[Ma Đạo Tổ Sư/vong Tiện] Kiêu Dương Bất Trụy
Chương 15
"Cậu, mấy ngày nữa là Thanh Đàm Hội, là lúc bách gia thần phục Ôn thị ta, cậu có tham dự không?" Ôn Chiêu ngồi đối diện Ôn Nhược Hàn, thương lượng việc tổ chức Thanh Đàm Hội.
"Xưng bá tiên môn!" Ôn Nhược Hàn gật đầu tán thưởng, đây vừa là dã tâm vừa là giấc mộng của hắn, chỉ là khi nguyện vọng này sắp thành vật trong tay, hứng thú của hắn lại nhạt đi.
"Chiêu Nhi, con làm tốt lắm! Đem Kì Sơn Ôn thị giao cho con là quyết định đúng đắn, chỉ là, cậu muốn biết con đối với quá khứ của mình có suy nghĩ thế nào?"
Quá khứ của hắn... Ôn Chiêu sửng sốt, gọi một con lệ quỷ, đem tới một quyển trận pháp.
"Cậu, tuy rằng những chuyện lúc trước con quên gần như toàn bộ, nhưng đôi khi trong trí nhớ của con lại hiện lên vài mảnh nhỏ. Con khẳng định bản thân từng là Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị, Ngụy Vô Tiện." Ôn Chiêu có chút phẫn nộ, hắn không muốn so đo với Vân Mộng Giang thị, còn nữa, Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên đã chết, không thể liên lụy người nhà, hắn hiện tại thực sự rất nghẹn khuất.
"Nguyên nhân, là do quyển cấm thuật này, con tìm được nó trong thư phòng của Giang gia, cấm thuật cướp đoạt trí nhớ, xé rách hồn phách!"
Ôn Nhược Hàn nhìn quyển sách, lắp bắp kinh hãi, "Ra vậy!"
Thần sắc của Ôn Nhược Hàn nghiêm túc nhìn Ôn Chiêu. "Chiêu Nhi, con nói cho cậu biết, hiện tại con còn cảm tình với Vân Mộng Giang thị không?"
Ôn Chiêu nói không chút do dự, "Thù giết người đoạt tử, không đội trời chung."
"Tốt!" Ôn Nhược Hàn vừa lòng gật đầu, "Nhớ kĩ, dù quá khứ như thế nào đi nữa, con hiện giờ là Kì Sơn Ôn thị Ôn Chiêu, người cầm quyền của Kì Sơn. Đây là yêu cầu duy nhất cậu muốn con thực hiện."
Ôn Nhược Hàn đứng lên, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. "Chiêu Nhi, mấy ngày sau con trực tiếp làm bách gia lấy con vi tôn đi! Cậu truyền vị trí Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị lại cho con. Cậu không phải là một người cầm quyền tốt, ngược lại, cậu muốn đi tìm cảnh giới của võ đạo."
"Cậu..." Ôn Chiêu giật mình nhìn Ôn Nhược Hàn, Ôn Nhược Hàn không đợi hắn nói chuyện, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
"Tự Vô Tiện này tốt lắm, nếu là cha mẹ để lại cho con thì con tiếp tục xem nó là tự đi! Chiêu Nhi, cậu đã nói rồi, con là nắng gắt của Kì Sơn Ôn thị ta. Thanh Đàm Hội cậu không đi, cậu tiếp tục bế quan; thiên hạ này, là của con!
"Ôn Chiêu nhất định không phụ tín nhiệm của cậu!"
——
Thanh Đàm Hội, bách gia hòa đàm.
Cuối cùng thì Lam thị vẫn phải đồng ý thần phục Ôn thị, hiện tại Cô Tô Lam thị không thể nào chỉ trích hành vi việc làm của Kì Sơn Ôn thị.
Xạ Nhật Chi Chinh đánh lâu như vậy, tất nhiên là Ôn thị cũng bị tổn thất không nhỏ, cuối cùng kết thúc bằng việc bách gia đầu hàng, thần phục Ôn thị. Lần này tổ chức Thanh Đàm Hội một là vì làm cho bách gia thừa nhận địa vị bá chủ của Kì Sơn Ôn thị, hai là thanh toán ân oán trong Xạ Nhật Chi Chinh.
Ôn Chiêu không phải loại người lương thiện gì, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một con hồ ly là Mạnh Dao; lần này những gia tộc tham dự Xạ Nhật Chi Chinh không phải chỉ cần nịnh bợ vài câu sẽ được cho qua, mà là không chết cũng bị kéo xuống một tầng da.
Lan Lăng Kim thị cùng không ít gia tộc đang nghĩ cách lấy lòng Ôn Chiêu, chỉ cần hắn ghi được ấn tượng tốt, vậy không lo lắng gia tộc không được thịnh vượng.
Đối với chuyện này, Kim Quang Thiện đã tính trước.
Trong suy nghĩ của hắn, Ôn Chiêu dù có bao nhiêu lợi hại đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cái thiếu niên đang ở giai đoạn dễ xúc động; chỉ cần nói chút lời hay, vỗ mông ngựa, dâng lên châu báo cùng mỹ nữ, bảo đảm có thể lấy được cảm tình của Ôn Chiêu. Thêm vào đó, Tổng quản của Kì Sơn Ôn thị là Mạnh Dao, là đứa con riêng của hắn; chỉ cần bản thân đồng ý cho hắn nhận tổ quy tông, hắn sẽ trở thành con cờ của mình, ngoan ngoãn dễ bảo.
Tính đi tính lại, nếu kế hoạch thành công, hắn sẽ có thể dễ dàng thu phục Kì Sơn Ôn thị; đến lúc đó không phải hắn nói đông không ai dám đi tây sao?
Bên phía Lam Nhiếp hai nhà, tuy là đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hơn nữa cũng đã chuẩn bị cho việc thực lực của gia tộc sẽ bị cắt giảm, nhưng bọn họ vẫn còn lo lắng một chuyện khác.
Chuyện này bắt buộc sẽ do một trong hai nhà nói ra.
Trăm năm qua, thế gia có thể bình yên chung sống là vì có thế lực kiềm chế lẫn nhau.
Ngũ đại thế gia thực lực tương đương, mỗi một quyết sách được đưa ra đều phải lo lắng bốn gia tộc khác, áp chế lẫn nhau để tránh trường hợp một nhà xưng bá.
Nhưng hiện tại, cao thấp tiên môn đều phải lấy cúi đầu thần phục Ôn Chiêu, nghe lệnh của Ôn Chiêu, địa vị của hắn hiện tại tương đương Hoàng đế. Nói cách khác, cả tiên môn đều là của Ôn Chiêu, tuyệt không bán hai giá.
Bản thân Ôn Chiêu là một người lãnh đạo vĩ đại, nhưng lỡ có một ngày hắn thay đổi, biến thành bạo quân, vậy thì sẽ không có người tới áp chế được hắn. Tuy rằng không ai so được thực lực với Ôn Chiêu, hắn muốn thành bạo quân, cả tiên môn không ai ngăn được hắn.
Lui một bước, cho dù Ôn Chiêu làm rất tốt, nhưng người tiếp theo kế nhiệm vị trí Tông chủ Kì Sơn Ôn thị thì sao, những người kế tiếp nữa thì sao?
Bọn họ có tiếp tục huy hoàng do Ôn Chiêu dựng lên hay không không ai biết cả.
Áp chế...
Sau khi Lam Nhiếp hai nhà thương lượng, họ đưa ra một phương pháp giải quyết.
Rất đơn giản, Ôn Chiêu trở thành "Tiên Tôn", mỗi vị Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị đều được xưng "Tiên Tôn", sau đó chọn trong bách gia ra một người, gọi là "Tiên Đốc", phụ trách giám sát ngôn hành cử chỉ của Tiên Tôn, cũng giúp đỡ Tiên Tôn giải quyết một số công vụ.
Phương pháp rất đơn giản, nhưng vấn đề là Ôn Chiêu đồng ý làm theo họ sao?
Từ đầu, hòa đàm là Ôn Chiêu nhượng bộ, hiện tại bọn họ không cản được tiến công của Ôn Chiêu cùng Kì Sơn Ôn thị, bọn họ lấy cái gì để yêu cầu Ôn Chiêu hạn chế quyền lực của mình đâu?
Bây giờ có tiếp tục băn khoăn cũng không dùng được gì, chỉ có thể đợi Kì Sơn Thanh Đàm Hội.
——
Kì Sơn Ôn thị.
"Phụ thân của ngươi đưa thư cho ta, đồng ý để ngươi nhận tổ quy tông." Ôn Chiêu nhìn lá thư có hoa văn Kim tinh tuyết lãng trong tay, gương mặt mang theo vài phần ý cười, "Ngươi muốn thức tổ quy tông sao?"
"Tuy thuộc hạ đã sớm không trông mong gì vào vị phụ thân này, nhưng đây là tâm nguyện của gia mẫu, thuộc hạ đương nhiên phải nhận tổ quy tông." Mạnh Dao đứng một bên, cười khanh khách, vừa nhìn là biết không có ý tốt.
"Nếu là huyết mạch của Kim gia, đương nhiên ngươi cần về Kim Lân Đài. Chẳng qua, sau khi trở về, ta không muốn nhìn vị phụ thân heo chó không bằng kia của ngươi tiếp tục ngồi trên vị trí Tông chủ." Ôn Chiêu vui vẻ đưa chứng cứ phạm tội của Kim Quang Thiện cho Mạnh Dao.
"Thiếu tông chủ an tâm, Kim thị ở Thanh Đàm Hội sẽ bị kéo xuống một tầng da; sau khi quy về bản tông, thuộc hạ đảm bảo trong vòng ba tháng hoàn toàn nắm Lan Lăng Kim thị trong tay."
"Tốt!"
"Xưng bá tiên môn!" Ôn Nhược Hàn gật đầu tán thưởng, đây vừa là dã tâm vừa là giấc mộng của hắn, chỉ là khi nguyện vọng này sắp thành vật trong tay, hứng thú của hắn lại nhạt đi.
"Chiêu Nhi, con làm tốt lắm! Đem Kì Sơn Ôn thị giao cho con là quyết định đúng đắn, chỉ là, cậu muốn biết con đối với quá khứ của mình có suy nghĩ thế nào?"
Quá khứ của hắn... Ôn Chiêu sửng sốt, gọi một con lệ quỷ, đem tới một quyển trận pháp.
"Cậu, tuy rằng những chuyện lúc trước con quên gần như toàn bộ, nhưng đôi khi trong trí nhớ của con lại hiện lên vài mảnh nhỏ. Con khẳng định bản thân từng là Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị, Ngụy Vô Tiện." Ôn Chiêu có chút phẫn nộ, hắn không muốn so đo với Vân Mộng Giang thị, còn nữa, Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên đã chết, không thể liên lụy người nhà, hắn hiện tại thực sự rất nghẹn khuất.
"Nguyên nhân, là do quyển cấm thuật này, con tìm được nó trong thư phòng của Giang gia, cấm thuật cướp đoạt trí nhớ, xé rách hồn phách!"
Ôn Nhược Hàn nhìn quyển sách, lắp bắp kinh hãi, "Ra vậy!"
Thần sắc của Ôn Nhược Hàn nghiêm túc nhìn Ôn Chiêu. "Chiêu Nhi, con nói cho cậu biết, hiện tại con còn cảm tình với Vân Mộng Giang thị không?"
Ôn Chiêu nói không chút do dự, "Thù giết người đoạt tử, không đội trời chung."
"Tốt!" Ôn Nhược Hàn vừa lòng gật đầu, "Nhớ kĩ, dù quá khứ như thế nào đi nữa, con hiện giờ là Kì Sơn Ôn thị Ôn Chiêu, người cầm quyền của Kì Sơn. Đây là yêu cầu duy nhất cậu muốn con thực hiện."
Ôn Nhược Hàn đứng lên, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. "Chiêu Nhi, mấy ngày sau con trực tiếp làm bách gia lấy con vi tôn đi! Cậu truyền vị trí Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị lại cho con. Cậu không phải là một người cầm quyền tốt, ngược lại, cậu muốn đi tìm cảnh giới của võ đạo."
"Cậu..." Ôn Chiêu giật mình nhìn Ôn Nhược Hàn, Ôn Nhược Hàn không đợi hắn nói chuyện, nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
"Tự Vô Tiện này tốt lắm, nếu là cha mẹ để lại cho con thì con tiếp tục xem nó là tự đi! Chiêu Nhi, cậu đã nói rồi, con là nắng gắt của Kì Sơn Ôn thị ta. Thanh Đàm Hội cậu không đi, cậu tiếp tục bế quan; thiên hạ này, là của con!
"Ôn Chiêu nhất định không phụ tín nhiệm của cậu!"
——
Thanh Đàm Hội, bách gia hòa đàm.
Cuối cùng thì Lam thị vẫn phải đồng ý thần phục Ôn thị, hiện tại Cô Tô Lam thị không thể nào chỉ trích hành vi việc làm của Kì Sơn Ôn thị.
Xạ Nhật Chi Chinh đánh lâu như vậy, tất nhiên là Ôn thị cũng bị tổn thất không nhỏ, cuối cùng kết thúc bằng việc bách gia đầu hàng, thần phục Ôn thị. Lần này tổ chức Thanh Đàm Hội một là vì làm cho bách gia thừa nhận địa vị bá chủ của Kì Sơn Ôn thị, hai là thanh toán ân oán trong Xạ Nhật Chi Chinh.
Ôn Chiêu không phải loại người lương thiện gì, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một con hồ ly là Mạnh Dao; lần này những gia tộc tham dự Xạ Nhật Chi Chinh không phải chỉ cần nịnh bợ vài câu sẽ được cho qua, mà là không chết cũng bị kéo xuống một tầng da.
Lan Lăng Kim thị cùng không ít gia tộc đang nghĩ cách lấy lòng Ôn Chiêu, chỉ cần hắn ghi được ấn tượng tốt, vậy không lo lắng gia tộc không được thịnh vượng.
Đối với chuyện này, Kim Quang Thiện đã tính trước.
Trong suy nghĩ của hắn, Ôn Chiêu dù có bao nhiêu lợi hại đi chăng nữa thì cũng chỉ là một cái thiếu niên đang ở giai đoạn dễ xúc động; chỉ cần nói chút lời hay, vỗ mông ngựa, dâng lên châu báo cùng mỹ nữ, bảo đảm có thể lấy được cảm tình của Ôn Chiêu. Thêm vào đó, Tổng quản của Kì Sơn Ôn thị là Mạnh Dao, là đứa con riêng của hắn; chỉ cần bản thân đồng ý cho hắn nhận tổ quy tông, hắn sẽ trở thành con cờ của mình, ngoan ngoãn dễ bảo.
Tính đi tính lại, nếu kế hoạch thành công, hắn sẽ có thể dễ dàng thu phục Kì Sơn Ôn thị; đến lúc đó không phải hắn nói đông không ai dám đi tây sao?
Bên phía Lam Nhiếp hai nhà, tuy là đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hơn nữa cũng đã chuẩn bị cho việc thực lực của gia tộc sẽ bị cắt giảm, nhưng bọn họ vẫn còn lo lắng một chuyện khác.
Chuyện này bắt buộc sẽ do một trong hai nhà nói ra.
Trăm năm qua, thế gia có thể bình yên chung sống là vì có thế lực kiềm chế lẫn nhau.
Ngũ đại thế gia thực lực tương đương, mỗi một quyết sách được đưa ra đều phải lo lắng bốn gia tộc khác, áp chế lẫn nhau để tránh trường hợp một nhà xưng bá.
Nhưng hiện tại, cao thấp tiên môn đều phải lấy cúi đầu thần phục Ôn Chiêu, nghe lệnh của Ôn Chiêu, địa vị của hắn hiện tại tương đương Hoàng đế. Nói cách khác, cả tiên môn đều là của Ôn Chiêu, tuyệt không bán hai giá.
Bản thân Ôn Chiêu là một người lãnh đạo vĩ đại, nhưng lỡ có một ngày hắn thay đổi, biến thành bạo quân, vậy thì sẽ không có người tới áp chế được hắn. Tuy rằng không ai so được thực lực với Ôn Chiêu, hắn muốn thành bạo quân, cả tiên môn không ai ngăn được hắn.
Lui một bước, cho dù Ôn Chiêu làm rất tốt, nhưng người tiếp theo kế nhiệm vị trí Tông chủ Kì Sơn Ôn thị thì sao, những người kế tiếp nữa thì sao?
Bọn họ có tiếp tục huy hoàng do Ôn Chiêu dựng lên hay không không ai biết cả.
Áp chế...
Sau khi Lam Nhiếp hai nhà thương lượng, họ đưa ra một phương pháp giải quyết.
Rất đơn giản, Ôn Chiêu trở thành "Tiên Tôn", mỗi vị Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị đều được xưng "Tiên Tôn", sau đó chọn trong bách gia ra một người, gọi là "Tiên Đốc", phụ trách giám sát ngôn hành cử chỉ của Tiên Tôn, cũng giúp đỡ Tiên Tôn giải quyết một số công vụ.
Phương pháp rất đơn giản, nhưng vấn đề là Ôn Chiêu đồng ý làm theo họ sao?
Từ đầu, hòa đàm là Ôn Chiêu nhượng bộ, hiện tại bọn họ không cản được tiến công của Ôn Chiêu cùng Kì Sơn Ôn thị, bọn họ lấy cái gì để yêu cầu Ôn Chiêu hạn chế quyền lực của mình đâu?
Bây giờ có tiếp tục băn khoăn cũng không dùng được gì, chỉ có thể đợi Kì Sơn Thanh Đàm Hội.
——
Kì Sơn Ôn thị.
"Phụ thân của ngươi đưa thư cho ta, đồng ý để ngươi nhận tổ quy tông." Ôn Chiêu nhìn lá thư có hoa văn Kim tinh tuyết lãng trong tay, gương mặt mang theo vài phần ý cười, "Ngươi muốn thức tổ quy tông sao?"
"Tuy thuộc hạ đã sớm không trông mong gì vào vị phụ thân này, nhưng đây là tâm nguyện của gia mẫu, thuộc hạ đương nhiên phải nhận tổ quy tông." Mạnh Dao đứng một bên, cười khanh khách, vừa nhìn là biết không có ý tốt.
"Nếu là huyết mạch của Kim gia, đương nhiên ngươi cần về Kim Lân Đài. Chẳng qua, sau khi trở về, ta không muốn nhìn vị phụ thân heo chó không bằng kia của ngươi tiếp tục ngồi trên vị trí Tông chủ." Ôn Chiêu vui vẻ đưa chứng cứ phạm tội của Kim Quang Thiện cho Mạnh Dao.
"Thiếu tông chủ an tâm, Kim thị ở Thanh Đàm Hội sẽ bị kéo xuống một tầng da; sau khi quy về bản tông, thuộc hạ đảm bảo trong vòng ba tháng hoàn toàn nắm Lan Lăng Kim thị trong tay."
"Tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất