Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 93

Trước Sau
Lục Ngôn cảm thấy có một việc khác còn cấp bách hơn cả vật ô nhiễm ở đằng xa.

“Không có việc gì thì đừng tượng đất* ta.” Anh nghiêm mặt nói.

*Tượng đất: từ ngữ mạng, chỉ việc áp các danh từ dành cho nữ lên nam. Ví dụ như “vợ”, “công chúa”, “mẹ”, v.v

Hệ thống cũng giơ nắm đấm vô hình: [ Gọi cậu “công chúa” sao lại nói là tượng đất được. Đây là tình yêu, tình-yêu! ]

Ánh trăng trên đầu quả thực đang bị bao phủ bởi một quầng sáng nhạt màu đỏ. Ở cả phương Đông và phương Tây, trăng đỏ đều được liên hệ tới điềm xấu.

Ruồi bọ khiến người ta phiền lòng bay đằng trước dẫn đường.

Càng tới gần trang viên, con đường càng hẹp dần, số lượng bụi gai với những chiếc gai ngược đen sẫm hai bên đường cũng dần nhiều lên. Thỉnh thoảng lại có động vật nhỏ chạy nhoáng qua, phát ra tiếng sột soạt.

Chất liệu của bộ quần áo Lục Ngôn đang mặc là một loại da đặc biệt do viện nghiên cứu số 8 chế tạo. Đây là da của bò vàng đã biến thành vật ô nhiễm, một số vũ khí linh năng còn không đâm thủng được chứ đừng nói đến gai trên rễ cây thực vật. Thế nhưng hiện giờ vải da lại bị bụi gai màu đen kéo tẽ sợi ra.

Do lo lắng bản thân sẽ bị gai đâm chảy máu nên Lục Ngôn giục một vòng vảy cá trên đùi mình ra. Màu vàng kim, ánh phản quang.

Nhạn Bắc tò mò dùng lọn tóc nhỏ gãi nhẹ: “Lục Ngôn là cá sao?”

Y cào cho Lục Ngôn hơi ngưa ngứa.

Hệ thống nhìn đến ngẩn người: [ Kích… kích thích thật đấy. ]

Lục Ngôn: ?

Hệ thống: [ Tôi đang nói vật ô nhiễm ở đằng xa, cậu đừng nghĩ nhiều. ]

Lục Ngôn: “Đừng nói nữa. Chờ khi về nước ta sẽ liên hệ với viện nghiên cứu số 3, làm cuộc phẫu thuật cấy ghép.”

[ …… ]

[ Từ thế kỷ 16, trang viên Croman bắt đầu trở thành địa điểm tụ tập của hội Biển Sâu. Mấy đời chủ đều bị chết cháy trên giá chữ thập. Nói vậy thì lý do người chồng không ly hôn dù vợ không có con nhiều năm khả năng cao là bên nam không được. Đôi vợ chồng trở thành vật ô nhiễm bây giờ cũng không ngoại lệ. Thương gia không muốn công ty vận tải biển Viễn Dương của mình không ai nối nghiệp nên đã trở thành tín đồ hội Biển Sâu, để gen thấp kém của mình được thừa kế. Căn cứ theo chỉ dẫn của hội Biển Sâu, ông ta chiếm được một số món đồ đặc biệt. ]

[ Tóm lại, người vợ đã mang thai, nhưng bà ta cũng bắt đầu biến dạng. Thương gia không còn cách nào, đành tìm một chỗ giấu bà ta đi. Vì vậy, ông ta lựa chọn quậy chuyện quỷ ma ở trang viên Croman. Thêm vào đó còn mời bạn thân ở hội Biển Sâu – cũng chính là bác sĩ tới, chờ đợi sinh mạng mới ra đời. ]

[ Mang thai năm thứ 2, người vợ đã biến dạng hoàn toàn thành vật ô nhiễm. Thật bất hạnh khi bà ta chỉ là một vật ô nhiễm cấp thấp không có tình cảm. Bà ta bị nhốt trong tầng hầm trang viên, chờ sinh đứa trẻ ra. ]

[ Toàn bộ hầu gái đều biết rằng bà chủ trang viên điên rồi. Tiền lương đưa cơm cho bà ta rất cao, tuy nhiên công việc cũng rất nguy hiểm. ]

[ Những hầu gái này đa phần là nữ giúp việc tới từ Philippines và những cô gái ở một số tỉnh ven biển, các cô ấy bị người nhà đuổi đến đại lục Europa để kiếm tiền nuôi gia đình. Ở chỗ này không họ hàng thân thích, cũng không biết nói tiếng tây, khi chết còn chẳng ai quan tâm, rất hợp trở thành bữa tối của bà chủ. ]

[ Cô gái đáng thương, đồ tế đáng thương của tôi. ]

[ Nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ thì thai nhi này vốn có thể chào đời, nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra… ]

Nói đến đây, hệ thống nhỏ giọng hơn: [ Phó bản này có 3 boss, tôi cảm thấy cậu đã đoán được. Bác sĩ, thương gia, người vợ. Nhiệm vụ của cậu chính là để người vợ sinh “đôi mắt” ra, sau đó hủy diệt ý thức tự chủ của nó. Vậy là chúng ta sẽ thay được một đôi mắt xinh đẹp rồi, bảo bối của tôi. ]

“Những điều này dường như không giống thông tin trên tư liệu cung cấp cho lắm.”

Hệ thống cười mỉa: [ Nếu giống hết thì cần tôi làm gì? ]

Lục Ngôn bắt đầu cầu nguyện, hy vọng giá trị ô nhiễm cao nhất ở khu vực này bằng 6700 như trên tư liệu. Chứ không thật sự rất khó xong việc.

Anh nhìn qua tín hiệu trên điện thoại, không hề bất ngờ khi nó chuyển thành trạng thái “Không phục vụ”.

Bao giờ nhất định phải nghĩ cách nhắc nhở bộ Kỹ Thuật, chứ lần nào đến thời khắc mấu chốt cũng trở nên không đáng tin cậy thế này thì đúng là hỏng.

[ Cậu nhắc nhở cũng vô dụng, đây không phải vấn đề của bên kỹ thuật. ]

Sau khi băng qua rừng cây, trước mặt mọi người là một lòng hồ đen kịt. Trên hòn đảo ở vị trí trung tâm hồ là một lâu đài phong cách Gothic*, chỗ đỉnh tháp nhọn gắn đầy giá chữ thập.

Michael trầm ngâm, nói: “Giá chữ thập treo ở đây hơi bị nhiều quá nhỉ?”

Ngân Thương ho khan một tiếng: “Thưa các quý ngài, không có đường dẫn từ ven hồ tới lâu đài. Để tôi tìm thử xem có thuyền không.”

Michael cắt ngang lời ông ta: “Không cần phiền phức như vậy.”

Anh ta đeo cây kiếm nặng ra đằng sau, cánh chim trắng tinh bung mở, phần dưới đáy thấp thoáng lông vũ màu vàng kim.

Michael dang hai tay, ý bảo Lục Ngôn và Nhạn Bắc mau tới đây: “Tôi đã tham gia huấn luyện chuyên môn, mang nặng trong khoảng 150kg bay không thành vấn đề. Các cậu cứ gửi gắm nơi tôi là được.”

Lục Ngôn nhíu mày: “Nhất định phải kẹp sao? Có thể sử dụng cách khác không?”

Lúc trước anh bị Dương Thiên Tín kẹp đi ở Hội Sở Người Cá; về sau lại bị 01 kẹp đi ở viện nghiên cứu; trải nghiệm cực kỳ tệ hại.

Michael chần chừ nói: “Bế cũng được, nhưng tốt nhất cậu đừng có kể trên mạng xã hội. Tôi có rất nhiều người hâm mộ, khả năng sẽ tới mắng cậu đấy.”

Thế thì anh nghĩ nhiều rồi, Michael ạ.

Lục Ngôn bế Nhạn Bắc lên. Đối phương nhìn anh bằng vẻ mặt khó hiểu, một đóa hoa nhỏ màu trắng nở ra trên đỉnh đầu.



Y nặng hơn Lục Ngôn tưởng tượng nhiều.

[ Dù gì cũng là cây mà, nào phải người. ]

Michael lại tới bế Lục Ngôn, cất cánh bay lên.

Cân nặng của hai người trong lòng vượt xa 150kg nên anh ta bay xiêu vẹo nghiêng ngả, như kiểu lúc nào cũng có thể cắm đầu xuống từ giữa không trung vậy.

Hệ thống nghẹn ngào: [ Lần đầu tiên bay trên trời của cậu thế mà lại không dành cho Rồng Gâu Gâu ư!? ]

Lục Ngôn dò hỏi bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Vậy giờ ta nhảy xuống thủ tiết nhé? Nhớ rõ ngày này năm sau lập cho ta cái đền thờ.”

Nói xong, anh cúi đầu nhìn xuống lòng hồ.

Nước trong hồ đen kịt, những bong bóng nước như mụn mủ tởm lợm lơ lửng trên mặt nước, ngoài ra còn có rất nhiều xoáy nước nhỏ. Những xoáy nước này không ngừng xoay tròn trong vũng bùn, tựa như từng con mắt đầy ác độc, nhìn chằm chằm chúng một lúc lâu dễ bị váng đầu.

Trên bờ cách đó không xa, thợ săn già cởi mũ, vẫy vẫy với bọn họ.

Do nước phía dưới bẩn quá nên Lục Ngôn không nhịn được túm Michael chặt hơn chút, lỡ tay rút mất một chiếc lông vũ màu vàng kim.

Nhân lúc Michael không phát hiện, Lục Ngôn lẳng lặng nhét lông vũ về vị trí cũ.

Michael liếc mắt nhìn anh, gắng hết sức nói: “Lỡ rút ra rồi thì cậu cầm luôn đi. Đốt chiếc lông vũ này có thể kích hoạt thiên phú Thánh Quang, ép lùi vật ô nhiễm trong thời gian ngắn.”

[ Phạm vi giới hạn: Vật ô nhiễm yếu hơn Michael. ]

Từ đây có thể thấy Michael quả đúng là một chiến sĩ hình thái vú em toàn diện, khó trách lại dám tự tin dẫn người mới cày phó bản.

Thành cổng trang viên cũ nát sập xệ, những bụi gai quấn kín hàng rào sắt.

Biển báo ở lối vào ghi một dòng chữ: Trang viên tư nhân, xin chớ đi vào.

Tới gần mới phát hiện mỗi giá chữ thập ở trang viên này đều đính một người. Những người này đã chết từ lâu, dãi nắng dầm mưa nên chỉ còn một bộ xương khô.

Michael rút thanh kiếm nặng màu đỏ sau lưng ra, chém đứt những sợi dây xích vốn đã không vững chắc lắm.

Tiếng ‘xèo xèo’ như bị đốt trọi phát ra từ khóa cửa. Những bụi gai quấn quanh bị chặt ngang đứt lìa, chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi như máu.

[ Bụi gai oán niệm uốn khúc – Thực vật mọc hoang bị ô nhiễm, giá trị ô nhiễm 1500. Có khả năng tái sinh, qua tinh luyện có thể trở thành một trong số những thành phần chính của lưới đánh cá. ]

[ Những nơi chúng nó mọc thường có rất nhiều người chết oan. ]

Michael lấy dụng cụ kiểm đo ra. Lúc này, giá trị ô nhiễm xung quanh đã tăng tới 3500.

Anh ta quay đầu lại, dặn dò: “Tôi dẫn đường phía trước, các cậu theo sau, đừng đi lạc.”

Nói xong, Michael vẫn không yên tâm lắm, vì vậy rút thêm mấy chiếc lông vũ vàng kim ra, chia cho Lục Ngôn và Nhạn Bắc.

Nhạn Bắc nhỏ giọng cảm ơn một câu, suy nghĩ một lát rồi lấy dao nhỏ lặng lẽ rạch cánh tay mình.

Máu trong suốt chảy ra, rất giống nước khoáng.

Sáu đóa hoa nhỏ màu trắng mọc lên trên đầu y.

Nhạn Bắc hái hoa xuống, đưa Lục Ngôn 5 đóa, cố mà làm chia cho Michael 1 đóa.

“Cái này… ăn được.” Y nhỏ giọng giải thích.

Lục Ngôn chưa làm gì đã nhận được 3 chiếc lông vũ và 5 đóa hoa.

[ Để báo đáp, cậu có thể đưa vảy cá vàng kim của mình cho họ. Dù sao cậu cũng là cá Koi mà. ]

Lục Ngôn cảm thấy dù là cá Koi thì theo những gì từng trải trong quá khứ, anh còn giống cá Koi debuff*(gây hiệu ứng hay trạng thái bất lợi, ngược với buff) hơn.

Do vậy, anh không thử loại hành vi tìm đường chết này.

Ánh trăng đêm nay có vẻ sáng lạ thường.

Trong vườn hoa bỏ hoang nhiều năm, đài phun nước đã cạn khô, để lộ một số hoa văn được chạm khắc trên đá cẩm thạch phía dưới cùng. Lục Ngôn liếc nhìn, hoa văn bên trên lại không phải hoa hồng hoặc lá Acanthus*… mà là xúc tu phủ kín u nhọt. Do điêu khắc nổi nên trông thoáng qua y hệt như có những xúc tu dưới đáy vườn hoa thật.

[ Thương gia làm trong ngành vận tải biển, có phần sùng bái đại dương xa xưa. Hội Biển Sâu tôn sùng tín ngưỡng một vị thần cổ xưa không có tên họ. Rất khó miêu tả ngoại hình của vị thần cổ xưa này. Hình thể xuất hiện nhiều nhất chính là những xúc tu. ]

[ May mà ông ta không sống đến lúc Thẩm Khinh Dương biến thành vật ô nhiễm, chứ nếu thấy được chắc vui phát điên rồi. ]

Michael mở cửa lớn tòa lâu đài.

Hiển nhiên bên trong lâu đài cổ cũng tối đen như mực. Vừa bước vào, đập vào mắt là một quảng trường trông như giáo đường. Ánh trăng mờ ảo rọi xuống từ cửa sổ pha lê xung quanh và mái vòm. Kết hợp với tiếng trẻ con khóc như có như không bên ngoài rất hợp với bầu không khí phim kinh dị.

Lục Ngôn nhìn được trong đêm, anh quan sát thấy nhiều thứ hơn chút. Giữa sảnh lớn có một giá chữ thập đồ sộ, bên trên treo một người cao ít nhất phải 3 mét. Xiềng xích rủ xuống từ trần nhà, trói tay chân y. Hai chiếc đinh thép dài sắc nhọn xuyên thủng hai mắt thi thể này. Cặp cánh đỏ tươi sau lưng y mất sức rũ xuống. Chân của y đã không còn mang dáng vẻ của loài người, mà là từng chiếc rễ cây hình ống rơi tới mặt đất.



Thi thể khô quắt chảy hai hàng lệ máu.

[ Rất hiển nhiên, đây là một Thiên Khải Giả đã biến dạng ở mức độ cao. Có lẽ Michael bên cạnh cậu còn quen thuộc với y hơn… ]

[ Nhu cầu của 3 vị boss trong lâu đài không giống nhau, tuy nhiên thái độ đối xử với người ngoài là nhất trí. ]

Michael tìm ở cửa hồi lâu: “Không phải chứ? Chẳng lẽ đến thế kỷ 22 rồi vẫn không mắc đèn điện? Chơi theo kịch bản giết người live-action* cũng chẳng thế này!”

*Kịch bản giết người live-action: Tạo ra một kịch bản về câu chuyện giết người ảo. Người chơi tìm ra hung thủ dựa vào diễn giải và suy luận về vụ án. Căn cứ theo kịch bản, người chơi lựa chọn những nhân vật khác nhau, biết được nội dung câu chuyện từ góc nhìn của mình. Muốn biết câu chuyện của người khác cần phải lục soát chứng cứ hiện trường và trao đổi thăm dò lẫn nhau. Theo trình tự, mỗi người chơi được cố định những manh mối riêng, mọi người tiến hành thảo luận dựa vào đây. Chủ yếu theo hình thức khép kín nên dễ bề kiểm soát mức độ nguy hiểm của trò chơi, so sánh sẽ thấy tính hoàn chỉnh cao hơn.

Nói xong, anh ta bật đèn flash điện thoại.

Khi soi tới người trên giá chữ thập, Michael bỗng hít hà một hơi.

Anh ta dang đôi cánh, bay nhoáng lên đó.

Đôi tay Michael khẽ run, thử đặt ngón tay dưới cánh mũi người này.

Không có hơi thở.

Dù rằng đã sớm đoán được nhưng Michael vẫn không nhịn được siết chặt thanh kiếm lớn trong tay: “U… Uriel.”

Trong thần thoại tôn giáo cổ xưa, bên cạnh thượng đế Jehovah có bốn vị tổng lãnh thiên thần.

Michael, Gabriel, Raphael, Uriel.

Không thể kiểm chứng thần thoại, song ở hiện thực đúng là có bốn vị Thiên Khải Giả như vậy.

Bọn họ cùng thức tỉnh tại một sự kiện ô nhiễm xảy ra ở giai đoạn đầu khi bệnh ô nhiễm mới xuất hiện, mọc ra những đôi cánh tựa thiên sứ.

Đây là sự ban ơn đến từ chốn vô danh. Trong vài chục năm nay, họ luôn sử dụng máu thịt của chính mình che chở bốn phương.

Tiếng tăm của bốn tổng lãnh thiên thần ở nước ngoài vang dội tương tự như Đường Tầm An trong nước.

“Uriel là chiến hữu của tôi. Anh ấy mất tích vào 26 năm trước. Khi mất tích, giá trị ngưỡng linh lực của anh ấy là 6100. Tổng bộ tìm rất lâu vẫn không thấy tung tích nên đã điều tra bưu kiện trong quá khứ, phát hiện anh ấy luôn ngầm truy xét hội Biển Sâu…”

“Hội Biển Sâu là một tôn giáo lưu hành tại bán đảo mặt trời không bao giờ lặn ở thế kỷ trước, nội dung liên quan tới Thần Bí Học. Khi ấy, Cực Lạc Giáo và Hội Biển Sâu một Đông một Tây, thu nhận rất nhiều tín đồ. Hiện tại cả hai giáo hội này đều bị coi là rác thải độc hại. Giáo chủ Cực Lạc Giáo là vật ô nhiễm cấp S Thánh Thần tiếng xấu lan xa; nhưng người nắm quyền ở Hội Biển Sâu hình như vẫn còn là Thiên Khải Giả, tự so mình với thượng đế, luôn luôn hoạt động bí mật.”

Ánh mắt của Michael dừng trên ổ bụng Uriel. Một con dao găm thủ công tinh xảo đẹp đẽ cắm gập vào đó, hoa văn điêu khắc bên trên là tường vi và bách hợp dại.

Đây là dao găm của Uriel – Một vũ khí linh năng cấp A, tên “Lửa Địa Ngục”.

“Uriel tự sát. Anh ấy cảm nhận được độ bệnh biến của mình sắp vượt qua giới hạn, cho nên lựa chọn tự sát… Nhưng có ai đó đã treo thi thể của anh ấy lên đây.” Sắc mặt Michael lạnh dần: “Không lấy đi vũ khí. Vũ khí linh năng Lửa Địa Ngục của Uriel rất hiệu quả với vật ô nhiễm, chứng tỏ vật ô nhiễm cấp cao có thần trí nào đó đã làm chuyện này.”

Anh ta rút con dao găm này ra, bay về mặt đất, quan sát tới lui giữa Lục Ngôn và Nhạn Bắc, cuối cùng đưa con dao cho Lục Ngôn.

“Cầm lấy, ra ngoài trả tôi sau.” Michael nói.

[ Lửa Địa Ngục – Vũ khí linh năng cấp A. ]

[ Chúc mừng ngài, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có được chiếc dao găm mạnh nhất của nhân loại tính tới nay. Nó từng tắm mình trong máu thần vào khoảnh khắc thật, do đó sở hữu đặc tính ăn mòn và làm bỏng vật ô nhiễm, ngoại trừ loại Tinh Thần. Nếu không có Uriel thì đứa con trong bụng người vợ có thể đã ra đời từ 26 năm trước rồi. ]

[ Thấy ngầu không? Nào, thử xem. Tầng 1 lâu đài là lãnh địa của thương gia. Tầng 2, 3 thuộc về bác sĩ. Tầng hầm là phòng sinh của người vợ. ]

[ Bây giờ bác sĩ đã thả thương gia ra. ]

Ánh trăng dường như đã biến mất khỏi bầu trời, khắp lâu đài đen nghịt tăm tối.

Tóc của Nhạn Bắc quấn chặt cánh tay Lục Ngôn.

Michael cau mày, thắp sáng lần lượt từng ngọn đèn trên vách tường.

Lục Ngôn nhẹ giọng nói: “Thiên phú Báo Động Trước của tôi reo lên.”

Ngay khi anh nói xong, sàn nhà lập tức nứt ra một khe hở dài gần 1 mét.

Một cụm dịch nhầy trắng mờ lách từ dưới khe ra. Trông nó như trứng gà lộn, bên trên phủ kín tơ máu, lòng đỏ trứng gắn từng con mắt hình tròn.

Lục Ngôn gỡ chiếc cung sau lưng xuống, bắn một mũi tên ra.

Đầu mũi tên màu bạc đâm vào con mắt, làm nổ tung một đóa hoa máu.

[ Bớt nhìn những con mắt này lại. ] Hệ thống nhắc nhở: [ Nhìn thẳng vào chúng sẽ làm độ bệnh biến tăng lên. ]

Hiển nhiên đây không phải toàn bộ cơ thể của thương gia. Dịch nhầy phun ra không ngớt, nhanh chóng lan đầy mặt đất, dập dềnh như sóng biển, trào dâng về phía bọn họ.

[ Thương Gia – Giá trị ô nhiễm: 6100. Phương hướng bệnh biến: Hóa dịch nhầy. ]

[ Tôi không muốn thừa nhận nó vẫn còn là người. Tôi cho rằng phương hướng bệnh biến của nó là vật ô nhiễm chuyển sinh thành Slime. ]

[ Trong số mấy nghìn con mắt chỉ có một cái là bản thể của nó. Đống dịch nhầy này là dịch dạ dày của nó, tính ăn mòn và tính ô nhiễm cao. Cậu nói xem, nếu cậu bay được thì tốt biết bao. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau