[Ma Đạo Tổ Sư/vong Tiện] Kiêu Dương Bất Trụy

Chương 6

Trước Sau
Liên Hoa Ổ, nơi đó rốt cục ra sao...

Ôn Chiêu bỏ đi viêm dương liệt diễm bào* của Ôn gia, mặc vào một kiện hắc y* bình thường, đi dạo xung quanh Liên Hoa Ổ, hướng những chỗ hẻo lánh mà đi.

Chuyện vặt ở Kì Sơn giao cho Ôn Tình cùng Hồng y lo liệu, những chuyện khẩn cấp hay quan trọng mới cần đến hắn xem qua, mấy chuyện điều tra này nọ cũng giao cho một đám lệ quỷ đi làm.

Hắn biết rõ nơi này là chiến tuyến giữa Kì Sơn Ôn thị và liên quân bách gia, có không ít nguy hiểm. Theo đề nghị của Ôn Tình, bên người hắn có mấy con lệ quỷ đi theo bảo hộ; nhưng nói thật, hắn thực sự không biết loại người nào đủ khả năng làm hắn bị thương, kể cả cậu.

Hắn đi dạo không có mục đích, cuối cùng lại đi đến bên cạnh một hồ sen.

Hồ sen tiêu điều, từng mảng lớn lá bị gãy, là minh chứng rõ ràng nhất cho một hồi chiến hỏa đã qua.

Nơi này đã là vùng yên bình cuối cùng mà Kì Sơn cai quản, nếu tiếp tục đi tới, thì chính là doanh trại của liên quân bách gia.

Ôn Chiêu nhảy lên một con thuyền nhỏ bên bờ hồ. Trên thuyền bám không ít rêu xanh, hiển nhiên là vì đã lâu không có người sử dụng. Ôn Chiêu vươn tay, hái một đài sen còn sót lại giữa vô số những lá sen đang dần lụi tàn.

Lúc hắn vươn tay, vô số thủy quỷ tranh nhau nhào lên, muốn cắn nuốt huyết nhục của hắn.

Hồng mâu* lóe qua, mấy con thủy quỷ kia lập tức trốn xuống nước.

Hắn cầm lấy đài sen, nhẹ nhàng hái xuống. Ôn Chiêu cầm đài sen trong tay, chậm rãi lột hai hạt, bỏ vào miệng.

Đã nhập thu, đài sen đều đã già, ăn vào có vị đắng nhè nhẹ. Ôn Chiêu nhíu mày, chậm rãi buông đài sen xuống.

Đài sen ở nơi này tuy đã bị tổn hại hơn phân nửa, nhưng từ phần còn lại vẫn nhìn ra được, số sen này được người tỉ mỉ gieo trồng. Nhưng bỏ công bỏ sức, cực nhọc ngày đêm chăm sóc, tại sao lại không đến thu hoạch, để mặc mảnh hồ sen này một mình suy bại?

Ôn Chiêu đang ngồi trên thuyền, đột nhiên nghe được một tiếng kêu nhỏ bé: "Cha, mẹ! Có tiên nhân, có tiên nhân! Chúng ta được cứu rồi phải không?"

Hắn đưa mắt tìm nơi phát ra tiếng nói kia, lại gặp được một cô bé nhỏ nhắn gầy yếu, đôi mắt mở to, quần áo trên người rách bươm, đói đến chỉ còn da bọc xương.



Cô gái nhỏ có đôi mắt sáng rực mang theo hy vọng, cất bước chạy đến bên người hắn, vừa chạy vừa hô: "Cha, mẹ, chúng ta có thể ăn cơm..."

Một người phụ nữ nhìn thấy cô bé, vội vàng chạy lại, một tay che miệng cô bé, sợ hãi mà quỳ xuống trước mặt Ôn Chiêu, run rẩy nói: "Tiên, tiên trưởng, đứa nhỏ không, không hiểu chuyện, ta lập tức mang nàng trở về..."

Hai mẹ con trước mặt Ôn Chiêu áo rách quần manh, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu.

Ôn Chiêu chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng kéo tay cô gái nhỏ.

Quá gầy! Có lẽ đôi tay này đã từng sinh trưởng trên người một đứa trẻ tràn đầy sức sống, nhưng hiện tại chỉ còn da cùng xương cốt.

Hắn triệu ra vài con lệ quỷ, lệnh bọn chúng tìm chút lương thực. Trên người Ôn Chiêu không có gì để ăn, chỉ có thể đem đài sen đặt vào đôi tay nhỏ bé kia; hắn lẳng lặng nhìn cô bé vui mừng tách hạt sen ăn.

Đài sen đã qua khỏi thời điểm thu hoạch, không còn giữ được vị ngọt nhè nhẹ vốn có của nó, chỉ còn lại đắng chát; ấy vậy mà đứa nhỏ lại vô cùng quý trọng, tay cẩn thận tách từng hạt sen, một lúc lâu mới chịu bỏ nó vào miệng, bỏ vào rồi lại luyến tiếc nuốt xuống, vui vẻ như được ăn kẹo mật ngọt ngào.

"Cám ơn ca ca! Cám ơn tiên nhân!" Đôi mắt to bị cảm xúc biết ơn lấp đầy, vui vẻ nhìn hắn; vị phu nhân đứng bên cạnh nhìn thấy đứa nhỏ thỏa mãn ăn hạt sen, vui đến sắp rơi lệ.

"Phu nhân, hồ sen này là nhà các ngươi trồng sao?" Ôn Chiêu quay đầu, nhìn về vị phu nhân đang đứng một bên kia. "Đã tốn nhiều công sức trồng trọt chăm sóc, tại sao lại bỏ mặc chúng tự sinh tự diệt?"

"Bẩm tiên trưởng, từ khi chiến tranh nổ ra, trong hồ đều là thủy quỷ. Các tiên nhân ở cuối sông hai ngày đánh một trận nhỏ năm ngày đánh một trận lớn, trong hồ thủy quỷ càng ngày càng nhiều. Chúng ta đi nhờ vả các tiên nhân ở đầu sông thì bên kia cũng nói đang đánh trận, không có thời gian hỗ trợ. Chúng ta không dám hái đài sen trong một cái hồ ăn thịt người!" Phu nhân thấy Ôn Chiêu chịu khó nghe nàng nói, lại không phải ghét bỏ đầy nàng ra thì khóc lóc kể lể như muốn đem uất ức suốt hơn một năm chiến tranh này khóc ra hết.

Cảm xúc của cô gái nhỏ đứng bên cạnh cũng hạ xuống, ôm đài sen trong tay, rầu rĩ nói: "Lúc trước, mỗi ngày A Cha cùng Nha Nha đi hái đài sen, hái xong lại đi chợ bán lấy tiền đổi gạo hoặc sẽ mua một ít đồ chơi cho Nha Nha. Nha Nha trước kia ghét ăn đài sen, nhưng hiện giờ... Nha Nha rất muốn ăn đài sen... Nha Nha tiếc, không dám ăn đài sen quá nhiều..."

Ôn Chiêu im lặng nghe hai mẹ con nói.

Bởi vì chiến tranh giữa liên quân bách gia cùng Kì Sơn Ôn thị, sông hồ trong khu vực này đều bị ô nhiễm, thủy quỷ có ở khắp nơi. Đối với những người sống lâu năm nơi đây, chọn bắt cá trồng sen mà sống, thì chẳng khác nào đem nước, từ dịu dàng như mẹ hiền trở thành quái vật ăn thịt người không nhả xương. Bọn họ không còn đường nào khác để mưu sinh, đến tiên môn thế gia xin giúp đỡ lại không người nào chịu để ý tới; bọn họ chỉ còn nước ngồi chờ chết.

Rõ ràng trong hồ đều là đài sen, nhưng những đứa nhỏ ở đây đến cả đài sen cũng không ăn được.



Nghe vị phu nhân kia nói, mấy ngày trước phụ thân của đứa nhỏ này vì muốn cho đứa nhỏ đỡ đói, đã bơi thuyền đi hái đài sen, bàn tay bị thủy quỷ cắn một cái, kéo xuống một khối thịt, không có tiền mua thuốc, miệng vết thương liên tục chuyển biến xấu, bây giờ vẫn còn nằm trên giường.

Chiến tranh...

Ôn Chiêu mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô gái nhỏ lại tràn ngập bi thương.

Hắn lấy một ít bạc trên người ra, đặt vào tay cô bé, nhẹ giọng: "Đi mua đồ ăn, cũng mời một vị y sư chữa thương cho phụ thân. Nhóc..."

"Có thể đi hái đài sen rồi. Ta đảm bảo, nơi này sẽ không bao giờ ăn thịt người nữa!"

Cô gái nhỏ ngạc nhiên nhìn hắn, lại nhìn số bạc nặng trong tay, đôi tay nắm chặt, như là đang nắm thứ gì đó quý giá nhất thế giới vậy.

"Thật sao... thật sự có thể đi hái sen sao?"

"Ta không lừa nhóc!" Ôn Chiêu nắm tay cô bé, chậm rãi đem tay của cô nhúng vào nước.

Oán khí đen đặc trong ao chậm rãi tán đi; vong linh trong ao được an ủi, từ từ tiêu tán.

Cô gái nhỏ ban đầu còn có chút sợ hãi, sau khi nhìn đến tay mình thật sự chìm vào nước, vừa mừng vừa sợ nhảy dựng lên, xoay người chạy về hướng vị phu nhân kia.

"A nương, nước không ăn thịt người! Nước không ăn thịt người!"

Ôn Chiêu đứng cạnh ao, nhìn hai mẹ con vui vẻ nói chuyện với nhau, lặng lẽ rời đi.

Chỉ mấy con thủy quỷ bình thường, đối với tu sĩ mà nói chỉ là một cái nhấc tay, đối với dân chúng lại là một tai nạn sâu nặng...

Nơi này chỉ là một chiến tuyến nhỏ nhoi, vậy các nơi khác thì sao?

Chiến tranh giữa Ôn gia và liên quân bách gia, rốt cục là làm bao nhiêu dân chúng vô tội chịu cảnh lầm than?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau