Chương 52: Kiệu rước dâu
Thứ cất tiếng là người giấy đội mũ quả dưa, có lẽ nó cũng chính là thủ lĩnh của nhóm, nó vừa nói xong, ba người giấy còn lại cũng co giò bỏ chạy.
Thay vì nói là chạy thì nói là bay đúng hơn.
Bọn chúng bay với tốc độ cực nhanh, cơ thể vừa mới căng ra đã lượn xa mấy mét.
Chạy được một đoạn, Ôn Bạch mơ hồ nghe thấy mấy tiếng “cỗ kiệu”, sau đó nhìn thấy đám người giấy quay trở về, đứng cách cửa tận một mét, dường như là đang kiêng dè Ôn Bạch, sau đó mới xếp thành hai hàng, trở mình một cái bay vù đến, tranh thủ nâng kiệu cùng bay ra ngoài cửa sổ.
Ôn Bạch lấy điện thoại di động chụp một tấm ảnh chỗ cửa sổ.
Trong bức ảnh lại chẳng có gì.
Cửa sổ vẫn là cửa sổ nhưng nhóm người giấy nâng kiệu lại biến mất không thấy hình bóng.
Mặc dù ít nhiều cũng đã nằm trong dự liệu nhưng Ôn Bạch vẫn cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh ngắt.
Làm việc ở âm ty nửa năm, Ôn Bạch tự nhận mình cũng đã gặp không ít vật âm, ma quỷ thì lại càng chuyện thường như cơm bữa, nhưng người giấy kiểu này thì đây xác thực là lần đầu.
Những vật âm này nhìn khá giống một người biết suy nghĩ, sống động, có thể nói chuyện, nhưng so với những món đồ đã mở linh trí như đèn sen nhỏ hay hồn tranh thì rất hiển nhiên là còn thiêu thiếu gì đó.
Thật giống như chúng nó không có cảm xúc độc lập.
Dù cho ban nãy nói “không hay rồi”, “chạy mau” nhưng ngữ điệu không hề có một tia cảm xúc nào, đều đều một cách quỷ dị.
Sau khi biết tạm thời mình đã an toàn, Ôn Bạch đi tới âm ty, trên đường còn tranh thủ tìm kiếm thông tin liên quan đến từ khóa “người giấy khiêng kiệu”.
Chuyện ma quỷ, chuyện lạ dân gian chiếm đa số, thứ hữu ích nhất chính là về đại lễ đưa tang, “Người giấy khiêng kiệu, âm binh mở đường”.
Còn lại đều nói đây là đồ vật bị đốt xuống cõi âm, cũng nói là linh hồn tự đi xuống hoàng tuyền, Ôn Bạch tra một lượt, chẳng tra được gì, sau khi tới âm ty, cậu đi thẳng đến văn phòng của Lục Chinh.
Vốn dĩ sau lần gọi video hôm qua, Ôn Bạch cảm thấy hơi không dám đối mặt trực tiếp với Lục Chinh, cụ thể tại sao thì không thể giải thích, nói chung là không được tự nhiên.
Nhờ đám người giấy kia xuất hiện nên cũng bớt để ý hơn một chút.
“… Chúng nó không nói thêm gì, cảm nhận được trên người em có mùi của âm ty thì bỏ chạy.” Ôn Bạch kể lại.
Vốn cũng chẳng phức tạp lắm, hai ba câu là xong, nhưng mà cậu lại bỏ qua một ít chi tiết nhỏ “không quá quan trọng”, ví dụ như “vị đại nhân kia…”, ví dụ như “đánh dấu”, thống nhất thay bằng “mùi của âm ty”.
Đèn sen nhỏ vừa nghe thấy “giấy” đã bắt đầu sốt ruột, lại nghe thêm có bốn cái, nhất thời càng căng thẳng hơn.
Tận bốn cái, sợ là nó đánh không lại.
Đèn sen nhỏ lập tức bay đến bên cạnh Ôn Bạch, dụi dụi vào người cậu, chỉ lo Ôn Bạch lại coi trọng một tên nhóc người giấy khác.
Hơn một tuần rồi Ôn Bạch cũng chưa gặp nó, cậu ôm nó vào lòng xoa nắn một phen mới thả ra, sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Chinh.
Lục Chinh vẫn chưa nói cho nó biết về cái tên sao?
Lục Chinh: “Ừm.”
“Hình dáng của cỗ kiệu kia thế nào? Cậu còn nhớ không?” Đế Thính hỏi.
Chi tiết cụ thể thì không nhớ lắm, Ôn Bạch chỉ tả lại sơ sơ về độ to nhỏ.
Đế Thính lại hỏi: “Có điểm nào đặc biệt không?”
Ôn Bạch cẩn thận nhớ lại.
“Không khác những cỗ kiệu bình thường, nhưng mà ở bốn góc có treo thêm bốn cái đèn lồng giấy, trong đèn lồng hình như còn có…”
“Còn có bốn cái chuông nhỏ.” Đế Thính tiếp lời.
Ôn Bạch: “Anh biết?”
Đến chính cậu cũng không thể chắc chắn đó có đúng là chuông hay không bởi vì hình thức tổng thể thực sự quá nhỏ, đèn lồng giấy còn bọc kín mít, nếu không nhờ lúc bốn người giấy nâng kiệu, đèn lồng lung lay, bên trong truyền ra tiếng chuông rung khe khẽ thì Ôn Bạch cũng không để ý.
Đế Thính vừa nói xong, đến cả Lục Chinh cũng quay đầu nhìn sang.
Đế Thính đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Ừm, tôi biết tên đó rồi.”
Ôn Bạch: “???”
Đế Thính: “Có biết, không tính là quen.”
“Trong đèn lồng giấy treo chuông, gọi là chuông dẫn hồn, là đồ vật mà quỷ núi Khương Kỳ thường dùng, người giấy cũng vậy.”
Lục Chinh nhíu mày, hắn thực sự không nhớ còn có một kẻ như thế tồn tại.
“Thời gian qua Khương Kỳ không phạm vào chuyện gì, trong một nghìn năm mà cậu ngủ, gã cũng yên tĩnh.” Đế Thính giải thích, “Huống chi trước kia cậu chỉ ở bên dưới, không quản chuyện dương gian, không biết là bình thường.”
Giọng của Đế Thính rất bình tĩnh nhưng Ôn Bạch lại bị mấy chữ “trong một nghìn năm” làm cho kinh ngạc, cộng thêm câu “thời gian qua không phạm vào chuyện gì”.
Tức là trước đây từng có.
Một con quỷ đầy hiềm nghi đang lẩn trốn.
“Vậy người giấy đó là sao?” Ôn Bạch vẫn chưa hiểu.
Đế Thính nhìn Ôn Bạch chăm chú.
Không biết có phải là ảo giác của Ôn Bạch hay không, cậu cảm thấy ánh nhìn này của Đế Thính không tốt lắm.
Nhưng Đế Thính lại không nói gì mà chỉ hơi nghiêng người, tầm mắt di chuyển, lời thì nói với Ôn Bạch nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Lục Chinh: “Khương Kỳ coi trọng cậu.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu sững sờ, cổ họng nghẹn ứ không thốt nên lời, hồi lâu sau mới gian nan hỏi lại: “Coi trọng tôi?”
Có phải… là ý mà cậu đang nghĩ đến không nhỉ?
Đế Thính mỉm cười: “Chính là ý đó.”
“Gã coi trọng cậu.”
“Cỗ kiệu kia chính là kiệu đón dâu.”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Đông Thái cảm nhận được một luồng âm khí dày đặc tỏa ra từ văn phòng của Lục Chinh.
“Sao? Xảy ra chuyện gì rồi? Ông chủ và đại nhân Đế Thính lại đánh nhau nữa hả?”
“Không thể, tôi vừa mới nhìn thấy Tiểu Bạch đi vào đó mà, ông chủ sẽ không đánh nhau với đại nhân Đế Thính trước mặt Tiểu Bạch đâu.”
“Vậy tại sao lại tức giận như thế?”
“…”
Văn phòng chìm trong tĩnh mịch.
Ôn Bạch theo phản xạ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Lục Chinh. Cậu mấp máy môi, định nói lại thôi.
“Bạch Bạch, nó sáng lên kìa.” Đèn sen nhỏ kéo góc áo Ôn Bạch, nói.
Ôn Bạch nhìn màn hình, là Chu Vỹ gọi.
“Tôi ra ngoài nhận điện thoại đã.”
Ôn Bạch đi tới cạnh cửa sổ, hít sâu điều chỉnh lại tâm trạng rồi bấm nghe.
Ở đầu dây bên kia, tiếng của Chu Vỹ nghe rất nhỏ: “Tiểu Bạch!”
“Gì cơ?” Ôn Bạch không nghe rõ lắm, “Giờ cậu đang ở đâu? Không tiện nói chuyện à?”
“Ừ.” Chu Vỹ đáp, “Bệnh viện.”
Ôn Bạch: “???”
Ngày hôm qua vẫn còn rất khỏe mà, sao hôm nay tới bệnh viện liền rồi?
“Bị bệnh hả?”
“Không phải tớ, là hội lớp trưởng.”
Ôn Bạch: “Hội?”
Chu Vỹ “ừm” một tiếng: “Ngày hôm qua sau khi chúng ta trở về, lớp trưởng và mấy người nữa bị ngã bệnh rồi.”
“Ây, cậu chờ tớ một lúc, tớ tìm chỗ khác nói với cậu, chỗ này bác sĩ y tá đi qua đi lại nhiều nên không tiện lắm.”
Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng bước chạy.
Sau khi chọn được một nơi khá vắng vẻ, Chu Vỹ mới nói tiếp: “Tiểu Bạch, tớ cảm thấy trong này… có chuyện.”
Hai chữ cuối cùng bị Chu Vỹ cố gắng hạ thấp, Ôn Bạch nghe xong, tâm trạng cũng trở nên nặng nề theo.
Cậu ta nói có chuyện, ý chỉ cái gì, Ôn Bạch hiểu rất rõ.
“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua sau khi nhóm lớp trưởng trở về thì đột nhiên ngã bệnh, sốt cao, nói mê sảng, đến sáng sớm nay thì được thầy hướng dẫn đưa tới bệnh viện.”
Ôn Bạch: “Có những ai?”
“Bốn người, lớp trưởng và bọn lão Trịnh.” Chu Vỹ hít sâu, “Cậu nói xem có phải rất trùng hợp không, vừa đủ một phòng kí túc xá.”
“Nếu không phải là do cô quản lý ký túc xá thấy phòng bọn họ mãi không tắt đèn, lên phòng xem thử thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Cho dù lúc đó mới sáng sớm, cho dù trường học đã cố giữ bí mật nhưng tin tức “xe cứu thương đến chở bốn người đi” vẫn cứ lan truyền nhanh chóng.
Trong xã hội tin tức cập nhật hằng giây này, một học sinh đêm khuya bị xe cứu thương chở đi thôi cũng đủ gây nên một trận xôn xao rồi chứ đừng nói chi đến nguyên một phòng ký túc.
Tòa nhà ký túc xá của nghiên cứu sinh bùng nổ.
Chở một hơi đi hết bốn người, căn bản là dùng lý do cùng ngã bệnh chưa đủ để lý giải, hơn nữa nghe đâu cô quản lý ký túc còn bị kích thích, ngay sáng hôm đó cũng khăn gói đồ đạc về nhà, sự kiện này đã phủ lên trên đầu của tất cả mọi người một bóng ma.
Các kiểu tin đồn càng ngày càng ly kỳ.
Chỗ chết người nhất chính là… “Đến bác sĩ cũng không biết nguyên nhân”.
Đây mới là trọng tâm.
Bác sĩ không khám ra được nhưng Chu Vỹ lại biết, sốt cao và nói sảng đều là những đặc điểm của mất hồn.
“Thầy giáo thông qua vòng bạn bè của nhóm lớp trưởng, biết ngày hôm qua lớp chúng ta đi núi Vụ Tùng nên gọi điện cho Nhạc Minh, đúng lúc tớ và Văn Khiêm cũng đang ở nhà cậu ấy nên cùng đi luôn.”
“Lúc chúng tớ đến, chưa kể giảng viên hướng dẫn của nhóm lớp trưởng, đến lão Dương cũng ở đó, còn có mấy lãnh đạo của trường nữa.”
Ngoại trừ những ngày lễ mừng lớn của trưởng, đây là lần đầu tiên Chu Vỹ nhìn thấy nhiều lãnh đạo như vậy có mặt ở một nơi như bệnh viện thế này.
“Trên người không có vết thương hở, không phải ngộ độc thực phẩm, quan hệ của lớp trưởng và nhóm lão Trịnh thế nào chúng ta đều biết, lão Dương đứng ra cam đoan với các lãnh đạo trường, khẳng định giữa bọn trẻ với nhau không hề có mâu thuẫn, quản lý cũng không nhìn thấy người lạ bên ngoài đi vào phòng ký túc của bọn họ.”
Một phát ngã xuống tận bốn người, nguyên nhân không điều tra được, ai tin đây?
Ai nghe mà không cảm thấy nhà trường đang cố gắng giấu giếm điều gì đó?
Nhưng bây giờ những lãnh đạo trường cũng chẳng có thời gian để ý đến việc phải thông báo cho sinh viên như thế nào, chỉ muốn làm rõ sự tình, nhất định phải làm rõ.
Chỉ có Chu Vỹ đoán được.
Từng cái bị loại trừ, dư lại đáp án duy nhất.
Ôn Bạch vội hỏi: “Ngoại trừ bọn họ ra, những người khác thì sao?”
Chu Vỹ cũng vừa nghĩ đến điểm đó: “Không còn ai bị.” Nói xong hơi dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Tạm thời chưa có thêm ai.”
Ôn Bạch không biết việc này và “Khương Kỳ” mà Đế Thính nói có liên quan đến nhau hay không, chỉ biết nhóm Trình Thành bị đồ vật bẩn thỉu nào đó yểm vào là điều chắc chắn.
Ôn Bạch trở về phòng, thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
“Là những người ngày hôm qua đi tới núi Vụ Tùng cùng cậu?” Đế Thính cất tiếng.
Ôn Bạch: “Vâng, tôi phải tới bệnh viện một chuyến.”
Lục Chinh đứng dậy, thâm trầm nhìn Ôn Bạch: “Hai ngày kế tiếp để nó đi cùng em, một bước cũng không được tách nhau ra.”
Vừa nói hắn vừa rót vào trong ngọc hồ lô một lượng lớn linh lực.
Có lẽ trong lúc Ôn Bạch nhận điện thoại, Lục Chinh đã nói gì đó với đèn sen nhỏ nên nó càng bám dính lấy cậu hơn: “Không tách ra.”
Kiệu hoa khiêng đến tận cửa rồi, đương nhiên Lục Chinh không có khả năng để Ôn Bạch rời khỏi tầm mắt của mình, một mình chạy đến bệnh viện.
Cho nên khi hai người cùng nhau đi tới bệnh viện, ngoại trừ Chu Vỹ ra thì tất cả những người khác đều bị đóng băng tại chỗ.
Nếu không phải nhóm Trình Thành còn đang nằm trong phòng bệnh, thời gian và địa điểm không thích hợp, bọn họ còn muốn rút điện thoại ra chụp hình.
Mẹ nó cứ như từ trong tranh bước ra vậy!
“Sao lại đông đủ thế này?” Ôn Bạch đến gần, hỏi.
“Hôm nay là Chủ Nhật, bọn tớ thực sự không yên lòng nên cùng nhau tới.” Tiền Mộng Lâm trả lời, thoạt nhìn như vừa mới khóc, vành mắt hơi đỏ.
Sự tình xảy ra quá đột ngột, Ôn Bạch biết bọn họ chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cậu nhẹ nhàng vỗ vai trấn an bạn mình: “Không sao đâu, đừng lo lắng quá.”
Lục Chinh đứng phía sau Ôn Bạch, hắn đã từng nhìn thấy mấy cô gái này.
Hôm qua lúc gọi video với Ôn Bạch, camera của điện thoại có quét ngang qua chỗ các cô.
Ôn Bạch quay sang giới thiệu: “Ông chủ của tôi.”
Cả nhóm khách sáo gật đầu: “Bọn tớ biết, bọn tớ biết.”
“Chào ông chủ ạ.”
Hiểu rõ những người này đều là bạn tốt của Ôn Bạch, Lục Chinh gật đầu, coi như đang chào lại.
Trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ: ông chủ Lục quả nhiên vô cùng cao quý.
Riêng Chu Vỹ, trong lúc Lục Chinh nghiêng đầu nói gì đó với Ôn Bạch, tận dụng cơ hội nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nghĩ gì nhiều, ông chủ Lục cho các cậu mặt mũi lắm rồi đấy.”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cậu ta.
Chu Vỹ mỉm cười, bình thản nói tiếp: “Lúc trước lần đầu tiên ông chủ Lục gặp ngài Chung Vân, đến một ánh mắt cũng không thèm cho.”
Tất cả mọi người: “…”
“Bên trong giờ đang có ai không?” Ôn Bạch thử nhòm qua cửa sổ phòng bệnh.
“Bác sĩ vừa mới đi rồi.” Phương Nhạc Minh chỉ tay về một hướng, “Cha mẹ của lão Trịnh đến, thầy đi đón bọn họ, giờ bên trong không còn ai.”
“Vậy chúng tôi vào xem thử.” Vừa nói, Ôn Bạch vừa ném một ánh mắt cho Chu Vỹ.
Chu Vỹ gật đầu, sau khi Ôn Bạch và Lục Chinh đi vào trong phòng bệnh, cậu ta chịu trách nhiệm canh giữ: “Ông chủ Lục từng học về đông y, Tiểu Bạch cố ý dẫn anh ấy tới xem.”
Lúc này mọi người mới hiểu.
“Có nhìn ra gì không ạ?” Ôn Bạch hỏi Lục Chinh.
Lục Chinh quan sát mi tâm của Trình Thành: “Mất hồn.”
Quả nhiên, giống hệt suy đoán của Chu Vỹ, Ôn Bạch thầm nghĩ.
Nhưng kỳ lạ chính là Lục Chinh cũng không phát hiện ra dấu vết nào khác.
“Hành sự rất sạch sẽ.” Lục Chinh nói tiếp.
Cố gắng che giấu hơi thở hòng thoát khỏi điều tra của âm ty.
Đạo hạnh không thấp.
“Liệu có phải là do Khương…” Ôn Bạch chưa nói xong, phát hiện sắc mặt Lục Chinh tối sầm.
Bầu không khí trong phòng ngưng tụ vài phần.
Thực ra Ôn Bạch cũng không quá muốn nhắc đến cái tên “Khương Kỳ”, dù là ai đi nữa, vô duyên vô cớ bị theo dõi, còn dùng mấy thứ đồ rõ âm như người giấy hay kiệu giấy thì chẳng thể thoải mái nổi.
Nhưng Ôn Bạch lại cảm thấy, so với cậu thì Lục Chinh càng không muốn nhắc đến cái tên Khương Kỳ hơn.
Ôn Bạch đành phải dỗ dành ông chủ của mình: “Anh đừng tức giận.”
Tuy không biết tại sao nhưng trực giác nhắc nhở cậu là phải nói câu này.
“Ở yên đây.” Lục Chinh quay đầu sang, “Không được đi lung tung.”
Vừa dứt lời, Lục Chinh lại nhớ đến sự kiện sông Trầm Sa lần trước.
Khi đó hắn cũng đã nói câu này nhưng người vẫn biến mất ngay dưới mí mắt của hắn.
Nghĩ vậy, hàng lông mày vất vả lắm mới thả lỏng lại nhíu chặt, mãi đến tận khi Ôn Bạch bước thêm bước nữa tới gần hơn hắn mới cười nói: “Nhớ kỹ đấy.”
Lúc cả hai ra ngoài, Chu Vỹ là người đầu tiên tiến lên đón.
“Sao rồi?”
Ôn Bạch thầm thì: “Ừm, mất hồn.”
Chu Vỹ thở phào, cũng may chỉ là mất hồn, có Lục Chinh ở đây, giải quyết chắc không khó, lại hỏi: “Vậy lúc nào mới tìm về được?”
Nhưng sau đó Chu Vỹ nhìn thấy Ôn Bạch lắc đầu.
Cậu ta sửng sốt: “Có, có ý gì? Đến ông chủ Lục cũng không xử lý được sao?”
Ôn Bạch không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Về điều tra xem sao đã.”
Ôn Bạch cân nhắc một hồi, cậu muốn Chu Vỹ nâng cao tâm phòng bị lên nên quyết định kể lại chuyện cỗ kiệu giấy.
“Gã muốn gì cơ!!? Muốn cưới…”
Chu Vỹ còn chưa kịp nói hết câu thì bị Ôn Bạch bịt miệng.
Có một kiểu cảm xúc, cho dù che miệng lại thì vẫn sẽ tràn ra ở đôi mắt – đâu ra thằng già dê đó vậy?
Lá gan của con quỷ này lớn ghê thật, dám cướp cả người của ông chủ Lục?
Còn đưa hẳn kiệu hoa đến?
Ngại mạng mình quá dài à?
Nhóm người đang ngồi trên băng ghế loáng thoáng nghe thấy tiếng Chu Vỹ kinh ngạc thốt lên gì đó rồi im bặt nên tò mò trông sang.
Nhìn biểu cảm của Ôn Bạch không tốt lắm, sắc mặt của ông chủ Lục thì càng khó coi hơn, tâm trạng của mọi người thi nhau chìm xuống.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy nhiều dụng cụ y tế chuyên nghiệp như vậy mà còn không tra ra được gì, mắt thường sẽ càng khó phân biệt hơn, nhưng trông khí thế bức người của ông chủ Lục nên vẫn nhen nhóm ít hy vọng “nhỡ đâu”.
Ai ngờ… vẫn không được.
“Haiz, ngồi một chỗ cũng không phải cách hay, cũng không thể để bụng rỗng, các cậu đi ăn cơm trước đi, tớ, A Vỹ và Văn Khiêm sẽ ở đây trông, nhiều người ngồi ở đây cũng vô dụng.” Phương Nhạc Minh đứng dậy nói.
Một miếng giấy rơi từ trong túi áo ra, chính Phương Nhạc Minh cũng không để ý.
Miếng giấy bay đến dưới chân Tiền Mộng Lâm.
Tiền Mộng Lâm nhặt lên: “Nhạc Minh, cậu làm rơi đồ này.”
“Không phải của tớ… à, đúng rồi, là của tớ.” Phương Nhạc Minh nhận lấy miếng giấy từ tay Tiền Mộng Lâm, “Tiện tay nhét vào túi nên quên béng mất, thùng rác ở đâu nhỉ?”
“Ở bên này không có đâu, chỗ cửa thang máy bên kia mới có.” Tiền Mộng Lâm chỉ tay về phía thang máy, “Mà không phải chứ, cậu nhét một miếng giấy như thế vào túi làm gì, đáng sợ quá.”
Ban đầu Tiền Mộng Lâm còn tưởng là một mảnh giấy ăn dính máu, nhìn kỹ hơn mới nhận ra là một miếng giấy màu đỏ.
“Này thì có gì mà đáng sợ?” Phương Nhạc Minh cười khổ, “Cũng chẳng biết là trẻ con nhà hàng xóm nào làm rơi từ bài tập thủ công, một người giấy màu đỏ, ban sáng lúc ra ngoài suýt nữa tớ đạp phải.”
“Cậu nói cái gì đỏ cơ!?”
Tay Phương Nhạc Minh run lên, quay sang thì thấy Tiểu Bạch, ông chủ của Tiểu Bạch và Chu Vỹ đang nhìn mình chằm chằm.
“Cậu vừa nói cái gì đỏ!?” Chu Vỹ bước nhanh tới, tuy đang ở trong bệnh viện nên phải nhỏ giọng xuống nhưng vẫn nghe được sự khiếp sợ xen lẫn kinh ngạc.
“Người, người giấy đỏ?” Phương Nhạc Minh cũng không chắc chắn lắm với câu trả lời của mình.
Không biết Chu Vỹ lấy dũng khí ở đâu ra, cầm người giấy bị vo tròn kia, gỡ ra cho Ôn Bạch xem: “Tiểu Bạch, là cái này sao?”
Ôn Bạch hơi giật mình.
Mặc dù không tinh xảo bằng đám người giấy mà cậu gặp, trên đầu tròn vo trụi lủi, không có bím tóc hay mũ quả dưa nhưng chất liệu giống nhau y đúc.
Ôn Bạch gật đầu: “Ừm.”
Cậu quay sang hỏi Phương Nhạc Minh: “Nhạc Minh, cậu nhặt được lúc nào?”
“Sáng nay đó, vừa nhận được điện thoại của thầy thì tớ ra ngoài.”
“Chỉ có một cái thôi à?”
Phương Nhạc Minh gãi đầu: “Tớ cũng không để ý nữa.”
Chu Vỹ nhìn chằm chằm người giấy trong lòng bàn tay Ôn Bạch, ngẩng đầu nhìn Ôn Bạch rồi lại nhìn sang Phương Nhạc Minh, nghiến răng nói: “Con, con quỷ dê xồm kia còn muốn cưới, cưới hai người cùng lúc!?”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “…”[Hết chương 52]
Thay vì nói là chạy thì nói là bay đúng hơn.
Bọn chúng bay với tốc độ cực nhanh, cơ thể vừa mới căng ra đã lượn xa mấy mét.
Chạy được một đoạn, Ôn Bạch mơ hồ nghe thấy mấy tiếng “cỗ kiệu”, sau đó nhìn thấy đám người giấy quay trở về, đứng cách cửa tận một mét, dường như là đang kiêng dè Ôn Bạch, sau đó mới xếp thành hai hàng, trở mình một cái bay vù đến, tranh thủ nâng kiệu cùng bay ra ngoài cửa sổ.
Ôn Bạch lấy điện thoại di động chụp một tấm ảnh chỗ cửa sổ.
Trong bức ảnh lại chẳng có gì.
Cửa sổ vẫn là cửa sổ nhưng nhóm người giấy nâng kiệu lại biến mất không thấy hình bóng.
Mặc dù ít nhiều cũng đã nằm trong dự liệu nhưng Ôn Bạch vẫn cảm thấy đầu ngón tay mình lạnh ngắt.
Làm việc ở âm ty nửa năm, Ôn Bạch tự nhận mình cũng đã gặp không ít vật âm, ma quỷ thì lại càng chuyện thường như cơm bữa, nhưng người giấy kiểu này thì đây xác thực là lần đầu.
Những vật âm này nhìn khá giống một người biết suy nghĩ, sống động, có thể nói chuyện, nhưng so với những món đồ đã mở linh trí như đèn sen nhỏ hay hồn tranh thì rất hiển nhiên là còn thiêu thiếu gì đó.
Thật giống như chúng nó không có cảm xúc độc lập.
Dù cho ban nãy nói “không hay rồi”, “chạy mau” nhưng ngữ điệu không hề có một tia cảm xúc nào, đều đều một cách quỷ dị.
Sau khi biết tạm thời mình đã an toàn, Ôn Bạch đi tới âm ty, trên đường còn tranh thủ tìm kiếm thông tin liên quan đến từ khóa “người giấy khiêng kiệu”.
Chuyện ma quỷ, chuyện lạ dân gian chiếm đa số, thứ hữu ích nhất chính là về đại lễ đưa tang, “Người giấy khiêng kiệu, âm binh mở đường”.
Còn lại đều nói đây là đồ vật bị đốt xuống cõi âm, cũng nói là linh hồn tự đi xuống hoàng tuyền, Ôn Bạch tra một lượt, chẳng tra được gì, sau khi tới âm ty, cậu đi thẳng đến văn phòng của Lục Chinh.
Vốn dĩ sau lần gọi video hôm qua, Ôn Bạch cảm thấy hơi không dám đối mặt trực tiếp với Lục Chinh, cụ thể tại sao thì không thể giải thích, nói chung là không được tự nhiên.
Nhờ đám người giấy kia xuất hiện nên cũng bớt để ý hơn một chút.
“… Chúng nó không nói thêm gì, cảm nhận được trên người em có mùi của âm ty thì bỏ chạy.” Ôn Bạch kể lại.
Vốn cũng chẳng phức tạp lắm, hai ba câu là xong, nhưng mà cậu lại bỏ qua một ít chi tiết nhỏ “không quá quan trọng”, ví dụ như “vị đại nhân kia…”, ví dụ như “đánh dấu”, thống nhất thay bằng “mùi của âm ty”.
Đèn sen nhỏ vừa nghe thấy “giấy” đã bắt đầu sốt ruột, lại nghe thêm có bốn cái, nhất thời càng căng thẳng hơn.
Tận bốn cái, sợ là nó đánh không lại.
Đèn sen nhỏ lập tức bay đến bên cạnh Ôn Bạch, dụi dụi vào người cậu, chỉ lo Ôn Bạch lại coi trọng một tên nhóc người giấy khác.
Hơn một tuần rồi Ôn Bạch cũng chưa gặp nó, cậu ôm nó vào lòng xoa nắn một phen mới thả ra, sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Chinh.
Lục Chinh vẫn chưa nói cho nó biết về cái tên sao?
Lục Chinh: “Ừm.”
“Hình dáng của cỗ kiệu kia thế nào? Cậu còn nhớ không?” Đế Thính hỏi.
Chi tiết cụ thể thì không nhớ lắm, Ôn Bạch chỉ tả lại sơ sơ về độ to nhỏ.
Đế Thính lại hỏi: “Có điểm nào đặc biệt không?”
Ôn Bạch cẩn thận nhớ lại.
“Không khác những cỗ kiệu bình thường, nhưng mà ở bốn góc có treo thêm bốn cái đèn lồng giấy, trong đèn lồng hình như còn có…”
“Còn có bốn cái chuông nhỏ.” Đế Thính tiếp lời.
Ôn Bạch: “Anh biết?”
Đến chính cậu cũng không thể chắc chắn đó có đúng là chuông hay không bởi vì hình thức tổng thể thực sự quá nhỏ, đèn lồng giấy còn bọc kín mít, nếu không nhờ lúc bốn người giấy nâng kiệu, đèn lồng lung lay, bên trong truyền ra tiếng chuông rung khe khẽ thì Ôn Bạch cũng không để ý.
Đế Thính vừa nói xong, đến cả Lục Chinh cũng quay đầu nhìn sang.
Đế Thính đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Ừm, tôi biết tên đó rồi.”
Ôn Bạch: “???”
Đế Thính: “Có biết, không tính là quen.”
“Trong đèn lồng giấy treo chuông, gọi là chuông dẫn hồn, là đồ vật mà quỷ núi Khương Kỳ thường dùng, người giấy cũng vậy.”
Lục Chinh nhíu mày, hắn thực sự không nhớ còn có một kẻ như thế tồn tại.
“Thời gian qua Khương Kỳ không phạm vào chuyện gì, trong một nghìn năm mà cậu ngủ, gã cũng yên tĩnh.” Đế Thính giải thích, “Huống chi trước kia cậu chỉ ở bên dưới, không quản chuyện dương gian, không biết là bình thường.”
Giọng của Đế Thính rất bình tĩnh nhưng Ôn Bạch lại bị mấy chữ “trong một nghìn năm” làm cho kinh ngạc, cộng thêm câu “thời gian qua không phạm vào chuyện gì”.
Tức là trước đây từng có.
Một con quỷ đầy hiềm nghi đang lẩn trốn.
“Vậy người giấy đó là sao?” Ôn Bạch vẫn chưa hiểu.
Đế Thính nhìn Ôn Bạch chăm chú.
Không biết có phải là ảo giác của Ôn Bạch hay không, cậu cảm thấy ánh nhìn này của Đế Thính không tốt lắm.
Nhưng Đế Thính lại không nói gì mà chỉ hơi nghiêng người, tầm mắt di chuyển, lời thì nói với Ôn Bạch nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Lục Chinh: “Khương Kỳ coi trọng cậu.”
Ôn Bạch: “…”
Cậu sững sờ, cổ họng nghẹn ứ không thốt nên lời, hồi lâu sau mới gian nan hỏi lại: “Coi trọng tôi?”
Có phải… là ý mà cậu đang nghĩ đến không nhỉ?
Đế Thính mỉm cười: “Chính là ý đó.”
“Gã coi trọng cậu.”
“Cỗ kiệu kia chính là kiệu đón dâu.”
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Đông Thái cảm nhận được một luồng âm khí dày đặc tỏa ra từ văn phòng của Lục Chinh.
“Sao? Xảy ra chuyện gì rồi? Ông chủ và đại nhân Đế Thính lại đánh nhau nữa hả?”
“Không thể, tôi vừa mới nhìn thấy Tiểu Bạch đi vào đó mà, ông chủ sẽ không đánh nhau với đại nhân Đế Thính trước mặt Tiểu Bạch đâu.”
“Vậy tại sao lại tức giận như thế?”
“…”
Văn phòng chìm trong tĩnh mịch.
Ôn Bạch theo phản xạ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Lục Chinh. Cậu mấp máy môi, định nói lại thôi.
“Bạch Bạch, nó sáng lên kìa.” Đèn sen nhỏ kéo góc áo Ôn Bạch, nói.
Ôn Bạch nhìn màn hình, là Chu Vỹ gọi.
“Tôi ra ngoài nhận điện thoại đã.”
Ôn Bạch đi tới cạnh cửa sổ, hít sâu điều chỉnh lại tâm trạng rồi bấm nghe.
Ở đầu dây bên kia, tiếng của Chu Vỹ nghe rất nhỏ: “Tiểu Bạch!”
“Gì cơ?” Ôn Bạch không nghe rõ lắm, “Giờ cậu đang ở đâu? Không tiện nói chuyện à?”
“Ừ.” Chu Vỹ đáp, “Bệnh viện.”
Ôn Bạch: “???”
Ngày hôm qua vẫn còn rất khỏe mà, sao hôm nay tới bệnh viện liền rồi?
“Bị bệnh hả?”
“Không phải tớ, là hội lớp trưởng.”
Ôn Bạch: “Hội?”
Chu Vỹ “ừm” một tiếng: “Ngày hôm qua sau khi chúng ta trở về, lớp trưởng và mấy người nữa bị ngã bệnh rồi.”
“Ây, cậu chờ tớ một lúc, tớ tìm chỗ khác nói với cậu, chỗ này bác sĩ y tá đi qua đi lại nhiều nên không tiện lắm.”
Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng bước chạy.
Sau khi chọn được một nơi khá vắng vẻ, Chu Vỹ mới nói tiếp: “Tiểu Bạch, tớ cảm thấy trong này… có chuyện.”
Hai chữ cuối cùng bị Chu Vỹ cố gắng hạ thấp, Ôn Bạch nghe xong, tâm trạng cũng trở nên nặng nề theo.
Cậu ta nói có chuyện, ý chỉ cái gì, Ôn Bạch hiểu rất rõ.
“Cụ thể là đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua sau khi nhóm lớp trưởng trở về thì đột nhiên ngã bệnh, sốt cao, nói mê sảng, đến sáng sớm nay thì được thầy hướng dẫn đưa tới bệnh viện.”
Ôn Bạch: “Có những ai?”
“Bốn người, lớp trưởng và bọn lão Trịnh.” Chu Vỹ hít sâu, “Cậu nói xem có phải rất trùng hợp không, vừa đủ một phòng kí túc xá.”
“Nếu không phải là do cô quản lý ký túc xá thấy phòng bọn họ mãi không tắt đèn, lên phòng xem thử thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Cho dù lúc đó mới sáng sớm, cho dù trường học đã cố giữ bí mật nhưng tin tức “xe cứu thương đến chở bốn người đi” vẫn cứ lan truyền nhanh chóng.
Trong xã hội tin tức cập nhật hằng giây này, một học sinh đêm khuya bị xe cứu thương chở đi thôi cũng đủ gây nên một trận xôn xao rồi chứ đừng nói chi đến nguyên một phòng ký túc.
Tòa nhà ký túc xá của nghiên cứu sinh bùng nổ.
Chở một hơi đi hết bốn người, căn bản là dùng lý do cùng ngã bệnh chưa đủ để lý giải, hơn nữa nghe đâu cô quản lý ký túc còn bị kích thích, ngay sáng hôm đó cũng khăn gói đồ đạc về nhà, sự kiện này đã phủ lên trên đầu của tất cả mọi người một bóng ma.
Các kiểu tin đồn càng ngày càng ly kỳ.
Chỗ chết người nhất chính là… “Đến bác sĩ cũng không biết nguyên nhân”.
Đây mới là trọng tâm.
Bác sĩ không khám ra được nhưng Chu Vỹ lại biết, sốt cao và nói sảng đều là những đặc điểm của mất hồn.
“Thầy giáo thông qua vòng bạn bè của nhóm lớp trưởng, biết ngày hôm qua lớp chúng ta đi núi Vụ Tùng nên gọi điện cho Nhạc Minh, đúng lúc tớ và Văn Khiêm cũng đang ở nhà cậu ấy nên cùng đi luôn.”
“Lúc chúng tớ đến, chưa kể giảng viên hướng dẫn của nhóm lớp trưởng, đến lão Dương cũng ở đó, còn có mấy lãnh đạo của trường nữa.”
Ngoại trừ những ngày lễ mừng lớn của trưởng, đây là lần đầu tiên Chu Vỹ nhìn thấy nhiều lãnh đạo như vậy có mặt ở một nơi như bệnh viện thế này.
“Trên người không có vết thương hở, không phải ngộ độc thực phẩm, quan hệ của lớp trưởng và nhóm lão Trịnh thế nào chúng ta đều biết, lão Dương đứng ra cam đoan với các lãnh đạo trường, khẳng định giữa bọn trẻ với nhau không hề có mâu thuẫn, quản lý cũng không nhìn thấy người lạ bên ngoài đi vào phòng ký túc của bọn họ.”
Một phát ngã xuống tận bốn người, nguyên nhân không điều tra được, ai tin đây?
Ai nghe mà không cảm thấy nhà trường đang cố gắng giấu giếm điều gì đó?
Nhưng bây giờ những lãnh đạo trường cũng chẳng có thời gian để ý đến việc phải thông báo cho sinh viên như thế nào, chỉ muốn làm rõ sự tình, nhất định phải làm rõ.
Chỉ có Chu Vỹ đoán được.
Từng cái bị loại trừ, dư lại đáp án duy nhất.
Ôn Bạch vội hỏi: “Ngoại trừ bọn họ ra, những người khác thì sao?”
Chu Vỹ cũng vừa nghĩ đến điểm đó: “Không còn ai bị.” Nói xong hơi dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Tạm thời chưa có thêm ai.”
Ôn Bạch không biết việc này và “Khương Kỳ” mà Đế Thính nói có liên quan đến nhau hay không, chỉ biết nhóm Trình Thành bị đồ vật bẩn thỉu nào đó yểm vào là điều chắc chắn.
Ôn Bạch trở về phòng, thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
“Là những người ngày hôm qua đi tới núi Vụ Tùng cùng cậu?” Đế Thính cất tiếng.
Ôn Bạch: “Vâng, tôi phải tới bệnh viện một chuyến.”
Lục Chinh đứng dậy, thâm trầm nhìn Ôn Bạch: “Hai ngày kế tiếp để nó đi cùng em, một bước cũng không được tách nhau ra.”
Vừa nói hắn vừa rót vào trong ngọc hồ lô một lượng lớn linh lực.
Có lẽ trong lúc Ôn Bạch nhận điện thoại, Lục Chinh đã nói gì đó với đèn sen nhỏ nên nó càng bám dính lấy cậu hơn: “Không tách ra.”
Kiệu hoa khiêng đến tận cửa rồi, đương nhiên Lục Chinh không có khả năng để Ôn Bạch rời khỏi tầm mắt của mình, một mình chạy đến bệnh viện.
Cho nên khi hai người cùng nhau đi tới bệnh viện, ngoại trừ Chu Vỹ ra thì tất cả những người khác đều bị đóng băng tại chỗ.
Nếu không phải nhóm Trình Thành còn đang nằm trong phòng bệnh, thời gian và địa điểm không thích hợp, bọn họ còn muốn rút điện thoại ra chụp hình.
Mẹ nó cứ như từ trong tranh bước ra vậy!
“Sao lại đông đủ thế này?” Ôn Bạch đến gần, hỏi.
“Hôm nay là Chủ Nhật, bọn tớ thực sự không yên lòng nên cùng nhau tới.” Tiền Mộng Lâm trả lời, thoạt nhìn như vừa mới khóc, vành mắt hơi đỏ.
Sự tình xảy ra quá đột ngột, Ôn Bạch biết bọn họ chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cậu nhẹ nhàng vỗ vai trấn an bạn mình: “Không sao đâu, đừng lo lắng quá.”
Lục Chinh đứng phía sau Ôn Bạch, hắn đã từng nhìn thấy mấy cô gái này.
Hôm qua lúc gọi video với Ôn Bạch, camera của điện thoại có quét ngang qua chỗ các cô.
Ôn Bạch quay sang giới thiệu: “Ông chủ của tôi.”
Cả nhóm khách sáo gật đầu: “Bọn tớ biết, bọn tớ biết.”
“Chào ông chủ ạ.”
Hiểu rõ những người này đều là bạn tốt của Ôn Bạch, Lục Chinh gật đầu, coi như đang chào lại.
Trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ: ông chủ Lục quả nhiên vô cùng cao quý.
Riêng Chu Vỹ, trong lúc Lục Chinh nghiêng đầu nói gì đó với Ôn Bạch, tận dụng cơ hội nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng nghĩ gì nhiều, ông chủ Lục cho các cậu mặt mũi lắm rồi đấy.”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cậu ta.
Chu Vỹ mỉm cười, bình thản nói tiếp: “Lúc trước lần đầu tiên ông chủ Lục gặp ngài Chung Vân, đến một ánh mắt cũng không thèm cho.”
Tất cả mọi người: “…”
“Bên trong giờ đang có ai không?” Ôn Bạch thử nhòm qua cửa sổ phòng bệnh.
“Bác sĩ vừa mới đi rồi.” Phương Nhạc Minh chỉ tay về một hướng, “Cha mẹ của lão Trịnh đến, thầy đi đón bọn họ, giờ bên trong không còn ai.”
“Vậy chúng tôi vào xem thử.” Vừa nói, Ôn Bạch vừa ném một ánh mắt cho Chu Vỹ.
Chu Vỹ gật đầu, sau khi Ôn Bạch và Lục Chinh đi vào trong phòng bệnh, cậu ta chịu trách nhiệm canh giữ: “Ông chủ Lục từng học về đông y, Tiểu Bạch cố ý dẫn anh ấy tới xem.”
Lúc này mọi người mới hiểu.
“Có nhìn ra gì không ạ?” Ôn Bạch hỏi Lục Chinh.
Lục Chinh quan sát mi tâm của Trình Thành: “Mất hồn.”
Quả nhiên, giống hệt suy đoán của Chu Vỹ, Ôn Bạch thầm nghĩ.
Nhưng kỳ lạ chính là Lục Chinh cũng không phát hiện ra dấu vết nào khác.
“Hành sự rất sạch sẽ.” Lục Chinh nói tiếp.
Cố gắng che giấu hơi thở hòng thoát khỏi điều tra của âm ty.
Đạo hạnh không thấp.
“Liệu có phải là do Khương…” Ôn Bạch chưa nói xong, phát hiện sắc mặt Lục Chinh tối sầm.
Bầu không khí trong phòng ngưng tụ vài phần.
Thực ra Ôn Bạch cũng không quá muốn nhắc đến cái tên “Khương Kỳ”, dù là ai đi nữa, vô duyên vô cớ bị theo dõi, còn dùng mấy thứ đồ rõ âm như người giấy hay kiệu giấy thì chẳng thể thoải mái nổi.
Nhưng Ôn Bạch lại cảm thấy, so với cậu thì Lục Chinh càng không muốn nhắc đến cái tên Khương Kỳ hơn.
Ôn Bạch đành phải dỗ dành ông chủ của mình: “Anh đừng tức giận.”
Tuy không biết tại sao nhưng trực giác nhắc nhở cậu là phải nói câu này.
“Ở yên đây.” Lục Chinh quay đầu sang, “Không được đi lung tung.”
Vừa dứt lời, Lục Chinh lại nhớ đến sự kiện sông Trầm Sa lần trước.
Khi đó hắn cũng đã nói câu này nhưng người vẫn biến mất ngay dưới mí mắt của hắn.
Nghĩ vậy, hàng lông mày vất vả lắm mới thả lỏng lại nhíu chặt, mãi đến tận khi Ôn Bạch bước thêm bước nữa tới gần hơn hắn mới cười nói: “Nhớ kỹ đấy.”
Lúc cả hai ra ngoài, Chu Vỹ là người đầu tiên tiến lên đón.
“Sao rồi?”
Ôn Bạch thầm thì: “Ừm, mất hồn.”
Chu Vỹ thở phào, cũng may chỉ là mất hồn, có Lục Chinh ở đây, giải quyết chắc không khó, lại hỏi: “Vậy lúc nào mới tìm về được?”
Nhưng sau đó Chu Vỹ nhìn thấy Ôn Bạch lắc đầu.
Cậu ta sửng sốt: “Có, có ý gì? Đến ông chủ Lục cũng không xử lý được sao?”
Ôn Bạch không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Về điều tra xem sao đã.”
Ôn Bạch cân nhắc một hồi, cậu muốn Chu Vỹ nâng cao tâm phòng bị lên nên quyết định kể lại chuyện cỗ kiệu giấy.
“Gã muốn gì cơ!!? Muốn cưới…”
Chu Vỹ còn chưa kịp nói hết câu thì bị Ôn Bạch bịt miệng.
Có một kiểu cảm xúc, cho dù che miệng lại thì vẫn sẽ tràn ra ở đôi mắt – đâu ra thằng già dê đó vậy?
Lá gan của con quỷ này lớn ghê thật, dám cướp cả người của ông chủ Lục?
Còn đưa hẳn kiệu hoa đến?
Ngại mạng mình quá dài à?
Nhóm người đang ngồi trên băng ghế loáng thoáng nghe thấy tiếng Chu Vỹ kinh ngạc thốt lên gì đó rồi im bặt nên tò mò trông sang.
Nhìn biểu cảm của Ôn Bạch không tốt lắm, sắc mặt của ông chủ Lục thì càng khó coi hơn, tâm trạng của mọi người thi nhau chìm xuống.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy nhiều dụng cụ y tế chuyên nghiệp như vậy mà còn không tra ra được gì, mắt thường sẽ càng khó phân biệt hơn, nhưng trông khí thế bức người của ông chủ Lục nên vẫn nhen nhóm ít hy vọng “nhỡ đâu”.
Ai ngờ… vẫn không được.
“Haiz, ngồi một chỗ cũng không phải cách hay, cũng không thể để bụng rỗng, các cậu đi ăn cơm trước đi, tớ, A Vỹ và Văn Khiêm sẽ ở đây trông, nhiều người ngồi ở đây cũng vô dụng.” Phương Nhạc Minh đứng dậy nói.
Một miếng giấy rơi từ trong túi áo ra, chính Phương Nhạc Minh cũng không để ý.
Miếng giấy bay đến dưới chân Tiền Mộng Lâm.
Tiền Mộng Lâm nhặt lên: “Nhạc Minh, cậu làm rơi đồ này.”
“Không phải của tớ… à, đúng rồi, là của tớ.” Phương Nhạc Minh nhận lấy miếng giấy từ tay Tiền Mộng Lâm, “Tiện tay nhét vào túi nên quên béng mất, thùng rác ở đâu nhỉ?”
“Ở bên này không có đâu, chỗ cửa thang máy bên kia mới có.” Tiền Mộng Lâm chỉ tay về phía thang máy, “Mà không phải chứ, cậu nhét một miếng giấy như thế vào túi làm gì, đáng sợ quá.”
Ban đầu Tiền Mộng Lâm còn tưởng là một mảnh giấy ăn dính máu, nhìn kỹ hơn mới nhận ra là một miếng giấy màu đỏ.
“Này thì có gì mà đáng sợ?” Phương Nhạc Minh cười khổ, “Cũng chẳng biết là trẻ con nhà hàng xóm nào làm rơi từ bài tập thủ công, một người giấy màu đỏ, ban sáng lúc ra ngoài suýt nữa tớ đạp phải.”
“Cậu nói cái gì đỏ cơ!?”
Tay Phương Nhạc Minh run lên, quay sang thì thấy Tiểu Bạch, ông chủ của Tiểu Bạch và Chu Vỹ đang nhìn mình chằm chằm.
“Cậu vừa nói cái gì đỏ!?” Chu Vỹ bước nhanh tới, tuy đang ở trong bệnh viện nên phải nhỏ giọng xuống nhưng vẫn nghe được sự khiếp sợ xen lẫn kinh ngạc.
“Người, người giấy đỏ?” Phương Nhạc Minh cũng không chắc chắn lắm với câu trả lời của mình.
Không biết Chu Vỹ lấy dũng khí ở đâu ra, cầm người giấy bị vo tròn kia, gỡ ra cho Ôn Bạch xem: “Tiểu Bạch, là cái này sao?”
Ôn Bạch hơi giật mình.
Mặc dù không tinh xảo bằng đám người giấy mà cậu gặp, trên đầu tròn vo trụi lủi, không có bím tóc hay mũ quả dưa nhưng chất liệu giống nhau y đúc.
Ôn Bạch gật đầu: “Ừm.”
Cậu quay sang hỏi Phương Nhạc Minh: “Nhạc Minh, cậu nhặt được lúc nào?”
“Sáng nay đó, vừa nhận được điện thoại của thầy thì tớ ra ngoài.”
“Chỉ có một cái thôi à?”
Phương Nhạc Minh gãi đầu: “Tớ cũng không để ý nữa.”
Chu Vỹ nhìn chằm chằm người giấy trong lòng bàn tay Ôn Bạch, ngẩng đầu nhìn Ôn Bạch rồi lại nhìn sang Phương Nhạc Minh, nghiến răng nói: “Con, con quỷ dê xồm kia còn muốn cưới, cưới hai người cùng lúc!?”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “…”[Hết chương 52]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất