Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn
Chương 74
Lục Ngôn nằm trên giường bệnh, nhìn lướt qua số liệu trên máy điện tâm đồ bên cạnh.
Với bác sĩ khoa cấp cứu, xem điện tâm đồ là rèn luyện cơ bản hàng ngày.
Căn cứ theo số liệu hiển thị, ngoại trừ nhịp tim nghỉ ngơi giảm đôi chút, tim đập hơi chậm và một số vấn đề khác thì về tổng thể vẫn còn khỏe chán.
Lục Ngôn từng thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật. Do từ nhỏ đến lớn luôn rất mạnh khỏe, giày vò kiểu gì cũng không chết được nên đây là lần đầu tiên anh vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tuy cảm thấy mình tỉnh rồi nhưng trong đầu anh vẫn đầy ngập một mớ cảm xúc rối loạn, khiến cho đầu anh đau như sắp nứt ra.
Anh gọi một tiếng: “Hệ thống.”
[ Tôi đây, bảo bối của tôi. Tổng đài CSKH dành riêng cho ngài đã online. ]
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Lục Ngôn ngồi dậy. Đôi môi anh tái nhợt, nhìn thoáng qua tựa một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ thích hợp được đặt tại quầy triển lãm.
Đường Tầm An mở cửa vào, trong mắt chứa đầy sự lo lắng.
Thế nhưng khi đối mặt với ánh mắt hắn, Lục Ngôn bỗng nhích nửa người về sau theo phản xạ, che kín cổ mình.
Thái độ đề phòng của anh quá rõ ràng, khiến cho Đường Tầm An thoáng ngẩn ngơ.
Hệ thống: [ Động tác lùi nửa bước của cậu là nghiêm túc đấy hử? Hành động nho nhỏ thôi nhưng tổn thương đem lại lớn lắm đấy. ]
Trong không gian ý thức, Lục Ngôn đã chết hơn trăm lần.
Do cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, Lục Ngôn đã quên mất phần lớn đau đớn khi tử vong.
Nhưng với anh, trong nhiều cách chết như vậy, lần chết vì bị đối phương ôm siết vào lòng hút máu lại khắc sâu lạ thường.
Không phải thể xác đau đớn đến nhường nào, mà là cách chết này đã khiến Lục Ngôn tỉnh táo nhận biết được một chuyện —
Hy sinh một người, cứu vớt đa số người.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, bắt đường Tầm An phải lựa chọn thì đây chưa chắc đã là chuyện không thể xảy ra.
Hệ thống: [ Không đâu. Hắn sẽ không chọn như vậy. Loại người như rồng gâu gâu ấy à, hắn thà tự mình chịu chém ngàn đao rồi xuống địa ngục, chứ nhất quyết sẽ không để ai phải hy sinh. ]
Nội tâm Lục Ngôn không hề dao động: “Mi đâu phải Đường Tầm An.”
Hệ thống: [ … Tôi chỉ cảm thấy hắn hơi oan uổng. ]
Nỗi oan này cứ như kiểu “Nằm mơ thấy chồng ngoại tình nên lúc tỉnh dậy chồng bị mắng cho một trận”.
Lục Ngôn buông cánh tay: “Xin lỗi, tôi gặp ác mộng.”
Đường Tầm An nhấp môi: “Em tỉnh là tốt rồi. Mấy hôm nay tôi lo cho em lắm.”
Đường Tầm An không giỏi ăn nói. Bởi vì từng chứng kiến quá nhiều cái chết nên thậm chí hắn còn hơi sợ tạo dựng quan hệ với người khác.
Chỉ khi đối mặt với Lục Ngôn, hắn mới luôn lo lắng lời của mình không diễn đạt đủ ý nghĩa muốn nói.
Kỷ Văn cầm hồ sơ bệnh án thong thả ung dung đi tới.
Ông ho khan một tiếng: “Rất xin lỗi vì đã quấy rầy hai vị. Ngài Lục, để đảm bảo an toàn, chúng tôi cần tiến hành một số kiểm tra thường quy cho ngài.”
Kiểm tra thường quy đơn giản chỉ là kiểm đo giá trị ô nhiễm, khảo sát sức khỏe tâm lý, ghi chép giá trị ngưỡng linh lực và độ bệnh biến.
Hai nghiên cứu viên đeo khẩu trang đi tới.
Kỷ Văn dịu giọng nói: “Vì phải kiểm tra đo lường chất kích thích nữa nên khả năng cần rút một ống máu của ngài.”
Lục Ngôn nhìn về phía ông: “Tôi không muốn.”
Đôi mắt của anh vẫn chưa tụ thành tiêu điểm, toát ra ánh trắng bạc, song thái độ lại hết sức kiên quyết.
Có thể do Đường Tầm An còn ở ngoài cửa nên Kỷ Văn cũng không kiên trì đến cùng: “Được. Tất cả đều nghe theo ý của ngài.”
Não phụ số 23 tập kích khiến cho độ bệnh biến của Lục Ngôn trong 3 ngày hôn mê tăng vọt tới tận 77,2, toàn thân đã bị bao phủ bởi một lớp vảy cá. May mắn thay, khi anh tỉnh lại, trị số này đã liên tục giảm xuống.
Giá trị ngưỡng linh lực: 3600. Trạng thái tâm lý: Bình thường. Lối tư duy: Bình thường.
Lục Ngôn vừa nói chuyện phiếm với bác sĩ tâm lý vừa tán gẫu với hệ thống trong đầu: “Tình hình hiện tại ra sao rồi?”
[ Cậu té xỉu tại sân bay. Tính đến giờ đã qua 76 tiếng. Trong thời gian đó, có 4 Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần thử cứu giúp cậu, kết quả không phải bị thương nặng thì cũng bắt đầu thiểu năng trí tuệ do sử dụng thiên phú quá độ. Rồng gâu gâu suýt nữa thì đổi sang nghề bán não hoa nướng. ]
[ Ặc, cơ mà hiện giờ đúng là thời gian thích hợp để đi nướng não hoa. Thánh Thần đã bị thương nặng tại không gian ý thức, bây giờ là lúc nó yếu nhất trong 50 năm gần đây. ]
Ký ức chết hơn 100 lần quá khủng khiếp đáng sợ, Lục Ngôn không muốn nhớ lại lắm.
Tuy nhiên có một số việc không thể nghĩ một cách thô sơ giản lược được.
Lục Ngôn hỏi: “Cảnh tượng xuất hiện tại lần luân hồi cuối cùng là sao?”
Sau khi tìm về ký ức, Lục Ngôn hết sức băn khoăn về giấc mơ cuối cùng tựa như một tiên đoán kia.
Mẹ đã chết và Lục Thành nói muốn chữa khỏi cho anh.
Tay súng bắn tỉa mọc tai chó chưa bao giờ gặp; rắn chết trên mặt đất; tảo người trông rất giống lập trình viên; người bốc cháy.
Người bốc cháy kia không có mặt mũi, đem đến cho anh cảm giác không khác mấy Lục Gia Hòa, nhưng hình như không đúng toàn bộ.
Còn cả Thẩm Khinh Dương và Đường Tầm An dưới trạng thái vật ô nhiễm.
Anh ngồi trên lưng rồng đen, thấy một thế giới đầy rẫy vết thương như vừa trải qua lễ rửa tội sau tai họa.
Loài người nhỏ bé, yếu ớt, trốn dưới nền đất kéo dài hơi tàn, song vẫn cố chấp thắp lên một ngọn đèn trong đêm đen, giúp người sống sót bên ngoài tìm được đường về nhà.
Quan trọng nhất chính là: Lục Ngôn gặp cả em trai.
Theo lời bác sĩ, anh là nhân cách chủ, “em trai” là nhân cách phụ xuất hiện sau khi anh bị cha ngược đãi một thời gian dài.
Anh bị đưa tới bệnh viện tâm thần năm 16 tuổi.
Các nhân viên phát hiện trên người anh có dấu vết bị ngược đãi.
Bác sĩ nói rằng nhân cách phụ này có mong muốn bảo vệ mãnh liệt, nhưng cùng với đó khả năng đồng cảm cũng cực thấp, ý thức đạo đức mờ nhạt, có khuynh hướng phản xã hội, là ổ bệnh cần bị loại bỏ.
Chỉ mình Lục Ngôn hiểu rõ rằng nhân cách phụ các bác sĩ nói vốn chẳng phải “em trai”… mà là chính anh.
“Em trai” là danh hiệu anh đặt cho thứ kia.
Các bác sĩ không hiểu về sự tồn tại của em trai, chỉ lầm tưởng qua những lời tự thuật hỗn loạn của Lục Ngôn rằng anh mắc chứng rối loạn nhận dạng phân ly*.
*Rối loạn nhận dạng phân ly (DID – Dissociative Identity Disorder), trước đây được gọi là rối loạn đa nhân cách (MPD – Multiple-Personality Disorder), ngoài ra còn được gọi là rối loạn nhân cách phân ly trong một số ấn phẩm. Theo DSM-IV-TR, nó đề cập đến một loại rối loạn phân ly đặc trưng thể hiện ra hai hoặc nhiều thân phận/nhân cách khác biệt, chúng thay phiên nhau sử dụng phương pháp nào đó kiểm soát hành vi của người bệnh. Nguyên nhân hầu hết là do sang chấn thời thơ ấu quá nặng nề.
Để được ra viện, Lục Ngôn không thể không giả vờ một chút.
Năng lực học tập của anh luôn rất mạnh, chỉ tốn ba tháng đã bắt chước thành công tình cảm của người bình thường.
Thấy những thứ tươi đẹp phải vui vẻ, phải thích ăn những món ăn ngon, phải tỏ ra căm ghét và hận thù những thứ trái với đạo đức,..
Nếu một người đóng giả thành người tốt, hơn nữa còn đóng giả suốt đời… thì người đó chính là người tốt.
11 năm trước, Lục Ngôn ra viện, tất cả các bác sĩ đều cảm thấy bệnh tình của anh đã ổn.
Lục Ngôn cũng không còn cảm nhận được sự tồn tại của em trai từ lâu rồi.
Mãi tới bây giờ.
Hệ thống hỏi: “Cảnh tượng gì?”
Lục Ngôn nhướng mày: “Mi không biết?”
[ Chuyện trong không gian ý thức không thuộc quyền quản lý của tôi. ] Hệ thống gồng lên cứu vãn danh dự của mình.
Lục Ngôn nói: “Ta gặp em trai.”
Hệ thống hơi hoảng hốt: [ Vậy thì đáng sợ thật người anh em ạ. ]
“Rốt cuộc em trai là thứ gì?”
[ Tôi biết, nhưng chuyện này không tiện nói, chúng ta hiểu rõ trong lòng là được. Huống hồ cậu cũng đã có phần nhỏ đáp án rồi. ]
“Sau khi y tỉnh lại, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Hệ thống trả lời chỉ được mã ngoài: [ … Tại sao rồng đen lại thích gặm rễ cây nhỉ? Biên tập viên cũng rất tò mò. ]
Trong thần thoại Bắc Âu, khi rồng đen gặm hết rễ cây, thế giới sẽ bị hủy diệt.
Lục Ngôn hiểu được lời này, không khỏi hơi ngạc nhiên.
Trước mặt anh, nhân viên trung tâm sắp xếp tới để ghi chép hỏi: “Ngài có phiền nếu nói một câu về trải nghiệm của mình sau khi đối đầu với Thánh Thần không? Chủ yếu chúng tôi muốn biết ngài thoát khỏi vòng vây kiểu gì, lấy đó làm tư liệu cung cấp cho những người khác tham khảo.”
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, khái quát hết sức đơn giản: “Tôi lấy não của mình ra là tỉnh.”
“Lấy não ấy, anh biết không? Cắm dao vào rồi cạy ra, rất nhanh.” Vẻ mặt anh hết sức bình tĩnh: “Lúc lấy ra não còn biết kêu cơ.”
Đau thì không đau lắm. Có thể do đây không phải não mình nên anh chẳng chịu chút áp lực nào.
Những thứ trong không gian ý thức nằm giữa tồn tại và không tồn tại. Lục Ngôn không tò mò xem não mình đi đâu. Dẫu sao tỉnh dậy nó vẫn còn trong đầu là được.
Nhân viên ghi chép không ngăn nổi sự kính nể: “Ngài vất vả rồi.”
*
Dường như Lục Ngôn chính là người hồi phục tốt nhất trong số tất cả các Thiên Khải Giả tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Bốn vị Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần chữa trị giúp anh vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, Lục Ngôn thì đã đạt tới chỉ tiêu bình phục có thể ra viện được rồi.
Anh đặc biệt tới thăm bốn người này chút, tin rằng họ đều chưa từng xuất hiện trong không gian ý thức của mình.
Không khớp với tay súng bắn tỉa tai chó, người bốc cháy và nữ quái thân rắn.
Người duy nhất còn tỉnh táo là Thiên Khải Giả cấp A – Ảo Thuật Gia, giá trị ngưỡng linh lực 8200, vẫn đang trong kỳ thiểu năng trí tuệ do sử dụng thiên phú quá độ.
Khi nhìn thấy Lục Ngôn, anh ta tự dưng hét lên một tiếng, trốn xuống gầm giường run bần bật.
[ Cậu xem cậu đi! Dọa người ta rồi kìa. ]
“Không phải tôi, là em trai.” Lục Ngôn sửa đúng.
Hệ thống cân nhắc một lát: [ Tay súng tai chó hẳn là 01. Người lửa có lẽ là 07 hoặc Lục Gia Hòa, hoặc chính là thể kết hợp của cả hai. Nữ quái thân rắn đoán chừng là bà chủ Lò Sát Sinh. ]
[ Tôi còn có thể nói với cậu rằng thời gian trước Tiên Tri từng tới tìm ả. Tiếc rằng đôi bên vẫn chưa đạt thành nhận thức chung về vấn đề thống nhất thế giới. ]
Lục Ngôn khẽ híp mắt: “Bây giờ Lục Thành đang ở đâu?”
Hệ thống đè nhỏ giọng: [ Gần thành phố A. ]
Từ đây có thể thấy giá trị ngưỡng linh lực tăng lên vẫn đem đến chút tác dụng. Ít nhất thì hệ thống đã nói được vị trí đại khái của Lục Thành cho anh mà không phải lo sẽ bị ông ta phát hiện.
Lục Ngôn đổi sang vấn đề khác: “Ta chưa từng thấy những người đó, vì sao bọn họ lại xuất hiện trong tiềm thức của ta?”
Thật ra anh từng thấy Lục Gia Hòa trong trạng thái vật ô nhiễm rồi, nhưng anh quả thực không biết hình dạng hiện tại của 07 ra sao, càng không biết 07 có một con chim lửa nho nhỏ.
Hệ thống: [ Tôi thấy rồi. Nếu cứ nhất quyết phải nói thì tôi cũng ở trong đầu cậu. Điều này kỳ lạ lắm sao? ]
Lục Ngôn không tỏ ý kiến gì.
Khi xử lý thủ tục ra viện, anh gặp chút vấn đề.
Nhân viên công tác trước mặt anh cười làm lành: “Thưa ngài Lục, là thế này. Xét thấy gần đây ngài gặp phải tập kích của Thánh Thần, tổng bộ cho rằng cần phải điều người bảo vệ ngài, đang lựa chọn người phù hợp…”
Bên ngoài Lục Ngôn là Thiên Khải Giả hệ Phụ Trợ, trên thực tế lại đăng ký trong hồ sơ là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành quý báu, thuộc về danh mục vật phẩm dễ hư hao. Sắp xếp người bảo vệ cũng không quá khó hiểu.
Vả lại trong thời gian nửa năm từ khi trở thành Thiên Khải Giả này, quả thực những ngày tháng Lục Ngôn trải qua đều nguy hiểm trùng trùng.
Liên lạc viên của anh – chủ nhiệm Lý thậm chí còn vì lo quá mà ngày nào cũng ngủ không ngon, mới nửa năm đã sụt 10 ký.
[ Bảo vệ hay giám thị? ] Hệ thống cười nhạo: [ Rõ ràng đang lo cậu bị Thánh Thần đánh tráo, đem tới một số tai họa ngầm cho thành phố A đây mà. Nói cũng dễ nghe lắm cơ. ]
Lục Ngôn suy nghĩ, cảm thấy đôi khi cách nghĩ của hệ thống tiêu cực quá.
Trong quá trình học tập khi xưa, Lục Ngôn từng quan sát rất nhiều.
Mong đợi của anh với loài người thật sự rất thấp.
Đa phần đều ngốc nghếch, bốc đồng, tham tài háo sức, có bản tính tìm lợi tránh hại. Tuy nhiên thỉnh thoảng những người này cũng sẽ thể hiện ra một số phẩm cách tỏa sáng lấp lánh.
Giám thị là thật, bảo vệ cũng là thật.
Giống như 4 Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần kia, dù biết rõ rất nguy hiểm, song vẫn sẵn sàng cứu anh.
Nghiên cứu viên vốn đang lo về phản ứng của Lục Ngôn. Bởi theo thông tin trước đây, không hiểu sao Lục Ngôn lại thấy phản cảm với viện nghiên cứu.
Ấy vậy mà lần này Lục Ngôn lại rất nghe lời, gật đầu.
Anh không chờ ở viện nghiên cứu số 3 lâu lắm. Trưa hôm đó, nhân viên công tác đã dẫn người giám hộ tới.
Kỷ Văn giới thiệu: “Ngài Lục, tổng bộ đã nghiên cứu lịch trình của các Thiên Khải Giả còn ở thành phố A, cuối cùng quyết định để Đường Tầm An trở thành người giám hộ cho ngài trong khoảng thời gian này, phụ trách bảo vệ sự an toàn về mặt thân thể cho ngài.”
“Danh hiệu của ngài Đường là ‘Bạo Quân’, ngài ấy cũng là tổng phụ trách tổ nhỏ phòng chống bệnh ô nhiễm ở thành phố A hiện giờ. Trình độ nghiệp vụ xuất sắc, 80 năm liên tiếp đạt được huân chương chiến công hạng nhất của bộ Hành Động Đặc Biệt. Có nhà và xe ở đường vành đai 3 thành phố A, hộ khẩu địa phương, lương một năm triệu điểm cống hiến.”
Giọng điệu của Kỷ Văn cứ như đang giới thiệu đối tượng hẹn hò có điều kiện siêu tốt.
“Xin hỏi ngài có đồng ý để ngài Đường trở thành người giám hộ của mình hay không?”
Lục Ngôn nhìn lướt qua Đường Tầm An. Đối phương đang trưng ra một bộ mặt đẹp trai cool ngầu không cảm xúc, bị nhìn chăm chú một lúc lâu thì hơi xấu hổ quay đi.
[ Á à, tất cả đều chỉ là… dương mưu của rồng gâu gâu mà thôi. ] Hệ thống cười lạnh lùng.
Lục Ngôn không nhìn nữa, chậm rãi nói: “… Tôi đồng ý.”
……………………………………………….
【 Nhật ký của Rồng gâu gâu 】
(OOC, xin đừng khớp với chính văn)
——————————–
Ngày 6 tháng 9, trời trong.
Ánh mắt của em ấy nói với mình rằng em ấy đang sợ hãi.
Ngôn Ngôn tỉnh. Đây chẳng phải là một chuyện vui sao? Vì đâu mình lại khổ sở đến vậy.
Loại người như mình vốn chẳng có tư cách khao khát tình yêu mà.
*
Ngày 7 tháng 9, trời trong. (Ghi chép của Khiếu Thiên)
Hôm qua lão Đường uống rượu cả đêm.
Buổi chiều trung tâm phòng chống gọi điện tới, tôi phải ngậm di động qua cho.
Người trong trung tâm hỏi: “Lục Ngôn thiếu một người giám hộ, ngài có rảnh không?”
Đường Tầm An trả lời không cần nghĩ ngợi: “Có.”
……
Thì ra vai hề lại ở ngay cạnh tôi.
Với bác sĩ khoa cấp cứu, xem điện tâm đồ là rèn luyện cơ bản hàng ngày.
Căn cứ theo số liệu hiển thị, ngoại trừ nhịp tim nghỉ ngơi giảm đôi chút, tim đập hơi chậm và một số vấn đề khác thì về tổng thể vẫn còn khỏe chán.
Lục Ngôn từng thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật. Do từ nhỏ đến lớn luôn rất mạnh khỏe, giày vò kiểu gì cũng không chết được nên đây là lần đầu tiên anh vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Tuy cảm thấy mình tỉnh rồi nhưng trong đầu anh vẫn đầy ngập một mớ cảm xúc rối loạn, khiến cho đầu anh đau như sắp nứt ra.
Anh gọi một tiếng: “Hệ thống.”
[ Tôi đây, bảo bối của tôi. Tổng đài CSKH dành riêng cho ngài đã online. ]
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Lục Ngôn ngồi dậy. Đôi môi anh tái nhợt, nhìn thoáng qua tựa một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ thích hợp được đặt tại quầy triển lãm.
Đường Tầm An mở cửa vào, trong mắt chứa đầy sự lo lắng.
Thế nhưng khi đối mặt với ánh mắt hắn, Lục Ngôn bỗng nhích nửa người về sau theo phản xạ, che kín cổ mình.
Thái độ đề phòng của anh quá rõ ràng, khiến cho Đường Tầm An thoáng ngẩn ngơ.
Hệ thống: [ Động tác lùi nửa bước của cậu là nghiêm túc đấy hử? Hành động nho nhỏ thôi nhưng tổn thương đem lại lớn lắm đấy. ]
Trong không gian ý thức, Lục Ngôn đã chết hơn trăm lần.
Do cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, Lục Ngôn đã quên mất phần lớn đau đớn khi tử vong.
Nhưng với anh, trong nhiều cách chết như vậy, lần chết vì bị đối phương ôm siết vào lòng hút máu lại khắc sâu lạ thường.
Không phải thể xác đau đớn đến nhường nào, mà là cách chết này đã khiến Lục Ngôn tỉnh táo nhận biết được một chuyện —
Hy sinh một người, cứu vớt đa số người.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, bắt đường Tầm An phải lựa chọn thì đây chưa chắc đã là chuyện không thể xảy ra.
Hệ thống: [ Không đâu. Hắn sẽ không chọn như vậy. Loại người như rồng gâu gâu ấy à, hắn thà tự mình chịu chém ngàn đao rồi xuống địa ngục, chứ nhất quyết sẽ không để ai phải hy sinh. ]
Nội tâm Lục Ngôn không hề dao động: “Mi đâu phải Đường Tầm An.”
Hệ thống: [ … Tôi chỉ cảm thấy hắn hơi oan uổng. ]
Nỗi oan này cứ như kiểu “Nằm mơ thấy chồng ngoại tình nên lúc tỉnh dậy chồng bị mắng cho một trận”.
Lục Ngôn buông cánh tay: “Xin lỗi, tôi gặp ác mộng.”
Đường Tầm An nhấp môi: “Em tỉnh là tốt rồi. Mấy hôm nay tôi lo cho em lắm.”
Đường Tầm An không giỏi ăn nói. Bởi vì từng chứng kiến quá nhiều cái chết nên thậm chí hắn còn hơi sợ tạo dựng quan hệ với người khác.
Chỉ khi đối mặt với Lục Ngôn, hắn mới luôn lo lắng lời của mình không diễn đạt đủ ý nghĩa muốn nói.
Kỷ Văn cầm hồ sơ bệnh án thong thả ung dung đi tới.
Ông ho khan một tiếng: “Rất xin lỗi vì đã quấy rầy hai vị. Ngài Lục, để đảm bảo an toàn, chúng tôi cần tiến hành một số kiểm tra thường quy cho ngài.”
Kiểm tra thường quy đơn giản chỉ là kiểm đo giá trị ô nhiễm, khảo sát sức khỏe tâm lý, ghi chép giá trị ngưỡng linh lực và độ bệnh biến.
Hai nghiên cứu viên đeo khẩu trang đi tới.
Kỷ Văn dịu giọng nói: “Vì phải kiểm tra đo lường chất kích thích nữa nên khả năng cần rút một ống máu của ngài.”
Lục Ngôn nhìn về phía ông: “Tôi không muốn.”
Đôi mắt của anh vẫn chưa tụ thành tiêu điểm, toát ra ánh trắng bạc, song thái độ lại hết sức kiên quyết.
Có thể do Đường Tầm An còn ở ngoài cửa nên Kỷ Văn cũng không kiên trì đến cùng: “Được. Tất cả đều nghe theo ý của ngài.”
Não phụ số 23 tập kích khiến cho độ bệnh biến của Lục Ngôn trong 3 ngày hôn mê tăng vọt tới tận 77,2, toàn thân đã bị bao phủ bởi một lớp vảy cá. May mắn thay, khi anh tỉnh lại, trị số này đã liên tục giảm xuống.
Giá trị ngưỡng linh lực: 3600. Trạng thái tâm lý: Bình thường. Lối tư duy: Bình thường.
Lục Ngôn vừa nói chuyện phiếm với bác sĩ tâm lý vừa tán gẫu với hệ thống trong đầu: “Tình hình hiện tại ra sao rồi?”
[ Cậu té xỉu tại sân bay. Tính đến giờ đã qua 76 tiếng. Trong thời gian đó, có 4 Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần thử cứu giúp cậu, kết quả không phải bị thương nặng thì cũng bắt đầu thiểu năng trí tuệ do sử dụng thiên phú quá độ. Rồng gâu gâu suýt nữa thì đổi sang nghề bán não hoa nướng. ]
[ Ặc, cơ mà hiện giờ đúng là thời gian thích hợp để đi nướng não hoa. Thánh Thần đã bị thương nặng tại không gian ý thức, bây giờ là lúc nó yếu nhất trong 50 năm gần đây. ]
Ký ức chết hơn 100 lần quá khủng khiếp đáng sợ, Lục Ngôn không muốn nhớ lại lắm.
Tuy nhiên có một số việc không thể nghĩ một cách thô sơ giản lược được.
Lục Ngôn hỏi: “Cảnh tượng xuất hiện tại lần luân hồi cuối cùng là sao?”
Sau khi tìm về ký ức, Lục Ngôn hết sức băn khoăn về giấc mơ cuối cùng tựa như một tiên đoán kia.
Mẹ đã chết và Lục Thành nói muốn chữa khỏi cho anh.
Tay súng bắn tỉa mọc tai chó chưa bao giờ gặp; rắn chết trên mặt đất; tảo người trông rất giống lập trình viên; người bốc cháy.
Người bốc cháy kia không có mặt mũi, đem đến cho anh cảm giác không khác mấy Lục Gia Hòa, nhưng hình như không đúng toàn bộ.
Còn cả Thẩm Khinh Dương và Đường Tầm An dưới trạng thái vật ô nhiễm.
Anh ngồi trên lưng rồng đen, thấy một thế giới đầy rẫy vết thương như vừa trải qua lễ rửa tội sau tai họa.
Loài người nhỏ bé, yếu ớt, trốn dưới nền đất kéo dài hơi tàn, song vẫn cố chấp thắp lên một ngọn đèn trong đêm đen, giúp người sống sót bên ngoài tìm được đường về nhà.
Quan trọng nhất chính là: Lục Ngôn gặp cả em trai.
Theo lời bác sĩ, anh là nhân cách chủ, “em trai” là nhân cách phụ xuất hiện sau khi anh bị cha ngược đãi một thời gian dài.
Anh bị đưa tới bệnh viện tâm thần năm 16 tuổi.
Các nhân viên phát hiện trên người anh có dấu vết bị ngược đãi.
Bác sĩ nói rằng nhân cách phụ này có mong muốn bảo vệ mãnh liệt, nhưng cùng với đó khả năng đồng cảm cũng cực thấp, ý thức đạo đức mờ nhạt, có khuynh hướng phản xã hội, là ổ bệnh cần bị loại bỏ.
Chỉ mình Lục Ngôn hiểu rõ rằng nhân cách phụ các bác sĩ nói vốn chẳng phải “em trai”… mà là chính anh.
“Em trai” là danh hiệu anh đặt cho thứ kia.
Các bác sĩ không hiểu về sự tồn tại của em trai, chỉ lầm tưởng qua những lời tự thuật hỗn loạn của Lục Ngôn rằng anh mắc chứng rối loạn nhận dạng phân ly*.
*Rối loạn nhận dạng phân ly (DID – Dissociative Identity Disorder), trước đây được gọi là rối loạn đa nhân cách (MPD – Multiple-Personality Disorder), ngoài ra còn được gọi là rối loạn nhân cách phân ly trong một số ấn phẩm. Theo DSM-IV-TR, nó đề cập đến một loại rối loạn phân ly đặc trưng thể hiện ra hai hoặc nhiều thân phận/nhân cách khác biệt, chúng thay phiên nhau sử dụng phương pháp nào đó kiểm soát hành vi của người bệnh. Nguyên nhân hầu hết là do sang chấn thời thơ ấu quá nặng nề.
Để được ra viện, Lục Ngôn không thể không giả vờ một chút.
Năng lực học tập của anh luôn rất mạnh, chỉ tốn ba tháng đã bắt chước thành công tình cảm của người bình thường.
Thấy những thứ tươi đẹp phải vui vẻ, phải thích ăn những món ăn ngon, phải tỏ ra căm ghét và hận thù những thứ trái với đạo đức,..
Nếu một người đóng giả thành người tốt, hơn nữa còn đóng giả suốt đời… thì người đó chính là người tốt.
11 năm trước, Lục Ngôn ra viện, tất cả các bác sĩ đều cảm thấy bệnh tình của anh đã ổn.
Lục Ngôn cũng không còn cảm nhận được sự tồn tại của em trai từ lâu rồi.
Mãi tới bây giờ.
Hệ thống hỏi: “Cảnh tượng gì?”
Lục Ngôn nhướng mày: “Mi không biết?”
[ Chuyện trong không gian ý thức không thuộc quyền quản lý của tôi. ] Hệ thống gồng lên cứu vãn danh dự của mình.
Lục Ngôn nói: “Ta gặp em trai.”
Hệ thống hơi hoảng hốt: [ Vậy thì đáng sợ thật người anh em ạ. ]
“Rốt cuộc em trai là thứ gì?”
[ Tôi biết, nhưng chuyện này không tiện nói, chúng ta hiểu rõ trong lòng là được. Huống hồ cậu cũng đã có phần nhỏ đáp án rồi. ]
“Sau khi y tỉnh lại, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Hệ thống trả lời chỉ được mã ngoài: [ … Tại sao rồng đen lại thích gặm rễ cây nhỉ? Biên tập viên cũng rất tò mò. ]
Trong thần thoại Bắc Âu, khi rồng đen gặm hết rễ cây, thế giới sẽ bị hủy diệt.
Lục Ngôn hiểu được lời này, không khỏi hơi ngạc nhiên.
Trước mặt anh, nhân viên trung tâm sắp xếp tới để ghi chép hỏi: “Ngài có phiền nếu nói một câu về trải nghiệm của mình sau khi đối đầu với Thánh Thần không? Chủ yếu chúng tôi muốn biết ngài thoát khỏi vòng vây kiểu gì, lấy đó làm tư liệu cung cấp cho những người khác tham khảo.”
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, khái quát hết sức đơn giản: “Tôi lấy não của mình ra là tỉnh.”
“Lấy não ấy, anh biết không? Cắm dao vào rồi cạy ra, rất nhanh.” Vẻ mặt anh hết sức bình tĩnh: “Lúc lấy ra não còn biết kêu cơ.”
Đau thì không đau lắm. Có thể do đây không phải não mình nên anh chẳng chịu chút áp lực nào.
Những thứ trong không gian ý thức nằm giữa tồn tại và không tồn tại. Lục Ngôn không tò mò xem não mình đi đâu. Dẫu sao tỉnh dậy nó vẫn còn trong đầu là được.
Nhân viên ghi chép không ngăn nổi sự kính nể: “Ngài vất vả rồi.”
*
Dường như Lục Ngôn chính là người hồi phục tốt nhất trong số tất cả các Thiên Khải Giả tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Bốn vị Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần chữa trị giúp anh vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, Lục Ngôn thì đã đạt tới chỉ tiêu bình phục có thể ra viện được rồi.
Anh đặc biệt tới thăm bốn người này chút, tin rằng họ đều chưa từng xuất hiện trong không gian ý thức của mình.
Không khớp với tay súng bắn tỉa tai chó, người bốc cháy và nữ quái thân rắn.
Người duy nhất còn tỉnh táo là Thiên Khải Giả cấp A – Ảo Thuật Gia, giá trị ngưỡng linh lực 8200, vẫn đang trong kỳ thiểu năng trí tuệ do sử dụng thiên phú quá độ.
Khi nhìn thấy Lục Ngôn, anh ta tự dưng hét lên một tiếng, trốn xuống gầm giường run bần bật.
[ Cậu xem cậu đi! Dọa người ta rồi kìa. ]
“Không phải tôi, là em trai.” Lục Ngôn sửa đúng.
Hệ thống cân nhắc một lát: [ Tay súng tai chó hẳn là 01. Người lửa có lẽ là 07 hoặc Lục Gia Hòa, hoặc chính là thể kết hợp của cả hai. Nữ quái thân rắn đoán chừng là bà chủ Lò Sát Sinh. ]
[ Tôi còn có thể nói với cậu rằng thời gian trước Tiên Tri từng tới tìm ả. Tiếc rằng đôi bên vẫn chưa đạt thành nhận thức chung về vấn đề thống nhất thế giới. ]
Lục Ngôn khẽ híp mắt: “Bây giờ Lục Thành đang ở đâu?”
Hệ thống đè nhỏ giọng: [ Gần thành phố A. ]
Từ đây có thể thấy giá trị ngưỡng linh lực tăng lên vẫn đem đến chút tác dụng. Ít nhất thì hệ thống đã nói được vị trí đại khái của Lục Thành cho anh mà không phải lo sẽ bị ông ta phát hiện.
Lục Ngôn đổi sang vấn đề khác: “Ta chưa từng thấy những người đó, vì sao bọn họ lại xuất hiện trong tiềm thức của ta?”
Thật ra anh từng thấy Lục Gia Hòa trong trạng thái vật ô nhiễm rồi, nhưng anh quả thực không biết hình dạng hiện tại của 07 ra sao, càng không biết 07 có một con chim lửa nho nhỏ.
Hệ thống: [ Tôi thấy rồi. Nếu cứ nhất quyết phải nói thì tôi cũng ở trong đầu cậu. Điều này kỳ lạ lắm sao? ]
Lục Ngôn không tỏ ý kiến gì.
Khi xử lý thủ tục ra viện, anh gặp chút vấn đề.
Nhân viên công tác trước mặt anh cười làm lành: “Thưa ngài Lục, là thế này. Xét thấy gần đây ngài gặp phải tập kích của Thánh Thần, tổng bộ cho rằng cần phải điều người bảo vệ ngài, đang lựa chọn người phù hợp…”
Bên ngoài Lục Ngôn là Thiên Khải Giả hệ Phụ Trợ, trên thực tế lại đăng ký trong hồ sơ là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành quý báu, thuộc về danh mục vật phẩm dễ hư hao. Sắp xếp người bảo vệ cũng không quá khó hiểu.
Vả lại trong thời gian nửa năm từ khi trở thành Thiên Khải Giả này, quả thực những ngày tháng Lục Ngôn trải qua đều nguy hiểm trùng trùng.
Liên lạc viên của anh – chủ nhiệm Lý thậm chí còn vì lo quá mà ngày nào cũng ngủ không ngon, mới nửa năm đã sụt 10 ký.
[ Bảo vệ hay giám thị? ] Hệ thống cười nhạo: [ Rõ ràng đang lo cậu bị Thánh Thần đánh tráo, đem tới một số tai họa ngầm cho thành phố A đây mà. Nói cũng dễ nghe lắm cơ. ]
Lục Ngôn suy nghĩ, cảm thấy đôi khi cách nghĩ của hệ thống tiêu cực quá.
Trong quá trình học tập khi xưa, Lục Ngôn từng quan sát rất nhiều.
Mong đợi của anh với loài người thật sự rất thấp.
Đa phần đều ngốc nghếch, bốc đồng, tham tài háo sức, có bản tính tìm lợi tránh hại. Tuy nhiên thỉnh thoảng những người này cũng sẽ thể hiện ra một số phẩm cách tỏa sáng lấp lánh.
Giám thị là thật, bảo vệ cũng là thật.
Giống như 4 Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần kia, dù biết rõ rất nguy hiểm, song vẫn sẵn sàng cứu anh.
Nghiên cứu viên vốn đang lo về phản ứng của Lục Ngôn. Bởi theo thông tin trước đây, không hiểu sao Lục Ngôn lại thấy phản cảm với viện nghiên cứu.
Ấy vậy mà lần này Lục Ngôn lại rất nghe lời, gật đầu.
Anh không chờ ở viện nghiên cứu số 3 lâu lắm. Trưa hôm đó, nhân viên công tác đã dẫn người giám hộ tới.
Kỷ Văn giới thiệu: “Ngài Lục, tổng bộ đã nghiên cứu lịch trình của các Thiên Khải Giả còn ở thành phố A, cuối cùng quyết định để Đường Tầm An trở thành người giám hộ cho ngài trong khoảng thời gian này, phụ trách bảo vệ sự an toàn về mặt thân thể cho ngài.”
“Danh hiệu của ngài Đường là ‘Bạo Quân’, ngài ấy cũng là tổng phụ trách tổ nhỏ phòng chống bệnh ô nhiễm ở thành phố A hiện giờ. Trình độ nghiệp vụ xuất sắc, 80 năm liên tiếp đạt được huân chương chiến công hạng nhất của bộ Hành Động Đặc Biệt. Có nhà và xe ở đường vành đai 3 thành phố A, hộ khẩu địa phương, lương một năm triệu điểm cống hiến.”
Giọng điệu của Kỷ Văn cứ như đang giới thiệu đối tượng hẹn hò có điều kiện siêu tốt.
“Xin hỏi ngài có đồng ý để ngài Đường trở thành người giám hộ của mình hay không?”
Lục Ngôn nhìn lướt qua Đường Tầm An. Đối phương đang trưng ra một bộ mặt đẹp trai cool ngầu không cảm xúc, bị nhìn chăm chú một lúc lâu thì hơi xấu hổ quay đi.
[ Á à, tất cả đều chỉ là… dương mưu của rồng gâu gâu mà thôi. ] Hệ thống cười lạnh lùng.
Lục Ngôn không nhìn nữa, chậm rãi nói: “… Tôi đồng ý.”
……………………………………………….
【 Nhật ký của Rồng gâu gâu 】
(OOC, xin đừng khớp với chính văn)
——————————–
Ngày 6 tháng 9, trời trong.
Ánh mắt của em ấy nói với mình rằng em ấy đang sợ hãi.
Ngôn Ngôn tỉnh. Đây chẳng phải là một chuyện vui sao? Vì đâu mình lại khổ sở đến vậy.
Loại người như mình vốn chẳng có tư cách khao khát tình yêu mà.
*
Ngày 7 tháng 9, trời trong. (Ghi chép của Khiếu Thiên)
Hôm qua lão Đường uống rượu cả đêm.
Buổi chiều trung tâm phòng chống gọi điện tới, tôi phải ngậm di động qua cho.
Người trong trung tâm hỏi: “Lục Ngôn thiếu một người giám hộ, ngài có rảnh không?”
Đường Tầm An trả lời không cần nghĩ ngợi: “Có.”
……
Thì ra vai hề lại ở ngay cạnh tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất