Chương 3
Tạ Dịch bước lên phi hành khí.
Trương Tiểu Hổ vội vàng xách hành lý hộ hắn, cười nói: "Tạ thiếu gia, trước hết ngài cứ nghỉ ngơi một lát đi, trong phòng nghỉ thiếu gia đã cố ý chuẩn bị cho ngài một ít trái cây tươi, ngài mau nếm thử đi, hương vị cũng không tệ đâu."
Tạ Dịch khẽ cười: "Cảm ơn!"
Thái độ của người Lăng gia khiến hắn cảm thấy mình được coi trọng, dù còn chưa gặp mặt nhưng trong lòng hắn vẫn vô thức cộng trước cho họ thêm một phần thiện cảm.
Trương Tiểu Hổ gãi gãi đầu, cười ha ha nói: "Không cần khách khí, đây đều là tâm ý của Lăng thiếu nhà chúng tôi, Tạ thiếu gia, ngài yên tâm, những lời đồn nhảm bên ngoài đó chúng tôi sẽ không để ý đâu, thiếu gia nhà chúng tôi là người thông minh, sẽ không bị mấy thứ linh tinh đó lừa gạt đâu."
Tạ Dịch hơi hơi sửng sốt, trong lòng càng thêm cảm thấy ở rể Lăng gia là một ý kiến hay. Người Tạ gia, kể cả mẹ đẻ của hắn, cho dù biết hắn không đạo phẩm thì vẫn cứ lựa chọn giả câm giả điếc, lại không nghĩ tới người Lăng gia lại nói lời công đạo cho hắn.
Kỳ thật thời gian nguyên chủ bị thương quá mức trùng hợp, sự trùng hợp này chỉ cần là người có tâm thì đều thấy nó không thích hợp.
Trương Tiểu Hổ mở cửa phòng nghỉ, cười nói: "Tạ thiếu gia, chúng tôi đứng canh ở bên ngoài, nếu ngài cần gì thì cứ rung chuông ấy, đại khái khoảng sáu tiếng đồng hồ nữa là chúng ta sẽ tới nơi."
Tạ Dịch gật gật đầu, bước chân thong thả tiến vào phòng nghỉ, thẳng đến khi Trương Tiểu Hổ đóng cửa chính lại, cả người hắn lập tức thả lỏng hoàn toàn, giữa trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng, gương mặt gầy yếu thoạt nhìn càng thêm tái nhợt.
Thân thể hắn vẫn còn quá kém, mới chỉ đi một đoạn ngắn ngủi mà thôi, hắn đã thấy thập phần mỏi mệt rồi, cảm giác giống như thân thể bị xe nghiền qua vậy, không một chỗ nào là không kêu gào đau đớn cả.
Chậm rãi nằm trên sô pha nghỉ ngơi, Tạ Dịch không chút khách khí bắt đầu ăn trái cây, thân thể hắn cần phải bổ sung năng lượng, thế giới này linh khí quá loãng, kinh mạch trong thân thể hắn lại đứt thành từng khúc, căn bản không có cách nào hấp thu linh khí cả, chỉ có thể dựa vào đồ ăn giải quyết vấn đề mà thôi. Nhưng mà lúc hắn còn ở Tạ gia, đừng nói là ăn no, với một bịch dinh dưỡng thấp kém mỗi ngày, ngay cả duy trì nhu cầu cần thiết của cơ thể cũng còn không đủ, vẫn là do hắn bán đi không ít đồ cũ của nguyên chủ mà không ai muốn để đổi lấy ít tiền.
"Xoạt, xoạt!" Tạ Dịch hai ba phát đem một mâm đỏ hồng ngập tràn trái cây xử lý sạch sẽ.
Hương vị quả nhiên cũng không tệ lắm, chua chua ngọt ngọt, Tạ Dịch có chút chưa đã thèm, sau đó hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, yêu cầu của hắn cư nhiên hạ thấp tới vậy sao, một mâm trái cây bình thường đã đủ để khiến hắn cảm thấy mỹ mãn rồi ư?!
Tạ Dịch lạnh mặt, trong lòng rất hẹp hòi thầm nghĩ, khẳng định là do Tạ gia quá hà khắc mà.
Tạ Dịch dừng suy nghĩ lại, chậm rãi đem tinh thần quán nhập thể nội, trên bề mặt đan điền tràn đầy tổn hại, một hạt giống nhỏ khô quắt lẹp xẹp vừa nuốt vừa phun hấp thu năng lượng trong cơ thể hắn.
Giữa lúc phun ra nuốt vào ấy, sau khi hạt giống hấp thu năng lượng sẽ lại phóng xuất ra một loại năng lượng khác, lấy một loại tốc độ cực kỳ thong thả, từng chút từng chút một chữa trị cái thân thể rách tung rách tóe này của hắn.
Ước chừng qua mười lăm phút, hạt giống dừng hoạt động.
Tạ Dịch mở hai mắt, khẽ thở dài, đám hoa quả vừa nhét vào dạ dày đã tiêu hao chẳng còn chút cặn, dựa theo cái tốc độ hồi phục chậm chạp này, còn không biết muốn tới ngày tháng năm nào nữa mới lành hẳn, chẳng qua chút mỏi mệt vừa nãy của hắn nay đã hóa thành hư không.
Tạ Dịch bất đắc dĩ thở dài, trong cơ thể hắn trống rỗng không có nổi một tia lực lượng, loại này cảm giác suy yếu thật là không xong mà.
"Phanh phanh phanh!" Phi hành khí đột nhiên lắc lư một cái.
"Tạ thiếu gia, ngài chờ một lát, chúng ta đụng phải một đại gia hỏa mà thôi, chúng tôi đi trước giải quyết đã nhé." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trương Tiểu Hổ.
Tạ Dịch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một con Liệt Diễm phi ưng bị thương đang công kích phi hành khí.
Tinh cầu Duy Tác Tư là quặng tinh, chiếm diện tích khoảng ba địa cầu, sở hữu 19 an toàn khu, nói cách khác tinh cầu Duy Tác Tư sở hữu 19 tòa thành trì, Tạ gia ở tại thủ đô của tinh cầu Duy Tác Tư, Lăng gia lại ở Thiên Vận thành, hai tòa thành trì liền nhau, khoảng cách tuy rằng không phải rất xa, nhưng bị ngăn cách bởi một mảnh rừng rậm ở giữa.
Lúc này bọn họ đã rời khỏi vòng bảo hộ của an toàn khu.
Tuyến đường của phi hành khí cho dù đã có võng phòng hộ bảo hộ, nhưng ngẫu nhiên vẫn có dị thú thân hình lớn phá tan lớp ngăn cách phòng hộ, bọn họ hôm nay vận khí tốt, vừa vặn đụng trúng một con Liệt Diễm phi ưng bị thương.
"Tích ——! Tích ——! Tích ——!" Không trung vang lên tiếng cảnh minh.
"Tiểu Lục Tử, lên!" Hán tử cao lớn gầm lên một tiếng, làm đầu tàu gương mẫu xung phong xông ra ngoài.
Trương Tiểu Hổ cùng Tiểu Lục Tử thần sắc hưng phấn, trên mặt không có một tia sợ hãi nào.
"Ta tới đây!"
"Oanh!' Liệt Diễm phi ưng phun ra một đoàn hỏa diễm.
Tiểu Lục Tử nháy mắt tung ra một đầu thủy long, đây là kỹ năng đặc thù của dị năng giả hệ thủy cấp 5.
Những người còn lại cũng chẳng thua kém tẹo nào, mỗi người tự hiện thần thông, vội vàng cùng nhau tiến lên, trong đó bốn người tay cầm vũ khí, hai người còn lại sử dụng dị năng công kích, không bao lâu, Liệt Diễm phi ưng thân vốn mang thương tổn dưới vây công của sáu người liền rơi xuống thế yếu, lúc đang muốn đào tẩu thì
"Đừng để nó chạy thoát!" Trương Tiểu Hổ nôn nóng hô.
"Phanh!" Một đạo laser xạ tuyến, bắn trúng cánh phi ưng.
Trương Tiểu Hổ vội vàng tung một đấm tới.
Tiểu Lục Tử theo sát chém ra một tường nước đúng lúc ngăn trở đường tẩu thoát của phi ưng.
Trần Kiệt vung đao, Dương Trung Hoa sử dụng dị năng giam cầm, sáu người cùng đánh xuống, Liệt Diễm phi ưng kêu lên một tiếng rồi rớt xuống mặt đất, phịch phịch vài phát, rất nhanh liền không còn nhúc nhích, không còn sinh tức nữa.
"Ổn áp đấy!" Trương Tiểu Hổ vẻ mặt vui mừng.
Tiểu Lục Tử hiếu kỳ nói: "Đây là dị thú cấp 6, sao lại chạy tới tuyến đường của phi hành khí nhỉ? May mà chúng ta có nhiều người."
Trần Kiệt vui mừng hớn hở nói: "Quản sao nó chạy tới làm gì, lấy không một con dị thú cấp 6 là vận khí chúng ta không tồi, vừa lúc Lăng thiếu kết hôn, con Liệt Diễm phi ưng này liền đem đi đóng góp thêm thức ăn cho y đi, còn thú hạch thì mấy người chúng ta cùng chia."
"Ok!"
Mấy người hớn hở ra mặt, vội vàng nâng xác Liệt Diễm phi ưng lên nhét vào thùng xe phía sau phi hành khí, phải biết rằng dị thú cấp 6 đi đơn lẻ khá khó thấy, đại đa số thời điểm mấy loài chim bay loại này thường dẫn theo một đám tiểu nhân theo sau, nếu lỡ đụng phải thì hoặc là quần công hoặc là chạy, nếu không cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Trần Kiệt nói: "Chúng ta chạy nhanh đi."
Mọi người vội vàng gật đầu, nhanh chóng đem hiện trường lau dọn thật sạch sẽ, con Liệt Diễm phi ưng này trước đó đã bị trọng thương, còn không biết là con mồi của ai nhưng hiện tại lại bị bọn họ nhặt tiện nghi, lúc này không đi thì đợi khi nào nữa!
Đoàn người tiếp tục lên đường.
Tạ Dịch như có suy tư gì đó, mấy người này nhìn dáng vẻ khẳng định không phải là hạ nhân của Lăng gia, Lăng gia có xa xỉ tới mức nào cũng không tới nỗi thuê dị năng giả về làm người hầu, hơn nữa, cấp bậc của bọn họ tựa hồ cũng không thấp, thời điểm chiến đấu lại phối hợp ăn ý, giống như thường xuyên nếm máu trên lưỡi đao vậy.
Tạ Dịch suy tư trong chốc lát, rất nhanh liền đem khúc nhạc đệm này ném ra sau đầu, chuyện không liên quan tới mình hắn không muốn tốn quá nhiều dung lượng não để nghĩ, dù sao sớm hay muộn hắn cũng sẽ biết thôi.
Chạng vạng, sắc trời từ từ tối lại.
Lăng lão gia tử thập phần bực bội, trong lòng có vẻ rất không bình tĩnh, thường xuyên ngẩng đầu nhìn không trung, oán giận nói: "Đã đến lúc nào rồi mà sao người còn chưa tới chứ."
Lăng Dục đực mặt, đã không muốn tiếp tục đáp lời nữa, đây là lần thứ 18 ông y mở miệng hỏi câu này rồi đấy.
Lăng lão gia tử trừng y một cái: "Đã bảo con đi đón người thì lại kiếm cớ từ chối cơ, hiện tại trời đã tối rồi, trên đường không may gặp chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ ———"
Lăng Dục có chút đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Ông à, với bản lĩnh của bọn Trần Kiệt ông còn chưa tin tưởng sao? Con hôm nay thật sự có việc mà!"
Lăng lão gia tử không vui: "Chuyện gì còn quan trọng hơn việc đón dâu hả?"
Lăng Dục vô ngữ nhìn trời, tâm tình thập phần uất ức, Tạ Dịch này còn chưa bước chân vào cửa mà y đã bắt đầu thất sủng rồi ư? Lăng Dục nhịn không được hỏi: Ông à, không phải ông chướng mắt thằng nhóc nhà họ Tạ đấy sao?
Lăng lão gia tử hừ mũi một tiếng, đúng lý hợp tình đáp: "Hắn là cha của chắt trai của ông!"
Lăng Dục bị ông làm nghẹn một chút, tức khắc không nói gì nữa, chắt trai này còn chưa thấy bóng dáng đâu, tâm ông y đã dài tới tận khuỷu tay rồi. Chẳng qua trong lòng y cũng hiểu rõ, vào lúc này đây Tạ Dịch là đối tượng kết hôn thích hợp nhất với y, Lăng Dục hiểu rõ tính mình, sau khi chuyện từ 13 năm trước xảy ra, y đã không thích bất cứ chuyện gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình nữa. Tạ Dịch tiềm lực thiên phú cao, lại chỉ là một phế nhân, đón hắn về nhà nuôi cũng không tồi, dù sao xác thật y cũng đã tới tuổi muốn có con cái rồi.
"Vèo ———"
Một chiếc phi hành khí từ xa tiến tới, dừng lại tại bãi đậu xe Lăng gia.
Tới rồi, tới rồi! Lăng lão gia tử vẻ mặt hưng phấn, vội vàng đoan chính ngồi lên ghế chủ vị, thúc giục nói: "Con mau ra ngoài đón người đi, thuận tiện phân phó phòng bếp bị cơm, những người khác con cũng đừng hòng dẫn vào!"
Lăng Dục khóe môi co lại, không thể làm gì khác mà đi ra ngoài, trong lòng y vô cùng rõ ràng rằng nếu y không chịu đáp ứng thì ông y cũng sẽ không chịu bỏ qua.
"Tạ thiếu gia, chúng ta đến rồi!"
Tạ Dịch từ trong mơ màng tỉnh lại, thấy Trương Tiểu Hổ vẻ mặt giật mình, quét mắt nhìn cái mâm chỉ còn hột không, khựng lại một chút, mặt không đổi sắc nói: "Chúng ta đi thôi!"
Trương Tiểu Hổ khiếp sợ há to miệng, Tạ thiếu gia thân thể gầy như vậy, không ngờ tới cư nhiên lại ăn khỏe tới vậy, một mâm quả hồng kia ước chừng cũng đủ cho 5 người ăn, thế nhưng đều bị hắn ăn sạch.
Tạ Dịch trên mặt không chút xấu hổ, dù sao một đoạn thời gian dài kế tiếp hắn khẳng định sẽ bị gắn nhãn ăn lắm uống nhiều, sớm để người ta nhận ra cũng chẳng sao cả.
Tạ Dịch vừa mới xuống khỏi phi hành khí, lập tức nhìn thấy một thanh niên vô cùng xinh đẹp đi tới chỗ hắn.
"Lăng thiếu! Trần Kiệt thân thiết tiếp đón."
"Lăng thiếu, chúng ta rước cô gia tới rồi!"
"Lăng thiếu, chúng ta hôm nay vận khí tốt, gặp được một con Liệt Diễm phi ưng, đem tới cấp thêm đồ ăn cho ngươi cùng lão gia tử!". Harry Potter fanfic
Lăng Dục liếc bọn họ một cái, nhướng mày nói: "Ồ? Nửa giờ trước, Thanh Đình cũng bắt được một con Liệt Diễm phi ưng, còn sống, chuẩn bị 30 hào tối nay, đặt ở nơi giao dịch bán đấu giá!"
"Ha ha, chúng ta lần này kiếm lớn nha! Thanh Đình khẳng định tức muốn chết!" Trần Kiệt vui mừng ra mặt, bọn họ cùng Thanh Đình từ trước đến nay không hợp nhau, Lăng thiếu kén rể Thanh Đình còn dám có ý đồ xấu, quả là tìm chết mà.
Lăng Dục nhàn nhạt nói: "Được rồi, đừng đứng đực ra đấy nữa, các ngươi mau xuống đi!"
Trương Tiểu Hổ lưu luyến không rời, chà xát tay nói: "Lăng thiếu, ngươi xem Chúng ta còn chưa bái kiến lão gia tử đâu."
Tiểu Lục Tử vội vàng gật đầu, một đôi mắt sáng ngời lập lòe ánh sáng muốn bát quái nhiều chuyện.
Lăng Dục lạnh lùng cười: "Được thôi, chỉ cần các ngươi không hối hận"
Bát quái của y nào có dễ hóng đến vậy?
Mọi người tức khắc cứng họng tắt tiếng, thừa dịp Lăng thiếu chưa kịp phát hỏa, nhanh như chớp chạy biến đi, trước khi đi, Trương Tiểu Hổ còn ai oán liếc mắt nhìn Tạ Dịch một cái, trong lòng thầm chửi thầm, Lăng thiếu thật là keo kiệt, cư nhiên không cho bọn họ một chút cơ hội xem náo nhiệt nào cả!
Trương Tiểu Hổ vội vàng xách hành lý hộ hắn, cười nói: "Tạ thiếu gia, trước hết ngài cứ nghỉ ngơi một lát đi, trong phòng nghỉ thiếu gia đã cố ý chuẩn bị cho ngài một ít trái cây tươi, ngài mau nếm thử đi, hương vị cũng không tệ đâu."
Tạ Dịch khẽ cười: "Cảm ơn!"
Thái độ của người Lăng gia khiến hắn cảm thấy mình được coi trọng, dù còn chưa gặp mặt nhưng trong lòng hắn vẫn vô thức cộng trước cho họ thêm một phần thiện cảm.
Trương Tiểu Hổ gãi gãi đầu, cười ha ha nói: "Không cần khách khí, đây đều là tâm ý của Lăng thiếu nhà chúng tôi, Tạ thiếu gia, ngài yên tâm, những lời đồn nhảm bên ngoài đó chúng tôi sẽ không để ý đâu, thiếu gia nhà chúng tôi là người thông minh, sẽ không bị mấy thứ linh tinh đó lừa gạt đâu."
Tạ Dịch hơi hơi sửng sốt, trong lòng càng thêm cảm thấy ở rể Lăng gia là một ý kiến hay. Người Tạ gia, kể cả mẹ đẻ của hắn, cho dù biết hắn không đạo phẩm thì vẫn cứ lựa chọn giả câm giả điếc, lại không nghĩ tới người Lăng gia lại nói lời công đạo cho hắn.
Kỳ thật thời gian nguyên chủ bị thương quá mức trùng hợp, sự trùng hợp này chỉ cần là người có tâm thì đều thấy nó không thích hợp.
Trương Tiểu Hổ mở cửa phòng nghỉ, cười nói: "Tạ thiếu gia, chúng tôi đứng canh ở bên ngoài, nếu ngài cần gì thì cứ rung chuông ấy, đại khái khoảng sáu tiếng đồng hồ nữa là chúng ta sẽ tới nơi."
Tạ Dịch gật gật đầu, bước chân thong thả tiến vào phòng nghỉ, thẳng đến khi Trương Tiểu Hổ đóng cửa chính lại, cả người hắn lập tức thả lỏng hoàn toàn, giữa trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng, gương mặt gầy yếu thoạt nhìn càng thêm tái nhợt.
Thân thể hắn vẫn còn quá kém, mới chỉ đi một đoạn ngắn ngủi mà thôi, hắn đã thấy thập phần mỏi mệt rồi, cảm giác giống như thân thể bị xe nghiền qua vậy, không một chỗ nào là không kêu gào đau đớn cả.
Chậm rãi nằm trên sô pha nghỉ ngơi, Tạ Dịch không chút khách khí bắt đầu ăn trái cây, thân thể hắn cần phải bổ sung năng lượng, thế giới này linh khí quá loãng, kinh mạch trong thân thể hắn lại đứt thành từng khúc, căn bản không có cách nào hấp thu linh khí cả, chỉ có thể dựa vào đồ ăn giải quyết vấn đề mà thôi. Nhưng mà lúc hắn còn ở Tạ gia, đừng nói là ăn no, với một bịch dinh dưỡng thấp kém mỗi ngày, ngay cả duy trì nhu cầu cần thiết của cơ thể cũng còn không đủ, vẫn là do hắn bán đi không ít đồ cũ của nguyên chủ mà không ai muốn để đổi lấy ít tiền.
"Xoạt, xoạt!" Tạ Dịch hai ba phát đem một mâm đỏ hồng ngập tràn trái cây xử lý sạch sẽ.
Hương vị quả nhiên cũng không tệ lắm, chua chua ngọt ngọt, Tạ Dịch có chút chưa đã thèm, sau đó hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, yêu cầu của hắn cư nhiên hạ thấp tới vậy sao, một mâm trái cây bình thường đã đủ để khiến hắn cảm thấy mỹ mãn rồi ư?!
Tạ Dịch lạnh mặt, trong lòng rất hẹp hòi thầm nghĩ, khẳng định là do Tạ gia quá hà khắc mà.
Tạ Dịch dừng suy nghĩ lại, chậm rãi đem tinh thần quán nhập thể nội, trên bề mặt đan điền tràn đầy tổn hại, một hạt giống nhỏ khô quắt lẹp xẹp vừa nuốt vừa phun hấp thu năng lượng trong cơ thể hắn.
Giữa lúc phun ra nuốt vào ấy, sau khi hạt giống hấp thu năng lượng sẽ lại phóng xuất ra một loại năng lượng khác, lấy một loại tốc độ cực kỳ thong thả, từng chút từng chút một chữa trị cái thân thể rách tung rách tóe này của hắn.
Ước chừng qua mười lăm phút, hạt giống dừng hoạt động.
Tạ Dịch mở hai mắt, khẽ thở dài, đám hoa quả vừa nhét vào dạ dày đã tiêu hao chẳng còn chút cặn, dựa theo cái tốc độ hồi phục chậm chạp này, còn không biết muốn tới ngày tháng năm nào nữa mới lành hẳn, chẳng qua chút mỏi mệt vừa nãy của hắn nay đã hóa thành hư không.
Tạ Dịch bất đắc dĩ thở dài, trong cơ thể hắn trống rỗng không có nổi một tia lực lượng, loại này cảm giác suy yếu thật là không xong mà.
"Phanh phanh phanh!" Phi hành khí đột nhiên lắc lư một cái.
"Tạ thiếu gia, ngài chờ một lát, chúng ta đụng phải một đại gia hỏa mà thôi, chúng tôi đi trước giải quyết đã nhé." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Trương Tiểu Hổ.
Tạ Dịch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một con Liệt Diễm phi ưng bị thương đang công kích phi hành khí.
Tinh cầu Duy Tác Tư là quặng tinh, chiếm diện tích khoảng ba địa cầu, sở hữu 19 an toàn khu, nói cách khác tinh cầu Duy Tác Tư sở hữu 19 tòa thành trì, Tạ gia ở tại thủ đô của tinh cầu Duy Tác Tư, Lăng gia lại ở Thiên Vận thành, hai tòa thành trì liền nhau, khoảng cách tuy rằng không phải rất xa, nhưng bị ngăn cách bởi một mảnh rừng rậm ở giữa.
Lúc này bọn họ đã rời khỏi vòng bảo hộ của an toàn khu.
Tuyến đường của phi hành khí cho dù đã có võng phòng hộ bảo hộ, nhưng ngẫu nhiên vẫn có dị thú thân hình lớn phá tan lớp ngăn cách phòng hộ, bọn họ hôm nay vận khí tốt, vừa vặn đụng trúng một con Liệt Diễm phi ưng bị thương.
"Tích ——! Tích ——! Tích ——!" Không trung vang lên tiếng cảnh minh.
"Tiểu Lục Tử, lên!" Hán tử cao lớn gầm lên một tiếng, làm đầu tàu gương mẫu xung phong xông ra ngoài.
Trương Tiểu Hổ cùng Tiểu Lục Tử thần sắc hưng phấn, trên mặt không có một tia sợ hãi nào.
"Ta tới đây!"
"Oanh!' Liệt Diễm phi ưng phun ra một đoàn hỏa diễm.
Tiểu Lục Tử nháy mắt tung ra một đầu thủy long, đây là kỹ năng đặc thù của dị năng giả hệ thủy cấp 5.
Những người còn lại cũng chẳng thua kém tẹo nào, mỗi người tự hiện thần thông, vội vàng cùng nhau tiến lên, trong đó bốn người tay cầm vũ khí, hai người còn lại sử dụng dị năng công kích, không bao lâu, Liệt Diễm phi ưng thân vốn mang thương tổn dưới vây công của sáu người liền rơi xuống thế yếu, lúc đang muốn đào tẩu thì
"Đừng để nó chạy thoát!" Trương Tiểu Hổ nôn nóng hô.
"Phanh!" Một đạo laser xạ tuyến, bắn trúng cánh phi ưng.
Trương Tiểu Hổ vội vàng tung một đấm tới.
Tiểu Lục Tử theo sát chém ra một tường nước đúng lúc ngăn trở đường tẩu thoát của phi ưng.
Trần Kiệt vung đao, Dương Trung Hoa sử dụng dị năng giam cầm, sáu người cùng đánh xuống, Liệt Diễm phi ưng kêu lên một tiếng rồi rớt xuống mặt đất, phịch phịch vài phát, rất nhanh liền không còn nhúc nhích, không còn sinh tức nữa.
"Ổn áp đấy!" Trương Tiểu Hổ vẻ mặt vui mừng.
Tiểu Lục Tử hiếu kỳ nói: "Đây là dị thú cấp 6, sao lại chạy tới tuyến đường của phi hành khí nhỉ? May mà chúng ta có nhiều người."
Trần Kiệt vui mừng hớn hở nói: "Quản sao nó chạy tới làm gì, lấy không một con dị thú cấp 6 là vận khí chúng ta không tồi, vừa lúc Lăng thiếu kết hôn, con Liệt Diễm phi ưng này liền đem đi đóng góp thêm thức ăn cho y đi, còn thú hạch thì mấy người chúng ta cùng chia."
"Ok!"
Mấy người hớn hở ra mặt, vội vàng nâng xác Liệt Diễm phi ưng lên nhét vào thùng xe phía sau phi hành khí, phải biết rằng dị thú cấp 6 đi đơn lẻ khá khó thấy, đại đa số thời điểm mấy loài chim bay loại này thường dẫn theo một đám tiểu nhân theo sau, nếu lỡ đụng phải thì hoặc là quần công hoặc là chạy, nếu không cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.
Trần Kiệt nói: "Chúng ta chạy nhanh đi."
Mọi người vội vàng gật đầu, nhanh chóng đem hiện trường lau dọn thật sạch sẽ, con Liệt Diễm phi ưng này trước đó đã bị trọng thương, còn không biết là con mồi của ai nhưng hiện tại lại bị bọn họ nhặt tiện nghi, lúc này không đi thì đợi khi nào nữa!
Đoàn người tiếp tục lên đường.
Tạ Dịch như có suy tư gì đó, mấy người này nhìn dáng vẻ khẳng định không phải là hạ nhân của Lăng gia, Lăng gia có xa xỉ tới mức nào cũng không tới nỗi thuê dị năng giả về làm người hầu, hơn nữa, cấp bậc của bọn họ tựa hồ cũng không thấp, thời điểm chiến đấu lại phối hợp ăn ý, giống như thường xuyên nếm máu trên lưỡi đao vậy.
Tạ Dịch suy tư trong chốc lát, rất nhanh liền đem khúc nhạc đệm này ném ra sau đầu, chuyện không liên quan tới mình hắn không muốn tốn quá nhiều dung lượng não để nghĩ, dù sao sớm hay muộn hắn cũng sẽ biết thôi.
Chạng vạng, sắc trời từ từ tối lại.
Lăng lão gia tử thập phần bực bội, trong lòng có vẻ rất không bình tĩnh, thường xuyên ngẩng đầu nhìn không trung, oán giận nói: "Đã đến lúc nào rồi mà sao người còn chưa tới chứ."
Lăng Dục đực mặt, đã không muốn tiếp tục đáp lời nữa, đây là lần thứ 18 ông y mở miệng hỏi câu này rồi đấy.
Lăng lão gia tử trừng y một cái: "Đã bảo con đi đón người thì lại kiếm cớ từ chối cơ, hiện tại trời đã tối rồi, trên đường không may gặp chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ ———"
Lăng Dục có chút đau đầu, bất đắc dĩ nói: "Ông à, với bản lĩnh của bọn Trần Kiệt ông còn chưa tin tưởng sao? Con hôm nay thật sự có việc mà!"
Lăng lão gia tử không vui: "Chuyện gì còn quan trọng hơn việc đón dâu hả?"
Lăng Dục vô ngữ nhìn trời, tâm tình thập phần uất ức, Tạ Dịch này còn chưa bước chân vào cửa mà y đã bắt đầu thất sủng rồi ư? Lăng Dục nhịn không được hỏi: Ông à, không phải ông chướng mắt thằng nhóc nhà họ Tạ đấy sao?
Lăng lão gia tử hừ mũi một tiếng, đúng lý hợp tình đáp: "Hắn là cha của chắt trai của ông!"
Lăng Dục bị ông làm nghẹn một chút, tức khắc không nói gì nữa, chắt trai này còn chưa thấy bóng dáng đâu, tâm ông y đã dài tới tận khuỷu tay rồi. Chẳng qua trong lòng y cũng hiểu rõ, vào lúc này đây Tạ Dịch là đối tượng kết hôn thích hợp nhất với y, Lăng Dục hiểu rõ tính mình, sau khi chuyện từ 13 năm trước xảy ra, y đã không thích bất cứ chuyện gì vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình nữa. Tạ Dịch tiềm lực thiên phú cao, lại chỉ là một phế nhân, đón hắn về nhà nuôi cũng không tồi, dù sao xác thật y cũng đã tới tuổi muốn có con cái rồi.
"Vèo ———"
Một chiếc phi hành khí từ xa tiến tới, dừng lại tại bãi đậu xe Lăng gia.
Tới rồi, tới rồi! Lăng lão gia tử vẻ mặt hưng phấn, vội vàng đoan chính ngồi lên ghế chủ vị, thúc giục nói: "Con mau ra ngoài đón người đi, thuận tiện phân phó phòng bếp bị cơm, những người khác con cũng đừng hòng dẫn vào!"
Lăng Dục khóe môi co lại, không thể làm gì khác mà đi ra ngoài, trong lòng y vô cùng rõ ràng rằng nếu y không chịu đáp ứng thì ông y cũng sẽ không chịu bỏ qua.
"Tạ thiếu gia, chúng ta đến rồi!"
Tạ Dịch từ trong mơ màng tỉnh lại, thấy Trương Tiểu Hổ vẻ mặt giật mình, quét mắt nhìn cái mâm chỉ còn hột không, khựng lại một chút, mặt không đổi sắc nói: "Chúng ta đi thôi!"
Trương Tiểu Hổ khiếp sợ há to miệng, Tạ thiếu gia thân thể gầy như vậy, không ngờ tới cư nhiên lại ăn khỏe tới vậy, một mâm quả hồng kia ước chừng cũng đủ cho 5 người ăn, thế nhưng đều bị hắn ăn sạch.
Tạ Dịch trên mặt không chút xấu hổ, dù sao một đoạn thời gian dài kế tiếp hắn khẳng định sẽ bị gắn nhãn ăn lắm uống nhiều, sớm để người ta nhận ra cũng chẳng sao cả.
Tạ Dịch vừa mới xuống khỏi phi hành khí, lập tức nhìn thấy một thanh niên vô cùng xinh đẹp đi tới chỗ hắn.
"Lăng thiếu! Trần Kiệt thân thiết tiếp đón."
"Lăng thiếu, chúng ta rước cô gia tới rồi!"
"Lăng thiếu, chúng ta hôm nay vận khí tốt, gặp được một con Liệt Diễm phi ưng, đem tới cấp thêm đồ ăn cho ngươi cùng lão gia tử!". Harry Potter fanfic
Lăng Dục liếc bọn họ một cái, nhướng mày nói: "Ồ? Nửa giờ trước, Thanh Đình cũng bắt được một con Liệt Diễm phi ưng, còn sống, chuẩn bị 30 hào tối nay, đặt ở nơi giao dịch bán đấu giá!"
"Ha ha, chúng ta lần này kiếm lớn nha! Thanh Đình khẳng định tức muốn chết!" Trần Kiệt vui mừng ra mặt, bọn họ cùng Thanh Đình từ trước đến nay không hợp nhau, Lăng thiếu kén rể Thanh Đình còn dám có ý đồ xấu, quả là tìm chết mà.
Lăng Dục nhàn nhạt nói: "Được rồi, đừng đứng đực ra đấy nữa, các ngươi mau xuống đi!"
Trương Tiểu Hổ lưu luyến không rời, chà xát tay nói: "Lăng thiếu, ngươi xem Chúng ta còn chưa bái kiến lão gia tử đâu."
Tiểu Lục Tử vội vàng gật đầu, một đôi mắt sáng ngời lập lòe ánh sáng muốn bát quái nhiều chuyện.
Lăng Dục lạnh lùng cười: "Được thôi, chỉ cần các ngươi không hối hận"
Bát quái của y nào có dễ hóng đến vậy?
Mọi người tức khắc cứng họng tắt tiếng, thừa dịp Lăng thiếu chưa kịp phát hỏa, nhanh như chớp chạy biến đi, trước khi đi, Trương Tiểu Hổ còn ai oán liếc mắt nhìn Tạ Dịch một cái, trong lòng thầm chửi thầm, Lăng thiếu thật là keo kiệt, cư nhiên không cho bọn họ một chút cơ hội xem náo nhiệt nào cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất