Hành Dã, “Về sau nếu anh lại bị… bị bệnh, nói cho tôi biết, tôi…”
Lương Hành Dã ngắt lời cậu: “Cậu đã quên lời tôi nói vừa rồi sao?”
“Tôi không quên,” Trì Ninh lặp lại, “Tôi không được phép cho anh uống máu lần nữa.”
“Nhưng bị bệnh sẽ… rất khó chịu.”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu,” Lương Hành Dã nhìn chăm chú vào gương mặt Trì Ninh với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, “Trì Ninh, cho dù là tình huống nào, cậu cũng phải đặt bản thân lên trên hết, cậu có nghe không?”
“Ưm.” Trì Ninh nghịch dây an toàn, lông mi chậm chạp chớp chớp nhìn có hơi ngốc nghếch.
Lương Hành Dã vẫn lo lắng, “Hơn nữa, mặc kệ người quen hay không quen, cậu cũng không thể tiết lộ chuyện máu của mình có tác dụng chữa khỏi bệnh…”
Trì Ninh: “Tôi thực sự biết rồi.”
Cửa sổ xe hé mở, gió biển thổi mạnh khiến cửa xe rung động, tóc Trì Ninh rối tung giống như một đám mây nhuộm màu hạt dẻ. Lương Hành Dã cười, xoa tóc cậu.
“Được rồi, cùng tôi trở lại công ty.”
Chú thích:
[1] In vết là hiện tượng các con non đi theo các vật chuyển động mà chúng nhìn thấy đầu tiên. Hiện tượng này chỉ thấy ở những loài thuộc lớp chim.
Trì Ninh cúi đầu nhìn xuống, thấy một miếng băng quấn quanh ngón tay. Đêm qua trước khi đi ngủ Lương Hành Dã đã giúp cậu băng lại. Cậu nhấc chăn xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, thấy Lương Hành Dã đang đứng bên bàn ăn mở hộp cơm ra.
Lương Hành Dã nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn Trì Ninh một cái, ý bảo cậu mau đi rửa mặt, chuẩn bị ăn bữa sáng.
Trì Ninh thành thạo tự mình sửa sang lại, mang theo túi rong biển chuẩn bị ăn bữa sáng cuối cùng với Lương Hành Dã.
Cậu vừa ngồi xuống, Lương Hành Dã đã đẩy cho cậu một chai thủy tinh nhỏ màu đen. Thân chai được bọc bằng giấy gói che lại, cậu không nhìn thấy rõ bên trong là thứ gì, phía trên có cắm một chiếc ống hút.
Trì Ninh tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bổ máu,” Lương Hành Dã nói, “Uống đi.”
Trì Ninh nhấp một ngụm, chua chua ngọt ngọt, giống như nước ngọt vậy. Sau khi uống hết một chai, Lương Hành Dã lại đưa cho cậu một chai khác, đồ uống ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, uống xong trong miệng có hậu vị chát chát khiến cậu không thích: “Lương Hành Dã.”
“Chuyện gì?”
“Tôi không phải con người, uống vào có lẽ sẽ không… không bổ máu.”
Lương Hành Dã không nghĩ đến điều này, đưa cơm nắm cho Trì Ninh: “Vậy thì đừng uống nữa, ăn sáng.”
Cơm nắm còn ấm, có mùi thơm ngào ngạt, Trì Ninh vừa nhìn Lương Hành Dã vừa ăn. Lương Hành Dã đang gửi tin nhắn cho người khác, âm thanh thông báo tin nhắn mới không ngừng vang lên. Trong lòng Trì Ninh cảm thấy đang ở đầu dây bên kia ắt hẳn là Từ Nghiên đang cùng thảo luận với Lương Hành Dã về chuyện ném cậu trở lại biển cả. Âm thanh thông báo lại vang lên, cậu buông nắm cơm xuống, muốn nhanh chóng rời đi.
Lương Hành Dã ngăn cậu lại: “Trì Ninh, cởi túi thủy thảo của cậu ra đi, tôi đưa cậu đến một nơi.”
Trì Ninh bảo vệ túi thủy thảo: “Tôi không muốn đi.”
Lương Hành Dã dường như không nghe thấy lời cự tuyệt của cậu, cầm chìa khóa xe trên bàn lên: “Đi theo tôi.”
Trì Ninh lắc đầu lia lịa: “Không đi đâu.”
Lương Hành Dã ôm lấy Trì Ninh, dẫn cậu xuống lầu, nhét vào trong xe, thắt dây an toàn lại cho cậu rồi đóng cửa xe.
Trì Ninh có chút sững sờ. Thấy Lương Hành Dã vòng qua đầu xe rồi lên xe, cậu vội vàng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Đợi chút rồi sẽ biết.” Lương Hành Dã nói.
Sự bối rối của Trì Ninh dần biến mất sau khi Lương Hành Dã lái xe rời khỏi tiểu khu. Ở phương diện cảm nhận phương hướng, cậu có vẻ rất được ông trời ưu ái ban cho khả năng này. Lần đầu tiên cậu lên bờ, Lương Hành Dã đưa cậu quay lại biển theo hướng ngược lại.
Chỉ cần Lương Hành Dã không quay lại biển thì anh có dẫn cậu đi đâu chăng nữa, Trì Ninh cũng không ngại. Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn bên ngoài qua cửa kính xe.
Da thuộc trong xe của Lương Hành Dã đã được xử lý hầu như không phát ra mùi khó chịu. Trong không gian nhỏ hẹp, Trì Ninh chỉ có thể ngửi thấy hương vị trên người của Lương Hành Dã, rất nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ. Cậu có cảm giác cả cơ thể bị bao bọc lấy. Trì Ninh vừa thả lỏng đầu đã tựa vào ghế dựa, mí mắt dần dần sụp xuống.
Một lúc lâu sau, cậu đột nhiên hoảng hốt nghe thấy tiếng Lương Hành Dã gọi mình: “Trì Ninh, tỉnh dậy.”
Trì Ninh mở mắt ra, trước mắt một mảnh cát trắng bao la, bờ cát mênh mông nối liền với đại dương vô tận.
Biển cả?!
Cơn buồn ngủ lập tức bay lên chín tầng mây, Trì Ninh mở cửa xe, hai chân trần nhảy trên bờ cát, chạy về hướng vệ đường. Cậu không thích mang giày. Trước khi đi ngủ Trì Ninh còn cố ý cởi chúng ra, còn cọ cọ rơi vớ, cuộn tròn ngủ trên ghế phụ. Lúc này dẫm lên bãi cát mịn, Trì Ninh không nhịn nổi co ngón chân lại, rồi lại nhón chân lên cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc.
Cậu mới chạy được vài bước thì bị Lương Hành Dã chặn ngang, ôm vào lòng.
“Cậu chạy cái gì chứ?” Lương Hành Dã nói.
Trì Ninh dính chặt trong vòng tay của Lương Hành Dã, vùng vẫy tránh né một hồi, sốt ruột không thôi: “Lương Hành Dã, buông tôi ra.”
“Tôi không đưa cậu trở về biển.” Lương Hành Dã kéo cậu đến bờ biển, dừng lại ngay chỗ ranh giới giữa biển và bờ cát bị sóng đánh ướt, “Tôi đưa cậu đến đây, vì tôi tìm được nhà của cậu rồi, muốn cho cậu câu trả lời.”
Trì Ninh nhìn mặt biển sóng nước lấp lánh, mê mang khó hiểu: “Nhưng đây không phải là nhà của tôi.”
“Cậu không cần phải nói dối.” Lương Hành Dã nói. Xét theo khu vực phân bố của loại thủy thảo này, ngoại trừ khu vực biển nơi Trì Ninh được gửi về lúc ban đầu, chỉ có nơi này tồn tại giống loài tương tự.
Trì Ninh càng thêm bối rối: “Tôi không có nói dối mà.”
Lời nói của Trì Ninh tản ra trong gió biển mặn mà ẩm ướt, Lương Hành Dã chỉ xem cậu đang mạnh miệng, chỉ vào đường bờ biển mơ hồ phía xa, nhẹ giọng hỏi cậu: “Có muốn về không?”
Trì Ninh lắc đầu: “Không muốn.”
“Thật sự không muốn sao?”
“Không muốn.”
Lương Hành Dã nhìn cậu không nói tiếng nào. Trì Ninh cụp mắt xuống, nhìn thấy một con rùa nhỏ to bằng lòng bàn tay chổng vó nằm trước mặt mình. Tứ chi và đầu của nó đang cố gắng khua khoắng trong không trung, Trì Ninh chạy quá giúp nó lật mình.
Con rùa nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay Trì Nin rồi sau đó chui vào bãi cát mềm mại.
Sóng vẫn tiếp tục cuộn trào, hơi nước ẩm ướt, Trì Ninh lùi về sau vài bước, đụng trúng Lương Hành Dã. Đầu cậu vừa vặn đặt dưới cần cổ của anh không lệch một li. Trì Ninh đang định dời đi, nghe thấy Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, có phải cậu muốn đi theo tôi không?”
Trì Ninh quay người lại, gió biển thổi đến làm cho mái tóc bồng lên, con ngươi màu xám xanh nhạt cũng bị thổi tan ra, cả đôi mắt nhuốm màu xám xanh.
Cậu nhìn Lương Hành Dã với đôi mắt ướt át như yêu tinh.
“Lương Hành Dã,” Trì Ninh nhẹ nhàng nói, “Tôi có rất nhiều trân châu, có thể đổi… rất nhiều tiền, tất cả đều đưa cho anh. Tôi không hiểu rất nhiều chuyện, nhưng… Nhưng tôi có thể học rất nhanh, tôi còn rất dễ nuôi nữa. ”
Cậu nói, “Tôi ăn cơm nắm cũng được.”
“Mỗi ngày chỉ cần ăn cơm nắm đều được sao?”
Trì Ninh mạnh mẽ gật đầu: “Ưm.”
Cậu nắm lấy quần áo của Lương Hành Dã, chậm rãi cuốn vào lòng bàn tay: “Anh có thể đừng ném… ném tôi về được không, tôi không thích biển cả.”
Từ chuyện Trì Ninh lén lút đút máu cho anh, đến chuyện nói dối rằng vùng biển này không phải là nhà của mình, cả chuyện chỉ ăn cơm nắm là được và cũng không thích biển cả, cuối cùng Lương Hành Dã đã nhận ra điều gì đó.
Tập tính in vết của động vật.[1]
Đối với việc sau khi lên bờ người cậu nhìn thấy đầu tiên là anh, trong lòng Trì Ninh đã nảy sinh ra sự tin tưởng ỷ lại không thể thay đổi hay loại bỏ.
Một lúc lâu sau, Lương Hành Dã mở miệng nói, “Trì Ninh, con người và người cá là hai loài khác nhau.”
Gió biển càng lúc càng mạnh, sóng gầm thét ngoạm lấy bờ cát, bên tai Trì Ninh tràn ngập âm thanh vỗ bờ mãnh liệt của sóng biển, câu nói của Lương Hành Dã đứt quãng không rõ, cậu cũng chẳng hiểu ý anh là gì: “Con người và người cá làm sao thế?”.
Đôi mắt của cậu ẩm ướt đến nỗi Lương Hành Dã cảm thấy cậu như sắp khóc, chờ khi mặt biển dịu nhẹ lại, mới nói: “Không có gì, cậu muốn ở cạnh tôi bao lâu tùy thích, tôi sẽ không đưa cậu quay lại biển, trừ khi đến khi ấy cậu là người muốn rời đi. ”
Trì Ninh vui mừng khôn xiết, đôi mắt cong lên: “Thật không?”
“Thật.” Lương Hành Dã đi đến bên cạnh xe, mở cửa để cậu lên xe, “Nhưng cậu không được đút máu cho tôi uống nữa. Tôi không chết, chân cũng không đau. ”
“Điểm quan trọng nhất, cậu không được để cho ai biết máu của cậu có tác dụng đặc biệt.” Lương Hành Dã nhìn chằm chằm Trì Ninh với vẻ mặt nghiêm túc, “Nhớ kỹ chưa?”
Trì Ninh gật đầu liên tục, vui vẻ lau mặt rồi đóng cửa lại.
Trì Ninh ngồi trên ghế phụ, nhón gót, có chút sợ hãi không dám dẫm chân xuống sàn xe. Lòng bàn chân của cậu đầy cát, chỉ cần cử động một chút hạt cát sẽ sột soạt chảy xuống.
Lương Hành Dã lấy một gói khăn giấy bảo cậu lau chân. Trì Ninh mở cửa xe, duỗi chân ra rồi gập người lại lau lung tung phủi cát.
Lương Hành Dã tùy ý đảo mắt. Trì Ninh duỗi thẳng mu bàn chân, lòng bàn chân bị ma sát đến đỏ bừng. Bàn chân của cậu trắng nõn, nhỏ nhắn, dường như chỉ cần một bàn tay cũng có thể dễ dàng nắm trọn.
Lương Hành Dã quay đầu lại, dùng ngón tay gõ vào vô lăng.
Trì Ninh lau chân, gấp khăn giấy đã dùng đặt trong túi, đóng cửa xe lại, dịch qua cạnh chỗ ngồi, ánh mắt sáng trong, giọng điệu chân thành: “Lương Hành Dã, cảm ơn anh.”
Cuộc sống của cậu vẫn luôn không hề suôn sẻ. Từ khi bắt đầu có ý thức, cậu đã là một người cá mồ côi. Nếu không có sự bảo vệ của anh trai, có lẽ cậu đã bị chôn vùi dưới đáy biển.
Khi lớn lên anh trai lại lên bờ, các tộc khác ở biển không thích cậu vì trong lòng cậu luôn sợ hãi biển cả, cảm thấy cậu đã phụ lòng biển cả ban tặng cho cậu sinh mệnh và chiếc đuôi cá xinh đẹp. Tộc người cá cũng như thế, thật sự có quan hệ thân thiết với cậu cũng chỉ có mấy người A Thanh.
Cuộc sống trên đảo vốn không dễ dàng, dưới biển sâu còn kinh hoàng hơn, cậu đã trải qua vô số nguy hiểm, vô số nỗi sợ hãi hoảng hốt và nỗi cô độc.
Ngay cả quá trình lên bờ cũng đầy thăng trầm, thứ duy nhất được xem như suôn sẻ là cậu đã gặp được Lương Hành Dã, cho cậu một nơi ở, giúp cậu che giấu thân phận người cá, gọi người đến chăm sóc cậu.
Cho dù hiểu biết về xã hội loài người còn hạn chế nhưng Trì Ninh biết rõ chất lượng cuộc sống mà Lương Hành Dã dành cho cậu còn cao hơn nhiều so với những người bình thường.
Cậu nhìn vào mắt Lương Hành Dã, tràn ngập chân thành: “Cảm ơn anh đã không ném tôi xuống biển trở lại, cũng cảm ơn anh…. ngay từ đầu đã giữ tôi lại, nếu sau khi lên bờ anh mặc kệ tôi, tôi sẽ…”
“Sẽ như thế nào?”
Trì Ninh thì thào nói: “Sẽ biến thành một… một kẻ ăn mày lấm lem bên đường.”
Lương Hành Dã cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt lướt trên mái tóc bù xù đến đôi mắt xinh đẹp, nói đầy ẩn ý: “Cậu không cần phải cảm ơn tôi, có thể giữ cậu lại bản thân tôi cũng rất may mắn. Hơn nữa cứ xem như lỡ tôi bỏ mặc cậu, cậu cũng không trở thành ăn mày lấm lem được đâu, rất nhiều người sẵn lòng đưa cậu về nhà. ”
“Nhưng anh đã quan tâm đến tôi.” Trì Ninh cảm kích mà nắm lấy ngón tay Lương Hành Dã, “Về sau nếu anh lại bị… bị bệnh, nói cho tôi biết, tôi…”
Lương Hành Dã ngắt lời cậu: “Cậu đã quên lời tôi nói vừa rồi sao?”
“Tôi không quên,” Trì Ninh lặp lại, “Tôi không được phép cho anh uống máu lần nữa.”
“Nhưng bị bệnh sẽ… rất khó chịu.”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu,” Lương Hành Dã nhìn chăm chú vào gương mặt Trì Ninh với vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, “Trì Ninh, cho dù là tình huống nào, cậu cũng phải đặt bản thân lên trên hết, cậu có nghe không?”
“Ưm.” Trì Ninh nghịch dây an toàn, lông mi chậm chạp chớp chớp nhìn có hơi ngốc nghếch.
Lương Hành Dã vẫn lo lắng, “Hơn nữa, mặc kệ người quen hay không quen, cậu cũng không thể tiết lộ chuyện máu của mình có tác dụng chữa khỏi bệnh…”
Trì Ninh: “Tôi thực sự biết rồi.”
Cửa sổ xe hé mở, gió biển thổi mạnh khiến cửa xe rung động, tóc Trì Ninh rối tung giống như một đám mây nhuộm màu hạt dẻ. Lương Hành Dã cười, xoa tóc cậu.
“Được rồi, cùng tôi trở lại công ty.”
Chú thích:
[1] In vết là hiện tượng các con non đi theo các vật chuyển động mà chúng nhìn thấy đầu tiên. Hiện tượng này chỉ thấy ở những loài thuộc lớp chim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất