Quyển 1 Chương 7: Bầu trời có màu xanh rất khác...
Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 7: Bầu trời có màu xanh rất khác...
Hai ngày cuối tuần của Liễu Minh đều bận rộn với việc làm thêm ở quán. Nghiêu Nhạc ngày hôm sau vẫn tranh thủ đi đến đón cậu, hắn còn oán trách nói rằng vì cậu mà hắn lỡ mất thời gian xem phim, cậu nhất định phải làm món sườn xào chua ngọt cho hắn. Ban đầu Liễu Minh còn cãi lại dữ lắm, nhưng hắn vừa cười một cái, là cậu đã chẳng hiểu vì sao hết cách.
Đầu tuần vừa đến việc học bắt đầu trở nên căng thẳng, cả trường đều đi vào chuẩn bị cho kì thi khảo sát đầu năm thường niên, dù nó không quá quan trọng nhưng cũng chẳng có ai dám lơi là.
Lớp của Liễu Minh cũng vội vã chuẩn bị, đến cả đám người Mộc Gia Họa bình thường cà lơ phất phơ mà cũng ngoan ngoãn đi ôn bài.
Liễu Minh mang theo bài tập chạy lại chỗ Kiều Khả, nịnh nọt nói: "Lớp trưởng yêu dấu, giúp tao một chút đi."
Kiều Khả còn đang bận giảng bài cho Mộc Gia Họa và Bao Hỉ, nhìn cũng không thèm nhìn đã vội xua Liễu Minh đi: "Biến biến, tao còn đang bận với hai tên ngốc này, thời gian đâu mà quản thêm mày! Tìm người khác đi."
Mộc Gia Họa cùng Bao Hỉ đang làm bài tập lập tức ngẩng đầu lên: "Mày nói ai là ngốc hả?"
Kiều Khả trừng mắt nhìn hai người, hung ác nói: "Không phải nói tụi mày sao! Giải bài nhanh lên!!"
"Không phải, không phải! Tụi mày bị ngu à, làm như này mới đúng."
"Công thức đó ai dạy mày vậy Bao Hỉ!"
"Ngu đéo chịu được! Dấu trừ này không phải để ở đây!"
"Lớp trưởng, đừng đánh nữa mà!!!"
Liễu Minh lắc đầu, rời đi trong tiếng rống giận của Kiều Khả và tiếng kêu thảm thiết của Mộc Gia Họa cùng Bao Hỉ.
Liễu Minh trở về chỗ bắt đầu tự mình tìm hiểu, nhưng chẳng được bao lâu là cậu đã nằm dài ra bàn. Một tay vò vò đầu một tay cầm bút vẽ nghệch ngoạc lên giấy nháp, hết than ngắn lại thở dài.
Một lúc sau Liễu Minh xoay đầu, nhìn Nghiêu Nhạc đang nghiêm túc giải bài tập, rầu rĩ nói: "Nghiêu Nhạc, tôi không biết làm!"
Tay cầm bút của Nghiêu Nhạc hơi khựng lại, hắn quay qua nhìn cậu: "Đem qua đây, tôi chỉ cậu."
Liễu Minh bật dậy, cầm vỡ bài tập đi đến ngồi đối diện Nghiêu Nhạc, cười hì hì.
"Không biết làm bài nào?" Nghiêu Nhạc gõ gõ đuôi bút lên bàn hỏi.
Liễu Minh mở tập ra, nghiêm túc chỉ vào những bài mình không biết làm, cậu chỉ làm được những bài cơ bản còn lại tất cả đều không biết làm.
Nghiêu Nhạc cau mày, tỏ ra ghét bỏ nói: "Chẳng biết 12 năm qua cậu học cái gì nữa."
Liễu Minh lại vò vò tóc, buồn bực vô cùng: "Tôi ghét Toán, cuộc đời tôi định sẵn là không có duyên phận với môn Toán rồi!"
"Bớt nhảm, đưa giấy nháp đây."
Liễu Minh đưa giấy nháp cho Nghiêu Nhạc, hắn cầm lấy rồi giải cho Liễu Minh một bài trước, sau đó mới nói: "Bài này không khó chỉ cần chú ý một chút là sẽ biết làm, cứ dựa vào công thức đã học lần trước sau đó thay số biến đổi, dùng máy tính tính thì sẽ ra kết quả, như vậy nè... hiểu không?"
Giọng Nghiêu Nhạc rất trầm, lúc nhẹ giọng giảng giải thì lại rất dịu dàng, Liễu Minh cái hiểu cái không gật đầu liên tục.
Nghiêu Nhạc nhíu mày, cầm bút gõ cái bốc lên trán Liễu Minh: "Tập trung vào cho tôi!"
Liễu Minh bụm trán, liên tục kêu đau, Nghiêu Nhạc cũng không quan tâm, lại giải thêm một bài cho Liễu Minh nhìn, rồi mới đưa giấy nháp cho cậu: "Những bài khác đều làm tương tự như hai dạng này, chỉ cần áp dụng công thức vào là được, làm thử đi rồi tôi sửa cho cậu."
"Được!" Liễu Minh gật đầu, rồi bừng bừng khí thế giải bài tập.
Nghiêu Nhạc nhìn thử một chút, thấy Liễu Minh coi như làm ổn thì mới quay lại làm bài tập của mình.
Thi khảo sát đầu năm mục đích là để xem thử quá trình học tập năm vừa rồi của học sinh, sau đó mới sắp xếp liệu trình học tập phù hợp với học sinh đó. Nếu người nào học tốt thì năm nay sẽ thoải mái hơn những người học kém, quá trình học sẽ không quá chặt chẽ, có thể thoải mái vui chơi, vì vậy ai cũng muốn đạt kết quả thật tốt trong kì thi này.
Lớp học rất yên lặng, mỗi một người đều đang đấu tranh với đống bài tập ôn thi cao ngất ngưởng. Chỉ là lâu lâu Kiều Khả không chịu nổi hét ầm lên một tiếng, sau đó bị Tiêu Ngà đạp một cái, hai người cãi nhau một hồi rồi lại quay về chỗ của mình làm bài, chắc là do làm bài nhiều quá đăm ra chán nên mới tìm chuyện để giải trí đi.
Nghiêu Nhạc làm xong bài tập rồi nên chống cằm nhìn Liễu Minh làm, lúc cậu làm sai thì dùng bút gõ vào đầu cậu một cái.
Qua một lúc lâu Liễu Minh mới đưa bài tập cho Nghiêu Nhạc xem: "Xong rồiiiiii"
Nghiêu Nhạc nhìn lướt qua rồi nói: "Nhớ cách làm chưa?"
"Nhớ rồi, nhưng tới thi thì không biết." Liễu Minh cười hì hì thu lại bài tập. . đam mỹ hài
Nghiêu Nhạc nhướng mày.
Liễu Minh nhanh chóng ngưng cười, gật gật đầu: "Nhớ rồi, nhớ rồi! Tôi chắc chắn sẽ nhớ rõ!"
Lúc này Kiều Khả mới đứng lên, vỗ vỗ bàn thu hút sự chú ý của mọi người: "Được rồi, cả lớp nghỉ ngơi đi, tiết tự học chiều sẽ bắt đầu vào lúc 1 giờ. Bây giờ là 11 giờ tụi mày có 2 tiếng để nghỉ ngơi, đi đi!"
Cả đám vươn vai, rồi gọp lại thành từng nhóm rời khỏi phòng học, Liễu Minh cũng kéo Nghiêu Nhạc đi theo.
"Bao Hỉ à, mày ăn ít thôi, sắp thành cái xe lu rồi kìa." Kiều Khả chán ghét chọt chọt cái bụng mỡ của Bao Hỉ.
Mộc Gia Họa cũng cười nhạo nói: "Xe lu đã là gì, có khi còn hơn nữa đó!"
"Bao Hỉ mày cứ ăn đi, đừng quan tâm tới bọn nó." Đây là lời Tiểu Nhã an ủi.
Ba người ồn ào qua lại, còn Bao Hỉ thì chỉ lo ăn của mình, biểu hiện là đã sớm quen rồi.
Liễu Minh quay qua nói với Nghiêu Nhạc: "Bọn nó lúc nào cũng vậy, ồn ào muốn chết!"
"Cậu cũng rất ồn ào."
"Gì chứ? Gì chứ? Ai ồn ào, tôi có ồn ào sao? Nè cậu trả lời đi chứ!"
Ba người kia quay qua sang nhìn cậu: "Mày đang ồn ào đó!"
Sau đó lại cãi nhau đến nước miếng văng tứ tung chỉ vì một vấn đề nhảm shit là ai ồn ào hơn ai.
Cuối cùng Nghiêu Nhạc cũng phải lên tiếng, hắn cau mày: "Rốt cuộc mấy người có để cho tôi ăn hay không?"
Như vậy thì mới an ổn ăn uống cho được.
Lúc sau Kiều Khả đột nhiên nói: "Đúng rồi Liễu Minh, hôm trước trước có một bạn nữ hỏi tao về mày á."
"Hở? Ai?"
Cô lại nói tiếp: "Cái gì mà Linh Đan ý."
Tiểu Nhã vỗ một cái bốp lên đùi, nói: "Linh Đan lớp phó văn thể của 12C6 á hả? Trời ơi, hotgirl khối ta đó chứ đâu!"
Mộc Gia Họa ghen tị nhìn cậu: "Liễu Minh mày rốt cuộc là có vận chó gì vậy? Tao cũng muốn được hotgirl khối hỏi thăm nha."
Nghiêu Nhạc cũng chen lời vào, nhưng lời nói đầy vẻ châm chọc: "Bữa đó cậu ta còn được cho đi nhờ ô và tặng kẹo nữa kìa."
Liễu Minh ngượng ngùng cười: "Làm gì có... làm gì có chứ..."
"Mày là cái đồ đáng ghét, không biết chia sẻ cho anh em!" Bao Hỉ và Mộc Gia Họa nhào đến cù lét Liễu Minh.
Kiều Khả và Tiểu Nhã cũng tiếp tay, cười ngặt nghẽo: "Mùa xuân của Liễu Minh tới rồi~~"
Liễu Minh cười không ngừng, cậu yếu ớt hướng về phía Nghiêu Nhạc cầu cứu: "Nghiêu, Nghiêu Nhạc... ha ha... cứu tôi, cứu tôi,... ha ha..."
Nhưng Nghiêu Nhạc chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nở nụ cười, sau đó hờ hững đút tay vào túi quần rời đi, không hề để ý đến lời cầu cứu của Liễu Minh.
Tiếng chuông vào học vang lên, bầu trời nắng rực rỡ, lá vàng rung rinh trong gió rồi thả mình xuống, lặng lẽ hạ cánh trên mặt đất. Mùa thu thật sự đến rồi, đến cùng với tiếng cười lanh lảnh của thiếu niên.
Thời gian thấm thoát trôi, ngày thi đã gần kề, khoảng sân trường đầy lá vàng rơi, cơn mưa rào thoáng đến rồi thoáng đi.
Liễu Minh đứng dựa vào lan can trên sân thượng, cơn gió thổi tung mái tóc của cậu, cậu híp mắt, cười lên.
"Nghiêu Nhạc, hôm nay trời thật đẹp."
"Nhảm!"
"Đương không cái cộc dị..." Liễu Minh khẽ lầm bầm, rồi hơi cúi người xuống, nhìn đỉnh đầu mềm mại của Nghiêu Nhạc. Hắn đang vẽ cảnh sân trường đầy lá vàng, cậu trầm tư nghĩ ngợi một lúc rồi xoay người ngồi xổm xuống đối diện hắn, mở miệng: "Nghiêu Nhạc, cậu vẽ cho tôi một bức đi."
Nghiêu Nhạc nghiêng đầu, ngắm nghía khuôn mặt trước mắt, thiếu niên cười híp mắt nhìn hắn, hai tay thả lỏng buông trên đầu gối. Lại một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đang rối loạn của thiếu niên trông có vẻ càng rối hơn.
Ngay lúc Liễu Minh cho rằng Nghiêu Nhạc sẽ không đồng ý, thì hắn lại đột nhiên trả lời: "Được."
Liễu Minh vui vẻ không thôi, đang định đứng lên thì lại nghe hắn bảo: "Giữ nguyên tư thế đó, tôi vẽ cho cậu."
Liễu Minh ngồi yên như thế, Nghiêu Nhạc hơi híp mắt, hắn đưa bút chì lên định hình rồi bắt đầu phác họa.
Thời gian trôi qua rất lâu rất lâu nhưng Liễu Minh cũng không thấy mỏi, mà Nghiêu Nhạc cũng không dừng lại. Hắn vẽ rất chăm chú, ngón tay thon dài, linh hoạt phác họa ra từng đường nét khuôn mặt của Liễu Minh. Trên giấy chính là thiếu niên tươi cười híp mắt, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Hôm nay bầu trời xanh thăm thẳm, nhưng lại có gì đó rất khác...
Lời tác giả: Tôi cảm thấy mình rất chăm chỉ a, chương mới rất nhanh đó~:3
Chương 7: Bầu trời có màu xanh rất khác...
Hai ngày cuối tuần của Liễu Minh đều bận rộn với việc làm thêm ở quán. Nghiêu Nhạc ngày hôm sau vẫn tranh thủ đi đến đón cậu, hắn còn oán trách nói rằng vì cậu mà hắn lỡ mất thời gian xem phim, cậu nhất định phải làm món sườn xào chua ngọt cho hắn. Ban đầu Liễu Minh còn cãi lại dữ lắm, nhưng hắn vừa cười một cái, là cậu đã chẳng hiểu vì sao hết cách.
Đầu tuần vừa đến việc học bắt đầu trở nên căng thẳng, cả trường đều đi vào chuẩn bị cho kì thi khảo sát đầu năm thường niên, dù nó không quá quan trọng nhưng cũng chẳng có ai dám lơi là.
Lớp của Liễu Minh cũng vội vã chuẩn bị, đến cả đám người Mộc Gia Họa bình thường cà lơ phất phơ mà cũng ngoan ngoãn đi ôn bài.
Liễu Minh mang theo bài tập chạy lại chỗ Kiều Khả, nịnh nọt nói: "Lớp trưởng yêu dấu, giúp tao một chút đi."
Kiều Khả còn đang bận giảng bài cho Mộc Gia Họa và Bao Hỉ, nhìn cũng không thèm nhìn đã vội xua Liễu Minh đi: "Biến biến, tao còn đang bận với hai tên ngốc này, thời gian đâu mà quản thêm mày! Tìm người khác đi."
Mộc Gia Họa cùng Bao Hỉ đang làm bài tập lập tức ngẩng đầu lên: "Mày nói ai là ngốc hả?"
Kiều Khả trừng mắt nhìn hai người, hung ác nói: "Không phải nói tụi mày sao! Giải bài nhanh lên!!"
"Không phải, không phải! Tụi mày bị ngu à, làm như này mới đúng."
"Công thức đó ai dạy mày vậy Bao Hỉ!"
"Ngu đéo chịu được! Dấu trừ này không phải để ở đây!"
"Lớp trưởng, đừng đánh nữa mà!!!"
Liễu Minh lắc đầu, rời đi trong tiếng rống giận của Kiều Khả và tiếng kêu thảm thiết của Mộc Gia Họa cùng Bao Hỉ.
Liễu Minh trở về chỗ bắt đầu tự mình tìm hiểu, nhưng chẳng được bao lâu là cậu đã nằm dài ra bàn. Một tay vò vò đầu một tay cầm bút vẽ nghệch ngoạc lên giấy nháp, hết than ngắn lại thở dài.
Một lúc sau Liễu Minh xoay đầu, nhìn Nghiêu Nhạc đang nghiêm túc giải bài tập, rầu rĩ nói: "Nghiêu Nhạc, tôi không biết làm!"
Tay cầm bút của Nghiêu Nhạc hơi khựng lại, hắn quay qua nhìn cậu: "Đem qua đây, tôi chỉ cậu."
Liễu Minh bật dậy, cầm vỡ bài tập đi đến ngồi đối diện Nghiêu Nhạc, cười hì hì.
"Không biết làm bài nào?" Nghiêu Nhạc gõ gõ đuôi bút lên bàn hỏi.
Liễu Minh mở tập ra, nghiêm túc chỉ vào những bài mình không biết làm, cậu chỉ làm được những bài cơ bản còn lại tất cả đều không biết làm.
Nghiêu Nhạc cau mày, tỏ ra ghét bỏ nói: "Chẳng biết 12 năm qua cậu học cái gì nữa."
Liễu Minh lại vò vò tóc, buồn bực vô cùng: "Tôi ghét Toán, cuộc đời tôi định sẵn là không có duyên phận với môn Toán rồi!"
"Bớt nhảm, đưa giấy nháp đây."
Liễu Minh đưa giấy nháp cho Nghiêu Nhạc, hắn cầm lấy rồi giải cho Liễu Minh một bài trước, sau đó mới nói: "Bài này không khó chỉ cần chú ý một chút là sẽ biết làm, cứ dựa vào công thức đã học lần trước sau đó thay số biến đổi, dùng máy tính tính thì sẽ ra kết quả, như vậy nè... hiểu không?"
Giọng Nghiêu Nhạc rất trầm, lúc nhẹ giọng giảng giải thì lại rất dịu dàng, Liễu Minh cái hiểu cái không gật đầu liên tục.
Nghiêu Nhạc nhíu mày, cầm bút gõ cái bốc lên trán Liễu Minh: "Tập trung vào cho tôi!"
Liễu Minh bụm trán, liên tục kêu đau, Nghiêu Nhạc cũng không quan tâm, lại giải thêm một bài cho Liễu Minh nhìn, rồi mới đưa giấy nháp cho cậu: "Những bài khác đều làm tương tự như hai dạng này, chỉ cần áp dụng công thức vào là được, làm thử đi rồi tôi sửa cho cậu."
"Được!" Liễu Minh gật đầu, rồi bừng bừng khí thế giải bài tập.
Nghiêu Nhạc nhìn thử một chút, thấy Liễu Minh coi như làm ổn thì mới quay lại làm bài tập của mình.
Thi khảo sát đầu năm mục đích là để xem thử quá trình học tập năm vừa rồi của học sinh, sau đó mới sắp xếp liệu trình học tập phù hợp với học sinh đó. Nếu người nào học tốt thì năm nay sẽ thoải mái hơn những người học kém, quá trình học sẽ không quá chặt chẽ, có thể thoải mái vui chơi, vì vậy ai cũng muốn đạt kết quả thật tốt trong kì thi này.
Lớp học rất yên lặng, mỗi một người đều đang đấu tranh với đống bài tập ôn thi cao ngất ngưởng. Chỉ là lâu lâu Kiều Khả không chịu nổi hét ầm lên một tiếng, sau đó bị Tiêu Ngà đạp một cái, hai người cãi nhau một hồi rồi lại quay về chỗ của mình làm bài, chắc là do làm bài nhiều quá đăm ra chán nên mới tìm chuyện để giải trí đi.
Nghiêu Nhạc làm xong bài tập rồi nên chống cằm nhìn Liễu Minh làm, lúc cậu làm sai thì dùng bút gõ vào đầu cậu một cái.
Qua một lúc lâu Liễu Minh mới đưa bài tập cho Nghiêu Nhạc xem: "Xong rồiiiiii"
Nghiêu Nhạc nhìn lướt qua rồi nói: "Nhớ cách làm chưa?"
"Nhớ rồi, nhưng tới thi thì không biết." Liễu Minh cười hì hì thu lại bài tập. . đam mỹ hài
Nghiêu Nhạc nhướng mày.
Liễu Minh nhanh chóng ngưng cười, gật gật đầu: "Nhớ rồi, nhớ rồi! Tôi chắc chắn sẽ nhớ rõ!"
Lúc này Kiều Khả mới đứng lên, vỗ vỗ bàn thu hút sự chú ý của mọi người: "Được rồi, cả lớp nghỉ ngơi đi, tiết tự học chiều sẽ bắt đầu vào lúc 1 giờ. Bây giờ là 11 giờ tụi mày có 2 tiếng để nghỉ ngơi, đi đi!"
Cả đám vươn vai, rồi gọp lại thành từng nhóm rời khỏi phòng học, Liễu Minh cũng kéo Nghiêu Nhạc đi theo.
"Bao Hỉ à, mày ăn ít thôi, sắp thành cái xe lu rồi kìa." Kiều Khả chán ghét chọt chọt cái bụng mỡ của Bao Hỉ.
Mộc Gia Họa cũng cười nhạo nói: "Xe lu đã là gì, có khi còn hơn nữa đó!"
"Bao Hỉ mày cứ ăn đi, đừng quan tâm tới bọn nó." Đây là lời Tiểu Nhã an ủi.
Ba người ồn ào qua lại, còn Bao Hỉ thì chỉ lo ăn của mình, biểu hiện là đã sớm quen rồi.
Liễu Minh quay qua nói với Nghiêu Nhạc: "Bọn nó lúc nào cũng vậy, ồn ào muốn chết!"
"Cậu cũng rất ồn ào."
"Gì chứ? Gì chứ? Ai ồn ào, tôi có ồn ào sao? Nè cậu trả lời đi chứ!"
Ba người kia quay qua sang nhìn cậu: "Mày đang ồn ào đó!"
Sau đó lại cãi nhau đến nước miếng văng tứ tung chỉ vì một vấn đề nhảm shit là ai ồn ào hơn ai.
Cuối cùng Nghiêu Nhạc cũng phải lên tiếng, hắn cau mày: "Rốt cuộc mấy người có để cho tôi ăn hay không?"
Như vậy thì mới an ổn ăn uống cho được.
Lúc sau Kiều Khả đột nhiên nói: "Đúng rồi Liễu Minh, hôm trước trước có một bạn nữ hỏi tao về mày á."
"Hở? Ai?"
Cô lại nói tiếp: "Cái gì mà Linh Đan ý."
Tiểu Nhã vỗ một cái bốp lên đùi, nói: "Linh Đan lớp phó văn thể của 12C6 á hả? Trời ơi, hotgirl khối ta đó chứ đâu!"
Mộc Gia Họa ghen tị nhìn cậu: "Liễu Minh mày rốt cuộc là có vận chó gì vậy? Tao cũng muốn được hotgirl khối hỏi thăm nha."
Nghiêu Nhạc cũng chen lời vào, nhưng lời nói đầy vẻ châm chọc: "Bữa đó cậu ta còn được cho đi nhờ ô và tặng kẹo nữa kìa."
Liễu Minh ngượng ngùng cười: "Làm gì có... làm gì có chứ..."
"Mày là cái đồ đáng ghét, không biết chia sẻ cho anh em!" Bao Hỉ và Mộc Gia Họa nhào đến cù lét Liễu Minh.
Kiều Khả và Tiểu Nhã cũng tiếp tay, cười ngặt nghẽo: "Mùa xuân của Liễu Minh tới rồi~~"
Liễu Minh cười không ngừng, cậu yếu ớt hướng về phía Nghiêu Nhạc cầu cứu: "Nghiêu, Nghiêu Nhạc... ha ha... cứu tôi, cứu tôi,... ha ha..."
Nhưng Nghiêu Nhạc chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nở nụ cười, sau đó hờ hững đút tay vào túi quần rời đi, không hề để ý đến lời cầu cứu của Liễu Minh.
Tiếng chuông vào học vang lên, bầu trời nắng rực rỡ, lá vàng rung rinh trong gió rồi thả mình xuống, lặng lẽ hạ cánh trên mặt đất. Mùa thu thật sự đến rồi, đến cùng với tiếng cười lanh lảnh của thiếu niên.
Thời gian thấm thoát trôi, ngày thi đã gần kề, khoảng sân trường đầy lá vàng rơi, cơn mưa rào thoáng đến rồi thoáng đi.
Liễu Minh đứng dựa vào lan can trên sân thượng, cơn gió thổi tung mái tóc của cậu, cậu híp mắt, cười lên.
"Nghiêu Nhạc, hôm nay trời thật đẹp."
"Nhảm!"
"Đương không cái cộc dị..." Liễu Minh khẽ lầm bầm, rồi hơi cúi người xuống, nhìn đỉnh đầu mềm mại của Nghiêu Nhạc. Hắn đang vẽ cảnh sân trường đầy lá vàng, cậu trầm tư nghĩ ngợi một lúc rồi xoay người ngồi xổm xuống đối diện hắn, mở miệng: "Nghiêu Nhạc, cậu vẽ cho tôi một bức đi."
Nghiêu Nhạc nghiêng đầu, ngắm nghía khuôn mặt trước mắt, thiếu niên cười híp mắt nhìn hắn, hai tay thả lỏng buông trên đầu gối. Lại một cơn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đang rối loạn của thiếu niên trông có vẻ càng rối hơn.
Ngay lúc Liễu Minh cho rằng Nghiêu Nhạc sẽ không đồng ý, thì hắn lại đột nhiên trả lời: "Được."
Liễu Minh vui vẻ không thôi, đang định đứng lên thì lại nghe hắn bảo: "Giữ nguyên tư thế đó, tôi vẽ cho cậu."
Liễu Minh ngồi yên như thế, Nghiêu Nhạc hơi híp mắt, hắn đưa bút chì lên định hình rồi bắt đầu phác họa.
Thời gian trôi qua rất lâu rất lâu nhưng Liễu Minh cũng không thấy mỏi, mà Nghiêu Nhạc cũng không dừng lại. Hắn vẽ rất chăm chú, ngón tay thon dài, linh hoạt phác họa ra từng đường nét khuôn mặt của Liễu Minh. Trên giấy chính là thiếu niên tươi cười híp mắt, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Hôm nay bầu trời xanh thăm thẳm, nhưng lại có gì đó rất khác...
Lời tác giả: Tôi cảm thấy mình rất chăm chỉ a, chương mới rất nhanh đó~:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất