[Ma Đạo Tổ Sư/vong Tiện] Kiêu Dương Bất Trụy
Chương 11
"Ngươi về rồi..."
Lam Vong Cơ đi vào trong khách điếm, Ôn Chiêu đang đứng cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn hắn, cười nói.
Mặc dù đang cười, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nhìn ra, người này không vui.
"A Chiêu, không cần khó chịu..." Lam Vong Cơ làm ra một hành động mà hắn không thể làm, hắn từ sau lưng chậm rãi ôm lấy Ôn Chiêu, đôi tay dịu dàng xoa nhẹ đuôi mắt của thiếu niên.
Hắn không biết vì sao Ôn Chiêu sẽ có loại tâm tình này, tự trách cùng thương xót...
Mới vài ngày ngắn ngủi, hai người cùng ăn cùng ở, như hình với bóng, không khí xung quanh hai người biến đổi từ không biết tại sao bị trói đến cùng nhau thành có chút kiều diễm không thể hiểu.
"Lam Trạm, ngươi biết không..." Ôn Chiêu thả lỏng mặc cho Lam Vong Cơ ôm lấy mình, hắn muốn nói, nhưng lời nói đến bên môi lại bị hắn nuốt ngược về, có chút cứng nhắc chuyển đề tài, "Cô Tô Lam thị đang tìm ngươi."
"Ta biết." Lam Vong Cơ chậm rãi đáp, sớm muộn gì hắn cũng phải về, hơn nữa chuyện Cô Tô Lam thị tìm hắn là chuyện đương nhiên. Bất quá hắn không ngờ khả năng tình báo của Ôn Chiêu mạnh như vậy, giống như tất cả mọi thứ đều không trốn được ánh mắt của hắn.
"Tại sao không về?" Ôn Chiêu hỏi, hắn thực sự không biết, vì sao Lam Vong Cơ lại ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn.
Vì sao? Lam Vong Cơ tự hỏi mình.
Bởi vì người đang đứng trước mặt mình, hay vì cái gì khác?
Đột nhiên, Ôn Chiêu cười, ngón tay thon dài chỉ Tùy Tiện được đặt ở một bên, nói: "Phải rồi, Lam Trạm, mấy ngày qua ta không thấy ngươi dùng thanh kiếm này, hơn nữa ta thấy thanh kiếm này giống như có một mối liên kết nào đó với ta; ta rất thích, ngươi có thể tặng nó cho ta không?"
"Tặng ngươi." Đây vốn dĩ chính là kiếm của ngươi.
"Thật sự? Đa tạ!" Ôn Chiêu ngẩng đầu, cầm Tùy Tiện trong tay, xoay người nhìn Lam Vong Cơ.
"A Chiêu, tiếp theo, chúng ta đi đâu?" Lam Vong Cơ chậm rãi hỏi.
"Đi đâu?" Ôn Chiêu cười, "Lam Trạm, ta nghĩ, ngươi cần về rồi!"
Oán khí chậm rãi ngưng tụ trong tay, tranh thủ lúc Lam Vong Cơ không kịp chuẩn bị, Ôn Chiêu một lần nữa làm hắn hôn mê.
Ôn Chiêu vươn tay, linh lực màu đỏ chậm rãi ngưng tụ trong tay hắn.
Hắn có thiên phú cực cao, hiện giờ trình độ ngưng tụ linh lực đã vượt qua Kim Đan kỳ; có điều không hiểu vì sao đến giờ hắn vẫn chưa kết được Kim Đan.
"Lần gặp mặt tiếp theo, ngươi sẽ không bảo vệ ta như vậy..." Ôn Chiêu nhìn linh lực trong tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Một giọt mưa rơi xuống tay hắn. Hẳn là mưa đi...
Người này là Lam Vong Cơ... Hắn biết, hắn thích người này; nếu không, vì sao ngực lại đau đến vậy?
Hắn nhẹ nhàng cười, một tay đặt lên lưng Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi tặng ta một thanh kiếm, ta cũng nên có quà đáp lễ cho ngươi đi!" Linh lực màu đỏ như máu chậm rãi được truyền vào cơ thể của Lam Vong Cơ.
Ôn Chiêu linh oán song tu*, điều này nói rõ việc hắn nắm vững linh khí lẫn oán khí ở một độ cao mà trước nay chưa ai với tới, đủ để giúp hắn đem tu vi của mình truyền cho người khác.
Trên đời làm gì có người chịu đem tu vi bản thân vất vả tu luyện ra được truyền cho người khác?
Nhưng, Ôn Chiêu sẽ làm.
Lam Vong Cơ chỉ tu luyện linh lực đơn thuần, thế nên Ôn Chiêu đem một thân linh lực tu vi của mình cho hắn. Với phần linh lực này, Lam Vong Cơ có thể đột phá được Nguyên Anh kỳ.
Đây là tâm tư của hắn, Ôn Chiêu có suy tính của mình.
Có lượng linh lực này chảy vào trong cơ thể, Lam Vong Cơ phải bế quan củng cố tu vi, thời gian ít nhất là một năm. Đây là cách Ôn Chiêu tối thiểu hóa khả năng đối mặt của hai người trên chiến trường.
"Xin lỗi, từ lần đầu chúng ta gặp nhau, ta đều lấy che giấu cùng giả tạo làm cơ sở. Người ngươi muốn gặp là Ngụy Anh, mà ta, đã không chỉ là Ngụy Anh..."
Linh lực trong cơ thể đang dần xói mòn, cảnh vật trước mắt Ôn Chiêu đang bị nhòe đi, thân thể có chút mệt mỏi.
Từ những hình ảnh đứt quãng trong kí ức, hắn đã sớm hiểu được, hắn chính là Ngụy Anh, Ngụy Anh chính là hắn.
Chỉ là, khi hắn quyết định thực hiện lý tưởng kia, từ nay về sau, hắn không còn là Ngụy Anh.
Hắn sẽ trở thành người cầm quyền ở Kì Sơn, chủ động gánh vác trách nhiệm thuộc về hắn...
Bảo hộ một phương, chịu trách nhiệm với an nguy của dân chúng!
Lam Vong Cơ không đề phòng hắn, khi linh lực tiến vào, không gặp phải bất cứ trở ngại nào.
Ôn Chiêu chậm rãi rút tay về, trong cơ thể hắn bây giờ chỉ toàn là oán khí thuần túy.
Không biết có thành công hay không...
So với lúc mới từ Loạn Táng Cương bước ra, hiện giờ hắn yếu hơn nhiều. Linh lực của mình không còn, oán khí sẽ cắn ngược lại hắn.
Ôn Chiêu ngưng tụ oán khí, cắt qua không gian, đưa mình cùng Lam Vong Cơ đi vào.
Ngoài cửa sổ là hoa ngọc lan nở rộ, nơi này được bao trùm bởi yên lặng cũng bình tĩnh.
Đây là Tĩnh Thất, là phòng ngủ của Lam Vong Cơ.
Ôn Chiêu chậm rãi đặt Lam Vong Cơ lên giường trong Tĩnh Thất, Vong Cơ cầm cùng Tị Trần, thậm chí cả quần áo của người kia đều được đặt ngay ngắn trên bàn.
"Ai? Ai dám đột nhập Cô Tô Lam thị?" Kết giới chấn động chỉ rõ có người xâm nhập, không ít trưởng lão đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bị kinh động.
A! Rất miễn cưỡng sao?
Ôn Chiêu chậm rãi lau đi máu tươi nơi khóe môi, trong tình huống cơ thể suy yếu cố gắng cắt qua không gian, bản thân hắn hiện giờ bị thương không nhẹ; nếu là lúc bình thường, lấy năng lực của hắn, cắt qua không gian tuyệt đối sẽ không làm bất cứ kẻ nào biết, cũng sẽ không làm kết giới cảm nhận được.
Có người đến! Ôn Chiêu lắc đầu, buộc bản thân cắt qua không gian, thông qua cái khe trốn đi.
Đệ tử của Lam thị cùng một số trưởng lão lần theo phương hướng kết giới bị chấn động tìm đến Tĩnh Thất, lại chỉ thấy được một Lam Nhị công tử đang bị bắt đi.
Ở bên kia núi, Ôn Chiêu chống tay lên một cái cây, không thể chịu đựng được nữa, phun ra một búng máu.
Bên hông hắn là Tùy Tiện, trên tay thì cầm một cái mạt ngạch trắng như tuyết.
Hắn nhìn mạt ngạch trong tay, nụ cười trên môi có chút miễn cưỡng, "Xem như cho ta giữ lại một cái tưởng niệm đi!"
Hành trình phía sau, chỉ có một mình hắn!
Ôn Chiêu khoác thêm một chiếc áo choàng đen, đi về phương xa.
Thời hạn ba tháng chưa tới, hắn vẫn tiếp tục du lịch, tiếp tục khám phá bộ mặt âm u ghê tởm của thế giới này.
Chẳng qua, hiện tại không ai đi cùng hắn.
——
Cô Tô.
Lam Vong Cơ đã mất tích mấy ngày, xuất hiện ở trong Tĩnh Thất.
Lam Hi Thần chạy tới nhìn Lam Vong Cơ, phát hiện tu vi của hắn tăng vọt; bất quá Lam Vong Cơ không muốn nói hắn đã đi đâu. Sau khi Lam Vong Cơ phát hiện linh lực của mình tăng vọt thì sửng sốt, trên mặt lộ ra ưu sắc, không có dù chỉ là nửa phần vui vẻ.
Bởi vì linh lực trong cơ thể không ổn định, Lam Vong Cơ buộc phải bế quan sau núi, không thể tiếp tục tham dự Xạ Nhật Chi Chinh.
Lam Vong Cơ đi vào trong khách điếm, Ôn Chiêu đang đứng cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn hắn, cười nói.
Mặc dù đang cười, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nhìn ra, người này không vui.
"A Chiêu, không cần khó chịu..." Lam Vong Cơ làm ra một hành động mà hắn không thể làm, hắn từ sau lưng chậm rãi ôm lấy Ôn Chiêu, đôi tay dịu dàng xoa nhẹ đuôi mắt của thiếu niên.
Hắn không biết vì sao Ôn Chiêu sẽ có loại tâm tình này, tự trách cùng thương xót...
Mới vài ngày ngắn ngủi, hai người cùng ăn cùng ở, như hình với bóng, không khí xung quanh hai người biến đổi từ không biết tại sao bị trói đến cùng nhau thành có chút kiều diễm không thể hiểu.
"Lam Trạm, ngươi biết không..." Ôn Chiêu thả lỏng mặc cho Lam Vong Cơ ôm lấy mình, hắn muốn nói, nhưng lời nói đến bên môi lại bị hắn nuốt ngược về, có chút cứng nhắc chuyển đề tài, "Cô Tô Lam thị đang tìm ngươi."
"Ta biết." Lam Vong Cơ chậm rãi đáp, sớm muộn gì hắn cũng phải về, hơn nữa chuyện Cô Tô Lam thị tìm hắn là chuyện đương nhiên. Bất quá hắn không ngờ khả năng tình báo của Ôn Chiêu mạnh như vậy, giống như tất cả mọi thứ đều không trốn được ánh mắt của hắn.
"Tại sao không về?" Ôn Chiêu hỏi, hắn thực sự không biết, vì sao Lam Vong Cơ lại ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn.
Vì sao? Lam Vong Cơ tự hỏi mình.
Bởi vì người đang đứng trước mặt mình, hay vì cái gì khác?
Đột nhiên, Ôn Chiêu cười, ngón tay thon dài chỉ Tùy Tiện được đặt ở một bên, nói: "Phải rồi, Lam Trạm, mấy ngày qua ta không thấy ngươi dùng thanh kiếm này, hơn nữa ta thấy thanh kiếm này giống như có một mối liên kết nào đó với ta; ta rất thích, ngươi có thể tặng nó cho ta không?"
"Tặng ngươi." Đây vốn dĩ chính là kiếm của ngươi.
"Thật sự? Đa tạ!" Ôn Chiêu ngẩng đầu, cầm Tùy Tiện trong tay, xoay người nhìn Lam Vong Cơ.
"A Chiêu, tiếp theo, chúng ta đi đâu?" Lam Vong Cơ chậm rãi hỏi.
"Đi đâu?" Ôn Chiêu cười, "Lam Trạm, ta nghĩ, ngươi cần về rồi!"
Oán khí chậm rãi ngưng tụ trong tay, tranh thủ lúc Lam Vong Cơ không kịp chuẩn bị, Ôn Chiêu một lần nữa làm hắn hôn mê.
Ôn Chiêu vươn tay, linh lực màu đỏ chậm rãi ngưng tụ trong tay hắn.
Hắn có thiên phú cực cao, hiện giờ trình độ ngưng tụ linh lực đã vượt qua Kim Đan kỳ; có điều không hiểu vì sao đến giờ hắn vẫn chưa kết được Kim Đan.
"Lần gặp mặt tiếp theo, ngươi sẽ không bảo vệ ta như vậy..." Ôn Chiêu nhìn linh lực trong tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Một giọt mưa rơi xuống tay hắn. Hẳn là mưa đi...
Người này là Lam Vong Cơ... Hắn biết, hắn thích người này; nếu không, vì sao ngực lại đau đến vậy?
Hắn nhẹ nhàng cười, một tay đặt lên lưng Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi tặng ta một thanh kiếm, ta cũng nên có quà đáp lễ cho ngươi đi!" Linh lực màu đỏ như máu chậm rãi được truyền vào cơ thể của Lam Vong Cơ.
Ôn Chiêu linh oán song tu*, điều này nói rõ việc hắn nắm vững linh khí lẫn oán khí ở một độ cao mà trước nay chưa ai với tới, đủ để giúp hắn đem tu vi của mình truyền cho người khác.
Trên đời làm gì có người chịu đem tu vi bản thân vất vả tu luyện ra được truyền cho người khác?
Nhưng, Ôn Chiêu sẽ làm.
Lam Vong Cơ chỉ tu luyện linh lực đơn thuần, thế nên Ôn Chiêu đem một thân linh lực tu vi của mình cho hắn. Với phần linh lực này, Lam Vong Cơ có thể đột phá được Nguyên Anh kỳ.
Đây là tâm tư của hắn, Ôn Chiêu có suy tính của mình.
Có lượng linh lực này chảy vào trong cơ thể, Lam Vong Cơ phải bế quan củng cố tu vi, thời gian ít nhất là một năm. Đây là cách Ôn Chiêu tối thiểu hóa khả năng đối mặt của hai người trên chiến trường.
"Xin lỗi, từ lần đầu chúng ta gặp nhau, ta đều lấy che giấu cùng giả tạo làm cơ sở. Người ngươi muốn gặp là Ngụy Anh, mà ta, đã không chỉ là Ngụy Anh..."
Linh lực trong cơ thể đang dần xói mòn, cảnh vật trước mắt Ôn Chiêu đang bị nhòe đi, thân thể có chút mệt mỏi.
Từ những hình ảnh đứt quãng trong kí ức, hắn đã sớm hiểu được, hắn chính là Ngụy Anh, Ngụy Anh chính là hắn.
Chỉ là, khi hắn quyết định thực hiện lý tưởng kia, từ nay về sau, hắn không còn là Ngụy Anh.
Hắn sẽ trở thành người cầm quyền ở Kì Sơn, chủ động gánh vác trách nhiệm thuộc về hắn...
Bảo hộ một phương, chịu trách nhiệm với an nguy của dân chúng!
Lam Vong Cơ không đề phòng hắn, khi linh lực tiến vào, không gặp phải bất cứ trở ngại nào.
Ôn Chiêu chậm rãi rút tay về, trong cơ thể hắn bây giờ chỉ toàn là oán khí thuần túy.
Không biết có thành công hay không...
So với lúc mới từ Loạn Táng Cương bước ra, hiện giờ hắn yếu hơn nhiều. Linh lực của mình không còn, oán khí sẽ cắn ngược lại hắn.
Ôn Chiêu ngưng tụ oán khí, cắt qua không gian, đưa mình cùng Lam Vong Cơ đi vào.
Ngoài cửa sổ là hoa ngọc lan nở rộ, nơi này được bao trùm bởi yên lặng cũng bình tĩnh.
Đây là Tĩnh Thất, là phòng ngủ của Lam Vong Cơ.
Ôn Chiêu chậm rãi đặt Lam Vong Cơ lên giường trong Tĩnh Thất, Vong Cơ cầm cùng Tị Trần, thậm chí cả quần áo của người kia đều được đặt ngay ngắn trên bàn.
"Ai? Ai dám đột nhập Cô Tô Lam thị?" Kết giới chấn động chỉ rõ có người xâm nhập, không ít trưởng lão đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bị kinh động.
A! Rất miễn cưỡng sao?
Ôn Chiêu chậm rãi lau đi máu tươi nơi khóe môi, trong tình huống cơ thể suy yếu cố gắng cắt qua không gian, bản thân hắn hiện giờ bị thương không nhẹ; nếu là lúc bình thường, lấy năng lực của hắn, cắt qua không gian tuyệt đối sẽ không làm bất cứ kẻ nào biết, cũng sẽ không làm kết giới cảm nhận được.
Có người đến! Ôn Chiêu lắc đầu, buộc bản thân cắt qua không gian, thông qua cái khe trốn đi.
Đệ tử của Lam thị cùng một số trưởng lão lần theo phương hướng kết giới bị chấn động tìm đến Tĩnh Thất, lại chỉ thấy được một Lam Nhị công tử đang bị bắt đi.
Ở bên kia núi, Ôn Chiêu chống tay lên một cái cây, không thể chịu đựng được nữa, phun ra một búng máu.
Bên hông hắn là Tùy Tiện, trên tay thì cầm một cái mạt ngạch trắng như tuyết.
Hắn nhìn mạt ngạch trong tay, nụ cười trên môi có chút miễn cưỡng, "Xem như cho ta giữ lại một cái tưởng niệm đi!"
Hành trình phía sau, chỉ có một mình hắn!
Ôn Chiêu khoác thêm một chiếc áo choàng đen, đi về phương xa.
Thời hạn ba tháng chưa tới, hắn vẫn tiếp tục du lịch, tiếp tục khám phá bộ mặt âm u ghê tởm của thế giới này.
Chẳng qua, hiện tại không ai đi cùng hắn.
——
Cô Tô.
Lam Vong Cơ đã mất tích mấy ngày, xuất hiện ở trong Tĩnh Thất.
Lam Hi Thần chạy tới nhìn Lam Vong Cơ, phát hiện tu vi của hắn tăng vọt; bất quá Lam Vong Cơ không muốn nói hắn đã đi đâu. Sau khi Lam Vong Cơ phát hiện linh lực của mình tăng vọt thì sửng sốt, trên mặt lộ ra ưu sắc, không có dù chỉ là nửa phần vui vẻ.
Bởi vì linh lực trong cơ thể không ổn định, Lam Vong Cơ buộc phải bế quan sau núi, không thể tiếp tục tham dự Xạ Nhật Chi Chinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất