Chương 45
45.
Ép hỏi cái người không thành thật kia cũng không có kết quả, dù có là lời khai của nhân chứng thì người ta vẫn giả ngu vờ vịt anh nói gì: Hả anh đang nói gì em không hiểu, đầu tư gì, em không có rảnh đi xem anh quay phim, đừng suốt ngày nói mấy chuyện nhàm chán này nữa… Khương Mặc cũng lười quần nhau với y, ngày nào cũng vội vàng quay phim không thèm đoái hoài gì tới, chỉ nghĩ chờ gặp em ấy rồi tính sổ sau.
Ngày Thẩm Triều Văn thật sự đến tham ban là khoảng hai tuần sau đó, y đến cùng với Đường Lý và Chu Mãn Vân.
Vốn Khương Mặc đã nói với Đường Lý, vì để bày tỏ sự coi trọng của mình với vị diễn viên nổi tiếng từng quay phim điện ảnh, khi Chu Mãn Vân đến anh định tự mình đi đến trước thôn chào đón. Nhưng khi đến ngày hôm đó, Khương Mặc lại bị chuyện khác ngáng chân.
Chuyện ngáng chân anh nói đến cũng có hơi buồn cười… Anh huy động cả đoàn phim giúp sửa chuồng bò cho một ông cụ Tây Tạng.
Cốt truyện phần sau cần có một ông cụ tộc Tạng tham gia diễn, nhân vật này có phần diễn rất nặng, diễn viên Khương Mặc tìm luôn cảm thấy còn thiếu chút ý. Rồi một ngày nọ, họ ngẫu nhiên gặp được một ông cụ dắt trâu đi ngang qua. Lúc đó Khương Mặc nhìn thấy quả thật là vô cùng kinh ngạc, cảm thấy ông cụ này là nhân vật được định sẵn trong đời anh, không thể tìm được người nào khác phù hợp hơn. Anh và người dẫn đường đi từng nhà tìm ông cụ kia, điều vui nhất chính là, căn nhà gỗ nhỏ mà ông cụ ở cũng là căn nhà mà Khương Mặc thích nhất kia, anh hạ quyết tâm, nhất định phải thuyết phục được ông cụ đến tham gia diễn bộ phim này.
Nhưng sau khi trao đổi một thời gian, ông cụ không hề quan tâm đến những điều kiện của anh, ăn uống ăn mặc đều không muốn. Đưa tiền cũng không muốn, cái gì cũng không cần.
Khương Mặc chỉ có thể tự mình ra trận, dẫn theo phiên dịch Tiểu Đường tộc Tạng đi đến trao đổi với ông cụ, hỏi ông cần gì.
Lúc đó họ ngồi trong nhà gỗ nhỏ tồi tàn nhìn nhau. Ông cụ hút tẩu thuốc to, nhả khói vào trong không khí, một lúc sau mới nói một tràng tiếng Tạng.
Phiên dịch Tiểu Đường nghe xong nói với Khương Mặc: “Ông ấy nói không thiếu gì hết, muốn các anh sửa chuồng bò trong nhà ông ấy thôi. Lớn tuổi rồi không sửa được. Con cái của ông ấy ra ngoài sống không quan tâm, mấy năm rồi không về, không ai giúp.”
Khương Mặc cúi đầu trầm tư vài giây mới hỏi: “Chúng ta mời người đến sửa giúp ông ấy?”
Tiểu Đường nói với ông cụ vài câu, ông cụ liếc nhìn Khương Mặc rồi nói.
Tiểu Đường gãi đầu nói với Khương Mặc: “… Ông ấy nói muốn chúng ta sửa.”
Khương Mặc nhíu mày: “Sửa chuồng bò xong ông ấy có thể quay phim luôn không? Cần một lời chắc chắn.”
Phiên dịch Tiểu Đường hỏi, ông cụ nói được, tuyệt không nuốt lời.
Không nghĩ quá lâu, Khương Mặc đứng dậy vẫy tay với mọi người phía sau: “Mọi người, hành động nào, sửa chuồng bò giúp ông cụ! Mục tiêu của chúng ta là làm cho chuồng bò của ông cụ kiên cố, không, vỡ!”
Bọn họ bận rộn một hai ngày, dùng hết tất cả phương tiện di chuyển trong đoàn để kéo vật liệu, thành tâm thành ý sửa chuồng bò giúp cho ông cụ.
Nhưng sửa rồi sửa, chợt Đường Lý gọi cho anh một cuộc điện thoại tử thần, hỏi anh có thể đi đón người hay không, nói bọn họ gần đến cửa thôn rồi. Bọn họ không biết đường, nếu không ai ra đón thì Đường Lý sẽ tìm dân bản xứ dẫn đường vào chỗ bọn họ.
Khương Mặc làm việc đến mặt mày đầy bụi, nghe vậy thì nghi hoặc: “Không phải đã nói mấy ngày nữa mới tới hả? Sao nay tới rồi?”
Đường Lý cạn lời: “Tôi nói xong việc sẽ đưa Chu Mãn Vân đến, hôm đó đã nói với ông rồi, ông không xem wechat à?”, “Ông có thể đọc tin đúng lúc không?”
Khương Mặc: “Tín hiệu ở đây tệ đến mức nào ông còn không biết? Không phải lần nào tôi dùng điện thoại cũng vinh hạnh nhận được wechat của ông!”
Hai người đớp chát nhau mấy câu thì không có tâm tình nói chuyện nữa. Khương Mặc ném xẻng trong tay xuống, vẻ mặt trịnh trọng đi tìm Minh Tranh: “Đi đón người với tôi.”
Minh Tranh hỏi: “Đón ai, Chu Mãn Vân?”
Khương Mặc gật đầu.
Minh Tranh nghe vậy khó chịu: “Đạo diễn với nam chính đi đón vai phụ? Chắc chứ? Chu Mãn Vân cao giá đến thế?”
Khương Mặc suy nghĩ một lúc: “Cũng không phai, còn có người đầu tư nữa.”, “Là người yêu của tôi.”
Minh Tranh nghi hoặc: “Chẳng lẽ tôi còn phải xã giao với người yêu anh giúp anh? Người ta là fan của tôi à?”
Khương Mặc thở dài: “Không phải… Mới nãy tôi vừa nói chuyện vừa uống chút rượu với ông cụ, tôi không dám lái xe, anh chở tôi đi.”
Minh Tranh: “… Tôi phục luôn!”
Vì vậy họ lái chiếc xe van nhỏ tàn tạ của đoàn nhanh chóng ra cửa thôn.
Vùng Vũ Băng này càng vào trong đường càng khó đi, người bình thường đi vào hoặc là chọn đi bộ theo nhóm, hoặc là mời người dẫn đường. Nhưng Khương Mặc và Minh Tranh đã đến đây quay ba bốn tháng nên đã quen thuộc với đường ở đây, đi rất tùy ý. Minh Tranh nghĩ không muốn để người khác chờ nên chạy ào ào như bão tố, lái cực nhanh, chiếc xe nhỏ hỏng hóc còn bị anh lái một cách điên cuồng làm cho Khương Mặc suýt chút nữa ói luôn.
Khi đến nơi mới biết những người kia còn chưa tới. Họ đợi ở nơi đã hẹn gần mười phút mới có một chiếc xe bus dừng lại.
Khương Mặc và Minh Tranh đầu đầy bụi bặm, mặt mày lấm lem không kịp rửa đứng ở cửa chờ người. Một vài du khách xuống xe trước, có hai cô gái thấy họ đứng cạnh xe thì hớn hở chạy lại hỏi: “Thuê xe bao nhiêu tiền?”
Còn xem bọn họ là trung chuyển. Lúc đầu Minh Tranh định từ chối, nhưng nghĩ lại lại thấy có chút động lực kiếm tiền, thầm nghĩ dù sao đoàn phim này cũng nghèo quá mà, chuyển được bao nhiêu thì chuyển, kiếm được chút tiền cũng là tiền, thế là dũng cảm tiến lên bàn chuyện làm ăn: “Mọi người đi mấy người? Đi đâu? Cho được bao nhiêu?”
“…” Khương Mặc vội vàng vỗ vai Minh Tranh, cười nói với cô gái kia, “Không đón khách không đón khách, có người thuê rồi.”
Vừa dứt lời, anh đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “— Khương Mặc?”
Nói thật, giây phút nhìn thấy Thẩm Triều Văn Khương Mặc đã hơi sững sờ. Sau vài tháng chịu khổ ở nơi vắng vẻ này, khi được gặp lại người thân của mình thật sự có chút kích động.
Hôm nay y không mặc âu phục mà thay thành một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, trông y hơi nhỏ bé. Y cao gầy, dậy thì thành công, đứng trong đám người cực kỳ bắt mắt, lúc này đang đeo túi lao về phía anh.
Khương Mặc đưa tay muốn ôm y theo bản năng, nhưng vươn tay rồi mới nhớ trên người mình rất bẩn, bên cạnh còn có một đám người… Anh chỉ có thể lúng túng rút tay về.
Đường Lý kéo vali thở dài: “Sao hai người lại bẩn thế? Làm gì vậy?”
Giọng điệu của Minh Tranh đều đều: “Đạo diễn Khương kéo bọn tôi đi sửa chuồng bò cho người ta đó mà, sửa được một nửa thì chạy tới đây.”
Mọi người: “…”
Mọi người chào hỏi nhau vài câu rồi lên xe. Khương Mặc dẫn Thẩm Triều Văn ngồi ở phía sau, lúc đầu anh còn ngại không dám nắm tay y, cảm thấy mình quá bẩn, khi anh còn đang do dự không biết phải ôm y thế nào thì Thẩm Triều Văn đã rút một gói khăn giấy ướt từ trong túi ra lau mặt lau tay giúp anh.
“Anh không ăn uống gì hết à.” Giọng Thẩm Triều Văn rất nhỏ, “Ốm thế này.”
Khương Mặc nhỏ giọng đáp: “Ngày nào cũng ăn đúng giờ.” Điểm này anh vẫn rất nghe lời.
Thẩm Triều Văn phàn nàn: “Vậy là ăn không ngon.”
“Vẫn ổn, chỉ là không thể so với nhà được.”
Thẩm Triều Văn im lặng, cúi đầu lau tay giúp anh, trông rất thất vọng và có chút không vui.
Đường núi khó đi, chiếc xe tải này cũng đã cũ kỹ, phong cách lái xe của Minh Tranh lại còn rất thô lỗ làm cho họ bị lắc qua lắc lại không ngừng.
Con tim dường như cũng lung la lung lay, có chút bồi hồi.
Rõ ràng chỉ là lau tay nhưng Khương Mặc luôn cảm thấy cảm xúc Thẩm Triều Văn lau tay cho mình có chút không đúng, anh chỉ có thể nghiêng người nhẹ nhàng hỏi y: “Sao vậy, vừa đến đã sầm mặt muốn dữ với anh.”
Thẩm Triều Văn lắc đầu thở dài, có chút đau lòng không nói nên lời.
Khương Mặc vội vàng chọn được đề tài an toàn để hỏi: “Gần đây công việc thuận lợi không?”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Vẫn ổn, rất bình thường, khoảng lúc trước vẫn bận, gần đây mới để trống được thời gian đi thăm anh.” Y không thích nói về công việc của mình cho lắm, lần nào cũng nói một hai câu rồi cho qua,
Vẫn còn ba người ngồi đằng trước nên không thể nói về chủ đề thân mật nào. Cũng may tay đã được lau sạch sẽ, Khương Mặc nắm lấy tay y cả đoạn đường, dù cho trong lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng không buông ra, nắm lấy mấy ngón tay y nghịch từng ngón một.
Bàn tay vốn đã được lau sạch lại nắm tay đến mướt mồ hôi, nhưng không ai chịu buông nhau ra.
Vất vả mới đến nơi, xuống xe, Khương Mặc dẫn Chu Mãn Vân đi vào căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trò chuyện với chú này mấy câu. Điều kiện của đoàn phim không tốt lắm, chỗ ở cũng đơn sơ, nhưng Chu Mãn Vân thấy không gì, còn nói cảm ơn đạo diễn. Sau lại hỏi, còn cần hỗ trợ sửa chuồng bò không? Khương Mặc xua tay nói chú vừa tới cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu như có bị sốc độ cao thì kêu một tiếng.
Trạng thái ngoài đời của Chu Mãn Vân rất khác với hình ảnh diễn viên hài trên mạng, cả người chú thiên về hệ tang thương, khóe mắt đuôi mày đều có dấu vết của ấm ức tức giận, cực kỳ u ám. Nhưng Khương Mặc lại cực kỳ hài lòng với trạng thái này của chú, mấy cảnh sau này của anh cần trạng thái thế này, hoàn hảo.
Sau khi trò chuyện vài câu với Chu Mãn Vân, Khương Mặc đi ra ngoài tìm Thẩm Triều Văn. Một bàn gỗ rộng, ba người, Thẩm Triều Văn Minh Tranh Đường Lý, mỗi người ngồi một bên, tạo thành dáng vẻ kiềng ba chân. Khương Mặc đi qua ngồi xuống, cảm thấy cùng nhau thành một bàn mạt chược.
Anh chỉ vào Thẩm Triều Văn giới thiệu với Minh Tranh: “Vị này là nhà đầu tư cao quý của chúng ta.”
Minh Tranh gật đầu, không nói nhiều chỉ hỏi: “Anh còn đi sửa chuồng bò không?” Khương Mặc: “…” Anh chỉ Thẩm Triều Văn. Minh Tranh ồ, đứng dậy nói, “Vậy tôi qua xem xem, anh đi theo nhà đầu tư cao quý của chúng ta đi.” Minh Tranh nói xong vội vàng chuồn mất, để lại một mình Đường Lý.
Bầu không khí này. Đường Lý cảm giác sâu sắc mình thật thừa thãi, ngước lên nhìn hai người bọn họ rồi đứng dậy nói muốn góp sức xây chuồng bò, chạy mất.
Sau khi mọi người đều đi hết, vẫn còn một Chu Mãn Vân không biết mình ở đây để làm gì.
Vốn là có một đống chuyện muốn nói, nhưng khi người ta thật sự đến trước mặt rồi lại không nói được gì, thỉnh thoảng lại nhìn nhau, cứ thế im lặng hết ba bốn phút.
Người Pháp nói rằng khi im lặng, bên cạnh sẽ có thiên thần bay qua, có lẽ đó chính là ý này.
Một lúc sau Khương Mặc mới cười nói: “Mỗi lần em đối diện với anh nhưng không nói gì, chỉ nhìn anh, anh sẽ…”, “Nghĩ ra rất nhiều điều lập dị.”
Thẩm Triều Văn: “Lập dị thế nào, sao không nói với em.”
Có thể nghĩ ra được một bộ phim, nói ra đến anh cũng không tin. Khương Mặc: “Sợ em cười anh nên không nói.” Anh đứng dậy, “Đi thôi, kim chủ cao quý của anh, sếp Thẩm, dẫn em đi ăn cơm.”
Sếp Thẩm đứng dậy liếc anh: “Sao giọng điệu anh lại quái gở với kim chủ cao quý quá vậy, không tôn trọng.” Khương Mặc à, “Tối anh mới cẩn thận thảo luận vấn đề này với em.” Thẩm Triều Văn không quan tâm: “Thảo luận. Cứ việc.”, “Đừng cố ý dẫn em đi ăn cái khác, cứ giống bình thường là được, em muốn xem bình thường anh ăn gì.”
Khương Mặc chậc: “Muốn ăn cơm đoàn phim à?”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Nhà đầu tư muốn thị sát bình thường các anh ăn gì.”
Khương Mặc bước qua kéo y: “Đi. Chẳng qua trình độ nấu nướng của đầu bếp kia của bọn anh thật sự là… thôi. Bình thường khi tâm trạng vui anh sẽ thỉnh thoảng xuống bếp làm cho bọn họ, cải thiện bữa cơm cho mọi người.”
Thẩm Triều Văn cười: “Đoàn phim này của anh cũng thật khác lạ, đạo diễn tự mình xuống bếp nấu cơm, làm đồng nghiệp của anh có đãi ngộ thật tốt ghê, đạo diễn Khương.”
Khương Mặc cũng cười, đưa tay vỗ vỗ đầu y: “Được, hôm nay đạo diễn Khương sẽ tự mình làm cho em ăn.”
Ép hỏi cái người không thành thật kia cũng không có kết quả, dù có là lời khai của nhân chứng thì người ta vẫn giả ngu vờ vịt anh nói gì: Hả anh đang nói gì em không hiểu, đầu tư gì, em không có rảnh đi xem anh quay phim, đừng suốt ngày nói mấy chuyện nhàm chán này nữa… Khương Mặc cũng lười quần nhau với y, ngày nào cũng vội vàng quay phim không thèm đoái hoài gì tới, chỉ nghĩ chờ gặp em ấy rồi tính sổ sau.
Ngày Thẩm Triều Văn thật sự đến tham ban là khoảng hai tuần sau đó, y đến cùng với Đường Lý và Chu Mãn Vân.
Vốn Khương Mặc đã nói với Đường Lý, vì để bày tỏ sự coi trọng của mình với vị diễn viên nổi tiếng từng quay phim điện ảnh, khi Chu Mãn Vân đến anh định tự mình đi đến trước thôn chào đón. Nhưng khi đến ngày hôm đó, Khương Mặc lại bị chuyện khác ngáng chân.
Chuyện ngáng chân anh nói đến cũng có hơi buồn cười… Anh huy động cả đoàn phim giúp sửa chuồng bò cho một ông cụ Tây Tạng.
Cốt truyện phần sau cần có một ông cụ tộc Tạng tham gia diễn, nhân vật này có phần diễn rất nặng, diễn viên Khương Mặc tìm luôn cảm thấy còn thiếu chút ý. Rồi một ngày nọ, họ ngẫu nhiên gặp được một ông cụ dắt trâu đi ngang qua. Lúc đó Khương Mặc nhìn thấy quả thật là vô cùng kinh ngạc, cảm thấy ông cụ này là nhân vật được định sẵn trong đời anh, không thể tìm được người nào khác phù hợp hơn. Anh và người dẫn đường đi từng nhà tìm ông cụ kia, điều vui nhất chính là, căn nhà gỗ nhỏ mà ông cụ ở cũng là căn nhà mà Khương Mặc thích nhất kia, anh hạ quyết tâm, nhất định phải thuyết phục được ông cụ đến tham gia diễn bộ phim này.
Nhưng sau khi trao đổi một thời gian, ông cụ không hề quan tâm đến những điều kiện của anh, ăn uống ăn mặc đều không muốn. Đưa tiền cũng không muốn, cái gì cũng không cần.
Khương Mặc chỉ có thể tự mình ra trận, dẫn theo phiên dịch Tiểu Đường tộc Tạng đi đến trao đổi với ông cụ, hỏi ông cần gì.
Lúc đó họ ngồi trong nhà gỗ nhỏ tồi tàn nhìn nhau. Ông cụ hút tẩu thuốc to, nhả khói vào trong không khí, một lúc sau mới nói một tràng tiếng Tạng.
Phiên dịch Tiểu Đường nghe xong nói với Khương Mặc: “Ông ấy nói không thiếu gì hết, muốn các anh sửa chuồng bò trong nhà ông ấy thôi. Lớn tuổi rồi không sửa được. Con cái của ông ấy ra ngoài sống không quan tâm, mấy năm rồi không về, không ai giúp.”
Khương Mặc cúi đầu trầm tư vài giây mới hỏi: “Chúng ta mời người đến sửa giúp ông ấy?”
Tiểu Đường nói với ông cụ vài câu, ông cụ liếc nhìn Khương Mặc rồi nói.
Tiểu Đường gãi đầu nói với Khương Mặc: “… Ông ấy nói muốn chúng ta sửa.”
Khương Mặc nhíu mày: “Sửa chuồng bò xong ông ấy có thể quay phim luôn không? Cần một lời chắc chắn.”
Phiên dịch Tiểu Đường hỏi, ông cụ nói được, tuyệt không nuốt lời.
Không nghĩ quá lâu, Khương Mặc đứng dậy vẫy tay với mọi người phía sau: “Mọi người, hành động nào, sửa chuồng bò giúp ông cụ! Mục tiêu của chúng ta là làm cho chuồng bò của ông cụ kiên cố, không, vỡ!”
Bọn họ bận rộn một hai ngày, dùng hết tất cả phương tiện di chuyển trong đoàn để kéo vật liệu, thành tâm thành ý sửa chuồng bò giúp cho ông cụ.
Nhưng sửa rồi sửa, chợt Đường Lý gọi cho anh một cuộc điện thoại tử thần, hỏi anh có thể đi đón người hay không, nói bọn họ gần đến cửa thôn rồi. Bọn họ không biết đường, nếu không ai ra đón thì Đường Lý sẽ tìm dân bản xứ dẫn đường vào chỗ bọn họ.
Khương Mặc làm việc đến mặt mày đầy bụi, nghe vậy thì nghi hoặc: “Không phải đã nói mấy ngày nữa mới tới hả? Sao nay tới rồi?”
Đường Lý cạn lời: “Tôi nói xong việc sẽ đưa Chu Mãn Vân đến, hôm đó đã nói với ông rồi, ông không xem wechat à?”, “Ông có thể đọc tin đúng lúc không?”
Khương Mặc: “Tín hiệu ở đây tệ đến mức nào ông còn không biết? Không phải lần nào tôi dùng điện thoại cũng vinh hạnh nhận được wechat của ông!”
Hai người đớp chát nhau mấy câu thì không có tâm tình nói chuyện nữa. Khương Mặc ném xẻng trong tay xuống, vẻ mặt trịnh trọng đi tìm Minh Tranh: “Đi đón người với tôi.”
Minh Tranh hỏi: “Đón ai, Chu Mãn Vân?”
Khương Mặc gật đầu.
Minh Tranh nghe vậy khó chịu: “Đạo diễn với nam chính đi đón vai phụ? Chắc chứ? Chu Mãn Vân cao giá đến thế?”
Khương Mặc suy nghĩ một lúc: “Cũng không phai, còn có người đầu tư nữa.”, “Là người yêu của tôi.”
Minh Tranh nghi hoặc: “Chẳng lẽ tôi còn phải xã giao với người yêu anh giúp anh? Người ta là fan của tôi à?”
Khương Mặc thở dài: “Không phải… Mới nãy tôi vừa nói chuyện vừa uống chút rượu với ông cụ, tôi không dám lái xe, anh chở tôi đi.”
Minh Tranh: “… Tôi phục luôn!”
Vì vậy họ lái chiếc xe van nhỏ tàn tạ của đoàn nhanh chóng ra cửa thôn.
Vùng Vũ Băng này càng vào trong đường càng khó đi, người bình thường đi vào hoặc là chọn đi bộ theo nhóm, hoặc là mời người dẫn đường. Nhưng Khương Mặc và Minh Tranh đã đến đây quay ba bốn tháng nên đã quen thuộc với đường ở đây, đi rất tùy ý. Minh Tranh nghĩ không muốn để người khác chờ nên chạy ào ào như bão tố, lái cực nhanh, chiếc xe nhỏ hỏng hóc còn bị anh lái một cách điên cuồng làm cho Khương Mặc suýt chút nữa ói luôn.
Khi đến nơi mới biết những người kia còn chưa tới. Họ đợi ở nơi đã hẹn gần mười phút mới có một chiếc xe bus dừng lại.
Khương Mặc và Minh Tranh đầu đầy bụi bặm, mặt mày lấm lem không kịp rửa đứng ở cửa chờ người. Một vài du khách xuống xe trước, có hai cô gái thấy họ đứng cạnh xe thì hớn hở chạy lại hỏi: “Thuê xe bao nhiêu tiền?”
Còn xem bọn họ là trung chuyển. Lúc đầu Minh Tranh định từ chối, nhưng nghĩ lại lại thấy có chút động lực kiếm tiền, thầm nghĩ dù sao đoàn phim này cũng nghèo quá mà, chuyển được bao nhiêu thì chuyển, kiếm được chút tiền cũng là tiền, thế là dũng cảm tiến lên bàn chuyện làm ăn: “Mọi người đi mấy người? Đi đâu? Cho được bao nhiêu?”
“…” Khương Mặc vội vàng vỗ vai Minh Tranh, cười nói với cô gái kia, “Không đón khách không đón khách, có người thuê rồi.”
Vừa dứt lời, anh đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “— Khương Mặc?”
Nói thật, giây phút nhìn thấy Thẩm Triều Văn Khương Mặc đã hơi sững sờ. Sau vài tháng chịu khổ ở nơi vắng vẻ này, khi được gặp lại người thân của mình thật sự có chút kích động.
Hôm nay y không mặc âu phục mà thay thành một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng, trông y hơi nhỏ bé. Y cao gầy, dậy thì thành công, đứng trong đám người cực kỳ bắt mắt, lúc này đang đeo túi lao về phía anh.
Khương Mặc đưa tay muốn ôm y theo bản năng, nhưng vươn tay rồi mới nhớ trên người mình rất bẩn, bên cạnh còn có một đám người… Anh chỉ có thể lúng túng rút tay về.
Đường Lý kéo vali thở dài: “Sao hai người lại bẩn thế? Làm gì vậy?”
Giọng điệu của Minh Tranh đều đều: “Đạo diễn Khương kéo bọn tôi đi sửa chuồng bò cho người ta đó mà, sửa được một nửa thì chạy tới đây.”
Mọi người: “…”
Mọi người chào hỏi nhau vài câu rồi lên xe. Khương Mặc dẫn Thẩm Triều Văn ngồi ở phía sau, lúc đầu anh còn ngại không dám nắm tay y, cảm thấy mình quá bẩn, khi anh còn đang do dự không biết phải ôm y thế nào thì Thẩm Triều Văn đã rút một gói khăn giấy ướt từ trong túi ra lau mặt lau tay giúp anh.
“Anh không ăn uống gì hết à.” Giọng Thẩm Triều Văn rất nhỏ, “Ốm thế này.”
Khương Mặc nhỏ giọng đáp: “Ngày nào cũng ăn đúng giờ.” Điểm này anh vẫn rất nghe lời.
Thẩm Triều Văn phàn nàn: “Vậy là ăn không ngon.”
“Vẫn ổn, chỉ là không thể so với nhà được.”
Thẩm Triều Văn im lặng, cúi đầu lau tay giúp anh, trông rất thất vọng và có chút không vui.
Đường núi khó đi, chiếc xe tải này cũng đã cũ kỹ, phong cách lái xe của Minh Tranh lại còn rất thô lỗ làm cho họ bị lắc qua lắc lại không ngừng.
Con tim dường như cũng lung la lung lay, có chút bồi hồi.
Rõ ràng chỉ là lau tay nhưng Khương Mặc luôn cảm thấy cảm xúc Thẩm Triều Văn lau tay cho mình có chút không đúng, anh chỉ có thể nghiêng người nhẹ nhàng hỏi y: “Sao vậy, vừa đến đã sầm mặt muốn dữ với anh.”
Thẩm Triều Văn lắc đầu thở dài, có chút đau lòng không nói nên lời.
Khương Mặc vội vàng chọn được đề tài an toàn để hỏi: “Gần đây công việc thuận lợi không?”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Vẫn ổn, rất bình thường, khoảng lúc trước vẫn bận, gần đây mới để trống được thời gian đi thăm anh.” Y không thích nói về công việc của mình cho lắm, lần nào cũng nói một hai câu rồi cho qua,
Vẫn còn ba người ngồi đằng trước nên không thể nói về chủ đề thân mật nào. Cũng may tay đã được lau sạch sẽ, Khương Mặc nắm lấy tay y cả đoạn đường, dù cho trong lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng không buông ra, nắm lấy mấy ngón tay y nghịch từng ngón một.
Bàn tay vốn đã được lau sạch lại nắm tay đến mướt mồ hôi, nhưng không ai chịu buông nhau ra.
Vất vả mới đến nơi, xuống xe, Khương Mặc dẫn Chu Mãn Vân đi vào căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trò chuyện với chú này mấy câu. Điều kiện của đoàn phim không tốt lắm, chỗ ở cũng đơn sơ, nhưng Chu Mãn Vân thấy không gì, còn nói cảm ơn đạo diễn. Sau lại hỏi, còn cần hỗ trợ sửa chuồng bò không? Khương Mặc xua tay nói chú vừa tới cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu như có bị sốc độ cao thì kêu một tiếng.
Trạng thái ngoài đời của Chu Mãn Vân rất khác với hình ảnh diễn viên hài trên mạng, cả người chú thiên về hệ tang thương, khóe mắt đuôi mày đều có dấu vết của ấm ức tức giận, cực kỳ u ám. Nhưng Khương Mặc lại cực kỳ hài lòng với trạng thái này của chú, mấy cảnh sau này của anh cần trạng thái thế này, hoàn hảo.
Sau khi trò chuyện vài câu với Chu Mãn Vân, Khương Mặc đi ra ngoài tìm Thẩm Triều Văn. Một bàn gỗ rộng, ba người, Thẩm Triều Văn Minh Tranh Đường Lý, mỗi người ngồi một bên, tạo thành dáng vẻ kiềng ba chân. Khương Mặc đi qua ngồi xuống, cảm thấy cùng nhau thành một bàn mạt chược.
Anh chỉ vào Thẩm Triều Văn giới thiệu với Minh Tranh: “Vị này là nhà đầu tư cao quý của chúng ta.”
Minh Tranh gật đầu, không nói nhiều chỉ hỏi: “Anh còn đi sửa chuồng bò không?” Khương Mặc: “…” Anh chỉ Thẩm Triều Văn. Minh Tranh ồ, đứng dậy nói, “Vậy tôi qua xem xem, anh đi theo nhà đầu tư cao quý của chúng ta đi.” Minh Tranh nói xong vội vàng chuồn mất, để lại một mình Đường Lý.
Bầu không khí này. Đường Lý cảm giác sâu sắc mình thật thừa thãi, ngước lên nhìn hai người bọn họ rồi đứng dậy nói muốn góp sức xây chuồng bò, chạy mất.
Sau khi mọi người đều đi hết, vẫn còn một Chu Mãn Vân không biết mình ở đây để làm gì.
Vốn là có một đống chuyện muốn nói, nhưng khi người ta thật sự đến trước mặt rồi lại không nói được gì, thỉnh thoảng lại nhìn nhau, cứ thế im lặng hết ba bốn phút.
Người Pháp nói rằng khi im lặng, bên cạnh sẽ có thiên thần bay qua, có lẽ đó chính là ý này.
Một lúc sau Khương Mặc mới cười nói: “Mỗi lần em đối diện với anh nhưng không nói gì, chỉ nhìn anh, anh sẽ…”, “Nghĩ ra rất nhiều điều lập dị.”
Thẩm Triều Văn: “Lập dị thế nào, sao không nói với em.”
Có thể nghĩ ra được một bộ phim, nói ra đến anh cũng không tin. Khương Mặc: “Sợ em cười anh nên không nói.” Anh đứng dậy, “Đi thôi, kim chủ cao quý của anh, sếp Thẩm, dẫn em đi ăn cơm.”
Sếp Thẩm đứng dậy liếc anh: “Sao giọng điệu anh lại quái gở với kim chủ cao quý quá vậy, không tôn trọng.” Khương Mặc à, “Tối anh mới cẩn thận thảo luận vấn đề này với em.” Thẩm Triều Văn không quan tâm: “Thảo luận. Cứ việc.”, “Đừng cố ý dẫn em đi ăn cái khác, cứ giống bình thường là được, em muốn xem bình thường anh ăn gì.”
Khương Mặc chậc: “Muốn ăn cơm đoàn phim à?”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Nhà đầu tư muốn thị sát bình thường các anh ăn gì.”
Khương Mặc bước qua kéo y: “Đi. Chẳng qua trình độ nấu nướng của đầu bếp kia của bọn anh thật sự là… thôi. Bình thường khi tâm trạng vui anh sẽ thỉnh thoảng xuống bếp làm cho bọn họ, cải thiện bữa cơm cho mọi người.”
Thẩm Triều Văn cười: “Đoàn phim này của anh cũng thật khác lạ, đạo diễn tự mình xuống bếp nấu cơm, làm đồng nghiệp của anh có đãi ngộ thật tốt ghê, đạo diễn Khương.”
Khương Mặc cũng cười, đưa tay vỗ vỗ đầu y: “Được, hôm nay đạo diễn Khương sẽ tự mình làm cho em ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất