Sau Khi Về Hưu Phán Quan Tham Gia Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 166: Quỷ vực hỗn độn
Qua một lúc lâu, Khưu Lương cầm mảnh ác ý đi ra khỏi căn phòng bên cạnh. Cậu ta cau mày, khó có khi lộ vẻ sốt ruột.
Khưu Lương ngồi đối diện Đoàn Lệ, nói: “Quả nhiên mảnh ác ý này rất bất thường.”
Đoàn Lệ nói: “Tôi có một người bạn, cậu ấy nói ác ý này rất tạp nham.”
Khưu Lương ngạc nhiên: “Có phải bạn anh tên Kỳ Vô Quá không, kiến thức của cậu ấy rất lớn, vừa rồi tôi phải có dụng cụ mới phân tích ra được, không ngờ cậu ấy vừa nhìn một cái là biết.”
“Cậu ấy rất giỏi.”
Lúc Khưu Lương nghe thấy câu đó, cậu ta buột miệng nói: “Anh… Anh Đoàn này, không phải anh bị mảnh ác ý vấy bẩn rồi đấy chứ?”
Tất nhiên câu hỏi không đầu không đuôi này của cậu ta chỉ nhận lại được một ánh mắt lạnh như băng.
Cũng không trách Khưu Lương lại nghĩ như vậy, cậu ta chưa bao giờ nghe Đoàn Lệ dùng giọng khen ngợi dịu dàng đến thế khi đánh giá một người. Khi Đoàn Lệ nói đến người khác đều chỉ dùng mấy chữ lạnh nhạt giống nhau như: Không tồi, cũng tạm, được.
Mà đó là đánh giá mà quản lý Thiên tự mới có được. Còn các cấp khác trở xuống Đoàn Lệ không thèm ngó ngàng gì.
Khưu Lương rất thức thời chuyển chủ đề: “Số liệu phân tích được là như thế này.”
Theo lời giải thích của Khưu Lương, một quầng sáng bán trong suốt mở ra giữa không trung, bên trên có đủ các loại số liệu, đúng là phân tích thành phần của mảnh nhỏ này.
Khưu Lương đang định giải thích cặn kẽ, cậu ta biết Đoàn Lệ làm việc cẩn thận, bình thường cậu ta cũng đều báo cáo như thế này.
“Nói thẳng kết luận đi, tôi không có nhiều thời gian.” Đoàn Lệ nói.
Khưu Lương sửng sốt, sau đó gật đầu: “Kết luận là mảnh ác ý này nằm trong trạng thái ban sơ, pha trộn ác niệm của loài người, giết chóc tuyệt vọng oán hận gì gì đó đều có cả.”
Đoàn Lệ cau mày, ngón tay co gập gõ gõ trên tay vịn ghế. Khưu Lương không dám hé răng, cậu ta biết chuyện này khá nghiêm trọng. Những ác ý trong không gian quỷ vực sau một thời gian dài tinh lọc bắt đầu trở nên thuần khiết. Ác ý càng đơn thuần càng dễ khống chế. Ví dụ như ác ý giết chóc có thể thả vào trò chơi chạy trốn, nếu là ác ý căm hận, có thể thả vào trò chơi báo thù để tinh lọc.
Đây là kết quả cố gắng trong rất nhiều năm của bọn họ, bây giờ lại xuất hiện ác ý pha tạp, rốt cuộc là như thế nào đây?
Khưu Lương còn chưa nghĩ ra nguyên nhân đã thấy Đoàn Lệ đứng dậy.
“Qua bên kia xem.”
Khưu Lương quýnh lên, nói: “Không gian quỷ vực hỗn độn đã lâu lắm rồi chưa được mở, tôi sợ mở ra sẽ gặp trục trặc.”
Đoàn Lệ không dừng bước, chỉ đảo mắt nhìn cậu ta rồi đi tiếp về phía cửa.
Chỉ cần đối phương liếc mắt một cái, Khưu Lương đã hiểu ý hắn.
Trước đây cơn bạo động trong không gian quỷ vực hỗn độn do Đoàn Lệ áp chế. Hiện tại dù sau khi mở ra gặp phải chuyện gì thì cậu ta cũng không cần phải sợ.
Khưu Lương đi theo Đoàn Lệ vài bước, ấp úng hỏi: “Có cần thông báo cho những người khác biết không?”
Đoàn Lệ trầm ngâm một lát, nói: “Gọi Lôi Tranh qua đây.”
Sự xuất hiện của người này không nằm ngoài dự đoán của Khưu Lương, trong không gian quỷ vực, người đáng tin thứ hai trừ Đoàn Lệ ra thì chính là Lôi Tranh.
Theo như Đoàn Lệ nói, sinh thời Lôi Tranh là một tướng quân trung thành chết trận sa trường. Gã trầm mặc kiệm lời, lại là người nghĩa khí cực kỳ trung tâm. Tuy Khưu Lương không biết quá khứ của cả hai, nhưng hắn có thể nhìn ra dường như Đoàn Lệ có ơn với Lôi Tranh.
Đoàn Lệ đứng trước cửa không gian chờ một lát, Khưu Lương và Lôi Tranh đã vội vàng chạy tới. Trên đường đến đây, Khưu Lương đã tóm gọn sơ lược toàn bộ câu chuyện cho Lôi Tranh biết, gã cau mày gật đầu với Đoàn Lệ, nói: “Nhân viên quản lý không gian T26 Ác Mộng Khó Độ liệu có liên quan gì tới NPC mất kiểm soát đã từng đăng báo trước đây không?”
Đoàn Lệ không rõ lắm với các tiểu tiết trong không gian quỷ vực quy mô nhỏ, hỏi: “Có phải quản lý không gian T26 họ Tiền không?”
Lôi Tranh gật đầu: “Sao anh biết?”
Khưu Lương nói: “Sau khi đăng báo chuyện của quản lý họ Tiền, tôi đã đi theo dõi ghi chép ngay, phát hiện toàn bộ ghi chép đều bị hư hao hết…”
Đoàn Lệ nói: “Lúc ấy tôi ở trong không gian này.”
Nói xong, hắn không chờ Lôi Tranh và Khưu Lương hỏi lại, nói: “Chuyện này để sau hẵng bàn, đi vào trước đã.”
Không gian trước mắt lớn đến mức không thấy điểm cuối, trong vòng không gian khổng lồ này chỉ có một thứ.
Đó là cửa.
Từng cánh cửa san sát nối đuôi nhau kéo dài tới tận cuối không gian. Cửa không gian dùng để đi qua các không gian quỷ vực quy mô nhỏ, màu sắc khác nhau chứng minh cho độ khó khác nhau.
Nhưng cánh cửa trước mặt bọn họ không giống với những cánh cửa khác. Nó chỉ có một màu đen thuần, đen như vực sâu không đáy.
Cánh cửa màu đen đó bị sợi xích đỏ thẫm phong ấn. Trên mỗi mắt xích là một ổ khóa, tổng cộng là mười khóa.
Mỗi một ổ khóa đều do một quản lý Thiên tự để lại. Chỉ khi mở mười ổ khóa ra cùng lúc mới có thể mở cửa.
Trong lòng Khưu Lương không khỏi nghi ngờ, nghĩ Đoàn Lệ chỉ gọi hai người họ tới, sao có thể mở được mười ổ khóa này được? Chẳng qua cậu ta miễn cưỡng vẫn khống chế được tò mò, im lặng chờ Đoàn Lệ ra tay.
Đoàn Lệ nói: “Lôi Tranh, tôi mở khóa đây, cậu chú ý đừng để năng lượng tràn ra phá hỏng các cánh cửa khác.”
Đoàn Lệ nói xong liền ra thế động thủ.
Rốt cuộc Khưu Lương không nhịn được hỏi: “Anh Đoàn, vậy tôi thì sao?”
Đoàn Lệ nhìn cậu ta: “Cậu ra xa chút, miễn lại bị thương.”
Khưu Lương cảm thấy mình như bị xem thường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thực lực của cậu ta cũng chỉ có thể im lặng nhận lấy sự khinh bỉ vô tình này mà thôi.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Đoàn Lệ lật lòng bàn tay, một thanh kiếm đen tuyền dần hình thành trong tay hắn. Nếu Kỳ Vô Quá hoặc người nhà họ Đoàn ở đây, bọn họ sẽ phát hiện thanh kiếm này có hình dạng giống hệt với kiếm gỗ đào Đoàn Lệ dùng để tru tà khi đi làm thiên sư.
Lôi Tranh trầm giọng nói: “Đã chuẩn bị xong.”
Đoàn Lệ nghe vậy, vung kiếm chém một nhát về phía cửa, nhát đầu tiên vừa ra, tiếng gió lập tức nổi lên. Thế kiếm hình thành một lốc xoáy thật lớn giữa không trung, thậm chí sức mạnh ấy còn muốn thổi quét qua các không gian khác. Cũng may Lôi Tranh kịp thời ra tay, lúc này mới không khiến các cánh cửa khác bị vạ lây.
Lúc này cơ thể của Lôi Tranh phóng lớn lên, hệt như một ngọn núi đứng sừng sững sau lưng Đoàn Lệ. Trong tay gã cầm một cái khiên gỗ thật lớn, tay còn lại là phác đao(1), cơ thể trông thì cồng kềnh nhưng đao trên tay lại vô cùng linh hoạt, tất cả những nguồn năng lượng có ý định chạy trốn đều bị gã vung đao đánh tan.
Khưu Lương đứng nấp ở phía xa há hốc nhìn Đoàn Lệ thẳng tay dùng kiếm chặt đứt tất cả số xích sắt mà các quản lý Thiên tự phải hợp sức mới có thể mở ra. Cuối cùng cậu ta đã biết vì sao Đoàn Lệ muốn đi vào không gian quỷ vực hỗn độn mà chỉ gọi Lôi Tranh theo rồi.
Lôi Tranh chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả, còn Khưu Lương là một nhân viên làm số liệu, chờ lát nữa đi vào cửa chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhạy của mình để phát hiện lỗi nằm ở đâu mà thôi.
Khưu Lương hiểu rất rõ địa vị của mình, bàn tay lật lại trong đầu thầm niệm, một chiếc máy tính xách tay lập tức hiện ra trong tay cậu ta.
Mỗi con quỷ đều có vật cộng sinh, có vài con là xương của mình, có vài con thì đủ loại dụng cụ, hoặc là một bức tranh, hoặc là một bộ quần áo. Nếu người thường có được những thứ này sẽ có thể triệu hồi lệ quỷ.
Đối với lệ quỷ thì vật cộng sinh vô cùng quan trọng, bọn chúng tốn phần lớn năng lượng để nuôi vật cộng sinh, cũng có thể hấp thu năng lượng từ chúng.
Ban đầu lúc Khưu Lương vừa thành quỷ đã gửi hồn vào trong hệ thống mạng, chiếc máy tính này là vật cộng sinh của cậu ta. Tất cả năng lực của cậu ta đều đến từ nó.
Đoàn Lệ giơ tay đẩy cánh cửa ra,
Cửa vừa mới mở, những làn sương xám uốn lượn muốn thoát ra như sinh vật sống. Đoàn Lệ vung kiếm trong tay xua tan sương xám, sau đó nói: “Vào mau.”
Sau khi cả ba người nhóm Đoàn Lệ đi vào liền đóng cửa lại. Đây là lần đầu Khưu Lương đi vào không gian quỷ vực hỗn độn, thế giới trước mắt không giống với bất kỳ tiểu không gian quỷ vực nào mà cậu ta từng thấy.
Không gian này lớn đến mức không thấy biên giới, lớn hơn rất nhiều so với không gian quỷ vực lớn nhất mà Khưu Lương từng gặp. Nhưng trong không gian này không có bất cứ sinh vật nào tồn tại ngoài sương xám. Loại sương xám này vừa giống với thứ dùng để phân chia biên giới tiểu không gian quỷ vực vừa không giống cho lắm. Sương xám ở biên giới rất an tĩnh, ngoại trừ không cho người khác rời khỏi không gian thì cũng chỉ là sương mù bình thường mà thôi.
Nhưng sương xám trước mặt lại như sinh vật có ý thức, dù cửa đã đóng nhưng chúng vẫn vặn vẹo muốn trốn khỏi khe hở.
Đoàn Lệ giơ tay nhấn vào khe hở một cái, cửa khe hở lập tức có ánh sáng đỏ đen lan ra theo thứ tự. Khưu Lương hơi tò mò, định bước lên nhìn cho rõ, nhưng còn chưa kịp nghiên cứu thì đã bị hơi thở tanh nồng mùi máu ập vào mặt khiến cậu ta sợ đến mức lui vài bước.
Tuy cậu không biết đây là thủ đoạn gì nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể trộm nhìn Lôi Tranh cầu cứu.
Lôi Tranh thấy vẻ mặt nghi ngờ của Khưu Lương, dáng vẻ không biết sẽ không cam lòng bèn giải thích: “Đây là ý niệm giết chóc thuần khiết, dù là sương xám cũng sẽ sợ hãi.”
Quả nhiên sau khi ánh sáng đỏ đen rực lên, những lớp sương xám quẩn quanh cửa không chịu đi lập tức tản ra. Trông chúng rất kiêng kị trong phạm vi 3m quanh cửa.
Sự việc trong không gian quỷ vực hỗn độn rất quan trọng, mặc dù Đoàn Lệ ra tay giữ cửa nhưng vẫn nói với Lôi Tranh: “Cậu canh ở đây.”
Lôi Tranh gật đầu, cơ thể cường tráng đứng chắn cửa.
Đoàn Lệ quay người đi sâu vào trong sương xám. Tuy hắn không ra lệnh cho Khưu Lương, nhưng cậu ta là quản lý Thiên tự tiếp xúc với Đoàn Lệ nhiều nhất, sớm đã học cách đoán ý qua sự im lặng của đối phương. Cậu ta tự giác cầm máy tính lên, nhắm mắt đi theo sau phạm vi bảo vệ của Đoàn Lệ, đồng thời không thân cận quá khiến đại ca phản cảm.
Sau khi tiến về phía trước một đoạn, màu sương xám dưới chân dần đậm lên, từ màu xám nhạt biến thành nước đen như mực. Càng bất thường hơn là số sương mù này không hề quấn vào nhau mà chia thành từng khu vực khác nhau.
Tuy Khưu Lương chưa từng đi vào nhưng cậu ta cũng khá hiểu biết về tình huống bên trong. Số sương mù chia thành nhiều khu vực với màu sắc đậm nhạt không đồng nhất chính là ác ý sau khi đã bị chia tách.
*********
Chú thích:
(1) Phác đao: Là một loại vũ khí lạnh thời phong kiến Trung Quốc, được sử dụng để chặt chân ngựa trong các trận hỗn chiến. Lưỡi của phác đao có hình dạng giống với các loại đao khác nhưng cán dài hơn, thường khoảng 2m với mặt cắt ngang dạng tròn.
Khưu Lương ngồi đối diện Đoàn Lệ, nói: “Quả nhiên mảnh ác ý này rất bất thường.”
Đoàn Lệ nói: “Tôi có một người bạn, cậu ấy nói ác ý này rất tạp nham.”
Khưu Lương ngạc nhiên: “Có phải bạn anh tên Kỳ Vô Quá không, kiến thức của cậu ấy rất lớn, vừa rồi tôi phải có dụng cụ mới phân tích ra được, không ngờ cậu ấy vừa nhìn một cái là biết.”
“Cậu ấy rất giỏi.”
Lúc Khưu Lương nghe thấy câu đó, cậu ta buột miệng nói: “Anh… Anh Đoàn này, không phải anh bị mảnh ác ý vấy bẩn rồi đấy chứ?”
Tất nhiên câu hỏi không đầu không đuôi này của cậu ta chỉ nhận lại được một ánh mắt lạnh như băng.
Cũng không trách Khưu Lương lại nghĩ như vậy, cậu ta chưa bao giờ nghe Đoàn Lệ dùng giọng khen ngợi dịu dàng đến thế khi đánh giá một người. Khi Đoàn Lệ nói đến người khác đều chỉ dùng mấy chữ lạnh nhạt giống nhau như: Không tồi, cũng tạm, được.
Mà đó là đánh giá mà quản lý Thiên tự mới có được. Còn các cấp khác trở xuống Đoàn Lệ không thèm ngó ngàng gì.
Khưu Lương rất thức thời chuyển chủ đề: “Số liệu phân tích được là như thế này.”
Theo lời giải thích của Khưu Lương, một quầng sáng bán trong suốt mở ra giữa không trung, bên trên có đủ các loại số liệu, đúng là phân tích thành phần của mảnh nhỏ này.
Khưu Lương đang định giải thích cặn kẽ, cậu ta biết Đoàn Lệ làm việc cẩn thận, bình thường cậu ta cũng đều báo cáo như thế này.
“Nói thẳng kết luận đi, tôi không có nhiều thời gian.” Đoàn Lệ nói.
Khưu Lương sửng sốt, sau đó gật đầu: “Kết luận là mảnh ác ý này nằm trong trạng thái ban sơ, pha trộn ác niệm của loài người, giết chóc tuyệt vọng oán hận gì gì đó đều có cả.”
Đoàn Lệ cau mày, ngón tay co gập gõ gõ trên tay vịn ghế. Khưu Lương không dám hé răng, cậu ta biết chuyện này khá nghiêm trọng. Những ác ý trong không gian quỷ vực sau một thời gian dài tinh lọc bắt đầu trở nên thuần khiết. Ác ý càng đơn thuần càng dễ khống chế. Ví dụ như ác ý giết chóc có thể thả vào trò chơi chạy trốn, nếu là ác ý căm hận, có thể thả vào trò chơi báo thù để tinh lọc.
Đây là kết quả cố gắng trong rất nhiều năm của bọn họ, bây giờ lại xuất hiện ác ý pha tạp, rốt cuộc là như thế nào đây?
Khưu Lương còn chưa nghĩ ra nguyên nhân đã thấy Đoàn Lệ đứng dậy.
“Qua bên kia xem.”
Khưu Lương quýnh lên, nói: “Không gian quỷ vực hỗn độn đã lâu lắm rồi chưa được mở, tôi sợ mở ra sẽ gặp trục trặc.”
Đoàn Lệ không dừng bước, chỉ đảo mắt nhìn cậu ta rồi đi tiếp về phía cửa.
Chỉ cần đối phương liếc mắt một cái, Khưu Lương đã hiểu ý hắn.
Trước đây cơn bạo động trong không gian quỷ vực hỗn độn do Đoàn Lệ áp chế. Hiện tại dù sau khi mở ra gặp phải chuyện gì thì cậu ta cũng không cần phải sợ.
Khưu Lương đi theo Đoàn Lệ vài bước, ấp úng hỏi: “Có cần thông báo cho những người khác biết không?”
Đoàn Lệ trầm ngâm một lát, nói: “Gọi Lôi Tranh qua đây.”
Sự xuất hiện của người này không nằm ngoài dự đoán của Khưu Lương, trong không gian quỷ vực, người đáng tin thứ hai trừ Đoàn Lệ ra thì chính là Lôi Tranh.
Theo như Đoàn Lệ nói, sinh thời Lôi Tranh là một tướng quân trung thành chết trận sa trường. Gã trầm mặc kiệm lời, lại là người nghĩa khí cực kỳ trung tâm. Tuy Khưu Lương không biết quá khứ của cả hai, nhưng hắn có thể nhìn ra dường như Đoàn Lệ có ơn với Lôi Tranh.
Đoàn Lệ đứng trước cửa không gian chờ một lát, Khưu Lương và Lôi Tranh đã vội vàng chạy tới. Trên đường đến đây, Khưu Lương đã tóm gọn sơ lược toàn bộ câu chuyện cho Lôi Tranh biết, gã cau mày gật đầu với Đoàn Lệ, nói: “Nhân viên quản lý không gian T26 Ác Mộng Khó Độ liệu có liên quan gì tới NPC mất kiểm soát đã từng đăng báo trước đây không?”
Đoàn Lệ không rõ lắm với các tiểu tiết trong không gian quỷ vực quy mô nhỏ, hỏi: “Có phải quản lý không gian T26 họ Tiền không?”
Lôi Tranh gật đầu: “Sao anh biết?”
Khưu Lương nói: “Sau khi đăng báo chuyện của quản lý họ Tiền, tôi đã đi theo dõi ghi chép ngay, phát hiện toàn bộ ghi chép đều bị hư hao hết…”
Đoàn Lệ nói: “Lúc ấy tôi ở trong không gian này.”
Nói xong, hắn không chờ Lôi Tranh và Khưu Lương hỏi lại, nói: “Chuyện này để sau hẵng bàn, đi vào trước đã.”
Không gian trước mắt lớn đến mức không thấy điểm cuối, trong vòng không gian khổng lồ này chỉ có một thứ.
Đó là cửa.
Từng cánh cửa san sát nối đuôi nhau kéo dài tới tận cuối không gian. Cửa không gian dùng để đi qua các không gian quỷ vực quy mô nhỏ, màu sắc khác nhau chứng minh cho độ khó khác nhau.
Nhưng cánh cửa trước mặt bọn họ không giống với những cánh cửa khác. Nó chỉ có một màu đen thuần, đen như vực sâu không đáy.
Cánh cửa màu đen đó bị sợi xích đỏ thẫm phong ấn. Trên mỗi mắt xích là một ổ khóa, tổng cộng là mười khóa.
Mỗi một ổ khóa đều do một quản lý Thiên tự để lại. Chỉ khi mở mười ổ khóa ra cùng lúc mới có thể mở cửa.
Trong lòng Khưu Lương không khỏi nghi ngờ, nghĩ Đoàn Lệ chỉ gọi hai người họ tới, sao có thể mở được mười ổ khóa này được? Chẳng qua cậu ta miễn cưỡng vẫn khống chế được tò mò, im lặng chờ Đoàn Lệ ra tay.
Đoàn Lệ nói: “Lôi Tranh, tôi mở khóa đây, cậu chú ý đừng để năng lượng tràn ra phá hỏng các cánh cửa khác.”
Đoàn Lệ nói xong liền ra thế động thủ.
Rốt cuộc Khưu Lương không nhịn được hỏi: “Anh Đoàn, vậy tôi thì sao?”
Đoàn Lệ nhìn cậu ta: “Cậu ra xa chút, miễn lại bị thương.”
Khưu Lương cảm thấy mình như bị xem thường, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thực lực của cậu ta cũng chỉ có thể im lặng nhận lấy sự khinh bỉ vô tình này mà thôi.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Đoàn Lệ lật lòng bàn tay, một thanh kiếm đen tuyền dần hình thành trong tay hắn. Nếu Kỳ Vô Quá hoặc người nhà họ Đoàn ở đây, bọn họ sẽ phát hiện thanh kiếm này có hình dạng giống hệt với kiếm gỗ đào Đoàn Lệ dùng để tru tà khi đi làm thiên sư.
Lôi Tranh trầm giọng nói: “Đã chuẩn bị xong.”
Đoàn Lệ nghe vậy, vung kiếm chém một nhát về phía cửa, nhát đầu tiên vừa ra, tiếng gió lập tức nổi lên. Thế kiếm hình thành một lốc xoáy thật lớn giữa không trung, thậm chí sức mạnh ấy còn muốn thổi quét qua các không gian khác. Cũng may Lôi Tranh kịp thời ra tay, lúc này mới không khiến các cánh cửa khác bị vạ lây.
Lúc này cơ thể của Lôi Tranh phóng lớn lên, hệt như một ngọn núi đứng sừng sững sau lưng Đoàn Lệ. Trong tay gã cầm một cái khiên gỗ thật lớn, tay còn lại là phác đao(1), cơ thể trông thì cồng kềnh nhưng đao trên tay lại vô cùng linh hoạt, tất cả những nguồn năng lượng có ý định chạy trốn đều bị gã vung đao đánh tan.
Khưu Lương đứng nấp ở phía xa há hốc nhìn Đoàn Lệ thẳng tay dùng kiếm chặt đứt tất cả số xích sắt mà các quản lý Thiên tự phải hợp sức mới có thể mở ra. Cuối cùng cậu ta đã biết vì sao Đoàn Lệ muốn đi vào không gian quỷ vực hỗn độn mà chỉ gọi Lôi Tranh theo rồi.
Lôi Tranh chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả, còn Khưu Lương là một nhân viên làm số liệu, chờ lát nữa đi vào cửa chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhạy của mình để phát hiện lỗi nằm ở đâu mà thôi.
Khưu Lương hiểu rất rõ địa vị của mình, bàn tay lật lại trong đầu thầm niệm, một chiếc máy tính xách tay lập tức hiện ra trong tay cậu ta.
Mỗi con quỷ đều có vật cộng sinh, có vài con là xương của mình, có vài con thì đủ loại dụng cụ, hoặc là một bức tranh, hoặc là một bộ quần áo. Nếu người thường có được những thứ này sẽ có thể triệu hồi lệ quỷ.
Đối với lệ quỷ thì vật cộng sinh vô cùng quan trọng, bọn chúng tốn phần lớn năng lượng để nuôi vật cộng sinh, cũng có thể hấp thu năng lượng từ chúng.
Ban đầu lúc Khưu Lương vừa thành quỷ đã gửi hồn vào trong hệ thống mạng, chiếc máy tính này là vật cộng sinh của cậu ta. Tất cả năng lực của cậu ta đều đến từ nó.
Đoàn Lệ giơ tay đẩy cánh cửa ra,
Cửa vừa mới mở, những làn sương xám uốn lượn muốn thoát ra như sinh vật sống. Đoàn Lệ vung kiếm trong tay xua tan sương xám, sau đó nói: “Vào mau.”
Sau khi cả ba người nhóm Đoàn Lệ đi vào liền đóng cửa lại. Đây là lần đầu Khưu Lương đi vào không gian quỷ vực hỗn độn, thế giới trước mắt không giống với bất kỳ tiểu không gian quỷ vực nào mà cậu ta từng thấy.
Không gian này lớn đến mức không thấy biên giới, lớn hơn rất nhiều so với không gian quỷ vực lớn nhất mà Khưu Lương từng gặp. Nhưng trong không gian này không có bất cứ sinh vật nào tồn tại ngoài sương xám. Loại sương xám này vừa giống với thứ dùng để phân chia biên giới tiểu không gian quỷ vực vừa không giống cho lắm. Sương xám ở biên giới rất an tĩnh, ngoại trừ không cho người khác rời khỏi không gian thì cũng chỉ là sương mù bình thường mà thôi.
Nhưng sương xám trước mặt lại như sinh vật có ý thức, dù cửa đã đóng nhưng chúng vẫn vặn vẹo muốn trốn khỏi khe hở.
Đoàn Lệ giơ tay nhấn vào khe hở một cái, cửa khe hở lập tức có ánh sáng đỏ đen lan ra theo thứ tự. Khưu Lương hơi tò mò, định bước lên nhìn cho rõ, nhưng còn chưa kịp nghiên cứu thì đã bị hơi thở tanh nồng mùi máu ập vào mặt khiến cậu ta sợ đến mức lui vài bước.
Tuy cậu không biết đây là thủ đoạn gì nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể trộm nhìn Lôi Tranh cầu cứu.
Lôi Tranh thấy vẻ mặt nghi ngờ của Khưu Lương, dáng vẻ không biết sẽ không cam lòng bèn giải thích: “Đây là ý niệm giết chóc thuần khiết, dù là sương xám cũng sẽ sợ hãi.”
Quả nhiên sau khi ánh sáng đỏ đen rực lên, những lớp sương xám quẩn quanh cửa không chịu đi lập tức tản ra. Trông chúng rất kiêng kị trong phạm vi 3m quanh cửa.
Sự việc trong không gian quỷ vực hỗn độn rất quan trọng, mặc dù Đoàn Lệ ra tay giữ cửa nhưng vẫn nói với Lôi Tranh: “Cậu canh ở đây.”
Lôi Tranh gật đầu, cơ thể cường tráng đứng chắn cửa.
Đoàn Lệ quay người đi sâu vào trong sương xám. Tuy hắn không ra lệnh cho Khưu Lương, nhưng cậu ta là quản lý Thiên tự tiếp xúc với Đoàn Lệ nhiều nhất, sớm đã học cách đoán ý qua sự im lặng của đối phương. Cậu ta tự giác cầm máy tính lên, nhắm mắt đi theo sau phạm vi bảo vệ của Đoàn Lệ, đồng thời không thân cận quá khiến đại ca phản cảm.
Sau khi tiến về phía trước một đoạn, màu sương xám dưới chân dần đậm lên, từ màu xám nhạt biến thành nước đen như mực. Càng bất thường hơn là số sương mù này không hề quấn vào nhau mà chia thành từng khu vực khác nhau.
Tuy Khưu Lương chưa từng đi vào nhưng cậu ta cũng khá hiểu biết về tình huống bên trong. Số sương mù chia thành nhiều khu vực với màu sắc đậm nhạt không đồng nhất chính là ác ý sau khi đã bị chia tách.
*********
Chú thích:
(1) Phác đao: Là một loại vũ khí lạnh thời phong kiến Trung Quốc, được sử dụng để chặt chân ngựa trong các trận hỗn chiến. Lưỡi của phác đao có hình dạng giống với các loại đao khác nhưng cán dài hơn, thường khoảng 2m với mặt cắt ngang dạng tròn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất