Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn
Chương 38
Chuyển ngữ: Trầm Yên
.........................................................
[ Kiểm tra đo lường cho thấy trạng thái tinh thần của ký chủ không ổn định, xin hãy dùng thuốc trấn định và thuốc đặc hiệu kịp thời. ]
Thuốc trấn định của rất nhiều người đều được làm thành hình dạng điếu thuốc. Lục Ngôn không thích hút thuốc, thuốc trấn định của anh là kẹo, vị bạc hà.
Trên đồng hồ kiểm tra đo lường, độ bệnh biến của Lục Ngôn tăng tới 14,7 rồi dần dần giảm xuống.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua người trên mặt đất, hỏi: "Gã sẽ không thành xác chết vùng dậy đâu nhỉ?"
Tiếng hệ thống tràn ngập sự ghét bỏ: [ Không đâu. Nếu thật sự lao vào đánh lộn thì Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần yếu gà lắm. Bọn họ nhiều trò gian trá, phiền khiếp lên được. Huống hồ cậu cũng biết trạng thái tinh thần của rất nhiều Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần đều không ổn mấy rồi, cho nên có vẻ hệ Tinh Thần càng phiền hơn. ]
Kế tiếp chính là khâu loot xác vui mắt vui tay.
*Loot xác: thuật ngữ Pubg, chỉ việc thu thập vật phẩm trong hòm đồ rơi ra từ kẻ địch sau khi giết chết đối phương.
Lục Ngôn phát hiện Trần An Chi mang theo rất nhiều thứ, phần lớn đều là mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm có mùi thơm.
Hệ thống nói: [ Đồ vật hỗ trợ cho quá trình thôi miên thôi, cậu cũng có thể dùng. Song tôi cảm thấy hẳn cậu sẽ không trang điểm đâu. ]
[ Nến có tác dụng thôi miên, thể hiện rõ hiệu quả với nhân loại. Hạn sử dụng 3 năm. ]
Trong lời hệ thống, những vật phẩm đốt hương trợ giúp Trần An Chi thôi miên đều được thống nhất gọi là nến.
[ Đồng hồ quả quýt - vật dụng thôi miên. Phía dưới đồng hồ quả quýt đè chặn một miếng da người, bên trên vẽ giáo lý của Cực Lạc Giáo. Đây là một tờ giấy thông hành có thể trợ giúp cậu tới được "Thần Quốc". ]
Lục Ngôn cạy đồng hồ ra, quả nhiên thấy miếng giấy da người hơi mỏng bên trong, mặt trên dùng thuốc màu đen kịt đâm vào lớp da, tạo thành đồ án sao trời kỳ lạ, nhìn chằm chằm một lúc lâu bỗng thấy đầu váng mắt hoa, như thứ sách cổ tà ma gì đó.
Kiểm kê xong chiến lợi phẩm, Lục Ngôn tiện tay phi tang xác luôn.
Anh đã nghe thấy tiếng vật ô nhiễm vỗ cánh trong không khí, ước chừng không lâu nữa khối thịt này cũng sẽ bị chúng nó nuốt vào bụng.
Trên bản đồ, điểm sáng đỏ duy nhất đã tắt, còn lại 23 điểm sáng xanh lam.
Điều này chứng tỏ rằng đã có 23 học viên chịu ô nhiễm tinh thần.
Lục Ngôn tiến về phía điểm sáng gần mình nhất.
......
......
Trợ giảng đã từng khen Lục Ngôn rằng chắc chắn anh sẽ là thợ săn giỏi nhất.
Nhưng Lục Ngôn chưa bao giờ ngờ bản thân lại có một ngày phải đi săn "người" thật.
Chủ yếu Lục Ngôn vẫn cần xem xét đôi chút về hậu quả của thông tin chênh lệch không ngang nhau.
Rất có khả năng anh sẽ trở thành tội phạm giết người. Dù Lục Ngôn không để ý cho lắm, nhưng anh cũng không muốn lên tòa án quân sự là bao.
Điểm sáng đầu tiên Lục Ngôn gặp là một người quen biết lâu năm.
Hôm nay chủ nhiệm Hồ phụ trách gác đêm, ông ngồi bên đống lửa trại đã tắt. Bởi vì thiếu năng lượng nên đầu ông cứ gục xuống từng chút, nhưng mỗi khi sắp ngủ sẽ luôn véo đùi mình đến tỉnh.
Lục Ngôn nhớ rõ chủ nhiệm Hồ là bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng ở thành phố K, lúc đi lại trong bệnh viện luôn kiêu ngạo tự mãn, nhưng hễ gặp người bệnh không đóng được viện phí, ông đều sẽ nghĩ cách miễn giảm một ít tiền thuốc men cho họ.
Ông hành nghề y ba mươi năm, số cờ thi đua nhận được còn nhiều hơn cả số giấy khen của Lục Ngôn từ nhỏ đến lớn.
Có lẽ vì tính tình hiền hòa trời sinh, ngay ngày đầu tiên chủ nhiệm Hồ đã trúng Thôi Miên mà không hề hay biết, trở thành giáo đồ của Cực Lạc Giáo trong giấc mơ.
Tay Lục Ngôn đặt trên cây cung, mãi lâu sau vẫn chưa bắn tên được.
Anh hỏi hệ thống: "Thật sự không còn cách nào chống lại loại ô nhiễm tinh thần này sao? Cá vua hữu ích không?"
Hệ thống đáp: [ Cá vua có thể giảm bớt độ bệnh biến, chỉ là không thể diệt trừ dấu ấn trên linh hồn họ. ]
"Trông ông ấy không khác người thường chỗ nào."
[ Cậu luôn nhân từ tại những nơi tôi không hiểu nổi, ký chủ à. ] Tiếng hệ thống nghe vẻ rất thích thú: [ Cho dù cậu không giết ông ấy thì một thời gian nữa, có thể là mấy tiếng sau, vị đang tồn tại kia sẽ giáng xuống vật chứa. Dĩ nhiên vật chứa cũng có cảm giác, bọn họ sẽ cảm thấy linh hồn mình bị căng trướng đau đớn khổ sở. Kể cả khi cơ thể không hề tổn thương thì vẫn giống như chịu lăng trì, chết đi trong sợ hãi và đau đớn vô cùng tận. ]
[ So với cách chết này, tử vong bây giờ sợ rằng còn may mắn hơn. ]
Một dây hoa rủ xuống từ ngọn cây trên đỉnh đầu chủ nhiệm Hồ.
Đó là một vật ô nhiễm đang lặng lẽ tới gần con mồi.
Tay đặt trên dây cung một lúc lâu của Lục Ngôn cuối cùng cũng có đất dụng võ. Mũi tên chui sâu vào dây leo. Dây leo hút máu bị đau, bỗng thét lên một tiếng thảm thiết.
Âm thanh này lập tức đánh thức chủ nhiệm Hồ và hai đồng đội đang nằm trong túi ngủ.
Các đồng đội hoảng hốt lúng túng kéo khóa túi ngủ ra. Chủ nhiệm Hồ nhìn vật ô nhiễm bên cạnh, vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.
Lục Ngôn nhảy từ trên cây xuống, hệt chú mèo lớn thoăn thoắt, khi đáp đất không hề gây ra tiếng động nào.
"Ôi Tiểu Lục à!" Chủ nhiệm Hồ đứng dậy, trên mặt lập tức tràn đầy sự cảm kích: "Vừa nhìn đã biết là cháu bắn mũi tên này rồi! Độ chuẩn kia cấm có sai vào đâu mà. Không nói nhiều nữa, bác sẽ viết thư để viện trưởng cho cháu vị trí chủ nhiệm phòng cấp cứu bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố K ngay!"
Lục Ngôn: "Cảm ơn bác, cháu đã lên chức rồi."
Trước khi tới Yến Kinh, viện trưởng đã rất tự giác đưa cho anh chức danh này.
Chủ nhiệm Hồ nhất thời nghẹn lời: "Sao cháu lại tới đây?"
Lục Ngôn nói: "Cháu tới đây vì muốn thương lượng với bác một chuyện."
"Chuyện gì cơ? Chỉ cần cháu không muốn cưới con gái bác thì đều dễ thương lượng."
Lục Ngôn cố gắng hết sức tóm tắt tính nghiêm trọng của sự việc: "Bác chủ nhiệm có từng tiếp xúc với tổ chức nào tên Cực Lạc Giáo không ạ? Có khả năng bác đã bị ô nhiễm tinh thần rồi."
"Vật ô nhiễm cấp S ở Thần Quốc kia muốn giáng xuống đây thông qua tín đồ. Những người từng tham gia giáo hội Cực Lạc Giáo trong mơ lúc trước đều sẽ bị đánh dấu ấn của nó."
"Lần diễn tập này có Đường Tầm An tham gia nên một số vật ô nhiễm cấp cao muốn giết hắn, trong đó bao gồm cả "Thánh Thần" thông thạo điều khiển tinh thần."
"Nó sẽ cùng lúc truyền ý thức tới người hàng loạt tín đồ. Những tín đồ trở thành vật chứa sẽ vì không chịu đựng được lực tinh thần và giá trị ô nhiễm lớn mạnh như vậy mà trực tiếp tử vong. Chuyện cháu đang làm chính là hủy diệt vật chứa của vật ô nhiễm đó trước khi nó giáng xuống, tránh tổn thất lớn hơn nữa trong tương lai."
"Nếu Thánh Thần giáng xuống thì hậu quả có thể là toàn bộ thành phố P sẽ bị san phẳng."
Lục Ngôn đã lược bớt một ít liên hệ nhân quả trong đó, nhưng nếu Đường Tầm An thất bại thì kết cục cũng phải giống vậy đến 80 90%.
Đồng đội của chủ nhiệm Hồ ngờ vực dò hỏi: "Sao cậu biết?"
Lục Ngôn nói: "Tôi có một thiên phú là "Câu Thông Vượt Giống Loài", khi những côn trùng thực vật kia thảo luận, tôi đã nghe thấy."
Khi đang nói, một dây leo của hoa ăn thịt người rủ xuống từ trên cây, bên trong rễ cây thô chắc lấp kín răng nanh sắc nhọn, nhe ra đớp về phía Lục Ngôn.
Lục Ngôn bắt dây leo hoa bằng tay không, sau đó vặn nó thành cái bánh quẩy, ném sang một bên.
"Trong đội của tôi còn có một kẻ phản bội đến từ Thần Quốc, tôi cũng đã tiến hành thẩm vấn gã."
"......"
Không biết vì sao nghe kiểu này lại không đáng tin cậy cho lắm.
Khi chủ nhiệm Hồ nghe được một nửa, vẻ mặt lập tức hơi mất tự nhiên. Chờ tới khi nghe xong, ông im lặng một lúc lâu, mới nói: "Vậy à... Phải hủy diệt những vật chứa đó kiểu gì?"
"Để vật chứa chết tự nhiên." Lúc nói ra lời này, Lục Ngôn vẫn luôn nhìn chăm chú vào đôi mắt chủ nhiệm Hồ.
Một đồng đội khác đã nhận ra không khí hơi kỳ lạ, thoáng lo lắng sờ tới vũ khí của mình.
Một đồng đội khác lại vỗ vỗ đồng hồ điện tử, nổi giận nói: "Sao không gửi cầu cứu ra ngoài được? Tín hiệu đâu?!"
Bọn họ không biết rằng sau khi phát tín hiệu xin giúp đỡ không lâu, tổ giám thị cũng đã điều động người tiến vào khu ô nhiễm tìm kiếm nguyên nhân.
Không hiểu sao cụm nấm trải rộng trên mặt đất đã tỉnh lại.
"Những điều cậu ấy nói là thật." Chủ nhiệm Hồ chợt lên tiếng: "Hai tháng qua, quả thực tôi luôn nằm mơ cùng một giấc mơ. Tôi mơ thấy ánh sáng và hy vọng... Còn có người ngâm xướng 'Cực lạc và vĩnh sinh' bên tai mình, bọn họ nói đó là nơi ở của linh hồn hạnh phúc."
"Mỗi lần tỉnh giấc, tôi đều sẽ cảm thấy sợ hãi trong thỏa mãn. Bởi vì tất cả mọi thứ đều quá giống Thần Quốc trong lời đồn... Nhưng tôi không dám nghĩ tới."
Chủ nhiệm Hồ nói liên miên rất nhiều lời. Có thể do suy nghĩ hỗn loạn nên những lời nói ra đều không hề ăn khớp với nhau.
Ông ôm lấy đầu, run lên bần bật, trông rất đáng thương.
"Bác sĩ Hồ." Đồng đội tiến lên một bước, không đành lòng hỏi dò: "Ắt hẳn còn biện pháp khác phải không?"
Bọn họ hướng ánh mắt xin sự giúp đỡ về phía Lục Ngôn.
Nhưng Lục Ngôn chỉ lẳng lặng lắc đầu.
"Bác sĩ Lục ơi, bác không muốn chết đâu..." Bởi vì sợ hãi, chủ nhiệm Hồ khóc đến mặt già nhăn nhúm: "Hộ khẩu của con trai... con trai bác... còn cả cháu trai học ở gần trường*(nơi giá nhà đắt đỏ)... cũng chưa có tin tức nữa. Bác..."
Lục Ngôn giơ cây cung trong tay lên: "Cháu xin lỗi, cháu thật sự xin lỗi bác."
"Đủ rồi!" Đồng đội chắn trước người chủ nhiệm Hồ: "Hiện tại chỉ là lời nói từ một phía của cậu, chỉ bằng vài câu như vậy mà cậu đã đòi lấy mạng ông ấy ư?!"
"Dòng thứ ba đơn tuyên thệ của nhân viên công tác thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt." Lục Ngôn nói: "Ngày huấn luyện đầu tiên, tất cả mọi người đều đã học thuộc lòng."
── Để bóp chết hiểm nguy rình rập từ trong nôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng hy sinh.
Khi đó Lục Ngôn còn phun tào với hệ thống rằng đơn tuyên thệ này rõ là phản nhân loại, song vẫn có không ít người thật sự coi nó như tín ngưỡng, áp dụng vào thực tiễn.
Vẻ mặt đồng đội ngẩn ngơ, tay cầm vũ khí mất sức rũ xuống.
Thật ra Lục Ngôn đã sớm đoán trước được cảnh tượng này.
[ Tôi thà gọi là giá đắt cho hành động ngu xuẩn. ]
"Ta hiểu rõ chuyện gì có khả năng sẽ xảy ra." Lục Ngôn trả lời rất bình tĩnh: "Nhưng ta vẫn làm vậy, làm vậy sẽ cho ta thấy mình vẫn còn là người."
Lục Ngôn nhìn về phía chủ nhiệm Hồ: "Nếu cháu sống sót ra ngoài, cháu nhất định sẽ lo được hộ khẩu và tiền nhà khu gần trường cho con cháu của bác. Bác có thể lựa chọn tự mình ra tay, hoặc là để cháu ra tay."
Giá trị ngưỡng linh lực của người trong đội chủ nhiệm Hồ đều không cao, cả ba cộng lại cũng không thắng nổi Lục Ngôn.
Chủ nhiệm Hồ khóc một lúc lâu, cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Ông nói: "Vậy cứ để bác tự làm đi, dẫu sao còn có cái gọi là chuẩn bị tâm lý."
Nói xong, ông rút dao phẫu thuật của mình từ trong bộ đồ phòng hộ ra. Chủ nhiệm Hồ hành nghề y nhiều năm, số ca phẫu thuật thực hiện không dưới một nghìn, nhưng đây là lần đầu tiên tay cầm dao của ông run đến vậy.
Sau khi chủ nhiệm Hồ chết, từng sợi sáng đỏ xông ra từ cơ thể ông, cuối cùng tụ lại thành một hình người nhỏ bằng bàn tay.
Vầng sáng trên người nhỏ chuyển từ đỏ sang trắng.
Hình người màu trắng sáng ngời hiền hòa, trên người lại có một đồ án đặc biệt, giống hệt đồ án trên miếng da người Lục Ngôn lấy được kia.
Hình người nhỏ nhảy nhót thẳng một đường về phía trước, cuối cùng hòa vào trong đất như một ghềnh nước, không còn bóng dáng.
[ Màu đỏ là màu của linh hồn bị ô nhiễm. Sau khi tín đồ chết, linh hồn của bọn họ sẽ bị Thánh Thần chia làm hai, ước lượng thiện và ác thuở sinh thời. ]
[ Thánh Thần sẽ nuốt gọn linh hồn tội ác, bổ sung chất dinh dưỡng cho mình. Ví dụ như Trần An Chi, trực tiếp chết không thấy dáng hình. Đồng thời nó sẽ dẫn đường cho linh hồn lương thiện tới Thần Quốc, giống như chủ nhiệm Hồ. ]
[ Xét từ một ý nghĩa nào đó, Thánh Thần quả thực đang xây dựng một "Miền Cực Lạc an yên". ]
"Tại sao nó lại muốn làm vậy?"
[ Tôi đoán là nó thật sự rất thích cảm giác làm "Thần". ]
Lục Ngôn tết một đóa hoa từ vải dệt màu trắng trên người chủ nhiệm Hồ, đặt lên thi thể.
Tất cả mọi người ở đây đều thấy hình người màu trắng kỳ lạ và đồ án quái dị trên hình người kia.
Không ai tiếp tục hoài nghi tính xác thực của chuyện này, chỉ có không khí càng thêm lắng đọng áp lực. Đồng đội nhìn thi thể chủ nhiệm Hồ, khẽ nức nở thành tiếng.
"Kẻ phản bội kia nói với tôi..." Lục Ngôn cất lời: "... Có tổng cộng 23 người bị ô nhiễm. Trước khi sự tồn tại kia giáng xuống, tôi sẽ bóp chết hết vật chứa từ trong nôi. Ngoài ra tôi cũng mong các anh có thể dốc hết khả năng truyền tin này ra ngoài."
Lục Ngôn bóc một viên kẹo bạc hà, ngậm trong miệng: "Mặc kệ những người khác có tin hay không, tôi chưa muốn tới cục cảnh sát sớm như vậy."
*
Tại chỗ sâu trong vườn cây.
Một cây đa khổng lồ cắm rễ sâu vào vùng trung tâm.
Dây leo của nó lan tràn ra xa, dày đặc không đếm xuể. Tán cây che trời, đứng cách mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy rõ.
Cây đa như có sinh mệnh, cơ thể chậm rãi phập phồng theo hô hấp.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên cành cây của nó toàn là những khuôn mặt người hoảng sợ.
Những người này như bị ngưng đọng thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, trở thành chất dinh dưỡng cho cây.
Tử vong và sự sống không ngừng đan xen.
Trên ngọn cây cao nhất thấp thoáng một khuôn mặt người rất lớn, mặt mày trông qua vừa từ bi vừa thương hại.
Những cây nấm màu xanh lam mọc đầy trên mặt đất, nhuốm ánh sáng lộng lẫy huy hoàng.
Một con chim bay ngang qua, dây leo màu xanh lục chợt lao vụt ra, cuốn chim nhỏ đưa vào chiếc miệng rộng tham lam của người khổng lồ.
Lối vào vườn cây từ lâu đã bị dây đằng bịt kín không một kẽ hở.
Nhưng lúc này thực vật tại đó lại đang nhanh chóng sinh sôi, rút chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, sau đó khô héo.
Nơi Hoàng Trần quét qua không còn một ngọn cỏ.
07 đi theo đằng sau Đường Tầm An, nói: "Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu, tôi có thể đốt trực tiếp luôn."
"Lưu trữ." Câu trả lời của Đường Tầm An hơi đơn giản quá đỗi.
Nơi này yên ắng khiến người ta lo âu.
Đôi mắt lớn trên cây đa mở ra, tiếng nói vang lên: "Hắn tới rồi."
Gió tiếp tục nổi lên vô cớ trong vườn cây, những cành cây sinh sôi ngang tàn trộm cười lên, miệng đọc ra những lời giống nhau, làn điệu lại ngày càng the thé: "Tới rồi, tới rồi, tới rồi."
Ăn luôn hắn.
Hoặc là... hủy diệt hắn.
.........................................................
[ Kiểm tra đo lường cho thấy trạng thái tinh thần của ký chủ không ổn định, xin hãy dùng thuốc trấn định và thuốc đặc hiệu kịp thời. ]
Thuốc trấn định của rất nhiều người đều được làm thành hình dạng điếu thuốc. Lục Ngôn không thích hút thuốc, thuốc trấn định của anh là kẹo, vị bạc hà.
Trên đồng hồ kiểm tra đo lường, độ bệnh biến của Lục Ngôn tăng tới 14,7 rồi dần dần giảm xuống.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua người trên mặt đất, hỏi: "Gã sẽ không thành xác chết vùng dậy đâu nhỉ?"
Tiếng hệ thống tràn ngập sự ghét bỏ: [ Không đâu. Nếu thật sự lao vào đánh lộn thì Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần yếu gà lắm. Bọn họ nhiều trò gian trá, phiền khiếp lên được. Huống hồ cậu cũng biết trạng thái tinh thần của rất nhiều Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần đều không ổn mấy rồi, cho nên có vẻ hệ Tinh Thần càng phiền hơn. ]
Kế tiếp chính là khâu loot xác vui mắt vui tay.
*Loot xác: thuật ngữ Pubg, chỉ việc thu thập vật phẩm trong hòm đồ rơi ra từ kẻ địch sau khi giết chết đối phương.
Lục Ngôn phát hiện Trần An Chi mang theo rất nhiều thứ, phần lớn đều là mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm có mùi thơm.
Hệ thống nói: [ Đồ vật hỗ trợ cho quá trình thôi miên thôi, cậu cũng có thể dùng. Song tôi cảm thấy hẳn cậu sẽ không trang điểm đâu. ]
[ Nến có tác dụng thôi miên, thể hiện rõ hiệu quả với nhân loại. Hạn sử dụng 3 năm. ]
Trong lời hệ thống, những vật phẩm đốt hương trợ giúp Trần An Chi thôi miên đều được thống nhất gọi là nến.
[ Đồng hồ quả quýt - vật dụng thôi miên. Phía dưới đồng hồ quả quýt đè chặn một miếng da người, bên trên vẽ giáo lý của Cực Lạc Giáo. Đây là một tờ giấy thông hành có thể trợ giúp cậu tới được "Thần Quốc". ]
Lục Ngôn cạy đồng hồ ra, quả nhiên thấy miếng giấy da người hơi mỏng bên trong, mặt trên dùng thuốc màu đen kịt đâm vào lớp da, tạo thành đồ án sao trời kỳ lạ, nhìn chằm chằm một lúc lâu bỗng thấy đầu váng mắt hoa, như thứ sách cổ tà ma gì đó.
Kiểm kê xong chiến lợi phẩm, Lục Ngôn tiện tay phi tang xác luôn.
Anh đã nghe thấy tiếng vật ô nhiễm vỗ cánh trong không khí, ước chừng không lâu nữa khối thịt này cũng sẽ bị chúng nó nuốt vào bụng.
Trên bản đồ, điểm sáng đỏ duy nhất đã tắt, còn lại 23 điểm sáng xanh lam.
Điều này chứng tỏ rằng đã có 23 học viên chịu ô nhiễm tinh thần.
Lục Ngôn tiến về phía điểm sáng gần mình nhất.
......
......
Trợ giảng đã từng khen Lục Ngôn rằng chắc chắn anh sẽ là thợ săn giỏi nhất.
Nhưng Lục Ngôn chưa bao giờ ngờ bản thân lại có một ngày phải đi săn "người" thật.
Chủ yếu Lục Ngôn vẫn cần xem xét đôi chút về hậu quả của thông tin chênh lệch không ngang nhau.
Rất có khả năng anh sẽ trở thành tội phạm giết người. Dù Lục Ngôn không để ý cho lắm, nhưng anh cũng không muốn lên tòa án quân sự là bao.
Điểm sáng đầu tiên Lục Ngôn gặp là một người quen biết lâu năm.
Hôm nay chủ nhiệm Hồ phụ trách gác đêm, ông ngồi bên đống lửa trại đã tắt. Bởi vì thiếu năng lượng nên đầu ông cứ gục xuống từng chút, nhưng mỗi khi sắp ngủ sẽ luôn véo đùi mình đến tỉnh.
Lục Ngôn nhớ rõ chủ nhiệm Hồ là bác sĩ ngoại khoa rất nổi tiếng ở thành phố K, lúc đi lại trong bệnh viện luôn kiêu ngạo tự mãn, nhưng hễ gặp người bệnh không đóng được viện phí, ông đều sẽ nghĩ cách miễn giảm một ít tiền thuốc men cho họ.
Ông hành nghề y ba mươi năm, số cờ thi đua nhận được còn nhiều hơn cả số giấy khen của Lục Ngôn từ nhỏ đến lớn.
Có lẽ vì tính tình hiền hòa trời sinh, ngay ngày đầu tiên chủ nhiệm Hồ đã trúng Thôi Miên mà không hề hay biết, trở thành giáo đồ của Cực Lạc Giáo trong giấc mơ.
Tay Lục Ngôn đặt trên cây cung, mãi lâu sau vẫn chưa bắn tên được.
Anh hỏi hệ thống: "Thật sự không còn cách nào chống lại loại ô nhiễm tinh thần này sao? Cá vua hữu ích không?"
Hệ thống đáp: [ Cá vua có thể giảm bớt độ bệnh biến, chỉ là không thể diệt trừ dấu ấn trên linh hồn họ. ]
"Trông ông ấy không khác người thường chỗ nào."
[ Cậu luôn nhân từ tại những nơi tôi không hiểu nổi, ký chủ à. ] Tiếng hệ thống nghe vẻ rất thích thú: [ Cho dù cậu không giết ông ấy thì một thời gian nữa, có thể là mấy tiếng sau, vị đang tồn tại kia sẽ giáng xuống vật chứa. Dĩ nhiên vật chứa cũng có cảm giác, bọn họ sẽ cảm thấy linh hồn mình bị căng trướng đau đớn khổ sở. Kể cả khi cơ thể không hề tổn thương thì vẫn giống như chịu lăng trì, chết đi trong sợ hãi và đau đớn vô cùng tận. ]
[ So với cách chết này, tử vong bây giờ sợ rằng còn may mắn hơn. ]
Một dây hoa rủ xuống từ ngọn cây trên đỉnh đầu chủ nhiệm Hồ.
Đó là một vật ô nhiễm đang lặng lẽ tới gần con mồi.
Tay đặt trên dây cung một lúc lâu của Lục Ngôn cuối cùng cũng có đất dụng võ. Mũi tên chui sâu vào dây leo. Dây leo hút máu bị đau, bỗng thét lên một tiếng thảm thiết.
Âm thanh này lập tức đánh thức chủ nhiệm Hồ và hai đồng đội đang nằm trong túi ngủ.
Các đồng đội hoảng hốt lúng túng kéo khóa túi ngủ ra. Chủ nhiệm Hồ nhìn vật ô nhiễm bên cạnh, vỗ vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.
Lục Ngôn nhảy từ trên cây xuống, hệt chú mèo lớn thoăn thoắt, khi đáp đất không hề gây ra tiếng động nào.
"Ôi Tiểu Lục à!" Chủ nhiệm Hồ đứng dậy, trên mặt lập tức tràn đầy sự cảm kích: "Vừa nhìn đã biết là cháu bắn mũi tên này rồi! Độ chuẩn kia cấm có sai vào đâu mà. Không nói nhiều nữa, bác sẽ viết thư để viện trưởng cho cháu vị trí chủ nhiệm phòng cấp cứu bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố K ngay!"
Lục Ngôn: "Cảm ơn bác, cháu đã lên chức rồi."
Trước khi tới Yến Kinh, viện trưởng đã rất tự giác đưa cho anh chức danh này.
Chủ nhiệm Hồ nhất thời nghẹn lời: "Sao cháu lại tới đây?"
Lục Ngôn nói: "Cháu tới đây vì muốn thương lượng với bác một chuyện."
"Chuyện gì cơ? Chỉ cần cháu không muốn cưới con gái bác thì đều dễ thương lượng."
Lục Ngôn cố gắng hết sức tóm tắt tính nghiêm trọng của sự việc: "Bác chủ nhiệm có từng tiếp xúc với tổ chức nào tên Cực Lạc Giáo không ạ? Có khả năng bác đã bị ô nhiễm tinh thần rồi."
"Vật ô nhiễm cấp S ở Thần Quốc kia muốn giáng xuống đây thông qua tín đồ. Những người từng tham gia giáo hội Cực Lạc Giáo trong mơ lúc trước đều sẽ bị đánh dấu ấn của nó."
"Lần diễn tập này có Đường Tầm An tham gia nên một số vật ô nhiễm cấp cao muốn giết hắn, trong đó bao gồm cả "Thánh Thần" thông thạo điều khiển tinh thần."
"Nó sẽ cùng lúc truyền ý thức tới người hàng loạt tín đồ. Những tín đồ trở thành vật chứa sẽ vì không chịu đựng được lực tinh thần và giá trị ô nhiễm lớn mạnh như vậy mà trực tiếp tử vong. Chuyện cháu đang làm chính là hủy diệt vật chứa của vật ô nhiễm đó trước khi nó giáng xuống, tránh tổn thất lớn hơn nữa trong tương lai."
"Nếu Thánh Thần giáng xuống thì hậu quả có thể là toàn bộ thành phố P sẽ bị san phẳng."
Lục Ngôn đã lược bớt một ít liên hệ nhân quả trong đó, nhưng nếu Đường Tầm An thất bại thì kết cục cũng phải giống vậy đến 80 90%.
Đồng đội của chủ nhiệm Hồ ngờ vực dò hỏi: "Sao cậu biết?"
Lục Ngôn nói: "Tôi có một thiên phú là "Câu Thông Vượt Giống Loài", khi những côn trùng thực vật kia thảo luận, tôi đã nghe thấy."
Khi đang nói, một dây leo của hoa ăn thịt người rủ xuống từ trên cây, bên trong rễ cây thô chắc lấp kín răng nanh sắc nhọn, nhe ra đớp về phía Lục Ngôn.
Lục Ngôn bắt dây leo hoa bằng tay không, sau đó vặn nó thành cái bánh quẩy, ném sang một bên.
"Trong đội của tôi còn có một kẻ phản bội đến từ Thần Quốc, tôi cũng đã tiến hành thẩm vấn gã."
"......"
Không biết vì sao nghe kiểu này lại không đáng tin cậy cho lắm.
Khi chủ nhiệm Hồ nghe được một nửa, vẻ mặt lập tức hơi mất tự nhiên. Chờ tới khi nghe xong, ông im lặng một lúc lâu, mới nói: "Vậy à... Phải hủy diệt những vật chứa đó kiểu gì?"
"Để vật chứa chết tự nhiên." Lúc nói ra lời này, Lục Ngôn vẫn luôn nhìn chăm chú vào đôi mắt chủ nhiệm Hồ.
Một đồng đội khác đã nhận ra không khí hơi kỳ lạ, thoáng lo lắng sờ tới vũ khí của mình.
Một đồng đội khác lại vỗ vỗ đồng hồ điện tử, nổi giận nói: "Sao không gửi cầu cứu ra ngoài được? Tín hiệu đâu?!"
Bọn họ không biết rằng sau khi phát tín hiệu xin giúp đỡ không lâu, tổ giám thị cũng đã điều động người tiến vào khu ô nhiễm tìm kiếm nguyên nhân.
Không hiểu sao cụm nấm trải rộng trên mặt đất đã tỉnh lại.
"Những điều cậu ấy nói là thật." Chủ nhiệm Hồ chợt lên tiếng: "Hai tháng qua, quả thực tôi luôn nằm mơ cùng một giấc mơ. Tôi mơ thấy ánh sáng và hy vọng... Còn có người ngâm xướng 'Cực lạc và vĩnh sinh' bên tai mình, bọn họ nói đó là nơi ở của linh hồn hạnh phúc."
"Mỗi lần tỉnh giấc, tôi đều sẽ cảm thấy sợ hãi trong thỏa mãn. Bởi vì tất cả mọi thứ đều quá giống Thần Quốc trong lời đồn... Nhưng tôi không dám nghĩ tới."
Chủ nhiệm Hồ nói liên miên rất nhiều lời. Có thể do suy nghĩ hỗn loạn nên những lời nói ra đều không hề ăn khớp với nhau.
Ông ôm lấy đầu, run lên bần bật, trông rất đáng thương.
"Bác sĩ Hồ." Đồng đội tiến lên một bước, không đành lòng hỏi dò: "Ắt hẳn còn biện pháp khác phải không?"
Bọn họ hướng ánh mắt xin sự giúp đỡ về phía Lục Ngôn.
Nhưng Lục Ngôn chỉ lẳng lặng lắc đầu.
"Bác sĩ Lục ơi, bác không muốn chết đâu..." Bởi vì sợ hãi, chủ nhiệm Hồ khóc đến mặt già nhăn nhúm: "Hộ khẩu của con trai... con trai bác... còn cả cháu trai học ở gần trường*(nơi giá nhà đắt đỏ)... cũng chưa có tin tức nữa. Bác..."
Lục Ngôn giơ cây cung trong tay lên: "Cháu xin lỗi, cháu thật sự xin lỗi bác."
"Đủ rồi!" Đồng đội chắn trước người chủ nhiệm Hồ: "Hiện tại chỉ là lời nói từ một phía của cậu, chỉ bằng vài câu như vậy mà cậu đã đòi lấy mạng ông ấy ư?!"
"Dòng thứ ba đơn tuyên thệ của nhân viên công tác thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt." Lục Ngôn nói: "Ngày huấn luyện đầu tiên, tất cả mọi người đều đã học thuộc lòng."
── Để bóp chết hiểm nguy rình rập từ trong nôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng hy sinh.
Khi đó Lục Ngôn còn phun tào với hệ thống rằng đơn tuyên thệ này rõ là phản nhân loại, song vẫn có không ít người thật sự coi nó như tín ngưỡng, áp dụng vào thực tiễn.
Vẻ mặt đồng đội ngẩn ngơ, tay cầm vũ khí mất sức rũ xuống.
Thật ra Lục Ngôn đã sớm đoán trước được cảnh tượng này.
[ Tôi thà gọi là giá đắt cho hành động ngu xuẩn. ]
"Ta hiểu rõ chuyện gì có khả năng sẽ xảy ra." Lục Ngôn trả lời rất bình tĩnh: "Nhưng ta vẫn làm vậy, làm vậy sẽ cho ta thấy mình vẫn còn là người."
Lục Ngôn nhìn về phía chủ nhiệm Hồ: "Nếu cháu sống sót ra ngoài, cháu nhất định sẽ lo được hộ khẩu và tiền nhà khu gần trường cho con cháu của bác. Bác có thể lựa chọn tự mình ra tay, hoặc là để cháu ra tay."
Giá trị ngưỡng linh lực của người trong đội chủ nhiệm Hồ đều không cao, cả ba cộng lại cũng không thắng nổi Lục Ngôn.
Chủ nhiệm Hồ khóc một lúc lâu, cuối cùng đã bình tĩnh lại.
Ông nói: "Vậy cứ để bác tự làm đi, dẫu sao còn có cái gọi là chuẩn bị tâm lý."
Nói xong, ông rút dao phẫu thuật của mình từ trong bộ đồ phòng hộ ra. Chủ nhiệm Hồ hành nghề y nhiều năm, số ca phẫu thuật thực hiện không dưới một nghìn, nhưng đây là lần đầu tiên tay cầm dao của ông run đến vậy.
Sau khi chủ nhiệm Hồ chết, từng sợi sáng đỏ xông ra từ cơ thể ông, cuối cùng tụ lại thành một hình người nhỏ bằng bàn tay.
Vầng sáng trên người nhỏ chuyển từ đỏ sang trắng.
Hình người màu trắng sáng ngời hiền hòa, trên người lại có một đồ án đặc biệt, giống hệt đồ án trên miếng da người Lục Ngôn lấy được kia.
Hình người nhỏ nhảy nhót thẳng một đường về phía trước, cuối cùng hòa vào trong đất như một ghềnh nước, không còn bóng dáng.
[ Màu đỏ là màu của linh hồn bị ô nhiễm. Sau khi tín đồ chết, linh hồn của bọn họ sẽ bị Thánh Thần chia làm hai, ước lượng thiện và ác thuở sinh thời. ]
[ Thánh Thần sẽ nuốt gọn linh hồn tội ác, bổ sung chất dinh dưỡng cho mình. Ví dụ như Trần An Chi, trực tiếp chết không thấy dáng hình. Đồng thời nó sẽ dẫn đường cho linh hồn lương thiện tới Thần Quốc, giống như chủ nhiệm Hồ. ]
[ Xét từ một ý nghĩa nào đó, Thánh Thần quả thực đang xây dựng một "Miền Cực Lạc an yên". ]
"Tại sao nó lại muốn làm vậy?"
[ Tôi đoán là nó thật sự rất thích cảm giác làm "Thần". ]
Lục Ngôn tết một đóa hoa từ vải dệt màu trắng trên người chủ nhiệm Hồ, đặt lên thi thể.
Tất cả mọi người ở đây đều thấy hình người màu trắng kỳ lạ và đồ án quái dị trên hình người kia.
Không ai tiếp tục hoài nghi tính xác thực của chuyện này, chỉ có không khí càng thêm lắng đọng áp lực. Đồng đội nhìn thi thể chủ nhiệm Hồ, khẽ nức nở thành tiếng.
"Kẻ phản bội kia nói với tôi..." Lục Ngôn cất lời: "... Có tổng cộng 23 người bị ô nhiễm. Trước khi sự tồn tại kia giáng xuống, tôi sẽ bóp chết hết vật chứa từ trong nôi. Ngoài ra tôi cũng mong các anh có thể dốc hết khả năng truyền tin này ra ngoài."
Lục Ngôn bóc một viên kẹo bạc hà, ngậm trong miệng: "Mặc kệ những người khác có tin hay không, tôi chưa muốn tới cục cảnh sát sớm như vậy."
*
Tại chỗ sâu trong vườn cây.
Một cây đa khổng lồ cắm rễ sâu vào vùng trung tâm.
Dây leo của nó lan tràn ra xa, dày đặc không đếm xuể. Tán cây che trời, đứng cách mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy rõ.
Cây đa như có sinh mệnh, cơ thể chậm rãi phập phồng theo hô hấp.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên cành cây của nó toàn là những khuôn mặt người hoảng sợ.
Những người này như bị ngưng đọng thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, trở thành chất dinh dưỡng cho cây.
Tử vong và sự sống không ngừng đan xen.
Trên ngọn cây cao nhất thấp thoáng một khuôn mặt người rất lớn, mặt mày trông qua vừa từ bi vừa thương hại.
Những cây nấm màu xanh lam mọc đầy trên mặt đất, nhuốm ánh sáng lộng lẫy huy hoàng.
Một con chim bay ngang qua, dây leo màu xanh lục chợt lao vụt ra, cuốn chim nhỏ đưa vào chiếc miệng rộng tham lam của người khổng lồ.
Lối vào vườn cây từ lâu đã bị dây đằng bịt kín không một kẽ hở.
Nhưng lúc này thực vật tại đó lại đang nhanh chóng sinh sôi, rút chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, sau đó khô héo.
Nơi Hoàng Trần quét qua không còn một ngọn cỏ.
07 đi theo đằng sau Đường Tầm An, nói: "Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu, tôi có thể đốt trực tiếp luôn."
"Lưu trữ." Câu trả lời của Đường Tầm An hơi đơn giản quá đỗi.
Nơi này yên ắng khiến người ta lo âu.
Đôi mắt lớn trên cây đa mở ra, tiếng nói vang lên: "Hắn tới rồi."
Gió tiếp tục nổi lên vô cớ trong vườn cây, những cành cây sinh sôi ngang tàn trộm cười lên, miệng đọc ra những lời giống nhau, làn điệu lại ngày càng the thé: "Tới rồi, tới rồi, tới rồi."
Ăn luôn hắn.
Hoặc là... hủy diệt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất