Chương 8: Ngày thứ hai, giờ Thân trung
〖 Ngày thứ hai, giờ Thân trung. 〗
Lam Vong Cơ lòng như lửa đốt, trên đường đi tới trù phòng lại gặp phải Lam Khải Nhân, bị ông cản lại muốn nói chuyện, dạy bảo một hồi, vì thế y không thể không dừng bước tiếp chuyện.
Lam Khải Nhân là một trung dung, đối với một Lam Vong Cơ một thân tràn ngập hương khí băng tuyết đàn hương, nồng đậm đến mức hơi thở đã lạnh tới độ sắc bén như dao, ông cũng không cảm nhận được, chỉ nghiêm túc cùng y đàm luận về vấn đề thể chất của thiên phong kỳ lân. Mãi đến khi một đệ tử phong kỳ tình cờ đi ngang, phát hiện tình hình không được ổn lắm, mới vội vàng đi báo cho Lam Hi Thần. Lam tông chủ nghe vậy, khoan thai tới muộn, khuyên nhủ thúc phụ để ông rời đi, đồng thời phê chuẩn Lam Vong Cơ nghỉ phép bảy ngày.
Đến Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh thất, đã qua gần một canh giờ (2 tiếng đó, thúc phụ à, người có thể nói nhiều tới thế sao?)
Trời bên ngoài tuyết rơi giá rét buốt người. Tuy biết rằng Tĩnh thất sẽ không có người ngoài tùy tiện quấy rầy, nhưng trong phòng các cửa đều đóng kín mít không một khe hở, bên ngoài cũng thêm một đạo cấm chế. Đương nhiên, vì đề phòng người nào đó mất khống chế lại chạy ra ngoài làm loạn như đêm trước, người bên trong không thể ra ngoài, đồng dạng, người bên ngoài cũng không thể thấy được người hay cảnh hương diễm bên trong.
Lam Vong Cơ phất tay triệt hạ cấm chế mình vừa bày bố, mở cửa nâng bước vào trong phòng.
Trong khoảnh khắc cửa vừa mở, hương rượu thu thục kim quế nồng đậm say lòng người khuếch tán lan tràn. Hương khí điềm mỹ mê người kia, chỉ mới tiếp xúc một chút, đã khiến người nghe mường tượng ra được một cảnh sắc dâm mỹ bên trong: da thịt oánh nhuận, hai má ửng hồng, môi thơm ướt át, tiểu huyệt mềm nộn, câu hồn đoạt phách.
(Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!)
Quả thật là một hương vị khiến bất kỳ phong kỳ nào cũng có thể trở nên điên cuồng.
Tựa hồ là nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, sâu trong màn giường buông lỏng, một thanh âm mềm mại nhuốm màu mỏi mệt nho nhỏ truyền ra: “Lam Trạm, cứu ta……”
Lam Vong Cơ buông thực hộp xuống bàn, vòng qua bình phong, nhìn thấy cảnh tượng trên giường, đồng tử co lại, hơi hơi nhíu mày.
Ngụy Vô Tiện cả khuôn mặt đều bị nước mắt thấm ướt. Chóp mũi khụt khịt phiếm hồng, cái khăn ban nãy nhét vào miệng đã sớm bị hắn phun ra một bên, cái chăn quấn chặt trên người cũng bị đá xuống mặt đất sau nhiều lần giãy giụa, vặn vẹo qua lại. Mạt ngạch để che mắt xiêu vẹo lỏng lẻo dần trượt xuống bên cổ. Cả người Ngụy Vô Tiện ướt đẫm mồ hôi ướt đến không thành bộ dáng, trung y phanh rộng trượt xuống khuỷu tay, hai đầu v* hồng nhuận gắng gượng phát run, giữa hai chân thủy dịch chảy đầm đìa, đệm giường dưới mông bị dâm dịch thấm ướt một mảng lớn, dương v*t nhỏ nhắn, cương cứng mà run rẩy giữa hai chân. Trên ngực và bụng của Ngụy Vô Tiện đầy vết tích tinh dịch khô cạn, chứng tỏ sau khi Lam Vong Cơ rời khỏi, Ngụy Vô Tiện vì tình triều mà đã tự bắn ra rất nhiều. Vậy nhưng hậu huyệt vẫn còn vô cùng tham lam thèm khát, không ngừng hút giảo chuỗi hạt châu mà Lam Vong Cơ tự mình đút vào, nhìn vào cảnh tượng của Ngụy Vô Tiện, dễ dàng nhận ra một canh giờ chờ đợi kia, hắn đã bị tra tấn thê thảm đến thế nào.
Một ngọn lửa đố kị tỏa ra từ cốt tủy, lập tức thiêu đốt toàn bộ lý trí của Lam Vong Cơ.
Y biết Ngụy Vô Tiện cần lập tức ăn cơm uống nước, hắn đã kiệt sức lắm rồi, nhưng Lam Vong Cơ thật sự không nhịn được nữa. Y cũng chẳng kịp cởi trói cho Ngụy Vô Tiện, vẫn để hắn bị định trụ trên cột giường, trực tiếp tách ra hai chân trắng nõn mướt mát mồ hôi kia, nắm lấy chuỗi hạt châu hãm trong huyệt thịt, không chút lưu tình, dùng sức giật mạnh ra ngoài.
“Ô aaaa ——!” Ngụy Vô Tiện ngửa đầu, ưỡn người, kêu lên thảm thiết.
Huyệt thịt đỏ thắm của hắn đã ngậm mộc châu trong một thời gian dài, bây giờ vì chuỗi hạt châu đột ngột bị kéo ra, khiến huyệt động không cách nào khép lại được. Huyệt động mở ra một cái miệng tròn nhỏ, vừa nộn lại ướt, hoảng loạn mấp máy, ngay sau đó bị dương v*t cực đại của phong kỳ hung tàn một phát đâm vào đến tận gốc, tiếp theo đó là một trận cuồng bạo trừu rút. Thủy dịch tràn ra ngoài bị cọ xát đến tạo thành bọt trắng dính lên mép huyệt khẩu sưng đỏ. Tiếng nước ra vào lép nhép lệnh người đỏ mặt, tiếng thân thể va chạm lạch bạch vang dội mà chói tai, tiếng thanh niên nghẹn ngào khóc kêu, hoàn toàn không còn hơi sức để phản kháng. Ngụy Vô Tiện bị thao đến tứ chi xụi lơ, môi đỏ khẽ nhếch, thất thần mặc người khác đùa bỡn bên trong cơ thể mình. Đến khi Lam Vong Cơ đem đục tanh tinh dịch bắn hết vào bên trong thịt non mẫn cảm, Ngụy Vô Tiện chỉ còn sức mà run lên vài cái, như một chú mèo con rên rỉ thấp khóc.
Ngụy Vô Tiện đã bị ép đến cực hạn.
Lam Vong Cơ ôm lấy phong lân đã ù tai hoa mắt, thần trí bất minh. Hai thân thể tứ chi dây dưa, khó xá khó phân, Ngụy Vô Tiện thật sự kiệt sức, mơ màng ngủ thiếp.
Trong lúc mê mê tỉnh tĩnh, hắn tựa hồ chỉ nghe thấy một câu, mang theo thật sâu tự trách cùng hối hận.
“Ta không nên rời khỏi ngươi.”
*******
Tiểu kịch trường:
Lam Cảnh Nghi ( sắp phân hóa, phong kỳ): Ngụy tiền bối là phong lân? Oa! Vân Thâm Bất Tri Xứ xưa nay chưa hề có bóng dáng của một phong lân nào nha? Thật hiếm thấy!1
Lam Tư Truy ( sắp phân hóa, phong kỳ): Thư thượng có ghi, phân hóa thành phong kỳ, trăm người có một. Nhưng phân hóa thành phong lân, ngàn người chưa chắc kiếm được một người. Nam đệ tử ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn không đến ngàn người, nhà ta không có phong lân cũng bình thường. Nhưng nhìn qua, tình trạng của Ngụy tiền bối hình như không được tốt lắm…
Lam Khải Nhân (trung dung), vô cùng lo âu. Từ khi Vong Cơ mang đi Ngụy Anh cùng bế quan, ông liền vào Tàng Thư Các bắt đầu tìm đọc điển tịch: Vân Thâm xưa nay gần như chưa bao giờ có ai là phong lân. Trong hợp hoan kỳ nên điều dưỡng như thế nào mới tốt? Những việc gì cần lưu tâm? Uhm, phong lân cần cho uống nhiều nước canh, phong kỳ cần uống nhiều sữa đậu nành, sữa dê tươi, thịt, trứng gà. Được rồi, hai ngày nữa chắc Vong Cơ sẽ ra ngoài, ta phải kỹ càng tỉ mỉ dặn dò nó mấy việc này.3
Trên hành lang, Lam Cảnh Nghi từ xa xa đã thấy Lam Vong Cơ sắc mặt lạnh như băng đang cùng Lam Khải Nhân lão tiền bối nói chuyện.
Lam Cảnh Nghi ( dùng khuỷu tay đâm người bên cạnh): Ê, ngươi có cảm thấy, Hàm Quang Quân hình như có gì đó là lạ?
Đệ tử giáp (trung dung): Ta thấy ngài ấy cũng như bình thường thôi mà……
Lam Tư Truy ( đổ mồ hôi lạnh): Phong kỳ uy áp mạnh quá rồi…… Ta đi thông tri tông chủ tới cứu viện.3
Lam Tư Truy vội vàng chạy đến Hàn Thất.
Lam Hi Thần ( lấy ra một rổ đầy bình sứ được bịt kín): “Tư Truy, ngươi tới đúng lúc lắm. Hôm nay nông gia dưới chân núi mang tới sữa dê tươi, ngươi đem đưa qua cho Vong Cơ đi.”
Lam Tư Truy: “Dạ, tông chủ. Hàm Quang Quân ở trên hành lang bị tiên sinh ngăn bước. Thỉnh ngài đi giải nguy trước đã, sữa dê này, đệ tử lập tức mang qua cho Hàm Quang Quân.”
Lam Hi Thần: “Được, chúng ta đi.”
Kỳ thật, tất cả mọi người đều là người mới, tay mơ không biết gì. Lam Vong Cơ vừa làm vừa học, những người khác đọc sách giúp đỡ. Dù gì cũng là lần đầu tiên gặp được phong lân hợp hoan kỳ, ai cũng có chút luống cuống tay chân, mọi sự không được chu toàn, vì thế không cần phải trách móc nặng nề.+
Đến lần thứ hai thì sẽ tốt thôi.
Lam Vong Cơ lòng như lửa đốt, trên đường đi tới trù phòng lại gặp phải Lam Khải Nhân, bị ông cản lại muốn nói chuyện, dạy bảo một hồi, vì thế y không thể không dừng bước tiếp chuyện.
Lam Khải Nhân là một trung dung, đối với một Lam Vong Cơ một thân tràn ngập hương khí băng tuyết đàn hương, nồng đậm đến mức hơi thở đã lạnh tới độ sắc bén như dao, ông cũng không cảm nhận được, chỉ nghiêm túc cùng y đàm luận về vấn đề thể chất của thiên phong kỳ lân. Mãi đến khi một đệ tử phong kỳ tình cờ đi ngang, phát hiện tình hình không được ổn lắm, mới vội vàng đi báo cho Lam Hi Thần. Lam tông chủ nghe vậy, khoan thai tới muộn, khuyên nhủ thúc phụ để ông rời đi, đồng thời phê chuẩn Lam Vong Cơ nghỉ phép bảy ngày.
Đến Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh thất, đã qua gần một canh giờ (2 tiếng đó, thúc phụ à, người có thể nói nhiều tới thế sao?)
Trời bên ngoài tuyết rơi giá rét buốt người. Tuy biết rằng Tĩnh thất sẽ không có người ngoài tùy tiện quấy rầy, nhưng trong phòng các cửa đều đóng kín mít không một khe hở, bên ngoài cũng thêm một đạo cấm chế. Đương nhiên, vì đề phòng người nào đó mất khống chế lại chạy ra ngoài làm loạn như đêm trước, người bên trong không thể ra ngoài, đồng dạng, người bên ngoài cũng không thể thấy được người hay cảnh hương diễm bên trong.
Lam Vong Cơ phất tay triệt hạ cấm chế mình vừa bày bố, mở cửa nâng bước vào trong phòng.
Trong khoảnh khắc cửa vừa mở, hương rượu thu thục kim quế nồng đậm say lòng người khuếch tán lan tràn. Hương khí điềm mỹ mê người kia, chỉ mới tiếp xúc một chút, đã khiến người nghe mường tượng ra được một cảnh sắc dâm mỹ bên trong: da thịt oánh nhuận, hai má ửng hồng, môi thơm ướt át, tiểu huyệt mềm nộn, câu hồn đoạt phách.
(Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!)
Quả thật là một hương vị khiến bất kỳ phong kỳ nào cũng có thể trở nên điên cuồng.
Tựa hồ là nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, sâu trong màn giường buông lỏng, một thanh âm mềm mại nhuốm màu mỏi mệt nho nhỏ truyền ra: “Lam Trạm, cứu ta……”
Lam Vong Cơ buông thực hộp xuống bàn, vòng qua bình phong, nhìn thấy cảnh tượng trên giường, đồng tử co lại, hơi hơi nhíu mày.
Ngụy Vô Tiện cả khuôn mặt đều bị nước mắt thấm ướt. Chóp mũi khụt khịt phiếm hồng, cái khăn ban nãy nhét vào miệng đã sớm bị hắn phun ra một bên, cái chăn quấn chặt trên người cũng bị đá xuống mặt đất sau nhiều lần giãy giụa, vặn vẹo qua lại. Mạt ngạch để che mắt xiêu vẹo lỏng lẻo dần trượt xuống bên cổ. Cả người Ngụy Vô Tiện ướt đẫm mồ hôi ướt đến không thành bộ dáng, trung y phanh rộng trượt xuống khuỷu tay, hai đầu v* hồng nhuận gắng gượng phát run, giữa hai chân thủy dịch chảy đầm đìa, đệm giường dưới mông bị dâm dịch thấm ướt một mảng lớn, dương v*t nhỏ nhắn, cương cứng mà run rẩy giữa hai chân. Trên ngực và bụng của Ngụy Vô Tiện đầy vết tích tinh dịch khô cạn, chứng tỏ sau khi Lam Vong Cơ rời khỏi, Ngụy Vô Tiện vì tình triều mà đã tự bắn ra rất nhiều. Vậy nhưng hậu huyệt vẫn còn vô cùng tham lam thèm khát, không ngừng hút giảo chuỗi hạt châu mà Lam Vong Cơ tự mình đút vào, nhìn vào cảnh tượng của Ngụy Vô Tiện, dễ dàng nhận ra một canh giờ chờ đợi kia, hắn đã bị tra tấn thê thảm đến thế nào.
Một ngọn lửa đố kị tỏa ra từ cốt tủy, lập tức thiêu đốt toàn bộ lý trí của Lam Vong Cơ.
Y biết Ngụy Vô Tiện cần lập tức ăn cơm uống nước, hắn đã kiệt sức lắm rồi, nhưng Lam Vong Cơ thật sự không nhịn được nữa. Y cũng chẳng kịp cởi trói cho Ngụy Vô Tiện, vẫn để hắn bị định trụ trên cột giường, trực tiếp tách ra hai chân trắng nõn mướt mát mồ hôi kia, nắm lấy chuỗi hạt châu hãm trong huyệt thịt, không chút lưu tình, dùng sức giật mạnh ra ngoài.
“Ô aaaa ——!” Ngụy Vô Tiện ngửa đầu, ưỡn người, kêu lên thảm thiết.
Huyệt thịt đỏ thắm của hắn đã ngậm mộc châu trong một thời gian dài, bây giờ vì chuỗi hạt châu đột ngột bị kéo ra, khiến huyệt động không cách nào khép lại được. Huyệt động mở ra một cái miệng tròn nhỏ, vừa nộn lại ướt, hoảng loạn mấp máy, ngay sau đó bị dương v*t cực đại của phong kỳ hung tàn một phát đâm vào đến tận gốc, tiếp theo đó là một trận cuồng bạo trừu rút. Thủy dịch tràn ra ngoài bị cọ xát đến tạo thành bọt trắng dính lên mép huyệt khẩu sưng đỏ. Tiếng nước ra vào lép nhép lệnh người đỏ mặt, tiếng thân thể va chạm lạch bạch vang dội mà chói tai, tiếng thanh niên nghẹn ngào khóc kêu, hoàn toàn không còn hơi sức để phản kháng. Ngụy Vô Tiện bị thao đến tứ chi xụi lơ, môi đỏ khẽ nhếch, thất thần mặc người khác đùa bỡn bên trong cơ thể mình. Đến khi Lam Vong Cơ đem đục tanh tinh dịch bắn hết vào bên trong thịt non mẫn cảm, Ngụy Vô Tiện chỉ còn sức mà run lên vài cái, như một chú mèo con rên rỉ thấp khóc.
Ngụy Vô Tiện đã bị ép đến cực hạn.
Lam Vong Cơ ôm lấy phong lân đã ù tai hoa mắt, thần trí bất minh. Hai thân thể tứ chi dây dưa, khó xá khó phân, Ngụy Vô Tiện thật sự kiệt sức, mơ màng ngủ thiếp.
Trong lúc mê mê tỉnh tĩnh, hắn tựa hồ chỉ nghe thấy một câu, mang theo thật sâu tự trách cùng hối hận.
“Ta không nên rời khỏi ngươi.”
*******
Tiểu kịch trường:
Lam Cảnh Nghi ( sắp phân hóa, phong kỳ): Ngụy tiền bối là phong lân? Oa! Vân Thâm Bất Tri Xứ xưa nay chưa hề có bóng dáng của một phong lân nào nha? Thật hiếm thấy!1
Lam Tư Truy ( sắp phân hóa, phong kỳ): Thư thượng có ghi, phân hóa thành phong kỳ, trăm người có một. Nhưng phân hóa thành phong lân, ngàn người chưa chắc kiếm được một người. Nam đệ tử ở Vân Thâm Bất Tri Xứ còn không đến ngàn người, nhà ta không có phong lân cũng bình thường. Nhưng nhìn qua, tình trạng của Ngụy tiền bối hình như không được tốt lắm…
Lam Khải Nhân (trung dung), vô cùng lo âu. Từ khi Vong Cơ mang đi Ngụy Anh cùng bế quan, ông liền vào Tàng Thư Các bắt đầu tìm đọc điển tịch: Vân Thâm xưa nay gần như chưa bao giờ có ai là phong lân. Trong hợp hoan kỳ nên điều dưỡng như thế nào mới tốt? Những việc gì cần lưu tâm? Uhm, phong lân cần cho uống nhiều nước canh, phong kỳ cần uống nhiều sữa đậu nành, sữa dê tươi, thịt, trứng gà. Được rồi, hai ngày nữa chắc Vong Cơ sẽ ra ngoài, ta phải kỹ càng tỉ mỉ dặn dò nó mấy việc này.3
Trên hành lang, Lam Cảnh Nghi từ xa xa đã thấy Lam Vong Cơ sắc mặt lạnh như băng đang cùng Lam Khải Nhân lão tiền bối nói chuyện.
Lam Cảnh Nghi ( dùng khuỷu tay đâm người bên cạnh): Ê, ngươi có cảm thấy, Hàm Quang Quân hình như có gì đó là lạ?
Đệ tử giáp (trung dung): Ta thấy ngài ấy cũng như bình thường thôi mà……
Lam Tư Truy ( đổ mồ hôi lạnh): Phong kỳ uy áp mạnh quá rồi…… Ta đi thông tri tông chủ tới cứu viện.3
Lam Tư Truy vội vàng chạy đến Hàn Thất.
Lam Hi Thần ( lấy ra một rổ đầy bình sứ được bịt kín): “Tư Truy, ngươi tới đúng lúc lắm. Hôm nay nông gia dưới chân núi mang tới sữa dê tươi, ngươi đem đưa qua cho Vong Cơ đi.”
Lam Tư Truy: “Dạ, tông chủ. Hàm Quang Quân ở trên hành lang bị tiên sinh ngăn bước. Thỉnh ngài đi giải nguy trước đã, sữa dê này, đệ tử lập tức mang qua cho Hàm Quang Quân.”
Lam Hi Thần: “Được, chúng ta đi.”
Kỳ thật, tất cả mọi người đều là người mới, tay mơ không biết gì. Lam Vong Cơ vừa làm vừa học, những người khác đọc sách giúp đỡ. Dù gì cũng là lần đầu tiên gặp được phong lân hợp hoan kỳ, ai cũng có chút luống cuống tay chân, mọi sự không được chu toàn, vì thế không cần phải trách móc nặng nề.+
Đến lần thứ hai thì sẽ tốt thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất