[Ma Đạo Tổ Sư/vong Tiện] Kiêu Dương Bất Trụy

Chương 16

Trước Sau
Nhắc nhở: Fan Giang gia kiên trì được đến thời điểm này thì bây giờ rời khỏi là được rồi nhé!

Thanh Đàm Hội.

"Cô Tô Lam thị đến!"

"Thanh Hà Nhiếp thị đến!"

"Lan Lăng Kim thị đến!"

...

——

Ôn thị dựa vào thực lực của gia tộc lớn nhỏ để sắp xếp chỗ ngồi, mà ở trên cùng, thủ vị vẫn còn trống, hiển nhiên là chờ Ôn Chiêu tới.

Một bộ phận gia tộc sau khi vào bàn thì im lặng, một bộ phận khác thì châu đầu ghé tai nói nhỏ.

Nhiếp Lam hai nhà ở Xạ Nhật Chi Chinh ra sức lớn nhất lại được xếp ở hai bàn phía trước, không ít người đều vui sướng khi người gặp họa, đoán có lẽ Ôn Chiêu muốn lấy hai nhà giết gà dọa khỉ, dùng hai nhà để kinh sợ bách gia.

Mà tỷ đệ Giang Thị bị an bày ở mấy vị trí xa xôi nhất, Giang Trừng từ xa nhìn lên mấy vị trí đầu, căm giận siết chặt nắm tay.

Sau khi Vân Mộng Giang thị diệt môn thì chỉ còn lại cái tên, Liên Hoa Ổ, địa bàn cùng tiền tài pháp khí đều bị Ôn thị lấy hết; hơn nữa sau khi Ôn thị sửa đổi tác phong, rất nhiều tán tu đều đầu quân cho Ôn thị, một số ít tán tu gia nhập liên quân bách gia cũng chỉ đầu quân cho mấy gia tộc lớn có địa bàn có pháp khí, lời mời chào môn sinh của hắn căn bản không được ai để ý. Hiện giờ, cái được gọi là Vân Mộng Giang thị bất quá chỉ là một chuyện cười, tùy tiện lấy một cái gia tộc nhỏ ra so đều mạnh hơn bọn họ, thế nên hiện giờ tỷ đệ hai người chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng.

Hừ! Ôn cẩu cuối cùng cũng chịu hòa đàm!

Giang Trừng nghĩ. Người sáng suốt đều biết Thanh Đàm Hội lần này là liên quân đầu hàng Ôn thị, riêng Giang Trừng lại không chịu hiểu, còn tự tin suy diễn: nếu muốn hòa đàm, Ôn gia nhất định sẽ phải chủ động bồi thường tổn thất cho liên quân, chủ động trả lại Liên Hoa Ổ cho hắn, lúc đó hắn sẽ trở lại làm Tông chủ của Vân Mộng Giang thị uy phong lẫm liệt.

——

"Ôn Thiếu tông chủ đến..."

Người tới mặc một thân viêm dương liệt diễm bào*, tóc đen như mun, đồng tử đỏ tươi quỷ dị, khí thế của hắn khiến cho người khác quỳ phục, bên hông cắm một cây sáo đỏ tươi, cầm một thanh trường kiếm, bên trên có hai chữ rồng bay phượng múa - "Cô Hồng".



Kiêu Dương Quân, Cô Hồng kiếm!

Ngoài những người nắm quyền cao ở Kì Sơn, đa số mọi người chưa từng có cơ hội gặp qua Ôn Chiêu. Trong những người đang ngồi đây, chỉ cá biệt vài người từng gặp trực tiếp Ôn Chiêu, còn lại đều là lần đầu gặp hắn; nhưng một số người nhìn đến Ôn Chiêu lại vô cùng khiếp sợ.

Nguyên nhân là, bọn họ chưa từng nhìn thấy Ôn Chiêu, nhưng đã gặp qua Ngụy Vô Tiện!

"Ngụy...Ngụy công tử?" Lam Hi Thần khiếp sợ nói.

Ôn Chiêu nhíu mày nhìn thoáng qua những người ở đây, ngồi lên chủ vị.. "Sao vậy? Chư vị có gì bất mãn với Ôn mỗ sao?"

Hắn chỉ hỏi tượng trưng, những kẻ có mắt nhanh chóng an phận ngồi xuống, bất quá vẫn có những người không nhìn rõ thế cục.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi dám trở thành Ôn cẩu!"

Ôn Chiêu nhìn lại nơi phát ra tiếng, trong chỗ ngồi vô cùng xa kia có một người nổi giận đùng đùng, đứng lên chỉ thẳng vào hắn mà quát.

"A?" Ôn Chiêu lạnh lùng cười, nói: "Hắn vừa nói gì đó, ai có thể thuật lại lần nữa cho bổn tọa không?"

Những người ngồi đây đều rùng mình, đến thở mạnh cũng không dám.

"Hửm? Không có?"

Đột nhiên, từ trên người Ôn Chiêu bộc phát ra một luồng uy áp mãnh liệt, linh lực màu đỏ chậm rãi xuất hiện, cả đại sảnh như bị bao trùm trong một đại dương máu. Tất cả những người ở đây cảm thấy giống như bị một toà núi đè lên người, nếu không phải họ đang ngồi thì chắc chắn là sẽ bị ép đến trực tiếp quỳ xuống.

Giang Vãn Ngâm không có may mắn như vậy, hai chân hắn mềm nhũn, trực tiếp bị áp đến quỳ xuống đất.

Ôn Chiêu chậm rãi đứng dậy, đi xuống phía dưới.

"Người tới thuật lại cho bổn tọa nghe xem." Âm thanh vẫn đều đều bình thản không nghe ra hỉ nộ, nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng, Ôn Chiêu đang nổi trận lôi đình!

"Ta nói!" Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt, hắn thầm thấy may mắn vì Ôn huynh khống chế linh lực rất tốt, linh áp mà người khác gắng sức chống cự thì bên hắn vô cùng thỏa mái, một chút cũng không có gì khác thường, "Ôn huynh, hắn nói 'Ngụy Vô Tiện, ngươi dám trở thành Ôn cẩu!'."



"Tốt! Một chữ cũng không thiếu! Vậy nên, ngươi là ai, dám đứng trước mặt ta, gọi ta là... Ôn cẩu!"

Ôn Chiêu đã đứng trước mặt Giang Vãn Ngâm, dưới uy áp trầm trọng của Ôn Chiêu, Giang Vãn Ngâm chỉ có thể quỳ trên mặt đất giống như một con chó, một câu cũng không thể nói.

"Ai tới nói, hắn là ai?"

Có người thông minh đã hiểu được ý của Ôn Chiêu, có người đứng lên nói: "Kiêu Dương Quân, kẻ không có mắt này là Tông chủ của Vân Mộng Giang thị, Giang Trừng! Hắn không biết tốt xấu, dám vũ nhục ngài!"

"Vân! Mộng! Giang! Thị! A! ra là Vân Mộng Giang thị, sao không nói sớm!"

Ôn Chiêu cười, cười đến vô cùng xán lạn, thu lại uy áp. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi; mấy người vừa mới nịnh nọt vuốt mông ngựa lại hoảng loạn cả lên, bọn họ sao có thể quên Ngụy Vô Tiện từng là Đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị!

Thấy Ôn Chiêu thu lại linh áp, tính kiêu ngạo của Giang Vãn Ngâm bắt đầu phát tác. Trong suy nghĩ của hắn, Ngụy Vô Tiện chỉ là một con chó của Giang gia, chẳng lẽ hắn dám cắn chủ nhân mình sao?

"Ngụy Vô Tiện, hiện tại ngươi lập tức theo ta về, quỳ xuống khấu đầu trước linh vị của cha mẹ ta, đem vị trí Tông chủ của Kì Sơn Ôn thị chắp tay dâng cho ta thì ngươi vẫn là người nhà Giang gia!"

"Người nhà Giang gia? Một tiếng người nhà Giang gia quý giá đến vậy sao?" Ôn Chiêu cười dài; đợi hắn cười đủ, biểu tình liền thay đổi, ngữ khí vô cùng lạnh lẽo nói, "Vân Mộng Giang thị nha! Ta ghét nhất chính là quần áo màu tím, hận nhất chính là hoa sen chín cánh! Ngươi cho rằng Vân Mộng Giang thị các ngươi là ai, ngươi là ai?"

"Thứ ngươi đang mặc trên người là gia bào của Vân Mộng Giang thị đi! Ta vô cùng hận loại y phục này, bởi mỗi lần ta nhìn thấy nó, ta đều nhớ lại năm ta bốn tuổi, nhớ lại đau đơn khi bị các ngươi cứng rắn xé rách hồn phách!"

Giang Vãn Ngầm nhìn Ôn Chiêu, giống như điên rồi. "Ngụy Vô Tiện! Ngươi dám! Ngươi ăn nhiều ít gạo của Giang gia ta? Đúng là thứ ăn cây táo rào cây sung! Bạch nhãn lang!"

"Ngụy Vô Tiện? Ta là Ngụy Vô Tiện sao?" Ôn Chiêu cười lạnh, ngẩng đầu nhìn xung quanh, "Hình như là vậy, ta hình như là Ngụy Vô Tiện, vậy thì sao? Đều là do tên ngụy quân tử Giang Phong Miên kia ban tặng! Chuyện trước kia ta đều quên sạch sẽ, chuyện ta nhớ rõ, chỉ có Vân Mộng Giang thị giết người đoạt tử, vì xóa đi trí nhớ của ta mà cứng rắn dùng cấm thuật xé rách hồn phách của ta! Giết cha mẹ ta lại hư tình giả ý thu dưỡng ta, dùng ta lấy thanh danh, biến ta thành tử sĩ của Giang gia!

"Lúc trước ta từng nghĩ, cha mẹ làm sai nhưng không liên quan tới con cái, định cho các ngươi tự sinh tự diệt. Bất quá, ngươi đã tự rước lấy nhục thì đừng trách ta đem nợ mới nợ cũ tính trên đầu các ngươi, có phải không?"

"Người đâu, đem chứng cứ chứng minh Vân Mộng Giang thị mưu hại phụ mẫu ta cho các vị ở đây xem!" Ôn Chiêu lạnh lẽo nhếch môi, trực tiếp gọi người đem một xấp giấy thật dày ném cho Giang Vãn Ngâm, thuận tiện cũng chép ra vài bản sao giao cho những vị tông chủ đang ngồi. Không ít người tò mò lật xem, sau khi xem xong đều khinh miệt nhìn về phía Giang Vãn Ngâm cùng Giang Yếm Ly.

"Giang Phong Miên kia quả thật là ngụy quân tử! Thật sự không thể ngờ hắn lại xuống tay với cấp dưới tận tâm và trung thành..."

"Còn không phải nhờ ơn của con cọp cái chanh chua Ngu Tử Diên sao? Chậc chậc! Đem người chọc tức đến bỏ đi, chỉ còn cách hạ độc thủ mới diệt trừ hậu hoạn."

"Ngay cả đứa nhỏ bốn tuổi cũng có thể xuống tay độc ác như vậy, thực sự..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau