[Vong Tiện] Vạn Dặm Tuyết Sâu, Gửi Người Một Nhành Mai
Chương 13: Phiên ngoại
Phiên ngoại
Khả hữu mai hoa ký nhất chi? Tuyết lai thúy vũ phi
( Dịch nghĩa: Nhưng người có gửi tới một cành mai? Tuyết tới như thúy vũ.
Trích "Trường tương tư · Dĩ thư ký tây linh chư hữu tức đề kỳ hậu " – Ngô Tích Kỳ đời nhà Thanh.
Câu thơ thể hiện niềm nhớ thương vô hạn, mong ngóng từng ngày chờ tin từ người.
Thúy vũ: là lông chim màu xanh ở phần cổ của chim bói cá, là nguyên liệu để làm trang sức điểm thúy, phổ biến trong đời Minh Thanh bên Trung Quốc.)
Nếu xung quanh bạn là tình yêu tràn đầy, thì
"Đối lập của sự sống không phải cái chết, mà nó là một phần tồn tại vĩnh viễn trong cuộc sống của chúng ta" (Trích "Rừng Na Uy" – Murakami Haruki)
******************
Rất nhiều năm về sau, Cô Tô bên ngoài xanh biếc tuyết rơi, Tĩnh thất bên trong ánh nến quất hồng (màu vỏ quýt), khắp phòng hương mai ngập tràn vương vấn. Khôn Trạch trẻ tuổi – một thân bạch y Cô tô được trượng phu nhà mình ôm vào trong lòng, cô con gái nhỏ của bọn họ ngồi phía sau nhẹ nhàng chải lại mái tóc dài đen nhánh đang buông xõa cho hắn. Lò sưởi tanh tách đỏ lửa, trong bầu không khí ấm áp yên tĩnh như vậy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút buồn ngủ, trong cơn mơ màng, hắn mông lung nhớ về sau Ngọ mùa đông năm ấy, nhớ sự vui vẻ náo nhiệt bởi được bọn nhỏ vây quanh líu ríu, cũng nhớ tới nụ hôn dịu dàng, mềm nhẹ tràn ngập yêu thương trân trọng kia.
Khi đó cơ thể hắn vừa mới được trùng tu, hồn phách vỡ vụn bị linh lực cường đại cưỡng chế đưa vào trong thân thể mới, hắn cũng đã có lại được một chút cảm giác —— nhưng quả thật cảm giác ấy không hề thoải mái chút nào. Từng vết nứt trên hồn thể có thể bị hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng, bị ngoại lực chạm vào, đè ép đến đau đớn, giống như một người đã vô tri vô giác không cảm nhận được gì thì đột nhiên bị kéo trở về chịu đựng tra tấn tinh thần, cái loại thống khổ này vẫn luôn tồn tại mà không cách nào giải tỏa được, những người khác hoàn toàn không biết được hắn đang chịu nỗi thống khổ, tra tấn, dày vò đến mức nào.
Hắn không biết bây giờ mình đang lâm vào tình trạng gì, chỉ nghe thấy từ khúc mà Lam Trạm tấu lên suốt ba ngày ba đêm cùng rất nhiều lời linh tinh vụn vặt từ rất nhiều người, nhưng làm thế nào thì hắn cũng nghe không rõ đó là gì...
Mà nếu hắn thật sự có thể trở về, chưa bàn tới việc sẽ khiến mọi người một phen hao tâm tổn sức, thân thể tất nhiên sẽ rất yếu ớt, cho dù có sống lại được thì cũng chỉ trở thành gánh nặng cho bọn họ thôi. Mà nếu buông tay thế gian này, vừa có thể không cần chịu thống khổ dày vò khi vật lộn giành giật sự sống, vừa có được sự giải thoát vĩnh hằng. Lựa chọn này, xem ra hấp dẫn hơn nhiều.
Khi còn đang do dự bồi hồi, hình như hắn lại cảm nhận được hơi ấm như có như không của một ai đó. Hương đàn quen thuộc, ngoại bào dày nặng mềm mại phủ lên người để chống giá rét, cả người hắn chìm trong ấm áp được một người nhẹ nhàng bế lên ra ngoài phơi nắng.
Ánh mặt trời mùa đông rực rỡ mà ấm áp, rơi xuống trên người, xua đi hơi lạnh trên cơ thể, nhưng trong tim thì lại đau đớn đến nứt toác vì giá lạnh.
Ngoại viện Tĩnh thất, hoa mai đỏ rực phủ đầy trên tấm thảm nhung xanh nhạt trải trên bãi cỏ, Khôn Trạch trẻ tuổi tóc đen áo trắng nằm dưới tán hoa, nhìn qua chỉ như là phơi nắng đến thoải mái mà ngủ quên mất. Dưới ánh mặt trời, cơ thể được tái tạo lại từ tinh hồn của hoa mai, trắng nõn mềm mại, quang mang oánh nhuận, thoạt nhìn thật mỹ lệ thanh tao.
"Chúng ta thử nhiều cách đến vậy rồi mà vẫn không được... Có khi nào là, Ngụy tiền bối căn bản không nghe được gì không..... Rốt cuộc chúng ta nên làm cái gì đây?"
Một nửa số tiểu bối xung phong đến giúp đỡ ở đây không phải là người của Lam gia, vây quanh nhìn vị Tình Hạc Quân có vẻ ngoài còn trẻ hơn mình kia, đối với mỹ nhân tiền bối trước mặt chính là kinh hồn bạt vía cả một bụng.
Hồn phách vốn đã hoàn toàn mê man, nhưng bộ dáng không hề phòng bị này lại giống như đang chìm vào mộng đẹp, cánh mai đỏ hững hờ nhẹ rơi, phủ đầy một thân Cô Tô trạm lam* nguyệt bạch* của hắn, cả người tỏa ra thanh khí thơm ngọt độc đáo thuộc về Khôn Trạch, ôn nhu xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mấy thiếu niên cảm thấy chỉ cần nhìn nhiều một chút cũng là tội ác, đỏ mặt lúng túng, sờ vào cũng không ổn mà nói tới cũng không hay, quả thật là một mảnh mây sầu thảm đạm.
(Trạm lam: màu xanh của bầu trời hay mặt nước
Nguyệt bạch: màu trắng xanh, xanh nhạt, màu xanh của ánh trăng)
"A nương," Lam Ngọc phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, trước thử đưa tay ôm lấy, cúi đầu hôn lên mẫu thân mỹ thân thân đầy hương mai này. Làn da dưới môi trắng nõn oánh nhuận, vết máu cùng thương tích khủng bố ban đầu đã hoàn toàn không còn, nhưng vẫn như cũ, lạnh lẽo như ngọc.
"Con không biết người có thể nghe thấy hay không, nhưng con vẫn luôn muốn nói, người luôn là người lợi hại nhất, thiện lương nhất trong lòng con. Bất kể là trước kia người người thóa mạ, hay là bây giờ người người tôn sùng, mặc kệ bọn họ xem người là gì, cho tới bây giờ người chưa từng thay đổi, người thủ vững nhân đạo, người vì con và phụ thân mà phải chịu rất nhiều thương tích, chịu rất nhiều uất ức đau khổ..."
"Rất nhiều chuyện chúng con không cách nào có thể trải nghiệm qua được, cũng không thể hiểu được, thật sự rất muốn thay người gánh hết những thống khổ kia. Nếu người tỉnh lại, chúng con sẽ dẫn người đi, chúng ta sẽ tìm một nơi không người sinh sống, con cùng phụ thân nhất định bảo vệ thật tốt cho người, chúng con nhất định sẽ không để người chịu bất kỳ một thương tổn nào nữa..."
"Tiện cữu cữu, thực xin lỗi người. A đa a nương đều đã trở lại, người chẳng những không hại chết bọn họ mà ngược lại còn cứu bọn họ, thế mà con còn ra sức hận người nhiều năm như vậy, con thấy áy náy vô cùng. Con không nên dữ với người như thế, cũng không nên không biết phép tắc mà gọi thẳng tên người, con không nên rút kiếm chĩa về người, càng không nên đem tất cả những quan tâm chiếu cố của người xem như gió thoảng qua tai, xem người là bạch nhãn lang bất nhân bất nghĩa..."
Nói đến đây, Kim Lăng biệt nữu cuộn lấy một lọn tóc thơm ngát hương mai của hắn, phất xuống cánh hoa vương trên đó, rồi lại đặt vào trong lòng bàn tay mà khẽ hôn lên, thấy hắn vẫn yên lặng ngủ say như cũ, giọng nói quật cường của cậu cũng bắt đầu nức nở lên:
"A nương rất nhớ người, a đa cùng cữu cữu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định cũng rất nhớ người. Người là người dịu dàng nhất, thiện lương nhất, sao bọn họ lại đành lòng hết lần này đến lần khác tổn thương đến người... Thiên nữ Đại Phạn sơn không còn nữa, con có muốn ước nguyện để người quay về cũng không được nữa, người vĩnh viễn không trở về nữa sao? Đều tại con..."
"Trên đời sao lại có chuyện như thế này xảy ra chứ, Tình Hạc Quân, ôi, Tình Hạc Quân của ta.... Sao có thể như vậy chứ..." Lam Cảnh Nghi bị bọn họ đẩy dạt ra bên ngoài, ấp ủ tâm tình cả nửa ngày, lúc này liền xông lên ôm chầm lấy hắn không chịu buông tay, khóc lóc không ngừng: "Cô Tô Lam thị còn rất nhiều tiểu bối ngày ngóng đêm trông mong được người tận tay dạy bảo nữa mà. Hồi ở Nghĩa thành, người vẫn luôn che chở bảo vệ cho chúng con, những điều này chúng con đều biết hết, tất cả mọi người đều rất cảm kích người, yêu quý người..."
"Tên hỗn đản Âu Dương gia kia còn nói, nếu như Cô Tô Lam thị lại đối xử như thế với người, Hàm Quang Quân cùng Giang tông chủ còn dám khi dễ người, hắn liền đem người cưới về Ba Thục, để cho người trở thành tân nương Khôn Trạch xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất trần đời này......A, ta nói bậy, sau này hắn cũng bị đánh một trận rồi..."
"Những thứ này đều không quan trọng, con là muốn nói, các trưởng lão đối xử không tốt với người, chúng con đều biết hết rồi, chúng con cũng mắng bọn họ hết rồi! Thị phi bất phân, điên đảo trắng đen! Lẫn lộn đầu đuôi, tổn hại nhân luân! Bọn họ cũng bị phạt rồi, người đừng buồn nữa, đừng giận nữa, người trở về với chúng con đi mà..."
Nói hươu nói vượn một hồi, cuối cùng Lam Cảnh Nghi bị cho vài cái tát, bị Hàm Quang Quân xách ra ngoài. Sau đó truyền đến thanh âm ôn nhuận như ngọc, thiếu niên nâng tay hắn lên, nhẹ nhàng lưu lại trên mu bàn tay hắn một nụ hôn.
"Ngụy tiền bối, con là Tư Truy. Chuyện của Ôn gia, con vẫn nhớ như in, nhớ người đã mạo hiểm như thế nào để bảo vệ một mạch của chúng con, nhớ rõ người thân của con từng người từng người đã ngã xuống thế nào. Khi đó con cùng A Ngọc chỉ hận cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị thương..."
"Con còn muốn nói cho người biết, thiện ý cùng chính nghĩa của người chưa từng uổng phí, một mạch Kỳ Hoàng ở Loạn Táng Cương, người đã bảo hộ chu toàn. Ninh thúc thúc đã nói cho con biết, sau khi người đi, thúc ấy đã tìm được hồn phách của dì Tình cùng những người khác, bây giờ bọn họ đã tỉnh, chỉ là khí tức không đủ còn cần phải an dưỡng. Khi dì Tình biết được những gì người đã trải qua, đời này dì ấy chưa từng tức giận như vậy, thiếu chút nữa là chạy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ lật nóc nhà Cô Tô Lam thị lên, muốn liều mạng cùng bọn họ..."
"Con là Ôn Uyển, cũng là Lam Nguyện, là Tư Truy – Tư quân bất khả truy của người..." Thiếu niên kéo góc áo của hắn, đôi mắt bỗng nhiên nhấp nhoáng ánh lệ, rốt cuộc không nói nổi nữa, quay đầu nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh, thanh âm ngập tràn vẻ ngập ngừng hiếm thấy:
"Hàm Quang Quân, người nói, Ngụy tiền bối còn có thể tỉnh lại sao?"
Những đứa nhỏ khác cũng mắt hoe đỏ mà nhìn y.
Trả lời bọn họ lại là tiếng tùng reo giữa ngày đông tĩnh lặng. Bạch y tiên quân ngồi ngay thẳng đoan chính dưới ánh mặt trời, mềm nhẹ ôm lấy thê tử trẻ tuổi đang chìm vào giấc ngủ say của mình vào trước ngực, vẻ mặt không sơn tuyệt tuyết nhuốm màu bi thương, đôi mắt thanh thiển lưu ly tựa như vạn kính tung diệt (vạn dặm không còn gì).
Cành thông sắp bị tuyết đè gãy. Bạch y tiên quân cúi đầu hôn lên môi ái nhân, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
"Ta không biết... Ngụy Anh..."
Y cúi đầu nhìn gương mặt của ái nhân, phát hiện khóe mắt Ngụy Vô Tiện cũng trượt xuống một giọt nước mắt.
******************
Đình tiền thùy liễu, trân trọng đãi xuân phong
(Dịch nghĩa: Trước đình liễu rũ, trân trọng đợi gió xuân.
Trích "Cửu cửu tiêu hàn đồ". Đây là một truyền thống khi vào Đông chí ở Trung Quốc. Cửu cửu tiêu hàn đồ gồm hai câu đối: Đình tiền thùy liễu, trân trọng đãi xuân phong. Lâm lý hương phong an nhiên hầu thu hồng. – Trước đình liễu rũ, trân trọng đợi gió xuân. Trong rừng hương phong bình yên chờ thu hồng. Hai câu đối trên vừa đủ 81 nét. Vào ngày Đông chí viết nét đầu tiên, đợi đến khi hoàn thành xong nét cuối cùng trong câu đối cũng là lúc đông tan, hạnh nở, xuân về.)
Thật ra ngay từ giây phút được con trai nhà mình ôm vào lòng, Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn đổi ý rồi.
Nước mắt theo từng cái ôm, từng nụ hôn thân thiết của mấy đứa nhỏ, từng chút từng chút bắt đầu tuôn rơi. Trầm luân cả một thời gian dài giữa biển khổ đớn đau của cái chết, hắn bắt đầu giãy dụa đấu tranh từng chút một trên bàn cờ sinh tử với tử thần, làm người cầm cờ chân giẫm đao phong, từng chút từng chút đoạt lại quyền khống chế thân thể và tinh thần, từng chút từng chút cùng thiên địa tranh vấn một phen, giành lấy một con đường sống cho mình.
Trong khoảnh khắc hai mắt hé mở, hắn đã thấy ngay trong đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ đong đầy toàn là nước mắt, cũng nghe thấy tiếng kêu kinh hỉ vỡ òa trong hạnh phúc của những người bên cạnh.
Bạch y tiên quân, phía trên đỉnh đầu rực đỏ một màu hồng mai, chỉ một ánh nhìn mà tựa vạn năm. Đó là biểu tình mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt ái nhân nhà mình. Tựa như khô thụ phùng xuân, tuyệt cảnh phùng sinh. (cây khô gặp xuân, trong tuyệt vọng tìm được đường sống)
Khôn Trạch vừa mới tỉnh lại, toàn thân đau đớn như bị kim châm, xương cốt như muốn tan rã, một chút sức lực cũng không có, muốn nói cũng không nói ra hơi, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn Lam Vong Cơ, cảm nhận từng luồng hơi ấm cuồn cuộn truyền đến từ người y, từng chút từng chút đưa hắn trở về nhân gian ấm áp.
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, dường như cảm thấy thê tử nhà mình toàn thân thật sự quá lạnh, run rẩy khẽ gạt đi nước mắt trên mặt mình, càng ôm hắn vào lòng chặt hơn, lại trân trọng nâng niu đặt lên trán hắn một nụ hôn.
"Ngụy Anh..." Y thật sự không biết nói gì khác ngoài gọi tên của hắn.
Ngụy Vô Tiện vừa sống lại trở về, cả người yếu ớt không chút sức lực nhưng cũng muốn ráng sức vươn tay ôm lại y. Lam Vong Cơ nương theo ý hắn khẽ cử động thân mình, nhận lấy cái ôm vô lực nhưng mềm mại, tràn ngập hương mai độc đáo của Khôn Trạch nhà mình.
"Không đi nữa..." Ngụy Vô Tiện khàn giọng, đôi môi lạnh như ngọc chạm vào sau gáy Càn Nguyên của mình, nhìn về phía mấy đứa nhỏ khóc rống sụt sùi nước mắt bên cạnh, yếu ớt cười:
"Mấy đời nữa... Khụ khụ... Cũng không đi..."
******************
" Ngụy Anh, Ngụy Anh..."
Hồi ức kết thúc khi phu quân Càn Nguyên của hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ lên lưng của hắn, thì thầm khẽ gọi bên tai. Hắn tỉnh lại, trước mắt lại là ngọn đèn ấm áp trong Tĩnh thất.
"Sao lại ho, thấy lạnh à?" Bạch y tiên quân lo lắng hỏi, ra hiệu cho nữ nhi đang chải đầu cho hắn ở phía sau dừng lại, kéo cao chăn nhung trước ngực hắn lên, bọc kín cơ thể yếu ớt kia kéo lên ôm sát vào ngực y, lại thả ra một chút tin hương Càn Nguyên trấn an người trong lòng, đem lò sưởi bên cạnh đốt cho đỏ lửa thêm một chút. Thấy Khôn Trạch trẻ tuổi vẫn có chút mơ hồ liền sờ sờ lên trán hắn, quan tâm hỏi, "Là mệt sao, muốn ngủ một chút không?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu.
"Mẫu thân" tiểu nữ nhi Càn Nguyên phía sau nhẹ nhàng nâng hắn lên, cứ như người hắn làm bằng lưu ly, sợ đè một cái là vỡ không bằng, cố ý cẩn thận thu lực, lại len lén hôn lên gò má hắn một cái rồi mới nói: "Tóc có thể chải lại mà, nếu là mệt thì người cứ việc để phụ thân ôm về giường ngủ một giấc! Dù sao thúc công đã nói gia yến đêm nay là làm cho người mà, người muốn ngủ đến lúc nào cũng được hết..."
"Tiểu quỷ này, nếu để thúc công con nghe được thì ta xem ông ấy phạt con như thế nào" Bạch y Khôn Trạch bật cười, quay lại điểm lên cái mũi nhỏ của tiểu bảo bối Càn Nguyên, ôm nữ nhi vào trong lòng, thuận tay sờ soạng lên tóc mình sau đầu: "A Giác, lần này lại cài lên tóc ta thứ gì thế?"
Lam Giác, tự Quân Nhạc, là con gái út của hắn. Năm đó lúc sinh Lam Giác lại là một phen hãi hùng tìm đường sống trong chỗ chết. Mặc dù đã dùng những dược liệu trân quý nhất của Cô Tô Lam thị không ngừng bồi bổ, nhưng thân thể tuổi còn nhỏ, lại là thân thể được tái tạo lại, bồi bổ thế nào thì cũng vẫn yếu ớt, không hoàn toàn mạnh khỏe lại được. Cuối cùng hắn vẫn khó sinh băng huyết, lại dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan mới miễn cưỡng quay về được, từ đó để lại bệnh căn. Thân thể vốn đã mỏng manh nay lại càng thêm hư nhược, có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng sẽ bệnh nặng một hồi, khiến cho toàn bộ y sư dược liệu của tiên môn bách gia này đều đổ về hết lên trên người hắn.
Đứa con gái Càn Nguyên này của hắn nói ra cũng rất kỳ lạ, cổ linh tinh quái như hắn, thông minh lanh lợi dư sức ứng phó với công khóa trên lớp, ngoài ra còn rất thích ăn diện trang điểm, không chỉ ăn diện cho mình, cũng không thích trang điểm cho người khác, mà chỉ thích lăn lộn mỗi mình hắn. Ngày thường, những y phục, phụ kiện đẹp nhất, tinh xảo nhất đều được khoác lên người hắn. Thấy con gái nhỏ thích, vậy nên hắn cũng tùy nàng muốn làm gì thì làm, một người sống đến tuổi này như hắn, xưa nay chưa từng chú trọng đến vẻ bề ngoài, vậy mà nay lại thành đối tượng cho nữ nhi nhà mình luyện tập.
"Là hoa mai á! Là hồng mai mà a huynh mới hái từ trong viện về, tất cả đều được đan vào, sau đó dùng lụa đỏ thúc cao thành đuôi ngựa". Hai mắt Lam Giác sáng tựa ánh sao, nằm trong lòng mẫu thân mỹ nhân thoải mái đến không muốn ngồi dậy, lại trườn lên cổ hắn hít một ngụm lớn mai hương từ người mẫu thân, nhìn đôi mắt hoa đào long lanh nhu tình trước mắt mình, nghiêm túc nói, "Nhưng mà con nhìn qua hết rồi, chất lượng của hoa mai lần này không được, không có một đóa nào là đẹp hơn mẫu thân của con cả!"
Ngụy Vô Tiện nghe đến tâm nở hoa, bật cười khanh khách, ôm nữ nhi ngửa người ra sau, trực tiếp nằm vào trong lồng ngực rộng lớn của Lam Vong Cơ. Mái tóc đen óng tản dài, xõa tung trong lòng ái nhân, bạch y tiên quân vững vàng ôm lấy đại bảo bối nhà mình xoa xoa thơm thơm, trên khuôn mặt thanh lãnh lạnh lùng vạn năm kia cũng đượm ý cười.
Bên này Lam Ngọc tiếp nhận nhiệm vụ cấp bách do tiểu muội nhà mình giao phó, vội vã đi lấy y phục mới, vừa trở về là nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Cha con ba người thiên luân chi nhạc*, tiểu lừa đảo này mới vừa rồi còn hô to gọi nhỏ hối cậu không ngừng, vừa quay đầu liền khoe khoang đắc ý ôm lấy mỹ nhân a nương hít hà không buông tay.
(天伦之乐: Thiên luân chi nhạc: gia đình gồm nhiều thế hệ, hòa thuận hạnh phúc)
Lam Ngọc vô hình trung yên lặng học theo Giang tông chủ cái kiểu giả bộ ngắm núi ngắm sông, mắt không thấy tâm không phiền, âm thầm liếc tiểu muội một cái rồi mở cái bọc trong tay ra, để lộ một tấm áo choàng như lửa đỏ ra ngoài. Lam Giác lúc này mới vui vẻ phóng như điên ra lấy áo choàng, vui vẻ quay về khoác lên người bạch y mẫu thân của mình, quả thật hào quang tràn đầy, lung linh rực rỡ, kinh diễm vừa người, đúng như nàng nghĩ, hệt như phượng hoàng niết bàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đây là lễ vật sinh thần năm nay của mẫu thân, Tình Hạc Tiên Vũ," Đại công tử, đại tiểu thư Lam gia chống nạnh đắc ý nói, "Áo choàng này được làm bằng lông vũ thượng phẩm từ hỏa hạc, phụ thân lại truyền linh lực lên mỗi sợi lông vũ, linh quang lưu hỏa, vừa đẹp lại vừa có thể chống rét. Chúng con phải làm gần một năm mới xong đó, mấy hoa văn thêu trên tấm lót gấm bên trong, nhỏ là của các môn sinh Lam thị chúng ta thêu, còn mấy cái lớn là của các trưởng bối, tông chủ, mỗi người đều thêu một chút lên đó. "
"Người xem này, con thỏ nhỏ kia là của A Nguyện ca ca, đóa mẫu đơn kia là của A Lăng ca ca, còn bầu rượu nhỏ này là của Cảnh Nghi sư huynh..."
"Hoa sen đẹp nhất này là của dì Yếm Ly, bên cạnh là khổng tước của di phu Chim Công, còn có của dì Tình với Ninh thúc thúc nữa.... Đây là của tông chủ đại bá nhà chúng ta, của thúc công nè, bên đây là của Nhiếp tông chủ, đóa hoa mai trên cổ áo kia là của Giang tông chủ thêu, con phải phí nhiều sức lực lắm mới giấu nó đi được đấy..."
"Chim hạc trước ngực là của phụ thân thêu, con gà con bên cạnh là của a huynh ngốc thêu, ai da, a huynh, huynh đừng đạp lên chân muội chứ..."
Đứa con gái nhỏ một bên lải nhải, kể ra vach vách hình thêu nào là của ai, thuộc lòng như cháo, lại bị đứa con trai lớn tức giận đuổi theo chạy khắp phòng. Ngụy Vô Tiện ngồi trong lòng trượng phu nhà mình cười cực kỳ vui vẻ, trong nháy mắt đột nhiên không tự chủ được mà chóp mũi nhảy lên chua xót.
Gạt tuyết tầm xuân, năm tháng tĩnh hảo. Hai đời chìm nổi, đời trước bị chúng bạn xa lánh, đời này lại giống như toàn bộ bị đảo ngược, khổ tận cam lai, được mọi người chiều đến tận trời, sủng đến tận xương tủy, hạnh phúc đẹp đẽ đến không chân thật, ngược lại có chút không chịu nổi.
"Mẫu thân sao lại khóc rồi?" Tiểu nữ nhi là người đầu tiên phát hiện ra vành mắt hắn đỏ lên, chạy tới nhào lên ôm lấy hắn. Nhi tử thấy thế cũng vội vàng trở về nhẹ nhàng vòng lấy bả vai hắn, lo lắng hỏi: "A nương không thích sao?"
Khôn Trạch xinh đẹp khoác một thân hỏa hồng vũ y ra sức lắc đầu, mái tóc đen dài tản ra hai bên người, bị ôm đến nói không nên lời, nước mắt trong đôi mắt hoa đào kia không kiềm được mà thi nhau rơi xuống.
"Sao vậy Ngụy Anh, không thoải mái chỗ nào sao?" Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ quan tâm nhìn hắn chăm chú, nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc vào lòng bàn tay mình, bế bổng thê tử ăn vận như tiểu phượng hoàng này lên, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt của hắn, xoa đầu hắn, ôn nhu hỏi: "Bây giờ đi nghỉ ngơi? Gia yến buối tối không đi cũng được, ta sẽ báo lại với thúc phụ cùng huynh trưởng."
"... Không phải, ta xin lỗi, chỉ là quá hạnh phúc... cảm thấy giống như là đang nằm mơ vậy..."
Mỹ nhân Khôn Trạch ngồi giữa ba người mà nức nở nói đứt quãng, khóc đến rấm rứt sụt sùi không dừng lại được, lại không muốn tỏ vẻ quá mẫn cảm yếu ớt, làm hỏng đi bầu không khí vui vẻ, liền liều mạng xua tay muốn bọn họ đừng nhìn hắn nữa, lại bị mấy người ôm càng chặt hơn.
Lam Vong Cơ mềm nhẹ vỗ lên lưng hắn, vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của hắn, hết lần này đến lần khác thấp giọng trấn an: "Không cần xin lỗi, vĩnh viễn không cần... Những thứ này đều là thật, tất cả đều đã qua..."
Ái nhân của y, tới tới lui lui nhân gian đã mấy lần, sớm đã tính không rõ tuổi tác, ngẫu nhiên cũng có lúc cảm thán thế sự như bậc tiền bối lão giả, nhưng năm tháng lại chưa từng lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt tuấn tiếu kiều diễm kia.
"Quân An, Quân Nhạc, còn có ta nữa, chúng ta đều ở nơi này, luôn bên cạnh ngươi. Sinh thần vui vẻ, Ngụy Anh. "
Gia yến Vân Thâm đã được chuẩn bị từ rất lâu để chúc phúc cho sinh thần của Tình Hạc Quân. Yến đường ngồi đầy người, mãn đường là một màu thanh thủy ánh trăng như tuyết Cô Tô, duy độc hiện lên một xích vũ phượng hoàng diễm lệ độc nhất vô nhị. Người nọ trâm cài hồng mai, tựa như vươn lên giữa vạn dặm tuyết sâu, dây buộc tóc đỏ tươi thúc cao đuôi tóc đen nhánh, trên vai là Hạc Vũ Tề Thiên, thoạt nhìn như muốn bay lên vậy.
Tương tư nhất dạ mai hoa phát, hốt đáo song tiền nghi thị quân.
*****************
Vong tiện nhất khúc viễn, khúc chung nhân bất tán. Nhất khúc thiên địa viễn, sơn thủy tổng tương phùng.
Vong Tiện một khúc xa, khúc hết người không tan. Một khúc trời đất xa, non nước sẽ gặp nhau.
"Thế giới hôn ta bằng nỗi đau thương, ta trả lại bằng lời ca."
(Câu này vốn là "Thế giới hôn ta bằng nỗi đau thương, đòi ta hồi đáp bằng lời ca - The world has kissed my soul with its pains, asking for its return in songs." Trích trong bài số 167 trong " Bầy chim lạc" do nhà thơ người Ấn, Rabindranth Tagore sáng tác.
Ý muốn nói nên đối mặt trực diện, dùng một thái độ tích cực để đối mặt với những thống khổ, trắc trở trong cuộc sống, và rồi những khó khăn mà cuộc sống mang lại chính là cơ hội để rèn luyện, là "bài ca" mà cuộc sống đáp lại chúng ta.
Nhưng sau này người ta lại đổi thành "Thế giới hôn ta bằng nỗi đau thương, ta trả lại bằng lời ca". Chỉ thay đổi thứ tự vài từ, câu thơ đã mang tâm trạng hoàn toàn khác.
Sinh mệnh vốn có vui sướng, cũng sẽ có thống khổ. Mọi chuyện trên đời này đều có nó ý nghĩa của nó, thống khổ không chỉ mang đến kết quả tiêu cực mà còn mang đến những kết quả tích cực khác, khiến ta mạnh mẽ, kiên cường hơn. Lấy thái độ "trả lại bằng lời ca" đối mặt thống khổ, như vậy thương tổn mà thống khổ gây ra với chúng ta cũng sẽ thấp đi phần nào, thậm chí mang đến cho chúng ta kết quả tốt đẹp. Điều chúng ta cần làm chính là dùng một thái độ đúng đắn để đối mặt với những khó khăn ấy thì mới có thể tạo ra một kết thúc có hậu. Có thế nói câu thơ trên chính là tinh thần cốt lõi cho cả bộ truyện!)
END
----------------------
Đôi lời của tác giả:
Thời điểm mà bộ "Vạn dặm tuyết sâu, gửi người một cành mai" diễn ra là thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của Tiện, cảm giác bất lực khi sinh mệnh trôi qua theo dòng chảy thời gian nhưng lại không làm được gì, tất cả thương tổn đau đớn đều bắt đầu và kết thúc một cách không đầu không đuôi, trong lòng tràn đầy ý nghĩ phải chịu lạnh chịu khổ để phản kháng lại tình cảnh vô vọng này. Trong bộ đồng nhân này, Tiện cũng như thế, cũng chịu rất nhiều tổn thương đau khổ, cũng kinh qua tuyệt vọng đến chết tâm, nhưng hắn vẫn thủ vững bản tâm, trong tận cùng tuyệt vọng, hắn vẫn giữ cho mình một tình yêu cùng thiện tâm, một tia hy vọng, rằng thế giới này liệu có vì những trả giá cùng hy sinh của hắn mà trở nên tốt hơn một chút không? Cuối cùng hắn cũng một lần nữa quay trở về.
Một khang Xích tử chi tâm, là để hắn yêu và dành cho những người yêu hắn trên thế gian này.
Viết về phần sau mới phát hiện, thật ra thế giới văn học, quanh đi quẩn lại cũng không thoát khỏi những chủ đề kinh điển này: Vẻ đẹp và xấu xí, thiện lương cùng thù hận, áp bức cùng đấu tranh, quyết tâm cùng lưỡng lự, cô độc cùng hòa nhập, chân tướng cùng tin đồn, sự sống và cái chết... Rất nhiều thứ cũng chỉ như linh quang chợt lóe, nhưng là nền văn minh tinh thần của con người đang được khám phá và ngày càng phát triển cho đến hình thành một hệ thống tư tưởng đạo đức như hiện nay.
Đôi lời của editor
*Về tên của đại công tử và đại tiểu thư của Lam gia:
Đại ca: tên Ngọc 玉. Tự Quân An – mong người bình an.
Tiểu muội: tên Giác 珏, thuộc bộ Ngọc 玉, có nghĩa là hai miếng ngọc ghép lại với nhau, là viên ngọc quý bảo bối thứ hai của Vong Tiện. Tự Quân Nhạc – mong người vui vẻ.
Cuối cùng cũng đã hoàn một bộ nữa rồi, đây là bộ thứ 5 tui edit nhưng lại là bộ thứ 3 mà tui hoàn. Chà, ban đầu không hề định edit bộ này, vì cảm thấy bộ này quá trừu tượng cùng nhiều từ ngữ mà tui không hiểu. Nhưng một lần xem được một dou, tác giả ấy vẽ Tiện với hoa mai đẹp quá, tự nhiên nhớ tới bộ này, vậy là lôi ra edit. Như đã nói ở phần tựa, truyện vẫn còn nhiều điều bỏ ngỏ ở cốt truyện, như chuyện vợ chồng Kim Tử Hiên là ai hại rơi xuống huyết trì, vì sao Nhiếp Hoài Tang tham gia vào việc ở Loạn Táng Cương, chủ mưu cho mọi chuyện ở kiếp trước là ai, kết cục của bọn họ như thế nào,... nói chung là xét về mặt logic thì thiếu hụt rất nhiều, nhưng xét về phần tinh thần cảm xúc của đồng nhân, tui thấy là đã trọn vẹn, đủ ấn tượng, đủ ghi nhớ, đủ tính nhân văn, khiến tui xúc động không nguôi.
Rất cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình và bộ đồng nhân này suốt thời gian qua!!! Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!
Khả hữu mai hoa ký nhất chi? Tuyết lai thúy vũ phi
( Dịch nghĩa: Nhưng người có gửi tới một cành mai? Tuyết tới như thúy vũ.
Trích "Trường tương tư · Dĩ thư ký tây linh chư hữu tức đề kỳ hậu " – Ngô Tích Kỳ đời nhà Thanh.
Câu thơ thể hiện niềm nhớ thương vô hạn, mong ngóng từng ngày chờ tin từ người.
Thúy vũ: là lông chim màu xanh ở phần cổ của chim bói cá, là nguyên liệu để làm trang sức điểm thúy, phổ biến trong đời Minh Thanh bên Trung Quốc.)
Nếu xung quanh bạn là tình yêu tràn đầy, thì
"Đối lập của sự sống không phải cái chết, mà nó là một phần tồn tại vĩnh viễn trong cuộc sống của chúng ta" (Trích "Rừng Na Uy" – Murakami Haruki)
******************
Rất nhiều năm về sau, Cô Tô bên ngoài xanh biếc tuyết rơi, Tĩnh thất bên trong ánh nến quất hồng (màu vỏ quýt), khắp phòng hương mai ngập tràn vương vấn. Khôn Trạch trẻ tuổi – một thân bạch y Cô tô được trượng phu nhà mình ôm vào trong lòng, cô con gái nhỏ của bọn họ ngồi phía sau nhẹ nhàng chải lại mái tóc dài đen nhánh đang buông xõa cho hắn. Lò sưởi tanh tách đỏ lửa, trong bầu không khí ấm áp yên tĩnh như vậy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút buồn ngủ, trong cơn mơ màng, hắn mông lung nhớ về sau Ngọ mùa đông năm ấy, nhớ sự vui vẻ náo nhiệt bởi được bọn nhỏ vây quanh líu ríu, cũng nhớ tới nụ hôn dịu dàng, mềm nhẹ tràn ngập yêu thương trân trọng kia.
Khi đó cơ thể hắn vừa mới được trùng tu, hồn phách vỡ vụn bị linh lực cường đại cưỡng chế đưa vào trong thân thể mới, hắn cũng đã có lại được một chút cảm giác —— nhưng quả thật cảm giác ấy không hề thoải mái chút nào. Từng vết nứt trên hồn thể có thể bị hắn cảm nhận vô cùng rõ ràng, bị ngoại lực chạm vào, đè ép đến đau đớn, giống như một người đã vô tri vô giác không cảm nhận được gì thì đột nhiên bị kéo trở về chịu đựng tra tấn tinh thần, cái loại thống khổ này vẫn luôn tồn tại mà không cách nào giải tỏa được, những người khác hoàn toàn không biết được hắn đang chịu nỗi thống khổ, tra tấn, dày vò đến mức nào.
Hắn không biết bây giờ mình đang lâm vào tình trạng gì, chỉ nghe thấy từ khúc mà Lam Trạm tấu lên suốt ba ngày ba đêm cùng rất nhiều lời linh tinh vụn vặt từ rất nhiều người, nhưng làm thế nào thì hắn cũng nghe không rõ đó là gì...
Mà nếu hắn thật sự có thể trở về, chưa bàn tới việc sẽ khiến mọi người một phen hao tâm tổn sức, thân thể tất nhiên sẽ rất yếu ớt, cho dù có sống lại được thì cũng chỉ trở thành gánh nặng cho bọn họ thôi. Mà nếu buông tay thế gian này, vừa có thể không cần chịu thống khổ dày vò khi vật lộn giành giật sự sống, vừa có được sự giải thoát vĩnh hằng. Lựa chọn này, xem ra hấp dẫn hơn nhiều.
Khi còn đang do dự bồi hồi, hình như hắn lại cảm nhận được hơi ấm như có như không của một ai đó. Hương đàn quen thuộc, ngoại bào dày nặng mềm mại phủ lên người để chống giá rét, cả người hắn chìm trong ấm áp được một người nhẹ nhàng bế lên ra ngoài phơi nắng.
Ánh mặt trời mùa đông rực rỡ mà ấm áp, rơi xuống trên người, xua đi hơi lạnh trên cơ thể, nhưng trong tim thì lại đau đớn đến nứt toác vì giá lạnh.
Ngoại viện Tĩnh thất, hoa mai đỏ rực phủ đầy trên tấm thảm nhung xanh nhạt trải trên bãi cỏ, Khôn Trạch trẻ tuổi tóc đen áo trắng nằm dưới tán hoa, nhìn qua chỉ như là phơi nắng đến thoải mái mà ngủ quên mất. Dưới ánh mặt trời, cơ thể được tái tạo lại từ tinh hồn của hoa mai, trắng nõn mềm mại, quang mang oánh nhuận, thoạt nhìn thật mỹ lệ thanh tao.
"Chúng ta thử nhiều cách đến vậy rồi mà vẫn không được... Có khi nào là, Ngụy tiền bối căn bản không nghe được gì không..... Rốt cuộc chúng ta nên làm cái gì đây?"
Một nửa số tiểu bối xung phong đến giúp đỡ ở đây không phải là người của Lam gia, vây quanh nhìn vị Tình Hạc Quân có vẻ ngoài còn trẻ hơn mình kia, đối với mỹ nhân tiền bối trước mặt chính là kinh hồn bạt vía cả một bụng.
Hồn phách vốn đã hoàn toàn mê man, nhưng bộ dáng không hề phòng bị này lại giống như đang chìm vào mộng đẹp, cánh mai đỏ hững hờ nhẹ rơi, phủ đầy một thân Cô Tô trạm lam* nguyệt bạch* của hắn, cả người tỏa ra thanh khí thơm ngọt độc đáo thuộc về Khôn Trạch, ôn nhu xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mấy thiếu niên cảm thấy chỉ cần nhìn nhiều một chút cũng là tội ác, đỏ mặt lúng túng, sờ vào cũng không ổn mà nói tới cũng không hay, quả thật là một mảnh mây sầu thảm đạm.
(Trạm lam: màu xanh của bầu trời hay mặt nước
Nguyệt bạch: màu trắng xanh, xanh nhạt, màu xanh của ánh trăng)
"A nương," Lam Ngọc phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, trước thử đưa tay ôm lấy, cúi đầu hôn lên mẫu thân mỹ thân thân đầy hương mai này. Làn da dưới môi trắng nõn oánh nhuận, vết máu cùng thương tích khủng bố ban đầu đã hoàn toàn không còn, nhưng vẫn như cũ, lạnh lẽo như ngọc.
"Con không biết người có thể nghe thấy hay không, nhưng con vẫn luôn muốn nói, người luôn là người lợi hại nhất, thiện lương nhất trong lòng con. Bất kể là trước kia người người thóa mạ, hay là bây giờ người người tôn sùng, mặc kệ bọn họ xem người là gì, cho tới bây giờ người chưa từng thay đổi, người thủ vững nhân đạo, người vì con và phụ thân mà phải chịu rất nhiều thương tích, chịu rất nhiều uất ức đau khổ..."
"Rất nhiều chuyện chúng con không cách nào có thể trải nghiệm qua được, cũng không thể hiểu được, thật sự rất muốn thay người gánh hết những thống khổ kia. Nếu người tỉnh lại, chúng con sẽ dẫn người đi, chúng ta sẽ tìm một nơi không người sinh sống, con cùng phụ thân nhất định bảo vệ thật tốt cho người, chúng con nhất định sẽ không để người chịu bất kỳ một thương tổn nào nữa..."
"Tiện cữu cữu, thực xin lỗi người. A đa a nương đều đã trở lại, người chẳng những không hại chết bọn họ mà ngược lại còn cứu bọn họ, thế mà con còn ra sức hận người nhiều năm như vậy, con thấy áy náy vô cùng. Con không nên dữ với người như thế, cũng không nên không biết phép tắc mà gọi thẳng tên người, con không nên rút kiếm chĩa về người, càng không nên đem tất cả những quan tâm chiếu cố của người xem như gió thoảng qua tai, xem người là bạch nhãn lang bất nhân bất nghĩa..."
Nói đến đây, Kim Lăng biệt nữu cuộn lấy một lọn tóc thơm ngát hương mai của hắn, phất xuống cánh hoa vương trên đó, rồi lại đặt vào trong lòng bàn tay mà khẽ hôn lên, thấy hắn vẫn yên lặng ngủ say như cũ, giọng nói quật cường của cậu cũng bắt đầu nức nở lên:
"A nương rất nhớ người, a đa cùng cữu cữu ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nhất định cũng rất nhớ người. Người là người dịu dàng nhất, thiện lương nhất, sao bọn họ lại đành lòng hết lần này đến lần khác tổn thương đến người... Thiên nữ Đại Phạn sơn không còn nữa, con có muốn ước nguyện để người quay về cũng không được nữa, người vĩnh viễn không trở về nữa sao? Đều tại con..."
"Trên đời sao lại có chuyện như thế này xảy ra chứ, Tình Hạc Quân, ôi, Tình Hạc Quân của ta.... Sao có thể như vậy chứ..." Lam Cảnh Nghi bị bọn họ đẩy dạt ra bên ngoài, ấp ủ tâm tình cả nửa ngày, lúc này liền xông lên ôm chầm lấy hắn không chịu buông tay, khóc lóc không ngừng: "Cô Tô Lam thị còn rất nhiều tiểu bối ngày ngóng đêm trông mong được người tận tay dạy bảo nữa mà. Hồi ở Nghĩa thành, người vẫn luôn che chở bảo vệ cho chúng con, những điều này chúng con đều biết hết, tất cả mọi người đều rất cảm kích người, yêu quý người..."
"Tên hỗn đản Âu Dương gia kia còn nói, nếu như Cô Tô Lam thị lại đối xử như thế với người, Hàm Quang Quân cùng Giang tông chủ còn dám khi dễ người, hắn liền đem người cưới về Ba Thục, để cho người trở thành tân nương Khôn Trạch xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất trần đời này......A, ta nói bậy, sau này hắn cũng bị đánh một trận rồi..."
"Những thứ này đều không quan trọng, con là muốn nói, các trưởng lão đối xử không tốt với người, chúng con đều biết hết rồi, chúng con cũng mắng bọn họ hết rồi! Thị phi bất phân, điên đảo trắng đen! Lẫn lộn đầu đuôi, tổn hại nhân luân! Bọn họ cũng bị phạt rồi, người đừng buồn nữa, đừng giận nữa, người trở về với chúng con đi mà..."
Nói hươu nói vượn một hồi, cuối cùng Lam Cảnh Nghi bị cho vài cái tát, bị Hàm Quang Quân xách ra ngoài. Sau đó truyền đến thanh âm ôn nhuận như ngọc, thiếu niên nâng tay hắn lên, nhẹ nhàng lưu lại trên mu bàn tay hắn một nụ hôn.
"Ngụy tiền bối, con là Tư Truy. Chuyện của Ôn gia, con vẫn nhớ như in, nhớ người đã mạo hiểm như thế nào để bảo vệ một mạch của chúng con, nhớ rõ người thân của con từng người từng người đã ngã xuống thế nào. Khi đó con cùng A Ngọc chỉ hận cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị thương..."
"Con còn muốn nói cho người biết, thiện ý cùng chính nghĩa của người chưa từng uổng phí, một mạch Kỳ Hoàng ở Loạn Táng Cương, người đã bảo hộ chu toàn. Ninh thúc thúc đã nói cho con biết, sau khi người đi, thúc ấy đã tìm được hồn phách của dì Tình cùng những người khác, bây giờ bọn họ đã tỉnh, chỉ là khí tức không đủ còn cần phải an dưỡng. Khi dì Tình biết được những gì người đã trải qua, đời này dì ấy chưa từng tức giận như vậy, thiếu chút nữa là chạy đến Vân Thâm Bất Tri Xứ lật nóc nhà Cô Tô Lam thị lên, muốn liều mạng cùng bọn họ..."
"Con là Ôn Uyển, cũng là Lam Nguyện, là Tư Truy – Tư quân bất khả truy của người..." Thiếu niên kéo góc áo của hắn, đôi mắt bỗng nhiên nhấp nhoáng ánh lệ, rốt cuộc không nói nổi nữa, quay đầu nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh, thanh âm ngập tràn vẻ ngập ngừng hiếm thấy:
"Hàm Quang Quân, người nói, Ngụy tiền bối còn có thể tỉnh lại sao?"
Những đứa nhỏ khác cũng mắt hoe đỏ mà nhìn y.
Trả lời bọn họ lại là tiếng tùng reo giữa ngày đông tĩnh lặng. Bạch y tiên quân ngồi ngay thẳng đoan chính dưới ánh mặt trời, mềm nhẹ ôm lấy thê tử trẻ tuổi đang chìm vào giấc ngủ say của mình vào trước ngực, vẻ mặt không sơn tuyệt tuyết nhuốm màu bi thương, đôi mắt thanh thiển lưu ly tựa như vạn kính tung diệt (vạn dặm không còn gì).
Cành thông sắp bị tuyết đè gãy. Bạch y tiên quân cúi đầu hôn lên môi ái nhân, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
"Ta không biết... Ngụy Anh..."
Y cúi đầu nhìn gương mặt của ái nhân, phát hiện khóe mắt Ngụy Vô Tiện cũng trượt xuống một giọt nước mắt.
******************
Đình tiền thùy liễu, trân trọng đãi xuân phong
(Dịch nghĩa: Trước đình liễu rũ, trân trọng đợi gió xuân.
Trích "Cửu cửu tiêu hàn đồ". Đây là một truyền thống khi vào Đông chí ở Trung Quốc. Cửu cửu tiêu hàn đồ gồm hai câu đối: Đình tiền thùy liễu, trân trọng đãi xuân phong. Lâm lý hương phong an nhiên hầu thu hồng. – Trước đình liễu rũ, trân trọng đợi gió xuân. Trong rừng hương phong bình yên chờ thu hồng. Hai câu đối trên vừa đủ 81 nét. Vào ngày Đông chí viết nét đầu tiên, đợi đến khi hoàn thành xong nét cuối cùng trong câu đối cũng là lúc đông tan, hạnh nở, xuân về.)
Thật ra ngay từ giây phút được con trai nhà mình ôm vào lòng, Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn đổi ý rồi.
Nước mắt theo từng cái ôm, từng nụ hôn thân thiết của mấy đứa nhỏ, từng chút từng chút bắt đầu tuôn rơi. Trầm luân cả một thời gian dài giữa biển khổ đớn đau của cái chết, hắn bắt đầu giãy dụa đấu tranh từng chút một trên bàn cờ sinh tử với tử thần, làm người cầm cờ chân giẫm đao phong, từng chút từng chút đoạt lại quyền khống chế thân thể và tinh thần, từng chút từng chút cùng thiên địa tranh vấn một phen, giành lấy một con đường sống cho mình.
Trong khoảnh khắc hai mắt hé mở, hắn đã thấy ngay trong đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ đong đầy toàn là nước mắt, cũng nghe thấy tiếng kêu kinh hỉ vỡ òa trong hạnh phúc của những người bên cạnh.
Bạch y tiên quân, phía trên đỉnh đầu rực đỏ một màu hồng mai, chỉ một ánh nhìn mà tựa vạn năm. Đó là biểu tình mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt ái nhân nhà mình. Tựa như khô thụ phùng xuân, tuyệt cảnh phùng sinh. (cây khô gặp xuân, trong tuyệt vọng tìm được đường sống)
Khôn Trạch vừa mới tỉnh lại, toàn thân đau đớn như bị kim châm, xương cốt như muốn tan rã, một chút sức lực cũng không có, muốn nói cũng không nói ra hơi, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn Lam Vong Cơ, cảm nhận từng luồng hơi ấm cuồn cuộn truyền đến từ người y, từng chút từng chút đưa hắn trở về nhân gian ấm áp.
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, dường như cảm thấy thê tử nhà mình toàn thân thật sự quá lạnh, run rẩy khẽ gạt đi nước mắt trên mặt mình, càng ôm hắn vào lòng chặt hơn, lại trân trọng nâng niu đặt lên trán hắn một nụ hôn.
"Ngụy Anh..." Y thật sự không biết nói gì khác ngoài gọi tên của hắn.
Ngụy Vô Tiện vừa sống lại trở về, cả người yếu ớt không chút sức lực nhưng cũng muốn ráng sức vươn tay ôm lại y. Lam Vong Cơ nương theo ý hắn khẽ cử động thân mình, nhận lấy cái ôm vô lực nhưng mềm mại, tràn ngập hương mai độc đáo của Khôn Trạch nhà mình.
"Không đi nữa..." Ngụy Vô Tiện khàn giọng, đôi môi lạnh như ngọc chạm vào sau gáy Càn Nguyên của mình, nhìn về phía mấy đứa nhỏ khóc rống sụt sùi nước mắt bên cạnh, yếu ớt cười:
"Mấy đời nữa... Khụ khụ... Cũng không đi..."
******************
" Ngụy Anh, Ngụy Anh..."
Hồi ức kết thúc khi phu quân Càn Nguyên của hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ lên lưng của hắn, thì thầm khẽ gọi bên tai. Hắn tỉnh lại, trước mắt lại là ngọn đèn ấm áp trong Tĩnh thất.
"Sao lại ho, thấy lạnh à?" Bạch y tiên quân lo lắng hỏi, ra hiệu cho nữ nhi đang chải đầu cho hắn ở phía sau dừng lại, kéo cao chăn nhung trước ngực hắn lên, bọc kín cơ thể yếu ớt kia kéo lên ôm sát vào ngực y, lại thả ra một chút tin hương Càn Nguyên trấn an người trong lòng, đem lò sưởi bên cạnh đốt cho đỏ lửa thêm một chút. Thấy Khôn Trạch trẻ tuổi vẫn có chút mơ hồ liền sờ sờ lên trán hắn, quan tâm hỏi, "Là mệt sao, muốn ngủ một chút không?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu.
"Mẫu thân" tiểu nữ nhi Càn Nguyên phía sau nhẹ nhàng nâng hắn lên, cứ như người hắn làm bằng lưu ly, sợ đè một cái là vỡ không bằng, cố ý cẩn thận thu lực, lại len lén hôn lên gò má hắn một cái rồi mới nói: "Tóc có thể chải lại mà, nếu là mệt thì người cứ việc để phụ thân ôm về giường ngủ một giấc! Dù sao thúc công đã nói gia yến đêm nay là làm cho người mà, người muốn ngủ đến lúc nào cũng được hết..."
"Tiểu quỷ này, nếu để thúc công con nghe được thì ta xem ông ấy phạt con như thế nào" Bạch y Khôn Trạch bật cười, quay lại điểm lên cái mũi nhỏ của tiểu bảo bối Càn Nguyên, ôm nữ nhi vào trong lòng, thuận tay sờ soạng lên tóc mình sau đầu: "A Giác, lần này lại cài lên tóc ta thứ gì thế?"
Lam Giác, tự Quân Nhạc, là con gái út của hắn. Năm đó lúc sinh Lam Giác lại là một phen hãi hùng tìm đường sống trong chỗ chết. Mặc dù đã dùng những dược liệu trân quý nhất của Cô Tô Lam thị không ngừng bồi bổ, nhưng thân thể tuổi còn nhỏ, lại là thân thể được tái tạo lại, bồi bổ thế nào thì cũng vẫn yếu ớt, không hoàn toàn mạnh khỏe lại được. Cuối cùng hắn vẫn khó sinh băng huyết, lại dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan mới miễn cưỡng quay về được, từ đó để lại bệnh căn. Thân thể vốn đã mỏng manh nay lại càng thêm hư nhược, có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng sẽ bệnh nặng một hồi, khiến cho toàn bộ y sư dược liệu của tiên môn bách gia này đều đổ về hết lên trên người hắn.
Đứa con gái Càn Nguyên này của hắn nói ra cũng rất kỳ lạ, cổ linh tinh quái như hắn, thông minh lanh lợi dư sức ứng phó với công khóa trên lớp, ngoài ra còn rất thích ăn diện trang điểm, không chỉ ăn diện cho mình, cũng không thích trang điểm cho người khác, mà chỉ thích lăn lộn mỗi mình hắn. Ngày thường, những y phục, phụ kiện đẹp nhất, tinh xảo nhất đều được khoác lên người hắn. Thấy con gái nhỏ thích, vậy nên hắn cũng tùy nàng muốn làm gì thì làm, một người sống đến tuổi này như hắn, xưa nay chưa từng chú trọng đến vẻ bề ngoài, vậy mà nay lại thành đối tượng cho nữ nhi nhà mình luyện tập.
"Là hoa mai á! Là hồng mai mà a huynh mới hái từ trong viện về, tất cả đều được đan vào, sau đó dùng lụa đỏ thúc cao thành đuôi ngựa". Hai mắt Lam Giác sáng tựa ánh sao, nằm trong lòng mẫu thân mỹ nhân thoải mái đến không muốn ngồi dậy, lại trườn lên cổ hắn hít một ngụm lớn mai hương từ người mẫu thân, nhìn đôi mắt hoa đào long lanh nhu tình trước mắt mình, nghiêm túc nói, "Nhưng mà con nhìn qua hết rồi, chất lượng của hoa mai lần này không được, không có một đóa nào là đẹp hơn mẫu thân của con cả!"
Ngụy Vô Tiện nghe đến tâm nở hoa, bật cười khanh khách, ôm nữ nhi ngửa người ra sau, trực tiếp nằm vào trong lồng ngực rộng lớn của Lam Vong Cơ. Mái tóc đen óng tản dài, xõa tung trong lòng ái nhân, bạch y tiên quân vững vàng ôm lấy đại bảo bối nhà mình xoa xoa thơm thơm, trên khuôn mặt thanh lãnh lạnh lùng vạn năm kia cũng đượm ý cười.
Bên này Lam Ngọc tiếp nhận nhiệm vụ cấp bách do tiểu muội nhà mình giao phó, vội vã đi lấy y phục mới, vừa trở về là nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Cha con ba người thiên luân chi nhạc*, tiểu lừa đảo này mới vừa rồi còn hô to gọi nhỏ hối cậu không ngừng, vừa quay đầu liền khoe khoang đắc ý ôm lấy mỹ nhân a nương hít hà không buông tay.
(天伦之乐: Thiên luân chi nhạc: gia đình gồm nhiều thế hệ, hòa thuận hạnh phúc)
Lam Ngọc vô hình trung yên lặng học theo Giang tông chủ cái kiểu giả bộ ngắm núi ngắm sông, mắt không thấy tâm không phiền, âm thầm liếc tiểu muội một cái rồi mở cái bọc trong tay ra, để lộ một tấm áo choàng như lửa đỏ ra ngoài. Lam Giác lúc này mới vui vẻ phóng như điên ra lấy áo choàng, vui vẻ quay về khoác lên người bạch y mẫu thân của mình, quả thật hào quang tràn đầy, lung linh rực rỡ, kinh diễm vừa người, đúng như nàng nghĩ, hệt như phượng hoàng niết bàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Đây là lễ vật sinh thần năm nay của mẫu thân, Tình Hạc Tiên Vũ," Đại công tử, đại tiểu thư Lam gia chống nạnh đắc ý nói, "Áo choàng này được làm bằng lông vũ thượng phẩm từ hỏa hạc, phụ thân lại truyền linh lực lên mỗi sợi lông vũ, linh quang lưu hỏa, vừa đẹp lại vừa có thể chống rét. Chúng con phải làm gần một năm mới xong đó, mấy hoa văn thêu trên tấm lót gấm bên trong, nhỏ là của các môn sinh Lam thị chúng ta thêu, còn mấy cái lớn là của các trưởng bối, tông chủ, mỗi người đều thêu một chút lên đó. "
"Người xem này, con thỏ nhỏ kia là của A Nguyện ca ca, đóa mẫu đơn kia là của A Lăng ca ca, còn bầu rượu nhỏ này là của Cảnh Nghi sư huynh..."
"Hoa sen đẹp nhất này là của dì Yếm Ly, bên cạnh là khổng tước của di phu Chim Công, còn có của dì Tình với Ninh thúc thúc nữa.... Đây là của tông chủ đại bá nhà chúng ta, của thúc công nè, bên đây là của Nhiếp tông chủ, đóa hoa mai trên cổ áo kia là của Giang tông chủ thêu, con phải phí nhiều sức lực lắm mới giấu nó đi được đấy..."
"Chim hạc trước ngực là của phụ thân thêu, con gà con bên cạnh là của a huynh ngốc thêu, ai da, a huynh, huynh đừng đạp lên chân muội chứ..."
Đứa con gái nhỏ một bên lải nhải, kể ra vach vách hình thêu nào là của ai, thuộc lòng như cháo, lại bị đứa con trai lớn tức giận đuổi theo chạy khắp phòng. Ngụy Vô Tiện ngồi trong lòng trượng phu nhà mình cười cực kỳ vui vẻ, trong nháy mắt đột nhiên không tự chủ được mà chóp mũi nhảy lên chua xót.
Gạt tuyết tầm xuân, năm tháng tĩnh hảo. Hai đời chìm nổi, đời trước bị chúng bạn xa lánh, đời này lại giống như toàn bộ bị đảo ngược, khổ tận cam lai, được mọi người chiều đến tận trời, sủng đến tận xương tủy, hạnh phúc đẹp đẽ đến không chân thật, ngược lại có chút không chịu nổi.
"Mẫu thân sao lại khóc rồi?" Tiểu nữ nhi là người đầu tiên phát hiện ra vành mắt hắn đỏ lên, chạy tới nhào lên ôm lấy hắn. Nhi tử thấy thế cũng vội vàng trở về nhẹ nhàng vòng lấy bả vai hắn, lo lắng hỏi: "A nương không thích sao?"
Khôn Trạch xinh đẹp khoác một thân hỏa hồng vũ y ra sức lắc đầu, mái tóc đen dài tản ra hai bên người, bị ôm đến nói không nên lời, nước mắt trong đôi mắt hoa đào kia không kiềm được mà thi nhau rơi xuống.
"Sao vậy Ngụy Anh, không thoải mái chỗ nào sao?" Đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ quan tâm nhìn hắn chăm chú, nắm lấy cổ tay trắng nõn gầy guộc vào lòng bàn tay mình, bế bổng thê tử ăn vận như tiểu phượng hoàng này lên, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt của hắn, xoa đầu hắn, ôn nhu hỏi: "Bây giờ đi nghỉ ngơi? Gia yến buối tối không đi cũng được, ta sẽ báo lại với thúc phụ cùng huynh trưởng."
"... Không phải, ta xin lỗi, chỉ là quá hạnh phúc... cảm thấy giống như là đang nằm mơ vậy..."
Mỹ nhân Khôn Trạch ngồi giữa ba người mà nức nở nói đứt quãng, khóc đến rấm rứt sụt sùi không dừng lại được, lại không muốn tỏ vẻ quá mẫn cảm yếu ớt, làm hỏng đi bầu không khí vui vẻ, liền liều mạng xua tay muốn bọn họ đừng nhìn hắn nữa, lại bị mấy người ôm càng chặt hơn.
Lam Vong Cơ mềm nhẹ vỗ lên lưng hắn, vuốt ve mái tóc đen nhánh mềm mại của hắn, hết lần này đến lần khác thấp giọng trấn an: "Không cần xin lỗi, vĩnh viễn không cần... Những thứ này đều là thật, tất cả đều đã qua..."
Ái nhân của y, tới tới lui lui nhân gian đã mấy lần, sớm đã tính không rõ tuổi tác, ngẫu nhiên cũng có lúc cảm thán thế sự như bậc tiền bối lão giả, nhưng năm tháng lại chưa từng lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt tuấn tiếu kiều diễm kia.
"Quân An, Quân Nhạc, còn có ta nữa, chúng ta đều ở nơi này, luôn bên cạnh ngươi. Sinh thần vui vẻ, Ngụy Anh. "
Gia yến Vân Thâm đã được chuẩn bị từ rất lâu để chúc phúc cho sinh thần của Tình Hạc Quân. Yến đường ngồi đầy người, mãn đường là một màu thanh thủy ánh trăng như tuyết Cô Tô, duy độc hiện lên một xích vũ phượng hoàng diễm lệ độc nhất vô nhị. Người nọ trâm cài hồng mai, tựa như vươn lên giữa vạn dặm tuyết sâu, dây buộc tóc đỏ tươi thúc cao đuôi tóc đen nhánh, trên vai là Hạc Vũ Tề Thiên, thoạt nhìn như muốn bay lên vậy.
Tương tư nhất dạ mai hoa phát, hốt đáo song tiền nghi thị quân.
*****************
Vong tiện nhất khúc viễn, khúc chung nhân bất tán. Nhất khúc thiên địa viễn, sơn thủy tổng tương phùng.
Vong Tiện một khúc xa, khúc hết người không tan. Một khúc trời đất xa, non nước sẽ gặp nhau.
"Thế giới hôn ta bằng nỗi đau thương, ta trả lại bằng lời ca."
(Câu này vốn là "Thế giới hôn ta bằng nỗi đau thương, đòi ta hồi đáp bằng lời ca - The world has kissed my soul with its pains, asking for its return in songs." Trích trong bài số 167 trong " Bầy chim lạc" do nhà thơ người Ấn, Rabindranth Tagore sáng tác.
Ý muốn nói nên đối mặt trực diện, dùng một thái độ tích cực để đối mặt với những thống khổ, trắc trở trong cuộc sống, và rồi những khó khăn mà cuộc sống mang lại chính là cơ hội để rèn luyện, là "bài ca" mà cuộc sống đáp lại chúng ta.
Nhưng sau này người ta lại đổi thành "Thế giới hôn ta bằng nỗi đau thương, ta trả lại bằng lời ca". Chỉ thay đổi thứ tự vài từ, câu thơ đã mang tâm trạng hoàn toàn khác.
Sinh mệnh vốn có vui sướng, cũng sẽ có thống khổ. Mọi chuyện trên đời này đều có nó ý nghĩa của nó, thống khổ không chỉ mang đến kết quả tiêu cực mà còn mang đến những kết quả tích cực khác, khiến ta mạnh mẽ, kiên cường hơn. Lấy thái độ "trả lại bằng lời ca" đối mặt thống khổ, như vậy thương tổn mà thống khổ gây ra với chúng ta cũng sẽ thấp đi phần nào, thậm chí mang đến cho chúng ta kết quả tốt đẹp. Điều chúng ta cần làm chính là dùng một thái độ đúng đắn để đối mặt với những khó khăn ấy thì mới có thể tạo ra một kết thúc có hậu. Có thế nói câu thơ trên chính là tinh thần cốt lõi cho cả bộ truyện!)
END
----------------------
Đôi lời của tác giả:
Thời điểm mà bộ "Vạn dặm tuyết sâu, gửi người một cành mai" diễn ra là thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của Tiện, cảm giác bất lực khi sinh mệnh trôi qua theo dòng chảy thời gian nhưng lại không làm được gì, tất cả thương tổn đau đớn đều bắt đầu và kết thúc một cách không đầu không đuôi, trong lòng tràn đầy ý nghĩ phải chịu lạnh chịu khổ để phản kháng lại tình cảnh vô vọng này. Trong bộ đồng nhân này, Tiện cũng như thế, cũng chịu rất nhiều tổn thương đau khổ, cũng kinh qua tuyệt vọng đến chết tâm, nhưng hắn vẫn thủ vững bản tâm, trong tận cùng tuyệt vọng, hắn vẫn giữ cho mình một tình yêu cùng thiện tâm, một tia hy vọng, rằng thế giới này liệu có vì những trả giá cùng hy sinh của hắn mà trở nên tốt hơn một chút không? Cuối cùng hắn cũng một lần nữa quay trở về.
Một khang Xích tử chi tâm, là để hắn yêu và dành cho những người yêu hắn trên thế gian này.
Viết về phần sau mới phát hiện, thật ra thế giới văn học, quanh đi quẩn lại cũng không thoát khỏi những chủ đề kinh điển này: Vẻ đẹp và xấu xí, thiện lương cùng thù hận, áp bức cùng đấu tranh, quyết tâm cùng lưỡng lự, cô độc cùng hòa nhập, chân tướng cùng tin đồn, sự sống và cái chết... Rất nhiều thứ cũng chỉ như linh quang chợt lóe, nhưng là nền văn minh tinh thần của con người đang được khám phá và ngày càng phát triển cho đến hình thành một hệ thống tư tưởng đạo đức như hiện nay.
Đôi lời của editor
*Về tên của đại công tử và đại tiểu thư của Lam gia:
Đại ca: tên Ngọc 玉. Tự Quân An – mong người bình an.
Tiểu muội: tên Giác 珏, thuộc bộ Ngọc 玉, có nghĩa là hai miếng ngọc ghép lại với nhau, là viên ngọc quý bảo bối thứ hai của Vong Tiện. Tự Quân Nhạc – mong người vui vẻ.
Cuối cùng cũng đã hoàn một bộ nữa rồi, đây là bộ thứ 5 tui edit nhưng lại là bộ thứ 3 mà tui hoàn. Chà, ban đầu không hề định edit bộ này, vì cảm thấy bộ này quá trừu tượng cùng nhiều từ ngữ mà tui không hiểu. Nhưng một lần xem được một dou, tác giả ấy vẽ Tiện với hoa mai đẹp quá, tự nhiên nhớ tới bộ này, vậy là lôi ra edit. Như đã nói ở phần tựa, truyện vẫn còn nhiều điều bỏ ngỏ ở cốt truyện, như chuyện vợ chồng Kim Tử Hiên là ai hại rơi xuống huyết trì, vì sao Nhiếp Hoài Tang tham gia vào việc ở Loạn Táng Cương, chủ mưu cho mọi chuyện ở kiếp trước là ai, kết cục của bọn họ như thế nào,... nói chung là xét về mặt logic thì thiếu hụt rất nhiều, nhưng xét về phần tinh thần cảm xúc của đồng nhân, tui thấy là đã trọn vẹn, đủ ấn tượng, đủ ghi nhớ, đủ tính nhân văn, khiến tui xúc động không nguôi.
Rất cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình và bộ đồng nhân này suốt thời gian qua!!! Cảm ơn các bạn rất nhiều!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất