[Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai
Chương 10
(Nhắc nhở chân thành với mọi người, đây là một chương tui edit trong hoang mang tột độ, vì tác giả dùng từ cao siêu quá, miêu tả trừu tượng quá, tui đọc mà nhiều chỗ không hiểu gì luôn, cũng không biết phải diễn giải như thế nào cho đúng ý tác giả và cho dễ hiểu nhất. Vì vậy chương này sẽ có nhiều chỗ sai sót, khó hiểu, không được mạch lạc, mong mọi người thông cảm...)
Nhập thế lãnh thiêu hồng tuyết khứ, ly trần hương cát tử vân lai.
Dịch thơ: Nhập thế tuyết hồng đành gạt bỏ, ly trần mây tía phải nhạt phai.
(trích "Phỏng Diệu Ngọc khất hồng mai" – Tào Tuyết Cần đời nhà Thanh.
Đây là bài thơ mà nhân vật Giả Bảo Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng viết ở hồi 50 của truyện. Trong một ngày tụ tập ngắm tuyết, Giả Bảo Ngọc chơi nối thơ thua nên bị mọi người phạt hái một nhành hồng mai từ am Lũng Thúy – nơi tiểu sư cô Diệu Ngọc xinh đẹp đang tu hành và viết một bài thơ "Đến thăm Diệu Ngọc xin cành hồng mai". Tùy tâm làm một bài thơ, không ngờ bài thơ này lại vận vào đời. Sau này Bảo Ngọc thật sự đã xuất gia, nhưng không vì Phật đạo mà lại vì nương nhờ cửa Phật mà trốn tránh hiện thực. "Hồng lâu mộng" là một trong Tứ đại danh tác của Trung Hoa, thật sự rất hay, mọi người có thể đọc hay xem phim thử!)
Trước khi bị Tị Trần một kiếm đâm tới, Ngụy Vô Tiện cảm thấy sự tình vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Hiện thế đau khổ trước mắt cũng chỉ là ảo cảnh, cứ coi như là có thêm Âm Hổ Phù âm thầm gia trì, coi như có thêm Nhiếp Hoài Tang ở sau lưng nhúng tay vào, chơi cái gì âm mưu dương mưu với mọi người, thì dù cục diện có rối rắm thế nào cũng sẽ nhất định có đầu mối, tấm lưới đan khít đến đâu thì nhất định cũng sẽ có lỗ hổng, việc hắn cần làm bây giờ là phải bình tĩnh lại, chu toàn mọi thứ, nhất định phải bảo vệ bọn nhỏ an toàn ra ngoài.
Nhưng hắn đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Khoảnh khắc mà Lam Vong Cơ đỏ mắt vọt tới không ngừng chất vấn hắn, trong nháy mắt, cả người Ngụy Vô Tiện như bị kéo trở lại tử cục ở kiếp trước, oán khí, huyễn hoặc, Tu La... hắn giống như bị ai đó đóng đinh đứng chết cứng tại chỗ, máu cả người như đều chảy ngược rồi đột ngột đông lại, trơ mắt nhìn Tị Trần cắm thẳng vào lồng ngực mình.
"Lam Trạm! Là ta! Lam Trạm! "
Tà ma ngoại đạo, bất tiết nhất cố*, không thẹn với lòng, ác mộng phát sinh, chúng bạn thân ly*, hối hận không kịp, chết không toàn thây...
(不屑一顾: Bất tiết nhất cố: Cực kỳ xem thường
众叛亲离: Chúng bạn thân ly: Bị bạn bè xa lánh, cô lập hoàn toàn.)
Hắn giãy dụa trong những hồi ức đau khổ kia, những lời xì xào bàn tán lọt vào tai, dồn nén đến mức hắn không thở nổi, giống như có vô vàn bàn tay quỷ dữ đang nhào tới, lôi kéo, xé rách tâm trí hắn thành hai nửa. Hắn đứng trước âm tào địa phủ, xem lại hết một lượt bộ dáng chật vật, bất kham của mình trong kiếp trước, cảm thấy quả thực là một bi kịch hoang đường đến nực cười. Thật uổng cho chân tâm một lòng tế thế cứu người, vừa xoay người lại thì mỗi việc hắn làm đều trở thành di thiên đại tội*, ha, đúng là ngu dốt đến cực điểm.
(*Di thiên đại tội: Tội lớn có thể đảo ngược trời đất)
Mãn tâm mãn nhãn đều là trắng đen lẫn lộn cùng thương tổn dày vò, hắn nằm trong vũng bùn, mặc cho màn mưa xám xịt ấy xối đến ướt đẫm cả người, cẩn thận chắp vá lại đôi cánh đã bị bẻ gãy vỡ vụn kia, rồi lại bị ép mạt thế niết bàn. Hắn đã từng hoàn toàn có được, nhưng rồi lại mất đi, khi đã từ bỏ rồi thì đột nhiên lại quay trở lại. Hắn cho rằng mình đã tuyệt đối ẩn nhẫn, khuất phục hoàn toàn, để đổi lấy chút lương tri từ nhân tâm hay sự quên lãng tha thứ từ người đời, thế nhưng cuối cùng lại là thương tổn chồng chất thương tổn, bọn họ cứ được một tấc lại tiến một thước, hoàn toàn không muốn buông tha cho hắn.
"Lam Trạm! Ngươi nhìn ta đi! "
Cái loại đau đớn xen lẫn với giá lạnh đến thấu xương này, từng chút từng chút một gặm nhấm hắn, vây lấy hắn, giam cầm hắn. Thân thể hắn không có nơi nào là không kêu gào, nói cho hắn biết, hãy chạy trốn đi, hãy phản kháng đi, nhưng hắn lại không tài nào ra tay được. Cho dù khả năng thương đến Lam Vong Cơ chỉ là một phần vạn thôi, hắn cũng không dám mạo hiểm, không dám vượt qua giới hạn. Thân thể hắn, từ trên xuống dưới đều phát ra cảnh cáo, không có ngoại lệ, Lam Vong Cơ chính là khôi giáp, và cũng chính là điểm yếu hai đời của hắn.
Lam Vong Cơ đỏ mắt hỏi hắn, cả thế giới đều đỏ mắt hỏi hắn, người khắp thiên hạ, từ lớn là trưởng lão Lam thị, đến nhỏ là trẻ con người già nơi thôn dã, ai ai cũng biết Di Lăng lão tổ oán khí ngút trời, lần này trở về tất sẽ trăm phương ngàn kế trả thù rửa hận, bọn họ sợ hãi, bọn họ hoài nghi chất vấn... Nhưng vì cái gì mà hắn lại không hận chứ?
Tình yêu thật sự có sức mạnh lớn hơn cả hận thù sao? Cái thiện thật sự có thể chiến thắng cái ác sao? Hắn kiên trì giữ vững sơ tâm, tự thấy không thẹn với lòng, hắn cầu đạo bái thần, ra sức đấu tranh bảo vệ cái thiện... Nhưng những điều mà hắn kiên trì, trong mắt thế gian này lại vô cùng hoang đường và tầm thường. Vật vã hai đời chìm nổi, cuối cùng, trong mắt người đời, hắn vẫn là tên ác ma ly kinh phản đạo, táng tận lương tâm, không việc xấu nào không làm.
Vì sao mà cái gì hắn cũng không làm được, cái gì cũng không thể giữ lại bên mình, cái gì cũng sẽ phải rời xa hắn... Vì sao hắn lại phải khổ sở sống lại một đời này? Hắn thật sự nhất thiết phải tồn tại trên đời này sao?
Trong nháy mắt, cả bầu trời đột ngột thay đổi, nhập thế tức điêu linh, lãnh thiêu hồng tuyết khứ*. Bằng một đôi mắt lệ ngấn lệ, hắn nhìn tất cả những gì mà hắn yêu thương hai đời, sẵn sàng đón nhận cái chết một lần nữa...
(Nhập thế tức điêu linh, lãnh thiêu hồng tuyết khứ*: theo như tui hiểu thì nghĩa là nếu cứ cố chấp sống thì một ngày nào đó sẽ chết, thà rằng như hồng tuyết, là mai đỏ á, tự mình hái xuống, tự mình buông xuôi thì tốt hơn)
Phía sau là vực thẳm sóng to gió lớn đang cuồn cuộn gào thét, ngay khoảnh khắc Ngụy Vô Tiện một bước giẫm vào khoảng không phía sau, có người đột nhiên nhào tới ôm lấy hắn từ sau lưng, rồi lại phất tay một cái, một đạo tử sắc linh quang lóe lên, xuyên thủng màn đêm mịt mù u tối.
Tử Điện lóe sáng thị uy phía trước chủ nhân, Giang Trừng nghiêng người, gắt gao bảo vệ Ngụy Vô Tiện ở phía sau lưng mình. Hắn cũng tuyệt đối không ngờ rằng mình có thể bộc phát ra uy lực lớn như vậy để phá vỡ ảo cảnh, càng không ngờ rằng thân thể Ngụy Vô Tiện bây giờ lại nhẹ, lại yếu ớt như vậy, gần như là bị quán tính khiến Ngụy Vô Tiện lảo đảo ngã xuống nền đất. Đến khi Giang Trừng kịp hồi thần quay lại xem xét người phía sau lưng mình thì Lam Vong Cơ cũng chính thức khôi phục lại thần trí, đột ngột lao về phía Giang Trừng.
"Ngụy Anh!"
Tị Trần rơi xuống một bên, Hàm Quang Quân hoảng sợ nhìn bàn tay đầy máu của mình, rồi lại nhìn sang ái nhân toàn thân cũng đầy máu tươi, không thể tin được vừa rồi mình đã làm cái gì. Thấy Giang Trừng đang ôm hắn, nhớ tới vết Tử Điện trên người hắn cách đây không lâu, y run rẩy bò dậy, vội vàng la lên: "Giang Vãn Ngâm, buông ra! Không được chạm vào hắn! Không được làm tổn thương hắn!!! "
"Không được chạm vào, không được làm tổn thương hắn? Ngươi có biết vừa rồi ngươi đã làm gì không? "
Tử Điện trong tay xẹt xẹt vang lên, Giang tông chủ nhớ tới đủ loại thống khổ trong hồi ức mà mình tận mắt chứng kiến vừa rồi, hai mắt trợn đến muốn nứt ra, càng ra sức che chắn cho người sau lưng mình hơn, giận quá hóa cười: "Ta? Dừng tay? Lam Vong Cơ! Từ đầu đến cuối, để hắn chịu thương tổn lớn nhất đến tột cùng là ai? Ngươi có thể biện minh, nói rằng là bản thân thân bất do kỷ, nói rằng bởi vì ngươi không hay không biết, nhưng chung quy cũng là vì bản thân ngươi bất tài vô năng, dựa vào cái gì mà hắn lại là người phải trả giá đại giới chứ?! "
"Trong thâm tâm ngươi hẳn đã biết rõ, hắn thành bộ dạng như bây giờ, vài phần là do lỗi của ngươi! Cũng có vài phần là lỗi của Cô Tô Lam thị nhà ngươi! Sao ngươi vẫn còn mặt mũi mà nói bản thân mình yêu hắn chứ? Chính ngươi cũng hiểu rõ, rốt cuộc trên thế gian này, là ai là người không có tư cách chạm vào hắn nhất! "
Giang tông chủ đỏ mắt, liên tiếp mắng một tràng dài, gắt gao trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ, từng đợt sóng vỗ ầm ầm bên dưới vực ánh lên gương mặt khiến vẻ mặt hắn càng thêm thâm trầm u ám, khi sáng khi tối, bốn phía lâm vào một trận im lặng quỷ dị.
Lam Vong Cơ xuất thần đứng ngây ra, tựa như một cây tùng thẳng tắp cô độc đứng một mình tại đó.
Lam Ngọc nghe được mấy lời này liền đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi, bị Lam Tư Truy cố hết sức giữ lại mới không khiến cậu liều mạng xông lên. Nhiếp Hoài Tang đứng chen chúc phía sau bọn họ, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống hết cỡ. Bọn tiểu bối thì bối rối xúm lại một chỗ với nhau, không dám nghe cũng không dám nhìn, phảng phất cảm thấy mình đã vô tình thấy được một bí mật xa xưa nào đó, thấy được bộ mặt thật của một tiên môn thế gia, bề ngoài sáng sủa sạch sẽ, sau lưng lại là góc tối âm u nhuộm đầy máu tươi của cừu hận và dối trá.
"Khụ khụ, các vị tiền bối? Mấy tiểu bối chúng ta đều có mặt ở đây hết nha. Giữa ban ngày ban mặt, những chuyện trần vừng kê thối này, nếu bị người có tâm nghe được, sẽ tạo ra phiền phức lớn đó..."
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên giằng co tranh cãi giữa hai vị đại nhân vật này, vậy nên không một ai nhận ra từ khi nào lại có người âm thầm đến ngay bên cạnh họ. Đợi đến khi mọi người theo hướng của giọng nói mà ngẩng đầu lên thì một thiếu niên áo đen với một nụ cười xấu xa để lộ cái răng nanh khểnh, đã thừa lúc loạn lạc mà đem Ngụy Vô Tiện đang hôn mê ôm lên trước người mình.
Con dao bạc trong tay hắn dí sát vào cần cổ yếu ớt của người nọ, ngay lập tức liền xuất hiện một vệt huyết hồng đỏ chói mắt trên làn da trắng nõn như tuyết ấy. Đáng thương cho một đời quỷ đạo tông sư từng danh chấn Huyền môn của Ngụy Vô Tiện, người nọ lúc này lại vô tri vô giác ngửa đầu mặc người chém giết, vết thương bị Tị Trần đâm trên ngực vẫn đang không ngừng chảy máu, mới vừa rồi ngã xuống đất, trên thái dương cũng bị xước một mảng lớn.
"A nương!" Lam Ngọc la lên thất thanh. Thấy cậu lại định xông lên, Lam Tư Truy liền nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cậu lại. Ngụy Vô Tiện một thân huyền y to rộng cũng không che được toàn thân gầy nhược ốm yếu, thân thể tỏa ra hương hoa mai nhàn nhạt, hiện giờ trên người lại thêm thương tích, dải lụa buộc tóc đỏ tươi qua nhiều lần vần vò đã lỏng ra, tuột xuống sau gáy, mái tóc đen như vẩy mực vốn được buộc cao gọn gàng, nay lại tản ra xõa dài xuống, làm bật lên gương mặt tuấn tiếu tinh xảo của người nọ, nhưng lại khiến hắn càng giống như một con búp bê sứ trắng đã vỡ vụn, như một đóa mai đỏ héo úa, điêu tàn trong tuyết mùa đông.
"Các ngươi nói xem, một mỹ nhân Khôn Trạch như hắn, từ dung mạo dáng người đến phẩm tính thiên tư, có thứ nào mà không phải là tuyệt thế nhất đẳng trên thế gian này đâu? Vậy mà đang yên đang lành lại bị Hàm Quang Quân cùng Giang tông chủ đồng loạt ghét bỏ, đá tới đá lui như trái bóng da, rồi lại bị thế đạo chà đạp thành bộ dạng thê thảm đến thế này!"
"Ngươi là ai? Mau thả hắn ra!" Giang tông chủ rống lên.
Hắn ra vẻ thương hoa tiếc ngọc mà lắc đầu, cười cười kề sát lưỡi dao vào cổ người nọ thêm vài phần, huyết dịch đỏ tươi liền theo cần cổ trắng nõn uốn lượn mà trượt xuống, hương hoa mai càng thêm nồng đậm. Mọi người sợ hắn thật sự động thủ sẽ thương tổn đến Ngụy Vô Tiện, nên không ai dám manh động.
"Ai nha nha, chúng ta thương lượng một chút đi? Ta thật sự rất ngưỡng mộ vị Di Lăng... Tình Hạc tiền bối này, vậy nên ta mang người đi trước nha? "
Sắc mặt của Lam Vong Cơ và Giang Trừng đều kinh hãi đến cực điểm, Tị Trần cùng Tử Điện song song xuất kích, mà thanh niên thần bí áo đen buộc tóc đuôi ngựa cao cao kia giống như đã sớm có âm mưu khác, đột nhiên nhếch miệng cười.
Mặt đất mà họ đang đứng bắt đầu nứt ra, sụp xuống.
"Thành công mà chẳng tốn chút hơi sức nào... Ha ha... Còn phải cảm tạ Hàm Quang Quân cùng Giang tông chủ đây vì đã hỗ trợ giúp sức cho ta nhé..."
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ
******************
Sóc phong như giải ý, dung dị mạc thôi tàn.
(Trích "Mai hoa" – Thôi Đạo Dung thời Đường
Dịch nghĩa: Cơn gió đông rét buốt nếu có hiểu cho nỗi lòng của hoa mai, xin đừng thổi mạnh khiến hoa mai càng thêm mỏng manh tiều tụy. Câu thơ kinh điển nếu ai từng xem Chân Hoàn truyện nè!)
Hình ảnh dừng lại tại bầu trời Nghĩa Thành trắng bệch thành một màu xám xịt, Hiểu Tinh Trần cuối cùng cũng đã tự sát. Cảm giác ấm nóng, bắn ra tung tóe của máu tươi từ trong hồi ức vẫn chưa tan đi, Ngụy Vô Tiện từ trong một mảnh ký ức đen trắng vụn vỡ kia mở hai mắt ra, trước mắt là một màu đen kịt, toàn thân từ trên xuống dưới đều rét lạnh, đau đớn đến thấu xương.
"Tiết Dương."
Ngụy Vô Tiện mở miệng nói chuyện một cách khó khăn. Dưới thân chính là nền gạch âm lãnh lạnh lẽo, tay chân bị trói chặt, trên cổ chảy máu, ngực bị đâm thủng một lỗ, suy yếu đến mức hắn không nghe thấy giọng mình đang nói nữa.
"...... Ngươi hao hết tâm tư, tạo ra nhiều ảo cảnh như vậy, chỉ vì muốn ta hồi sinh lại tàn hồn này... Nhưng nó đã nát quá rồi, không cách nào khôi phục lại được nữa. "
Tiết Dương đang ngồi trong một góc tối của ngôi nhà rách nát tồi tàn này, bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Tiện. Ánh sáng phía sau nghiêng nghiêng chiếu lên người hắn, hơn phân nửa thân mình đều hòa vào trong bóng tối, chỉ lộ ra một ánh mắt giống như một con sói cô độc không nơi nương tựa. Trong tay hắn đang nắm chặt thứ gì đó, nụ cười cứng ngắc đến đáng sợ.
"Nhập thế ly trần đã hai đời, Di Lăng lão tổ không gì không làm được."
Loại khen ngợi trào phúng mang gai nhọn này, Ngụy Vô Tiện nghe đã mòn tai, đã sớm không nghe lọt nổi nữa. Lần này trở về vốn là đau bệnh quấn thân, hiện giờ hắn vừa không có linh lực, trên người vết thương chồng chất, máu chảy không ngừng, hắn thật sự không còn chút hơi sức nào để phản bác, chứ đừng nói tới việc đi chữa trị tàn hồn. Hắn cảm thấy mình lúc này tựa như một con búp bê rách nát bị lọt gió vậy, sinh khí trong cơ thể từng chút từng chút một dần dần trôi đi, mà hắn cũng mặc kệ, để mình buông xuôi một chút.
Thấy biểu hiện của hắn lạnh nhạt, trong lòng sớm đã có ý muốn chết, Tiết Dương đột nhiên cười lạnh một cái, giống như nhớ lại cái gì, siết chặt vật trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao, chết càng tốt... Chết thì ngoan ngoãn hơn. Ngươi có thể cảm nhận được tư vị sau khi chết bị biến thành hung thi là như thế nào. Thật buồn cười nha, Di Lăng lão tổ từng đuổi quỷ ngự thi, nay lại bị luyện hóa thành hung thi. "
Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng trên nền gạch, không còn sức để cử động, tầm mắt chỉ có thể nhìn tới được một góc mái hiên sứt mẻ, khóe miệng không kìm được mà rỉ máu: "Hồn thể của ta... kiếp trước đã bị vạn quỷ cắn xé không còn một mảnh, nguyên thần mà Thiên nữ Đại Phạn Sơn hồi sinh cho ta cũng không được nguyên vẹn... Ngươi tu quỷ đạo, chắc cũng đã biết, nếu như lần này ta chết đi, thì sẽ thật sự tan thành tro bụi, không luyện hóa thành hung thi được đâu. "
Tiết Dương trong nháy mắt thất thần.
"Y sớm đã trở thành vong giả giống như ta." Quỷ đạo tổ sư ngày nào khóe miệng thấm đầy máu, giọng nói càng lúc càng nhỏ xuống, tự giễu lại thất ý mà cười:
"Tâm đã chết, thế gian này, giữ không nổi."
Mây đen cuồn cuộn tràn vào bầu trời Nghĩa thành, không khí trong phòng như giảm xuống đến điểm đóng băng. Nụ cười bỡn cợt bất biến luôn treo trên môi của Tiết Dương dần cứng lại, bắt đầu không diễn nổi nữa.
"Có phải ngươi cảm thấy, rốt cuộc mình đã được giải thoát rồi hay không? Ngươi cảm thấy mình vô cùng vĩ đại? Lại vô cùng ủy khuất? Nếu như không phải bất đắc dĩ, ai nguyện ý sinh ra đã là người xấu!...Ngươi và y quả thực giống nhau như đúc, tự nhận mình thanh cao thiện lương, đều là đóa hoa cao lãnh không ai với tới được, kết quả thì sao? Cuộc đời, lý tưởng của các ngươi đều hoang đường hơn ai hết, hoang đường đến nực cười! Nói cái gì mà cứu thế, cứu người... ngươi, ngay cả một người cũng không cứu được, ngươi làm liên lụy đến tất cả những người bên cạnh ngươi! Cho đến bây giờ, đến bản thân mình mà ngươi cũng cứu không được! "
Tiết Dương thống khoái mà mở miệng mắng chửi, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn trả thù, muốn được nhìn thấy thần minh trên trời trước kia phải lăn xuống vũng bùn, để hắn có thể đá hai cước cho hả giận. Nhưng mà Tiết Dương lại không thấy được cảnh tượng mà hắn mong muốn, quỷ đạo tổ sư mà hắn sùng kính lại thống hận nhất, ánh mắt đã tan rã, vành mắt còn hàm chứa ánh lệ, lặng lẽ rơi xuống, chặt đứt thanh âm cuối cùng của vị nằm trên mặt đất kia.
Tiết Dương đột nhiên hoảng hốt, vội ngồi xổm xuống đỡ người kia dậy, đến bây giờ mới cảm nhận được cơ thể người nọ đã sớm lạnh như băng. Mắt thấy hy vọng duy nhất sắp sửa tiêu tan, hắn giống như phát điên, ngồi xổm xuống túm lấy cổ áo của Ngụy Vô Tiện lay mạnh:
"Này! Ngươi là Di Lăng lão tổ mà! Không có gì là ngươi không thể làm được... Ngụy Vô Tiện! Ngụy Vô Tiện! Ngươi tỉnh dậy cho ta! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn chưa hứa với ta..."
Lời còn chưa dứt, cánh tay trái của hắn đã truyền đến đau đớn tột cùng vì bị chặt đứt. Tiết Dương còn chưa kịp quay đầu nhìn, đã bị Tử Điện như sét đánh bay tới quấn chặt lấy cổ họng.
Tị Trần một kiếm dứt khoát chém xuống, cánh tay trái của Tiết Dương đột ngột rơi xuống đất, lòng bàn tay vẫn còn đang nắm chặt, cất giấu một viên kẹo đường. Bàn tay nắm lấy cổ áo của Ngụy Vô Tiện buông ra, hắn không hề ngã xuống mặt đất lạnh như băng bên dưới, mà lại được Hàm Quang Quân nhanh chóng ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
Khuôn mặt trắng như bạch ngọc của hắc y Khôn Trạch đột nhiên bị máu tươi bắn tung tóe lên trên, trông có vẻ minh diễm mong manh dị thường, cả người mềm nhũn như nước, đúng là một chút khí lực cũng không có. Lam Vong Cơ ôm cả người mỏng manh như cánh bướm ấy vào trước ngực mình, run rẩy dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt hắn, nhưng từ khóe miệng, máu lại cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, càng lúc càng nhiều.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh... Ngươi đừng ngủ... thực xin lỗi..."
Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn kiệt quệ, ánh mắt đã tan đi, toàn thân lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa, lòng bàn tay lạnh như băng, mặc cho y có ủ ấm, xoa nắn thế nào cũng không ấm lên được. Hắn vốn đã cực kỳ mệt mỏi, muốn tuyệt vọng buông xuôi tất cả, nhưng dường như hắn lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của y, vậy nên trong ý thức mơ màng mịt mờ, hắn liều mạng giãy dụa, muốn được một lần nữa nhìn thấy y.
Giống như khi bị Tị Trần đâm xuyên qua ngực, Lam Vong Cơ hình như muốn mở miệng nói cái gì đó với hắn, mà giờ phút này đây, y lại không nói được thành một câu hoàn chỉnh. Cảm giác thất lực, kiệt quệ càng lúc càng lớn, như có một tảng băng trôi khổng lồ chặn ở ngực khiến hắn hít thở cũng cảm thấy mệt mỏi, chuyện xưa mộng cũ cùng nhau ùa về, nặng nề mà hoang vắng.
"Không phải là lỗi của ngươi, Ngụy Anh. Ngươi thực sự đã làm đủ tốt rồi... Thiện và ác... kết quả thành thế này, đều không phải là ý của ngươi... Thế nhân này nhìn không thấy, nhưng chúng ta đều thấy rõ, ngươi rất tốt..." Hàm Quang Quân bình tĩnh trấn định của ngày xưa, nay lại hoảng loạn thất ý, nói năng lộn xộn, "Thực xin lỗi, ảo cảnh vừa rồi... là ta không thể kiểm soát được bản thân mình, đã làm ngươi bị thương... Ta đã làm tổn thương ngươi quá nhiều lần rồi... Cô Tô Lam thị cũng vậy... Thực xin lỗi..."
Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt của y, giống như một chiếc thuyền cô độc giữa muôn ngàn cơn sóng, dù bên ngoài sóng to gió lớn, cuồn cuộn muốn chấn vỡ ván thuyền mỏng manh này như thế nào, thì đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia vẫn lấp lánh ánh nước trong veo, chuyên tình ôn nhu, thậm chí còn có chút mềm mại của người đã thành thê tử của người ta, đúng là minh diễm hiếm có, nhưng lại cho người nhìn có cảm giác như hồi quang phản chiếu của người sắp chết.
Lam Vong Cơ thấy mà kinh tâm, vội ôm chặt hắn hơn nữa: "Chúng ta thật sự rất muốn bảo vệ ngươi thật tốt, nhưng luôn luôn lại không được như ý muốn... Ta mang ngươi đi, chúng ta dẫn theo A Ngọc, rời khỏi Cô Tô, rời khỏi tiên môn bách gia, đến một nơi mà không ai thương tổn ngươi nữa..."
Người nọ vẫn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn y, trong con ngươi phản chiếu nên sự bi thương cùng cực của hai người, từng giọt nước mắt nóng hổi, men theo đuôi mắt ửng đỏ màu hồng mai chảy dài xuống, tựa như ám hương xuân lạc, sơ tuyết ngưng dung*. Hắn không biết bộ dạng lúc này của mình nhu thuận cỡ nào, bất lực cỡ nào, Lam Vong Cơ nhìn mà đau lòng muốn chết.
(暗香春落,初雪凝融 : ám hương xuân lạc, sơ tuyết ngưng dung: ám hương (tên gọi khác của hoa mai) rụng vào mùa xuân, tuyết đầu mùa tan đi.)
"Ngụy Anh! Xin ngươi... Đừng ngủ, đừng ngủ mà... thực xin lỗi..."
Người trong ngực ngửa đầu lên, để lộ cần cổ yếu ớt. Dưới làn da trắng nõn, lộ rõ từng đường mạch máu, vốn phải là màu đỏ mạnh mẽ đập từng nhịp, vậy mà giờ đây dần dần chuyển thành màu xanh tím. Y đưa tay lên liều mạng ấn lên vết thương màu đỏ tươi chói mắt trên cổ, nhưng máu sớm đã chảy xuôi xuống gần hết, chỉ còn lại từng vệt đỏ sậm loang lổ nhiễm lên trên bạch y của y, từng chút một mà loang rộng ra.
"Ta muốn đi..." Thanh niên áo đen thương tích đầy mình, máu vẫn trào ra từ trong cổ họng, cứ lặp lại trong vô thức: "Ta không nên trở về..."
"Xin lỗi, là chúng ta đến trễ. Ta với Giang Vãn Ngâm đánh nhau một trận, chúng ta một đường truy xét tới đây... Ngươi rất tốt, Tiết Dương nói không đúng! Ngụy Anh... Ngươi thật tốt... Đừng đi mà..." Lam Vong Cơ ôm thê tử của mình, nói đi nói lại những câu này, Ngụy Vô Tiện lại giống như không nghe thấy gì, hệt như một mỹ nhân ngư vì rời khỏi biển cả mà mất nước trọng thương, nằm trong ngực y bất lực mở to hai mắt, độ ấm ít ỏi trên cơ thể dần tan đi, hắn run rẩy không ngừng, đầu ngón tay mà y đang nắm chặt cũng đã bắt đầu trở nên trống rỗng, trong suốt.
Lam Vong Cơ hoàn toàn hoảng loạn, ôm ái nhân trong lòng, một lần rồi lại một lần nỉ non gọi tên hắn, van xin hắn đừng rời đi, nhưng thân thể người nọ từng thời từng khắc lại càng thêm suy yếu lạnh lẽo.
"Không không không không, ngươi đừng đi....Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện! Từ trong ảo cảnh ban nãy ta đã biết hết rồi, Cô Tô Lam thị, mẹ nó, Cô Tô Lam thị bọn chúng dám đối xử với ngươi như vậy... Ngươi ở lại, ở lại đi... Ta mang ngươi về lại Vân Mộng, chúng ta cùng trở về Liên Hoa Ổ, không ai có thể thương tổn ngươi được nữa..."
Mắt thấy người trước mặt sắp biến mất lần nữa, hình ảnh trước mắt cùng bóng lưng máu tươi đầm đìa mười ba năm trước vô hạn chồng chéo lên nhau, cảm giác nguy cấp bất lực khủng hoảng ập đến, giọng nói của Giang Trừng càng lúc càng dồn dập, một tay khống chế Tử Điện, một tay gấp đến độ nắm lấy bả vai Ngụy Vô Tiện, nhưng chỉ có thể chạm vào một mảnh hư vô.
"Sao lại thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy... Ngụy Vô Tiện, mẹ nó, ngươi đừng dọa bọn ta nữa, mẹ nó, ngươi lại dám rời đi một lần nữa thử xem... Tiết Dương! Ai cho ngươi cái lá gan này, dám ở dưới mí mắt của chúng ta đụng vào hắn! Nói, ngươi đã làm gì hắn rồi, hắn rốt cuộc là bị làm sao vậy?" Giang tông chủ kéo mạnh Tử Điện thở dốc, đỏ mắt chửi ầm lên.
Tiết Dương bị Tử Điện siết chặt vào nơi yếu hại, đã là nỏ mạnh hết đà, giọng nói đã giống như cỏ khô héo rũ vào mùa đông. Hắn há miệng cười to, mặc cho đất cát bay thẳng vào mắt mũi miệng đến cay xót, cười đến chảy cả nước mắt, cười như chưa từng được cười, vui vẻ điên cuồng hơn bao giờ hết:
"Ha ha ha... Ha ha ha ha ha... Ta coi như đã được nhìn rõ... Giữ vững chính đạo thì sao? Phong quang tuế nguyệt thì lại thế nào? Là thiện là ác, chẳng phải đều có kết cuộc như nhau thôi sao? Thế gian này đều là đau khổ giãy dụa bám lấy chấp niệm, 'cầu không được' không chỉ có một mình ta... như vậy cũng đủ khiến ta cảm thấy mãn nguyện rồi! "
"Chuyện đến nước này đều là do các ngươi ép ta. Nếu như ta khởi động Âm Hổ Phù, tất cả mọi người đều cầm chắc cái chết, mấy người các ngươi cứ đợi mà chôn cùng hắn đi! "
Giang Trừng trơ mắt nhìn Tiết Dương thừa dịp Lam Vong Cơ phân tâm mà giật lấy Tị Trần nhiễm máu từ trong tay y. Hoa tang trong Nghĩa thành nhao nhao theo gió tung bay khắp không trung, hắn liền lấy máu của mình hòa lẫn với máu của quỷ đạo sư tổ Ngụy Vô Tiện, vẽ lên một đạo phù, tiền trần kiếp đoạn như không mộng*, toàn bộ Nghĩa thành nháy mắt tan thành mây khói. Trong không gian tối tăm chỉ còn lại câu nói điên loạn cuối cùng của Tiết Dương: "... Rơi vào nơi đây, thế giới Huyền môn này, cũng sẽ không còn tu sĩ nào có linh lực nữa! Vào Loạn Táng Cương rồi, các ngươi chính là miếng mồi béo bở cho bọn chúng! "
(前尘劫断如空梦: tiền trần kiếp đoạn như không mộng: câu này tui không biết hiểu có đúng không nên để nguyên văn, nhưng có lẽ là nói mọi đau khổ kiếp trước như giấc mộng hoang đường)
Tiếng nói chói tai kia của Tiết Dương dần biến mất, đến khi mọi người mở mắt ra một lần nữa thì đã thấy mình ở trong Loạn Táng Cương rồi. Bốn phía xung đều là hung thi đang vờn quanh gầm gừ, toàn bộ tiên môn bách gia đều hỗn loạn chật vật tụ tập ở nơi đây, dường như đều mất hết linh lực, ai nấy đều là tay trói gà không chặt, bây giờ chỉ có thể ngồi đó chờ chết. Mà khi đám người Lam Vong Cơ đột ngột xuất hiện tại nơi này, ai nấy đều ồ lên xôn xao một trận, trong đám người chợt có một nữ tử mặc váy lụa màu tím giãy dụa chen qua tầng tầng lớp lớp người đang cản đường trước mặt, hối hả chạy tới.
"A Tiện!...Là đệ sao, A Tiện? "
"A Ly!" Một vị công tử mặc một thân kim bào quý giá đuổi theo phía sau nàng, miễn cưỡng ráng sức bảo vệ thân thể đơn bạc của nàng khỏi đám hung thi đang khát máu rình rập ngoài kia: "Mau quay lại đây, coi chừng nguy hiểm! "
Vị tử y nữ tử kia không nghe, chỉ lo chạy về phía bọn họ. Giang Trừng không thể tin được vào mắt mình, nhìn vị nữ tử kia chạy vội về phía mình, té ngã quỳ xuống, thất hồn lạc phách mà nhìn vào Ngụy Vô Tiện đang được Lam Vong Cơ ôm vào trước ngực.
Hắc y thanh niên thương tích đầy mình, cả người đẫm máu, đôi mắt hoa đào lấp lánh luôn cười với nàng kia hiện giờ lại nhắm chặt lại, cơ thể đã bắt đầu tan biến đi từng chút một.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của nàng, ác mộng lớn nhất của nàng đã trở thành sự thật. Giang Yếm Ly hai mắt đỏ hoe, run rẩy xoa lên đỉnh đầu mềm mại của sư đệ Khôn Trạch nhà mình, cuối cùng không kiềm được mà bật khóc nức nở:
"Tại sao, tại sao lại đối xử với đệ ấy như vậy... A Tiện, a Tiện, đệ mở mắt nhìn sư tỷ đi..."
Nhập thế lãnh thiêu hồng tuyết khứ, ly trần hương cát tử vân lai.
Dịch thơ: Nhập thế tuyết hồng đành gạt bỏ, ly trần mây tía phải nhạt phai.
(trích "Phỏng Diệu Ngọc khất hồng mai" – Tào Tuyết Cần đời nhà Thanh.
Đây là bài thơ mà nhân vật Giả Bảo Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng viết ở hồi 50 của truyện. Trong một ngày tụ tập ngắm tuyết, Giả Bảo Ngọc chơi nối thơ thua nên bị mọi người phạt hái một nhành hồng mai từ am Lũng Thúy – nơi tiểu sư cô Diệu Ngọc xinh đẹp đang tu hành và viết một bài thơ "Đến thăm Diệu Ngọc xin cành hồng mai". Tùy tâm làm một bài thơ, không ngờ bài thơ này lại vận vào đời. Sau này Bảo Ngọc thật sự đã xuất gia, nhưng không vì Phật đạo mà lại vì nương nhờ cửa Phật mà trốn tránh hiện thực. "Hồng lâu mộng" là một trong Tứ đại danh tác của Trung Hoa, thật sự rất hay, mọi người có thể đọc hay xem phim thử!)
Trước khi bị Tị Trần một kiếm đâm tới, Ngụy Vô Tiện cảm thấy sự tình vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của mình. Hiện thế đau khổ trước mắt cũng chỉ là ảo cảnh, cứ coi như là có thêm Âm Hổ Phù âm thầm gia trì, coi như có thêm Nhiếp Hoài Tang ở sau lưng nhúng tay vào, chơi cái gì âm mưu dương mưu với mọi người, thì dù cục diện có rối rắm thế nào cũng sẽ nhất định có đầu mối, tấm lưới đan khít đến đâu thì nhất định cũng sẽ có lỗ hổng, việc hắn cần làm bây giờ là phải bình tĩnh lại, chu toàn mọi thứ, nhất định phải bảo vệ bọn nhỏ an toàn ra ngoài.
Nhưng hắn đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Khoảnh khắc mà Lam Vong Cơ đỏ mắt vọt tới không ngừng chất vấn hắn, trong nháy mắt, cả người Ngụy Vô Tiện như bị kéo trở lại tử cục ở kiếp trước, oán khí, huyễn hoặc, Tu La... hắn giống như bị ai đó đóng đinh đứng chết cứng tại chỗ, máu cả người như đều chảy ngược rồi đột ngột đông lại, trơ mắt nhìn Tị Trần cắm thẳng vào lồng ngực mình.
"Lam Trạm! Là ta! Lam Trạm! "
Tà ma ngoại đạo, bất tiết nhất cố*, không thẹn với lòng, ác mộng phát sinh, chúng bạn thân ly*, hối hận không kịp, chết không toàn thây...
(不屑一顾: Bất tiết nhất cố: Cực kỳ xem thường
众叛亲离: Chúng bạn thân ly: Bị bạn bè xa lánh, cô lập hoàn toàn.)
Hắn giãy dụa trong những hồi ức đau khổ kia, những lời xì xào bàn tán lọt vào tai, dồn nén đến mức hắn không thở nổi, giống như có vô vàn bàn tay quỷ dữ đang nhào tới, lôi kéo, xé rách tâm trí hắn thành hai nửa. Hắn đứng trước âm tào địa phủ, xem lại hết một lượt bộ dáng chật vật, bất kham của mình trong kiếp trước, cảm thấy quả thực là một bi kịch hoang đường đến nực cười. Thật uổng cho chân tâm một lòng tế thế cứu người, vừa xoay người lại thì mỗi việc hắn làm đều trở thành di thiên đại tội*, ha, đúng là ngu dốt đến cực điểm.
(*Di thiên đại tội: Tội lớn có thể đảo ngược trời đất)
Mãn tâm mãn nhãn đều là trắng đen lẫn lộn cùng thương tổn dày vò, hắn nằm trong vũng bùn, mặc cho màn mưa xám xịt ấy xối đến ướt đẫm cả người, cẩn thận chắp vá lại đôi cánh đã bị bẻ gãy vỡ vụn kia, rồi lại bị ép mạt thế niết bàn. Hắn đã từng hoàn toàn có được, nhưng rồi lại mất đi, khi đã từ bỏ rồi thì đột nhiên lại quay trở lại. Hắn cho rằng mình đã tuyệt đối ẩn nhẫn, khuất phục hoàn toàn, để đổi lấy chút lương tri từ nhân tâm hay sự quên lãng tha thứ từ người đời, thế nhưng cuối cùng lại là thương tổn chồng chất thương tổn, bọn họ cứ được một tấc lại tiến một thước, hoàn toàn không muốn buông tha cho hắn.
"Lam Trạm! Ngươi nhìn ta đi! "
Cái loại đau đớn xen lẫn với giá lạnh đến thấu xương này, từng chút từng chút một gặm nhấm hắn, vây lấy hắn, giam cầm hắn. Thân thể hắn không có nơi nào là không kêu gào, nói cho hắn biết, hãy chạy trốn đi, hãy phản kháng đi, nhưng hắn lại không tài nào ra tay được. Cho dù khả năng thương đến Lam Vong Cơ chỉ là một phần vạn thôi, hắn cũng không dám mạo hiểm, không dám vượt qua giới hạn. Thân thể hắn, từ trên xuống dưới đều phát ra cảnh cáo, không có ngoại lệ, Lam Vong Cơ chính là khôi giáp, và cũng chính là điểm yếu hai đời của hắn.
Lam Vong Cơ đỏ mắt hỏi hắn, cả thế giới đều đỏ mắt hỏi hắn, người khắp thiên hạ, từ lớn là trưởng lão Lam thị, đến nhỏ là trẻ con người già nơi thôn dã, ai ai cũng biết Di Lăng lão tổ oán khí ngút trời, lần này trở về tất sẽ trăm phương ngàn kế trả thù rửa hận, bọn họ sợ hãi, bọn họ hoài nghi chất vấn... Nhưng vì cái gì mà hắn lại không hận chứ?
Tình yêu thật sự có sức mạnh lớn hơn cả hận thù sao? Cái thiện thật sự có thể chiến thắng cái ác sao? Hắn kiên trì giữ vững sơ tâm, tự thấy không thẹn với lòng, hắn cầu đạo bái thần, ra sức đấu tranh bảo vệ cái thiện... Nhưng những điều mà hắn kiên trì, trong mắt thế gian này lại vô cùng hoang đường và tầm thường. Vật vã hai đời chìm nổi, cuối cùng, trong mắt người đời, hắn vẫn là tên ác ma ly kinh phản đạo, táng tận lương tâm, không việc xấu nào không làm.
Vì sao mà cái gì hắn cũng không làm được, cái gì cũng không thể giữ lại bên mình, cái gì cũng sẽ phải rời xa hắn... Vì sao hắn lại phải khổ sở sống lại một đời này? Hắn thật sự nhất thiết phải tồn tại trên đời này sao?
Trong nháy mắt, cả bầu trời đột ngột thay đổi, nhập thế tức điêu linh, lãnh thiêu hồng tuyết khứ*. Bằng một đôi mắt lệ ngấn lệ, hắn nhìn tất cả những gì mà hắn yêu thương hai đời, sẵn sàng đón nhận cái chết một lần nữa...
(Nhập thế tức điêu linh, lãnh thiêu hồng tuyết khứ*: theo như tui hiểu thì nghĩa là nếu cứ cố chấp sống thì một ngày nào đó sẽ chết, thà rằng như hồng tuyết, là mai đỏ á, tự mình hái xuống, tự mình buông xuôi thì tốt hơn)
Phía sau là vực thẳm sóng to gió lớn đang cuồn cuộn gào thét, ngay khoảnh khắc Ngụy Vô Tiện một bước giẫm vào khoảng không phía sau, có người đột nhiên nhào tới ôm lấy hắn từ sau lưng, rồi lại phất tay một cái, một đạo tử sắc linh quang lóe lên, xuyên thủng màn đêm mịt mù u tối.
Tử Điện lóe sáng thị uy phía trước chủ nhân, Giang Trừng nghiêng người, gắt gao bảo vệ Ngụy Vô Tiện ở phía sau lưng mình. Hắn cũng tuyệt đối không ngờ rằng mình có thể bộc phát ra uy lực lớn như vậy để phá vỡ ảo cảnh, càng không ngờ rằng thân thể Ngụy Vô Tiện bây giờ lại nhẹ, lại yếu ớt như vậy, gần như là bị quán tính khiến Ngụy Vô Tiện lảo đảo ngã xuống nền đất. Đến khi Giang Trừng kịp hồi thần quay lại xem xét người phía sau lưng mình thì Lam Vong Cơ cũng chính thức khôi phục lại thần trí, đột ngột lao về phía Giang Trừng.
"Ngụy Anh!"
Tị Trần rơi xuống một bên, Hàm Quang Quân hoảng sợ nhìn bàn tay đầy máu của mình, rồi lại nhìn sang ái nhân toàn thân cũng đầy máu tươi, không thể tin được vừa rồi mình đã làm cái gì. Thấy Giang Trừng đang ôm hắn, nhớ tới vết Tử Điện trên người hắn cách đây không lâu, y run rẩy bò dậy, vội vàng la lên: "Giang Vãn Ngâm, buông ra! Không được chạm vào hắn! Không được làm tổn thương hắn!!! "
"Không được chạm vào, không được làm tổn thương hắn? Ngươi có biết vừa rồi ngươi đã làm gì không? "
Tử Điện trong tay xẹt xẹt vang lên, Giang tông chủ nhớ tới đủ loại thống khổ trong hồi ức mà mình tận mắt chứng kiến vừa rồi, hai mắt trợn đến muốn nứt ra, càng ra sức che chắn cho người sau lưng mình hơn, giận quá hóa cười: "Ta? Dừng tay? Lam Vong Cơ! Từ đầu đến cuối, để hắn chịu thương tổn lớn nhất đến tột cùng là ai? Ngươi có thể biện minh, nói rằng là bản thân thân bất do kỷ, nói rằng bởi vì ngươi không hay không biết, nhưng chung quy cũng là vì bản thân ngươi bất tài vô năng, dựa vào cái gì mà hắn lại là người phải trả giá đại giới chứ?! "
"Trong thâm tâm ngươi hẳn đã biết rõ, hắn thành bộ dạng như bây giờ, vài phần là do lỗi của ngươi! Cũng có vài phần là lỗi của Cô Tô Lam thị nhà ngươi! Sao ngươi vẫn còn mặt mũi mà nói bản thân mình yêu hắn chứ? Chính ngươi cũng hiểu rõ, rốt cuộc trên thế gian này, là ai là người không có tư cách chạm vào hắn nhất! "
Giang tông chủ đỏ mắt, liên tiếp mắng một tràng dài, gắt gao trừng mắt nhìn Lam Vong Cơ, từng đợt sóng vỗ ầm ầm bên dưới vực ánh lên gương mặt khiến vẻ mặt hắn càng thêm thâm trầm u ám, khi sáng khi tối, bốn phía lâm vào một trận im lặng quỷ dị.
Lam Vong Cơ xuất thần đứng ngây ra, tựa như một cây tùng thẳng tắp cô độc đứng một mình tại đó.
Lam Ngọc nghe được mấy lời này liền đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi, bị Lam Tư Truy cố hết sức giữ lại mới không khiến cậu liều mạng xông lên. Nhiếp Hoài Tang đứng chen chúc phía sau bọn họ, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống hết cỡ. Bọn tiểu bối thì bối rối xúm lại một chỗ với nhau, không dám nghe cũng không dám nhìn, phảng phất cảm thấy mình đã vô tình thấy được một bí mật xa xưa nào đó, thấy được bộ mặt thật của một tiên môn thế gia, bề ngoài sáng sủa sạch sẽ, sau lưng lại là góc tối âm u nhuộm đầy máu tươi của cừu hận và dối trá.
"Khụ khụ, các vị tiền bối? Mấy tiểu bối chúng ta đều có mặt ở đây hết nha. Giữa ban ngày ban mặt, những chuyện trần vừng kê thối này, nếu bị người có tâm nghe được, sẽ tạo ra phiền phức lớn đó..."
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn lên giằng co tranh cãi giữa hai vị đại nhân vật này, vậy nên không một ai nhận ra từ khi nào lại có người âm thầm đến ngay bên cạnh họ. Đợi đến khi mọi người theo hướng của giọng nói mà ngẩng đầu lên thì một thiếu niên áo đen với một nụ cười xấu xa để lộ cái răng nanh khểnh, đã thừa lúc loạn lạc mà đem Ngụy Vô Tiện đang hôn mê ôm lên trước người mình.
Con dao bạc trong tay hắn dí sát vào cần cổ yếu ớt của người nọ, ngay lập tức liền xuất hiện một vệt huyết hồng đỏ chói mắt trên làn da trắng nõn như tuyết ấy. Đáng thương cho một đời quỷ đạo tông sư từng danh chấn Huyền môn của Ngụy Vô Tiện, người nọ lúc này lại vô tri vô giác ngửa đầu mặc người chém giết, vết thương bị Tị Trần đâm trên ngực vẫn đang không ngừng chảy máu, mới vừa rồi ngã xuống đất, trên thái dương cũng bị xước một mảng lớn.
"A nương!" Lam Ngọc la lên thất thanh. Thấy cậu lại định xông lên, Lam Tư Truy liền nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cậu lại. Ngụy Vô Tiện một thân huyền y to rộng cũng không che được toàn thân gầy nhược ốm yếu, thân thể tỏa ra hương hoa mai nhàn nhạt, hiện giờ trên người lại thêm thương tích, dải lụa buộc tóc đỏ tươi qua nhiều lần vần vò đã lỏng ra, tuột xuống sau gáy, mái tóc đen như vẩy mực vốn được buộc cao gọn gàng, nay lại tản ra xõa dài xuống, làm bật lên gương mặt tuấn tiếu tinh xảo của người nọ, nhưng lại khiến hắn càng giống như một con búp bê sứ trắng đã vỡ vụn, như một đóa mai đỏ héo úa, điêu tàn trong tuyết mùa đông.
"Các ngươi nói xem, một mỹ nhân Khôn Trạch như hắn, từ dung mạo dáng người đến phẩm tính thiên tư, có thứ nào mà không phải là tuyệt thế nhất đẳng trên thế gian này đâu? Vậy mà đang yên đang lành lại bị Hàm Quang Quân cùng Giang tông chủ đồng loạt ghét bỏ, đá tới đá lui như trái bóng da, rồi lại bị thế đạo chà đạp thành bộ dạng thê thảm đến thế này!"
"Ngươi là ai? Mau thả hắn ra!" Giang tông chủ rống lên.
Hắn ra vẻ thương hoa tiếc ngọc mà lắc đầu, cười cười kề sát lưỡi dao vào cổ người nọ thêm vài phần, huyết dịch đỏ tươi liền theo cần cổ trắng nõn uốn lượn mà trượt xuống, hương hoa mai càng thêm nồng đậm. Mọi người sợ hắn thật sự động thủ sẽ thương tổn đến Ngụy Vô Tiện, nên không ai dám manh động.
"Ai nha nha, chúng ta thương lượng một chút đi? Ta thật sự rất ngưỡng mộ vị Di Lăng... Tình Hạc tiền bối này, vậy nên ta mang người đi trước nha? "
Sắc mặt của Lam Vong Cơ và Giang Trừng đều kinh hãi đến cực điểm, Tị Trần cùng Tử Điện song song xuất kích, mà thanh niên thần bí áo đen buộc tóc đuôi ngựa cao cao kia giống như đã sớm có âm mưu khác, đột nhiên nhếch miệng cười.
Mặt đất mà họ đang đứng bắt đầu nứt ra, sụp xuống.
"Thành công mà chẳng tốn chút hơi sức nào... Ha ha... Còn phải cảm tạ Hàm Quang Quân cùng Giang tông chủ đây vì đã hỗ trợ giúp sức cho ta nhé..."
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ
******************
Sóc phong như giải ý, dung dị mạc thôi tàn.
(Trích "Mai hoa" – Thôi Đạo Dung thời Đường
Dịch nghĩa: Cơn gió đông rét buốt nếu có hiểu cho nỗi lòng của hoa mai, xin đừng thổi mạnh khiến hoa mai càng thêm mỏng manh tiều tụy. Câu thơ kinh điển nếu ai từng xem Chân Hoàn truyện nè!)
Hình ảnh dừng lại tại bầu trời Nghĩa Thành trắng bệch thành một màu xám xịt, Hiểu Tinh Trần cuối cùng cũng đã tự sát. Cảm giác ấm nóng, bắn ra tung tóe của máu tươi từ trong hồi ức vẫn chưa tan đi, Ngụy Vô Tiện từ trong một mảnh ký ức đen trắng vụn vỡ kia mở hai mắt ra, trước mắt là một màu đen kịt, toàn thân từ trên xuống dưới đều rét lạnh, đau đớn đến thấu xương.
"Tiết Dương."
Ngụy Vô Tiện mở miệng nói chuyện một cách khó khăn. Dưới thân chính là nền gạch âm lãnh lạnh lẽo, tay chân bị trói chặt, trên cổ chảy máu, ngực bị đâm thủng một lỗ, suy yếu đến mức hắn không nghe thấy giọng mình đang nói nữa.
"...... Ngươi hao hết tâm tư, tạo ra nhiều ảo cảnh như vậy, chỉ vì muốn ta hồi sinh lại tàn hồn này... Nhưng nó đã nát quá rồi, không cách nào khôi phục lại được nữa. "
Tiết Dương đang ngồi trong một góc tối của ngôi nhà rách nát tồi tàn này, bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Tiện. Ánh sáng phía sau nghiêng nghiêng chiếu lên người hắn, hơn phân nửa thân mình đều hòa vào trong bóng tối, chỉ lộ ra một ánh mắt giống như một con sói cô độc không nơi nương tựa. Trong tay hắn đang nắm chặt thứ gì đó, nụ cười cứng ngắc đến đáng sợ.
"Nhập thế ly trần đã hai đời, Di Lăng lão tổ không gì không làm được."
Loại khen ngợi trào phúng mang gai nhọn này, Ngụy Vô Tiện nghe đã mòn tai, đã sớm không nghe lọt nổi nữa. Lần này trở về vốn là đau bệnh quấn thân, hiện giờ hắn vừa không có linh lực, trên người vết thương chồng chất, máu chảy không ngừng, hắn thật sự không còn chút hơi sức nào để phản bác, chứ đừng nói tới việc đi chữa trị tàn hồn. Hắn cảm thấy mình lúc này tựa như một con búp bê rách nát bị lọt gió vậy, sinh khí trong cơ thể từng chút từng chút một dần dần trôi đi, mà hắn cũng mặc kệ, để mình buông xuôi một chút.
Thấy biểu hiện của hắn lạnh nhạt, trong lòng sớm đã có ý muốn chết, Tiết Dương đột nhiên cười lạnh một cái, giống như nhớ lại cái gì, siết chặt vật trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không sao, chết càng tốt... Chết thì ngoan ngoãn hơn. Ngươi có thể cảm nhận được tư vị sau khi chết bị biến thành hung thi là như thế nào. Thật buồn cười nha, Di Lăng lão tổ từng đuổi quỷ ngự thi, nay lại bị luyện hóa thành hung thi. "
Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng trên nền gạch, không còn sức để cử động, tầm mắt chỉ có thể nhìn tới được một góc mái hiên sứt mẻ, khóe miệng không kìm được mà rỉ máu: "Hồn thể của ta... kiếp trước đã bị vạn quỷ cắn xé không còn một mảnh, nguyên thần mà Thiên nữ Đại Phạn Sơn hồi sinh cho ta cũng không được nguyên vẹn... Ngươi tu quỷ đạo, chắc cũng đã biết, nếu như lần này ta chết đi, thì sẽ thật sự tan thành tro bụi, không luyện hóa thành hung thi được đâu. "
Tiết Dương trong nháy mắt thất thần.
"Y sớm đã trở thành vong giả giống như ta." Quỷ đạo tổ sư ngày nào khóe miệng thấm đầy máu, giọng nói càng lúc càng nhỏ xuống, tự giễu lại thất ý mà cười:
"Tâm đã chết, thế gian này, giữ không nổi."
Mây đen cuồn cuộn tràn vào bầu trời Nghĩa thành, không khí trong phòng như giảm xuống đến điểm đóng băng. Nụ cười bỡn cợt bất biến luôn treo trên môi của Tiết Dương dần cứng lại, bắt đầu không diễn nổi nữa.
"Có phải ngươi cảm thấy, rốt cuộc mình đã được giải thoát rồi hay không? Ngươi cảm thấy mình vô cùng vĩ đại? Lại vô cùng ủy khuất? Nếu như không phải bất đắc dĩ, ai nguyện ý sinh ra đã là người xấu!...Ngươi và y quả thực giống nhau như đúc, tự nhận mình thanh cao thiện lương, đều là đóa hoa cao lãnh không ai với tới được, kết quả thì sao? Cuộc đời, lý tưởng của các ngươi đều hoang đường hơn ai hết, hoang đường đến nực cười! Nói cái gì mà cứu thế, cứu người... ngươi, ngay cả một người cũng không cứu được, ngươi làm liên lụy đến tất cả những người bên cạnh ngươi! Cho đến bây giờ, đến bản thân mình mà ngươi cũng cứu không được! "
Tiết Dương thống khoái mà mở miệng mắng chửi, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ muốn trả thù, muốn được nhìn thấy thần minh trên trời trước kia phải lăn xuống vũng bùn, để hắn có thể đá hai cước cho hả giận. Nhưng mà Tiết Dương lại không thấy được cảnh tượng mà hắn mong muốn, quỷ đạo tổ sư mà hắn sùng kính lại thống hận nhất, ánh mắt đã tan rã, vành mắt còn hàm chứa ánh lệ, lặng lẽ rơi xuống, chặt đứt thanh âm cuối cùng của vị nằm trên mặt đất kia.
Tiết Dương đột nhiên hoảng hốt, vội ngồi xổm xuống đỡ người kia dậy, đến bây giờ mới cảm nhận được cơ thể người nọ đã sớm lạnh như băng. Mắt thấy hy vọng duy nhất sắp sửa tiêu tan, hắn giống như phát điên, ngồi xổm xuống túm lấy cổ áo của Ngụy Vô Tiện lay mạnh:
"Này! Ngươi là Di Lăng lão tổ mà! Không có gì là ngươi không thể làm được... Ngụy Vô Tiện! Ngụy Vô Tiện! Ngươi tỉnh dậy cho ta! Ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn chưa hứa với ta..."
Lời còn chưa dứt, cánh tay trái của hắn đã truyền đến đau đớn tột cùng vì bị chặt đứt. Tiết Dương còn chưa kịp quay đầu nhìn, đã bị Tử Điện như sét đánh bay tới quấn chặt lấy cổ họng.
Tị Trần một kiếm dứt khoát chém xuống, cánh tay trái của Tiết Dương đột ngột rơi xuống đất, lòng bàn tay vẫn còn đang nắm chặt, cất giấu một viên kẹo đường. Bàn tay nắm lấy cổ áo của Ngụy Vô Tiện buông ra, hắn không hề ngã xuống mặt đất lạnh như băng bên dưới, mà lại được Hàm Quang Quân nhanh chóng ôm vào trong lồng ngực ấm áp.
Khuôn mặt trắng như bạch ngọc của hắc y Khôn Trạch đột nhiên bị máu tươi bắn tung tóe lên trên, trông có vẻ minh diễm mong manh dị thường, cả người mềm nhũn như nước, đúng là một chút khí lực cũng không có. Lam Vong Cơ ôm cả người mỏng manh như cánh bướm ấy vào trước ngực mình, run rẩy dùng tay áo lau đi vết máu trên mặt hắn, nhưng từ khóe miệng, máu lại cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, càng lúc càng nhiều.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh... Ngươi đừng ngủ... thực xin lỗi..."
Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn kiệt quệ, ánh mắt đã tan đi, toàn thân lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa, lòng bàn tay lạnh như băng, mặc cho y có ủ ấm, xoa nắn thế nào cũng không ấm lên được. Hắn vốn đã cực kỳ mệt mỏi, muốn tuyệt vọng buông xuôi tất cả, nhưng dường như hắn lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của y, vậy nên trong ý thức mơ màng mịt mờ, hắn liều mạng giãy dụa, muốn được một lần nữa nhìn thấy y.
Giống như khi bị Tị Trần đâm xuyên qua ngực, Lam Vong Cơ hình như muốn mở miệng nói cái gì đó với hắn, mà giờ phút này đây, y lại không nói được thành một câu hoàn chỉnh. Cảm giác thất lực, kiệt quệ càng lúc càng lớn, như có một tảng băng trôi khổng lồ chặn ở ngực khiến hắn hít thở cũng cảm thấy mệt mỏi, chuyện xưa mộng cũ cùng nhau ùa về, nặng nề mà hoang vắng.
"Không phải là lỗi của ngươi, Ngụy Anh. Ngươi thực sự đã làm đủ tốt rồi... Thiện và ác... kết quả thành thế này, đều không phải là ý của ngươi... Thế nhân này nhìn không thấy, nhưng chúng ta đều thấy rõ, ngươi rất tốt..." Hàm Quang Quân bình tĩnh trấn định của ngày xưa, nay lại hoảng loạn thất ý, nói năng lộn xộn, "Thực xin lỗi, ảo cảnh vừa rồi... là ta không thể kiểm soát được bản thân mình, đã làm ngươi bị thương... Ta đã làm tổn thương ngươi quá nhiều lần rồi... Cô Tô Lam thị cũng vậy... Thực xin lỗi..."
Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt của y, giống như một chiếc thuyền cô độc giữa muôn ngàn cơn sóng, dù bên ngoài sóng to gió lớn, cuồn cuộn muốn chấn vỡ ván thuyền mỏng manh này như thế nào, thì đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia vẫn lấp lánh ánh nước trong veo, chuyên tình ôn nhu, thậm chí còn có chút mềm mại của người đã thành thê tử của người ta, đúng là minh diễm hiếm có, nhưng lại cho người nhìn có cảm giác như hồi quang phản chiếu của người sắp chết.
Lam Vong Cơ thấy mà kinh tâm, vội ôm chặt hắn hơn nữa: "Chúng ta thật sự rất muốn bảo vệ ngươi thật tốt, nhưng luôn luôn lại không được như ý muốn... Ta mang ngươi đi, chúng ta dẫn theo A Ngọc, rời khỏi Cô Tô, rời khỏi tiên môn bách gia, đến một nơi mà không ai thương tổn ngươi nữa..."
Người nọ vẫn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn y, trong con ngươi phản chiếu nên sự bi thương cùng cực của hai người, từng giọt nước mắt nóng hổi, men theo đuôi mắt ửng đỏ màu hồng mai chảy dài xuống, tựa như ám hương xuân lạc, sơ tuyết ngưng dung*. Hắn không biết bộ dạng lúc này của mình nhu thuận cỡ nào, bất lực cỡ nào, Lam Vong Cơ nhìn mà đau lòng muốn chết.
(暗香春落,初雪凝融 : ám hương xuân lạc, sơ tuyết ngưng dung: ám hương (tên gọi khác của hoa mai) rụng vào mùa xuân, tuyết đầu mùa tan đi.)
"Ngụy Anh! Xin ngươi... Đừng ngủ, đừng ngủ mà... thực xin lỗi..."
Người trong ngực ngửa đầu lên, để lộ cần cổ yếu ớt. Dưới làn da trắng nõn, lộ rõ từng đường mạch máu, vốn phải là màu đỏ mạnh mẽ đập từng nhịp, vậy mà giờ đây dần dần chuyển thành màu xanh tím. Y đưa tay lên liều mạng ấn lên vết thương màu đỏ tươi chói mắt trên cổ, nhưng máu sớm đã chảy xuôi xuống gần hết, chỉ còn lại từng vệt đỏ sậm loang lổ nhiễm lên trên bạch y của y, từng chút một mà loang rộng ra.
"Ta muốn đi..." Thanh niên áo đen thương tích đầy mình, máu vẫn trào ra từ trong cổ họng, cứ lặp lại trong vô thức: "Ta không nên trở về..."
"Xin lỗi, là chúng ta đến trễ. Ta với Giang Vãn Ngâm đánh nhau một trận, chúng ta một đường truy xét tới đây... Ngươi rất tốt, Tiết Dương nói không đúng! Ngụy Anh... Ngươi thật tốt... Đừng đi mà..." Lam Vong Cơ ôm thê tử của mình, nói đi nói lại những câu này, Ngụy Vô Tiện lại giống như không nghe thấy gì, hệt như một mỹ nhân ngư vì rời khỏi biển cả mà mất nước trọng thương, nằm trong ngực y bất lực mở to hai mắt, độ ấm ít ỏi trên cơ thể dần tan đi, hắn run rẩy không ngừng, đầu ngón tay mà y đang nắm chặt cũng đã bắt đầu trở nên trống rỗng, trong suốt.
Lam Vong Cơ hoàn toàn hoảng loạn, ôm ái nhân trong lòng, một lần rồi lại một lần nỉ non gọi tên hắn, van xin hắn đừng rời đi, nhưng thân thể người nọ từng thời từng khắc lại càng thêm suy yếu lạnh lẽo.
"Không không không không, ngươi đừng đi....Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện! Từ trong ảo cảnh ban nãy ta đã biết hết rồi, Cô Tô Lam thị, mẹ nó, Cô Tô Lam thị bọn chúng dám đối xử với ngươi như vậy... Ngươi ở lại, ở lại đi... Ta mang ngươi về lại Vân Mộng, chúng ta cùng trở về Liên Hoa Ổ, không ai có thể thương tổn ngươi được nữa..."
Mắt thấy người trước mặt sắp biến mất lần nữa, hình ảnh trước mắt cùng bóng lưng máu tươi đầm đìa mười ba năm trước vô hạn chồng chéo lên nhau, cảm giác nguy cấp bất lực khủng hoảng ập đến, giọng nói của Giang Trừng càng lúc càng dồn dập, một tay khống chế Tử Điện, một tay gấp đến độ nắm lấy bả vai Ngụy Vô Tiện, nhưng chỉ có thể chạm vào một mảnh hư vô.
"Sao lại thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy... Ngụy Vô Tiện, mẹ nó, ngươi đừng dọa bọn ta nữa, mẹ nó, ngươi lại dám rời đi một lần nữa thử xem... Tiết Dương! Ai cho ngươi cái lá gan này, dám ở dưới mí mắt của chúng ta đụng vào hắn! Nói, ngươi đã làm gì hắn rồi, hắn rốt cuộc là bị làm sao vậy?" Giang tông chủ kéo mạnh Tử Điện thở dốc, đỏ mắt chửi ầm lên.
Tiết Dương bị Tử Điện siết chặt vào nơi yếu hại, đã là nỏ mạnh hết đà, giọng nói đã giống như cỏ khô héo rũ vào mùa đông. Hắn há miệng cười to, mặc cho đất cát bay thẳng vào mắt mũi miệng đến cay xót, cười đến chảy cả nước mắt, cười như chưa từng được cười, vui vẻ điên cuồng hơn bao giờ hết:
"Ha ha ha... Ha ha ha ha ha... Ta coi như đã được nhìn rõ... Giữ vững chính đạo thì sao? Phong quang tuế nguyệt thì lại thế nào? Là thiện là ác, chẳng phải đều có kết cuộc như nhau thôi sao? Thế gian này đều là đau khổ giãy dụa bám lấy chấp niệm, 'cầu không được' không chỉ có một mình ta... như vậy cũng đủ khiến ta cảm thấy mãn nguyện rồi! "
"Chuyện đến nước này đều là do các ngươi ép ta. Nếu như ta khởi động Âm Hổ Phù, tất cả mọi người đều cầm chắc cái chết, mấy người các ngươi cứ đợi mà chôn cùng hắn đi! "
Giang Trừng trơ mắt nhìn Tiết Dương thừa dịp Lam Vong Cơ phân tâm mà giật lấy Tị Trần nhiễm máu từ trong tay y. Hoa tang trong Nghĩa thành nhao nhao theo gió tung bay khắp không trung, hắn liền lấy máu của mình hòa lẫn với máu của quỷ đạo sư tổ Ngụy Vô Tiện, vẽ lên một đạo phù, tiền trần kiếp đoạn như không mộng*, toàn bộ Nghĩa thành nháy mắt tan thành mây khói. Trong không gian tối tăm chỉ còn lại câu nói điên loạn cuối cùng của Tiết Dương: "... Rơi vào nơi đây, thế giới Huyền môn này, cũng sẽ không còn tu sĩ nào có linh lực nữa! Vào Loạn Táng Cương rồi, các ngươi chính là miếng mồi béo bở cho bọn chúng! "
(前尘劫断如空梦: tiền trần kiếp đoạn như không mộng: câu này tui không biết hiểu có đúng không nên để nguyên văn, nhưng có lẽ là nói mọi đau khổ kiếp trước như giấc mộng hoang đường)
Tiếng nói chói tai kia của Tiết Dương dần biến mất, đến khi mọi người mở mắt ra một lần nữa thì đã thấy mình ở trong Loạn Táng Cương rồi. Bốn phía xung đều là hung thi đang vờn quanh gầm gừ, toàn bộ tiên môn bách gia đều hỗn loạn chật vật tụ tập ở nơi đây, dường như đều mất hết linh lực, ai nấy đều là tay trói gà không chặt, bây giờ chỉ có thể ngồi đó chờ chết. Mà khi đám người Lam Vong Cơ đột ngột xuất hiện tại nơi này, ai nấy đều ồ lên xôn xao một trận, trong đám người chợt có một nữ tử mặc váy lụa màu tím giãy dụa chen qua tầng tầng lớp lớp người đang cản đường trước mặt, hối hả chạy tới.
"A Tiện!...Là đệ sao, A Tiện? "
"A Ly!" Một vị công tử mặc một thân kim bào quý giá đuổi theo phía sau nàng, miễn cưỡng ráng sức bảo vệ thân thể đơn bạc của nàng khỏi đám hung thi đang khát máu rình rập ngoài kia: "Mau quay lại đây, coi chừng nguy hiểm! "
Vị tử y nữ tử kia không nghe, chỉ lo chạy về phía bọn họ. Giang Trừng không thể tin được vào mắt mình, nhìn vị nữ tử kia chạy vội về phía mình, té ngã quỳ xuống, thất hồn lạc phách mà nhìn vào Ngụy Vô Tiện đang được Lam Vong Cơ ôm vào trước ngực.
Hắc y thanh niên thương tích đầy mình, cả người đẫm máu, đôi mắt hoa đào lấp lánh luôn cười với nàng kia hiện giờ lại nhắm chặt lại, cơ thể đã bắt đầu tan biến đi từng chút một.
Nỗi sợ hãi lớn nhất của nàng, ác mộng lớn nhất của nàng đã trở thành sự thật. Giang Yếm Ly hai mắt đỏ hoe, run rẩy xoa lên đỉnh đầu mềm mại của sư đệ Khôn Trạch nhà mình, cuối cùng không kiềm được mà bật khóc nức nở:
"Tại sao, tại sao lại đối xử với đệ ấy như vậy... A Tiện, a Tiện, đệ mở mắt nhìn sư tỷ đi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất