Chương 46
46.
Cuối cùng bữa tối vẫn được tăng thêm món.
Khương Mặc dẫn y đi mua thịt heo Tạng và bò yak, mang về nhà bếp nhỏ của đoàn làm phim. Thẩm Triều Văn đã thấy Khương Mặc nấu cơm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh nấu cơm tập thể, cảm giác rất mới mẻ.
Thẩm Triều Văn ở cạnh nhìn một lúc rồi ôm anh từ phía sau. Động tác thái thịt của Khương Mặc dừng lại, nhắc nhở y: “Trên người anh bẩn.” Thẩm Triều Văn không để ý chút nào, tựa đầu lên vai anh, “Hôm nay anh uống rượu à.” Khương Mặc phủ nhận: “Không có.” Uống có mấy hớp nào được tính là uống chứ? Không say nên không tính là uống, không tính không tính. Thẩm Triều Văn dán sát vào anh hơn: “Quay mặt qua em kiểm tra.” Khương Mặc ài ài trong lòng, quay qua cúi xuống, hơi thở quen thuộc nhanh chóng ập tới, hôn anh.
Hôn chưa được ba mươi giây hơi thở của Thẩm Triều Văn đã nặng nề đè anh vào tường, “Còn nói không uống?” Nói xong lại hôn lên. Lâu ngày không gặp, chạm vào là có chút không buông được. Trên tay Khương Mặc còn đang cầm một con dao phay, không dám ôm nên chỉ có thể bị người này đè lên tường hôn siết.
Một lúc sau có tiếng bước chân tới gần, Khương Mặc dùng chân đẩy nhẹ vào y nhắc nhở, nhưng người này lại không quan tâm, càng hôn say đắm hơn, còn đưa tay ấn nhẹ vào eo anh, “Còn uống nữa cẩn thận sau này bất lực đấy.” Khương Mặc cạ đầu gối vào chân y, “Anh bất lực hay không chẳng phải em không biết?” Thẩm Triều Văn dán lên môi anh lắc đầu, “Lâu rồi không gặp, không biết gần đây anh thế nào.” Khương Mặc nhướng mày, “Vậy em thử xem.”
Thử thì thử. Thẩm Triều Văn mò tay xuống, nhưng lại chợt có người ôm chậu khoai tây đi vào trong.
Đầu bếp của đoàn phim bước vào, nhìn thấy đạo diễn của họ đang bị một người đàn ông có dáng vẻ lạnh lùng đè lên tường, bị hù cho trợn tròn mắt, kinh ngạc vài giây, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy khỏi hiện trường không chút do dự.
Ừm, hù người ta bỏ chạy.
Khương Mặc nhẹ nhàng cắn môi y: “Được rồi, đừng cởi quần anh ở đây.”
Thẩm Triều Văn lại ôm hôn anh mấy lần mới chịu buông ra, vẫn chưa thỏa mãn đáp: “Ò.”
Sau khi nấu nướng gần xong, đại quân sửa chuồng bò cũng lục tục quay về, cả đám ngửi thấy mùi thịt đã vội vàng nhào tới nói đói chết mất đói chết mất, thấy là đạo diễn xuống bếp lại càng kinh ngạc, hỏi hôm nay có chuyện gì vui à, sao lại có thêm món. Khương Mặc chỉ chỉ Thẩm Triều Văn đang gọi điện thoại bên ngoài: “Nhà tôi tới.”
Thế là cả đám cầm thau cơm víu cửa sổ nhìn người nhà đạo diễn, tò mò thảo luận cả nửa ngày trời.
Bữa cơm rất náo nhiệt sôi nổi, sửa chuồng bò cả ngày nên ai cũng vừa mệt vừa đói, ăn uống chẳng màng hình tượng. Khương Mặc kiếm cái bát hoa nhỏ đẹp nhất lấy cho Thẩm Triều Văn một bát đầy cơm và đồ ăn, để xuống trước mặt y: “Ăn tạm chút.”’
Thẩm Triều Văn nhận đũa, nhìn một đống thịt trong tô của mình có chút không nói nên lời, quá nhiều. Nhưng có thể được ăn những món do chính tay người này nấu cũng đã rất vui vẻ, món đạo diễn Khương làm rất ngon.
Khương Mặc nhìn thấy y ăn mới yên tâm, quay người đi lấy đại một cái tô cho mình, rồi xách Minh Tranh đang nghiêm túc ăn cơm đến bên cạnh, cùng thảo luận mấy vấn đề cảnh quay sau này với Minh Tranh mà không hề né tránh Thẩm Triều Văn.
Thẩm Triều Văn vừa nghe người bên cạnh thảo luận công việc vừa cố gắng ăn hết tô cơm lớn kia.
Y nghe nội dung trò chuyện của Khương Mặc một lúc cảm thấy nghe không hiểu, y dứt khoát gọi một nhân viên làm việc tương đối hiền hòa bên cạnh hỏi: “Bình thường đạo diễn Khương có uống rượu ở trường quay không?”
Thư ký trường quay bị gương mặt lạnh lùng nghiêm túc làm cho ngây ra: “…”
Khương Mặc nghe thấy có biến vội vàng quay qua, rất ‘thân mật’ nhìn thư ký trường quay đang luống cuống, mỉm cười nói: “Nhà đầu tư cao quý của chúng ta đang hỏi đấy, ăn ngay nói thật là được.”
Thư ký trường quay hiểu ý tại ngôn ngoại của anh, vội vàng lắc đầu với Thẩm Triều Văn: “Không có không có, đạo diễn Khương của chúng tôi chưa từng uống rượu trên trường quay!”
Minh Tranh nghe xong lập tức ngồi một bên cáo trạng: “Nhà đầu tư cao quý ơi, ngày nào đạo diễn Khương cũng uống rượu ở trường quay hết, dù có quay hay không cũng uống!”
Khương Mặc: “…”
Thẩm Triều Văn lườm Khương Mặc, gật đầu với Minh Tranh: “Hiểu rồi, cảm ơn.”
Cơm nước xong xuôi, sau khi Khương Mặc sắp xếp công việc với phó đạo diễn xong thì dẫn Thẩm Triều Văn ra ngoài. Cưỡi trên con mô tô nát của đoàn phim định chở Thẩm Triều Văn đi chơi. Thẩm Triều Văn bị con mô tô kia làm cho chán không muốn nói, “Người ta toàn cưỡi xe đẹp để chở người, còn anh thì cho em ngồi cái này?” Khương Mặc nhìn y cười, “Cũng có thể đi mượn con la hoặc con ngựa chở em, chỉ xem em có dám ngồi hay không. Nhưng mô tô này chạy nhanh lắm.”
Thẩm Triều Văn cười phất tay, “Được rồi, không cưỡi ngựa.” Y dừng một lúc, “Em sợ ở chỗ của anh không tiện nên có đặt một khách sạn ở dưới Vũ Băng.”
Không tiện? Không tiện cái gì. Khương Mặc bật cười, “Lần này em mang theo cái gì để trói anh?”
Thẩm Triều Văn nói đầy hàm súc: “Chỉ mấy cái cà vạt.”
Sau khi ngồi lên xe, chuẩn bị lên đường thì Khương Mặc như nhớ ra gì đó, nói với Thẩm Triều Văn đang dựa vào vai anh: “Trong túi quần anh có đồ, em lấy đi.” Thẩm Triều Văn ừ, cuối cùng lấy ra hai trái táo xanh, chợt thấy rất vui, “Cố ý giấu cho em ăn à?” Khương Mặc ừ, “Thứ này xem như là đồ hiếm trong đoàn đấy, anh giấu dưới gối hai ngày muốn giữ lại cho nhà đầu tư cao quý của anh.” Thẩm Triều Văn dựa trên vai anh cười, “Vậy em không nỡ ăn, em phải mang về.”
Trên đường đi không nói được mấy câu. Tiếng xe máy quá lớn, cảm giác dựa vào Khương Mặc ngắm cảnh quá tuyệt, cứ thế Thẩm Triều Văn cầm hai quả táo đón gió cả đường.
Khi ôm y còn thuận tay sờ eo Khương Mặc, cảm giác đường cong của người này càng ngày càng rõ ràng, chả trách: “Anh quay phim còn có thời gian rảnh để tập à?” Khương Mặc đáp, “Quay phim cũng là tập, bây giờ là kiểu nhìn thì gầy nhưng cởi quần áo ra hẳn là rắn chắc hơn trước không ít, nam chính của bọn anh đấy, là Minh Tranh… sáng nào cũng chạy bộ, thỉnh thoảng còn kéo anh chạy theo.” Thẩm Triều Văn gật đầu, tán thưởng, “Được đấy, anh tập theo người ta nhiều là rất tốt.” Khương Mặc lấy làm lạ, “Giờ em không ghen à, dáng vẻ của Minh Tranh không làm em thấy nguy cơ hả?” Thẩm Triều Văn, “Em ghen có chọn lọc, kiểu kia vừa nhìn là biết không ghen được rồi, tốn thời gian.” Khương Mặc vui vẻ, “Được đấy, em tiến bộ rồi.”
Núi tuyết, đồng cỏ bao la, rừng rậm là những cảnh đẹp khó thấy ở nơi thành thị, làm người ta thấy rất thư thái. Thẩm Triều Văn ngắm phong cảnh rất thoải mái, thỉnh thoảng sẽ nói với Khương Mặc vài câu, lâu lâu sẽ thấy mình lơ mơ buồn ngủ theo tiếng gió thoảng. Cũng không biết có phải là do sốc độ cao hay không nhưng khi ôm người này y lại có có cảm thấy thiếu dưỡng khí.
Chờ khi đến cửa khách sạn trời vẫn chưa tối.
Bọn họ đến quầy lễ tân để hành lý rồi ra ngoài đi dạo. Khương Mặc thấy Thẩm Triều Văn cứ cầm hai quả táo kia không ăn, bất đắc dĩ vỗ đầu y: “Em thật sự mang về à? Mau ăn đi.”
Lại nữa. Thẩm Triều Văn bị anh vỗ đầu đến bực mình: “Em đã bao lớn rồi anh suốt ngày cứ vỗ đầu em, đã nói anh đừng có vỗ đầu em mãi.”
Khương Mặc: “Há, đầu của sếp Thẩm chúng ta quý giá, anh không vỗ được?”
Thẩm Triều Văn hừ lạnh: “Lúc trước khi chưa yêu nhau, mỗi lần anh vỗ đầu em em rất bực mình.”, “Em nghĩ anh không thích em còn suốt ngày vỗ đầu em, khùng hả.”
Khương Mặc cạn lời: “Anh sờ đầu em trai không được à? Nhất định phải thích em mới được sờ đầu em đúng không?”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Đúng, thích em mới được đụng vào. Anh làm ơn nhớ cho kỹ, sau này đừng tùy tiện sờ đầu người khác.”
Vâng, vâng. Khương Mặc bất đắc dĩ: “Biết rồi.”, anh bắt đầu hưng sư vấn tội, “Vậy em giấu anh lén đưa tiền cho Đường Lý là sao đây, muốn làm kim chủ của anh đến thế đúng không?”
Thẩm Triều Văn lấy khăn giấy trong túi ra lau quả táo một lần, đưa cho Khương Mặc, “Em đầu tư theo thủ tục chính thức đấy được không. Anh chỉ biết quay phim, mấy chuyện như đầu tư này anh không hiểu, anh đừng xía vào.”
Khương Mặc giễu cợt: “Lại muốn cãi nhau phải không, em hiểu điện ảnh hả? Toàn làm bừa.”
Thẩm Triều Văn nói đầy bình tĩnh: “Không biết về điện ảnh nhưng em biết rủi ro càng cao lợi nhuận càng cao, em nghĩ anh sẽ hot thôi, lúc đó kiếm thêm chút ít.”, “Đương nhiên muốn quy tắc ngầm đạo diễn Khương cũng là nguyên nhân quan trọng trong đó. Anh nói đi có cho ngầm hay không, không cho mai em rút vốn.”
Thanh niên tốt mở miệng ra nói được vậy luôn đó hả? Khương Mặc gõ đầu y: “Có phải em muốn chọc anh tức chết không?”
Thẩm Triều Văn nhàn nhã ăn táo: “Anh không muốn em quản anh vậy thì anh cũng đừng quản em.”
Khương Mặc: “….”
Đến cùng thì tại sao hai người bọn họ quen biết cả chục năm rồi nhưng vẫn có thể cãi nhau mỗi ngày như thế được chứ! Không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
Yên lặng một lúc.
Hai người tản bộ rồi tìm một chỗ có tầm nhìn rộng để ngắm nhìn núi tuyết trong hoàng hôn. Khoảng thời gian trước đó thời tiết không được tốt lắm, có những ngày còn không thấy được mặt trời lặn thế này.
Khương Mặc chỉ núi tuyết: “Lúc trước khi đi ngắm cảnh núi tuyết anh còn nghĩ, quay phim này xong sẽ hẹn em đến đây ở nửa năm, mỗi ngày chỉ cưỡi ngựa chăn trâu.”, “Nơi này thật sự rất đẹp và thanh tịnh.”
Thẩm Triều Văn à: “Cũng được, để xem em có thể được nghỉ dài ngày hay không.”
Đi một lúc dưới ánh hoàng hôn, Thẩm Triều Văn chọt tay Khương Mặc rồi đưa tay xuống kéo tay anh. Khương Mặc nắm ngược lại, cảm nhận mạch đập của y.
Quay lại, nhìn nhau.
Tim của em ấy đập rất nhanh.
Càng lúc càng nhanh.
Thích anh nhiều thế à? Trong khoảnh khắc đó Khương Mặc rất muốn hỏi y. Quen nhau lâu thế rồi cũng không chán? Chỉ nhìn nhau cũng khiến tim đập rộn ràng. Còn không thể nhìn nhau quá lâu, nhìn lâu ánh mắt sẽ nặng dần, rất trọn vẹn, tựa như có rất nhiều cảm xúc khó tả muốn chực trào ra và nhấn chìm anhh.
“Sếp Thẩm.” Khương Mặc vẫn còn nắm lấy cổ tay y, sát lại gần, cười, “Anh sờ ra được này, cái này giống như là hỉ mạch đó!”
Thẩm Triều Văn: “…”
Cái tên chết dẫm này!
Cuối cùng bữa tối vẫn được tăng thêm món.
Khương Mặc dẫn y đi mua thịt heo Tạng và bò yak, mang về nhà bếp nhỏ của đoàn làm phim. Thẩm Triều Văn đã thấy Khương Mặc nấu cơm rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh nấu cơm tập thể, cảm giác rất mới mẻ.
Thẩm Triều Văn ở cạnh nhìn một lúc rồi ôm anh từ phía sau. Động tác thái thịt của Khương Mặc dừng lại, nhắc nhở y: “Trên người anh bẩn.” Thẩm Triều Văn không để ý chút nào, tựa đầu lên vai anh, “Hôm nay anh uống rượu à.” Khương Mặc phủ nhận: “Không có.” Uống có mấy hớp nào được tính là uống chứ? Không say nên không tính là uống, không tính không tính. Thẩm Triều Văn dán sát vào anh hơn: “Quay mặt qua em kiểm tra.” Khương Mặc ài ài trong lòng, quay qua cúi xuống, hơi thở quen thuộc nhanh chóng ập tới, hôn anh.
Hôn chưa được ba mươi giây hơi thở của Thẩm Triều Văn đã nặng nề đè anh vào tường, “Còn nói không uống?” Nói xong lại hôn lên. Lâu ngày không gặp, chạm vào là có chút không buông được. Trên tay Khương Mặc còn đang cầm một con dao phay, không dám ôm nên chỉ có thể bị người này đè lên tường hôn siết.
Một lúc sau có tiếng bước chân tới gần, Khương Mặc dùng chân đẩy nhẹ vào y nhắc nhở, nhưng người này lại không quan tâm, càng hôn say đắm hơn, còn đưa tay ấn nhẹ vào eo anh, “Còn uống nữa cẩn thận sau này bất lực đấy.” Khương Mặc cạ đầu gối vào chân y, “Anh bất lực hay không chẳng phải em không biết?” Thẩm Triều Văn dán lên môi anh lắc đầu, “Lâu rồi không gặp, không biết gần đây anh thế nào.” Khương Mặc nhướng mày, “Vậy em thử xem.”
Thử thì thử. Thẩm Triều Văn mò tay xuống, nhưng lại chợt có người ôm chậu khoai tây đi vào trong.
Đầu bếp của đoàn phim bước vào, nhìn thấy đạo diễn của họ đang bị một người đàn ông có dáng vẻ lạnh lùng đè lên tường, bị hù cho trợn tròn mắt, kinh ngạc vài giây, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy khỏi hiện trường không chút do dự.
Ừm, hù người ta bỏ chạy.
Khương Mặc nhẹ nhàng cắn môi y: “Được rồi, đừng cởi quần anh ở đây.”
Thẩm Triều Văn lại ôm hôn anh mấy lần mới chịu buông ra, vẫn chưa thỏa mãn đáp: “Ò.”
Sau khi nấu nướng gần xong, đại quân sửa chuồng bò cũng lục tục quay về, cả đám ngửi thấy mùi thịt đã vội vàng nhào tới nói đói chết mất đói chết mất, thấy là đạo diễn xuống bếp lại càng kinh ngạc, hỏi hôm nay có chuyện gì vui à, sao lại có thêm món. Khương Mặc chỉ chỉ Thẩm Triều Văn đang gọi điện thoại bên ngoài: “Nhà tôi tới.”
Thế là cả đám cầm thau cơm víu cửa sổ nhìn người nhà đạo diễn, tò mò thảo luận cả nửa ngày trời.
Bữa cơm rất náo nhiệt sôi nổi, sửa chuồng bò cả ngày nên ai cũng vừa mệt vừa đói, ăn uống chẳng màng hình tượng. Khương Mặc kiếm cái bát hoa nhỏ đẹp nhất lấy cho Thẩm Triều Văn một bát đầy cơm và đồ ăn, để xuống trước mặt y: “Ăn tạm chút.”’
Thẩm Triều Văn nhận đũa, nhìn một đống thịt trong tô của mình có chút không nói nên lời, quá nhiều. Nhưng có thể được ăn những món do chính tay người này nấu cũng đã rất vui vẻ, món đạo diễn Khương làm rất ngon.
Khương Mặc nhìn thấy y ăn mới yên tâm, quay người đi lấy đại một cái tô cho mình, rồi xách Minh Tranh đang nghiêm túc ăn cơm đến bên cạnh, cùng thảo luận mấy vấn đề cảnh quay sau này với Minh Tranh mà không hề né tránh Thẩm Triều Văn.
Thẩm Triều Văn vừa nghe người bên cạnh thảo luận công việc vừa cố gắng ăn hết tô cơm lớn kia.
Y nghe nội dung trò chuyện của Khương Mặc một lúc cảm thấy nghe không hiểu, y dứt khoát gọi một nhân viên làm việc tương đối hiền hòa bên cạnh hỏi: “Bình thường đạo diễn Khương có uống rượu ở trường quay không?”
Thư ký trường quay bị gương mặt lạnh lùng nghiêm túc làm cho ngây ra: “…”
Khương Mặc nghe thấy có biến vội vàng quay qua, rất ‘thân mật’ nhìn thư ký trường quay đang luống cuống, mỉm cười nói: “Nhà đầu tư cao quý của chúng ta đang hỏi đấy, ăn ngay nói thật là được.”
Thư ký trường quay hiểu ý tại ngôn ngoại của anh, vội vàng lắc đầu với Thẩm Triều Văn: “Không có không có, đạo diễn Khương của chúng tôi chưa từng uống rượu trên trường quay!”
Minh Tranh nghe xong lập tức ngồi một bên cáo trạng: “Nhà đầu tư cao quý ơi, ngày nào đạo diễn Khương cũng uống rượu ở trường quay hết, dù có quay hay không cũng uống!”
Khương Mặc: “…”
Thẩm Triều Văn lườm Khương Mặc, gật đầu với Minh Tranh: “Hiểu rồi, cảm ơn.”
Cơm nước xong xuôi, sau khi Khương Mặc sắp xếp công việc với phó đạo diễn xong thì dẫn Thẩm Triều Văn ra ngoài. Cưỡi trên con mô tô nát của đoàn phim định chở Thẩm Triều Văn đi chơi. Thẩm Triều Văn bị con mô tô kia làm cho chán không muốn nói, “Người ta toàn cưỡi xe đẹp để chở người, còn anh thì cho em ngồi cái này?” Khương Mặc nhìn y cười, “Cũng có thể đi mượn con la hoặc con ngựa chở em, chỉ xem em có dám ngồi hay không. Nhưng mô tô này chạy nhanh lắm.”
Thẩm Triều Văn cười phất tay, “Được rồi, không cưỡi ngựa.” Y dừng một lúc, “Em sợ ở chỗ của anh không tiện nên có đặt một khách sạn ở dưới Vũ Băng.”
Không tiện? Không tiện cái gì. Khương Mặc bật cười, “Lần này em mang theo cái gì để trói anh?”
Thẩm Triều Văn nói đầy hàm súc: “Chỉ mấy cái cà vạt.”
Sau khi ngồi lên xe, chuẩn bị lên đường thì Khương Mặc như nhớ ra gì đó, nói với Thẩm Triều Văn đang dựa vào vai anh: “Trong túi quần anh có đồ, em lấy đi.” Thẩm Triều Văn ừ, cuối cùng lấy ra hai trái táo xanh, chợt thấy rất vui, “Cố ý giấu cho em ăn à?” Khương Mặc ừ, “Thứ này xem như là đồ hiếm trong đoàn đấy, anh giấu dưới gối hai ngày muốn giữ lại cho nhà đầu tư cao quý của anh.” Thẩm Triều Văn dựa trên vai anh cười, “Vậy em không nỡ ăn, em phải mang về.”
Trên đường đi không nói được mấy câu. Tiếng xe máy quá lớn, cảm giác dựa vào Khương Mặc ngắm cảnh quá tuyệt, cứ thế Thẩm Triều Văn cầm hai quả táo đón gió cả đường.
Khi ôm y còn thuận tay sờ eo Khương Mặc, cảm giác đường cong của người này càng ngày càng rõ ràng, chả trách: “Anh quay phim còn có thời gian rảnh để tập à?” Khương Mặc đáp, “Quay phim cũng là tập, bây giờ là kiểu nhìn thì gầy nhưng cởi quần áo ra hẳn là rắn chắc hơn trước không ít, nam chính của bọn anh đấy, là Minh Tranh… sáng nào cũng chạy bộ, thỉnh thoảng còn kéo anh chạy theo.” Thẩm Triều Văn gật đầu, tán thưởng, “Được đấy, anh tập theo người ta nhiều là rất tốt.” Khương Mặc lấy làm lạ, “Giờ em không ghen à, dáng vẻ của Minh Tranh không làm em thấy nguy cơ hả?” Thẩm Triều Văn, “Em ghen có chọn lọc, kiểu kia vừa nhìn là biết không ghen được rồi, tốn thời gian.” Khương Mặc vui vẻ, “Được đấy, em tiến bộ rồi.”
Núi tuyết, đồng cỏ bao la, rừng rậm là những cảnh đẹp khó thấy ở nơi thành thị, làm người ta thấy rất thư thái. Thẩm Triều Văn ngắm phong cảnh rất thoải mái, thỉnh thoảng sẽ nói với Khương Mặc vài câu, lâu lâu sẽ thấy mình lơ mơ buồn ngủ theo tiếng gió thoảng. Cũng không biết có phải là do sốc độ cao hay không nhưng khi ôm người này y lại có có cảm thấy thiếu dưỡng khí.
Chờ khi đến cửa khách sạn trời vẫn chưa tối.
Bọn họ đến quầy lễ tân để hành lý rồi ra ngoài đi dạo. Khương Mặc thấy Thẩm Triều Văn cứ cầm hai quả táo kia không ăn, bất đắc dĩ vỗ đầu y: “Em thật sự mang về à? Mau ăn đi.”
Lại nữa. Thẩm Triều Văn bị anh vỗ đầu đến bực mình: “Em đã bao lớn rồi anh suốt ngày cứ vỗ đầu em, đã nói anh đừng có vỗ đầu em mãi.”
Khương Mặc: “Há, đầu của sếp Thẩm chúng ta quý giá, anh không vỗ được?”
Thẩm Triều Văn hừ lạnh: “Lúc trước khi chưa yêu nhau, mỗi lần anh vỗ đầu em em rất bực mình.”, “Em nghĩ anh không thích em còn suốt ngày vỗ đầu em, khùng hả.”
Khương Mặc cạn lời: “Anh sờ đầu em trai không được à? Nhất định phải thích em mới được sờ đầu em đúng không?”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Đúng, thích em mới được đụng vào. Anh làm ơn nhớ cho kỹ, sau này đừng tùy tiện sờ đầu người khác.”
Vâng, vâng. Khương Mặc bất đắc dĩ: “Biết rồi.”, anh bắt đầu hưng sư vấn tội, “Vậy em giấu anh lén đưa tiền cho Đường Lý là sao đây, muốn làm kim chủ của anh đến thế đúng không?”
Thẩm Triều Văn lấy khăn giấy trong túi ra lau quả táo một lần, đưa cho Khương Mặc, “Em đầu tư theo thủ tục chính thức đấy được không. Anh chỉ biết quay phim, mấy chuyện như đầu tư này anh không hiểu, anh đừng xía vào.”
Khương Mặc giễu cợt: “Lại muốn cãi nhau phải không, em hiểu điện ảnh hả? Toàn làm bừa.”
Thẩm Triều Văn nói đầy bình tĩnh: “Không biết về điện ảnh nhưng em biết rủi ro càng cao lợi nhuận càng cao, em nghĩ anh sẽ hot thôi, lúc đó kiếm thêm chút ít.”, “Đương nhiên muốn quy tắc ngầm đạo diễn Khương cũng là nguyên nhân quan trọng trong đó. Anh nói đi có cho ngầm hay không, không cho mai em rút vốn.”
Thanh niên tốt mở miệng ra nói được vậy luôn đó hả? Khương Mặc gõ đầu y: “Có phải em muốn chọc anh tức chết không?”
Thẩm Triều Văn nhàn nhã ăn táo: “Anh không muốn em quản anh vậy thì anh cũng đừng quản em.”
Khương Mặc: “….”
Đến cùng thì tại sao hai người bọn họ quen biết cả chục năm rồi nhưng vẫn có thể cãi nhau mỗi ngày như thế được chứ! Không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
Yên lặng một lúc.
Hai người tản bộ rồi tìm một chỗ có tầm nhìn rộng để ngắm nhìn núi tuyết trong hoàng hôn. Khoảng thời gian trước đó thời tiết không được tốt lắm, có những ngày còn không thấy được mặt trời lặn thế này.
Khương Mặc chỉ núi tuyết: “Lúc trước khi đi ngắm cảnh núi tuyết anh còn nghĩ, quay phim này xong sẽ hẹn em đến đây ở nửa năm, mỗi ngày chỉ cưỡi ngựa chăn trâu.”, “Nơi này thật sự rất đẹp và thanh tịnh.”
Thẩm Triều Văn à: “Cũng được, để xem em có thể được nghỉ dài ngày hay không.”
Đi một lúc dưới ánh hoàng hôn, Thẩm Triều Văn chọt tay Khương Mặc rồi đưa tay xuống kéo tay anh. Khương Mặc nắm ngược lại, cảm nhận mạch đập của y.
Quay lại, nhìn nhau.
Tim của em ấy đập rất nhanh.
Càng lúc càng nhanh.
Thích anh nhiều thế à? Trong khoảnh khắc đó Khương Mặc rất muốn hỏi y. Quen nhau lâu thế rồi cũng không chán? Chỉ nhìn nhau cũng khiến tim đập rộn ràng. Còn không thể nhìn nhau quá lâu, nhìn lâu ánh mắt sẽ nặng dần, rất trọn vẹn, tựa như có rất nhiều cảm xúc khó tả muốn chực trào ra và nhấn chìm anhh.
“Sếp Thẩm.” Khương Mặc vẫn còn nắm lấy cổ tay y, sát lại gần, cười, “Anh sờ ra được này, cái này giống như là hỉ mạch đó!”
Thẩm Triều Văn: “…”
Cái tên chết dẫm này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất