Chương 48: Tiền trần 9
Edit by Mặc Hàm
Trong ánh đèn rực rỡ, Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù trước bàn.
Y nằm trên bàn, hô hấp đều đều, còn chưa tỉnh ngủ. Một nửa khuôn mặt vùi trong ống tay áo, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, trong ánh nến màu, da trắng đến có chút trong suốt. Giáng Trần nhìn trong chốc lát, đột nhiên vươn tay, đi chạm vào giữa lông mày Tạ Phùng Thù.
Tạ Phùng Thù ấm áp, bàn tay Giáng Trần lại lạnh như nước mùa thu. Động tác của hắn rất nhẹ, chỉ có đầu ngón tay khẽ chạm, tựa hồ là sợ đánh thức đối phương, một tia kim quang cực nông rơi vào mi tâm Tạ Phùng Thù. Một lát sau, Giáng Trần thu tay lại, giữa lông mày khẽ nhíu lại.
Tạ Phùng Thù là đại yêu thượng cổ, cho dù đã chuyển thế, cũng không phải người trong phàm trần, Giáng Trần nhìn không thấy kiếp này của y, chỉ có thể nhìn thấy y vẫn thiếu một luồng tinh hồn như trước.
Ba hồn bảy phách, Tạ Phùng Thù chỉ có hai hồn.
Thời cổ đại, Giáng Trần cùng Ứng Long lần đầu gặp đối phương cũng chỉ có hai hồn. Lúc ấy quan hệ của hai người có thể xưng là ngươi chết ta sống, Giáng Trần cũng không để ở trong lòng. Nhưng giờ phút này Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù, mi tâm vẫn không giãn ra.
Hồn phách có khuyết, cho dù cùng tận cả cuộc đời này cũng không cách nào phi thăng, tu vi cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Tạ Phùng Thù từ thời thượng cổ đã thiếu đi luồng hồn phách này, Giáng Trần vốn tưởng rằng là bị thiên giới lấy đi, nghĩ lại lại cảm thấy khả năng rất nhỏ.
Lúc ấy vì phòng ngừa biến cố lại xuất hiện, Thiên giới đã lấy đi kim đan của Ứng Long, không cần phải hao tổn sức lực cho một luồng tinh hồn nữa, huống chi từ tư thế lúc ấy bọn họ nhất định phải nhìn Ứng Long bỏ thân tiêu hồn, bọn họ căn bản không biết hồn phách đối phương có khuyết. Có lẽ chỉ có Ứng Long mới biết được tung tích của sợi hồn phách này, nhưng hai đời luân chuyển, Tạ Phùng Thù quên hết tiền trần, phỏng chừng cũng không nhớ rõ một luồng hồn phách này của mình đi đâu.
Có mùi rượu từ trên người Tạ Phùng Thù truyền tới, mát lạnh như trúc, cũng không khó ngửi. Tạ Phùng Thù ngủ không biết trời đất, miệng khẽ há, bộ dáng vô ưu vô lự.
Y không biết, đời này cũng không cần biết. Giáng Trần nghĩ: Một tiểu yêu hơn hai trăm tuổi, không ai dựa vào hắn đi trấn yêu trừ ma, vô duyên vô cớ chọc một thân sát nghiệp khó tiêu, cũng không có một đám thần tiên nhất định phải hắn hồn phi phách tán, giống như hắn còn sống chính là ác. Tạ Phùng Thù cả đời này chỉ cần ở núi Tu Di này hái hoa bắt bướm, bình sinh chịu khổ lớn nhất, bất quá là bị sư phụ phạt gánh nước mười ngày.
Giáng Trần cảm thấy, như vậy cũng rất tốt.
Hắn đã gặp qua quá nhiều nhân quả nhân gian, đứng ngoài cuộc vạn sự, lại ở giờ phút này thiên vị Tạ Phùng Thù Có lẽ là bởi vì đối phương kiếp trước khổ sở có duyên cớ của mình, hoặc là bởi vì nhìn không thấu Tạ Phùng Thù kiếp này, cho nên không tự chủ được hy vọng đối phương sống tốt hơn một chút —— cho dù chỉ là bình an vui vẻ là tốt rồi.
Nhưng vừa khó nhìn kiếp này, liền không biết trần thế lãnh tình, chúng sinh đều khổ, thế gian này quá nhiều kiếp số, không ai có thể mọi chuyện thuận lợi, lại có người khổ hải khó độ.
Lúc Tạ Phùng Thù tỉnh lại, đã là ánh sáng sớm.
Có ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu vào Pháp Đường, rơi vào trên khuôn mặt buồn ngủ của Tạ Phùng Thù, ánh đèn hơi ảm đạm một chút. Y ngây người trong chốc lát, còn chưa kịp phản ứng mình đang ở đâu, Giáng Trần bên cạnh nhẹ giọng nói: “Giơ tay lên.”
Tạ Phùng Thù nghe vậy theo bản năng giơ tay lên, sững sờ nhìn Giáng Trần. Trong tay Giáng Trần là một cái khăn ấm áp, giúp Tạ Phùng Thù lau tay, lại để Tạ Phùng Thù tự mình lau mặt.
Chờ lau mặt xong, Tạ Phùng Thù rốt cục tỉnh táo lại, mạnh mẽ đứng lên, thiếu chút nữa té ngã cũng mặc kệ, chỉ mở to hai mắt nhìn Giáng Trần: “Ngươi thật sự đã trở lại!”
Đêm qua y say, trí nhớ không rõ ràng, còn tưởng rằng mình mơ, hiện tại gặp được người, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo mới là lòng tràn đầy ức chế không được cao hứng.
Giáng Trần “Ừ” một tiếng, đem khăn tay bỏ vào trong chậu bên cạnh.
“Ra khỏi cửa một chuyến.”
Giáng Trần đại khái là không nghĩ tới Tạ Phùng Thù lại kích động như vậy, hắn thoáng dừng một chút, lại nói: “Ta mang cho quà sinh nhật cho ngươi.”
Hắn nói vừa rồi, nhìn về phía bàn, Tạ Phùng Thù quay đầu nhìn theo, mới phát hiện phía trên có thêm một thanh đao.
“Tạ Phùng Thù,” Giáng Trần nói, “Đi qua xem một chút. ”
Tạ Phùng Thù nhìn thấy người, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nghe vậy không tự chủ được đi tới, đứng trước bàn nhìn thanh đao kia.
Trường đao có chút nặng, vỏ đao toàn thân đen kịt, chỉ có đuôi đúc hoa văn lưu ngân bảo tướng. Tạ Phùng Thù lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giáng Trần bên cạnh, thấy đối phương không ngăn cản, liền rút đao ra.
Nương theo ánh nắng ban mai, Tạ Phùng Thù thấy rõ toàn cảnh trường đao này.
Thân đao dài ba thước, rộng nhưng chỉ nửa ngón tay, toàn thân hàn quang, thấm vào lạnh lẽo. Chuôi đao hơi cong, cùng màu với vỏ đao, ngoại trừ phía trên dùng hồng tuyến quấn chặt một tấc, liền không còn trang trí nào khác. Tiếp theo là một cái đàm đao màu bạc sẫm hình hoa sen.
Hoa sen khéo léo, nửa đóng chưa nở, chạm trổ thô kệch cổ xưa. Trên sống đao xuyên qua một khe máu thật sâu. Thân đao trắng bạc, phía trước có vài câu điêu khắc bằng tiếng Phạn, phía dưới hơi thu hẹp cho đến mũi đao, đường cong mượt mà vạn phần.
Có lẽ là niên đại đã lâu, cả thanh đao màu sắc hơi tối, mang theo sát ý nặng nề. Tạ Phùng Thù nhìn không ra nó là chất liệu gì, nhưng cũng hiểu được đao này cũng là vật phi làm
Tạ Phùng Thù quay đầu, có chút khó tin nhìn về phía Giáng Trần.
“Đây là tặng ta sao?”
Giáng Trần gật gật đầu.
“Thanh đao này tên là Phong Uyên, là danh đao thời thượng cổ, coi như chúc mừng sinh nhật của ngươi.”
“Phong – Uyên –“
Tạ Phùng Thù đọc một lần, ngẩng đầu hướng về phía Giáng Trần nhướng mày cười: “Tên hay.”
Y được một thanh đao tốt, quả thực kinh hỉ vạn phần, cúi đầu thật cẩn thận nhìn lại một lần, cuối cùng chỉ vào vài câu tiếng Phạn nhỏ trên người đao.
“Đây là cái gì?”
Giáng Trần rũ mắt nhìn qua, nói: “Đây là… kệ Phật ta tặng ngươi.”
Tạ Phùng Thù ở bên cạnh hắn lâu như vậy, tốt xấu gì cũng biết Phật kệ là, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: “Là có ý gì? ”
Bọn họ vốn đã gần, Tạ Phùng Thù ngẩng đầu như vậy, mi tâm thiếu chút nữa cọ đến chóp mũi Giáng Trần. Người hơi lui ra sau nửa tấc, nhìn thiếu niên trước mắt.
Ánh mắt đối phương sáng ngời thuần túy, không hề thua kém so với ba ngàn ánh nến trong phòng, ngược lại càng thêm nhiệt liệt tươi sống. Giáng Trần cùng y nhìn thẳng trong chốc lát, trước tiên dời ánh mắt, tay phải lướt tiếng Phạn trên thân đao, từng chữ từng chữ chậm rãi điểm qua.
“Thuận cảnh không quên hình, khổ hải không thất tâm, vạn khó không sợ hiểm, đến chết không thối lui.”
Tạ Phùng Thù ngẩn ra, Giáng Trần thu tay lại, thanh âm quanh quẩn trong pháp đường.
“Trước kia ta chỉ biết nhân gian sinh tử luân hồi, nghiệp quả đều là định số, nhưng khi chúng ta cùng nhau xuống núi, ngươi nói với ta đạo của ngươi, ta suy nghĩ hồi lâu, mới cảm thấy ngươi nói đúng.”
Giáng Trần một mình vào tầng thứ chín của Trấn Ma Tháp vì lấy đao cho Tạ Phùng Thù, hắn vốn là phật cốt kim thân, vào Trấn Ma Tháp cũng không phải việc khó, lúc trước chư tiên phong đao ở trong tầng thứ chín, phỏng chừng cũng tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày cư nhiên là hắn tới lấy đao.
Cây đao của Tạ Phùng Thù bị hủy, có liên quan đến hắn, hắn liền vì đối phương tìm thêm một thanh đao.
“Nhân quả cũng tốt, thiên ý cũng được, đối với ngươi mà nói cũng không tính là gì, ngươi có đạo của ngươi, kiếp trước kiếp này, không ai nhốt được ngươi.”
Hắn quay đầu nhìn người trước mắt, tâm tư trong mắt nặng nề, giống như sương mù thiên sơn, chỉ có thanh âm nói chuyện vẫn trước sau như một rõ ràng trầm thấp.
“Nguyện trường đao trong tay ngươi, từ bi luôn trong lòng. Lên tới cửu thiên, xuống đến Vô Gian, vẫn có thể không quên đạo của mình, không mất bản tâm.”
Tạ Phùng Thù vẫn chưa hồi thần.
Kiến thức của y đối với đoạn này chỉ nửa vời, nhưng cũng hiểu được trọng lượng trong đó. Tạ Phùng Thù thu hồi đao, suy nghĩ thật lâu, mới ngẩng đầu nhìn Giáng Trần, mở miệng hỏi: “Ta thấy trong kinh văn ngươi ngày thường chép lại luôn viết đến từ bi, hôm nay ngươi cũng nói với ta từ bi —— như thế nào mới gọi là từ bi đây?”
Trong Phật gia, cho chúng sinh vui mừng là từ, độ chúng sinh khổ là bi. Nhưng nếu nói như vậy, Tạ Phùng Thù nhất định là nghe không hiểu.
Giáng Trần suy nghĩ một chút, trả lời: “Trên đời này nhiều người như vậy, ngươi thích bọn họ, nguyện ý đối tốt với bọn họ, làm cho đối phương cao hứng, gọi là từ bi.”
Tạ Phùng Thù nghe xong, lẳng lặng nhìn Giáng Trần, cuối cùng nhịn không được cười rộ lên.
Giáng Trần biết y đang cười cái gì, cũng hơi cong khóe môi một chút, nói: “Ta không đủ từ bi.”
Hắn không thích nhập thế, bề ngoài lãnh đạm vô tình, tuy nhập thế, lại chưa bao giờ tiếp xúc với chúng sinh, thoạt nhìn quả thật không giống bộ dáng từ bi.
Tạ Phùng Thù vội vàng dừng ý cười, chỉ có một đôi mắt còn sáng lấp lánh. Y nhìn Giáng Trần, vội vàng vàng lắc đầu: “Ta không có ý này.”
Y thấy Giáng Trần không có bộ dáng tức giận mới yên lòng, chậm rãi nói: “Vốn ta cảm thấy ngươi lạnh như băng, cũng không thích xuống núi, giống như cùng ngươi nói từ bi không hợp nhau. Nhưng sau đó ta lại nghĩ, ngươi cho ta mượn đèn, mỗi ngày đều nói chuyện với ta, không cảm thấy ta phiền, còn mang đến quà sinh nhật cho ta, cũng không giống như là không từ bi.”
Tạ Phùng Thù nói xong, nhịn không được lại cười rộ lên, y cùng Giáng Trần ở trong ánh sáng buổi sáng nhìn nhau, nói: “Chẳng lẽ ngươi chỉ từ bi với ta sao? ”
Bốn phía đều yên tĩnh
Dưới ánh sáng, có bụi nhỏ chìm nổi, xung quanh là tiếng nến thiêu đốt rất nhỏ.
Một lúc lâu sau, Giáng Trần hỏi: “Ta từ bi với ngươi sao?”
Hắn đang hỏi Tạ Phùng Thù, cũng đang tự hỏi mình.
Tạ Phùng Thù vạn phần chắc chắn gật gật đầu, y nhìn Giáng Trần, tất cả đều là thần sắc tin cậy trên mặt, giống như đây là một vấn đề không cần suy nghĩ.
Giáng Trần nhìn y, trong ánh lửa trùng trùng điệp điệp của chúng sinh đốt Trường Minh Đăng, nhẹ giọng, chậm rãi mở miệng.
“Vậy ta cũng chỉ từ bi với ngươi.”
Hoa văn bảo tướng:
Trong ánh đèn rực rỡ, Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù trước bàn.
Y nằm trên bàn, hô hấp đều đều, còn chưa tỉnh ngủ. Một nửa khuôn mặt vùi trong ống tay áo, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, trong ánh nến màu, da trắng đến có chút trong suốt. Giáng Trần nhìn trong chốc lát, đột nhiên vươn tay, đi chạm vào giữa lông mày Tạ Phùng Thù.
Tạ Phùng Thù ấm áp, bàn tay Giáng Trần lại lạnh như nước mùa thu. Động tác của hắn rất nhẹ, chỉ có đầu ngón tay khẽ chạm, tựa hồ là sợ đánh thức đối phương, một tia kim quang cực nông rơi vào mi tâm Tạ Phùng Thù. Một lát sau, Giáng Trần thu tay lại, giữa lông mày khẽ nhíu lại.
Tạ Phùng Thù là đại yêu thượng cổ, cho dù đã chuyển thế, cũng không phải người trong phàm trần, Giáng Trần nhìn không thấy kiếp này của y, chỉ có thể nhìn thấy y vẫn thiếu một luồng tinh hồn như trước.
Ba hồn bảy phách, Tạ Phùng Thù chỉ có hai hồn.
Thời cổ đại, Giáng Trần cùng Ứng Long lần đầu gặp đối phương cũng chỉ có hai hồn. Lúc ấy quan hệ của hai người có thể xưng là ngươi chết ta sống, Giáng Trần cũng không để ở trong lòng. Nhưng giờ phút này Giáng Trần nhìn Tạ Phùng Thù, mi tâm vẫn không giãn ra.
Hồn phách có khuyết, cho dù cùng tận cả cuộc đời này cũng không cách nào phi thăng, tu vi cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Tạ Phùng Thù từ thời thượng cổ đã thiếu đi luồng hồn phách này, Giáng Trần vốn tưởng rằng là bị thiên giới lấy đi, nghĩ lại lại cảm thấy khả năng rất nhỏ.
Lúc ấy vì phòng ngừa biến cố lại xuất hiện, Thiên giới đã lấy đi kim đan của Ứng Long, không cần phải hao tổn sức lực cho một luồng tinh hồn nữa, huống chi từ tư thế lúc ấy bọn họ nhất định phải nhìn Ứng Long bỏ thân tiêu hồn, bọn họ căn bản không biết hồn phách đối phương có khuyết. Có lẽ chỉ có Ứng Long mới biết được tung tích của sợi hồn phách này, nhưng hai đời luân chuyển, Tạ Phùng Thù quên hết tiền trần, phỏng chừng cũng không nhớ rõ một luồng hồn phách này của mình đi đâu.
Có mùi rượu từ trên người Tạ Phùng Thù truyền tới, mát lạnh như trúc, cũng không khó ngửi. Tạ Phùng Thù ngủ không biết trời đất, miệng khẽ há, bộ dáng vô ưu vô lự.
Y không biết, đời này cũng không cần biết. Giáng Trần nghĩ: Một tiểu yêu hơn hai trăm tuổi, không ai dựa vào hắn đi trấn yêu trừ ma, vô duyên vô cớ chọc một thân sát nghiệp khó tiêu, cũng không có một đám thần tiên nhất định phải hắn hồn phi phách tán, giống như hắn còn sống chính là ác. Tạ Phùng Thù cả đời này chỉ cần ở núi Tu Di này hái hoa bắt bướm, bình sinh chịu khổ lớn nhất, bất quá là bị sư phụ phạt gánh nước mười ngày.
Giáng Trần cảm thấy, như vậy cũng rất tốt.
Hắn đã gặp qua quá nhiều nhân quả nhân gian, đứng ngoài cuộc vạn sự, lại ở giờ phút này thiên vị Tạ Phùng Thù Có lẽ là bởi vì đối phương kiếp trước khổ sở có duyên cớ của mình, hoặc là bởi vì nhìn không thấu Tạ Phùng Thù kiếp này, cho nên không tự chủ được hy vọng đối phương sống tốt hơn một chút —— cho dù chỉ là bình an vui vẻ là tốt rồi.
Nhưng vừa khó nhìn kiếp này, liền không biết trần thế lãnh tình, chúng sinh đều khổ, thế gian này quá nhiều kiếp số, không ai có thể mọi chuyện thuận lợi, lại có người khổ hải khó độ.
Lúc Tạ Phùng Thù tỉnh lại, đã là ánh sáng sớm.
Có ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu vào Pháp Đường, rơi vào trên khuôn mặt buồn ngủ của Tạ Phùng Thù, ánh đèn hơi ảm đạm một chút. Y ngây người trong chốc lát, còn chưa kịp phản ứng mình đang ở đâu, Giáng Trần bên cạnh nhẹ giọng nói: “Giơ tay lên.”
Tạ Phùng Thù nghe vậy theo bản năng giơ tay lên, sững sờ nhìn Giáng Trần. Trong tay Giáng Trần là một cái khăn ấm áp, giúp Tạ Phùng Thù lau tay, lại để Tạ Phùng Thù tự mình lau mặt.
Chờ lau mặt xong, Tạ Phùng Thù rốt cục tỉnh táo lại, mạnh mẽ đứng lên, thiếu chút nữa té ngã cũng mặc kệ, chỉ mở to hai mắt nhìn Giáng Trần: “Ngươi thật sự đã trở lại!”
Đêm qua y say, trí nhớ không rõ ràng, còn tưởng rằng mình mơ, hiện tại gặp được người, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo mới là lòng tràn đầy ức chế không được cao hứng.
Giáng Trần “Ừ” một tiếng, đem khăn tay bỏ vào trong chậu bên cạnh.
“Ra khỏi cửa một chuyến.”
Giáng Trần đại khái là không nghĩ tới Tạ Phùng Thù lại kích động như vậy, hắn thoáng dừng một chút, lại nói: “Ta mang cho quà sinh nhật cho ngươi.”
Hắn nói vừa rồi, nhìn về phía bàn, Tạ Phùng Thù quay đầu nhìn theo, mới phát hiện phía trên có thêm một thanh đao.
“Tạ Phùng Thù,” Giáng Trần nói, “Đi qua xem một chút. ”
Tạ Phùng Thù nhìn thấy người, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nghe vậy không tự chủ được đi tới, đứng trước bàn nhìn thanh đao kia.
Trường đao có chút nặng, vỏ đao toàn thân đen kịt, chỉ có đuôi đúc hoa văn lưu ngân bảo tướng. Tạ Phùng Thù lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giáng Trần bên cạnh, thấy đối phương không ngăn cản, liền rút đao ra.
Nương theo ánh nắng ban mai, Tạ Phùng Thù thấy rõ toàn cảnh trường đao này.
Thân đao dài ba thước, rộng nhưng chỉ nửa ngón tay, toàn thân hàn quang, thấm vào lạnh lẽo. Chuôi đao hơi cong, cùng màu với vỏ đao, ngoại trừ phía trên dùng hồng tuyến quấn chặt một tấc, liền không còn trang trí nào khác. Tiếp theo là một cái đàm đao màu bạc sẫm hình hoa sen.
Hoa sen khéo léo, nửa đóng chưa nở, chạm trổ thô kệch cổ xưa. Trên sống đao xuyên qua một khe máu thật sâu. Thân đao trắng bạc, phía trước có vài câu điêu khắc bằng tiếng Phạn, phía dưới hơi thu hẹp cho đến mũi đao, đường cong mượt mà vạn phần.
Có lẽ là niên đại đã lâu, cả thanh đao màu sắc hơi tối, mang theo sát ý nặng nề. Tạ Phùng Thù nhìn không ra nó là chất liệu gì, nhưng cũng hiểu được đao này cũng là vật phi làm
Tạ Phùng Thù quay đầu, có chút khó tin nhìn về phía Giáng Trần.
“Đây là tặng ta sao?”
Giáng Trần gật gật đầu.
“Thanh đao này tên là Phong Uyên, là danh đao thời thượng cổ, coi như chúc mừng sinh nhật của ngươi.”
“Phong – Uyên –“
Tạ Phùng Thù đọc một lần, ngẩng đầu hướng về phía Giáng Trần nhướng mày cười: “Tên hay.”
Y được một thanh đao tốt, quả thực kinh hỉ vạn phần, cúi đầu thật cẩn thận nhìn lại một lần, cuối cùng chỉ vào vài câu tiếng Phạn nhỏ trên người đao.
“Đây là cái gì?”
Giáng Trần rũ mắt nhìn qua, nói: “Đây là… kệ Phật ta tặng ngươi.”
Tạ Phùng Thù ở bên cạnh hắn lâu như vậy, tốt xấu gì cũng biết Phật kệ là, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: “Là có ý gì? ”
Bọn họ vốn đã gần, Tạ Phùng Thù ngẩng đầu như vậy, mi tâm thiếu chút nữa cọ đến chóp mũi Giáng Trần. Người hơi lui ra sau nửa tấc, nhìn thiếu niên trước mắt.
Ánh mắt đối phương sáng ngời thuần túy, không hề thua kém so với ba ngàn ánh nến trong phòng, ngược lại càng thêm nhiệt liệt tươi sống. Giáng Trần cùng y nhìn thẳng trong chốc lát, trước tiên dời ánh mắt, tay phải lướt tiếng Phạn trên thân đao, từng chữ từng chữ chậm rãi điểm qua.
“Thuận cảnh không quên hình, khổ hải không thất tâm, vạn khó không sợ hiểm, đến chết không thối lui.”
Tạ Phùng Thù ngẩn ra, Giáng Trần thu tay lại, thanh âm quanh quẩn trong pháp đường.
“Trước kia ta chỉ biết nhân gian sinh tử luân hồi, nghiệp quả đều là định số, nhưng khi chúng ta cùng nhau xuống núi, ngươi nói với ta đạo của ngươi, ta suy nghĩ hồi lâu, mới cảm thấy ngươi nói đúng.”
Giáng Trần một mình vào tầng thứ chín của Trấn Ma Tháp vì lấy đao cho Tạ Phùng Thù, hắn vốn là phật cốt kim thân, vào Trấn Ma Tháp cũng không phải việc khó, lúc trước chư tiên phong đao ở trong tầng thứ chín, phỏng chừng cũng tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày cư nhiên là hắn tới lấy đao.
Cây đao của Tạ Phùng Thù bị hủy, có liên quan đến hắn, hắn liền vì đối phương tìm thêm một thanh đao.
“Nhân quả cũng tốt, thiên ý cũng được, đối với ngươi mà nói cũng không tính là gì, ngươi có đạo của ngươi, kiếp trước kiếp này, không ai nhốt được ngươi.”
Hắn quay đầu nhìn người trước mắt, tâm tư trong mắt nặng nề, giống như sương mù thiên sơn, chỉ có thanh âm nói chuyện vẫn trước sau như một rõ ràng trầm thấp.
“Nguyện trường đao trong tay ngươi, từ bi luôn trong lòng. Lên tới cửu thiên, xuống đến Vô Gian, vẫn có thể không quên đạo của mình, không mất bản tâm.”
Tạ Phùng Thù vẫn chưa hồi thần.
Kiến thức của y đối với đoạn này chỉ nửa vời, nhưng cũng hiểu được trọng lượng trong đó. Tạ Phùng Thù thu hồi đao, suy nghĩ thật lâu, mới ngẩng đầu nhìn Giáng Trần, mở miệng hỏi: “Ta thấy trong kinh văn ngươi ngày thường chép lại luôn viết đến từ bi, hôm nay ngươi cũng nói với ta từ bi —— như thế nào mới gọi là từ bi đây?”
Trong Phật gia, cho chúng sinh vui mừng là từ, độ chúng sinh khổ là bi. Nhưng nếu nói như vậy, Tạ Phùng Thù nhất định là nghe không hiểu.
Giáng Trần suy nghĩ một chút, trả lời: “Trên đời này nhiều người như vậy, ngươi thích bọn họ, nguyện ý đối tốt với bọn họ, làm cho đối phương cao hứng, gọi là từ bi.”
Tạ Phùng Thù nghe xong, lẳng lặng nhìn Giáng Trần, cuối cùng nhịn không được cười rộ lên.
Giáng Trần biết y đang cười cái gì, cũng hơi cong khóe môi một chút, nói: “Ta không đủ từ bi.”
Hắn không thích nhập thế, bề ngoài lãnh đạm vô tình, tuy nhập thế, lại chưa bao giờ tiếp xúc với chúng sinh, thoạt nhìn quả thật không giống bộ dáng từ bi.
Tạ Phùng Thù vội vàng dừng ý cười, chỉ có một đôi mắt còn sáng lấp lánh. Y nhìn Giáng Trần, vội vàng vàng lắc đầu: “Ta không có ý này.”
Y thấy Giáng Trần không có bộ dáng tức giận mới yên lòng, chậm rãi nói: “Vốn ta cảm thấy ngươi lạnh như băng, cũng không thích xuống núi, giống như cùng ngươi nói từ bi không hợp nhau. Nhưng sau đó ta lại nghĩ, ngươi cho ta mượn đèn, mỗi ngày đều nói chuyện với ta, không cảm thấy ta phiền, còn mang đến quà sinh nhật cho ta, cũng không giống như là không từ bi.”
Tạ Phùng Thù nói xong, nhịn không được lại cười rộ lên, y cùng Giáng Trần ở trong ánh sáng buổi sáng nhìn nhau, nói: “Chẳng lẽ ngươi chỉ từ bi với ta sao? ”
Bốn phía đều yên tĩnh
Dưới ánh sáng, có bụi nhỏ chìm nổi, xung quanh là tiếng nến thiêu đốt rất nhỏ.
Một lúc lâu sau, Giáng Trần hỏi: “Ta từ bi với ngươi sao?”
Hắn đang hỏi Tạ Phùng Thù, cũng đang tự hỏi mình.
Tạ Phùng Thù vạn phần chắc chắn gật gật đầu, y nhìn Giáng Trần, tất cả đều là thần sắc tin cậy trên mặt, giống như đây là một vấn đề không cần suy nghĩ.
Giáng Trần nhìn y, trong ánh lửa trùng trùng điệp điệp của chúng sinh đốt Trường Minh Đăng, nhẹ giọng, chậm rãi mở miệng.
“Vậy ta cũng chỉ từ bi với ngươi.”
Hoa văn bảo tướng:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất