Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn
Chương 80
Đừng bao giờ xem nhẹ năng lực hành động của bộ máy một quốc gia.
Sau khi vụ việc tằm mẹ được đưa tin, các trung tâm phòng chống khu huyện đã xếp hàng dài tiến hành kiểm đo giá trị ô nhiễm.
Thuốc diệt côn trùng do viện nghiên cứu số 1, số 3 và số 7 hợp tác sản xuất đã được phun tại hàng nghìn hộ gia đình. Không riêng gì sâu tằm, trong thời gian ngắn, số lượng ruồi muỗi các loại tại thành phố A đã giảm hơn hẳn.
Tiếc rằng loại thuốc diệt côn trùng này vô dụng với ruồi bọ thành phố X. Do lượng thông tin hữu dụng quá ít nên đến giờ viện nghiên cứu vẫn chưa nắm được nguyên lý vận hành của Lò Sát Sinh.
[ Lò Sát Sinh có thể tồn tại nhiều năm như vậy tại thành phố X cũng dễ hiểu. ] Hệ thống đánh giá: [ Bà chủ Lò Sát Sinh rất giỏi trong việc tiến lui có chừng mực, khiêu vũ trên sợi tơ đỏ sức chịu đựng của trung tâm phòng chống. Chứ đám có tính nguy hại khá lớn như Thần Quốc, vườn cây,…vv thì đều bị kiểm soát hết rồi. ]
Đây là quyết tâm của bộ Hành Động Đặc Biệt nói riêng và của loài người nói chung. Dẫu tử thương nặng nề cũng phải cá chết lưới rách, khiến cho những vật ô nhiễm cấp cao khác phải kiêng kỵ đôi phần.
Khi “Kế hoạch Mồi Lửa” bắt đầu vào 80 năm trước, bệnh ô nhiễm vừa mới lộ diện. Tất cả mọi người đều bó tay hết cách với loại bệnh lạ lẫm này. Một phần đề xuất tránh né, thành lập căn cứ cho người sống sót hoặc chạy trốn lên vũ trụ; phần còn lại lựa chọn đối đầu trực tiếp với vật ô nhiễm.
Do đó, nhóm người tình nguyện đầu tiên, mười ba viện nghiên cứu, bộ hành động đặc biệt và trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm đã ra đời.
Mồi lửa có thể suy tàn, nhưng nó sẽ không bao giờ tắt.
Lớp trưởng không hề hay biết bản thân thấy sắc đẹp nảy lòng tham, quyết định mời Lục Ngôn tham gia họp lớp về cơ bản đã tương đương với việc gián tiếp cứu thành phố A. Lãnh đạo trường học đều hài lòng về anh ta hơn hẳn, có hy vọng sang năm chuyển từ thực tập sinh thành chính thức.
Hệ thống nói: [ Tôi cảm thấy cậu có thể về thành phố K rồi. Lữ Tri chần chờ tại thành phố A một ngày, cảm thấy quá nguy hiểm nên đã từ bỏ truy vết đơn đặt hàng của đồ tể. ]
Lục Ngôn nhíu mày: “Vậy sao?”
Anh cứ ngờ ngợ rằng mục đích hệ thống để anh tới thành phố A lần này chính là để giải quyết Thánh Thần và tằm mẹ.
Hệ thống nổi giận: [ Sao cậu lại đổ oan cho người vô tội vậy chứ! ]
[ Viện nghiên cứu số 1 sắp bị phá tới nơi. Đến lúc đó toàn bộ Thiên Khải Giả trong thành phố đều sẽ bị điều đi bảo vệ viện nghiên cứu. Cậu cũng không ngoại lệ. Tuy rằng trong mắt tôi cậu vẫn yếu xìu, là nhãi con ngoan cần được bảo vệ, nhưng đặt tại toàn thể Thiên Khải Giả thì chính là kẻ mạnh nằm trong top 7% thứ hạng đầu, thậm chí đủ khả năng trở thành đội trưởng một tiểu đội. Nếu cậu không muốn cùng làm việc xấu thì có thể quay về thành phố K. ]
Số lượng hội viên đăng ký diễn đàn Thiên Khải hiện tại rơi vào khoảng hơn 70.000. Top 7% thứ hạng đầu thuộc cỡ 5000 người mạnh nhất.
Giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn hiện giờ đã đạt tới 4000. Nếu quay ngược thời gian trở về quá khứ thì đừng nói cá người, đến tảo người anh cũng chém được vài con.
Đổi những gì anh từng trải qua cho bất kỳ Thiên Khải Giả nào khác cùng trình độ đều không tài nào sống sót.
Lục Ngôn nghĩ một lúc, quyết định: “Thôi, ta ở lại thành phố A.”
Viện nghiên cứu số 1 bị phá hay không không quan trọng, chủ yếu là do anh muốn gặp một số minh chứng lịch sử.
Anh hơi muốn về bệnh viện làm phẫu thuật. Nói với liên lạc viên ý định này xong, chủ nhiệm Lý cho biết có thể thêm vị trí cho anh tại bệnh viện trực thuộc Đại học Yến Kinh.
Lục Ngôn thử tính khoảng cách từ biệt thự ngoại thành đến bệnh viện trực thuộc và thời gian di chuyển hàng ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn ở nhà làm cá mặn.
Lần nằm dài này kéo dài rất nhiều ngày.
Để xem viện nghiên cứu đốt pháo hoa, Lục Ngôn bắt đầu luyện tập sử dụng vũ khí nóng tại trường bắn.
Sử dụng thiên phú quá độ sẽ làm tăng nhanh tốc độ bệnh biến, vậy nên tổng bộ luôn không ngừng phát triển sức mạnh của vũ khí nóng.
Khẩu súng lục trong tay Lục Ngôn chính là sản phẩm của viện nghiên cứu số 5. Nó có giá 2000 điểm cống hiến, tạo được thương tổn khổng lồ với vật ô nhiễm có giá trị ô nhiễm nằm trong khoảng 1500. Sử dụng loại này giải quyết một số vật ô nhiễm yếu rất tiện lợi.
Ban đầu Lục Ngôn chỉ sử dụng đạn thường, về sau đã đổi thành đạn dược đặc biệt do viện nghiên cứu sản xuất. Loại trước để luyện độ chính xác, loại sau thì để nhanh chóng làm quen với viên đạn có chất liệu đặc biệt, tránh gặp phải sai lệch khi thực chiến.
Đôi khi khác biệt chút thôi cũng là trí mạng rồi.
Viên đạn dùng để luyện súng này rất quý giá. Mỗi tháng trung tâm cung cấp 50 viên miễn phí, số còn lại cần phải mua bằng điểm cống hiến.
Viên đạn là một loại vật ô nhiễm dạng hạt đậu Hà Lan. Thiên Khải Giả cấp C như Lục Ngôn mỗi tháng chỉ được 500 viên. Do thường xuyên bị cá vua ăn vụng nên đạn của Lục Ngôn hao hụt với tốc độ rất khiếp người. Ít nhất một nửa đều rơi vào cái miệng to như chậu máu của con trai cả ngoan.
Điều này khiến cho hệ thống cười khẩy liên tục: [ Cậu cứ chiều nó tiếp đi. ]
Thỉnh thoảng Đường Tầm An cũng tới trường bắn luyện súng, tiện thể giả vờ lơ đãng làm rơi rất nhiều đạn, giúp Lục Ngôn luyện tập một cách thuận lợi.
Hắn nhiều tiền, điểm cống hiến còn nhiều hơn, dùng mãi không hết.
Bây giờ hơn nửa số vật phẩm linh năng cao cấp trong kho hàng trung tâm thành phố A đều do Đường Tầm An trưng dụng từ tay các vật ô nhiễm rồi nộp lên tổng bộ.
Thật ra hắn quen sử dụng đao hơn, song vẫn là câu nói kia: Chỉ cần sống đủ lâu thì mỗi thứ đều có thể biết một chút.
Đường Tầm An luyện súng rất tập trung, nhưng khi sờ tới hộp đạn, hắn bỗng bất cẩn chạm vào đầu lưỡi đang ăn vụng đạn của cá vua.
Khi nhìn thấy chiếc lưỡi mềm mụp màu đỏ kia, Đường Tầm An sửng sốt khoảng ba giây, sau đó nhìn theo chiếc lưỡi này, thấy được Lục Ngôn cách đó mấy mét.
Bây giờ cá vua đã có thể chạy khắp các nơi trong cơ thể Lục Ngôn, tuy nhiên nó vẫn biết chừng mực, không bơi loạn tới chỗ không nên tới, lúc này đang mọc ra từ mu bàn tay Lục Ngôn.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói: “Dọa anh rồi, ngại quá.”
Hành vi của cá vua đã được Lục Ngôn ngầm đồng ý. Dẫu sao cũng không thể giấu chuyện này cả đời.
Hệ thống nói: [ Xem ra cậu đang học cách tin tưởng nhân loại. Cậu đã chọn xong rồi, đúng không? ]
Lục Ngôn không tỏ ý kiến về việc này, hơn nữa còn cảm thấy hệ thống ám chỉ gì đó.
Giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn dâng lên ở mức ổn định, chiếc lưỡi của cá vua cũng ngày càng dài theo. Không chỉ dài mà còn mọc ra răng sữa trăng trắng. Răng trên chiếc lưỡi này là răng cá mập, không giống hàm răng mà giống gai nhọn trên gậy răng sói, phần đỉnh dạng móc câu, liếm một phát là xin luôn một lớp da thịt.
Nó chào hỏi Đường Tầm An, liếm láp đầu ngón tay đối phương, sau đó lập tức xơi gọn viên đạn màu vàng kim hắn đặt trên bàn một cách lộ liễu trắng trợn.
Tiếng hệ thống chứa đựng sự ai oán: [ Không tồi, xem ra cha dượng đã đạt được tán thành bước đầu của con trai cả ngoan. ]
“…” Đường Tầm An quan sát chiếc lưỡi này, im lặng một lát, mới nói: “Hình như hồ sơ tổng bộ không ghi phương hướng bệnh biến của em. Lúc trước ở Đảo Người Cá thấy chiếc đuôi của em, tôi vốn tưởng đó là ‘Hóa người cá’.”
Đầu lưỡi của Lục Ngôn ma sát lên bốn hàm răng cá mập nhòn nhọn trong khoang miệng: “Chỉ là phương hướng bệnh biến của tôi khá nhiều mà thôi.”
Nói xong, anh nã tiếp một phát đạn.
Bia di động lần này mô phỏng vật ô nhiễm hình người, viên đạn ghim trúng giữa hai đầu lông mày.
Đường Tầm An lại thoáng hơi lo lắng: “Đây là dung hợp với vật ô nhiễm sao? Thể ô nhiễm dung hợp này có ý thức tự chủ cao quá, rất nguy hiểm. Tốt nhất nên nghĩ cách loại bỏ ý thức tự chủ đi.”
Cánh rồng và đuôi rồng của Đường Tầm An cũng là sản phẩm dung hợp từ một loại vật ô nhiễm, điểm khác biệt chính là khi cấy vào đã loại bỏ ý thức tự chủ của bản thể. Tuy vậy nhưng hắn vẫn phải chịu rất nhiều tác dụng phụ, ví dụ như thường xuyên gặp di chứng sử dụng thiên phú quá độ, giá trị bệnh biến cao hơn.
Và hiển nhiên loại vật ô nhiễm dung hợp có ý thức tự chủ như loại của Lục Ngôn càng nguy hiểm hơn.
Nhiều năm trước đã từng có người nếm thử. Rất nhiều Thiên Khải Giả nhờ dung hợp kiểu vậy mà đạt được sức chiến đấu mạnh mẽ hơn, thế nhưng giai đoạn sau đều không khác gì nhau – bị vật ô nhiễm nhổ trồng vào cơ thể cắn trả.
Hắn và hệ thống cùng đưa ra một kiến nghị. Hệ thống đã biết rồi; Đường Tầm An thì vận dụng kinh nghiệm của chính mình.
Khác ở chỗ hệ thống chỉ nói trong đầu Lục Ngôn, còn hắn nói thẳng trước mặt cá vua.
Con trai cả ngoan căng phồng lên vì phẫn nộ, răng nanh mọc ra trên lưỡi càng khiến người ta sợ hãi hơn, trông rất giống như muốn đánh một trận với Đường Tầm An. Ngay lập tức, nó bị Lục Ngôn ép buộc thu về.
Đường Tầm An đặt súng xuống, nghiêm túc nói: “Tôi có thể giúp em liên hệ với viện nghiên cứu số 3.”
Top 10 nhân viên trung cấp hàng năm đều có một cơ hội phẫu thuật miễn phí. Bây giờ Lục Ngôn xếp hạng nhất, thật ra chờ thanh toán cuối năm xong tự liên hệ cũng được.
Lục Ngôn trả lời gần như không chút do dự: “Không cần.”
Đường Tầm An nói: “Viện trưởng Kỷ là học trò của giáo sư Kiều, bản thân cũng có thiên phú Dung Hợp Gen. Tỉ lệ thất bại rất thấp, hơn nữa dù thất bại cũng chỉ là không hoàn thành cướp đoạt ý thức vật ô nhiễm thôi, ảnh hưởng không lớn.”
Hắn cho rằng Lục Ngôn đang lo về hiệu quả của ca phẫu thuật.
Kết quả phẫu thuật dung hợp của Đường Tầm An chính là kiệt tác kết hợp giữa khoa học công nghệ của loài người và tiến hóa của cộng đồng tự nhiên.
Thời gian tồn tại của hắn và viện nghiên cứu dài gần bằng nhau. Hắn tận mắt chứng kiến mấy độ thay đổi, trong đó dĩ nhiên có cả một ít thực nghiệm thất bại, tuy nhiên nhìn chung thì đều đang dẫn đường cho con người đi về hướng tốt đẹp hơn.
Nói cách khác, hắn cũng không rõ viện nghiên cứu số 1 đã đi chệch khỏi quỹ đạo ước nguyện thành lập ban đầu.
Do đó tâm lý Lục Ngôn càng bài xích những cá nhân và y học liên qua tới viện nghiên cứu hơn. Dù là bác sĩ nhưng anh lại cực kỳ ghét bản thân phải nằm lên bàn phẫu thuật.
[ Những người khác cố ý lừa hắn về một số tin tức. Bọn họ mong tín ngưỡng của Đường Tầm An sẽ không bị dao động. ]
Cặp mắt màu vàng kim kia vẫn trong trẻo sạch sẽ như trước, tựa hồ trùng khớp với năm 19 tuổi.
Đường Tầm An 19 tuổi từng tiếp nhận hơn một trăm lần phẫu thuật dung hợp cải tạo. Khi gặp Lục Ngôn, hắn thê thảm đáng thương, như mèo con trong thùng rác phải chịu hết toàn bộ ngược đãi.
Thế nhưng Lục Ngôn chưa từng hỏi hắn có hối hận hay không. Bởi khả năng cao Đường Tầm An cũng sẽ không hối hận.
Lục Ngôn suy nghĩ một lát, quyết định bỏ qua chủ đề này.
Anh tiến lên một bước, cầm tay Đường Tầm An, áp lòng bàn tay lên mu bàn tay hắn, nói: “Cúi đầu, tôi có lời muốn hỏi anh.”
Đường Tầm An sửng sốt, hơi khom lưng.
Giọng Lục Ngôn vang lên bên tai hắn: “Tôi muốn biết… anh giấu Dụ Tri Tri tới ngày nào trong tương lai?”
Nói xong, Lục Ngôn bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Đường Tầm An.
Đây là chuyện Lục Ngôn rất muốn biết sau khi tiến vào giấc mơ ở Vườn Lạc Xuyên.
Sau này anh từng xem tư liệu của tổng bộ, trên đó thậm chí không hề nhắc tới cái tên Dụ Tri Tri này, chỉ ghi là “Số 0”. Sự tồn tại của số 0 đến bây giờ vẫn gây ra một ít tranh luận.
Lục Ngôn từng hỏi hệ thống, song hệ thống nói mình không có quyền hạn.
Nói cách khác, đây cũng là chuyện Lục Ngôn tạm thời chưa cách nào biết được.
Vậy nên anh quyết định hỏi thẳng đương sự.
Cơ bắp trên cánh tay Đường Tầm An lập tức căng chặt.
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi trả lời: “Tôi giấu tới ngày mà tôi chết.”
“Sau đó thì sao?”
Ánh mắt Đường Tầm An trở nên dịu dàng: “Sau đó, tôi giao Tri Tri cho em.”
“Khi ấy, em là… hy vọng.”
Lục Ngôn không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy.
Trước nay anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày từ “hy vọng” này sẽ đáp lên vai mình.
Vào lúc này, hệ thống bỗng xuất hiện như một bà già ác độc cầm gậy gộc đánh uyên ương, đột ngột cất lời: [ Cắt ngang một chút. Cắt ngang một chút. ]
[ Các anh em, viện nghiên cứu số 1 nổi lửa rồi. ]
Sau khi vụ việc tằm mẹ được đưa tin, các trung tâm phòng chống khu huyện đã xếp hàng dài tiến hành kiểm đo giá trị ô nhiễm.
Thuốc diệt côn trùng do viện nghiên cứu số 1, số 3 và số 7 hợp tác sản xuất đã được phun tại hàng nghìn hộ gia đình. Không riêng gì sâu tằm, trong thời gian ngắn, số lượng ruồi muỗi các loại tại thành phố A đã giảm hơn hẳn.
Tiếc rằng loại thuốc diệt côn trùng này vô dụng với ruồi bọ thành phố X. Do lượng thông tin hữu dụng quá ít nên đến giờ viện nghiên cứu vẫn chưa nắm được nguyên lý vận hành của Lò Sát Sinh.
[ Lò Sát Sinh có thể tồn tại nhiều năm như vậy tại thành phố X cũng dễ hiểu. ] Hệ thống đánh giá: [ Bà chủ Lò Sát Sinh rất giỏi trong việc tiến lui có chừng mực, khiêu vũ trên sợi tơ đỏ sức chịu đựng của trung tâm phòng chống. Chứ đám có tính nguy hại khá lớn như Thần Quốc, vườn cây,…vv thì đều bị kiểm soát hết rồi. ]
Đây là quyết tâm của bộ Hành Động Đặc Biệt nói riêng và của loài người nói chung. Dẫu tử thương nặng nề cũng phải cá chết lưới rách, khiến cho những vật ô nhiễm cấp cao khác phải kiêng kỵ đôi phần.
Khi “Kế hoạch Mồi Lửa” bắt đầu vào 80 năm trước, bệnh ô nhiễm vừa mới lộ diện. Tất cả mọi người đều bó tay hết cách với loại bệnh lạ lẫm này. Một phần đề xuất tránh né, thành lập căn cứ cho người sống sót hoặc chạy trốn lên vũ trụ; phần còn lại lựa chọn đối đầu trực tiếp với vật ô nhiễm.
Do đó, nhóm người tình nguyện đầu tiên, mười ba viện nghiên cứu, bộ hành động đặc biệt và trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm đã ra đời.
Mồi lửa có thể suy tàn, nhưng nó sẽ không bao giờ tắt.
Lớp trưởng không hề hay biết bản thân thấy sắc đẹp nảy lòng tham, quyết định mời Lục Ngôn tham gia họp lớp về cơ bản đã tương đương với việc gián tiếp cứu thành phố A. Lãnh đạo trường học đều hài lòng về anh ta hơn hẳn, có hy vọng sang năm chuyển từ thực tập sinh thành chính thức.
Hệ thống nói: [ Tôi cảm thấy cậu có thể về thành phố K rồi. Lữ Tri chần chờ tại thành phố A một ngày, cảm thấy quá nguy hiểm nên đã từ bỏ truy vết đơn đặt hàng của đồ tể. ]
Lục Ngôn nhíu mày: “Vậy sao?”
Anh cứ ngờ ngợ rằng mục đích hệ thống để anh tới thành phố A lần này chính là để giải quyết Thánh Thần và tằm mẹ.
Hệ thống nổi giận: [ Sao cậu lại đổ oan cho người vô tội vậy chứ! ]
[ Viện nghiên cứu số 1 sắp bị phá tới nơi. Đến lúc đó toàn bộ Thiên Khải Giả trong thành phố đều sẽ bị điều đi bảo vệ viện nghiên cứu. Cậu cũng không ngoại lệ. Tuy rằng trong mắt tôi cậu vẫn yếu xìu, là nhãi con ngoan cần được bảo vệ, nhưng đặt tại toàn thể Thiên Khải Giả thì chính là kẻ mạnh nằm trong top 7% thứ hạng đầu, thậm chí đủ khả năng trở thành đội trưởng một tiểu đội. Nếu cậu không muốn cùng làm việc xấu thì có thể quay về thành phố K. ]
Số lượng hội viên đăng ký diễn đàn Thiên Khải hiện tại rơi vào khoảng hơn 70.000. Top 7% thứ hạng đầu thuộc cỡ 5000 người mạnh nhất.
Giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn hiện giờ đã đạt tới 4000. Nếu quay ngược thời gian trở về quá khứ thì đừng nói cá người, đến tảo người anh cũng chém được vài con.
Đổi những gì anh từng trải qua cho bất kỳ Thiên Khải Giả nào khác cùng trình độ đều không tài nào sống sót.
Lục Ngôn nghĩ một lúc, quyết định: “Thôi, ta ở lại thành phố A.”
Viện nghiên cứu số 1 bị phá hay không không quan trọng, chủ yếu là do anh muốn gặp một số minh chứng lịch sử.
Anh hơi muốn về bệnh viện làm phẫu thuật. Nói với liên lạc viên ý định này xong, chủ nhiệm Lý cho biết có thể thêm vị trí cho anh tại bệnh viện trực thuộc Đại học Yến Kinh.
Lục Ngôn thử tính khoảng cách từ biệt thự ngoại thành đến bệnh viện trực thuộc và thời gian di chuyển hàng ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn ở nhà làm cá mặn.
Lần nằm dài này kéo dài rất nhiều ngày.
Để xem viện nghiên cứu đốt pháo hoa, Lục Ngôn bắt đầu luyện tập sử dụng vũ khí nóng tại trường bắn.
Sử dụng thiên phú quá độ sẽ làm tăng nhanh tốc độ bệnh biến, vậy nên tổng bộ luôn không ngừng phát triển sức mạnh của vũ khí nóng.
Khẩu súng lục trong tay Lục Ngôn chính là sản phẩm của viện nghiên cứu số 5. Nó có giá 2000 điểm cống hiến, tạo được thương tổn khổng lồ với vật ô nhiễm có giá trị ô nhiễm nằm trong khoảng 1500. Sử dụng loại này giải quyết một số vật ô nhiễm yếu rất tiện lợi.
Ban đầu Lục Ngôn chỉ sử dụng đạn thường, về sau đã đổi thành đạn dược đặc biệt do viện nghiên cứu sản xuất. Loại trước để luyện độ chính xác, loại sau thì để nhanh chóng làm quen với viên đạn có chất liệu đặc biệt, tránh gặp phải sai lệch khi thực chiến.
Đôi khi khác biệt chút thôi cũng là trí mạng rồi.
Viên đạn dùng để luyện súng này rất quý giá. Mỗi tháng trung tâm cung cấp 50 viên miễn phí, số còn lại cần phải mua bằng điểm cống hiến.
Viên đạn là một loại vật ô nhiễm dạng hạt đậu Hà Lan. Thiên Khải Giả cấp C như Lục Ngôn mỗi tháng chỉ được 500 viên. Do thường xuyên bị cá vua ăn vụng nên đạn của Lục Ngôn hao hụt với tốc độ rất khiếp người. Ít nhất một nửa đều rơi vào cái miệng to như chậu máu của con trai cả ngoan.
Điều này khiến cho hệ thống cười khẩy liên tục: [ Cậu cứ chiều nó tiếp đi. ]
Thỉnh thoảng Đường Tầm An cũng tới trường bắn luyện súng, tiện thể giả vờ lơ đãng làm rơi rất nhiều đạn, giúp Lục Ngôn luyện tập một cách thuận lợi.
Hắn nhiều tiền, điểm cống hiến còn nhiều hơn, dùng mãi không hết.
Bây giờ hơn nửa số vật phẩm linh năng cao cấp trong kho hàng trung tâm thành phố A đều do Đường Tầm An trưng dụng từ tay các vật ô nhiễm rồi nộp lên tổng bộ.
Thật ra hắn quen sử dụng đao hơn, song vẫn là câu nói kia: Chỉ cần sống đủ lâu thì mỗi thứ đều có thể biết một chút.
Đường Tầm An luyện súng rất tập trung, nhưng khi sờ tới hộp đạn, hắn bỗng bất cẩn chạm vào đầu lưỡi đang ăn vụng đạn của cá vua.
Khi nhìn thấy chiếc lưỡi mềm mụp màu đỏ kia, Đường Tầm An sửng sốt khoảng ba giây, sau đó nhìn theo chiếc lưỡi này, thấy được Lục Ngôn cách đó mấy mét.
Bây giờ cá vua đã có thể chạy khắp các nơi trong cơ thể Lục Ngôn, tuy nhiên nó vẫn biết chừng mực, không bơi loạn tới chỗ không nên tới, lúc này đang mọc ra từ mu bàn tay Lục Ngôn.
Lục Ngôn nhìn thoáng qua, bình tĩnh nói: “Dọa anh rồi, ngại quá.”
Hành vi của cá vua đã được Lục Ngôn ngầm đồng ý. Dẫu sao cũng không thể giấu chuyện này cả đời.
Hệ thống nói: [ Xem ra cậu đang học cách tin tưởng nhân loại. Cậu đã chọn xong rồi, đúng không? ]
Lục Ngôn không tỏ ý kiến về việc này, hơn nữa còn cảm thấy hệ thống ám chỉ gì đó.
Giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn dâng lên ở mức ổn định, chiếc lưỡi của cá vua cũng ngày càng dài theo. Không chỉ dài mà còn mọc ra răng sữa trăng trắng. Răng trên chiếc lưỡi này là răng cá mập, không giống hàm răng mà giống gai nhọn trên gậy răng sói, phần đỉnh dạng móc câu, liếm một phát là xin luôn một lớp da thịt.
Nó chào hỏi Đường Tầm An, liếm láp đầu ngón tay đối phương, sau đó lập tức xơi gọn viên đạn màu vàng kim hắn đặt trên bàn một cách lộ liễu trắng trợn.
Tiếng hệ thống chứa đựng sự ai oán: [ Không tồi, xem ra cha dượng đã đạt được tán thành bước đầu của con trai cả ngoan. ]
“…” Đường Tầm An quan sát chiếc lưỡi này, im lặng một lát, mới nói: “Hình như hồ sơ tổng bộ không ghi phương hướng bệnh biến của em. Lúc trước ở Đảo Người Cá thấy chiếc đuôi của em, tôi vốn tưởng đó là ‘Hóa người cá’.”
Đầu lưỡi của Lục Ngôn ma sát lên bốn hàm răng cá mập nhòn nhọn trong khoang miệng: “Chỉ là phương hướng bệnh biến của tôi khá nhiều mà thôi.”
Nói xong, anh nã tiếp một phát đạn.
Bia di động lần này mô phỏng vật ô nhiễm hình người, viên đạn ghim trúng giữa hai đầu lông mày.
Đường Tầm An lại thoáng hơi lo lắng: “Đây là dung hợp với vật ô nhiễm sao? Thể ô nhiễm dung hợp này có ý thức tự chủ cao quá, rất nguy hiểm. Tốt nhất nên nghĩ cách loại bỏ ý thức tự chủ đi.”
Cánh rồng và đuôi rồng của Đường Tầm An cũng là sản phẩm dung hợp từ một loại vật ô nhiễm, điểm khác biệt chính là khi cấy vào đã loại bỏ ý thức tự chủ của bản thể. Tuy vậy nhưng hắn vẫn phải chịu rất nhiều tác dụng phụ, ví dụ như thường xuyên gặp di chứng sử dụng thiên phú quá độ, giá trị bệnh biến cao hơn.
Và hiển nhiên loại vật ô nhiễm dung hợp có ý thức tự chủ như loại của Lục Ngôn càng nguy hiểm hơn.
Nhiều năm trước đã từng có người nếm thử. Rất nhiều Thiên Khải Giả nhờ dung hợp kiểu vậy mà đạt được sức chiến đấu mạnh mẽ hơn, thế nhưng giai đoạn sau đều không khác gì nhau – bị vật ô nhiễm nhổ trồng vào cơ thể cắn trả.
Hắn và hệ thống cùng đưa ra một kiến nghị. Hệ thống đã biết rồi; Đường Tầm An thì vận dụng kinh nghiệm của chính mình.
Khác ở chỗ hệ thống chỉ nói trong đầu Lục Ngôn, còn hắn nói thẳng trước mặt cá vua.
Con trai cả ngoan căng phồng lên vì phẫn nộ, răng nanh mọc ra trên lưỡi càng khiến người ta sợ hãi hơn, trông rất giống như muốn đánh một trận với Đường Tầm An. Ngay lập tức, nó bị Lục Ngôn ép buộc thu về.
Đường Tầm An đặt súng xuống, nghiêm túc nói: “Tôi có thể giúp em liên hệ với viện nghiên cứu số 3.”
Top 10 nhân viên trung cấp hàng năm đều có một cơ hội phẫu thuật miễn phí. Bây giờ Lục Ngôn xếp hạng nhất, thật ra chờ thanh toán cuối năm xong tự liên hệ cũng được.
Lục Ngôn trả lời gần như không chút do dự: “Không cần.”
Đường Tầm An nói: “Viện trưởng Kỷ là học trò của giáo sư Kiều, bản thân cũng có thiên phú Dung Hợp Gen. Tỉ lệ thất bại rất thấp, hơn nữa dù thất bại cũng chỉ là không hoàn thành cướp đoạt ý thức vật ô nhiễm thôi, ảnh hưởng không lớn.”
Hắn cho rằng Lục Ngôn đang lo về hiệu quả của ca phẫu thuật.
Kết quả phẫu thuật dung hợp của Đường Tầm An chính là kiệt tác kết hợp giữa khoa học công nghệ của loài người và tiến hóa của cộng đồng tự nhiên.
Thời gian tồn tại của hắn và viện nghiên cứu dài gần bằng nhau. Hắn tận mắt chứng kiến mấy độ thay đổi, trong đó dĩ nhiên có cả một ít thực nghiệm thất bại, tuy nhiên nhìn chung thì đều đang dẫn đường cho con người đi về hướng tốt đẹp hơn.
Nói cách khác, hắn cũng không rõ viện nghiên cứu số 1 đã đi chệch khỏi quỹ đạo ước nguyện thành lập ban đầu.
Do đó tâm lý Lục Ngôn càng bài xích những cá nhân và y học liên qua tới viện nghiên cứu hơn. Dù là bác sĩ nhưng anh lại cực kỳ ghét bản thân phải nằm lên bàn phẫu thuật.
[ Những người khác cố ý lừa hắn về một số tin tức. Bọn họ mong tín ngưỡng của Đường Tầm An sẽ không bị dao động. ]
Cặp mắt màu vàng kim kia vẫn trong trẻo sạch sẽ như trước, tựa hồ trùng khớp với năm 19 tuổi.
Đường Tầm An 19 tuổi từng tiếp nhận hơn một trăm lần phẫu thuật dung hợp cải tạo. Khi gặp Lục Ngôn, hắn thê thảm đáng thương, như mèo con trong thùng rác phải chịu hết toàn bộ ngược đãi.
Thế nhưng Lục Ngôn chưa từng hỏi hắn có hối hận hay không. Bởi khả năng cao Đường Tầm An cũng sẽ không hối hận.
Lục Ngôn suy nghĩ một lát, quyết định bỏ qua chủ đề này.
Anh tiến lên một bước, cầm tay Đường Tầm An, áp lòng bàn tay lên mu bàn tay hắn, nói: “Cúi đầu, tôi có lời muốn hỏi anh.”
Đường Tầm An sửng sốt, hơi khom lưng.
Giọng Lục Ngôn vang lên bên tai hắn: “Tôi muốn biết… anh giấu Dụ Tri Tri tới ngày nào trong tương lai?”
Nói xong, Lục Ngôn bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Đường Tầm An.
Đây là chuyện Lục Ngôn rất muốn biết sau khi tiến vào giấc mơ ở Vườn Lạc Xuyên.
Sau này anh từng xem tư liệu của tổng bộ, trên đó thậm chí không hề nhắc tới cái tên Dụ Tri Tri này, chỉ ghi là “Số 0”. Sự tồn tại của số 0 đến bây giờ vẫn gây ra một ít tranh luận.
Lục Ngôn từng hỏi hệ thống, song hệ thống nói mình không có quyền hạn.
Nói cách khác, đây cũng là chuyện Lục Ngôn tạm thời chưa cách nào biết được.
Vậy nên anh quyết định hỏi thẳng đương sự.
Cơ bắp trên cánh tay Đường Tầm An lập tức căng chặt.
Một lúc sau, hắn mới chậm rãi trả lời: “Tôi giấu tới ngày mà tôi chết.”
“Sau đó thì sao?”
Ánh mắt Đường Tầm An trở nên dịu dàng: “Sau đó, tôi giao Tri Tri cho em.”
“Khi ấy, em là… hy vọng.”
Lục Ngôn không ngờ mình lại nhận được câu trả lời như vậy.
Trước nay anh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày từ “hy vọng” này sẽ đáp lên vai mình.
Vào lúc này, hệ thống bỗng xuất hiện như một bà già ác độc cầm gậy gộc đánh uyên ương, đột ngột cất lời: [ Cắt ngang một chút. Cắt ngang một chút. ]
[ Các anh em, viện nghiên cứu số 1 nổi lửa rồi. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất