Chương 3: Ngày thứ hai, giờ Tý sơ
〖 Ngày thứ hai, giờ Tý sơ. 〗
Lam Vong Cơ mất khống chế cắn Ngụy Vô Tiện đến bật máu, theo đó mà nuốt xuống một chút máu mang hương rượu quế hoa ngọt ngào kia. Mãi đến khi trong miệng mùi máu tươi càng thêm nồng đậm, y mới bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhận ra đây chính là ảnh hưởng của hợp hoan hương đối với phong kỳ. Lam Vong Cơ cố gắng lấy lại bình tĩnh, gian nan buông người lòng ngực mình xuống.
Ngụy Vô Tiện được thả xuống trên giường, thế nhưng không cử động gì, có vẻ như đã tạm thời ngất đi. Thân thể hắn vừa bị rót vào một lượng lớn phong kỳ hợp hoan hương, đây là lần đầu Ngụy Vô Tiện trải qua việc như thế này, có vẻ hiệu quả trấn an càng mãnh liệt, so với rượu mạnh càng có hiệu quả hơn, trực tiếp hạ gục hắn.
Ngụy Vô Tiện mất đi ý thức mà trần trụi nằm ở trên giường, tóc dài thấm ướt mồ hôi hỗn độn tản ra, để lộ sau gáy dấu răng nhìn đến ghê người.
Lam Vong Cơ nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng tự trách lẫn thương tiếc. Y cúi xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương còn đang rỉ máu. Đến khi máu đã cầm lại được, Lam Vong Cơ mới nhớ đến, Ngụy Anh từ hoàng hôn hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ăn cái gì.
Nước trà trong Tĩnh thất đã hết, Ngụy Anh lại chảy rất nhiều mồ hôi. Y lấy khăn ướt lau qua thân thể cho Ngụy Vô Tiện, thay một tấm khăn trải giường mới, rồi Lam Vong Cơ mới đứng dậy mặc quần áo, tranh thủ đêm khuya đến phòng bếp chuẩn bị cho Ngụy Vô Tiện chút đồ ăn và nước uống.
Vân Thâm Bất Tri Xứ vào đêm khuya được bao phủ trong trong không khí an tĩnh, yên bình. Giờ Hợi đã qua, trên đường không một bóng người. Lam Vong Cơ rảo bước trên hành lang dài tĩnh mịch, vô tình giương mắt, nhìn thấy bầu trời đêm nay vừa sâu vừa tối, từng tầng mây dày nặng bao phủ khắp bầu trời. Một trận gió lạnh thổi quá, một trận tuyết lớn vô thanh vô tức mà giáng xuống.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một chút lo lắng, y rảo bước nhanh hơn về phía phòng bếp, khởi bếp lò, đồng thời bắc lên bếp hai cái nồi. Một cái nồi đất thì làm tắc chưng đường phèn, lại cho thêm chút mật ong cùng ít muối, đợi nguội một chút thì đổ vào bình gốm rồi đậy kín lại. Nồi còn lại thì dùng để nấu cháo. Lam Vong Cơ lấy ra thịt gà cùng rau xanh, tinh tế cắt thành những miếng nhỏ, cho vào nấu cùng cháo. Sau khi cháo chín thì tắt lửa, cháo được y cố tình nấu hơi loãng, trên mặt lóng lánh chút mỡ gà vàng ươm, mùi thơm tản ra, đúng kiểu mà Ngụy Vô Tiện thích.
Tuy rằng sau khi hiến xá trọng sinh, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn không có biểu hiện ra đặc điểm gì của phong kỳ hay phong lân, bản thân hắn cũng vẫn luôn cho rằng mình là trung dung bình thường. Nhưng Lam Vong Cơ là trời sinh phong kỳ, lần đầu tiên ngủ cùng giường với Ngụy Vô Tiện ở Tĩnh thất, y liền đã phát hiện trên người hắn mơ hồ có khí tức của phong lân, chỉ là hắn vẫn chưa phân hóa hoàn toàn, hợp hoan kỳ sớm muộn gì cũng sẽ đến. Vì thế, y tìm đọc không ít thư tịch, biết được thể chất đặc thù của phong lân, sắp đến hợp hoan kỳ, sẽ vì đổ rất nhiều mồ hôi mà mất nước, cùng sốt cao. Để tránh cho phong lân sinh bệnh, phải kịp thời bổ sung nước, muối cùng thức ăn dễ tiêu bổ dưỡng.
Lam Vong Cơ đem cháo cùng nước tắc chưng đường phèn cất vào thực hộp, chuẩn bị đem về Tĩnh thất. Khi đi ra phòng bếp, ngoài trời tuyết rơi ngày càng lớn, trên mặt đất đã tích thành một lớp tuyết dày.
Giờ Tý mạt, Lam Vong Cơ mang theo thực hộp quay về Tĩnh thất, phát hiện cửa phòng mở toang, trong lòng thảng thốt, y vội vàng tiến vào nội thất, phát hiện trên giường hỗn độn, lại không có một bóng người. Y đặt thực hộp lên bàn, xem xét bốn phía, phát hiện áo ngoài của Ngụy Vô Tiện vẫn treo ở trên giá, thậm chí đến giày cũng không mang, y lập tức xoay người ra ngoài tìm Ngụy Vô Tiện.
Bước nhanh ra ngoài Tĩnh thất, Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, cảm nhận được quanh chóp mũi truyền đến thoang thoảng hương thơm của rượu thu thục kim quế. Bên ngoài tuyết lớn rơi không ngừng, rét lạnh thấu xương, mọi người đều ở yên trong phòng của mình, đất trời phảng phất yên tĩnh không tiếng động. Ở trong không gian tĩnh mịch ấy có một sợi hương thơm rượu mạnh say lòng người, bùng nổ một khí vị dụ hoặc mê người, như một xiềng xích vô hình quấn lên người y, dây dưa, thu hút.
Lam Vong Cơ trợn mắt, không chút do dự mà chạy về hướng tiểu viện phía sau Tĩnh thất.
Con đường thông đến tiểu viện tích một lớp tuyết dày hơn nửa thước (khoảng 20cm), thập phần khó đi. Ở trên lớp tuyết đọng kia chỉ thấy một loạt dấu chân trần mảnh khảnh, hỗn loạn, dọc theo con đường đá cuội, uốn lượn ra phía sau viện.
Lam Vong Cơ đứng ở cuối con đường mòn đá cuội, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện chỉ khoác một kiện tán loạn khinh bạc trung y, cúi đầu ngồi quỳ ở trên nền tuyết. Đai lưng chưa cột, ngực trần rộng mở, chân dài trắng nõn trần trụi, hai tay vùi vào bên trong nền tuyết trắng. Bỗng nhiên, hắn vốc một nắm tuyết lớn, hướng trên mặt, trên ngực hung hăng chà xát.
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ thất thanh kêu lên, không kịp ngăn cản, chỉ kịp đem Ngụy Vô Tiện kéo dậy khỏi mặt tuyết, ôm vào trong ngực, làn da lạnh băng của người trong ngực làm y đau xót không thôi.
"Vì sao ra ngoài?" Lam Vong Cơ chất vấn, tiếng nói mang theo sự tức giận.
Ngụy Vô Tiện rõ ràng bị đông lạnh đến hai hàm răng đều phải đánh vào nhau kêu lập cập. Hắn bị Lam Vong Cơ thô lỗ kéo dậy ôm vào lòng, chưa nói câu nào mà đã dùng sức nhào lên người Lam Vong Cơ, như một con thú con đói khát tìm kiếm sữa tươi từ thú mẹ, cứ thế mà hung bạo hôn lấy người trước mặt. Môi lưỡi lạnh băng của Ngụy Vô Tiện tham lam mút lấy nước bọt mang hợp hoan hương từ miệng Lam Vong Cơ. Ngón tay hắn không kiềm được mà hướng về hạ thân y sờ soạng, loay hoay run rẩy mãi mà không cởi được đai lưng của Lam Vong Cơ, vậy nên hắn dứt khoát từ bỏ, bắt lấy ngón tay của y, gấp gáp đưa vào kẽ mông của mình.
Lam Vong Cơ giận dữ nhìn Ngụy Vô Tiện chằm chằm. Y không rõ vì sao hắn lại tự tra tấn chính mình như thế, Ngụy Vô Tiện chính là tâm can bảo bối của Lam Vong Cơ, dù là tự hắn làm bị thương mình, y cũng không cho phép!
Lửa giận thổi quét khắp đại não của Lam Vong Cơ, ngón tay mang một lớp chai mỏng cắm vào huyệt động ướt át của Ngụy Vô Tiện. Y cố tình trừng phạt nhét vào bốn ngón tay, dọc theo từng thớ thịt mẫn cảm trong mật huyệt mà nghiền áp trách phạt. Đốt ngón tay y co duỗi căng ra, giống như muốn đem cái lỗ nhỏ khít đến cùng cực kia kia phải căng rách ra, không thể khép lại được nữa.
"Aaa......" Ngụy Vô Tiện cả người phát run, không khống chế được mà rên rỉ những tiếng mê người. Mật dịch tràn ra khỏi huyệt động, làm ướt nhẹp lòng bàn tay của Lam Vong Cơ, rồi từng giọt thủy dịch nóng bỏng ấy từng giọt từng giọt rơi xuống nền tuyết, tạo thành một vũng nước nhỏ bên dưới, thơm tới mê người. Hai chân trần trụi của hắn xụi lơ không còn chút sức, chỉ có thể để thân thể dựa hết vào bàn tay bên dưới của Lam Vong Cơ mà ngồi thật mạnh xuống, làm cho những ngón tay cắm vào càng sâu thêm. Ngụy Vô Tiện hai mắt tan rã, cổ họng phát ra từng tiếng nghẹn ngào rên rỉ, dương v*t trước người hắn căng cứng lên, không thể chịu hơn được nữa mà bắn tinh.
Nửa đêm tuyết lớn mà dám lõa thể tại bên ngoài, quả thực quá liều mạng! Vậy mà thân phong lân coi thường tính mạng, vứt bỏ tất cả, chỉ khát cầu an ủi cùng thao làm. Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ lại càng phẫn nộ hơn, rút ngón tay ra ngoài, thô bạo đem hai cổ tay Ngụy Vô Tiện khóa ngược về phía sau, vén vạt áo trung y của hắn lên, từ phía sau đâm thật mạnh vào huyệt động. Đầu nấm trương ngạnh một hơi đâm thẳng vào điểm nhạy cảm của Ngụy Vô Tiện, ngay sau đó lập tức tràn ra tiếng phong lân rên rỉ đầy vui thích thỏa mãn, càng kích thích cho phong kỳ phía sau hung ác thảo phạt thao lộng.
Ngụy Vô Tiện bị cắm đến không thẳng được lưng, ngực kịch liệt phập phồng. Lam Vong Cơ một tay vòng ra trước giữ lấy eo của Ngụy Vô Tiện, một tay xoắn chặt hai cổ tay của hắn kéo ra sau. Hai chân hắn gần như không chạm đất, chỉ dựa vào hậu huyệt cắm chặt vào dương v*t cương ngạnh kia mà duy trì thân thể lung lay sắp đổ của hắn. Từ chiều hôm qua đến giờ, hắn đã tiết thân rất nhiều lần rồi, hiện giờ dục vật phía trước chỉ có thể nửa mềm nửa ngạnh mà nâng đầu, bày ra một bộ dạng rất khó coi. Rõ ràng cơ thể Ngụy Vô Tiện đã mất nước rất nhiều, nhưng hậu huyệt vẫn liên tục chảy ra ngày càng nhiều thủy dịch, dương v*t đã nửa mềm của hắn vẫn không biết cố gắng mà rỉ ra thanh dịch, mông hắn lại theo bản năng ưỡn lên càng cao, để cho nam nhân phía sau thao cắm càng thuận lợi.
Phong kỳ của hắn như đang thi hình tra khảo phạm nhân, cực kỳ dã man, mạnh mẽ mà đảo lộng hẹp huyệt, nhiều lần đều nhắm vào địa phương yếu ớt nhạy cảm nhất của Ngụy Vô Tiện mà nghiền áp. dương v*t phong lân không người an ủi, cố mà phun ra một chút thanh dịch, gần như bị ép tới cực hạn rồi.
Ngay lúc đó, một loại khác bản năng sinh lý khác tự nhiên cũng thức tỉnh theo, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên giãy giụa, hơi thở mong manh khẩn cầu: "Lam Trạm, ta, ách...... Buông ra, muốn...... Tè ra quần mất...... Ân a! Buông ta ra......"
Con ngươi thiển sắc lưu ly của Lam Vong Cơ như cháy lên một ngọn lửa vô danh. Y buông bàn tay đang giữ chặt lấy hai tay của Ngụy Vô Tiện ra, lại vòng xuống ôm lấy hai bắp đùi của hắn mà nâng dậy tách ra, giống như tư thế xi tiểu cho hài đồng, đem cả người Ngụy Vô Tiện nhấc cao khỏi mặt đất. Vòng eo hắn bị đỉnh lộng đến đong đưa kịch liệt, thịt huyệt gắng gượng chịu đựng thạc vật nóng bỏng kia lăng trì, bị ma sát đến sưng đỏ đau nhức. Nhận thấy người trong lòng ngực kinh hoàng khó nhịn mà giãy giụa không thôi, Lam Vong Cơ càng làm mãnh liệt hơn, nhiều lần cố ý dùng đầu nấm nghiền ép nơi mềm yếu, mẫn cảm nhất kia cho hả giận, kích ra càng nhiều khoái cảm cùng thủy dịch hơn nữa như để trừng phạt hắn.
Trong một không gian tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, vạn vật ngủ say, một tiếng rên rỉ cất cao mà ai nghr qua cũng thấy thẹn thùng chợt cắt ngang bầu trời đêm, rồi lại trở về tĩnh mịch vốn có không một dấu vết. Dòng nước vàng nhạt tí tách tí tách tưới ướt mảng tuyết dưới chân. Ngụy Vô Tiện dưới trời đổ tuyết mà hỗn loạn thở dốc. Lúc này thần trí của hắn đã thanh minh đôi chút, mặc dù vừa rồi bản thân mất khống chế khiến cho hắn khốn quẫn đến tột đỉnh, nhưng khi run run rẩy rẩy mở miệng lại chỉ nói một chữ: "Lạnh......"
Lam Vong Cơ giật mình, rốt cuộc cũng ý thức được da thịt của người trong ngực mình đã lạnh tới sắp đóng băng. Y vội vàng rút ra, cởi áo ngoài của mình xuống quấn chặt lấy cả người hắn, nhanh chóng mang người trở về Tĩnh thất.
Vào đến trong nhà, Lam Vong Cơ cởi bỏ kiện thâm sắc trung y bị nước tuyết thấm ướt của Ngụy Vô Tiện ra, đem cả người trần trụi của hắn ôm vào trong lòng. Hơi lạnh trên người Ngụy Vô Tiện truyền vào trong người Lam Vong Cơ, người trong ngực run rẩy từng cơn, không khỏi rùng mình, xuýt xoa một phen.
Lam Vong Cơ chỉ có thể gắt gao ôm hắn, nội tâm hung hăng trách bản thân mất đi lý trí, làm Ngụy Vô Tiện trong tuyết lâu đến như vậy. Y dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho Ngụy Vô Tiện, lấy khăn vải lau khô nước đọng trên người hắn, lại đem Ngụy Vô Tiện cả người còn trần trụi nhét vào đệm chăn, thay phiên xoa xoa, ấn huyệt ở gan bàn chân, để hắn lưu thông khí huyết, giúp hắn sưởi ấm.
Nhưng mà, Lam Vong Cơ trong lòng tuy rằng vô cùng xót xa, nhưng tức giận vẫn vẫn và tức giận, y nhịn không được, chất vấn: "Ngụy Anh, vì sao lại ra chạy ngoài?"
Ngụy Vô Tiện tuy cả người vẫn còn run rẩy, nhưng tứ chi đã khôi phục một chút tri giác, môi cùng ngón tay cũng khôi phục chút sắc hồng chứ không còn trắng bệch như ban đầu nữa. Hắn nhấc lên mí mắt, dùng thanh âm thở dài, nói: "Ta không tìm thấy ngươi......"
"Vậy ngươi cũng không nên đi ra ngoài." Lam Vong Cơ không tán đồng mà nhìn hắn.
"Ngươi mà để ta ở lại một mình, ta sẽ chết mất!" Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên gào lên.
"Cái gì?" Lam Vong Cơ cứng họng.
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt dần dần phủ một tầng sắc thái mê loạn. Hai tay hắn ôm chặt lấy eo của Lam Vong Cơ, nói chuyện có chút mơ hồ lộn xộn, như là tam hồn cùng bảy phách trong cơ thể hắn đang xô đẩy giao chiến, tranh đoạt quyền khống chế thân thể này
"Ta không ngờ, phong lân trong hợp hoan kỳ là như thế này...... Ngươi đừng rời khỏi ta, ta không muốn mất đi lý trí, ta muốn bản thân được thanh tỉnh...... Nhưng ta chịu không nổi, cho ta, cho ta đi......"
Ngụy Vô Tiện dán lên người Lam Vong Cơ vặn vẹo không thôi. Trong nhà thực ấm, đôi tay đã khôi phục tri giác của hắn theo bản năng lôi kéo quần áo của nam nhân trước mặt, táo bạo kéo rớt đai lưng ném xuống đất. Ngụy Vô Tiện đem mặt của mình chôn vào trong ngực Lam Vong Cơ, tiếng nói mang theo một tia nghẹn ngào: "Khó chịu quá, ta muốn...... cứu ta...... cứu ta với......"
Chẳng lẽ......?
Lam Vong Cơ hơi hơi mở to mắt, đột nhiên minh bạch.
Trong hợp hoan kỳ, ý chí của phong lân dần tan rã cơ thể không chịu sự khống chế của bản thân. Cơn triều tin đáng sợ kia ngoan độc như nhện, dệt nên một tấm màn che trời lấp đất, thành một nhà giam, gắt gao đem phong lân tù vây ở trong khát cầu tình dục. Ngụy Vô Tiện muốn tìm về, muốn giữ vững tỉnh táo, nhưng hợp hoan kỳ kia lại thiêu đốt ý chí của hắn, điều khiển hắn khiến hắn chỉ như con thú động tình khát cầu nhục dục, đem thân thể hắn biến thành công cụ, thành đồ chơi để nam nhân đùa bỡn, thỏa mãn dục vọng. Mỗi một tấc da thịt trên người của Ngụy Vô Tiện đều nóng như thiêu đốt, lại mẫn cảm đến cực điểm, chỉ cần nhẹ nhàng sờ một chút liền dâm đãng tiết ra dâm dịch, thời thời khắc khắc đều duy trì trạng thái ướt át kia, luôn chuẩn bị sẵn sàng để người khác dâm loạn cùng cuồng dã thao làm cơ thể hắn bất cứ lúc nào. Ngụy Vô Tiện không muốn bản thân trở nên vô sỉ, bị người chà đạp như vậy, nhưng lại không thể không có đồ vật thao cắm vào huyệt khẩu luôn khát cầu dương v*t nam nhân mạnh mẽ xỏ xiên.
Vừa rồi khi Lam Vong Cơ rời đi, Ngụy Vô Tiện vì không có phong kỳ an ủi mà tỉnh lại. Hắn dùng ý chí của mình, ra sức chống đối bản năng cơ thể đang gào thét, bức bách hắn trầm luân vào bể dục. Ngụy Vô Tiện lao ra khỏi Tĩnh thất ấm áp, bò lên nền tuyết, muốn dùng sự băng hàn của tuyết để phản kháng lại thứ sức mạnh vô hình đang đoạt lấy ý chí của hắn, ăn mòn sự tỉnh táo của hắn.
Ngụy Vô Tiện thống hận mình khiếp nhược vô năng, càng thống hận khối thân thể chú định phải khát cầu thừa hoan dưới thân nam nhân này. Hắn thà rằng tra tấn chính hắn, cũng nhất quyết không muốn thỏa hiệp, đầu hàng bản năng.
Lam Vong Cơ vội xốc chăn lên, thủ sẵn mà nắm chặt lấy hai cổ tay Ngụy Vô Tiện, áp chế trên giường.
Ngụy Vô Tiện khóe mắt phiếm hồng, hương rượu thu thục kim quế lại một lần nữa nồng đậm phát tán ra ngoài. Hắn nôn nóng mở ra hai chân, quấn chặt lấy vòng eo của Lam Vong Cơ, thúc giục nói: "Mau tiến vào... làm ta......"
Người phía trên lặng lẽ thở dài, trấn an nói: "Ta ở, đừng sợ."
Y đem côn th*t đã bị người kia trêu chọc đến đứng thẳng, để lên trước huyệt khẩu đỏ bừng, ướt át của Ngụy Vô Tiện, thẳng lưng thật mạnh đâm vào, nhanh chóng chìm vào sự ướt mềm, nóng cháy do được thịt huyệt bao bọc kia.
Tiếng Ngụy Vô Tiện phóng đãng rên rỉ cất cao, ngay lập tức xoắn chặt lấy thạc vật của y, một lượng lớn thủy dịch ấm áp theo tiết tấu thọc rút mà trào ra ngoài, làm nơi kết hợp giữa hai người ướt hồ dính nhớp. Thể chất trời sinh của phong lân là để nam nhân xâm phạm thao làm, huyệt động giống cái suối nước ấm nóng, nhẹ nhàng ma sát một chút liền tràn rất nhiều dâm dịch, ra sức liếm mút để lấy lòng thạc vật đang thao làm. Thịt huyệt co dãn, bao khít lấy dương v*t ngạnh cứng nổi đầy gân xanh, vây đến vô cùng chặt chẽ, giống như muốn thứ đang làm hắn dục tiên dục tử kia có thể mãi mãi bên trong hắn, lấp đầy hắn, tiến vào cốt nhục, vĩnh không xa rời. Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy chỗ kia bị quấn chặt, kích thích đến xương sống căng thẳng, theo bản năng cầm lấy eo chân của hắn, hung ác thao lộng người dưới thân.
Phong lân trong hợp hoan kỳ chỉ có thể dùng tinh dịch của phong kỳ tới an ủi. Ngụy Vô Tiện đã lâm vào trạng thái cái gì cũng nghe không được, nhìn không thấy, hoàn toàn trầm luân, mất đi lý trí, hoàn toàn không biết gì nữa.
TBC
- ----------------
Vài lời từ editor: Hành động của Ngụy Vô Tiện thật ra có thể hiểu được. Tiện vốn dĩ là một người vô cùng cường đại, lại vô cùng độc lập. Nói khó nghe một chút, hắn là một người kiêu ngạo (là kiêu ngạo của tuổi trẻ, ko phải kiểu hất mặt lên trời đâu!), rất có chính kiến và luôn làm theo ý mình, chưa từng dựa dẫm, phụ thuộc hay cúi đầu khuất phục trước bất cứ ai, là một người phóng khoáng, tự do, ngạo nghễ không ai trói buộc được.
Ngụy Vô Tiện yêu Lam Vong Cơ, hắn chấp nhận điều chỉnh thu liễm bản thân để hòa hợp với y, dằn cái tôi, cái kiệt ngạo của một nam nhân xuống, chấp nhận thừa hoan dưới thân người thương. Đó là tình yêu của Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ là người hắn yêu nhất, hắn muốn trao cho Lam Vong Cơ tất cả những gì hắn có, móc gan móc phổi mà đối tốt với người ta, đó là cách thể hiện tình cảm, cách đối nhân xử thế xưa nay của hắn, yêu là cho hết, không giữ lại gì. Tất cả đều là hắn cam tâm tình nguyện.
Ngụy Vô Tiện có thể mất khống chế, phóng đãng làm xằng làm bậy vs Lam Vong Cơ, đó là hắn muốn như thế. Nhưng khi gặp hợp hoan kỳ lại là chuyện khác. Ngụy Vô Tiện cho rằng đó không phải là ý muốn của hắn, khát cầu nam nhân, khát cầu bất cứ phong kỳ nào, chứ không còn là khát cầu một mình nhị ca ca nhà hắn. Ngụy Vô Tiện không muốn bản thân như vậy, vì thế tận lực phụ định, chống trả lại, muốn giữ bản thân tỉnh táo, mãi cho tới khi Lam Vong Cơ tới Ngụy Vô Tiện mới buông thả dục vọng của mình. Nhưng hắn cũng không khỏi cảm thấy bất lực, ủy khuất, cùng oán trách bản thân.
Lam Vong Cơ mất khống chế cắn Ngụy Vô Tiện đến bật máu, theo đó mà nuốt xuống một chút máu mang hương rượu quế hoa ngọt ngào kia. Mãi đến khi trong miệng mùi máu tươi càng thêm nồng đậm, y mới bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhận ra đây chính là ảnh hưởng của hợp hoan hương đối với phong kỳ. Lam Vong Cơ cố gắng lấy lại bình tĩnh, gian nan buông người lòng ngực mình xuống.
Ngụy Vô Tiện được thả xuống trên giường, thế nhưng không cử động gì, có vẻ như đã tạm thời ngất đi. Thân thể hắn vừa bị rót vào một lượng lớn phong kỳ hợp hoan hương, đây là lần đầu Ngụy Vô Tiện trải qua việc như thế này, có vẻ hiệu quả trấn an càng mãnh liệt, so với rượu mạnh càng có hiệu quả hơn, trực tiếp hạ gục hắn.
Ngụy Vô Tiện mất đi ý thức mà trần trụi nằm ở trên giường, tóc dài thấm ướt mồ hôi hỗn độn tản ra, để lộ sau gáy dấu răng nhìn đến ghê người.
Lam Vong Cơ nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng tự trách lẫn thương tiếc. Y cúi xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương còn đang rỉ máu. Đến khi máu đã cầm lại được, Lam Vong Cơ mới nhớ đến, Ngụy Anh từ hoàng hôn hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ăn cái gì.
Nước trà trong Tĩnh thất đã hết, Ngụy Anh lại chảy rất nhiều mồ hôi. Y lấy khăn ướt lau qua thân thể cho Ngụy Vô Tiện, thay một tấm khăn trải giường mới, rồi Lam Vong Cơ mới đứng dậy mặc quần áo, tranh thủ đêm khuya đến phòng bếp chuẩn bị cho Ngụy Vô Tiện chút đồ ăn và nước uống.
Vân Thâm Bất Tri Xứ vào đêm khuya được bao phủ trong trong không khí an tĩnh, yên bình. Giờ Hợi đã qua, trên đường không một bóng người. Lam Vong Cơ rảo bước trên hành lang dài tĩnh mịch, vô tình giương mắt, nhìn thấy bầu trời đêm nay vừa sâu vừa tối, từng tầng mây dày nặng bao phủ khắp bầu trời. Một trận gió lạnh thổi quá, một trận tuyết lớn vô thanh vô tức mà giáng xuống.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một chút lo lắng, y rảo bước nhanh hơn về phía phòng bếp, khởi bếp lò, đồng thời bắc lên bếp hai cái nồi. Một cái nồi đất thì làm tắc chưng đường phèn, lại cho thêm chút mật ong cùng ít muối, đợi nguội một chút thì đổ vào bình gốm rồi đậy kín lại. Nồi còn lại thì dùng để nấu cháo. Lam Vong Cơ lấy ra thịt gà cùng rau xanh, tinh tế cắt thành những miếng nhỏ, cho vào nấu cùng cháo. Sau khi cháo chín thì tắt lửa, cháo được y cố tình nấu hơi loãng, trên mặt lóng lánh chút mỡ gà vàng ươm, mùi thơm tản ra, đúng kiểu mà Ngụy Vô Tiện thích.
Tuy rằng sau khi hiến xá trọng sinh, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn không có biểu hiện ra đặc điểm gì của phong kỳ hay phong lân, bản thân hắn cũng vẫn luôn cho rằng mình là trung dung bình thường. Nhưng Lam Vong Cơ là trời sinh phong kỳ, lần đầu tiên ngủ cùng giường với Ngụy Vô Tiện ở Tĩnh thất, y liền đã phát hiện trên người hắn mơ hồ có khí tức của phong lân, chỉ là hắn vẫn chưa phân hóa hoàn toàn, hợp hoan kỳ sớm muộn gì cũng sẽ đến. Vì thế, y tìm đọc không ít thư tịch, biết được thể chất đặc thù của phong lân, sắp đến hợp hoan kỳ, sẽ vì đổ rất nhiều mồ hôi mà mất nước, cùng sốt cao. Để tránh cho phong lân sinh bệnh, phải kịp thời bổ sung nước, muối cùng thức ăn dễ tiêu bổ dưỡng.
Lam Vong Cơ đem cháo cùng nước tắc chưng đường phèn cất vào thực hộp, chuẩn bị đem về Tĩnh thất. Khi đi ra phòng bếp, ngoài trời tuyết rơi ngày càng lớn, trên mặt đất đã tích thành một lớp tuyết dày.
Giờ Tý mạt, Lam Vong Cơ mang theo thực hộp quay về Tĩnh thất, phát hiện cửa phòng mở toang, trong lòng thảng thốt, y vội vàng tiến vào nội thất, phát hiện trên giường hỗn độn, lại không có một bóng người. Y đặt thực hộp lên bàn, xem xét bốn phía, phát hiện áo ngoài của Ngụy Vô Tiện vẫn treo ở trên giá, thậm chí đến giày cũng không mang, y lập tức xoay người ra ngoài tìm Ngụy Vô Tiện.
Bước nhanh ra ngoài Tĩnh thất, Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, cảm nhận được quanh chóp mũi truyền đến thoang thoảng hương thơm của rượu thu thục kim quế. Bên ngoài tuyết lớn rơi không ngừng, rét lạnh thấu xương, mọi người đều ở yên trong phòng của mình, đất trời phảng phất yên tĩnh không tiếng động. Ở trong không gian tĩnh mịch ấy có một sợi hương thơm rượu mạnh say lòng người, bùng nổ một khí vị dụ hoặc mê người, như một xiềng xích vô hình quấn lên người y, dây dưa, thu hút.
Lam Vong Cơ trợn mắt, không chút do dự mà chạy về hướng tiểu viện phía sau Tĩnh thất.
Con đường thông đến tiểu viện tích một lớp tuyết dày hơn nửa thước (khoảng 20cm), thập phần khó đi. Ở trên lớp tuyết đọng kia chỉ thấy một loạt dấu chân trần mảnh khảnh, hỗn loạn, dọc theo con đường đá cuội, uốn lượn ra phía sau viện.
Lam Vong Cơ đứng ở cuối con đường mòn đá cuội, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện chỉ khoác một kiện tán loạn khinh bạc trung y, cúi đầu ngồi quỳ ở trên nền tuyết. Đai lưng chưa cột, ngực trần rộng mở, chân dài trắng nõn trần trụi, hai tay vùi vào bên trong nền tuyết trắng. Bỗng nhiên, hắn vốc một nắm tuyết lớn, hướng trên mặt, trên ngực hung hăng chà xát.
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ thất thanh kêu lên, không kịp ngăn cản, chỉ kịp đem Ngụy Vô Tiện kéo dậy khỏi mặt tuyết, ôm vào trong ngực, làn da lạnh băng của người trong ngực làm y đau xót không thôi.
"Vì sao ra ngoài?" Lam Vong Cơ chất vấn, tiếng nói mang theo sự tức giận.
Ngụy Vô Tiện rõ ràng bị đông lạnh đến hai hàm răng đều phải đánh vào nhau kêu lập cập. Hắn bị Lam Vong Cơ thô lỗ kéo dậy ôm vào lòng, chưa nói câu nào mà đã dùng sức nhào lên người Lam Vong Cơ, như một con thú con đói khát tìm kiếm sữa tươi từ thú mẹ, cứ thế mà hung bạo hôn lấy người trước mặt. Môi lưỡi lạnh băng của Ngụy Vô Tiện tham lam mút lấy nước bọt mang hợp hoan hương từ miệng Lam Vong Cơ. Ngón tay hắn không kiềm được mà hướng về hạ thân y sờ soạng, loay hoay run rẩy mãi mà không cởi được đai lưng của Lam Vong Cơ, vậy nên hắn dứt khoát từ bỏ, bắt lấy ngón tay của y, gấp gáp đưa vào kẽ mông của mình.
Lam Vong Cơ giận dữ nhìn Ngụy Vô Tiện chằm chằm. Y không rõ vì sao hắn lại tự tra tấn chính mình như thế, Ngụy Vô Tiện chính là tâm can bảo bối của Lam Vong Cơ, dù là tự hắn làm bị thương mình, y cũng không cho phép!
Lửa giận thổi quét khắp đại não của Lam Vong Cơ, ngón tay mang một lớp chai mỏng cắm vào huyệt động ướt át của Ngụy Vô Tiện. Y cố tình trừng phạt nhét vào bốn ngón tay, dọc theo từng thớ thịt mẫn cảm trong mật huyệt mà nghiền áp trách phạt. Đốt ngón tay y co duỗi căng ra, giống như muốn đem cái lỗ nhỏ khít đến cùng cực kia kia phải căng rách ra, không thể khép lại được nữa.
"Aaa......" Ngụy Vô Tiện cả người phát run, không khống chế được mà rên rỉ những tiếng mê người. Mật dịch tràn ra khỏi huyệt động, làm ướt nhẹp lòng bàn tay của Lam Vong Cơ, rồi từng giọt thủy dịch nóng bỏng ấy từng giọt từng giọt rơi xuống nền tuyết, tạo thành một vũng nước nhỏ bên dưới, thơm tới mê người. Hai chân trần trụi của hắn xụi lơ không còn chút sức, chỉ có thể để thân thể dựa hết vào bàn tay bên dưới của Lam Vong Cơ mà ngồi thật mạnh xuống, làm cho những ngón tay cắm vào càng sâu thêm. Ngụy Vô Tiện hai mắt tan rã, cổ họng phát ra từng tiếng nghẹn ngào rên rỉ, dương v*t trước người hắn căng cứng lên, không thể chịu hơn được nữa mà bắn tinh.
Nửa đêm tuyết lớn mà dám lõa thể tại bên ngoài, quả thực quá liều mạng! Vậy mà thân phong lân coi thường tính mạng, vứt bỏ tất cả, chỉ khát cầu an ủi cùng thao làm. Nghĩ đến đây, Lam Vong Cơ lại càng phẫn nộ hơn, rút ngón tay ra ngoài, thô bạo đem hai cổ tay Ngụy Vô Tiện khóa ngược về phía sau, vén vạt áo trung y của hắn lên, từ phía sau đâm thật mạnh vào huyệt động. Đầu nấm trương ngạnh một hơi đâm thẳng vào điểm nhạy cảm của Ngụy Vô Tiện, ngay sau đó lập tức tràn ra tiếng phong lân rên rỉ đầy vui thích thỏa mãn, càng kích thích cho phong kỳ phía sau hung ác thảo phạt thao lộng.
Ngụy Vô Tiện bị cắm đến không thẳng được lưng, ngực kịch liệt phập phồng. Lam Vong Cơ một tay vòng ra trước giữ lấy eo của Ngụy Vô Tiện, một tay xoắn chặt hai cổ tay của hắn kéo ra sau. Hai chân hắn gần như không chạm đất, chỉ dựa vào hậu huyệt cắm chặt vào dương v*t cương ngạnh kia mà duy trì thân thể lung lay sắp đổ của hắn. Từ chiều hôm qua đến giờ, hắn đã tiết thân rất nhiều lần rồi, hiện giờ dục vật phía trước chỉ có thể nửa mềm nửa ngạnh mà nâng đầu, bày ra một bộ dạng rất khó coi. Rõ ràng cơ thể Ngụy Vô Tiện đã mất nước rất nhiều, nhưng hậu huyệt vẫn liên tục chảy ra ngày càng nhiều thủy dịch, dương v*t đã nửa mềm của hắn vẫn không biết cố gắng mà rỉ ra thanh dịch, mông hắn lại theo bản năng ưỡn lên càng cao, để cho nam nhân phía sau thao cắm càng thuận lợi.
Phong kỳ của hắn như đang thi hình tra khảo phạm nhân, cực kỳ dã man, mạnh mẽ mà đảo lộng hẹp huyệt, nhiều lần đều nhắm vào địa phương yếu ớt nhạy cảm nhất của Ngụy Vô Tiện mà nghiền áp. dương v*t phong lân không người an ủi, cố mà phun ra một chút thanh dịch, gần như bị ép tới cực hạn rồi.
Ngay lúc đó, một loại khác bản năng sinh lý khác tự nhiên cũng thức tỉnh theo, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên giãy giụa, hơi thở mong manh khẩn cầu: "Lam Trạm, ta, ách...... Buông ra, muốn...... Tè ra quần mất...... Ân a! Buông ta ra......"
Con ngươi thiển sắc lưu ly của Lam Vong Cơ như cháy lên một ngọn lửa vô danh. Y buông bàn tay đang giữ chặt lấy hai tay của Ngụy Vô Tiện ra, lại vòng xuống ôm lấy hai bắp đùi của hắn mà nâng dậy tách ra, giống như tư thế xi tiểu cho hài đồng, đem cả người Ngụy Vô Tiện nhấc cao khỏi mặt đất. Vòng eo hắn bị đỉnh lộng đến đong đưa kịch liệt, thịt huyệt gắng gượng chịu đựng thạc vật nóng bỏng kia lăng trì, bị ma sát đến sưng đỏ đau nhức. Nhận thấy người trong lòng ngực kinh hoàng khó nhịn mà giãy giụa không thôi, Lam Vong Cơ càng làm mãnh liệt hơn, nhiều lần cố ý dùng đầu nấm nghiền ép nơi mềm yếu, mẫn cảm nhất kia cho hả giận, kích ra càng nhiều khoái cảm cùng thủy dịch hơn nữa như để trừng phạt hắn.
Trong một không gian tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, vạn vật ngủ say, một tiếng rên rỉ cất cao mà ai nghr qua cũng thấy thẹn thùng chợt cắt ngang bầu trời đêm, rồi lại trở về tĩnh mịch vốn có không một dấu vết. Dòng nước vàng nhạt tí tách tí tách tưới ướt mảng tuyết dưới chân. Ngụy Vô Tiện dưới trời đổ tuyết mà hỗn loạn thở dốc. Lúc này thần trí của hắn đã thanh minh đôi chút, mặc dù vừa rồi bản thân mất khống chế khiến cho hắn khốn quẫn đến tột đỉnh, nhưng khi run run rẩy rẩy mở miệng lại chỉ nói một chữ: "Lạnh......"
Lam Vong Cơ giật mình, rốt cuộc cũng ý thức được da thịt của người trong ngực mình đã lạnh tới sắp đóng băng. Y vội vàng rút ra, cởi áo ngoài của mình xuống quấn chặt lấy cả người hắn, nhanh chóng mang người trở về Tĩnh thất.
Vào đến trong nhà, Lam Vong Cơ cởi bỏ kiện thâm sắc trung y bị nước tuyết thấm ướt của Ngụy Vô Tiện ra, đem cả người trần trụi của hắn ôm vào trong lòng. Hơi lạnh trên người Ngụy Vô Tiện truyền vào trong người Lam Vong Cơ, người trong ngực run rẩy từng cơn, không khỏi rùng mình, xuýt xoa một phen.
Lam Vong Cơ chỉ có thể gắt gao ôm hắn, nội tâm hung hăng trách bản thân mất đi lý trí, làm Ngụy Vô Tiện trong tuyết lâu đến như vậy. Y dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho Ngụy Vô Tiện, lấy khăn vải lau khô nước đọng trên người hắn, lại đem Ngụy Vô Tiện cả người còn trần trụi nhét vào đệm chăn, thay phiên xoa xoa, ấn huyệt ở gan bàn chân, để hắn lưu thông khí huyết, giúp hắn sưởi ấm.
Nhưng mà, Lam Vong Cơ trong lòng tuy rằng vô cùng xót xa, nhưng tức giận vẫn vẫn và tức giận, y nhịn không được, chất vấn: "Ngụy Anh, vì sao lại ra chạy ngoài?"
Ngụy Vô Tiện tuy cả người vẫn còn run rẩy, nhưng tứ chi đã khôi phục một chút tri giác, môi cùng ngón tay cũng khôi phục chút sắc hồng chứ không còn trắng bệch như ban đầu nữa. Hắn nhấc lên mí mắt, dùng thanh âm thở dài, nói: "Ta không tìm thấy ngươi......"
"Vậy ngươi cũng không nên đi ra ngoài." Lam Vong Cơ không tán đồng mà nhìn hắn.
"Ngươi mà để ta ở lại một mình, ta sẽ chết mất!" Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên gào lên.
"Cái gì?" Lam Vong Cơ cứng họng.
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển mấy hơi, ánh mắt dần dần phủ một tầng sắc thái mê loạn. Hai tay hắn ôm chặt lấy eo của Lam Vong Cơ, nói chuyện có chút mơ hồ lộn xộn, như là tam hồn cùng bảy phách trong cơ thể hắn đang xô đẩy giao chiến, tranh đoạt quyền khống chế thân thể này
"Ta không ngờ, phong lân trong hợp hoan kỳ là như thế này...... Ngươi đừng rời khỏi ta, ta không muốn mất đi lý trí, ta muốn bản thân được thanh tỉnh...... Nhưng ta chịu không nổi, cho ta, cho ta đi......"
Ngụy Vô Tiện dán lên người Lam Vong Cơ vặn vẹo không thôi. Trong nhà thực ấm, đôi tay đã khôi phục tri giác của hắn theo bản năng lôi kéo quần áo của nam nhân trước mặt, táo bạo kéo rớt đai lưng ném xuống đất. Ngụy Vô Tiện đem mặt của mình chôn vào trong ngực Lam Vong Cơ, tiếng nói mang theo một tia nghẹn ngào: "Khó chịu quá, ta muốn...... cứu ta...... cứu ta với......"
Chẳng lẽ......?
Lam Vong Cơ hơi hơi mở to mắt, đột nhiên minh bạch.
Trong hợp hoan kỳ, ý chí của phong lân dần tan rã cơ thể không chịu sự khống chế của bản thân. Cơn triều tin đáng sợ kia ngoan độc như nhện, dệt nên một tấm màn che trời lấp đất, thành một nhà giam, gắt gao đem phong lân tù vây ở trong khát cầu tình dục. Ngụy Vô Tiện muốn tìm về, muốn giữ vững tỉnh táo, nhưng hợp hoan kỳ kia lại thiêu đốt ý chí của hắn, điều khiển hắn khiến hắn chỉ như con thú động tình khát cầu nhục dục, đem thân thể hắn biến thành công cụ, thành đồ chơi để nam nhân đùa bỡn, thỏa mãn dục vọng. Mỗi một tấc da thịt trên người của Ngụy Vô Tiện đều nóng như thiêu đốt, lại mẫn cảm đến cực điểm, chỉ cần nhẹ nhàng sờ một chút liền dâm đãng tiết ra dâm dịch, thời thời khắc khắc đều duy trì trạng thái ướt át kia, luôn chuẩn bị sẵn sàng để người khác dâm loạn cùng cuồng dã thao làm cơ thể hắn bất cứ lúc nào. Ngụy Vô Tiện không muốn bản thân trở nên vô sỉ, bị người chà đạp như vậy, nhưng lại không thể không có đồ vật thao cắm vào huyệt khẩu luôn khát cầu dương v*t nam nhân mạnh mẽ xỏ xiên.
Vừa rồi khi Lam Vong Cơ rời đi, Ngụy Vô Tiện vì không có phong kỳ an ủi mà tỉnh lại. Hắn dùng ý chí của mình, ra sức chống đối bản năng cơ thể đang gào thét, bức bách hắn trầm luân vào bể dục. Ngụy Vô Tiện lao ra khỏi Tĩnh thất ấm áp, bò lên nền tuyết, muốn dùng sự băng hàn của tuyết để phản kháng lại thứ sức mạnh vô hình đang đoạt lấy ý chí của hắn, ăn mòn sự tỉnh táo của hắn.
Ngụy Vô Tiện thống hận mình khiếp nhược vô năng, càng thống hận khối thân thể chú định phải khát cầu thừa hoan dưới thân nam nhân này. Hắn thà rằng tra tấn chính hắn, cũng nhất quyết không muốn thỏa hiệp, đầu hàng bản năng.
Lam Vong Cơ vội xốc chăn lên, thủ sẵn mà nắm chặt lấy hai cổ tay Ngụy Vô Tiện, áp chế trên giường.
Ngụy Vô Tiện khóe mắt phiếm hồng, hương rượu thu thục kim quế lại một lần nữa nồng đậm phát tán ra ngoài. Hắn nôn nóng mở ra hai chân, quấn chặt lấy vòng eo của Lam Vong Cơ, thúc giục nói: "Mau tiến vào... làm ta......"
Người phía trên lặng lẽ thở dài, trấn an nói: "Ta ở, đừng sợ."
Y đem côn th*t đã bị người kia trêu chọc đến đứng thẳng, để lên trước huyệt khẩu đỏ bừng, ướt át của Ngụy Vô Tiện, thẳng lưng thật mạnh đâm vào, nhanh chóng chìm vào sự ướt mềm, nóng cháy do được thịt huyệt bao bọc kia.
Tiếng Ngụy Vô Tiện phóng đãng rên rỉ cất cao, ngay lập tức xoắn chặt lấy thạc vật của y, một lượng lớn thủy dịch ấm áp theo tiết tấu thọc rút mà trào ra ngoài, làm nơi kết hợp giữa hai người ướt hồ dính nhớp. Thể chất trời sinh của phong lân là để nam nhân xâm phạm thao làm, huyệt động giống cái suối nước ấm nóng, nhẹ nhàng ma sát một chút liền tràn rất nhiều dâm dịch, ra sức liếm mút để lấy lòng thạc vật đang thao làm. Thịt huyệt co dãn, bao khít lấy dương v*t ngạnh cứng nổi đầy gân xanh, vây đến vô cùng chặt chẽ, giống như muốn thứ đang làm hắn dục tiên dục tử kia có thể mãi mãi bên trong hắn, lấp đầy hắn, tiến vào cốt nhục, vĩnh không xa rời. Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy chỗ kia bị quấn chặt, kích thích đến xương sống căng thẳng, theo bản năng cầm lấy eo chân của hắn, hung ác thao lộng người dưới thân.
Phong lân trong hợp hoan kỳ chỉ có thể dùng tinh dịch của phong kỳ tới an ủi. Ngụy Vô Tiện đã lâm vào trạng thái cái gì cũng nghe không được, nhìn không thấy, hoàn toàn trầm luân, mất đi lý trí, hoàn toàn không biết gì nữa.
TBC
- ----------------
Vài lời từ editor: Hành động của Ngụy Vô Tiện thật ra có thể hiểu được. Tiện vốn dĩ là một người vô cùng cường đại, lại vô cùng độc lập. Nói khó nghe một chút, hắn là một người kiêu ngạo (là kiêu ngạo của tuổi trẻ, ko phải kiểu hất mặt lên trời đâu!), rất có chính kiến và luôn làm theo ý mình, chưa từng dựa dẫm, phụ thuộc hay cúi đầu khuất phục trước bất cứ ai, là một người phóng khoáng, tự do, ngạo nghễ không ai trói buộc được.
Ngụy Vô Tiện yêu Lam Vong Cơ, hắn chấp nhận điều chỉnh thu liễm bản thân để hòa hợp với y, dằn cái tôi, cái kiệt ngạo của một nam nhân xuống, chấp nhận thừa hoan dưới thân người thương. Đó là tình yêu của Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ là người hắn yêu nhất, hắn muốn trao cho Lam Vong Cơ tất cả những gì hắn có, móc gan móc phổi mà đối tốt với người ta, đó là cách thể hiện tình cảm, cách đối nhân xử thế xưa nay của hắn, yêu là cho hết, không giữ lại gì. Tất cả đều là hắn cam tâm tình nguyện.
Ngụy Vô Tiện có thể mất khống chế, phóng đãng làm xằng làm bậy vs Lam Vong Cơ, đó là hắn muốn như thế. Nhưng khi gặp hợp hoan kỳ lại là chuyện khác. Ngụy Vô Tiện cho rằng đó không phải là ý muốn của hắn, khát cầu nam nhân, khát cầu bất cứ phong kỳ nào, chứ không còn là khát cầu một mình nhị ca ca nhà hắn. Ngụy Vô Tiện không muốn bản thân như vậy, vì thế tận lực phụ định, chống trả lại, muốn giữ bản thân tỉnh táo, mãi cho tới khi Lam Vong Cơ tới Ngụy Vô Tiện mới buông thả dục vọng của mình. Nhưng hắn cũng không khỏi cảm thấy bất lực, ủy khuất, cùng oán trách bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất