[Ma Đạo Tổ Sư/vong Tiện] Kiêu Dương Bất Trụy

Chương 9

Trước Sau
Ôn gia bên này bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, liên quân bách gia bên kia đã loạn thành một đoàn.

Hàm Quang Quân, là Hàm Quang Quân! Là một người sống sờ sờ cứ yên lặng biến mất mà không một ai hay biết!

A, không phải, không phải biến mất, là bị người bắt đi. Không những bắt Hàm Quang Quân đi mà còn vô cùng kiêu ngạo để lại tờ giấy, nói mượn Hàm Quang Quân ba tháng, ba tháng sau sẽ trả, còn nói bọn họ không cần lo lắng.

Tờ giấy nho nhỏ bị đưa đến trên tay Lam Hi Thần, người vừa mới ra roi thúc ngựa đến. Lúc nhìn đến tờ giấy này, Lam Hi Thần suýt nữa không giữ được quy phạm cả đời.

Không lo lắng... không lo lắng cái đầu nhà ngươi!

Vong Cơ có tu vi cao thâm, lại có người đủ khả năng vô thanh vô tức lẻn vào quân doanh bắt đi; điều này chứng minh, người tới có tu vi cao hơn Vong Cơ nhiều, không biết là địch hay bạn, Vong Cơ hiện tại ở trong tay hắn thì sẽ rơi vào kết cục gì không ai dám tưởng tượng. Chuyện này có thể không lo lắng sao?

"Hi Thần, bình tĩnh đi! Nếu đối phương để lại tờ giấy này thì ít nhất chúng ta biết Vong Cơ hiện tại không có chuyện gì." Nhiếp Minh Quyết ngồi cạnh an ủi, kế bên là Nhiếp Hoài Tang đang hận không thể đào hố chôn mình.

"Hắn bắt Vong Cơ làm gì?" Lam Hi Thần bình tĩnh một chút, làm dịu đi trái tim đang điên cuồng nhảy nhót vì kinh sợ của mình.

Không giống uy hiếp, cũng không phải muốn giết Vong Cơ, vậy nên người kia bắt Vong Cơ để làm gì?

"Hắn... không giống như... đang khiêu khích..." Nhiếp Hoài Tang ngồi một bên tranh thủ chen vào một câu.

Nhiếp Hoài Tang thu được hai ánh mắt đằng đằng sát khí ngay sau khi nói hết câu, một là từ ca ca ruột của hắn, một là từ Lam Hi Thần; bất quá, may mắn may mắn, sát khí không phải hướng hắn tới.

Nhiếp Minh Quyết rút ra Bá Hạ, mười phần tức giận quát: "Kì Sơn Ôn thị! Cuồng vọng!"

Nhiếp Hoài Tang rùng mình một cái: "Đại, đại ca, ngươi bình tĩnh một chút, ta có chuyện muốn nói! Nếu Kì Sơn Ôn thị muốn bắt Lam Nhị công tử, khẳng định sẽ bắt người ở trước doanh trướng làm con tin hoặc im hơi lặng tiếng đem người mang đi rồi để lại thư đòi tiền chuộc, không có chuyện để lại tờ giấy kì lạ như vậy nha!"

Hình như... có chút đạo lý....

Vậy nên, là ai bắt Vong Cơ? Lại vô cùng nhàm chán tới mức để lại tờ giấy không có ý nghĩa này, đây chắc chắn không phải chuyện mà người thường có thể làm!

Lẽ nào... tiên tử nào đó thầm mến Lam Vong Cơ, cầu mà không được, tìm người đem hắn mang về để giải nỗi khổ tương tư! Thoại bản* đều có tình tiết như vậy nha!

Có điều, tiên tử có đủ năng lực bắt Lam Vong Cơ, đảo mắt khắp bách gia tiên môn, hình như không có ai...



"Từ từ!" Trong lúc lơ đãng nhìn thoáng qua tờ giấy, Nhiếp Hoài Tang giật mình, "Chữ viết này, hình như có chút quen mắt..."

"Quen mắt? Hoài Tang! Ngươi biết là ai?" Lam Hi Thần, đang lo lắng cho đệ đệ đến nát tâm, vừa nghe được manh mối liền hỏi lại ngay.

"Loại chữ viết tùy ý nhưng không mất khí khái, hiển nhiên không phải người bình thường có thể viết ra, hình như... hình như là..."

"Hình như là cái gì?" Nhiếp Minh Quyết cùng Lam Hi Thần đứng cạnh đã sớm nổi giận.

"Hình như là..." Nhiếp Hoài Tang càng nói càng nhỏ, "Hình như là chữ viết của Ngụy huynh."

Ngụy huynh? Ngụy Vô Tiện?

Lam Hi Thần sửng sốt, nếu hắn nhớ không lầm, vị Ngụy công tử này là vị bằng hữu hiếm có của Vong Cơ; chỉ là sau khi diệt môn Liên Hoa Ổ xảy ra thì mất tích, đã hơn một năm không tìm được người rồi.

"Hoài Tang, ngươi xác định là Ngụy công tử sao?" Lam Hi Thần muốn có một xác nhận có thể tin tưởng được.

"Không nắm chắc, nhưng chữ viết này cùng chữ của Ngụy huynh rất giống nhau."

Tuy dựa vào chữ viết không thể nói lên được cái gì, nhưng chút manh mối này đã đủ cho Lam Hi Thần miễn cưỡng thở phào một hơi. Nếu thật người đó là Ngụy công tử, có lẽ Vong Cơ sẽ không gặp nguy hiểm, bất quá không thể không phòng ngừa.

Cục diện hiện tại làm Lam Hi Thần không thể thoát thân đi tìm Lam Vong Cơ, hắn hiện tại chỉ có thể phái vài người ra ngoài tìm tung tích, nếu không, đây chính là một mối nguy hiểm cực lớn với bách gia tiên môn.

——

Bên phía Ôn Chiêu, hắn đang ngồi trong một sơn động, bên cạnh hắn là Lam Vong Cơ vẫn còn đang hôn mê.

Lông mi của Lam Vong Cơ run run, người cũng chậm rãi tỉnh lại.

"Tỉnh rồi?" Ôn Chiêu nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Lam Vong Cơ.

"Đây... là đâu?" Lam Vong Cơ mê mang hỏi, tay chạm vào tay Ôn Chiêu, xác nhận có độ ấm mới an tâm lo lắng những thứ khác.



"Nơi nào?" Ôn Chiêu vô tội cười nhìn Lam Vong Cơ, "Không biết! Ta chỉ tùy tiện xé rách không gian đi đến đây, không định chỗ trước nha!"

Ánh mắt của thiếu niên thành khẩn, hiển nhiên không có nói dối, Lam Vong Cơ không nói một lời, dắt tay thiếu niên, bước ra khỏi sơn động.

Bên ngoài vẫn chưa sáng, chỉ có một chút ánh sáng ban mai chân trời.

"Ta ngủ bao lâu?" Lam Vong Cơ xoay đầu hỏi Ôn Chiêu.

"Không lâu lắm, trên dưới một canh giờ." Thiếu niên trả lời.

Lam Vong Cơ nhìn thiếu niên, đột nhiên cảm thấy tin tưởng, thiếu niên sẽ không gạt hắn.

Hắn ngủ một canh giờ, vậy hiện tại đã là sáng sớm.

Đảo mắt xung quanh đánh giá, nơi này đã rất rất xa doanh trại của hắn.

"Ngươi muốn làm gì?" Kéo hắn đi, hiện tại lại chẳng biết đây là đâu, chẳng lẽ đến cả bản thân mình cũng sẽ bị hắn xoay quanh?

"Ta đang đi lịch luyện*! Đương nhiên chọn chỗ mình không biết mới đúng là đi học tập rèn luyện nha!" Vẻ mặt thiếu niên rất đúng lý hợp tình, "Phải ha, ta đem mấy thứ của người tới, đàn của ngươi, hai thanh kiếm của ngươi, tất cả đều ở đó!"

Thiếu niên chỉ chỉ số pháp khí đã được đặt một bên, nói xong thì bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.

"Lam Vong Cơ, hiện tại ngươi đang bị ta bắt đi, nói cách khác thì ngươi đang là tù nhân của ta, ngươi phải đi cùng ta ba tháng. Thế nên, ta đem vũ khí trả lại cho ngươi, ngươi không được trốn đâu đó!"

Lam Vong Cơ siết chặt Tị Trần trong tay, không biết nên nói gì.

Người này có chút ngốc. Nếu lo lắng hắn rời đi, trực tiếp khóa linh lực hoặc trói lại là được; ấy vậy mà người này lại đem vũ khí trả lại cho hắn, xong rồi còn cảnh cáo hắn... Chẳng lẽ Ngụy Anh mất tích một năm, không cẩn thận đụng trúng đầu tự làm bản thân mình biến thành cái dạng này?

Bất quá, Ngụy Anh của hiện tại có một chút đáng yêu...

A/N: Chương tiếp theo: xả mạt ngạch!

Giải thích một chút, Tiện Tiện trả vũ khí cho Uông Kỷ không phải bởi vì suy nghĩ không bình thường của mình, mà vì hắn tôn trọng Lam Vong Cơ. Nếu Lam Vong Cơ thực sự muốn chạy, hắn sẽ không ngăn cản. Tiện Tiện bắt Uông Kỷ đi là thật, nhưng hắn sẽ không ép Lam Vong Cơ làm chuyện gì, cái gọi là cảnh cáo căn bản chỉ là hy vọng Uông Kỷ có thể chủ động ở lại bên cạnh hắn trong ba tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau