Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 133

Trước Sau
Lục Ngôn đã quen với giao diện ngăn nắp xuất hiện trước mặt mình sau khi tiến vào không gian tinh thần.

Những gì trong tâm trí người khác giống như bài tập về nhà đợi anh chấm điểm sửa chữa, thế nhưng khi tiến vào tâm trí của Tông Viêm, anh không ngờ rằng mình lại rơi thẳng xuống biển rộng cuồn cuộn sóng gió.

Giữa biển khơi nổi bão, Lục Ngôn ôm một tảng băng nổi, bị nước biển đánh tơi bời, trông hết sức thê thảm.

Anh hỏi hệ thống: “Đây là…?”

[ Không gian tinh thần hiện tại của 07. ]

[ Trị số của bản thân y cũng cao hơn cậu rất nhiều. Nói cách khác, cậu không thể nào khống chế não bộ y như với tín đồ Hải Thần Giáo. Bây giờ mọi thứ trong não Tông Viêm đều rất lộn xộn, vô số ký ức bị đè dưới mặt biển, tựa một tảng băng phủ kín bụi. ]

Lại thêm một cơn sóng dữ nữa đánh tới, Lục Ngôn bị sóng nước dồn ép xuống đáy biển.

Từng hòm băng lớn lơ lửng trong biển.

07 nhắm chặt hai mắt, bị giam cầm tại một tảng băng trong suốt, mặt mũi tái nhợt lạ thường.

Xung quanh Lục Ngôn chỉ toàn những tảng băng như vậy. Vô số 07 chìm nổi trong nước biển.

Hệ thống trầm giọng nói: [ Đánh thức y đi. ]

Lục Ngôn sờ tay tới dao găm bên eo mình, con dao sắc nhọn cắm thẳng vào mặt băng.

Trong sông băng, Tông Viêm ngủ say mở đôi mắt màu đỏ ra.

Trước mắt Lục Ngôn tối sầm, sau đó, anh đối diện với một trần nhà lạ lẫm.

Anh nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường, rằng bản thân không thể nhúc nhích.

Nói cách khác, anh không thể điều khiển cơ thể này.

“Anh” ngồi dậy, cầm lấy chai nước cạnh giường, rót vào miệng mình.

Lục Ngôn thấy được gương mặt của cơ thể này qua gương.

Đây là Tông Viêm.

Cảm giác này rất kỳ diệu, hệt như xem phim truyền hình từ góc nhìn thứ nhất vậy.

Tông Viêm đặt chai nước xuống, thử búng tay một phát.

Ngọn lửa đỏ rực cháy lên trên đầu ngón tay y.

Lục Ngôn nghe thấy 07 lẩm bẩm: “Thế này mà vẫn chưa được tham gia lưu diễn ảo thuật khắp thế giới ư?”

[ Nhớ thời gian lúc cậu tiến vào giấc mộng của Đường Tầm An không? Bây giờ là ngày thứ ba từ khi “Sự kiện Thiên Khải” bắt đầu. ]

Viện nghiên cứu số 1 đang được kiến tạo lại. Chủ yếu là mấy tầng hầm dưới cùng bị tổn hại. Những người tình nguyện như Tông Viêm toàn ở tại tầng 9 và tầng 10, không bị ảnh hưởng nhiều.

7 giờ sáng, Tông Viêm tới nhà ăn của viện nghiên cứu. Khá ít người tới ăn sáng, Lục Ngôn vừa nhìn qua đã thấy Cố Tranh trong sảnh lớn.

Cơm canh ở nhà ăn miễn phí, hơi giống điểm tâm sáng. Tông Viêm bưng một lượt bảy, tám lồng hấp đồ ăn.

Y ngồi xuống đối diện Cố Tranh, hỏi: “Những người khác đâu ạ?”

Cố Tranh đáp: “Nhạn Bắc xin nghỉ tham gia triển lãm tranh, Nguyên Thần theo giáo sư Kiều đi xem số liệu thực nghiệm. Bọn Chiêm Dĩ Hàn hôm qua chơi Liên Minh Huyền Thoại 5v5 với nhau đến 3 giờ sáng. Vẫn chưa dậy.”

Tông Viêm thoáng chần chừ: “Rồng đen mình thấy mấy ngày trước… là người ở tầng 10 kia sao ạ?”

Cố Tranh: “Ừ, tên Đường Tầm An.”

Tông Viêm nói: “Hình như em chưa gặp cậu ấy bao giờ.”

“Cậu ta trải qua quá nhiều đợt phẫu thuật nhổ trồng vật ô nhiễm, trạng thái không ổn định cho lắm. Vả lại trước đó độ bệnh biến còn cao vượt, phản ứng thải trừ cũng khá rõ rệt. Bây giờ bị nhốt lại, không biết có thể ổn hơn không.”

“Đáng thương thật.” Tông Viêm thở dài: “Nếu độ bệnh biến vượt quá 100 thì sẽ bị xử lý thế nào?”

Cố Tranh trả lời không chút do dự: “Chết không đau.”

Hắn vừa nói xong lời này, bầu không khí bỗng hơi đông cứng lại.

“Quá tàn nhẫn.” Tông Viêm không đành lòng: “Độ bệnh biến của cậu ấy cao vượt cũng chỉ vì cứu người thôi mà.”

“Tông Viêm à.” Cố Tranh đặt bát xuống, nói với thái độ nghiêm túc: “Không như người bình thường, chúng ta đều từng đối đầu trực tiếp với vật ô nhiễm, hẳn phải càng rõ hơn rằng vật ô nhiễm và con người là hai giống loài khác nhau. Sau khi Thiên Khải Giả trở thành vật ô nhiễm, mặc kệ trước kia người đó là hạng người thế nào… thì giờ đây cũng đều là kẻ địch của chúng ta.”

“Vật ô nhiễm sở hữu sức mạnh vượt xa người thường, có khao khát từ tận đáy lòng với con người. Nói cách khác, chúng đều là tội phạm giết người tiềm tàng. Đã là tính chất bệnh lý thì không thể nghịch đảo được.”

“Nghe thì có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự lựa chọn bắt buộc để bảo vệ phần đông mọi người. Huống hồ biến thành vật ô nhiễm rồi thì dù vẫn giữ lại chút thần trí nhất định, tư duy vẫn sẽ thay đổi. Sự liên hệ duy nhất của chúng với xã hội loài người chỉ còn ký ức. Thế nhưng sự dịu dàng trong ký ức ấy có thể duy trì được bao lâu? Tại khoảnh khắc biến thành vật ô nhiễm, phần thuộc về loài người của vật ô nhiễm đã chết rồi.”

“Dù là anh thì anh cũng mong rằng một ngày nào đó khi độ bệnh biến của mình vượt quá 100, em hãy coi anh như kẻ địch… chứ không phải người quen cũ.”

Cố Tranh nói một hơi rất nhiều lời.

Lục Ngôn im lặng: “Thì ra trước kia 01 nghĩ như vậy.”

[ Nếu coi tiến hóa như một cuộc chiến tranh thì những phẩm chất gây hại cho việc sinh tồn sẽ bị đào thải. Rất rõ ràng, lúc trở thành 01, Cố Tranh đã chủ động từ bỏ lòng thấu cảm và một số thứ khác. ]

Tông Viêm nghẹn lòng đến ăn mất ngon: “Em biết rồi. Nếu ngày nào đó độ bệnh biến của em cận kề 100 thì em sẽ nhảy xuống biển ngay lập tức.”

Ăn uống xong xuôi, y bắt đầu tham gia huấn luyện.

Thiên phú của y là Nghiệp Hỏa, nghiên cứu viên đặt ra một kế hoạch huấn luyện dài hạn dựa vào đặc tính thiên phú của y, trợ giúp y kiểm soát thiên phú mình tốt hơn.

Ngọn lửa lúc lớn lúc nhỏ trong lòng bàn tay y. Vài đốm lửa rơi xuống thảm lại không đốt cháy nó mà lập tức bị hút về như nam châm.

Y rèn luyện như vậy 2 giờ mỗi ngày, lâu hơn thì không được, sẽ khiến độ bệnh biến tăng lên, nguy hiểm.

10 rưỡi sáng, Tông Viêm hoàn thành bài huấn luyện dưới sự giúp đỡ của nghiên cứu viên. Thời gian còn lại trong ngày y được hoạt động tự do.

Tông Viêm vốn định đi dạo trên mặt đất, nhưng chân lại bước chếch về phía văn phòng Kiều Ngự.

Y mở cửa vào, xấu hổ một lát mới nói: “Giáo sư Kiều ơi, cháu thăm Đường Tầm An một lát được không ạ?”

Kiều Ngự hơi bất ngờ: “Cậu ấy không thích gặp người khác lắm, nhưng bác có thể hỏi giúp cháu.”

Nói xong, Kiều Ngự cầm điện thoại lên.

Sau đoạn nhạc chuông ngắn ngủi, điện thoại kết nối thành công.



Kiều Ngự dịu giọng nói: “Đường Tầm An.”

Tiếng đáp lại của thiếu niên vang lên từ điện thoại: “Giáo sư Kiều ạ.”

“Có người muốn gặp cháu, là người tình nguyện ở tầng 9.”

“… Cháu xin lỗi.” Đường Tầm An co mình trong tủ quần áo, tay gảy vảy đen rơi ra từ góc mặt mình: “Cháu không muốn gặp.”

Sẽ dọa người khác.

Tông Viêm cũng không kiên quyết. Lục Ngôn trải qua một ngày như cưỡi ngựa xem hoa dưới góc nhìn của y.

Khi mở mắt ra lần nữa, lịch treo tường thể hiện thời gian đã là một tháng sau.

Tông Viêm rời giường tập thể dục buổi sáng, sau đó để bụng rỗng tới phòng y tế lấy máu.

Nghiên cứu viên rút kim tiêm khỏi cánh tay y, bỗng nhiên nói: “Tông Viêm này, hôm nay người tình nguyện ở tầng 10 rời khỏi viện nghiên cứu, cậu muốn đi xem không?”

Tông Viêm ngạc nhiên: “Sớm vậy sao?”

“Ừ.” Nghiên cứu viên nói: “Cậu ta không giống các cậu, cậu ta đến viện nghiên cứu để làm phẫu thuật dung hợp vật ô nhiễm. Xác suất tử vong của loại phẫu thuật này rất cao, trước kia chỉ từng được tiến hành trên cơ thể động vật. Tóm lại là coi như thành công. Vốn dĩ người tình nguyện tầng 10 chỉ có một thiên phú thôi, giờ thành ba rồi.”

“Nếu suôn sẻ thì cậu ta sẽ gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt mới thành lập. Mấy tháng gần đây, số án lệ bệnh ô nhiễm trên toàn thế giới tăng lên thấy rõ. Vũ khí bình thường đã bắt đầu mất hiệu lực với vật ô nhiễm, chỉ đành cử Thiên Khải Giả đi thử xem sao.”

“Đường Tầm An mà thành công sẽ chứng minh rằng hướng thực nghiệm của chúng ta không thành vấn đề…”

“Các cậu là người chấp hành ‘Kế hoạch Mồi Lửa’, cũng là… hy vọng của tương lai.”

Nhân viên nghiên cứu lẩm bẩm.

Tông Viêm lặng lẽ siết chặt nắm tay: “Tôi đã rõ.”

Lần tỉnh lại tiếp theo, Lục Ngôn nhìn lướt qua thời gian trên lịch tường theo thói quen. Mặt tường màu cà phê nhạt ban đầu giờ đã biến thành màu trắng lạnh lẽo của kim loại.

Không biết có phải ảo giác của anh không, ánh đèn xung quanh cũng tối hơn rất nhiều.

[ Giờ là 31 năm sau. 3 năm trước, giáo sư Kiều tuổi già sức yếu, qua đời tại bệnh viện… Qua một loại trận chiến đoạt quyền, viện trưởng hiện giờ đã thành Công Duy Bân. Đội nhóm cũ của giáo sư Kiều trốn đi, thành lập viện nghiên cứu số 3. ]

[ Viện nghiên cứu số 3 xin mang theo thể thực nghiệm nhưng bị bác bỏ. Năm nay là năm đầu tiên của ‘Kế hoạch Tạo Thần’. ]

Tông Viêm dậy sớm, bị dẫn vào văn phòng tham gia họp.

“Đây là nghiên cứu viên mới của cậu, tên Nhậm Hiêm.” Thái độ Công Duy Bân hòa nhã: “Giáo sư Sử đã cao tuổi, không thể tiếp tục gánh vác trọng trách nghiên cứ cơ thể cậu. Cậu yên tâm, mặc dù Nhậm Hiên còn trẻ nhưng cậu ấy chính là học sinh xuất sắc nhất của tôi đấy.”

Lục Ngôn nhíu mày: “Tôi đã gặp người này.”

Lần trước ở thành phố P, khi sắp xuất phát tới Vườn Lạc Xuyên, anh từng gặp Nhậm Hiên một lần rồi.

Khi ấy, Nhậm Hiên đã làm nghiên cứu viên của Tông Viêm được rất nhiều năm.

Về sau, Nhậm Hiên nhảy xuống từ tầng thượng tòa nhà cao tầng ở thành phố P, nghiên cứu viên của Tông Viêm chuyển thành Ngụy Thành Võ. Do không chịu nổi thiên phú Nói Mê, Ngụy Thành Võ cũng nhảy lầu tự sát nốt.

Vẻ mặt Nhậm Hiên hơi thẹn thùng, xen lẫn chút kích động: “Chào ngài Tông Viêm ạ. Tôi đã nghe về ngài từ rất lâu rồi. Trước kia tôi cũng từng làm trợ thủ của giáo sư Sử, ngài yên tâm, tôi sẽ lập ra phương án cải tạo phù hợp nhất cho ngài.”

Tông Viêm im lặng một lát, vươn tay ra: “Chào cậu.”

Mọi sự thay đổi đều diễn ra một cách lặng lẽ, và không phải chỉ một lần là xong.

Ban đầu chỉ có thời gian huấn luyện dài hơn. Về sau đặc trưng nhiễu sóng xuất hiện rõ rệt ở một số người tình nguyện nên lại giảm bớt thời gian ra ngoài của mọi người.

Tiếp nữa, xảy ra vụ việc Thiên Khải Giả của viện nghiên cứu số 1 vô tình gây thương tích cho người khác. 6 nghiên cứu viên đã tử vong trong vụ việc này, do đó người tình nguyện bị hạn chế hoạt động tự do.

Phương án cải tạo của Nhậm Hiên khá là hiền hòa, vì vậy dần không theo kịp tiến độ của những người khác.

Tông Viêm tỉnh dậy từ quãng thời gian hôn mê ngắn ngủi. Trước đó y phải thay một khúc xương sườn, hơi đau. Y nghe thấy tiếng răn dạy nghiêm khắc của Công Duy Bân cách một bức tường.

— “Cậu biết tình hình bên ngoài bây giờ nguy cấp đến mức nào rồi không?! Số người chết vì vật ô nhiễm mỗi ngày luôn đến hơn 100.000 đấy!”

— “Giá trị ngưỡng linh lực của thể thực nghiệm ở các tổ nhỏ thực nghiệm khác đều đạt đến 5000 rồi mà tổ cậu mới có 3500! Cứ tiếp tục như vậy thì đến bao giờ ‘Kế hoạch Tạo Thần’ mới thành công được?!”

— “Số 7 là thể thực nghiệm quý báu! Không thể để cậu phí phạm được! Nếu cậu còn không làm được nữa thì mau thu dọn đồ đạc cút đi!”

Nhậm Hiên sốt sắng biện giải: “Không được đâu thầy ơi! Cơ thể Tông Viêm không chịu nổi phương án này của ngài.”

“Bọn họ không phải con người.” Công Duy Bân ném thẳng bản ghi chép thực nghiệm vào mặt Nhậm Hiên: “Đừng xem bằng tiêu chuẩn của con người! Vẫn là câu đó – Không làm được thì cút đi!”

“Cậu tự mà giải quyết cho tốt.”

Nói xong, Công Duy Bân nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Nhậm Hiên ngồi thụp dưới đất, lẳng lặng nhặt bản ghi chép thực nghiệm lên, viền mắt đỏ ửng.

Tông Viêm khép đồng phục lại, mở cửa ra, lặng lẽ nhặt báo cáo thực nghiệm lên giúp anh ta.

Y đã bị đeo còng tay điện tử theo dõi số liệu.

“Không sao đâu.” Tông Viêm bỗng nói: “Tôi không sao.”

Chỉ một câu này thôi đã khiến Nhậm Hiện bụm mặt ngồi khóc lớn ở góc tường: “Phải làm sao bây giờ… Tông Viêm ơi, tôi hết cách rồi. Nếu tôi không làm nghiên cứu viên của anh nữa thì ai sẽ bảo vệ anh… Ai sẽ nghe anh nói chuyện đây…”

Do thỏa thuận bảo mật nên nhân viên công tác rời khỏi viện nghiên cứu sẽ bị xóa ký ức bằng phương pháp đặc biệt.

Tông Viêm chứng kiến Nhậm Hiên trưởng thành từ thanh niên thành trung niên. Đàn ông tuổi 35, 36 vốn dĩ đang ở độ hăng hái khí phách nhất, không những chưa già mà còn không thiếu thành tựu, hơn hẳn hồi hai mươi mấy tuổi. Thế nhưng tóc bạc đã mọc trên đầu Nhậm Hiên từ sớm.

“… Không sao hết. Có thể cho tôi gặp Cố Tranh không?”

Nhậm Hiên nức nở: “Cố Tranh do thầy Từ phụ trách. Tôi cũng chưa gặp ngài ấy lâu rồi.”

Tông Viêm không nói gì nữa.

Lần phẫu thuật cải tạo tiếp theo, xung quanh bàn phẫu thuật của y có thêm rất nhiều người lạ mặt.

Những người này mặc đồ phòng hộ, mặt mày lạnh tanh, đọc ra hàng loạt số liệu.

“Mức độ hóa lửa của cơ thể quá thấp.”

“Cần phải tăng mạnh giá trị ngưỡng linh lực.”

“Thay máu, đổi hết máu toàn thân 07. Sử dụng máu của vật ô nhiễm Quạ Vàng.”

Nhậm Hiên túm lấy cổ tay nhà nghiên cứu kia, khẩn khoản nói: “Chia thành hai lần cải tạo được không?”



“Này Nhậm Hiên.” Giọng người đàn ông này cực kỳ bực tức: “Đây là cơ hội cuối cùng thầy cho cậu đấy. Bản thân tôi cũng đang phụ trách số 3, chẳng nhiều nhặn thời gian giúp cậu chấp hành kế hoạch đến vậy đâu. Cậu tự nghĩ cho kỹ đi!”

Nhậm Hiên quay đầu nhìn về phía Tông Viêm. Ánh mắt đối phương rất đỗi bình lặng, tựa như ao tù nước đọng.

Anh ta hiểu Tông Viêm đang nói rằng không sao đâu. Dù rằng chính y mới là người đang bị giam cầm trên bàn phẫu thuật, ngay cả cử động cổ cũng chẳng làm được.

Nhậm Hiên rưng rưng nhận lấy con dao đàn anh đưa cho.

Suốt cuộc phẫu thuật, Tông Viêm luôn tỉnh táo.

Lục Ngôn nhìn thế giới dưới góc nhìn của y, nhưng rất tiếc là anh không cách nào gánh vác đau đớn thay Tông Viêm được.

Anh chỉ có thể nhìn.

Lục Ngôn nói: “Ta đã suy nghĩ rất lâu xem mình từng gặp cảnh tượng này ở đâu – Giải phẫu pháp y.”

Thời gian cứ thế trôi trong không gian tinh thần của Tông Viêm.

Từng hòm băng lớn bị Lục Ngôn phá nát bằng dao. Mỗi lần như vậy sẽ có một đoạn ký ức thuộc về 07 rơi ra.

Qua tiếp mười mấy năm.

Khuôn mặt Tông Viêm vẫn trẻ trung, còn nhà nghiên cứu phụ trách cho y thì đã già nua.

Nhậm Hiên gõ cửa, xác định không còn ai khác và không có thiết bị theo dõi mới hỏi: “07, anh còn muốn ra ngoài nữa không?”

Tông Viêm nhìn về phía ông, đôi mắt màu đỏ sáng lên chút: “… Muốn.”

Nhậm Hiên ngồi xuống bên cạnh y: “Tuy nhiên cần phải làm một số phẫu thuật cắt bỏ. Tôi sẽ cắt đi một phần thùy não của anh. Anh sẽ mất thiên phú Nghiệp Hỏa này. Để không khiến anh chết, tôi sẽ nhổ trồng một thiên phú khác cho anh.”

“Lần này rời khỏi đây thì đừng bao giờ trở về nữa. Hiểu chứ?” Nhậm Hiên nói khẽ: “Tôi sẽ dẫn anh ra ngoài, tới Vườn Lạc Xuyên. Ngoài tôi ra còn có cả bảo vệ của viện nghiên cứu. Bọn họ bị thầy cấy gen chó vào… Tôi không biết mình còn tin tưởng được ai nữa không. Cậu cũng vậy, đừng tin bất kỳ ai.”

Tông Viêm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn ông.

Do di chứng sau vài lần phẫu thuật nên chỉ số thông minh của y đã thoái hóa đôi chút.

Y gật đầu: “Được.”

Tiếp theo là những chuyện Lục Ngôn đã biết.

Vườn Lạc Xuyên, mất thiên phú, cây đa chết.

Tông Viêm chạy thoát, không tin tưởng bất kỳ kẻ nào.

Chẳng qua y đã tách biệt với xã hội quá lâu nên cuối cùng vẫn bị tìm thấy và tiếp tục bị giam vào trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X.

Y vẫn nhớ lời Nhậm Hiên, đừng tin tưởng bất kỳ kẻ nào.

Bất kỳ kẻ nào cũng có khả năng là chó của Công Duy Bân.

Thể thực nghiệm không nghe lời sẽ bị trừ khử, thậm chí còn chẳng cần lý do quá rắc rối: Phẫu thuật dung hợp thất bại, độ bệnh biến vượt quá 100, chết không đau.

Lục Ngôn lần đầu tiên thấy được bản thân từ góc nhìn của người khác.

Anh rất ngạc nhiên: “Thì ra thái độ đối xử với bệnh nhân của ta dịu dàng đến vậy sao?”

Hệ thống lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: [ Đúng đấy. Cái đồ châm ngòi lửa tâm hồn thiếu nam nhà cậu. ]

Anh xem TV cùng 07, dịu giọng nói cho y những tin tức bên ngoài. Thậm chí 07 còn gối đầu lên đùi anh ngủ.

[ 07 thấy rất nhiều thứ dịu dàng trên người cậu. Đó là tình yêu đến từ con người mà rất lâu rồi y chưa cảm nhận được. Dẫu cho từ đầu tới cuối loại tình yêu này chỉ là một niềm mến thương mà thôi. ]

Nhậm Hiên nói với y rằng đừng tin tưởng bất kỳ ai, nhưng cuối cùng Tông Viêm vẫn giữ lấy cổ tay anh.

“Bác sĩ… cứu tôi với.”

Anh không khiến 07 thất vọng.

……

……

Sau đó, Lục Ngôn thấy được cả Tiên Tri, Thẩm Khinh Dương và 01 trong ký ức của Tông Viêm.

Từng tảng băng nơi đáy biển tan vỡ, Lục Ngôn băng qua tầng tầng nước biển, tới tận cùng đáy biển.

Nước biển nơi đây không còn trào dâng mãnh liệt, lại lạnh thấu xương tựa băng giá.

Nơi đáy biển, một chú chim nhỏ màu đỏ nằm lặng lẽ trên rặng san hô.

Lúc đùa với Cố Tranh ở nhà ăn, Tông Viêm từng nói nếu độ bệnh biến của bản thân vượt quá 100 thì chắc chắn y sẽ nhảy xuống biển tự sát. Vậy nên y nhảy xuống thật, chìm vào đáy biển, không muốn tỉnh lại.

[ Đây là bản thể của 07. Bây giờ cậu có thể đánh thức y. ]

Lục Ngôn hơi ngờ vực: “Hình như ta còn chưa làm gì cả…”

[ Cậu không phải làm gì cả. Đó là những điều Tông Viêm đã quên đi. Cậu cùng y trải qua một lần nữa, mở khóa ký ức. Có câu nói thế nào nhỉ… “Nếu người quen tôi từ trước, vậy thì người sẽ tha thứ cho tôi ở hiện tại”. ]

Lục Ngôn chầm chậm tiến lên. Áp suất nước nơi biển sâu quá chân thực, khiến cho lục phủ ngũ tạng của anh vô cùng khó chịu.

Anh sờ tay lên chú chim nhỏ lạnh như băng này. Ngay lập tức, ánh lửa rực sáng bỗng bùng lên từ cơ thể chim nhỏ.

Ngọn lửa đan chéo thành dáng hình của một người.

Tông Viêm vẫn đang nằm nghiêng, lọn tóc hơi dài tản ra trong nước biển, đôi con ngươi đỏ rực nhìn thẳng vào anh: “Cậu đã thấy hết rồi.”

“Đúng vậy.”

“Cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ? Bác sĩ Lục.”

Lục Ngôn cân nhắc một lát, sau đó vươn tay xoa mái đầu của y như hồi còn ở trung tâm phòng chống thành phố X: “Anh đã làm đủ nhiều rồi. Không ai có tư cách nói tha thứ cho anh, ngoại trừ chính anh.”

Nghe xong lời này, Tông Viêm nhắm mắt lại, cười trả lời: “Được.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

“Nếu người quen tôi từ trước, vậy thì người sẽ tha thứ cho tôi ở hiện tại.”

(Khuynh Thành Chi Luyến – Trương Ái Linh)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau