Quyển 1 Chương 5: Cậu 1,7 tuổi!
Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 5: Cậu 1,7 tuổi!
Bầu trời xám xịt, nổi gió, từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, tí ta tí tách.
Mùa thu đã tới, không khí ngày càng ẩm ướt và lạnh lẽo, mưa cứ liên tục đổ bộ trên con phố nhỏ, làm phiền lòng không ít người.
Liễu Minh buồn bực đứng trong mái hiên của một cửa hàng tạp hóa, một bên không ngừng oán hận dự báo thời tiết đáng chết thích lừa người kia, một bên khẽ lầm bầm: "Rõ ràng nói hôm nay không mưa!"
Phía trước đột ngột xuất hiện một bóng người, tay cầm ô che lên đầu cậu, môi mỉm cười khẽ: "Bạn học, cần ô chứ?"
Liễu Minh hơi ngẩn ra, trong lòng âm thầm đánh giá cô gái trước mặt này. Nhìn đồng phục và cavat thì có vẻ là bạn học của cậu rồi. Nhìn đến nhan sắc thì khỏi phải bàn, đây rõ ràng là một cô gái xinh xắn có nét đẹp hoạt bát lại phóng khoáng. Nhưng mà tình huống thế này là sao đây? Chẳng lẽ... muốn làm quen? Con gái bây giờ đúng thật là gan dạ!
Không đợi cậu nghĩ xong, cô gái đã lên tiếng tiếp: "Cậu không phải ngại đâu, chỉ cùng đi một đoạn đường thôi mà, với lại giờ cũng sắp trễ rồi đấy!" Nói xong còn mỉm cười hết sức hiền hòa.
Nhưng điều này lại càng làm cho Liễu Minh cảm thấy bối rối hơn. Cậu cứ ngượng ngùng không biết nên làm sao cho phải, cuối cùng chỉ đành cong khóe miệng mỉm cười: "Không cần đâu! Tôi đang đợi bạn. Cậu đi trước đi nhé!"
Thái độ lịch sự hiền hòa lại càng khiến cô gái thêm vừa mắt, cô nàng mỉm cười, tiếc nuối nói: "Vậy... Thật đáng tiếc."
Cũng vừa lúc đó một bóng dáng cao gầy lướt ngang qua, thái độ hờ hững nhìn thoáng qua hai người. Dù bị người che trước mắt nhưng dựa vào ưu thế chiều cao của con trai, Liễu Minh vẫn có thể thấy rõ được khuôn mặt của người nọ, đó là Nghiêu Nhạc! Cậu nhất định không nhìn lầm.
Thế là với lý do chờ bạn ban nãy, Liễu Minh không ngại ngần gì cất tiếng gọi: "Nghiêu Nhạc, ở đây!"
Bước chân của Nghiêu Nhạc theo tiếng kêu ngừng lại, đứng yên tại chỗ. Hắn khó hiểu nhìn chàng thiếu niên cúi đầu nói gì đó với cô gái trước mặt, rồi lại vòng qua người cô chạy đến bên cạnh hắn.
Lúc dừng lại ở bên người Nghiêu Nhạc, Liễu Minh mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Dọa chết tôi rồi. Con gái bây giờ đúng thật là nhiệt tình."
Nghiêu Nhạc im lặng không nói gì, bước tiếp về phía trước.
Liễu Minh cũng đi theo bên cạnh, cậu hơi khó hiểu khi không thấy hắn thắc mắc về lý do cậu gọi hắn lại, rõ ràng hai người có hẹn trước đâu, nói chờ bạn cùng là vì muốn từ chối sự nhiệt tình của nữ sinh kia thôi.
Thấy người bên cạnh cứ cách 3 giây là lại ngó mình một lần. Khóe miệng Nghiêu Nhạc không khỏi trở nên co quắp, không nhịn được mở miệng: "Làm ơn, có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi."
Thế là Liễu Minh lập tức thẳng thắng nói ra suy nghĩ của bản thân: "Cậu không thắc mắc vì sao tôi gọi cậu lại sao?"
Nghiêu Nhạc khẽ liếc người bên cạnh một cái: "Lười hỏi!"
Lười...
Lười...
Lười?
Được rồi, bạn cùng nhà này của cậu đích thực là có hơi lười biếng. Mà cậu rốt cuộc cũng đã biết vì sao bạn cùng nhà lại thường ít nói như vậy rồi, đơn giản là vì cậu ấy lười nói thôi! Là lười nói!!! Chứ không phải lạnh lùng gì sất.
Nghiêu Nhạc không nghe thấy tiếng của Liễu Minh nữa nên nhìn qua, chẳng biết tâm trí người nọ lại bay đi đâu nữa rồi, hắn cũng mặc kệ, chỉ là hơi nghiêng tà ô về phía bên cạnh một chút.
Mùa thu ngày 15 tháng 9 năm 20xx, mưa vẫn cứ rả rích mãi không dứt, dưới tà ô là hai thiếu niên vẫn còn mang theo vẻ non nớt, người trầm mặc không nói, người thả hồn theo mây bay.
"Oáp..." Liễu Minh đánh một cái ngáp dài, mơ màng nhìn lên bảng đen. Tiếng giảng bài của thầy kì diệu biến thành một loại ma chú như muốn đưa con người ta đi vào giấc ngủ.
Chỉ là đúng lúc mi mắt hạ hẳn xuống, thì trên trán lại truyền đến sự va chạm của một vật thể lạ, cùng tiếng rống giận: "Liễu Minh! Ai cho em ngủ trong giờ của tôi!?"
Liễu Minh ăn đau nên tỉnh táo lại ngay, lập tức đứng bật dậy: "Em xin lỗi."
"Được rồi, em ngồi xuống đi. Thêm một lần nữa thì đi ra hành lang mà ngủ!" Nói rồi thầy giáo lại tiếp tục quay lên bảng, dùng ma chú thần thánh của mình để giảng bài.
Liễu Minh ngồi xuống, thở dài thườn thượt, lơ đãng ngó xung quanh một chút, hầu như ai cũng gục lên gục xuống! Vậy mà chỉ có một mình cậu ăn phấn, quá bất công!
Góc bàn bên tay trái truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ, Liễu Minh quay sang thì thấy Nghiêu Nhạc đang như có như không mân mê viên phấn, có lẽ là viên phấn vừa rồi thầy dùng để chọi cậu.
"Gì vậy?"
"Trả viên phấn thầy tặng cậu."
Liễu Minh trừng mắt: "Cậu rảnh lắm hả?"
"Ờ, rảnh đến phát chán. Thầy giảng buồn ngủ quá!" Nghiêu Nhạc thẩy viên phấn lên bàn cậu, rồi che miệng ngáp một cái.
Liễu Minh cầm viên phấn lên, nhàm chán vẽ lung tung trên mặt bàn: "À Nghiêu Nhạc, dạo này sao tôi không thấy cậu vẽ nữa?" . ngôn tình hài
"Không có hứng." Nghiêu Nhạc lại vô vị đánh một cái ngáp.
"Sao vậy? Không có người mẫu hả? Tôi làm người mẫu cho cậu vẽ ha?" Liễu Minh cười cười bảo.
"Cậu á?" Nghiêu Nhạc quay sang nhìn Liễu Minh, nhìn chăm chú vô cùng, qua hồi lâu mới ghét bỏ nói: "Cậu vẫn nên về nhà soi lại mình trong gương đi!"
Nụ cười trên gương mặt của Liễu Minh sượng lại, biến thành nụ cười méo mó vô cùng khó coi. Cậu dù gì cũng được coi là đẹp trai đấy, mấy cô gái thích thầm cậu cũng không ít đâu, nhưng sao qua lời cậu ta lại thành ra kẻ xấu xí rồi?
Liễu Minh vô cùng không vừa lòng, cậu hừ một tiếng: "Sáng nay còn có cô gái muốn theo đuổi tôi đấy!"
"Ồ..." Hắn lại ngáp thêm một cái nữa...
Nghe thấy giọng điệu đậm chất không quan tâm của Nghiêu Nhạc, Liễu Minh tức muốn chết nhưng vẫn phải nhịn. Cậu chợt nhìn đến viên phấn mình cầm trên tay, không thèm nói lời nào quay sang ném vào người Nghiêu Nhạc.
Nghiêu Nhạc đang chán nản nghe giảng thì quay đầu qua trừng cậu, nghiến răng: "Cậu ăn gan trời đúng không?"
Thấy viên phấn lại bay theo một đường thẳng đập vào trán mình, Liễu Minh làm sao có thể cam tâm, cậu cúi người lụm viên phấn lên quăng trở lại.
Cứ như thế một trận chọi phấn nhàm chán xảy ra.
Ném viên phấn đi rồi Nghiêu Nhạc mới lại ngán ngẫm ngáp một cái, ghét bỏ hỏi: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Liễu Minh ném lại lần thứ em nờ, rồi hùng hồn đáp: "Tôi năm nay 17 tuổi!"
Viên phần lại va trúng bóc vào trán của Liễu Minh, Nghiêu Nhạc châm biếm nhếch khóe môi: "Ồ... tôi còn tưởng cậu vừa tròn 1,7 tuổi cơ đấy."
Liễu Minh nghiến răng, bàn tay vừa đưa lên tính lần nữa ném viên phấn kia đi thì bị kéo lại, thêm vào đó là khuôn mặt hung tợn của người thầy giáo đáng lẽ ra phải đứng trên bục giảng: "Đây là giờ học chứ không phải giờ ném phấn trúng thưởng! Hai anh giỡn mặt với tôi đúng không hả? Ra ngoài hành lang đứng ngay cho tôi!!!"
Nghiêu Nhạc đứng dậy, vượt qua thầy giáo rồi đi thẳng ra cửa, Liễu Minh cũng lẽo đẽo theo sau. Trong ánh mặt vui sướng khi người khác gặp họa của cả lớp, hai người lặng lẽ ra hành lang đứng.
Liễu Minh oán hận cằn nhằn: "Đều tại cậu hết, cậu tưởng mình bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn chơi ba cái trò ném phấn đó, giờ thì hay rồi! Cậu có biết hiện tại cách giờ ra chơi còn bao nhiêu thời gian không hả?"
"Còn không phải do cậu bày ra?" Nghiêu Nhạc liếc cũng chẳng thèm liếc Liễu Minh.
"Cậu khó chịu gì chứ? Nếu không phải cậu chọc tôi trước thì đâu có chuyện gì đâu, tôi không muốn phải đứng đây đến giờ ra chơi đâu đấy!" Liễu Minh lại tiếp tục cằn nhằn lải nhải.
"Ai nói phải đứng mãi ở đây? Đi, xuống phòng y tế, lát nhớ nói cậu bị đau bụng!" Nói rồi Nghiêu Nhạc xách theo Liễu Minh đi xuống phòng y tế.
Giờ ra chơi đến.
Lúc bọn Kiều Khả ra đến căn tin, thì thấy Liễu Minh đang vô cùng thong thả ôm hộp sữa milo hút rột rột. Bên cạnh còn có Nghiêu Nhạc đang vùi đầu ăn cơm, trốn tiết một cách quang minh chính đại.
Lần sau có lẽ nên thử bị phạt, cả bọn đều nghĩ thế.
"Liễu Minh đúng không?" Vai Liễu Minh bỗng nhiên bị vỗ một cái.
Liễu Minh quay người lại, ngạc nhiên nhìn cô nàng trước mắt: "Cậu là cô gái lúc sáng?"
Cô gái vui vẻ gật đầu, cười rộ cả lên: "Tớ là Linh Đan, à cái này cho cậu! Tớ đi trước nhé!"
Liễu Minh ngơ ngác nhìn viên kẹo sữa nằm trong lòng bàn tay, rồi nhìn theo bóng dáng rời đi của cô gái tên Linh Đan kia, hoang mang.
Nghiêu Nhạc đã ăn xong, hắn đang lau miệng, thì nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch đó của Liễu Minh, nên đưa tay lấy đi viên kẹo sữa: "Nếu cậu không ăn thì tôi ăn giùm nhé?"
"Không được! Tôi phải đem trả lại cho người ta!" Liễu Minh cau mày, cậu giành lại viên kẹo.
Rốt cuộc Nghiêu Nhạc cũng không nhịn được, hắn bật cười: "Cậu bị ngốc à?!"
Nụ cười rạng rỡ ánh trên khuôn mặt xinh đẹp.
Liễu Minh đang muốn trừng mắt nhìn hắn thì hơi dừng lại, trái tim theo đó nhè nhẹ run lên.
Nhưng đến cuối cùng viên kẹo sữa ấy vẫn rơi vào tay của Nghiêu Nhạc, chẳng biết là vì điều gì, có lẽ là vì nụ cười ấy đi. Cũng là từ lúc đó, Liễu Minh mới biết, người này cực kì thích đồ ngọt, mà đặc biệt là kẹo sữa và trà sữa.
Chương 5: Cậu 1,7 tuổi!
Bầu trời xám xịt, nổi gió, từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, tí ta tí tách.
Mùa thu đã tới, không khí ngày càng ẩm ướt và lạnh lẽo, mưa cứ liên tục đổ bộ trên con phố nhỏ, làm phiền lòng không ít người.
Liễu Minh buồn bực đứng trong mái hiên của một cửa hàng tạp hóa, một bên không ngừng oán hận dự báo thời tiết đáng chết thích lừa người kia, một bên khẽ lầm bầm: "Rõ ràng nói hôm nay không mưa!"
Phía trước đột ngột xuất hiện một bóng người, tay cầm ô che lên đầu cậu, môi mỉm cười khẽ: "Bạn học, cần ô chứ?"
Liễu Minh hơi ngẩn ra, trong lòng âm thầm đánh giá cô gái trước mặt này. Nhìn đồng phục và cavat thì có vẻ là bạn học của cậu rồi. Nhìn đến nhan sắc thì khỏi phải bàn, đây rõ ràng là một cô gái xinh xắn có nét đẹp hoạt bát lại phóng khoáng. Nhưng mà tình huống thế này là sao đây? Chẳng lẽ... muốn làm quen? Con gái bây giờ đúng thật là gan dạ!
Không đợi cậu nghĩ xong, cô gái đã lên tiếng tiếp: "Cậu không phải ngại đâu, chỉ cùng đi một đoạn đường thôi mà, với lại giờ cũng sắp trễ rồi đấy!" Nói xong còn mỉm cười hết sức hiền hòa.
Nhưng điều này lại càng làm cho Liễu Minh cảm thấy bối rối hơn. Cậu cứ ngượng ngùng không biết nên làm sao cho phải, cuối cùng chỉ đành cong khóe miệng mỉm cười: "Không cần đâu! Tôi đang đợi bạn. Cậu đi trước đi nhé!"
Thái độ lịch sự hiền hòa lại càng khiến cô gái thêm vừa mắt, cô nàng mỉm cười, tiếc nuối nói: "Vậy... Thật đáng tiếc."
Cũng vừa lúc đó một bóng dáng cao gầy lướt ngang qua, thái độ hờ hững nhìn thoáng qua hai người. Dù bị người che trước mắt nhưng dựa vào ưu thế chiều cao của con trai, Liễu Minh vẫn có thể thấy rõ được khuôn mặt của người nọ, đó là Nghiêu Nhạc! Cậu nhất định không nhìn lầm.
Thế là với lý do chờ bạn ban nãy, Liễu Minh không ngại ngần gì cất tiếng gọi: "Nghiêu Nhạc, ở đây!"
Bước chân của Nghiêu Nhạc theo tiếng kêu ngừng lại, đứng yên tại chỗ. Hắn khó hiểu nhìn chàng thiếu niên cúi đầu nói gì đó với cô gái trước mặt, rồi lại vòng qua người cô chạy đến bên cạnh hắn.
Lúc dừng lại ở bên người Nghiêu Nhạc, Liễu Minh mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Dọa chết tôi rồi. Con gái bây giờ đúng thật là nhiệt tình."
Nghiêu Nhạc im lặng không nói gì, bước tiếp về phía trước.
Liễu Minh cũng đi theo bên cạnh, cậu hơi khó hiểu khi không thấy hắn thắc mắc về lý do cậu gọi hắn lại, rõ ràng hai người có hẹn trước đâu, nói chờ bạn cùng là vì muốn từ chối sự nhiệt tình của nữ sinh kia thôi.
Thấy người bên cạnh cứ cách 3 giây là lại ngó mình một lần. Khóe miệng Nghiêu Nhạc không khỏi trở nên co quắp, không nhịn được mở miệng: "Làm ơn, có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi."
Thế là Liễu Minh lập tức thẳng thắng nói ra suy nghĩ của bản thân: "Cậu không thắc mắc vì sao tôi gọi cậu lại sao?"
Nghiêu Nhạc khẽ liếc người bên cạnh một cái: "Lười hỏi!"
Lười...
Lười...
Lười?
Được rồi, bạn cùng nhà này của cậu đích thực là có hơi lười biếng. Mà cậu rốt cuộc cũng đã biết vì sao bạn cùng nhà lại thường ít nói như vậy rồi, đơn giản là vì cậu ấy lười nói thôi! Là lười nói!!! Chứ không phải lạnh lùng gì sất.
Nghiêu Nhạc không nghe thấy tiếng của Liễu Minh nữa nên nhìn qua, chẳng biết tâm trí người nọ lại bay đi đâu nữa rồi, hắn cũng mặc kệ, chỉ là hơi nghiêng tà ô về phía bên cạnh một chút.
Mùa thu ngày 15 tháng 9 năm 20xx, mưa vẫn cứ rả rích mãi không dứt, dưới tà ô là hai thiếu niên vẫn còn mang theo vẻ non nớt, người trầm mặc không nói, người thả hồn theo mây bay.
"Oáp..." Liễu Minh đánh một cái ngáp dài, mơ màng nhìn lên bảng đen. Tiếng giảng bài của thầy kì diệu biến thành một loại ma chú như muốn đưa con người ta đi vào giấc ngủ.
Chỉ là đúng lúc mi mắt hạ hẳn xuống, thì trên trán lại truyền đến sự va chạm của một vật thể lạ, cùng tiếng rống giận: "Liễu Minh! Ai cho em ngủ trong giờ của tôi!?"
Liễu Minh ăn đau nên tỉnh táo lại ngay, lập tức đứng bật dậy: "Em xin lỗi."
"Được rồi, em ngồi xuống đi. Thêm một lần nữa thì đi ra hành lang mà ngủ!" Nói rồi thầy giáo lại tiếp tục quay lên bảng, dùng ma chú thần thánh của mình để giảng bài.
Liễu Minh ngồi xuống, thở dài thườn thượt, lơ đãng ngó xung quanh một chút, hầu như ai cũng gục lên gục xuống! Vậy mà chỉ có một mình cậu ăn phấn, quá bất công!
Góc bàn bên tay trái truyền đến tiếng gõ nhè nhẹ, Liễu Minh quay sang thì thấy Nghiêu Nhạc đang như có như không mân mê viên phấn, có lẽ là viên phấn vừa rồi thầy dùng để chọi cậu.
"Gì vậy?"
"Trả viên phấn thầy tặng cậu."
Liễu Minh trừng mắt: "Cậu rảnh lắm hả?"
"Ờ, rảnh đến phát chán. Thầy giảng buồn ngủ quá!" Nghiêu Nhạc thẩy viên phấn lên bàn cậu, rồi che miệng ngáp một cái.
Liễu Minh cầm viên phấn lên, nhàm chán vẽ lung tung trên mặt bàn: "À Nghiêu Nhạc, dạo này sao tôi không thấy cậu vẽ nữa?" . ngôn tình hài
"Không có hứng." Nghiêu Nhạc lại vô vị đánh một cái ngáp.
"Sao vậy? Không có người mẫu hả? Tôi làm người mẫu cho cậu vẽ ha?" Liễu Minh cười cười bảo.
"Cậu á?" Nghiêu Nhạc quay sang nhìn Liễu Minh, nhìn chăm chú vô cùng, qua hồi lâu mới ghét bỏ nói: "Cậu vẫn nên về nhà soi lại mình trong gương đi!"
Nụ cười trên gương mặt của Liễu Minh sượng lại, biến thành nụ cười méo mó vô cùng khó coi. Cậu dù gì cũng được coi là đẹp trai đấy, mấy cô gái thích thầm cậu cũng không ít đâu, nhưng sao qua lời cậu ta lại thành ra kẻ xấu xí rồi?
Liễu Minh vô cùng không vừa lòng, cậu hừ một tiếng: "Sáng nay còn có cô gái muốn theo đuổi tôi đấy!"
"Ồ..." Hắn lại ngáp thêm một cái nữa...
Nghe thấy giọng điệu đậm chất không quan tâm của Nghiêu Nhạc, Liễu Minh tức muốn chết nhưng vẫn phải nhịn. Cậu chợt nhìn đến viên phấn mình cầm trên tay, không thèm nói lời nào quay sang ném vào người Nghiêu Nhạc.
Nghiêu Nhạc đang chán nản nghe giảng thì quay đầu qua trừng cậu, nghiến răng: "Cậu ăn gan trời đúng không?"
Thấy viên phấn lại bay theo một đường thẳng đập vào trán mình, Liễu Minh làm sao có thể cam tâm, cậu cúi người lụm viên phấn lên quăng trở lại.
Cứ như thế một trận chọi phấn nhàm chán xảy ra.
Ném viên phấn đi rồi Nghiêu Nhạc mới lại ngán ngẫm ngáp một cái, ghét bỏ hỏi: "Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Liễu Minh ném lại lần thứ em nờ, rồi hùng hồn đáp: "Tôi năm nay 17 tuổi!"
Viên phần lại va trúng bóc vào trán của Liễu Minh, Nghiêu Nhạc châm biếm nhếch khóe môi: "Ồ... tôi còn tưởng cậu vừa tròn 1,7 tuổi cơ đấy."
Liễu Minh nghiến răng, bàn tay vừa đưa lên tính lần nữa ném viên phấn kia đi thì bị kéo lại, thêm vào đó là khuôn mặt hung tợn của người thầy giáo đáng lẽ ra phải đứng trên bục giảng: "Đây là giờ học chứ không phải giờ ném phấn trúng thưởng! Hai anh giỡn mặt với tôi đúng không hả? Ra ngoài hành lang đứng ngay cho tôi!!!"
Nghiêu Nhạc đứng dậy, vượt qua thầy giáo rồi đi thẳng ra cửa, Liễu Minh cũng lẽo đẽo theo sau. Trong ánh mặt vui sướng khi người khác gặp họa của cả lớp, hai người lặng lẽ ra hành lang đứng.
Liễu Minh oán hận cằn nhằn: "Đều tại cậu hết, cậu tưởng mình bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn chơi ba cái trò ném phấn đó, giờ thì hay rồi! Cậu có biết hiện tại cách giờ ra chơi còn bao nhiêu thời gian không hả?"
"Còn không phải do cậu bày ra?" Nghiêu Nhạc liếc cũng chẳng thèm liếc Liễu Minh.
"Cậu khó chịu gì chứ? Nếu không phải cậu chọc tôi trước thì đâu có chuyện gì đâu, tôi không muốn phải đứng đây đến giờ ra chơi đâu đấy!" Liễu Minh lại tiếp tục cằn nhằn lải nhải.
"Ai nói phải đứng mãi ở đây? Đi, xuống phòng y tế, lát nhớ nói cậu bị đau bụng!" Nói rồi Nghiêu Nhạc xách theo Liễu Minh đi xuống phòng y tế.
Giờ ra chơi đến.
Lúc bọn Kiều Khả ra đến căn tin, thì thấy Liễu Minh đang vô cùng thong thả ôm hộp sữa milo hút rột rột. Bên cạnh còn có Nghiêu Nhạc đang vùi đầu ăn cơm, trốn tiết một cách quang minh chính đại.
Lần sau có lẽ nên thử bị phạt, cả bọn đều nghĩ thế.
"Liễu Minh đúng không?" Vai Liễu Minh bỗng nhiên bị vỗ một cái.
Liễu Minh quay người lại, ngạc nhiên nhìn cô nàng trước mắt: "Cậu là cô gái lúc sáng?"
Cô gái vui vẻ gật đầu, cười rộ cả lên: "Tớ là Linh Đan, à cái này cho cậu! Tớ đi trước nhé!"
Liễu Minh ngơ ngác nhìn viên kẹo sữa nằm trong lòng bàn tay, rồi nhìn theo bóng dáng rời đi của cô gái tên Linh Đan kia, hoang mang.
Nghiêu Nhạc đã ăn xong, hắn đang lau miệng, thì nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch đó của Liễu Minh, nên đưa tay lấy đi viên kẹo sữa: "Nếu cậu không ăn thì tôi ăn giùm nhé?"
"Không được! Tôi phải đem trả lại cho người ta!" Liễu Minh cau mày, cậu giành lại viên kẹo.
Rốt cuộc Nghiêu Nhạc cũng không nhịn được, hắn bật cười: "Cậu bị ngốc à?!"
Nụ cười rạng rỡ ánh trên khuôn mặt xinh đẹp.
Liễu Minh đang muốn trừng mắt nhìn hắn thì hơi dừng lại, trái tim theo đó nhè nhẹ run lên.
Nhưng đến cuối cùng viên kẹo sữa ấy vẫn rơi vào tay của Nghiêu Nhạc, chẳng biết là vì điều gì, có lẽ là vì nụ cười ấy đi. Cũng là từ lúc đó, Liễu Minh mới biết, người này cực kì thích đồ ngọt, mà đặc biệt là kẹo sữa và trà sữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất